Chương 6 Quý ngài chuột bạch, mời ngồi
Độ dài 2,423 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-14 02:45:38
"Đây là! ... Rất nhiều dữ liệu!"
Washu ngây ngất khi xem qua dữ liệu từ Kamidake
“Uhuhuhuhuhuhuhu... Seina-dono thực sự là người kiểm tra lỗi tốt nhất mà mình có thể hy vọng. Đây gần như là gấp đôi dữ liệu mà Ryo-Ohki đã thu thập trong hơn 5.000 năm ... và trong một khoảng thời gian ngắn như vậy… Mình sẽ trải qua tất cả những điều này một cách kỹ lưởng."
Washu bắt đầu cuộn nhẹ dữ liệu và dừng cuộn ở một điểm dữ liệu nhất định.
"Ồ nhìn cái này nè!" Biểu cảm của Washu trở nên rất nghiêm túc.
"Con tàu Chiến tàu Daedalus, dẫn đầu bởi thuyền trưởng Tarrant Shank…, hậu duệ của Hội Shank, vậy có lẽ ..... nó ở đâu...?" Washu lại bắt đầu cuộn dữ liệu.
"Chúng tôi vào đây!"
"Washu-chan, cô ổn chứ?"
"Ồ, Tenchi-dono! Thật là bất thường khi cậu vào đây." Washu nở một nụ cười ranh ma.
Kể từ khi gặp Tenchi, cô đã đối xử với anh như một con chuột bạch, và vì vậy Tenchi tránh đến gần cơ sở nghiên cứu của Washu.
Tuy nhiên ...
"Nghe nói là Seina-kun đã về, vì vậy tôi đến gặp cậu ấy..."
"Tôi xin lỗi, họ đã đến đây và rời đi rồi, tôi hoàn toàn quên nói với cậu. Đó cũng có thể là do Seina-dono không may mắn, Ahahahaha."
Washu ra hiệu cho Tenchi kéo ghế đến ngồi cùng.
Tenchi thận trọng xem xét chiếc ghế và ngồi xuống. May mắn là không có trò đùa nào với chiếc ghế.
"Washu-chan, cô nghĩ sao về chuyện xui xẻo của Seina-kun?"
"Cậu ấy giống như một người em trai của cậu, phải không?"
"Ừ... Tôi đã biết cậu ấy và Kai từ khi tôi còn nhỏ..."
"Cậu thực sự muốn cậu ấy hạnh phúc nhỉ."
"Hà... Đúng, Seto-sama và Airi-san cũng vậy ..."
"Sai lệch xác suất của cậu ấy là lớn nhất mà tôi từng biết. Tất nhiên có lẽ có những người có số đo tối đa nhưng không có ví dụ nào về việc họ sống sót sau khi sinh. Thật ngạc nhiên khi cậu ấy có thể sống sót lâu như vậy."
"Nhưng làm cách nào để Seina-kun còn sống chứ?"
"À, cậu ấy có những khả năng đặc biệt khác."
"Khả năng đặc biệt?"
"Cậu ấy có một khả năng cá nhân giúp cậu né tránh rất nhiều sai lệch xác suất của mình ... một khả năng tránh khủng hoảng tuyệt đối."
"Khả năng tránh khủng hoảng tuyệt đối ......?"
"Chà, theo một cách nào đó, cậu ấy có vận may giúp chống lại vận rủi của chính mình."
"Ồ tôi hiểu rồi...." Tenchi cảm thấy tiếc cho Seina và thở dài thườn thượt.
"Chà, còn nhiều điều hơn thế nữa, phần lớn là cậu ấy đã học cách tránh hầu hết mọi thứ trong tiềm thức. Tôi nghĩ lý do duy nhất mà cậu ấy học được là vì những người như cậu, Kiriko-dono, Tsukiko-dono, đã cho cậu ấy một lý do để tránh những điều như vậy."
"Vậy sao? ... vậy thì rốt cuộc là vận may của cậu ấy đã được cải thiện bởi chúng ta sao?"
"Chà ... có lẽ!" Washu bắt đầu kiểm tra một số dữ liệu.
"Có chuyện gì vậy?"
"Có điều gì đó thú vị trong bản báo cáo của Erma-dono, thư ký của Airi-dono... nó đây!" Washu nhìn chằm chằm vào dữ liệu.
"Xin đừng quá hy vọng .... nhưng tôi có thể đã tìm ra cách để chúng ta có thể đảo ngược vectơ xác suất đó bằng cách nào đó."
"Thật sao!?" Vẻ mặt của Tenchi phấn chấn hơn.
"Thật mà! Cậu có muốn trở thành người đầu tiên tôi kiểm tra để tìm hiểu không?"
------------------
"Vâng... Vâng .... Tôi hiểu .... Tôi sẽ nói với mọi người ngay lập tức." Kiriko tắt điện thoại di động và đặt nó vào giá đỡ gắn vào thắt lưng.
Cô ấy quay lại chuẩn bị rau cho bữa tối.
"Karen, tôi vừa nhận được cuộc gọi từ Washu-sama, ngày mai tôi cần mọi người đến phòng thí nghiệm của ngài ấy. Ngài ấy cần kiểm tra chúng ta, có chuyện liên quan đến Seina-chan, nhớ nói cho mọi người biết."
"Hiểu rồi, tôi sẽ cho những người khác biết về điều đó, vì vậy Kiriko-sama, như tôi đã đề cập trước đó, cô nghĩ sao về việc làm một menu các món ăn chuẩn bị sẵn để bán trong cửa hàng, tôi nghĩ nó sẽ thành công."
"Đúng... nó sẽ rất hay... Dì nghĩ sao về nó?"
"Dì nghĩ mình muốn có một cái gì đó như vậy trong tương lai, nhưng dì sẽ cần tìm những nhân viên giỏi như cháu để giải quyết vấn đề đó."
“Cháu thực sự giỏi như Kiriko-sama sao..."
"Cách cháu làm việc ở cửa hàng thật tuyệt vời. Kiriko-chan, cháu có đồng ý không?"
"Đúng." Kiriko nhìn Karen và gật đầu.
Karen đã đến cửa hàng xem các món ăn làm sẵn và bữa trưa đóng hộp và thử một ít. Nhưng cô ấy không hài lòng với hương vị của chúng và thấy chúng không ngon miệng. Vì vậy cô ấy đã xem xét lại những thứ được bán ở cửa hàng và những món làm sẵn đã được bán tại cửa hàng, cô nghĩ ra một thực đơn mẫu trong đầu và quyết định thử làm một số món của nó cho bữa tối hôm đó.
"Dù sao thì hôm nay cháu muốn thực hiện một số ý tưởng mà cháu đã có cho thực đơn hoàn hảo cho mùa này, cháu hy vọng cô thích nó."
"Sao cô có thể nghi ngờ những gì cháu và Kiriko-chan làm được chứ, nó sẽ rất ngon, nhưng cô có thể rất khó khăn để tái tạo lại hương vị của nó."
"Vậy thì cháu sẽ thay đổi công thức nấu ăn một chút để làm cho nó dễ dàng hơn ... Cháu không nghĩ nó sẽ thay đổi mọi thứ quá nhiều."
“Nhờ cháu nhé."
"Vâng ạ!"
Karen rất tomboy, nhưng cô ấy trông rất dễ thương khi cô ấy cười.
(Mình thực sự thích cách các cô gái khác làm ở cửa hàng, đặc biệt là Ringo-chan, con bé sẽ là một nhân viên tuyệt vời.) Kyoko đang nghĩ, đột nhiên…
"Mia! Mia!" Fuku chạy vào bếp.
"Ồ, có chuyện gì vậy? Con khát sao?"
"À, Fuku-chan chắc muốn xem chúng ta nấu ăn trong bếp."
"Dì nghe nói Ryo-chan cũng vậy khi nó còn nhỏ, hãy nhớ giữ nó tránh xa ngọn lửa và những con dao."
"Có lẽ chúng ta nên đặt em ấy ở một nơi nào đó trên cao để cô bé có thể nhìn thấy mọi thứ mà không cần phải di chuyển xung quanh."
"Đúng! Vậy trên tủ lạnh thì sao?"
"Được, sau đó Fuku-chan có thể nhìn thấy mọi thứ"
"Mia!"
"Đợi ta lau sạch bụi đã."
Kyoko lấy ra một chiếc ghế đẩu nhỏ và dùng khăn lau sạch nóc tủ lạnh. Sau đó, bà ấy gấp chiếc khăn và đặt nó trên một chiếc ghế.
"Của con đây, bé con." Kyoko đặt Fuku lên tủ lạnh.
"Thấy rõ hơn chưa?"
"Mia!" Fuku lắc đuôi và vui vẻ nhìn xung quanh.
"Cảm ơn dì." Kirko nói
---------------------
"Mẹ à, mẹ có thấy Fuku-chan không?" Yoshiko và Neiju đến hơi muộn
"Con bé đang ở trên tủ lạnh, con bé muốn xem chúng ta nấu ăn."
"Ồ, cậu đã đúng Yoshiko-chan ... Hóa ra em ấy đã ở đây"
"Hẳn là rất vui khi xem họ nấu ăn." Yoshiko nói khi nhìn Fuku trên tủ lạnh.
"Cháu muốn giúp, được không ạ?"
"Ồ, tất nhiên Neiju-chan."
"Neiju-chan, làm ơn giúp chị ở đây nào." Neiju và Yoshiko chạy đến cạnh Karen và bắt đầu giúp gọt rau.
--------------
Lúc đó, Seina đang ở trong căn phòng mà Yoshiko nói là của một mình cậu.
"Ở đây thật yên tĩnh."
Căn phòng của cậu, rộng hơn và sạch sẽ hơn trước, không có gì trong đó ngoài chiếc bàn quen thuộc của cậu. Vốn dĩ, Seina không có nhiều, chỉ có bàn làm việc và một chiếc xe đạp mà cậu gọi là Kai-special.
Mọi thứ khác sẽ luôn bị hỏng hoặc cậu sẽ làm mất nó hoặc nó sẽ bị đánh cắp. Giống như quy mô của ngôi nhà, kích thước của căn phòng mới khiến cậu bối rối lúc đầu, nhưng khi cậu quen với nó, nó lại càng thấy hẹp hơn.
"Mình đã quá quen với việc sống ở những nơi rộng lớn." Seina mở tấm rèm cửa và cánh cửa nhìn ra hiên.
Khi nhìn thấy khung cảnh đồng quê từ tầng hai, cậu cuối cùng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
"Ở đây mình không bao giờ có thể làm được gì cả... Mình không có nơi để đi... Nếu mình đi du lịch thì ai đó sẽ bị tổn thương bởi vận may của mình, vì vậy việc mình ở trong phòng là điều đương nhiên."
Căn phòng của cậu giống như một nhà tù đối với Seina. Nơi duy nhất mà Seina được tự do là ở làng Masaki. Điện thoại của Seina bắt đầu rung.
"À, đúng rồi... Họ đã cho mình cái này để sử dụng trên trái đất."
Lúc cậu nhấn nút trả lời, giọng nói tức giận của Kai phát ra từ chiếc loa.
"Seina! Chúng ta không còn là bạn thân nữa ~ ~ ~ !!"
"Kai ... Sao cậu lại đột nhiên nổi giẫn với mình chứ?"
"Cậu đã trở lại với một loạt các cô gái nóng bỏng và thậm chí không nghĩ đến việc giới thiệu họ với mình? Mình là bạn thân nhất của cậu mà!"
"À, đúng rồi, mình xin lỗi, mình có chút việc, nhưng họ chỉ là đồng nghiệp làm việc và các trợ lý khác nhau thôi."
"Đồng nghiệp của cậu sao? Chà, điều đó thật đáng buồn. Tất cả đều xình đẹp. Mình sẽ từ chức chỉ để hẹn hò với họ, ha ha ha!"
"Mình biết nhưng họ cũng giống như đội hỗ trợ của mình, xin đừng làm phiền họ, họ đã cố gắng chăm sóc mình."
"Cái gì! Vậy họ giống như những nữ thần riêng của cậu sao? Tốt hơn hết là cậu nên giới thiệu cho mình sớm đi! Không ... Bây giờ luôn! Làm ngay!"
"Bây giờ họ đang bận giúp Kiriko-san..."
"Vậy mình sẽ qua đó! Mẹ, con sẽ qua nhà Seina! Cậu ấy muốn con đến đó ngay lập tức, vì vậy con không cần mẹ làm bữa tối đâu~~ Gaah ..."
Cậu nghe Kai bị đánh ngất, và nghe thấy âm thanh nổi bật quen thuộc, nghe thấy tiếng bước chân đến gần điện thoại. Cậu biết ai là người đang tiến đến.
"Xin chào, là Seina-chan phải không?"
"A Tsukiko…san... đã lâu không gặp."
Trong một lúc, Seina ngập ngừng gọi Tsukiko là obasan vì cậu nhớ nụ hôn giữa mình và Kuisu, người đã biến thành Tsukiko trên Jurai.
"Cô xin lỗi nếu Kai gây rắc rối cho cháu. Cô không thể tin được là đã một năm rồi, cháu đã gặp gia đình của mình chưa? Cô chắc chắn rằng họ đã rất nhẹ nhõm. Cô hy vọng sẽ sớm gặp lại cháu, gửi lời chào của cô đến họ nhé.”
Giọng nói nhẹ nhàng của cô ấy vẫn như mọi khi, nhưng Seina cảm thấy ở cô ấy có điều gì đó khác với bầu không khí thường ngày.
"Cháu không thể. Thực ra bây giờ cháu không thể làm bất cứ điều gì khi cửa hàng mở cửa, họ không muốn cháu đến gần nó, nhưng cháu sẽ cố gắng đến khi cửa hàng đóng cửa."
"Cô mong được gặp cháu."
"Cháu có nên mang Kiriko-san theo không?"
"Chắc chắn rồi. Không cần phải vội vậy đâu ... thực ra thì ... tối nay cô bận lắm. Ngày mai cô sẽ làm cho cháu một cái gì đó đặc biệt."
"Vâng! Uhm .... cháu phải đi rồi... Tạm biệt cô."
Seina kết thúc cuộc gọi và thở hồng hộc giải tỏa căng thẳng.
Khi Tsukiko nói ‘Cô rất mong được gặp cháu’, điều đó bất ngờ khiến tim Seina đập nhanh hơn.
"Seina-chan, em có ở đây không?" Cánh cửa được mở ra và Kiriko bước vào từ bên ngoài căn phòng sau khi gõ cửa.
"A!!... Kiriko-san? Mời vào."
"Seina-chan, đã đến giờ ăn tối, và cửa hàng đóng cửa lúc 7 giờ, vì vậy bố của em sẽ về nhà khoảng 8 giờ ... hả ...?"
Kiriko nhận thấy Seina đang đỏ mặt và đổ mồ hôi.
"Em ổn chứ? Em mệt sao?"
"Ah ah ah ah, không... thực ra là em vừa nhận được cuộc gọi từ Kai... và nói chuyện với dì Tsukiko-san..."
“Và ?"
"Mẹ chị ngăn Kai tới đây để làm phiền mọi người."
"Jeeze, thằng bé đang trở nên hư hỏng rồi ... Vậy mẹ chị đã nói gì?"
"À, cô ấy chỉ bảo em nói với bố mẹ em là cô ấy đã gửi lời hỏi thăm."
"Và ?"
"Chà, em không muốn phải ở đây cả ngày mai, vì vậy em nghĩ ngày mai em sẽ ở lại nhà Tenchi-senpai."
"Mẹ chị sẽ rất vui khi gặp lại em, Washu-sama cũng vậy, ngài ấy nói với chị là cần chị đến để ngài ấy điều tra vài thứ, vì vậy chúng ta hãy cùng nhau đến làng Masaki vào ngày mai."
"Được ... uhm loại nghiên cứu thế nào vậy ạ... Cô ấy cũng cần em sao?"
"Ngài ấy không đề cập đến em, ngài ấy có thể đang cố gắng điều chỉnh Kamidake để làm việc hiệu quả hơn với bọn chị. Ngài ấy có thể có tất cả các dữ liệu cần thiết cho em... À, đúng rồi, chị hơi nhầm chút... Bởi vì mọi người sẽ không về cho đến 7 giờ, bữa tối sẽ muộn, nếu em không thể chờ đợi, em có thể ăn một chút gì đó."
"Không, em sẽ ổn thôi, chỉ một tiếng nữa thôi mà."
"Chị hiểu, vậy thì hãy kiên nhẫn thêm một chút nữa."
-------------------
"Mia! Miah! Mia!"
Fuku ngạc nhiên nhìn thức ăn được bày ra trên chiếc bàn lớn trong phòng khách. Có nhiều người hơn bình thường, vì vậy nó được sắp xếp như một bữa tiệc chào mừng, và thức ăn được bày ra trên đó rất sang trọng.
Fuku đang quan sát với sự phấn khích từ trên cùng của một chiếc đệm đặt cao ở góc phòng. Kyoko cũng hào hứng nhìn các món ăn.
"Trông có vẻ rất ngon phải không, Fuku-chan?" Kyoko vừa nói vừa xoa xoa cái đầu nhỏ đầy phấn khích của Fuku.
"Mya ~ ~, Myan myan!" Fuku gừ gừ khi Kyoko xoa đầu mình.
Tiếng mở cửa vang lên.
"Tôi về rồi đây ~~~"
"Ồ, chào mừng bố nó về nhà! Fuku-chan, con có thể đi gọi Seina được chứ?"
"Mia!"
Ngay khi Kyoko nói vậy, Fuku đã nhảy xuống và chạy qua hành lang như một viên đạn.
---------------------