• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 16 : Cô bé kiềm nén sự cô đơn

Độ dài 1,786 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 09:27:30

~ Translator : Dantalian ~

Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.

Chương 16 được Update vào lúc 18h25. Chúc các bạn đọc vui vẻ.

________________________________________

CHƯƠNG 16: CÔ BÉ KIỀM NÉN SỰ CÔ ĐƠN

Một vài ngày sau, Dale đã đến thủ đô hoàng gia.

Latina đã rơi vào tâm trạng mà người khác dễ dàng nhận ra, suy sụp.

Dù có nói rằng cô bé kiệt sức, nhưng nhìn từ phía sau cũng trông như nhớ nhà vậy. Như thể cô bé mang ‘sự cô đơn’ trên khắp mọi nơi trên cơ thể vậy.

“Latina… con ổn chứ?”

Cô bé không thể nào ổn được. Dù hiểu, nhưng Kenneth vẫn phải hỏi.

“Latina, ổn…vì, con đang trông nhà.”

Luôn ở kế bên và học hỏi như thường ngày, Latina khẽ ngồi lặng lẽ ngồi xuống trong khi đáp lại với giọng nói nhỏ dần.

Đứa bé này luôn như vậy.

Dù biểu cảm và cơ thể của cô bé cứ khư khư rằng mọi chuyện không sao, nhưng câu trả lời của cô cứ như một học sinh gương mẫu nói ra những thứ khiến người lớn lo lắng.

Kenneth thở dài một hơi và nhìn Latina.

“… A. Đúng rồi. “Trông nhà”. Dale sẽ sớm về thôi. Dù gì thì, đó là điều Dale đã nói cho Latina mà.”

Latina nhìn Kenneth và nghiêng đầu nhỏ của mình một chút. Kenneth nở một nụ cười với cô bé. Nếu anh ta trưng bộ mặt nhạt nhẽo của người lớn ra, nó chỉ khiến cô bé thêm lo thôi.

“Đối với Dale trước khi có Latina, nơi này chỉ là một ‘nơi’ để cậu ấy để hành lý và dùng làm căn cứ thôi. Và giờ thì, nó đã trở thành một ‘nơi để về’. Cậu ta nói ‘Anh về rồi’ với con là bằng chứng cho điều đó.”

“Nhưng, Dale, luôn nói với Latina, ‘Anh về rồi’ cơ mà?”

“A. Nhưng, Dale trước khi gặp con thì không. Con rất đặc biệt với tên ngốc đó.”

“Latina, đặc biệt với Dale?”

“A. Đúng rồi đấy.”

Vẻ mặt Latina nhăn lại. Như thể cô bé đang kiềm nén dòng chảy cuộn trào từ đôi mắt mình vậy. Cô bé nắm chặt phần váy trên đùi mình.

“Kenneth…”

“Gì thế?”

“Latina, có được, ở bên Dale mãi không…”

“… Nếu Latina biến mất, thì Dale… sẽ đi tìm con nửa điên nửa dại mất…”

“Haafu, điên dại?”

“… Nghĩa là, cực kỳ lo lắng, trở nên tuyệt vọng.”

Sau khi nghiêng đầu khó hiểu với những từ ngữ lạ lẫm, Latina lại một lần nữa lẩm nhẩm những từ ấy.

“Latina… nơi mà con được sinh ra, Latina là một đứa trẻ xấu, nên con đã bị đuổi đi… Dù Latina là người bị đuổi, nhưng Rag, vì ông đi cùng với Latina mà ông mới chết…”

Kenneth tiếp tục công việc với một ánh nhìn vô tư, anh ta làm như thể không cần ngơi nghỉ vậy.

Như đã nghĩ, đứa bé này hiểu rằng bản thân bị ‘trục xuất’ ở quê nhà mình.

~

“Ai thế?”

“Người thân của Latina… dù ông ấy bị bệnh, nhưng ông vẫn ở bên Latina… Những người nói rằng Latina không phải cô gái hư hỏng, chỉ có mỗi gia đình con thôi… Vì Rag đã mất, nên Latina nghĩ rằng mình là đứa con gái hư…”

Sau khi nghe được điều đó, Latina hướng mắt xuống trông có vẻ mông lung.

“Dale là người đầu tiên. Nói rằng, Latina là một cô gái ngoan… dù anh ấy, không phải gia đình, nhưng anh ấy nói thế với con… Dale là người đầu tiên đấy, chú biết chứ…”

Và sau đó, cô bé tiếp tục nói với giọng điệu khe khẽ giống như đang tiết lộ một bí mật không muốn cho ai hay.

“Dale, rất đặc biệt với Latina.”

“… Chú hiểu rồi.”

Kenneth tự trách bản thân vô dụng, anh ta chỉ có thể trả lời như thế. Rồi, anh lại tự nhủ, đứa bé này giấu đi bao nhiêu chuyện bên trong cơ thể nhỏ nhoi ấy.

“Sao con không kể với Dale?”

Dale đã từng hỏi về điều này, nhưng cô bé không trả lời. Lúc ấy, Latina trông như không muốn nói về chuyện đó. Nhưng giờ đây, cô bé lại chọn Kenneth để kể, chứ không phải Dale.

Trước câu hỏi tương tự với Dale của Kenneth, Latina ngập ngừng nói.

“Nếu Dale… biết được Latina là cô gái hư thì Dale sẽ ghét Latina mất… Latina… sợ lắm. Latina sợ Dale ghét mình…”

“Chú hiểu rồi. Vì Dale rất quan trọng với con, nên con mới không nói với cậu ta được phải không nào.”

Latina bất thình lình gật đầu sau khi Kenneth nói.

Dale đã nghĩ từng nghĩ đến những gì Latina vừa nói. Nhưng cậu vẫn cố ý mang đứa bé nhỏ yếu này về bên mình. Tuy vậy, đứa trẻ này nào biết được điều đó.

Và cô bé lại sợ khi bị phát hiện. Có lẽ, cô bé sẽ tuyệt vọng mất thôi.

(Nếu Dale mà biết được Latina kể chuyện quá khứ cho mình nghe như vậy, phản ứng của thằng nhóc ấy sẽ thế nào nhỉ…)

Chẳng cân phải nghĩ ngợi gì nhiều. Chắc chắn bộ mặt của cậu ta sẽ chẳng dễ chịu gì. Nó khiến Kenneth cảm thấy có chút phiền phức.

“Này, Latina. Cho đến khi Dale về, con có muốn luyện tập một chút không?”

“… luyện tập?”

Có lẽ, đứa bé này sẽ lại tràn trề tuyệt vọng đến Dale quay về. Sẽ tốt hơn nếu có thứ giúp cô bé tập trung làm việc.

Và dĩ nhiên, đối với Latina mà nói, thứ làm Latina rung động nhất, chính là sự tồn tại của Dale.

“Dale chắc chắn sẽ quay về với một cái dạ dày trống rỗng đấy. Nhưng sẽ khá lâu để cậu  ta quay về Kroix từ thủ đô hoàng gia. Latina à, không phải con nói là muốn làm bữa tối cho Dale sao. Đây là cơ hội tốt để luyện tập đấy. Dale sẽ ngạc nihên và hạnh phúc nếu Latina làm nó đó.”

“… Latina có làm được không?”

“Có lẽ sẽ khó để con lạm mọi việc. Nhưng làm được gì thì làm… Thế nào? Con muốn thử chứ?”

Kenneth an tâm hơn khi thấy vẻ mặt của Latina dịu đi một chút. Như ông đã nghĩ, dù điều đó là tốt hay xấu, thì tồn tại của Dale đối với đứa bé này vẫn rất quí giá.

“Latina muốn thử. Chỉ con đi, Kenneth. Xin chú đấy.”

Lời cầu xin của đứa bé này là mong muốn thực hiện những thứ như vậy thế, kể cả khi tên hăng hái kia không có ở đây. Đó là điều Kenneth có thể nghĩ đến.

“Bánh thịt băm nấu khoai tây hầm. Nó đang được giảm giá đấy, cứ ăn đi.”

“Cuối cùng thì cậu cũng bắt đầu cứng cựa trong việc làm ăn rồi đấy nhỉ?”

Kenneth đang bưng một chiếc đĩa tới bàn của một vị khách quen, diện mạo của ông ta là một mạo hiểm giả với bộ râu thường thấy. Dù không có gọi món, nhưng ông vẫn có phần. Điều đó khiến ông phải ngạc nhiên trong khi đang nâng ly bia trên tay.

“Và rồi, cái gì đây, trông nó thảm kinh khủng vậy. Nhân bên trong chẳng hoàn thiện thế này?”

“Chịu thôi. Vì nó là thành phẩm do tập luyện mà.”

“Tập luyện á?”

Lập lại lời của Kenneth, ông ta cuối cùng cũng nhận ra rằng ông có biết một người sẽ hợp với cái từ ‘tập luyện’ đấy.

Mà quả thật là như vậy. Trong cái tiệm này, thì hiện giờ chỉ có một người thôi.

“… Con bé ấy hả…”

“Chuẩn rồi. Thành phẩm của Latina đấy.”

“Ra là vậy. Đưa đây nào.”

Cứ tiếp tục việc việc trao đổi như vậy, món thịt hầm ấy bắt đầu mở một cuộc thống trị ở quán ‘Kĩ Miêu Lâm’.

Thường thì, phần nước thịt bên trong món thịt hầm sẽ do Kenneth chính tay làm. Thứ mà Latina phải là nghiền khoai tây được phủ trên lớp bánh thịt, có cả một lớp phô mai kèm theo. Cứ mở ra mở vào lò nướng là Kenneth, nhưng Latina dùng vẻ ngoài nghiêm túc của mình để canh thời gian ra bánh.

Lúc đầu, nước thịt sẽ được phục vụ với những miếng khoai tây phủ đầy phía trên, Latina có thể hiểu được điều đó một cách chuyên nghiệp sau khi làm đi làm lại chỉ trong một ngày.

Ngày đầu tiên đã trôi qua, kể cả khi Kenneth không nói gì thêm, nhưng hầu hết những vị khách quen đã trở thành các quí nhân chịu giúp đờ Latina luyện tập.

Hơn hết, mọi sự là do phần thưởng giới hạn cho món ăn có trong thực đơn này. Đó là món ăn này sẽ được chính tay người phục vụ tí hơn mang ra.

“Cảm ơn vì đã đợi~”

Dù Latina đã và đang kiềm hãm sự hụt hẩn khi không có Dale ở bên, nhưng cô bé giờ đây lại đang đắm mình trong sự nổ lực không ngừng kia với tràn đầy sức sống. Điều đó quả là không tệ lắm.

Trên chiếc khay mà cô bé với dáng vóc nhỏ nhắn kia trân trọng mang đến, đó là một chiếc bánh thịt băm trông đã gần hoàn thiện lắm rồi.

Nhìn nó có chút tệ, nhưng đó thứ để bán thì chắc sẽ không vấn đề gì.

“Hãy cẩn thận nhé, nóng lắm đấy.”

-Đứa bé này có là người phục vụ lịch sự nhất trong quán luôn rồi.

“Xin hãy tận hưởng nhé~”

Trông thấy vẻ ngoài của Latina hớn hở trong khi ôm lấy chiếc khay, các vị khách thân thuộc đều đồng lòng ngâm nga trong thâm tâm, ‘Đáng yêu như thế kia cơ mà”.

Từ những lần đầu, cánh mầy râu rõ ràng tỏ ra rất lo lắng, Latina bé nhỏ sẽ làm gì để phục vụ khách. Nhưng mà, dù là với những vị khách quên hay khách mới tới, Latina vẫn nở một nụ cười duyên dáng và đầy phấn khởi.

Nhưng nhiều lúc, các vị khách sẽ không vui vì điều đó. Những tên ngốc ấy lại cư xử như con nít với một cô bé yếu ớt –  hạn chế cô bé đến gần như thế, vì khả lực của một mạo hiểm giả như họ thì khó mà gặp lại lần thứ hai – nhưng kể cả khi có gặp lại họ lần nữa, Latina chỉ nhìn họ như rất bất ngờ và sau đó, cô bé coi như như không có chuyện gì xảy ra.

Thay vào đó, cô bé quan sát họ như động vật hiếm lạ vậy và tò mò từ phía đằng xa. Điều đó rất đáng quí.

“Chào mừng đã đến. Cảm ơn vì đã chờ đợi.”

Hôm nay cũng thế, suất bánh thịt băm sang chảnh của Latina lại được gọi tại quán ‘Kĩ Miêu Lâm’.

Bình luận (0)Facebook