• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 29

Độ dài 1,585 từ - Lần cập nhật cuối: 2025-01-01 20:47:05

Enjoy!

-------------------------------------

Chắc do tưởng tượng

Hai ngày sau khi nhận được báo cáo rằng quân đội sẽ bất ngờ ghé thăm.

Theo như thông báo, họ dự kiến sẽ đến vào khoảng đầu giờ chiều hôm nay, nhưng dường như đã bị trễ.

Trong những tình huống thế này, nếu có điện thoại di động, bọn tôi có thể dễ dàng kiểm tra tình hình. Nhưng đáng tiếc thay, thế giới này không có những công cụ tiện lợi như vậy. Mặc dù có phương pháp liên lạc bằng ma pháp, nó chỉ hoạt động với những người đã được ký kết trước, và do không có liên lạc từ trước với phía quân đội bọn tôi đành bó tay.

"Nhàn nhã quá nhỉ."

"Ừ, nhàn thật."

Dưới ánh nắng ấm áp, việc phải đứng đợi những người không biết khi nào sẽ đến thực sự khá buồn tẻ. Vì tình thế hiện tại khiến chúng tôi phải ở thế dưới, chúng tôi không thể hành động tuỳ tiện và chỉ có thể chờ đợi.

Nếu sự chậm trễ kéo dài một hoặc hai ngày mà không có thông báo, bọn tôi có thể đưa ra hành động nào đó. Nhưng với vài giờ, nếu chúng tôi sốt ruột hành động thì sẽ bị xem là không có kiên nhẫn.

Do đó, lúc này bọn tôi chỉ có thể kiên nhẫn đứng chờ. Một vài người trong nhóm chờ, thỉnh thoảng lại nói chuyện phiếm để giết thời gian.

"Nhân tiện, về Cyan-san thì..."

Trong lúc chờ đợi, Violet-san tiến lại gần tôi, nói khẽ để người khác không nghe thấy. Cô ấy liếc nhìn về phía Cyan, tôi cũng quay sang nhìn theo.

Ở đó, thay vì nữ tu cao hứng và hiếu chiến thường ngày là một người hoàn toàn khác,

"Hy vọng không có vấn đề gì xảy ra với các vị khách quân đội trên đường đến đây. Fufu."

Với vẻ mặt hiền hậu, đầy tình thương, cô ta khiến tôi muốn thốt lên: "Đây là ai vậy?"

Thông thường, Cyan sẽ phàn nàn về việc phải chờ đợi và tìm cách rời đi đâu đó. Nhưng hôm nay, cô ta ngồi thẳng lưng, tư thế chỉnh chu và kiên nhẫn chờ đợi.

Lý do vì sao Cyan bỗng trở nên như vậy rất đơn giản.

"Đúng vậy, Cyan. Nhưng em cũng nên thả lỏng một chút. Giữ mãi sự căng thẳng sẽ mệt mỏi lắm đấy."

Hôm nay, bên cạnh cô ấy có cha Snow White.

Vì Cyan rất yêu quý vị cha xứ này, cô ấy tỏ ra rụt rè và cẩn trọng hơn trước mặt ông. Tuy nhiên, điều này không hoàn toàn là giả tạo, mà là sự kết hợp của cảm giác hồi hộp, vui mừng và phấn khích.

Cha xứ đã quen thuộc với tính cách thường ngày của Cyan, và ông chấp nhận cả hai khía cạnh của cô ấy, xem đó là một phần bản chất của cổ. Vì thế nên mọi người xung quanh cũng không quá để ý đến chuyện này. Nhưng mà…

"Không, không thể lơ là được. Là một tín đồ, em cần giữ mình trong sạch và chuẩn mực."

Hầu hết những người có mặt ở đó đều thầm nghĩ: "Cô lấy tư cách gì mà nói như vậy hả?"

À, ngay cả Violet-san cũng thoáng lộ vẻ bối rối trong giây lát, dù cô ấy nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Dẫu biết rằng Cyan sẽ thay đổi khi ở cạnh cha Snow White, nhưng vẫn không dễ dàng quen với điều đó.

Tuy nhiên, trong trường hợp này, việc Cyan cư xử như vậy lại rất có lợi. Nếu cô ấy có hành động quá khích như lần trước, nếu một vị khách bị cô ấy lao vào tấn công thì mọi chuyện sẽ trở nên rắc rối.

"Chừng nào cha xứ còn ở đây, Cyan chắc chắn sẽ không sao. ...Dù thật ra, cô ấy vốn đã thuộc dạng ổn định rồi."

"Không phải em muốn nói xấu, nhưng trang phục của cô ấy, dù trong trạng thái này thì liệu có bị người khác nhìn là kỳ quặc không?"

Trang phục? Lần này cổ không gây gổ, và đường xẻ sâu ở váy cũng không lộ liễu như mọi khi. Vậy thì có vấn đề gì nhỉ?

"...À, ra là vậy."

"Anh đã quen đến mức xem đó là bình thường rồi sao..."

Ngay cả khi không nghĩ kỹ, đường xẻ sâu đó vẫn kỳ quái.

Chắc do tôi đã quen với hình ảnh hàng ngày của cô ấy, nên nhất thời không nhận ra rằng nó không hề phù hợp với hình mẫu của một nữ tu bình thường.

"Đâ... đâu có! Đó là cá tính, chỉ là cá tính thôi. Với trạng thái hiện tại của Cyan thì không có vấn đề gì cả!"

"Nhưng nếu cha xứ rời đi thì anh định làm thế nào?"

"...Cá tính mà."

"...Ừ, đúng là cá tính. Dù sao thì em cũng nghĩ trạng thái thường ngày của cô ấy hợp với cổ hơn."

Dù sao đi nữa, dù Cyan có đôi lúc bộc phát nhưng cô ấy vẫn làm tròn bổn phận của mình, nên không có vấn đề lớn. Bác sĩ kỳ quặc Ivory chỉ là một người lạnh lùng miễn là không ai bị thương. Nhưng vấn đề chính là những kẻ khác.

Nếu trong đoàn quân có phụ nữ, chắc chắn sẽ bị tay lăng nhăng Khaki tấn công bằng những lời tán tỉnh không mời mà đến. Hay là sự xuất hiện của pháp thuật hắc ám Orchid với dáng vẻ đáng nghi ngờ. Chưa kể đến "chúa tể" thế giới riêng của mình – Apricot mắc hội chứng tuổi teen vô vọng. Những người này thật sự là nguồn cơn của những rắc rối tiềm tàng.

"Còn về Robo thì sao? Không cần lo lắng à?"

"Robo chỉ là Robo thôi. Thật lòng thì bọn anh cũng không giải thích được gì hơn."

"Anh chắc chắn ổn không đó?"

Không sao đâu. Đòi hỏi người phía sau lớp vỏ đó xuất hiện thì quá tàn nhẫn.

Mặc dù những cư dân ở Shiki có thể gây phiền toái, nhưng điều khiến tôi lo lắng hơn cả là việc những người sắp đến đây là quân đội của vương quốc.

"Nhưng mọi chuyện liệu có ổn không? Nói gì thì nói, họ là quân đội mà..."

"Em đã nói đi nói lại từ hôm qua rồi, mọi chuyện ổn cả. Có thể có người quen, nhưng họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ."

Học viện Azalea mà chúng tôi từng theo học không chỉ dạy về học thuật và ma pháp, mà còn đào tạo chiến đấu. Gần một nửa học viên tốt nghiệp gia nhập quân đội hoặc đoàn kỵ sĩ. Vì vậy, rất nhiều quân nhân có liên quan trực tiếp đến học viện đều biết rõ sự kiện xảy ra cách đây hai tháng trước. Thậm chí, có thể một số người trong đoàn còn biết rõ câu chuyện liên quan đến gia tộc công tước.

Violet-san không tỏ ra lo lắng, nhưng dù em ấy nói vậy, tôi vẫn cảm thấy bất an.

"Nghe này, Violet-san. Nếu cần, em cứ ở lại dinh thự làm công việc thường nhật và không cần ra ngoài."

"Nhưng làm vậy chẳng phải sẽ khiến họ nghi ngờ hơn sao? Nếu em giữ vững lập trường và kiên nhẫn chịu đựng, họ sẽ không tung tin đồn thất thiệt."

"Có thể là vậy, nhưng anh không muốn thấy em phải chịu đau khổ. Nếu em cứ gắng gượng mãi như vậy, lúc nào đó em sẽ gục ngã mất."

"Kuro-dono nói đúng. Nhưng em tin rằng chỉ cần vài ngày phụ giúp công việc, sự đánh giá về chúng ta sẽ cải thiện đáng kể. Em rất cảm kích vì anh lo lắng cho em, nhưng em cũng muốn trân trọng anh. Vì tương lai của bọn mình, hãy cùng hợp tác và hoàn thành nhiệm vụ lần này."

"Ư... nhưng hãy hứa với anh, đừng quá gắng sức nhé?"

"Em biết rồi mà. Kuro-dono cũng đừng tự gánh vác mọi thứ một mình. Hãy dựa vào em khi cần thiết nhé."

Khi nói vậy, Violet-san đặt tay phải lên ngực mình như để nhấn mạnh lời hứa.

Dù tôi lớn tuổi hơn cô ấy, nhưng hành động tự tin này khiến cô ấy toát lên vẻ đáng tin cậy hơn cả tôi.

"Được rồi, anh sẽ không gắng sức, nhưng anh sẽ cố gắng thể hiện trách nhiệm của một lãnh chúa. Và khi anh không thể tự mình xoay xở, thì mong em giúp đỡ."

"Tốt lắm, em sẽ chờ. Em cũng sẽ trông cậy vào anh và cố gắng hết mình."

"Được. Đây là lúc để anh chứng tỏ khả năng đã giúp anh quản lý một Shiki rắc rối và dọn dẹp các hành vi sai trái của kẻ tiền nhiệm."

"Không gì thuyết phục hơn điều đó."

Chúng tôi mỉm cười dịu dàng với nhau.

Đúng vậy. Violet-san không phải là người yếu đuối. Cô ấy chỉ cần hỗ trợ ở những điểm yếu của mình, và tôi cũng vậy.

Ngoài ra, tôi thật sự mong đợi những bữa ăn cô ấy nấu gần đây. Chúng tôi sẽ cùng vượt qua thời điểm này để những niềm vui nhỏ nhặt ấy không biến mất.

"Hai người kia! Đừng có mà tình tứ giữa thanh thiên bạch nhật như thế chứ, trời đất!"

Khi chúng tôi đang trò chuyện, Cyan quay lại, vẫn giữ nụ cười hiền hòa, nhưng lời nói thì nhắc nhở chúng tôi nghiêm khắc.

Tiếng "rắc rắc" từ khớp ngón tay cô ấy nghe như ảo giác, nhưng... chắc do tôi tự tưởng tượng?

Bình luận (0)Facebook