• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 4 - Song Thủ Xà (p2)

Độ dài 1,545 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-11-09 17:15:35

Trans + Edit: Kirishima

----------------------

Thời gian cứ thấm thoát trôi, vụt cái cô sống cô đơn trong ngôi biệt thự suốt chín mươi hai năm. 

Những năm tháng đó dài hơn rất nhiều so với bốn trăm năm trước khi cô gặp anh.

Thời gian trôi chậm rãi trong một ngôi biệt thự trống trải. 

Tinasha thức dậy ở trung tâm một chiếc giường lớn. Nhìn vào ánh mặt trời chiếu rọi qua cửa sổ, cô đoán đã gần trưa. Cô nằm ngửa và hít một hơi thật sâu. Chỉ nâng cánh tay phải lên, cô bắt đầu thói quen hàng ngày: thần chú truy vết đã được triển khai để tìm kiếm một người duy nhất. 

Câu thần chú này là phiên bản cải tiến của một câu từng được cô dùng để tìm kiếm anh trai mình. Nó kết nối và liên kết các ma lực tự nhiên tích tụ trên khắp lục địa để truy vết người mà cô cần. 

Khi chủng tộc của cô, những Exceeders, được tái sinh, cơ thể của họ là được vay mượn. Họ trở lại thế giới bằng cách mượn cơ thể của một đứa trẻ mà linh hồn đã mất trong bụng mẹ. Ban đầu, các đặc điểm thể chất kế thừa từ cha mẹ nên gần như không có sự khác biết với người thường, nhưng khi lớn lên, cơ thể của họ được tái tạo lại để chứa đựng sức mạnh to lớn bẩm sinh của họ. Sức mạnh ma thuật của họ bắt đầu tăng dần. Nếu cô có thể phát hiện ra sức mạnh đó, cô có thể tìm thấy anh. 

Xét đến kích thước của lục địa, đó chỉ là một tia hy vọng nhỏ nhoi, nhưng dù sao làm gì đó còn ngồi yên. Tuy nhiên, hơn chín mươi năm trôi qua cô vẫn không có tý tiến triển nào. Vì vậy, mỗi sáng thức dậy vơi cô nó vừa là hy vọng vừa là tuyệt vọng. 

Trong mười năm đầu, nước mắt cô luôn tràn ra mỗi khi nhận ra câu thần chú không phát hiện được gì. Cô không khóc to, khuôn mặt vô cảm của cô chỉ ướt đẫm nước mắt. Trong những ngày đó, cô thiếu đi ý chí để đứng dậy và thường nằm cả ngày. Cơ thể cô cảm thấy nặng nề, và trái tim thì nặng nề hơn. 

Sau hơn mười năm như vậy, cô bắt đầu coi việc không tìm thấy anh là điều bình thường. Thế giới này rộng lớn, và thời gian trôi qua vô cùng. Họ chỉ là hai dấu chấm nhỏ lạc lối trong đó, và thật không ngạc nhiên khi họ không thể dễ dàng gặp nhau. Thực tế, được ở bên nhau cho đến giờ đã là một điều may mắn. 

Khi bắt đầu suy nghĩ theo cách này, cô ít khóc hơn. Nhưng vẫn vậy, mỗi lần nhìn quanh ngôi biệt thự lớn, cô lại nhớ đến anh. Cô thấy mình đang dõi theo hình bóng của anh năm nào. Cô nhớ những lúc anh vui vẻ cắt cỏ trong vườn, nói rằng anh muốn thử làm đồ nội thất và anh đã tạo ra ghế tròn nhưng không hề tròn tý nào, đọc sách trên băng ghế dài, tập luyện kiếm với cô, thưởng thức từng bữa ăn một cách vui vẻ, chải tóc cho cô sau khi tắm và làm khô tóc bằng ma thuật. Ngôi biệt thự tràn ngập những kỷ niệm hạnh phúc đó. 

Thế nhưng... tất cả chỉ là quá khứ. 

Anh thích mua sắm nhưng là mua sắm cho cô. Anh tính chỉ cần một năm là căn biệt thự sẽ tràn ngập trong đầm vải và quần áo. Nhưng rồi mười năm trôi qua tủ đồ cô còn chẳng có thêm nổi dù là một mảnh vải. 

Nấu ăn cho bản thân trở nên thật nhạt nhẽo. Nỗi đau không hề phai nhạt theo thời gian. Ngược lại, khoảng trống do sự vắng mặt của anh xuất hiện ở khắp nơi. 

Cô nghĩ, nếu có thể gặp lại anh, cô sẽ thực hiện những mọi ước nguyện của anh và thậm chí sẽ mặc một chiếc váy cưới thật xinh nếu anh muốn. Nhưng "lần tiếp theo” là đến khi nào. Hay liệu một ngày như vậy có thật sự có? 

Sẽ mất một khoảng thời gian dài để anh trở lại, hoặc có thể anh đã được tái sinh ở một lục địa khác hoặc một hòn đảo nhỏ nào đó. Nếu là như vậy, anh sẽ không thể quay trở lại lục địa này một mình. Cô sẽ phải đến gặp anh. Càng nhanh càng tốt.

Bị thúc đẩy bởi những cảm xúc như vậy, cô từng lang thang trên đại dương vô tận. Cô bay qua biển rộng lớn suốt một tuần, chỉ để kết thúc bằng những tiếng thét tại nơi bình địa trống trải. Cô đã khóc và la hét cho đến khi giọng nói của mình khàn đặc lần sau một thời gian dài, cô muốn phá hủy và xé toạc mọi thứ ra. 

Cuối cùng, chín mươi năm này đã không mang lại gì. Ngay cả khi nhờ đến các công cụ bên ngoài và nhờ Litora thu thập thông tin, cô vẫn không nghe được tin tức gì khả quan. Những gì Tinasha cần vẫn chưa được tìm thấy. 

Thời gian cứ trôi, những đứa trẻ mồ côi năm nào mà cô đã cưu mang năm nào nay cũng đã an nghỉ sau một cuộc đời trọn vẹn. Những khuôn mặt quen thuộc dẫn biến mất, các quốc gia sụp đổ, và kỷ nguyên  dang dần thay đổi.

Mọi thứ tựa như một giấc mơ thoáng qua. Tất cả đều nối gói thời gian mà bỏ nàng đi, chỉ còn lại nàng một mình. Từng chút một, nàng cảm nhận mình đang dần vỡ vụn. Tinasha nhắm mắt lại, chờ đợi kết quả của pháp thuật dò tìm.

Mái tóc dài chưa cắt suốt bao năm qua rủ xuống mép giường, chạm tới sàn nhà. Nàng đã cố gắng ăn uống đầy đủ, nhưng những việc khác thì bị bỏ bê. Không ít lần, nhiều ngày trôi qua mà nàng chẳng nói một lời nào.

Nàng rệu rã, chán đời. Tuy vậy, nàng vẫn cố níu lấy điều gì đó. Anh từng nói: “Con người có sức mạnh vượt qua mọi bi kịch.” Tinasha muốn tôn vinh niềm tin ấy, tôn vinh sự mạnh mẽ ấy của anh. Vì thế, dù mệt mỏi, nàng vẫn tiếp tục duy trì phép dò tìm, mặc dù nàng cũng chẳng mong chờ điều gì...

Nhưng rồi, một tia sáng nhỏ lóe lên.

“... Thật ư?”

Tinasha bật dậy khỏi giường, vội vã đến mức vướng vào chăn, ngã xuống sàn. Tiếng động lớn vang lên khiến Litora, đang làm việc gần đó, ngẩng đầu nhìn vào. Cô ấy nhẹ nhàng bước đến.

“Chủ nhân, có chuyện gì không ổn ư?”

“Không... không có gì. Ta chỉ... phải ra ngoài một lát thôi…”

Tinasha ôm lấy má, đau nhói vì cú ngã. Khi nhìn vào gương, nàng giật mình trước hình ảnh phản chiếu. Mái tóc rối bù, chảy dài và đôi mắt thâm quầng khiến nàng trông như một một người khác. Tay chân nàng trở nên gầy guộc, nhưng việc khắc phục những thứ này cần thời gian—nhưng nàng đang vội. Trước mắt, nàng cần ngụy trang gấp.

Nàng gượng dậy, vội vã lấy một chiếc áo choàng dài tay trong phục phòng. Với áo choàng trong tay, nàng nhanh chóng thi triển phép dịch chuyển, đến ngôi nhà của một người bạn cũ mà nàng đã lâu không gặp.

“Lu-Lucrezia!”

Vì đã lâu không cất giọng, lời gọi của nàng gần như vỡ vụn. Khi cửa mở nàng hét lên, một giọng nói từ phòng sau vang lên, đầy sự thở dài chán nản, “Lại chuyện gì nữa đây?”

Lucrezia bước ra, nhìn nàng với vẻ mặt vừa bực bội vừa lo lắng.

“Chuyện gì đã xảy ra với tóc của ngươi? Cả khuôn mặt nữa... trông ngươi kìa. Sao ngươi lại để bản thân thành ra như thế này?”

“Cắt tóc... giúp ta, nhanh đi...”

“Cái gì!?”

Dù Tinasha đột ngột xuất hiện và đưa ra yêu cầu vô lý, Lucrezia chỉ cau mày nhưng rồi cũng thở dài, chấp nhận với một cái lắc đầu đầy cam chịu.

"Được rồi, nhưng trước tiên ngươi lo mà đi tắm đi. Trông người tàn lắm rồi."

"Nhưng ta đang rất vội..."

"Nghe ta đi! Ngươi muốn ấn tượng đầu với người cô sắp gặp trông thảm hại thế này đúng không? Để ta lo phần ngoại hình cho, nên là người hãy nghe lời đi!"

Đôi mắt đen của Tinasha mở to trước những lời của cô, người nàng luôn xem như chị gái. Không cần lời giải thích, Lucrezia đã hiểu tại sao nàng đến đây. Mọi thứ như bùng nổ những tâm sự của cô đã có người thấu hiểu và giờ cô đã được phép giãi bày. Tinasha bắt đầu khóc, và Lucrezia hét lên:

"Đừng khóc! Mặt cô sẽ sưng lên đấy! Đừng làm khó ta hơn nữa!"

"Ư-Ừm..."

Chín mươi năm qua thật dài. Rất, rất dài. Nhưng thời gian cô độc của nàng sắp kết thúc. Dù điều đó đồng nghĩa với việc bắt đầu một trận chiến khác, nàng vẫn mong được thấy lại anh.

Bình luận (0)Facebook