Chương 04 : Thanh niên quyết định che chở cô bé
Độ dài 1,828 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 09:27:01
~ Translator : Dantalian ~
Đón xem chương mới sớm 1 ngày tại web team dịch.
Chương 04 được Update vào 17h52. Chúc các bạn đọc vui vẻ.
_______________________________________________
CHƯƠNG 4: THANH NIÊN QUYẾT ĐỊNH CHE CHỞ CÔ BÉ
“Dale, em không cảm thấy tội lỗi gì về việc này ư?”
Một giọng nói nữ tính điệu bộ ngay thẳng vang lên bên tai Dale, khiến cậu quay lại nhìn. Đó là một cô gái với mái tóc đen tuyền vào “Vũ Khúc Mèo Hoang” bằng cửa sau. Người này là Rita, vợ Kenneth.
“Vũ Khúc Mèo Hoang” là chỗ ở dưới quyền quản lý của cặp đôi trẻ này.
Trông thấy Dale kỳ cọ cho cô bé nhỏ bé kia quá nhiệt khiến Rita phải giật mình.
“Con rơi của em đấy hả?”
“Cô nghĩ cái quái gì mà ra được vậy thế? Em có đứa bé này khi nào?”
Dale đáp lại như vừa gặp một cơn sốc.
“Em chỉ nhận nuôi con bé khi tình cờ gặp trong rừng. Hài cốt của gia đình con bé cũng ở đó.”
Cậu ấy lại nhanh chóng tiếp tục nói. Trong khi Rita lắng nghe, cô cẩn thận quan sát bé gái, rồi cô chú ý đến vẻ ngoài đáng thương và chủng tộc của cô bé. Sau đó, mắt cô lại linh động chuyển đến một miếng vải rách kế bên Dale.
“Con bé ấy đã mặc cái gì thế này, đừng có nói là… cái đó đấy nhé? Bộ em tính cho con bé mặc lại nữa hả?”
“A… Em quên khuấy đi mất.”
“Chà mông ở đó một chút đi.”
Rita vội vả rời đi. Dale chỉ nghĩ đến việc rửa sạch bụi bẩn trên người Latina, nên cậu hoàn toàn quên mất đồ thay cho cô bé.
[“Dale, *****?”]
“Hmm? Lúc nãy, hỏi,… người vừa rồi là ai ấy hả? Rita, bà chủ của nơi này.”
“… ? Rita?”
“Đúng rồi, Rita.”
Latina nghiêng đầu ngờ vực khó hiểu trong khi trò chuyện với Dale. Trong lúc đó, Rita đã quay lại. Cô ấy mang theo rất nhiều bộ trang phục trên tay.
“Nếu đã không có đồ mặc thì dù có là khăn tắm cũng không ổn, đúng chứ! Dùng chúng đi. Chúng là đồ cũ của chị. Nhưng chị nghĩ nó có hơi bự với đứa bé này. Giờ thì, đồ lót!”
“A… lỗi của em. Xin lỗi về chuyện phiền phức này, Rita.”
“Cái vẻ nghi ngờ trên mặt em là sao. Chị vừa thêu nó cách đây vài hôm thôi. Chị cũng có suy nghĩ văn minh chứ, mặc đồ lót dùng rồi có tốt lành gì đâu nào…”
Rita thẳng thừng đưa một chiếc quần mà không để ý đến chuyện giới tính ở đây, điều đó vẽ lên mặt Dale một sự phức tạp khó tả. Rita là một cô gái như vậy. Nếu không phải như thế, thì cô cũng không thể vận hành một cửa hàng dành cho mạo hiểm giả như thế này.
Sau khi nhấc Latina ra khỏi bồn tắm, Dale tiếp tục dùng khăn tắm Rita đã mang đến lau mình cho cô bé. Latina chỉ ngón tay vào Rita trong khi được Dale dùng lau khô cơ thể cho cô bé.
“Dale, Rita?”
“Ừm hứm. Đúng rồi đấy.”
“Rita, Latina.”
Latina tự chỉ tay vào bản thân, rồi cúi đầu chào một cái.
“Bé đã có thể chào hỏi rồi sao, bé thật đáng kinh ngạc đấy~”
Rita mỉm cười hạnh phúc và cúi người xuống, mắt của Latina và cô chạm nhau. Bà chủ này đặc biệt thích trẻ con. Thậm chí là khi ở với Kenneth, cô vẫn mong nhanh có vài đứa sớm sớm một chút, Dale biết điều đó.
“Rita. Latina không hiểu gì ngoài Quỷ ngữ đâu.”
“Là vậy sao? Thế, sao em giao tiếp được với con bé?”
“Quỷ ngữ tương tự với chú ngữ, nên em có thể nói một vài từ.”
“Hmm… Thế em muốn làm gì với đứa bé này?”
“Trước tiên thì giờ, em sẽ điều tra con bé ở ‘Bảng tin của Akudaru’ trong tiệm.”
Latina tự mặc đồ mà không cần Dale giúp. Dường như cô bé có thể tự xử lý những món đồ của mình. Nếu không phải như thế, cô bé đã không thể sống sót cho đến giờ.
Có vẻ, Latina trông đáng tin cậy hơn so với vẻ ngoài của cô bé. Nhưng vì vẫn chưa có một đôi giày, nên sau khi mặc xong đồ của mình, Latina lại được được bế lên trong vòng tay của mình. Rồi, họ theo Rita và đi qua nhà bếp bằng cửa sau, để đến sảnh chính của tiệm.
Tiếp đó, họ lại đi qua quầy và Kenneth đang ở đó để quản lý cả cửa hàng. Có kha khá người đến ăn, nên cũng rất bận rộn.
Theo giờ sinh hoạt thường lệ, cửa hàng này sẽ rất đông trước trưa và khi mặt trời lặn. Lúc này cũng chỉ có một mình Kenneth làm việc thôi.
Rita ngồi đối diện Dale ở một gốc ở quầy.
“Giờ thì, em muốn biết gì nào?”
“Tên con bé là Latina. Quỷ tộc. Chị có thể mở một yêu cầu điều tra với nhiêu đây thông tin không? Hay là, tổ chức một cuộc họp với vài thứ này chẳng hạn?”
“Đúng rồi. Điều đó cần thiết đấy.”
Rita gật đầu và nhẹ nhàng di chuyển tay mình trên tắm bảng gọi là “Bảng tin của Akudaru” được thiết kế ở quầy.
“Rauha, Seggeru, Yona-dee.”
Tấm bảng đáp lại những từ Rita thốt lên, một vầng hào quang màu xanh nhạt bỗng chốc hiện lên. Rita liên tục đảo mắt sang những nơi khó có thể nhìn thấy.
“Ừ hứm… không có thông tin nào cả. Chị có thể thử mình một lần nữa, lần này thử dùng đặc điểm bề ngoài của con bé nhưng…”
“Nhờ chị vậy.”
“Bảng tin của Akudaru” chắc chắn là lợi thế lớn nhất của cửa tiệm và Rita đang sử dụng. Akudara là vị thần chi phối toàn bộ thông tin và bảo vệ những mạo hiểm giả. Đền Akudaru đã trở thành những nơi tập trung và quản lý mọi thông tin. Những tu sĩ và linh mục thuộc về vị Thần này, họ nhận được sự bảo hộ thần thánh ấy, có thể thi triển ma thuật truyền tải thông tin cực kỳ mạnh mẽ ở một đẳng cấp khác hẳn so với thường thức. Và chính điều đó! Đó chính là lý do lớn nhất.
Vì điều này, không hề có sự bất bình đẳng tại những khu vực có đền Akudaru, vì lượng thông tin được chia sẻ một cách công bằng. Một phần của thông tin đó cũng được chuyển tải đến cho thành phố.
Tuy nhiên, để có thể trở thành địa điểm liên lạc, như cửa tiệm này, bạn phải trao những lá cờ có hình xăm của Akudaru – Một con thi mã trên miền đất xanh-
-Có một học thuyết cho rằng, người trong đền chỉ mong muốn thu thập thông tin và họ đã phát hiện những yêu cầu thông tin từ người ngoài rất phiền toái. Vì thế, có người nói rằng họ hoàn toàn bỏ qua những ủy thác của người ngoài. Để cho câu chuyện ấy thêm một chút đáng tin, dường như những tu sĩ thờ đạo Akudaru đang sống theo một cách đặc biệt-
Thông tin được truyền đến thành phố rất đều đặn, tin tức thế giới, những khám phá và phát minh mới và nhiều thứ khác. Cũng như những báo cáo liên quan đến tội ác. Tội phạm và những ai thực hiện những tội ác to lớn đều bị truy lùng trên khắp thế giới.
Việc nhờ vả binh lính ở quốc gia khác cùng cán bộ biên giới để truy đuổi tội phạm là một vấn đề khó khắn. Vì phải dùng tiền để trả công, họ mới có thể tìm thông qua đền thờ. Trong số mạo hiểm giả, có rất nhiều người chuyên đi truy đuổi để được trả công.
Những yêu cầu như chế ngự một con quái vật cỡ lớn cũng có thể được thu thập ở các đền thờ.
“Bảng tin của Akudaru” là một nơi chuyển tiếp những thông tin được tổng hợp từ những ngôi đền. Đối với một cửa tiệm sở hữu nó, thì đó là một nơi để các mạo hiểm giả tìm kiếm thông tin đến và lấy chúng. Vì mục đích của những mạo hiểm giả đó, người dân trong phố cũng tập trung tại nơi đây và mang theo những yêu cầu cũng như nhiều thứ khác.
“Vũ Khúc Mèo Hoang” là một quán rượu và quán trọ, nhưng cũng đồng thời là nơi cơ sở để mạo hiểm giả kiếm việc làm.
“Chẳng có cái nào thích hợp cả, như chị đã nghĩ…”
“Thế nhưng… không lý nào Latina lại là một tội nhân được. Nếu không tìm thấy bất kỳ người thân nào, thì không nghi ngờ gì nữa, bộ hài cốt ấy ắt hẳn phải là cha của con bé.”
Dale và Rita đều nghiêm túc nói chuyện như thể chuyện này rất hệ trọng, mà họ cũng chả bận tâm rằng họ đã hiểu hay chưa.
Latina ngắm nhìn lia lịa, hết quan sát mọi thứ xung quanh, cô bé lại nhìn Dale.
Trong cửa tiệm này, sự hiện diện của một đứa trẻ quả là quá khác lạ, nó lạ đến mức khiến những người đàn ông trông rất nghiêm khắc đang dùng bữa của mình, cũng thỉnh thoảng liếc sang hướng này.
Còn về phần Latina, cô bé lại nghiêng đầu cúi chào một cái, rồi đáp lại những ánh nhìn của mọi người bằng cách nhìn chăm chăm vào họ. Sau khi làm thế được một lúc, một thanh âm lạ lùng phát từ Latina. Đặc biệt hơn nữa, đó là tiếng gầm rú của dạ dày cô bé.
“… Latina?”
“A, con bé có vẻ bị mùi thơm thu hút nhỉ.”
Cả hai đều nhận ra cùng một lúc, Latina lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng. Rita lại cười phá lên, sau đó, cô gọi Kenneth.
“Kenneth ơi, làm một bữa cho con bé này đi. Em nghĩ là nên làm thứ gì đó dễ tiêu một chút.”
“Anh tiện thể làm cho em luôn nhé.”
Trong khi nói thế, Dale dời từ trong quầy sang một một bàn ăn. Vì bàn ăn quá cao với Latina, cô bé chỉ có thể ngồi lên thứ gì đó có kích thước phù hợp được đặt trên chiếc ghế. Dale cũng kéo ghế lại gần và ngồi kế bên cô bé.
“Vậy, Dale. Cậu định làm gì với đứa nhỏ này?”
“Em sẽ chăm sóc con bé. Đây cũng là định mệnh mà. Con bé không thể giao tiếp, kể cả khi em mang một đứa trẻ mồ côi đến trại mồ côi đang sống trong nợ nần, cũng chẳng tốt lành gì, đúng không nào?”
Tuyên bố đã được đưa ra, Dale cũng đã chuẩn bị tâm lý cho điều đó.
Trách nhiệm nuôi lớn những đứa trẻ không phải thứ dễ dàng nghĩ đến như vậy. Và Dale đã làm thế.
“Em sẽ trở thành người thân của con bé.”