• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 13: Tập chạy tiếp sức

Độ dài 2,800 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-07-11 17:15:18

"Các cậu lại đi tập à?"

"Xin lỗi nhé Kanoe, lại phải bỏ cậu một mình rồi."

"Đành thế thôi. Tớ sẽ đi giết thời gian vậy."

Hội thao sẽ diễn ra vào cuối tháng Sáu. Hội Học sinh và Ủy ban Kỷ luật đã được quyết định là sẽ cùng nhau lập thành một đội để tham gia vào cuộc thi chạy tiếp sức. Tôi cũng chẳng hiểu tại sao chúng tôi, các Ủy viên và Hội viên, lại phải tham gia chạy tiếp sức, nhưng dù sao thì hoạt động của chúng tôi cũng được coi là giống hoạt động câu lạc bộ, nên cũng đành vậy. Năm người chạy nhanh nhất sẽ tham dự, và những người chạy nhanh nhất từ trên xuống là Reika-senpai, Micchi, Chinatsu-senpai, Hội trưởng Shizuku, và tôi, nên tôi cũng được lựa chọn tham gia chạy. Tôi biết mình chạy cũng khá nhanh, nhưng nói thật là tôi không nghĩ mình lại được chọn vào đội.

Micchi từng là thành viên câu lạc bộ điền kinh, nên cậu ấy chỉ kém có Reika-senpai. Tôi có nghe rằng thế mạnh của cậu ấy là chạy ngắn, và dù lâu rồi chưa thi đấu, cậu ấy vẫn khá nhanh. Hồi đó cậu ấy chỉ xếp sau Kanoe. Khá là ấn tượng.

Kể cả với Micchi và Reika-senpai, người xếp đầu toàn trường, chúng tôi cũng khó mà thắng được những thành viên hiện tại của đội điền kinh. Mỗi câu lạc bộ cũng sẽ chọn ra năm người giỏi nhất trong hàng ngũ của họ. Chúng tôi sẽ đối đầu với những người thi đấu thường xuyên. Sẽ không dễ dàng chút nào. Có vẻ như vì số lượng các câu lạc bộ tham gia quá lớn nên sẽ có tới hai giải chạy được tổ chức. Nếu chúng tôi phải chung giải với đội điền kinh thì sẽ khó tránh khỏi thảm họa.

Vì đằng nào chúng tôi cũng khó mà giành được vị trí số một, tôi nghĩ rằng cố tập luyện quá thì cũng không cần thiết, nhưng Hội trưởng Shizuku thì lại quyết tâm đến mức chị ấy tập hợp chúng tôi lại vào giờ nghỉ trưa gần như mỗi ngày. Là Hội trưởng Hội Học sinh, chị ấy có vẻ rất hào hứng về sự kiện trường. Vì Hội trưởng đã yêu cầu, nên tôi cũng không từ chối được, và thay đồ rồi xuống sân trường bắt đầu tập luyện với cây gậy tiếp sức. Được tập luyện với Reika-senpai và Micchi thì đúng là tuyệt thật, nhưng tôi thấy có lỗi với Kanoe. Hôm nay tôi phải để cậu ấy lại một mình trong phòng học một lần nữa. Kanoe cũng sẽ tham gia cuộc thi chạy tiếp sức, nhưng cậu ấy là dân chuyên, nên sẽ không hi sinh bữa trưa để tập luyện.

Trên sân trường toàn là học sinh tập luyện những bộ môn họ tham gia để chuẩn bị tham gia hội thao sắp tới. Tất cả đều có vẻ hào hứng.

Thứ tự chạy tiếp sức là Chinatsu-senpai, rồi tới tôi, Hội trưởng Shizuku, Micchi, và Reika-senpai.

Mỗi người chúng tôi sẽ chạy 50m và Reika-senpai, người chạy cuối, sẽ phải chạy 100m.

Theo Micchi, sắp xếp thứ tự như thế này là vì nếu đặt người chạy nhanh nhất chạy cuối sẽ tốt hơn, để có thể bắt kịp với đối thủ trong trường hợp những người chạy đầu bị tụt lại.

"Mỗi lần chuyển gậy tiếp sức cho Hayama-senpai tớ đều hơi lo... Nhỡ tớ mắc sai lầm thì sao?"

"Không sao đâu. Chị ấy tốt bụng không ngờ ấy. Miễn là cậu tuân thủ nội quy trường."

"Trang phục hiện tại của tớ không vi phạm nội quy chứ?"

"Không đâu. Là đồng phục thể thao thì làm sao mà phạm quy chứ."

Băng đeo tay của tôi không vi phạm nội quy, nên tôi sẽ ổn. Micchi và tôi thay đồ rồi đi về phía sân.

Micchi có vẻ lo lắng về việc phải chuyển gậy tiếp sức cho Reika-senpai. Có lẽ nếu đột ngột phải làm thế thì sẽ đáng sợ. Nhưng sau hơn hai tháng ở bên chị ấy, tôi biết rằng Reika-senpai không phải người vô cớ mắng mỏ người khác.

Tôi ngưỡng mộ Reika-senpai đến mức tôi ước rằng mình có thể đổi chỗ cho Micchi. Nhìn lại thì ấn tượng đầu của tôi về chị khá tệ, cũng lạ thật đấy.

Hôm nay, tôi, Chinatsu-senpai, Hội trưởng Shizuku, Micchi, và Reika-senpai chia nhau ra thành hai nhóm và bắt đầu tập chuyển gậy tiếp sức.

"Xông lên đi-!!"

"Trả thù cho chị... trả thù cho chiiiiiiị!"

"Chị giao cây gậy này lại cho em! Hãy nối bước chị!"

"Lên đi."

"Chinatsu-senpai, làm ơn đừng cứ mỗi lần chuyển gậy lại hét một câu khác nhau như thế! Em không tập trung được!"

Như mọi khi, Chinatsu-senpai vừa luyện tập vừa đùa cợt. Tôi cố chạy sao cho hài hòa với chị ấy, nhưng chị ấy toàn hét lên mấy câu kỳ lạ khiến tôi bị mất đà.

"Nhưng mà gậy tiếp sức rất hợp làm đạo của làm nền cho drama đó."

"Làm ơn đừng tự mình chế ra drama chứ chị, em không thích đâu."

"Với lại, câu cuối là chị bắt trước Reika đấy. Thấy thế nào?"

"...Đến lúc đua thật, chị cũng làm thế được không?"

"Em thích Reika quá nhỉ?"

Hôm nay chị ấy vẫn mỉm cười khoe hàng răng trắng như thường lệ. Chị ấy cười nhiều đến mức Micchi bảo trông chị ấy như lá bài "Pot of Greed"[note60456] từ một trò chơi bài nào đó vậy. Đây là một lá bài cho phép bạn rút thêm một lá bài từ trong bộ, và nó là một lá bài mà mọi người chơi trò chơi kia đều quen tên biết mặt. Nó nổi tiếng đến mức cả tôi và Micchi cũng biết. Trên lá bài đó là hình ảnh một cái bình đang nở một nụ cười khả ố với mép cong lên hết mức có thể. Nếu có ai nói rằng trông tôi giống như lá Pot of Greed đó thì tôi sẽ không ngần ngại mà đập đầu vào cột điện.

Chinatsu-senpai rất xinh đẹp, nên tôi nghĩ so sánh chị ấy với lá Pot of Greed thì không công bằng lắm, nhưng tôi cũng hiểu điều Micchi muốn nói. Micchi không có ý xấu. Chỉ là ví von vu vơ vậy thôi.

"...Nghỉ chút thôi. Chị hơi mệt rồi."

Tôi đi ra rìa sân trường cùng Chinatsu-senpai và quan sát ba người còn lại luyện tập. Reika-senpai buộc tóc thành một túm đuôi ngựa và trông rất đứng đắn, xinh đẹp và ngầu lòi. Chị ấy cứ như một chiến binh vậy. Nhìn thấy Reika-senpai như vậy, tôi nhận ra có số một toàn trường trong hàng ngũ phấn khởi như thế nào.

Shizuku-senpai bắt đầu chạy và cố đưa chiếc gậy cho Micchi, nhưng Micchi lại bứt tốc quá nhanh và phải loay hoay một lúc mới cầm được cây gậy.

"Mii-chan, chị đã bảo em bao nhiêu lần là phải chậm lại cơ mà? Đi nào! Làm lại thôi."

Hội trưởng Shizuku có vẻ tức giận. Chị ấy đang cau có nhìn cô em gái.

"Chị không thích phải chạy đầu tiên."

Chinatsu-senpai nói khi đang uống nước từ một cái chai chị ấy đem theo.

"Đúng là chạy đầu thì căng thẳng thật. Chị sẽ phải làm trung tâm của sự chú ý."

Tôi thấy khá tội cho những người chạy đầu vì họ thường sẽ bị chú ý nhiều nhất. Nhưng mà bình thường thì chỉ những người chạy chậm mới phải xấu hổ thôi. Chinatsu-senpai nhanh hơn tôi, nên sẽ ổn. Tôi chắc rằng chị ấy sẽ chuyển tiếp cây gậy cho tôi ở một vị trí thuận lợi.

"Ừ, chị ghét việc mọi người cứ nhìn hết vào chị do ngực chị cứ nảy tưng tưng."

"..."

'Ra là thế...' Tôi nghĩ thầm.

Khi tôi nhìn Chinatsu-senpai trong bộ đồng phục thể dục, tôi thấy rằng ngực chị đúng là lớn thật. Chúng có vẻ nở nang và đầy đặn. Chúng vừa đủ lớn để khiến ai cũng phải ghen tị.

Tôi thấy buồn khi nhìn xuống ngực của chính mình. Ngực Micchi khá lớn, và vòng một Reika-senpai cũng lớn không ngờ. Tôi không thể bì với họ trong cả học tập, thể thao, lẫn vòng ngực. Tôi chẳng hơn họ được khoản nào cả. Ngực Hội trưởng Shizuku lại gần bằng tôi, khá là thất vọng. Khi mặc đồng phục thường thì khó thấy, nhưng đường cong của họ hiện ra rất rõ khi mặc đồ thể dục.

Tôi đang nhìn cái gì vậy? Tôi không thể nhìn họ với ánh mắt biến thái được. Tuy vậy, tôi vẫn nghĩ rằng là phụ nữ thì có ngực đầy đặn một chút sẽ tốt hơn. Theo ý kiến của tôi, ngực Chinatsu-senpai là hoàn hảo.

"Em ghen tị với ngực chị đấy."

"Ngay lúc chị bắt đầu chạy, mọi người đều nhìn chăm chăm vào ngực chị cả. Khi chị chạy, họ không nhìn mặt, tay, hay chân chị, mà là bộ ngực nảy của chị đó, em biết không? Chị tự hỏi Mirai có hiểu được cảm giác ấy không."

Nhắc mới nhớ, hồi sơ trung cũng có một cô nàng có ngực phát triển sớm và lũ con trai đều nhìn chằm chằm vào cô ấy khi chạy. Tôi chắc rằng dù có không lớn lắm thì cũng không quan trọng, chỉ cần có ngực thì việc bạn lo lắng là hoàn toàn hợp lý.

"Đây là trường nữ sinh nên không sao đâu."

"À thì, con gái cũng có thể muốn ngắm ngực mà, đúng không?"

"Em chỉ nhìn chị với con mắt ghen tị mà thôi, không có gì đâu."

Tôi không biết liệu điều này có có ích không, nhưng ít nhất, tôi cũng không để ý thấy độ nảy của ngực chị ấy cho đến khi Chinatsu-senpai nhắc đến, nên tôi không nghĩ chị ấy cần quá lo lắng về điều đó...

"Em ghen tị à, Mirai?"

Chị ấy chọc chọc má tôi. Tôi tự hỏi chị ấy nghĩ gì khi hỏi tôi câu đó. Tất nhiên là tôi ghen tị rồi.

"...Có chút ạ."

"Muốn sờ thử không?"

"..."

Chinatsu-senpai cười ranh mãnh. Chắc hẳn là chị ấy thấy phản ứng của tôi tức cười lắm.

Được rồi, tốt thôi. Nếu chị dám nói thì em dám sờ. Tôi uốn éo ngón tay, và ngay khi chuẩn bị luồn tay vào bộ đồ thể dục phổng phao của chị ấy, tôi cảm thấy có ai đó đang nhìn.

Reika-senpai, người đang rảnh rang trong lúc Hội trưởng Shizuku và Micchi tập với nhau, đang chết lặng nhìn tôi. Điều này trông không ổn tí nào. Dừng thôi.

Thấy tôi bỏ tay xuống, Chinatsu-senpai nhìn tôi và hỏi, "Em ổn chứ?"

"Reika-senpai đang nhìn kìa."

"Sờ ngực một cô gái khác không có vi phạm nội quy đâu."

"Vấn đề không phải ở chỗ đó!"

Mặc dù nội quy không cấm, tôi vẫn không muốn chị ấy nhìn thấy tôi như thế này. Người ta sẽ xì xầm khi tôi nghỉ tập để làm mấy trò này mất.

Chinatsu-senpai trông có vẻ tiếc nuối. Chị ấy muốn được sờ đến vậy sao? Tôi không biết phụ nữ ngực to cảm thấy thế nào, nhưng bình thường thì người không thích ngực mình nảy sẽ hỏi người khác xem có muốn sờ không.

"Ờm, Senpai, chị có thực sự lo về việc ngực mình nảy không thế?"

"Ahaha."

Tôi chắc rằng bà chị này ngay từ đầu đã chả có vấn đề gì với bộ ngực nảy của mình rồi. Cuối cùng thì chị ấy chỉ đang nhân cơ hội khoe khoang về ngực mình mà thôi!

Quay lại nhìn Reika-senpai, tôi thấy chị ấy đã mượt mà nhận lấy cây gậy tiếp sức từ Micchi và đang chạy về đích. Nhanh thật đấy. Đầu chị ấy đung đưa cùng chuyển động của cơ thể. Nhanh quá.

Tôi đột nhiên quay sang nhìn người đang ngồi cạnh mình. Cái người mà mà mới đây vừa khoe khoang về vòng một của mình này cũng ấn tượng lắm. Bộ ngực đó chẳng cản trở gì được chị ấy cả.

"Sao chị chạy nhanh thế, Chinatsu-senpai? Chị có tập thể dục à?"

Tôi tự hỏi liệu chị ấy có phải cựu vận động viên như Micchi không.

"Chị chả tập gì cả."

"...Vậy thì sao chị nhanh thế?"

"Mirai cũng nhanh mà."

"Chỉ là trùng hợp thôi. Em làm sao nhanh được bằng Chinatsu-senpai."

Cho đến cấp hai, tôi chỉ đạt mức trung bình trong cả học tập lẫn thể thao.

Bây giờ khi đã vào cấp ba, tôi đội sổ trong học tập, nhưng lại khá tốt thể thao. Tôi rất tự hào về tốc độc của mình. Thêm nữa, nếu có cuộc thi nấu cà ri, tôi nghĩ tôi sẽ thể hiện khá tốt. Nhưng mà tôi nghĩ là không có cuộc thi nào như thế đâu.

"Em gái Hội trưởng cũng nhanh nhỉ. Chị nghĩ tên em ấy là Mitsu-chan. Em ấy trông như con sóc ấy, y hệt Hội trưởng."

Đừng lo, Micchi. Tớ sẽ không bao giờ nói Chinatsu-senpai cậu bảo chị ấy trông như lá bài Pot of Greed đâu.

"Micchi là cựu thành viên câu lạc bộ điền kinh, nên cậu ấy khá nhanh. Nhưng Hội trưởng Shizuku và Reika-senpai cũng không tập tành gì nhỉ? Em tự hỏi sao mọi người lại nhanh được đến thế. Họ còn thông minh nữa. Đúng là bất công mà."

Chinatsu-senpai xếp thứ năm trong khối về điểm số. Sau đó tôi đã nghe là chị ấy điểm cao như thế mà chẳng cần học gì cả. Thật không thể hiểu nổi.

Trừ tôi ra, tất cả mọi người trong đội đều xuất sắc đạt thứ hạng đủ cao để được nêu gương trên cổng tường. Tôi chỉ tình cờ được chọn vào đội, nhưng tôi nghĩ là thật bất công khi có người giỏi cả học tập lẫn thể thao. Nhất là Chinatsu-senpai. Chị ấy là kiểu người không cần cố vẫn làm được mọi thứ. Tôi không nhắm vị trí dẫn đầu, nhưng kể từ khi nhập học trường này, tôi đã biết mặc cảm tự ti là như thế nào.

"Hình như Reika tập chạy mỗi ngày hay sao ấy. Cậu ấy bảo là vì danh dự Ủy ban Kỷ luật hay gì đó tương tự."

"Chỉ tập chạy mà lại đánh bại được toàn bộ thành viên các câu lạc bộ thể thao và trở thành số một toàn trường á? Chị ấy hẳn là có thiên phú thể thao rồi."

"Cậu ấy không nói với ai, nhưng thực ra luôn cố gắng rất nhiều trong âm thầm đó. Chị nhớ có lần vào phòng Kỷ luật trước một bài kiểm tra thể chất và thấy cậu ấy đang tập gập bụng trên ghế bành, xong rồi lẳng lặng đóng cửa lại. Chị nghĩ là nếu tiếp tục tập luyện, có khi em vượt được cậu ấy đó."

Tôi nghĩ nếu thấy Reika-senpai tập gập bụng thì tôi sẽ phá lên cười mất.

Nếu cố gắng rèn luyện, bạn sẽ trở nên giỏi hơn. Tôi thực sự tin vào điều đó. Bởi vì, thực tế, tôi chưa bao giờ nấu ăn, nhưng sau khi khổ luyện đã có thể nấu được một món cà ri khá ổn.

Tôi luyện tập nấu ăn là để chinh phục Reika-senpai. Vậy nên nếu Reika-senpai thích người có thể chạy nhanh hơn chị ấy, có lẽ tôi đã cố gắng hơn. Nhưng tôi không thể tưởng tượng được việc cố gắng tập chạy mà không có lí do gì.

"Em ước là em cũng có động lực cố gắng như thế."

Động lực. Reika-senpai đã chăm chỉ làm việc để hoàn thành trách nhiệm của mình, và luôn quan tâm đến ý kiến của người khác về mình.

Reika-senpai nỗ lực hết mình để đạt được sự hoàn hảo. Trông chị ấy làm việc là rõ. Có những người như Chinatsu-senpai có thể giỏi mọi điều mà không cần cố gắng quá nhiều, nhưng Reika-senpai thì khác. Chị ấy cố gắng vì phẩm giá của Ủy ban Kỷ luật và vì anh trai mình. Chị ấy có tinh thần trách nhiệm cao, nghiêm túc, và cực kỳ chăm chỉ.

Nhưng tôi biết rằng sâu bên trong chị ấy cũng rất tốt bụng. Và khi thể hiện lòng tốt ấy ra, biểu cảm của chị ấy cực kỳ đáng yêu. Tôi mừng vì mình biết được mặt này của chị.

Tôi càng biết nhiều về chị ấy, thì tôi lại càng muốn biết thêm. Tôi muốn khơi lên lòng tốt bên trong chị ấy. Khi nghĩ về chị ấy, tôi có một cảm giác lạ lẫm chưa từng có với ai trước đây.

"Này, hai người kia! Tập tành cho đàng hoàng đi!"

Giọng Hội trưởng vang về phía chúng tôi. Tôi giật mình và nhìn Chinatsu-senpai.

"Hội trưởng nghiêm khắc quá, chúng ta cũng phải cố hết sức thôi."

"Đồng ý."

Chúng tôi vào vị trí và quay lại tập luyện.

Bình luận (0)Facebook