Main.20
Độ dài 4,177 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 05:00:26
Kumokawa Maria và Oumi Shuri không đâm đầu vào biển máu vì họ muốn vậy. Kumokawa Maria đang nói về người đàn ông đội mũ bảo hiểm.
“Kihara Kagun,” Kumokawa gọi tên hắn. “Ông ta được cho là có dính dáng sâu đến cái chết của một thiếu niên ở trường tiểu học nọ tại Thành Phố Học Viện. Tôi phải đuổi theo ông ta bằng mọi giá. Tôi rất lưu tâm đến lòng tự hào của mình, nhưng tôi sẵn sàng phá hủy cả điều đó để hoàn thành chuyện này.”
Tuy nhiên, hai người họ hiểu được là tình hình trong Baggage City không bình thường. Chỉ đơn thuần đứng đó là một rủi ro lớn.
Mục đích của Kumokawa Maria là Kihara Kagun.
Mục đích của Oumi Shuri là điều tra về siêu năng lực.
Cả hai mục đích đó đều không cần phải thực hiện trong Baggage City. Cả Kihara lẫn Gremlin đều sẽ rời khỏi Baggage City một khi xung đột kết thúc. Họ đơn thuần có thể khởi động lại cuộc điều tra trong bí mật khi mục tiêu của họ đang thở phào nhẹ nhõm. Vì vậy, hai người họ dự định rời khỏi Baggage City và làm lại mọi thứ sau khi dựng xong mạng lưới thông tin chính xác.
Tuy nhiên, đôi khi may mắn của kẻ mới bắt đầu sẽ dẫn họ đến với bí mật.
Nó dẫn họ đến đó dù họ có muốn hay không.
Giống như những nhân chứng đáng thương rồi sẽ bị vùi sâu dưới biển hay núi vậy.
“…”
Họ đã không cố tiến về thứ như thế. Họ đã cố rời khỏi Baggage City nhanh nhất có thể. Họ đã bỏ cuộc. Họ biết đó là lựa chọn thông minh nhất. Thế nhưng đường thoát của Kumokawa Maria và Oumi Shuri đã đi qua phòng riêng của Marian Slingeneyer, cánh cửa thì khép hờ, và kết giới ma thuật không còn hoạt động nữa.
Kết quả là, họ đã đến với một sự thật nọ.
Và sự thật đó là thứ mời gọi cái chết nọ.
Khi họ bước xuống lối đi bảo dưỡng ống nước nóng, họ đã đến cơ sở xử lí rác thải ở trung tâm. Khi đi qua cơ sở đó, họ đã đến một căn phòng nọ. Họ đã không định ngó vào bên trong cánh cửa khép hờ.
“…Tại sao lại là bây giờ?”
Họ đã chỉ tình cờ nghe thấy một giọng nói. Và rồi bóng tối đã bùng phát từ khe hở họ không được ngó vào.
(Mình không nhận ra đứa hầu gái đó, nhưng người kia là một thí sinh trong Natural Selector. Mình không muốn giết người bên phe Baggage City, nhưng thông tin về Sigyn rất quý giá. Đáng tiếc.)
Được bao quanh bởi đồ nội thất màu da thịt huyền ảo, Marian Slingeneyer mỉm cười với cái cưa vàng trong một tay.
“Ta đã muốn có một cái gác chân và một chiếc tủ lạnh mini để giữ lạnh đồ uống. Ai muốn thành cái gì nào?”
Địa ngục bắt đầu.
Kumokawa Maria và Oumi Shuri không chọn cách chiến đấu. Không ngần ngại, họ quay lại và chạy đi với tốc độ tối đa. Họ chạy qua cơ sở xử lí chất thải và trở lại lối đi bảo dưỡng mà họ đã đến. Ngay cả điều đó cũng không phải là lựa chọn tốt nhất. Trong thực tế, không có lựa chọn nào thực sự có thể được gọi là "tốt" khi họ đụng mặt cô ta.
“Nh-nh-nh-nh-những thứ đó là gì thế!? Chúng là dạng cyborg nào đó à!?”
Ngay cả người đã quen với siêu năng lực như Kumokawa Maria cũng đã rơi vào hoảng loạn với cảnh tượng ấy.
Tuy nhiên, Oumi Shuri hẳn đã quen với những dạng tử thi có thể được tạo ra bằng những hoàn cảnh bình thường.
“Một chiến thuật khiến kẻ địch cực kì hoảng loạn và phải chịu chi phí y tế cao là phá hủy cơ thể mà không giết họ rồi bỏ rơi họ. Chẳng hạn như, ta có thể đặt mìn sát thương chỉ để thổi bay một cái chân. Đó có lẽ là chuyện như vậy đấy! Có lẽ nó cũng có nguồn gốc từ cái ý tưởng cắt xén tử thi!!”
“Cô có chắc nó có nhiều ý nghĩa thế không!? Từ cái vẻ mặt của cô ta, tôi nghĩ cô ta làm thế cho vui thôi!”
Nó ở cấp độ hoàn toàn khác hẳn.
Nó kinh tởm hơn bất cứ thứ gì họ có thể tưởng tượng.
Không rõ cần phải làm gì để biến một người bình thường thành cái bàn sống, nhưng họ chắc chắn không muốn chiến đấu với người có thể làm thế. Có lẽ họ có thể giành chiến thắng, nhưng ai biết được cơ thể đã thành cái gì sau đó. Sẽ chẳng ngạc nhiên nếu họ có mũi khoan ở tay phải hay có thể phóng ra lửa từ lòng bàn chân giống như hỏa tiễn.
“A, không, không. Như ta đã nói, vì giờ các ngươi đã biết về con bài tẩy Sigyn của bọn ta, thế nên ta phải bịt miệng các ngươi.”
Một tiếng kim loại lớn vang vọng khắp khu vực. Kumokawa Maria quay lại trong lúc chạy thì thấy cô gái ấn cưa vào bức tường lối đi. Cô ta chỉ cách đằng sau họ 50 mét. Nếu cô ta có súng, thì nó sẽ ở trong phạm vi bắn, nhưng cô ta đang cầm cưa và búa làm bằng vàng.
“Không phải đường này bị chặn bởi chiếc xe tăng và tòa nhà sụp đổ à!?”
“Đó thực sự có thể là lợi thế của chúng ta. Nếu ta lọt qua khe hở trong đống đổ nát rồi bịt chúng lại sau đó, ta có thể ngăn sự truy đuổi của cô ta. Sẽ đành phải đi lên mặt đất lạnh cóng, nhưng thế vẫn tốt hơn là đối đầu với cô ta.”
Họ có một mục tiêu.
Họ có một chút hướng đi.
Đây không phải là trận chiến mà họ không thể thắng.
(Bọn mình có thể làm đ—!)
Ngay lúc Kumokawa Maria thấy chút nhẹ nhõm, bức tường ngay bên cạnh đột nhiên tróc ra để đè bẹp Kumokawa.
“Cái—?”
Cô nghĩ dạng tường chắn nào đó đã kích hoạt hay đó là một cái bẫy từ vài tàn tích cổ xưa như trong một bộ phim hành động, nhưng không phải vậy.
“Một con người…!?” Oumi Shuri hét lên.
Nó từng là một con người được biến đổi để có cấu trúc, màu sắc, và độ bóng tương tự như bức tường. Không rõ ban đầu nó là ai hay cái gì. Con người đã bị sửa đổi thành hình một cây cột hình chữ nhật và đâm sầm vào cạnh sườn Kumokawa Maria.
“!!”
Kumowaka lập tức uốn cong cơ thể và nhẹ nhàng chạm vào mặt bên cây cột để xoay toàn bộ cơ thể và hoàn toàn thoát khỏi tác động như xe tông. Tuy nhiên, cốt lõi của vấn đề không nằm ở đó.
Lần này sang lần khác, cả chiều ngang lẫn chiều dọc, các cây cột hình chữ nhật tương tự bắn ra, chất đầy không gian lối đi. Chỉ trong vài giây, lối đi hoàn toàn chứa đầy những chướng ngại có màu như sàn và tường.
Đường thoát của họ bị cắt đứt.
“Không dễ giữ chúng còn sống thế đâu. Chúng là hình chữ nhật mà.” cô gái da nâu vừa nói vừa cười toe toét. “Ta đã bỏ lại chúng ở khắp nơi để ta có thể chiến đấu bất cứ lúc nào. Vì cơ quan cảm giác của chúng sẽ lãng phí nếu không dùng tới, ta đã gập chúng lại làm cảm biến thay ta, nhưng việc đó không có tác dụng tốt lắm. Một Kihara thậm chí còn xoay sở để lọt qua chúng trong chiếc xe lăn. Mắt và tai chúng vẫn còn hoạt động, nhưng nhận thức cần thiết để xử lí thông tin thì có vẻ từ chối những hình ảnh của thứ chúng đã trở thành.”
Đây không phải chuyện mới có một lần.
Cô ta cũng không phải là chỉ sửa đổi con người khi không còn lựa chọn nào khác.
Khắp toàn bộ khu vực, cô ta đã gây ra tập hợp cấp độ thiệt hại tưởng như cô ta đang tích trữ hàng hóa thiên tai như bánh quy giòn và mì ăn liền có thể sẽ hết hạn nếu không sử dụng.
“Mắt và tai họ còn hoạt động ư?”
“Nếu các ngươi muốn rời đi, các ngươi chỉ cần nghĩ chúng là chướng ngại thôi. Tất nhiên, các ngươi sẽ chui qua cơ thể gập đôi của người sống khi làm vậy, nên có thể sẽ hơi khó khăn đấy. Một con dao siêu thị có thể sẽ sứt mẻ nếu các ngươi đâm nó vào xương sống đấy. Thực sự thì, các ngươi nên đập xương bằng vũ khí cùn trước khi cắt, nhưng sau đó phần mỡ nhầy nhụa sẽ dính vào con dao và làm cùn cạnh của nó.”
Lời nói của cô ả khiến Kumokawa Maria lạnh sống lưng.
Một câu hỏi về việc thao túng mạng người và cướp nó khỏi kẻ khác. Bản chất của kẻ xem thường nó. Một đề xuất mà thường thì không ai sẽ nghĩ tới nhưng lại gây căng thẳng nặng nề cho họ một khi họ làm vậy.
Phá hủy những cây cột đó để bảo vệ bản thân thì có đúng không?
Xem họ là con người và do đó không giết họ thì có đúng không?
Xem nó là sai thì có đúng không?
Xem nó là sai thì có sai không?
“Chúng ta làm gì đây?” Kumokawa Maria hỏi Oumi Shuri.
“Tôi không thích thế, nhưng đành phải tiêu diệt phần tử thù địch để tạo đường ra.”
Khi hai người quay mặt tới trước một lần nữa, cô gái da nâu, Marian Slingeneyer, mỉm cười và xoay cái cưa.
“Vậy là các ngươi chọn con đường phía trước. Ừm, ta nghĩ đó là câu trả lời tiêu chuẩn. Con người coi trọng mạng của chính mình. Nhưng,” Marian bổ sung. “cái kiểu suy nghĩ nhàm chán đó sẽ chẳng đưa ngươi tới đâu cả khi đụng mặt Gremlin.”
Marian Slingeneyer chạy tới. Theo một đường thẳng. Không hề giả vờ. Như thể cô ta đã quyết định mục tiêu của mình chỉ đơn thuần là người mà cô ta nhìn thấy trước, cô ta tiến thẳng về phía Oumi Shuri. Hai người kia chuyên về chiến đấu tay đôi, vậy nên Marian có vẻ như đầy sơ hở, nhưng vấn đề nằm ở búa và cưa vàng của cô ta.
Oumi Shuri rút ra thanh kunai dạng trát làm vườn, nhưng…
“Cô sẽ không làm kịp đâu!!”
Chân của Kumokawa Maria cắt nó từ bên cạnh.
Kumokawa đá vào Oumi Shuri thay vì Marian Slingeneyer. Những vũ khí vàng cắt qua không khí. Khi Kumokawa Maria vòng quanh Marian Slingeneyer, Kumokawa hét lên cảnh báo Oumi Shuri đã ngã xuống đất.
“Đừng có lao vào người có siêu năng lực trước khi biết cách chúng hoạt động thế nào! Đừng có cố đánh với cô ta! Cho dù cô có ra đòn tốt, thì một đòn cắt đáp trả có thể biến cô thành một chiếc bàn làm từ thịt người đấy!!”
“Ồ, ngươi đã nắm bắt được đặc tính đặc biệt của ta rồi à? Nếu ngươi đã quá quen với những điều bí ẩn, phải chăng ngươi đến từ Thành Phố Học Viện? Trong trường hợp đấy, ta thực sự không thể để ngươi thoát được.” Marian vung cái cưa và mỉm cười mà không quay lại. “Mục đích của ta không phải là cắt các ngươi bằng cưa hay đập các ngươi bằng búa. Mỗi món công cụ chỉ đơn thuần được tạo ra với hình dạng lí tưởng phù hợp với ý định sửa đổi các ngươi thôi. Những công cụ chủ yếu cần thiết để sửa đổi vật thể đã được nhóm thành 7 loại. Ngay khi món đồ vàng này chạm vào các ngươi, sự sửa đổi con người sẽ bắt đầu.”
“Nó sử dụng công nghệ nano vào cơ thể rồi…không. Nó là một y cụ công nghệ cao gây ra chuỗi phản ứng ở cấp độ tế bào để gửi sự sửa đổi từ ngoài cơ thể vào sâu bên trong bằng cách sử dụng áp xuất thẩm thấu của tế bào ư?”
“Hoàn toàn sai rồi, đồ đần. Thực ra, thứ này còn không chuyên dành cho cơ thể người nữa. Ta chỉ đang sửa đổi cơ thể người bằng chức năng của món công cụ thôi. Ừm, có thể ngươi đưa ra lí thuyết sai, nhưng ý tưởng đúng đấy. Ta đoán đó là dạng tài năng của ta.”
Nếu bị trúng đòn một lần thì sẽ dần mất đi cơ thể của mình.
Thực tế thì còn có thể đột nhiên biến thành ghế hay bàn nữa.
(Cho dù là một đòn phản công khi đang cố ném hay chộp lấy cô ta thì cũng sẽ kết thúc tất cả. Mình đoán lựa chọn duy nhất của mình là chiến đấu tập trung vào việc gây tổn hại!!)
“Chiến thuật bị động à?” Marian Slingeneyer đã nhìn xuyên thấu Kumokawa. “Giữ khoảng cách là cách tốt nhất để tránh công cụ của ta, nhưng sẽ rất khó vào phạm vi hạ gục ta trong một đòn, đúng không? Tiêu chuẩn là cố gắng phản công và gây tổn hại từng chút một. Ừm, nếu các ngươi có kĩ thuật mạnh hơn như cú đá cao hay đại loại thế, thì chuyện đó sẽ khác, nhưng…ta không cần phải nói thêm, đúng không?”
Trong một trận chiến không luật lệ, một cú đá cao nhắm vào đầu thì sẽ mang lại rủi ro bị nắm chân và bị kéo xuống. Cho dù điều đó không xảy ra, thì một khi ta đang đứng trên một chân, động tác chân nhanh nhẹn cho ta tầm với dài hơn sẽ không thể dùng được.
Nói cách khác, điều đó đơn giản là sẽ tăng thêm nguy cơ phản công.
“Cuối cùng, liên tục sử dụng một lá bài an toàn chẳng khác nào từ từ trói buộc bản thân cả.”
Marian Slingeneyer ngừng xoay cái cưa để chỉ nó vào đầu Kumokawa Maria.
Cô gái da nâu liếm môi và nói. “Đây không phải là vấn đề ai mạnh hơn. Chỉ riêng với cái lối suy nghĩ đó thì ngươi không thể chạm đến Gremlin được đâu.”
Ngay sau đó, tình hình thay đổi rất nhiều.
Marian Slingeneyer và Kumokawa Maria đều lao tới trước cùng một lúc.
“Hả…?” khi cô gái da nâu lao tới, cô ta bật ra tiếng khó hiểu nhỏ đó.
Kumokawa Maria nhào xuống mặt đất giống như đang nhào xuống bể bơi và "dẫm" lên mặt đất bằng hai tay.
“Đây chỉ là vấn đề trong shogi thôi.” Cơ thể của Kumokawa Maria xoắn quanh và xoay trong khi vẫn chổng ngược xuống. “Không cần phải giữ an toàn bằng cách giữ khoảng cách với quân cờ của kẻ địch. Thủ thuật là di chuyển tới vị trí mà quân cờ kẻ địch không thể di chuyển dù nó có tới gần thế nào đi nữa!!”
Cái cưa vàng mà Marian tức thì vung sượt qua chân của Kumokawa chỉ vài milimet và gót chân của Kumokawa bắn vào hàm của Marian. Một tiếng động nặng nề vang lên. Marian vung cưa và búa vàng của mình một lần nữa, nhưng chân của Kumokawa Maria đã không còn ở đấy nữa. Những món vũ khí chỉ bay qua không khí.
“!!”
"Tầm nhìn của cô đã mờ đi và não thì đã rối loạn, nên cô nghĩ cô đánh ở đó làm gì thế!?”
Với hai tay vẫn "đứng" trên mặt đất, Kumokawa Maria đã gập chân lại hết mức có thể. Nó giống như Kumokawa đang tích trữ toàn bộ sức mạnh của mình như lò xo, thế nên Marian xoay phần thân trên của mình hết mức với tiếng rắc của xương sống.
(Một cú bắn khác đang tiến tới hàm mình!!)
“Cô nghĩ thế à? Có vẻ lòng tự hào của tôi sẽ tăng lên khá nhiều ở đây đấy!”
Kumokawa Maria xoay người trong khi vẫn chổng ngược. Chân Kumokawa quấn quanh chân phải của Marian Slingeneyer.
Điều đó nằm ngoài dự kiến của Marian.
Với mối nguy từ những công cụ vàng, Kumokawa đáng lẽ không thể thực hiện cuộc tấn công ấy.
Cô đã nhắm vào thứ khác với một đòn đánh.
Cô đã sử dụng một kĩ thuật khóa.
Không đốn ngã đối thủ xuống đất, Kumokawa Maria bắt đầu tiêu diệt chân phải của Marian Slingeneyer trong khi cô gái da nâu vẫn đang đứng.
Một tiếng động nặng nề vượt qua cơ thể của Marian và bùng nổ trong đầu Marian.
Nhưng trước khi xương hoàn toàn bị gãy, Marian Slingeneyer vung cây búa vàng xuống. Kumokawa không ở yên mà thay vào đó thả chân ra và lộn về phía sau. Marian Slingeneyer cố gắng đuổi theo Kumokawa, nhưng chân phải Marian lại không cử động đàng hoàng. Marian mất thăng bằng và phải dựa vào tường.
“Tôi chưa đụng đến xương đâu.” Kumokawa Maria vừa nói vừa đứng dậy bằng cách xoay chân như một vũ công break dance và lau mồ hôi hồi hộp khỏi trán mình. “Nhưng có vẻ tôi đã gây tổn thương dây chằng rồi.”
“Làm sao mà một người chưa được phân loại với hai tay hai chân lại có thể làm thế chứ…!?”
“Bốn khu vực tấn công chưa đủ để ra đòn quyết định à?” Kumokawa Maria vừa nói vừa khoanh đôi tay dang rộng của mình.
Trông như Kumokawa đang bảo vệ phần thân trên của mình, nhưng nó thực ra là tư thế dùng cho những cuộc tấn công chú trọng khuỷu tay.
“Vậy thì tôi sẽ tăng lên 8 với hai khuỷu tay và hai đầu gối.”
“…!!”
“Cô có tính toán ra điều này tăng thêm bao nhiêu chiến thuật khả thi của tôi không?”
Kumokawa Maria đạp đất và lao thẳng về phía Marian. Tám điểm tấn công bất thường đánh vào Marian Slingeneyer theo cách bất khả thi đối với một võ sĩ thông thường.
Cô gái da nâu không quen chiến đấu tay đôi.
Ngoài ra, dây chằng trên chân trái Marian đang bị thương, nên cô ta không thể tránh theo ý muốn.
Tuy nhiên…
“Đúng là ta không thể sánh với ngươi khi không có nguyên liệu.”
Marian Slingeneyer vung cái cưa vàng. Marian không nhắm vào Kumokawa Maria. Marian vung món công cụ thành một đường tròn lớn, làm hư hỏng sàn, tường và trần khi nó vượt qua.
“Nhưng ta không nhớ đã nói ta không có nguồn cung người khác.”
Họ quằn quại. Những người mà Marian đã ra lệnh duy trì ở chế độ chờ trong khi họ đã bị biến đổi thành hình dạng vật liệu xây dựng phân tán lượng lớn chỗ thịt mỡ vàng khắp khu vực. Giống như luồng nước từ khẩu súng nước áp suất cao, những miếng kim loại giống như bu lông và ốc vít được bắn ra như đạn.
Kumokawa Maria làm chệch hướng chúng bằng nắm tay phải, khuỷu tay trái, và đầu gối phải. Chỉ dùng chuyển động của phần thân trên, Kumokawa tránh cây búa vàng bay giữa tất cả rồi xông thẳng tới gần Marian Slingeneyer. Kumokawa thu đầu lại để chuẩn bị.
“Chín!!”
Kumokawa Maria cố đập trán xuống để đánh bất tỉnh cô gái da nâu, nhưng Marian xoay đầu mình sang bên.
Một cái bu lông mới bắn từ phía sau tới vị trí đầu của Marian lúc nãy.
Cái bu lông đánh vào trán Kumokawa Maria, khiến Kumokawa ngã lưng xuống đất.
Kumokawa có vẻ đã bị chấn thương vì cô không có dấu hiệu tỉnh dậy.
“Thế thôi à?”
Marian Slingeneyer bẻ cổ. Cái cưa đã biến mất khỏi tay cô ta. Đây đơn giản là vì cô ta đã ném nó về phía sau. Nó đã biến dạng thành một trong các "chướng ngại" chắn lối đi mà đã tấn công Kumokawa.
Khi cô gái da nâu bước tới, cô ta vẫn ưu tiên dùng chân trái. Oumi Shuri đã không thể theo kịp trận chi��n và Marian để Oumi trong tầm nhìn lúc lấy lại búa và cưa mà Marian đã ném đi.
Khi làm vậy, Marian rút điện thoại thông minh của mình ra và gọi số của Sigyn. Trong khi nghe nó đổ chuông, Marian nhăn nhó vì cơn đau ở chân phải.
“Chết tiệt. Mình thực sự cần phải học khi nào thì chơi đùa an toàn hơn chút mới được. Mình đã mất cảnh giác vì tưởng cô ta là một người bình thường. A, bắt máy đi, Sigyn. Nếu mình phải đối phó với một Kihara mà không có 'lời khuyên' của cô ấy, thì chuyện này có thể trở nên thực sự phiền lắm.”
Nhưng dù Marian đợi bao lâu, Sigyn vẫn không bắt máy. Và rồi Marian Slingeneyer nhận ra một chuyện. Khi ngồi xuống đất, Oumi Shuri lẩm bẩm gì đó dưới hơi thở.
Suy nghĩ đầu tiên của Marian là Oumi Shuri đã phát điên.
Nhưng đó không phải là chuyện đang diễn ra.
“Marian-chan…chạy đi…” Tiếng lẩm bẩm của Oumi Shuri có lí do rõ ràng đằng sau. “Chạy khỏi đó đi. Ngay bây giờ. Không có gì đảm bảo bọn chúng đang hoạt động một mình cả. Nếu quân tiếp viện đến, chân phải của cô sẽ là một điểm yếu lớn. Vậy nên hãy rời khỏi đó ngay và băng nó lại…”
Giọng nói tuy khác, nhưng thanh giọng, ngữ điệu, tần số và vị trí hơi thở, và quan trọng nhất là những lời nói ấy quen thuộc đối với Marian Slingeneyer.
“Sigyn…? Cái gì? Sao ngươi lại nhại giọng của cô ấy hả?”
Oumi đã nghe Sigyn nói qua điện thoại lúc trước, nhưng thế là không đủ để bắt chước Sigyn chính xác đến thế. Cho dù Oumi có nói đúng phần bề mặt, thì phần nội dung đúng là điều không thể.
Nghĩa là…
(Sigyn mà mình nói qua điện thoại cũng là cô ta à…? Không, Sigyn trên điện thoại ở chỗ khác cô ta. Nhưng vậy thì…)
“Ngươi giả vờ hoảng loạn đến tận lúc này ư? Sigyn đã nằm trong tay đám các ngươi rồi sao?” Marian Slingeneyer nói thăm dò. “Các ngươi kề dao vào cổ cô ấy hay thêm vài thủ thuật nào đó vào cổ cô ấy kích hoạt bằng tín hiệu từ xa để làm cô ấy nói chuyện với ta hả? Các ngươi đã thu được bao nhiêu bí mật từ—!?”
Marian cắn phải lưỡi giữa chừng và không thể kết thúc câu.
“…!? …!!”
“Không. Nếu siêu năng lực của ngươi chỉ để ngươi làm đến thế, thì có vẻ chúng không phải là ứng viên sáng giá để làm một phần của Kouga.”
Vừa lẩm bẩm, Oumi Shuri vừa ném một vật thể nhỏ đã rút ra từ túi. Với một tiếng ướt át, nó đính vào bức tường. Nó giống như túi trà dùng một lần.
Phải mất một lúc Marian Slingeneyer mới nhận ra nó là gì.
“…Rượu…?”
“Nồng độ khoảng 70% đấy. Tất cả đều là rượu etylic, nhưng phương pháp chưng cất lại thay đổi rất nhiều đặc tính của nó. Ngươi có thể gọi thứ này là dân chuyên làm ngươi cực kì say xỉn. Nếu đã uống một li đầy thứ này thì có thể vật lộn với voi đấy. Ban đầu nó được các ninja sử dụng để xóa dấu vết khỏi bọn chó truy đuổi.”
“!!”
Với cái đầu quay cuồng, Marian vung cái cưa vàng vào bức tường gần đó. Cô ta cố làm lại người đã nhập làm một với bức tường thành một cây giáo và tống nó vào Oumi Shuri.
Tuy nhiên, nó không hoạt động.
Marian sửa đổi người thất bại. Ngọn giáo mà cô ta đã tạo ra không nghe theo lệnh cô ta.
“Gây ảnh hưởng đến ngươi chỉ là phần phụ thêm thôi.” Oumi Shuri vừa nói trôi chảy vừa rút ra thanh kunai dạng trát làm vườn. “Ta đã dùng rượu để làm các nguyên liệu ẩn của ngươi say xỉn. Vì ngươi sửa đổi người sống, lối suy nghĩ của họ được tích hợp vào vũ khí. Vì lí do đó, họ sẽ không sửa đổi theo ý muốn của ngươi hay nghe lệnh ngươi nếu họ say rượu. Đó là điểm yếu mà Sigyn đã nói đến.”
“!!”
Marian Slingeneyer đưa ra một quyết định nhanh chóng.
Cô ta quay lại và lập tức bắt đầu bỏ chạy.
Cô ta bỏ chạy khỏi người mà cô ta biết là không có siêu năng lực. Cô ta đang chạy khỏi người cô ta đã phớt lờ vì không đáng để cô ta lo lắng.
Những lời lạnh lùng đâm vào lưng Marian khi cô ta đang chạy thiên về chân trái.
“Cho ta xem thứ siêu năng lực phù hợp để gộp vào Kouga đi."
Đây là lời của ninja đã sống sót đến thời hiện đại.
Đây là lời của Oumi Shuri xuất hiện trên sân khấu lần đầu bằng những cử động hào nhoáng.
“Nếu không thể thì ta sẽ nghĩ là ta không cần dùng đến ngươi nữa.”
Marian Slingeneyer có thể nghe thấy kẻ truy đuổi từ đằng sau.