Chương 12 : Cô bé khiến thanh niên lo lắng không ngừng
Độ dài 1,638 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:59:23
~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 12 được Update vào lúc 18h00. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
_____________________________________________________
CHƯƠNG 12: CÔ BÉ KHIẾN THANH NIÊN LO LẮNG KHÔNG NGỪNG
“Latina đi lạc sao!?”
Tại Kĩ Miêu Lâm, Dale la toáng lên sau khi nghe được chuyện Kenneth lạc mất Latina.
Kenneth nhận ra rằng Latina sẽ tìm kiếm xung quanh, nhưng anh lại không thể tìm được cô bé. Mặc dù anh vẫn quản lý được việc với thương nhân và giao nguyên liệu về cửa hàng sau. Cũng vì anh ta không còn cách nào khác ngoài việc dành hết thời gian đi tìm kiếm cả.
Hỏi thăm vài người quen ở khu vực phía Đông nhờ giúp đỡ, anh nhanh chóng quay về “Miêu Lâm”.
Anh phải làm điều cần làm kế đó, chính là thông báo đều này cho người bảo hộ của cô bé.
“Đúng vậy… Anh thực sự xin lỗi. Khi đang làm việc, anh lại rời mắt khỏi con bé một chút và…”
Cả Kenneth và Dale đều bất cẩn cả.
Latina là một đứa bé cực kỳ thông minh.
Sau cùng thì, ‘thứ gì đó như thế cũng sẽ ổn thôi”. Đó là điều mà họ không thể phủ nhận rằng nó đã vô thực nảy lên trong tâm trí họ.
Đứa bé này đáng tin cậy, nên cô bé có thể sẽ không đi lang thang. Nếu là thế, đó chỉ là lời biện minh của người lớn mà thôi. Ngay từ đầu, người lớn và trẻ con có nhiều quan điểm khác nhau. Cách nhìn nhận cũng rất khác nhau. Những đứa trẻ không thể dừng lại dù là với lý luận của người lớn.
“Không, a! Không thể chịu được. Em không thể đứng nhìn con bé đi lạc được. Aaaaaaaa… Nếu em biết được chuyện này sẽ xảy ra, thì đáng ra phải nhớ đến phép Tìm Kiếmmmmm. Em của quá khứ đã nói không cần thiết, xin lỗi Latina ngay đi, xin lỗi, xin lỗi… không, đúng rồi, bây giờ phải lo cho Latina… làm gì đây, làm gì đây? Đúng, đặt, đặt một yêu cầu cho các mạo hiểm giả trên đường để tìm kiếm Latina…”
“Lúc này, sao em không đi tìm con bé đi?”
“Đúng rồi!”
Quả thật là tàn nhẫn, nhưng Dale đang bận tâm việc đó đến mức hài hước, lại thực sự khiến người xung quanh rùng mình. Dale hoàn toàn rơi vào loạn trí đã chạy khỏi tiệm sau khi nghe Rita bảo.
“Umm… Rita?”
“Trên đường, đặc điểm của Latina được xem xét dưới sự giảm hộ của Dale, nên nếu có một tên ngu ngốc nào muốn dẫn con bé đi, thì họ nên dừng lại ở khu vực tường thành. Kể cả khi cô bé bị lạc, xung quanh khu vực phía Đông vẫn an toàn. Và nếu đó là Latina, thế thì em thấy con bé có thể làm gì đó, nhưng em nghĩ…”
Ngay khi bóng của Dale biến mất, nếu Kenneth nhìn thấy Rita, thì có thể nhận ra cô ấy đặc biệt bình tĩnh. Cô ấy nhìn về phía những khách hàng thân thuộc mãi mê nói chuyện trong tiệm.
“Những ai tham gia buổi tìm kiếm thì tối nay sẽ miễn phí rượu. Không có phần thưởng nào dù có tìm được con bé. Dù không tìm được con bé, thì cũng quay về trước khi trời tối nhé. Thế được chứ?”
“Tốt thôi, cũng có gì đó để giết thời gian.”
“Để tên đó (Dale) nợ một lần cũng quá tệ.”
Nghe được những lời của Rita, những vị khách quen nói vậy trong khi đứng lên.
Latina đã trở thành một hiện diện đặc biệt, kể cả với những vị khách quen.
Ngay khi Latina quay về và có cả những đứa trẻ ở khu vực phía Đông, vẫn còn nhiều thời gian trước khi sắc trời chuyển tối.
“Rita!”
Latina nhanh nhẹn bước vào tiệm với nụ cười và chạy thẳng đến bên Rita, nhưng cô bé đột ngột dừng lại như vừa nhận ra điều gì đó.
“Rita, xin lỗi, vì đã biến mất… Kenneth đâu rồi?”
“Chúng ta đã lo lắng lắm đấy. Cho dì xem mặt con nào.”
Rita nói trong khi chỉ tay vào nhà bếp. Thành thật mà nói, Rita thậm chí đã chán ngấy với việc Kenneth không thể tập trung làm việc bình thường vì lo lắng cho Latina.
Cô ấy nhanh chóng chạy vào bếp. Chỉ trong chớp sau khi nhìn thấy bóng dáng của Latina, Kenneth ngay lập tức làm rơi chiếc nồi đang cầm trên tay.
“Kenneth, xin lỗi… Latina, biến mất, không giữ lời.”
Latina thành thật hối lỗi và với ánh mắt não nề ấy, Kenneth không thể mắng nhiếc gì cô bé cả, vì chính cô bé cũng hiểu rõ lỗi lầm của mình.
Anh ta chỉ có thể xoa đầu cô bé an ủi.
“May là con vẫn an toàn.”
Kenneth bồng Latina với vẻ mặt ủ rủ lên và ra khỏi bếp, mà nơi đó, bất ngờ có rất nhiều đứa trẻ nhìn ngó anh.
“Gì thế?”
“Dường như những đứa trẻ này đang mang Latina về đây đấy.”
Rita nói thế, có vẻ như cô đã nói chuyện với một cô gái duy nhất trong đám trẻ ấy.
“Ừm, chắc phải có gì đó trả ơn vì điều đó…”
“Giúp đỡ bạn bè là chuyển hiển nhiên mà!”
Cô gái cất giọng với tâm trạng thất vọng lời thì thầm ra tiếng của Kenneth. Latina khẽ nghiêng đầu.
“Hiểu rồi. Mấy đứa đã là bạn của Latina rồi à. Giờ cũng đã khá trễ rồi… lần tới, hãy dành thời gian và đến chơi với Latina nhé.”
Rita mỉm cười, một nụ cười cô hiếm khi để lộ trong khi Kenneth mở bình đựng bánh quy dành cho Latina, anh khéo léo chia phần cho mỗi người.
Kế đó, anh ta ngồi xổm xuống để đưa cho những đứa trẻ phần của mình và nói.
“Thành thật cảm ơn mấy đứa vì đã mang Latina về.”
Kenneth tận tình biểu lộ thành sự biết ơn của mình. Được đối đãi quá lịch sự từ một người lớn như Rita khiến những đứa trẻ hăng say và không thể kiềm bình tĩnh được, nhưng họ trông họ cũng có chút thỏa mãn.
Khi những đứa trẻ quay về nhà, Latina vẩy tay chào tạm biệt họ trước cửa tiệm.
Trời đã qua thời điểm chạng vạng, những vị khách quen đã quay về tiệm ‘Miêu Lâm”, Latina xin lỗi từng người một.
“Khiến mọi người lo lắng, xin lỗi…”
“Miễn là nhóc vẫn ổn, nhóc con nữ tính à, mọi chuyện đều tốt cả.”
“…tìm cháu, cảm ơn.”
Latina lại một lần nữa cúi trước những người khách thân thuộc của nơi đây trong khi nó cười và vẩy tay tạm biệt.
Lần đầu tiên cô bé quay về cửa tiệm, Latina vẫn mỉm cười. Nhưng lúc này đây, dù là ở phía sau lưng, bạn vẫn có thể thấy được vẻ suy sụp của cô bé.
Lần lượt quay về trong tiệm từ cửa, cô bé buồn bả nhìn xuống chân. Không chỉ những vị khách quen mà cả những vị khách không biết gì, trước khung cảnh mà Latina hành động khác lạ so với thường ngày, vì lẽ đó, họ đã uống rượu trong lặng thầm.
Và lúc này, Dale quay về.
Nhễ nhại mồ hôi và thở dốc, Dale mở cửa ra.
“Rita, sau đó…”
Với ý muốn hỏi thêm thông tin, cậu lại nhận ra cái người mà cậu đang cần thông tin.
“Latina!”
Đáp lại lời kêu gọi cái tên của cô bé từ Dale trong vui sướng, Latina ngược lại lại òa khóc.
“!?”
Khi Dale hốt hoảng và quỳ xuống mà không hề có tiếng động, Latina càng lúc càng khóc nhiều.
“La, Latina!?”
“Con… con xin lỗi… híc, xin lỗi… Lời hứa, con không giữ được nó, con xin lỗi… híc…”
Nấc cục liên hồi, đó là những gì cô bé xin lỗi.
“Dale, Latina xấu lắm, cha có giận không?”
“Không có. Cha không giận, được chứ… Aaaaa, cha chỉ lo quá thôi!”
Trong khi Latina khóc, Dale lắc không thôi. Nhưng Latina lại tiếp nói như thể Dale đã sai và cô bé lắc đầu liên tục.
“Giận, là đúng. Latina thật xấu, nên… híc… Nhưng, Latina, sợ, rằng nếu không thể quay lại, thật đáng sợ.”
Nước mắt cứ liên tục trào ra từ đôi mắt xám long lanh ấy.
Đối với một đứa trẻ ở độ tuổi này, khóc là chuyện đương nhiên, mà thì thầm với một xíu bình tĩnh còn sót lại là điều duy nhất có thể làm.
“Đừng, bỏ con một mình, Dale… giận Latina cũng được, nhưng con muốn ở bên Dale… híc…”
Sau khi an toàn quay về được “Kĩ Miêu Lâm”, dường như Latina nghĩ về nhiều thứ trên đường về. Thậm chí nhớ lại cảm giác tuyệt vọng và lo lắng khi bị lạc có thể là chiếm phần lớn cảm nhận của cô.
Vượt điều đó với bản thân mình tự thấy có lỗi, Latina để nỗi lo lắng cuốn đi vào quên lãng.
-Đó, là những gì Dale nghĩ sau khi bình tĩnh lại.
Tại khoảnh khắc này, hết thảy sự bối rối, tất cả điều mà Dale có thể làm, là ôm Latina thật chặt vào lòng.
Lúc này, cô bé chỉ có thể cho thỏa mãn, khóc cho hết buồn.
Latina chỉ thỉnh thoảng nấc lên mà không thêm lời nào.
Cô bé cứ liên túc tấn công và phòng thủ với việc khóc lóc ấy và Dale thì dỗ dành Latina không ngừng. Và kết quả là, cô bé thấm mệt sau khi khóc một chập.
Dale bế Latina lên trong khi cô bé đã mệt mỏi vì khóc suốt. Những vị khách xung quanh đã quan sát lại cho cậu một nụ cười như ẩn như hiện.
Vài năm tới, nó sẽ trở thành “Biến cố Khóc và Sợ Hãi”. Đó là thời điểm cửa tiềm này lại tạo ra một câu chuyện say thắm mùi rượu mới.