Chương 16 Sự hoài niệm của gia đình Masaki
Độ dài 4,926 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-20 02:00:42
Kiriko bất ngờ nhận được một cuộc gọi khẩn cấp.
"Vâng, đây Masaki Kiriko... "
Kiriko đã im lặng lắng nghe đầu dây bên kia một khoảng thời gian. Vẻ mặt Kiriko đanh lại và sau đó cô ấy cúp máy.
"Đó là Airi-sama, chúng ta đã được lệnh trở lại, hạn chót là 1200 lúc 0809"
"Cái gì! Vậy chúng ta sẽ phải rời đi vào ngày mai sao."
"Nếu chúng ta sử dụng khả năng điều hướng hyperspace đặc biệt của Kamidake, chúng ta có thể khởi hành vào ngày mốt."
"Đỡ hơn chút nhỉ."
"Tôi không cần trở về, vì vậy hãy để phần còn lại cho tôi.” Ringo nói.
“Cảm ơn Ringo-sama.”
Kiriko vội vàng và bắt đầu hoàn thành công việc của mình và chuẩn bị cho ngày mai. Cô ấy đang làm một cuốn sổ tay hướng dẫn làm những hộp cơm trưa mà cô ấy đã nghĩ ra cho cửa hàng.
“Chúng ta sẽ nói với Seina chứ?"
"Tôi nghĩ chúng ta có thể đợi đến ngày mai."
------------------------
Trong khoảng thời gian đó, tàu của Mihoshi ‘Yukinojō’ đã tách khỏi trạm vũ trụ quay quanh quỹ đạo mặt trăng.
"Cám ơn sự chăm chỉ của mọi người!"
"Cô sẽ trở lại trước tuần sau phải không?"
"Ồ, cô đã đi rồi sao?"
Bạn cùng lớp của Seina là Kenneth và Rajau đang nói chuyện với Mihoshi.
"Chào nheseeeee."
Mihoshi đã cắt liên lạc sau khi chờ đợi.
"Wow thật là một người phụ nữ tuyệt vời!"
Kenneth vội vã nhìn vào con tàu của cô ấy qua cửa sổ khi nó quay trở lại trái đất.
"Thật là một người phụ nữ xinh đẹp ~~ Ah ... Mình ước gì cô ấy luôn ở đây ~~ ..."
"Kenneth-kun, cậu đã bỏ cuộc rồi sao? Mình không mời cậu trong nhiệm vụ này để cậu bị xao nhãng bởi Mihoshi-san đâu."
"Ngay cả như vậy... Cơ hội gặp một người phụ nữ xinh đẹp như vậy là rất hiếm, và cô ấy đến từ gia đình Kuramitsu."
“Chính xác... cậu không có cơ hội đâu... Được rồi ... Bữa tối cậu muốn ăn gì nào?" Rajau nói
"... Ý cậu là sao? Còn thứ gì khác ở đây ngoài những bữa ăn được chuẩn bị sẵn chứ?"
"Thực đơn ở đây chúng ta tự chọn, vậy cậu muốn ăn gì hôm nay?"
"Vậy sao, nhưng chúng ta chỉ có thể chọn từ thực đơn do GP chỉ định! Họ không cho mang theo đồ ăn vặt mà mình thích! Và họ không mang những thương hiệu mà mình thích trên một hành tinh chưa phát triển như thế này…”
"Haha! Mình rất ngạc nhiên khi cậu chấp nhận lời mời đến Trái đất của mình đó."
" ... Mình còn tưởng cậu đang nói đùa cơ."
"Mình đoán vì là những đồng đội của Seina-kun, chúng ta đủ điều kiện để đến đây, đó là một cảnh hiếm gặp phải không?"
Rajau nhìn trái đất. Đó là một hành tinh được bảo vệ đặc biệt mà bình thường họ không thể đến gần.
"Dù vậy thì chúng ta có được đi tham quan đâu... Chúng ta sẽ làm gì ở đây trong một tuần đây?"
"Chúng ta có thể xem các chương trình truyền hình của họ!"
"Chúng ta chỉ ở đây trong tuần, làm sao chúng ta có thể theo dõi bất kỳ chương trình nào ở đây..."
"Ai quan tâm điều đó chứ? Chúng ta có thể xem các chương trình phát sóng được bảo vệ từ trên đây ..."
Họ có thể xem các chương trình bị giới hạn độ tuổi.
"Và ở cự ly gần này, mình đoán cũng đủ gần theo dõi tình hình trên mặt đất, và họ không có biện pháp bảo vệ trực quan..."
Đối với công nghệ của vũ trụ, có thể dễ dàng nhìn thấy các chi tiết của một người trên trái đất từ quỹ đạo vệ tinh của mặt trăng. Với công nghệ tương tự mà điện thoại video sử dụng để thu video ở đó, họ cũng có thể nhìn thấy bên trong các tòa nhà.
"Ồ ồ!"
Nói cách khác, họ có thể nhìn trộm bất kỳ ai bất cứ lúc nào. Kenneth và Rajau cười điên dại khi nhìn nhau.
"Nào, Kenneth-kun! Hãy tích trữ dinh dưỡng và chuẩn bị cho tối nay!"
Chắc chắn không có sự bảo vệ hay che chắn nào trên trái đất. Tuy nhiên, phải khoảng hai giờ sau, họ mới biết rằng mình đã bị chặn truy cập vào thiết bị đó.
"A ... Chỉ mới một tuần thôi ..."
Tất nhiên họ bị giám sát từ xa và người hướng dẫn của họ có ghi âm về việc họ cố gắng làm điều này, nhưng vì hai bên đã đồng cảm với nhau vì đã trải qua điều này thời trẻ nên cả hai đã chỉ bị phạt cảnh cáo.
--------------------
Vào buổi sáng, Seina mở mắt và ngáp dài.
"Hả ............?"
Tuy nhiên, có gì đó không ổn ... có thứ gì đó đang bám lấy cậu, cảm giác như những quả bóng cao su tròn trịa ...
"Cái...! Woah ahhhh!" Tiếng hét của Seina vang vọng khắp phòng Tenchi.
"Có chuyện gì vậy, Seina-kun .........?"
Tenchi nhảy ra khỏi giường và đứng dậy khi nhìn thấy Seina đang bị Mihoshi khỏa thân ôm như một chiếc gối.
Tenchi đỏ mặt khi nhìn thấy vẻ ngoài trần trụi của Mihoshi, nhưng nhanh chóng chuyển hướng nhìn và vội vàng đi ra cửa.
"Giúp em với senpai! Senpai!"
Mặc kệ tiếng kêu cứu của Seina, Tenchi nhanh chóng ra khỏi phòng.
"Senpaiiiiiiiiiiiiiiiiiiii ~~!"
Bước chân của Tenchi đi xuống cầu thang. Anh đang tìm một người có thể giúp đỡ tốt hơn.
Một lúc sau, Noike bước vào phòng với những bước chân nhẹ nhàng.
"Mihoshi ~ ~ ~!"
Noike hiền lành đang thể hiện một cơn thịnh nộ hiếm thấy và tung một cú đấm không khoan nhượng vào trán Mihoshi.
Bong!
Cái ôm Mihoshi nới lỏng một chút, một âm trầm rung động vang vọng trong nội tạng của Seina. Và Noike nhanh chóng gỡ tay và chân của Mihoshi ra khỏi Seina.
----------------------
"Tôi xin lỗi."
Mihoshi mặc đồ lót và quần áo từ đống rác vương vãi khắp hành lang, xin lỗi Seina. Seina bối rối nhìn Mihoshi ... có vẻ như ngực của cô ấy có thể lọt ra khỏi áo ba lỗ bất cứ lúc nào.
"Đừng có xin lỗi! ... Tại sao điều này lại xảy ra hả?"
Noike hét vào mặt Mihoshi với vẻ mặt như một giáo viên đang mắng mỏ một học sinh bị bắt gặp nghịch dại.
"Chà, để xem nào... Sau khi tạm biệt những đứa trẻ mà tôi đang huấn luyện tối qua, tôi đã trở lại đây. Vì Ryoko-san nói với tôi là Seina-san sẽ đến, tôi đã đến gặp mẹ cậu ấy vì tôi nghĩ mình có thể nói xin chào..."
"Seina-san, tôi xin lỗi, đây là một câu chuyện dài, hãy ở đây nghe với tôi."
"Thật sao?"
Cô ấy nói chuyện trong nửa tiếng.
Tổng kết, trước khi đến chào hỏi Seina, cô ấy đã tắm và cởi quần áo của mình, ánh sáng trong phòng Tenchi gần đây đã chuyển từ bóng đèn huỳnh quang sang bóng đèn mờ, vì vậy từ ánh sáng mà cô ấy đã nghĩ bản thân đang ở trong phòng của Tenchi. Cô ấy lên giường và bắt đầu vuốt ve đầu Seina, cảm giác rất dễ chịu nên cô ấy ngủ thiếp đi.
"Đó là điều ngớ ngẩn nhất mà tôi đã nghe trong cả năm nay đấy! Xin lỗi Seina-san một lần nữa!"
“Tôi xin lỗi!”
"Tôi có thể hiểu bằng cách nao đó, cô ấy giống như Mitoto-san."
"Ahaha đúng ... Đúng vậy." Noike vẫn còn tức giận, cười lớn.
"Noike-san, cô có nghĩ rằng mình hơi khắt khe với Mihoshi-san không."
"Vâng, vâng, tôi là vậy, tôi phải làm vậy với Mihoshi. Khi tôi là thám tử GP trước khi trở thành con gái nuôi của Seto-sama, tôi là cộng sự của cô ấy, vì vậy tôi đã quen với việc này."
"Tôi hiểu rồi... nghe có vẻ là một công việc khó khăn."
"Đúng vậy..."
Họ thở dài...
"Chà... Bữa sáng sẽ bắt đầu sớm... Chúng ta hãy xuống nhà nào."
Noike mang tấm nệm được Seina sử dụng ra hiên để cho nó thoát khí và họ đi xuống cầu thang.
----------
"Noike-san... Tôi nghe cô nói về mẹ của Mihoshi-san, cô ấy thực sự giống Mihoshi-san sao?"
"Vâng, Tenchi-sama, giống như Kiriko-san với Tsukiko-san vậy."
"Ra vậy..."
Seina lắng nghe Noike và Tenchi nói khi họ đi xuống tầng một và gật đầu đồng ý.
"Ồ... Seina-chan!"
Và ngay lúc đó, trước mắt Seina một khuôn mặt quen thuộc cùng với một giọng nói quen thuộc. Mitoto đang đứng ở đó như thể cô đã ở đó từ lâu.
"Mitoto-san!"
Cậu biết cô có xu hướng kết thúc ở những nơi kỳ lạ, nhưng cậu không bao giờ mong đợi để nhìn thấy cô ở đây. Mitoto nhanh chóng ôm lấy Seina và bắt đầu xoa đầu cậu.
"A, là mẹ!"
"Mihoshi-chan! Đã lâu không gặp."
Trong khi ôm Seina, Mitoto cũng ôm lấy Mihoshi. Seina bị kẹp giữa ngực của họ.
"Ôi trời, có vẻ như Seina-dono đang gặp rắc rối."
Washu ở bên cạnh nói, cô ấy lẻn vào kéo tay Seina một cách mạnh mẽ. Seina bật ra từ giữa hai người và thở mạnh.
"Tại sao Mitoto-sama lại ở đây?"
Noike chạy đến chỗ Seina để kiểm tra cậu, cô hỏi Washu trong khi xoa lưng cho Seina.
"Tôi tìm thấy cô ấy trong phòng thí nghiệm của tôi, vì vậy tôi đã đưa cô ấy đến đây."
"Thật ư... khi cô ấy đang dọn dẹp sao?"
Noike nhận ra Washu đang giữ chổi của Mitoto sau lưng.
“A!”
Mitoto nhẹ nhàng với lấy chổi. Washu nở một nụ cười gượng. Vào lúc tay của Mitoto chạm vào chổi, Washu nhanh chóng di chuyển nó.
"Cây chổi của tôi ~~~!"
"Đây, ôm Seina-dono thay đi..."
Washu nắm tay Seina và ném cậu về phía Mitoto.
“Chổi của tôiiiiiiiiiiiiii!"
Mặc dù nói điều đó với đôi mắt đẫm lệ, Mitoto đang xoa đầu Seina một cách chắc chắn khi đang ôm Seina. Kiểu tóc húi cua của Seina đã chữa lành nỗi đau trong lòng cô về chiếc chổi bị mất.
"Ồ, đó là mẹ của Mihoshi-san sao... họ trông giống nhau quá ... Tại sao cô ấy đang dọn dẹp hay là... ?Quét dọn ư?" Tenchi hỏi Noike.
"Mitoto-sama dường như xuất hiện ở khắp mọi nơi khi bắt đầu dọn dẹp. Đôi khi cô ấy được tìm thấy ở cách xa hàng chục năm ánh sáng, và đôi khi còn hơn thế nữa. Nguyên nhân của việc đó hoàn toàn không xác định được và dù bị giam dữ thì cô ấy vẫn trốn thoát nên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giữ cây chổi của đó để giữ cho cô ấy không bị lạc."
"............ hmm đó đúng là những gì tôi mong đợi từ mẹ của Mihoshi-san ..."
"A, tôi quên mất!"
Noike nhớ ra điều gì đó và cô ấy chạy đến gặp Sasami để làm bữa sáng. Seina nhận được cuộc gọi từ Kiriko trong khi vẫn còn Mitoto ôm cậu.
"Xin chào, Seina đây............ mhhmmm, oh em hiểu rồi..."
Seina kết thúc liên lạc sau vài phút.
"Là lệnh trở về từ Airi-dono sao?"
"Tại sao cô nói như vậy?"
Lời nói của Washu khiến không chỉ Seina mà cả Tenchi ngạc nhiên. Tenchi vội vã vào bếp và bắt đầu thảo luận điều gì đó với Noike.
"À, tôi đã nói với họ là việc bảo trì Kamidake sẽ hoàn thành vào sáng nay, vì vậy tôi nghĩ rằng điều này có thể xảy ra."
"Vậy sao... Vậy Kamidake có vấn đề gì không?"
"Nhờ có Seina-dono, tôi đã có rất nhiều dữ liệu quý giá, bao gồm tất cả những cải tiến mà tôi cần thực hiện. Hiệu suất hoạt động tăng khoảng 15% và điều hướng hyperspace cao cấp giờ đã mượt mà hơn trước. Sau đó, tôi ..."
"Về điều hướng Hyperspace cao cấp... Tại sao cô lại đưa nó vào nếu chúng tôi thậm chí không được phép sử dụng nó bình thường?”
"Ồ, cậu có muốn tôi đọc ‘Tình thế tiến thoái lưỡng nan của các nha khoa học học’ không? Tôi đã nghĩ rằng cậu sẽ hạnh phúc, cậu hành động như thể tôi đã tiêm cho cậu bệnh sởi vậy... Không có danh sách rõ ràng về những thứ cậu sẽ cần... vì vậy tôi đã ném bất cứ thứ gì có thể.”
“Tôi hiểu rồi…”
“Vì vậy cậu càng sử dụng nhiều thì tôi càng có thể hoàn thiện những gì trong đó... Và nếu cậu không sử dụng những thứ nhất định trong tương lai, tôi có thể loại bỏ chúng.. nhưng trước tiên hãy xem cậu sẽ cần gì."
"Mọi người! Bữa sáng đã sẵn sàng." Sasami vui vẻ bước ra với một nồi súp miso.
----------
"Seina-kun, anh nghe nói em đã nhận được lệnh trở về, hôm nay em sẽ rời đi sao?"
"Vâng, em đã nhận được lệnh đó, .... nhưng em sẽ rời khỏi đây vào sáng mai."
"Ồ tốt rồi, em vẫn sẽ ở đây... Seina-kun, hãy quay lại đây vào buổi trưa, chúng ta sẽ ăn lẩu cho bữa trưa."
"Anh sẽ có gà sao?" Seina mắt long lanh.
"Anh sẽ xem xét nếu có thể lấy một con gà từ Kei-san ...."
"Em đã muốn một ít kể từ khi trở lại trái đất, sm rất vui."
"Anh đi làm ruộng một chút."
"Em sẽ đi với anh!" Seina theo sau Tenchi.
-------------
"Tenchi-kun!"
Kei nhìn ra nhà từ phía phòng khách và gọi lớn. Bên cạnh cô ấy là Kasumi và cháu trai của cô ấy là Taro.
---------------
Tenchi sau khi thư giãn trên cánh đồng và đã trở về nhà với Seina.
"Kasumi-san và Kei-obasan đã đến sao?"
"Cháu đây rồi."
Kei đưa một gói lớn cho Tenchi và vẫy tay với Seina.
"* Tiếng kêu trẻ con *!"
Taro, đứa trẻ đang được Kasumi ôm, nhìn Fuku đang chơi trên ghế sofa và cố gắng đưa tay ra để bắt lấy cô ấy, mặc dù vậy thì vẫn không thể tiếp cận cô ấy, Fuku đã nấp sau Ryo-Ohki vì ngạc nhiên. Ryo-Ohki đã vào vị trí để che chắn cho Fuku. Ryo-Ohki đã từng bị Taro nghịch ngợm trước đây, cụm từ ở đây có nghĩa là cô ấy bị dùng làm núm vú giả và bị đuôi ném lung tung.
"* Tiếng kêu trẻ con *"
"Không được, Taro-chan. Ôi mèo con tội nghiệp... nó có làm ngươi sợ không?"
Kasumi thu tay Taro lại và mỉm cười trấn an Ryo-Ohki và Fuku.
"Đã lâu không gặp. Kei-obasan, Kasumi-obasan, Taro có vẻ lớn hơn nhiều rồi.”
"Bọn ta nhớ cháu lắm, Seina-kun. Chúng ta nghe tin từ Kai-kun là cháu đã trở về nhà với một nhóm các phụ nữ xinh đẹp."
"...Họ là đồng nghiệp của cháu và những người giúp đỡ cháu. Cháu định giới thiệu mọi người với họ một cách đàng hoàng, nhưng chúng cháu đột nhiên nhận được lệnh quay trở lại không gian."
"Vậy thì cô đoán không còn cách nào khác rồi ... chúng ta luôn có thể làm điều đó vào lần sau mà."
"Của cô đây."
Sasami vội vàng mang cho Kei một ấm trà và một cái ly.
Noike lấy hộp gà từ Tenchi, và quay lại nhà bếp một lần nữa.
"* Em bé ré lên *"
Tenchi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách ôm Ryo-Ohki và Fuku. Taro tiếp tục cố gắng với lấy họ từ vòng tay của Kasumi.
"Ôi, thật dễ thương!" Mitoto bước ra từ cửa phòng thí nghiệm của Washu và nhìn thấy Taro.
"Tenchi-chan, đây là con con của cậu sao…? ... Này, cái bánh nhỏ, tên cháu là gì?"
Mitoto đến gần Taro và xoa đầu cậu ấy.
"Tên nó là Taro, thằng bé khoảng một năm ba tháng tuổi."
Kasumi đưa Taro cho Mitoto.
"Awww ~ ~. Dễ thương quá ~ ~"
Mitoto ôm lấy Taro. Vẻ mặt của cô ấy khác hẳn mọi khi, Mitoto lúc này có đôi mắt của một người mẹ điềm đạm.
"* Đứa trẻ ré lên *"
Taro cũng thích Mitoto.
"* Đứa trẻ ré lên *"
Ryo-Ohki và Fuku cảm thấy nhẹ nhõm vì Taro đang ôm Mitoto và đã bỏ qua họ.
(... Cảm ơn Taro-chan, cháu thực sự đã cứu ta đó.)
Washu đang lặng lẽ quan sát từ khe cửa. Lúc trước đó thì Mitoto vẫn tiếp tục đuổi theo Washu để đòi lại cây chổi.
(Cuối cùng thì mình cũng có thể làm việc trở lại.)
Washu đóng cửa lại một cách lặng lẽ.
"Nhân tiện, Tennyo-chan đã kể cho cô nghe rất nhiều về cuộc phiêu lưu của cháu đó."
"Kasumi-obasan, cô biết Tennyo-oneechan sao?"
"Con bé là quản lý hội phụ nữ của Masaki, tất nhiên cô biết nó, cô cũng biết Rea, vợ của Nobuyuki-sama.”
"Về phần cháu, Seina-chan, không giống như Tenchi-kun, cháu là một người Trái đất thuần túy, đúng không? Cô luôn nghĩ rằng sẽ không thể nào để cháu gặp lại cô ấy. Vì vậy, cô rất vui khi nghe những câu chuyện về cuộc phiêu lưu của cháu tại Học viện."
"Ồ, vậy ạ?"
Cô ấy chắc đã nghe câu chuyện về việc cậu đã khóc như thế nào khi gặp cô ấy
"Anh cũng nghe nói về em từ chị ấy... mặc dù đôi khi Noike-san nghe từ Kiriko-san, và anh nghe về điều đó từ cô ấy." Tenchi nói
"Ồ... Vậy là tất cả mọi người đều biết em đã làm gì."
"Tất nhiên, tất cả chúng ta đều sẽ hỗ trợ cho em!"
"Ồ... cảm ơn mọi người!"
Không chỉ gia đình Tsukiko, mà tất cả mọi người trong làng Masaki đều như người thân với Seina.
"Này Seina-chan, cháu có bao giờ có kế hoạch trở về nhà không?"
"Một ngày nào đó ạ... nhưng hiện tại, cháu đang làm việc trong bộ phận mồi nhử của GP ..."
"Không ý tứ chút nào cả, Kasumi. Ý cô ấy muốn nói là rất nhiều người trong chúng ta đã trở lại đây sau một thời gian làm việc với GP, một số người trong chúng ta vẫn làm và thậm chí có cơ sở hoạt động ở đây, cháu có nghĩ mình có thể muốn làm điều đó không?"
"Kei-obasan, ý của cô là gì?"
"Cũng giống như cô cũng làm việc cho GP, cháu biết đấy. Cô là giám đốc của Bộ phận Giao hàng Chi nhánh Trái đất."
"Cái gì! Vậy thì cô là cấp trên của cháu?"
Seina đứng thẳng hành lễ.
"Ahahaha! Không cần làm như vậy đâu, rất nhiều người trong làng Masaki chúng ta cũng như vậy."
"Ồ, cháu không biết điều đó..."
"Một số chúng ta đã nghỉ hưu và quay trở lại đây, nhưng hầu hết chúng ta vẫn giữ một số vị trí."
"Công việc đồng áng và giữ gà không phải là công việc thực sự của cô."
"Tenchi-chan... Mihoshi-chan và Noike-chan cũng làm công việc dọn dẹp nhà cửa và đồng áng bên cạnh những công việc khác của họ. Nó cũng như vậy thôi... Làng của Masaki cũng có rất nhiều ngôi nhà trống, một số dành cho mọi người khi họ về nhà... Vì vậy, Seina-chan, nếu cháu quyết định trở về nhà, cháu có muốn sống cuộc sống của mình ở làng Masaki không? Chúng ta có thể cho cháu một ngôi nhà."
"Một ngôi nhà? ...... Ở đây? "
"Chà, cô biết Kamidake có không gian sống giống như một con tàu hoàng gia, phải không?"
"À, vâng, vâng, nó khá lớn, hàng triệu người có thể sống trong đó..."
"Vậy thì cháu nên giữ nó để làm việc, ý cô không phải là cháu phải định cư lâu dài ở đây để có một ngôi nhà... Cô chỉ không muốn cháu quên mình là một đứa trẻ của ngôi làng này giống như phần còn lại của chúng ta.”
"Vâng!"
Seina nhẹ nhõm trước lời nói của Kei và bắt đầu khóc.
Sự hiện diện của Cây hoàng gia, "Funaho", người quan sát, người của gia đình Masaki, bao gồm cả Tenchi. Những người dân trong làng Masaki, những người luôn tốt bụng và dịu dàng với cậu. Phong cảnh của một thung lũng hoài cổ. Bản thân Seina cũng đã nghĩ đến việc quay lại đây, đây là quê hương của cậu… Không có lý do gì để từ chối lời đề nghị của Kei.
"Cháu hiểu rồi... cháu nhất định sẽ quay lại đây vào một ngày nào đó."
Dù là một lần trong vài năm, hay một lần trong vài thập kỷ, cậu tin chắc rằng đây là quê hương của mình, cội nguồn của trái tim cậu là ở đây.
"Miah"
Fuku thản nhiên liếc nhìn Seina. Cô ấy có vẻ ủng hộ quyết định của Seina. Theo một nghĩa nào đó, nơi sinh của Fuku cũng ở đây.
“Tenchi-sama, chúng ta đã chuẩn bị xong cho bữa trưa.” Noike nói
“Cảm ơn Noike-san, mọi người hãy ở lại tham gia cùng chúng cháu nhé.”
-----------------
Thẩm phán của món lẩu trong gia đình Masaki là Tenchi. Tất nhiên Noike và Sasami cũng nấu lẩu rất ngon ... nhưng họ không thể làm tốt hơn Tenchi, nên thường thì Tenchi, chủ gia đình, là người nấu lẩu.
Tenchi cẩn thận suy nghĩ về việc sắp xếp các nguyên liệu.
Mọi người ở đó im lặng nhìn anh. Tenchi đang đánh giá trạng thái của các nguyên liệu từ âm thanh sôi của nồi. Sự tập trung của anh tạo ra cảm giác căng thẳng, và những người xung quanh im lặng và quan sát Tenchi làm việc.
"Hah... cháu nấu lẩu giống hệt Kiyone." Kei cười khúc khích
"Kiyone-oneesama là một con quỷ với một nồi lẩu. Nobuyuki-sama không bao giờ có thể chịu đựng được sự căng thẳng trong căn phòng khi cô ấy làm điều đó."
"Đúng vậy."
"Tất nhiên, bao giờ Nobuyuki0samaa ra ngoài và đi lại trong làng trong giờ ăn tối, tôi biết Kiyone-oneesama đang nấu lẩu."
"Đúng như dự đoán, khi Kiyone qua đời, cậu ta vẫn không thể tự mình xem nó... ngay cả khi Rea-chan làm ra nó."
"Nhân tiện, Rea-chan thế nào rồi?"
"Cô ấy sắp có một cậu con trai, nhưng mà ..."
"Rea-chan không đến từ không gian này ... !!"
Kasumi nhớ đến sự hiện diện của Tenchi và hạ giọng.
“Vậy cô ấy có định nuôi đứa trẻ ở đó không?”
"Có vẻ như việc học của thằng bé sẽ được thực hiện ở đây cho đến khi nó 15 tuổi. Họ đang huấn luyện thằng bé để có thể sống sót ở bất cứ đâu, cô ấy thậm chí đã có Washu-sama giúp đỡ ..."
"... Trước khi thằng bé đến đó, tôi hy vọng nó lớn lên một cách an toàn... Tôi lo lắng cho đứa trẻ đó."
"Được rồi! Đã xong."
Tenchi nói, Kei và Kasumi quay lại bàn.
"Ôi trời ... Em đã muốn ăn thịt gà từ rất lâu rồi." Seina nói.
"Seina-kun, em không có gà trong không gian sao?"
"...... Chà, không có..."
"Washu-chan, thực sự không có gà ở đó sao?"
"À, có một thứ thực sự giống nó..." Washu nghĩ trong khi ăn thịt gà.
"Ồ, về việc đó, khi em đến ký túc xá ở Học viện GP, em đã bị cuốn vào một khu rừng đầy những chú gà con trông ngộ nghĩnh này, em đã gặp một kẻ săn trộm ở đó một lần."
"Thật sao? Có bị thương không?"
"May mắn là không..."
"Và sau đó?"
"Em đã bị bắt bởi một thứ có xúc tu kỳ lạ khi em nhìn vào nó."
"......Và sau đó thì sao?"
“Cuối cùng thì em cũng ra khỏi đó… nhưng theo những gì em nghe được thì đây được cho là một trong ba món ngon chính của học viện, họ bán với giá khá cao.”
“Uhuhuhu! Cậu thử ăn chưa Seina-dono?"
Washu, người nghe được câu chuyện đã cố gắng nín cười.
"Uhm ... không... Tôi không có cơ hội đó..."
Washu dùng đũa nhấc con gà lên.
"Thật sao?...Nnhưng khuôn mặt của nó không ưa nhìn cho lắm, tôi không thể tin được họ bán với giá cao như vậy đấy."
"Gà Eell rất dễ kiếm trên Trái đất, tôi cá là nếu tôi lấy nó ở đó, tôi có thể kiếm được khá nhiều lợi nhuận..."
Washu có sở thích bán các sản phẩm nhái và giả. Khuôn mặt của cô ấy cho thấy ý định của cô ấy giống như một nhân vật phản diện trong một bộ phim.
"Seina-oniichan... khuôn mặt mà Washu-oneechan đang tạo ra... có lẽ chị ấy sẽ bắt đầu bán nó và lấy giá cao hơn mọi người.” Sasami khuyên Seina khi kéo tay áo cậu.
"Đừng lo lắng Seina-chan, từ giờ trở đi cô đảm bảo sẽ gửi trực tiếp cho cháu một ít từ đây."
“Thật sao, Kai-obasan?”
"Hoặc thậm chí tốt hơn, hay thử nuôi một gà trống và một số gà mái trên tàu của cháu nhỉ?"
"... Cháu sẽ hỏi ý kiến Kiriko-san về điều đó lần sau khi gặp chị ấy."
Thật tuyệt nếu được ăn gà trong không gian. Cậu có thể nếm thử món súp và món cà ri gà chiên giòn trong đầu. Nhân tiện, Seina không muốn nêm gia vị cho món gà chiên của mình, cậu cảm thấy rằng gia vị làm hỏng hương vị tinh tế của thịt gà. Nếu cậu thích sử dụng nước sốt hoặc dầu để thay đổi hương vị.
----------------
"Ugh ~ ~ ~ Bụng mình."
"Miyaaaaaaa ~ ~ ~"
Seina dựa vào ghế sofa và nhắm mắt hạnh phúc. Fuku cũng đang nằm trên đầu gối của Seina theo kiểu tương tự.
"Mình không muốn di chuyển tý nào, nhưng mình phải về nhà."
Seina buộc mình đứng dậy và loạng choạng bước ra cửa.
"Vậy thì chúng ta cũng nên đi thôi." Kei và Kasumi cũng đứng dậy.
----------------
"Được rồi, ngày mai hãy quay lại lần nữa. Mitoto-sama cô nên dừng việc dọn dẹp và gọi điện cho Minami-sama nếu không cha cô sẽ mắng đó."
"Aww ~ ~ OK, tôi hiểu rồi..."
Mitoto nhìn Seina đang lếch thếch đi về phía cửa. Cô muốn đi theo để xoa đầu cậu.
------------
"Hẹn gặp lại vào ngày mai" Seina tiễn tất cả bọn họ ở cổng nhà Tenchi.
"* Tiếng trẻ con *!" Taro kêu lên, Fuku vui vẻ đáp lại bằng cách vẫy đuôi
"Cô có nghĩ rằng Taro-kun sẽ đi vào vũ trụ không?" Seina hỏi
"Chồng cô là người Trái đất thuần chủng và bọn cô có rất nhiều người thân ở bên anh ấy, vì vậy cô không chắc mình nên làm gì."
Nếu thằng bé đi vào không gian, thằng bé không thể trở lại trái đất. Điều đó đồng nghĩa với việc bị họ hàng ghẻ lạnh, và nó sẽ phải đặt cuộc sống của mình ở làng Masaki, và cậu bé sẽ phải lẩn trốn gia đình của cha mình. Cậu bé sẽ không thể sống như một người trái đất bình thường.
"Ồ, cháu hiểu rồi ..."
"Nó ổn mà! Cô biết đó là một vấn đề khi kết hôn với chồng mình, cô đã chuẩn bị cho nó."
Kasumi biết mình có thể phải nói lời chia tay với Taro trong vài thập kỷ nữa, chưa kể đến chồng cô. Tuy nhiên, Taro, một nửa của Masaki, cũng có thể sống tự nhiên lâu hơn những người xung quanh. Chỉ có thời gian mới trả lời được. Để sống như một người trái đất, cậu bé có thể phải thực hiện thao tác gen để làm mất đi gen sống lâu của mình, nhưng đó sẽ là một điều khó khăn để giải thích cho nó hoặc để biện minh thì cậu bé có thể phải cải trang cho đến khi nó đến cuối cuộc đời của mình như một người trái đất, và cậu bé có thể sẽ quá già để sống thoải mái trong không gian vào lúc đó, nhưng Kasumi đã quyết định chỉ đưa ra quyết định khi cậu bé đủ lớn để hiểu.
"Cháu hiểu rồi ... Cháu cũng phải nghĩ về điều đó."
Để cùng Tenchi đi đến tận cùng của sự vô tận, cậu đã hạ quyết tâm, nhưng chia tay với những người bạn thân lại là chuyện khác.
"Nếu chồng cô hoặc cậu bé này sống một cuộc đời không hối tiếc, cô nghĩ điều đó không sao cả. Tất cả chúng ta đều đã trải qua mất mát và phải bước tiếp nhiều lần hơn nữa thì chúng ta mới có thể nhớ lại. Người vợ đầu tiên của Yosho-sama cũng là một người Trái đất thuần, bà ấy không thể chịu đựng được sống nhiều năm như vậy, vì vậy bà ấy đã yêu cầu ông ấy ngừng kéo dài sự sống của bà ấy. Cô cá là ngay cả Seina-chan và Tenchi-chan, cũng đang có cảm xúc lẫn lộn phải không?” Kasumi nói khi nhìn lại ngôi nhà của gia đình Masaki.
Tuy nhiên, thứ Kasumi nhìn không phải Masaki bây giờ, mà là gia đình Masaki từ lâu trong quá khứ.
"…… Cháu đồng ý." Tenchi và Seina nhận thấy rằng Kasumi đang nghĩ về mẹ của Tenchi, Kiyone.
"Nhưng chúng cháu đã quyết định gắn bó với nhau."
"... Tốt, cô tin rằng hai đứa sẽ cảm thấy thú vị. Trong trường hợp của mình, cô sẽ cố gắng nhiều hơn để cảm thấy giống như vậy. Cô muốn xem hai đứa trưởng thành như thế nào ♡" Kasumi vỗ vai Seina và Tenchi một cái vỗ nhẹ.
"... Chà, cháu sẽ cố gắng để không làm cô thất vọng." Tenchi nói Seina cũng gật đầu với vẻ mặt tự tin.
"Giống nhau ghê."
Seina cúi đầu trước Tenchi và Kasumi và leo lên Kai Special mới được sửa chữa bằng vật liệu siêu nhẹ.
Mặc dù cậu tin tưởng lời giải thích của Washu rằng nó chỉ được tạo ra từ những vật liệu cấu tạo sẵn có trên trái đất, cậu biết rằng rất có thể nó được làm từ những vật liệu hiện đại chỉ được sử dụng cho mục đích quân sự và vũ trụ.
"Hãy cẩn thận."
Tenchi gọi từ phía sau, Seina bắt đầu đạp đi và ngạc nhiên vì cảm giác êm ái trên chiếc xe mới của mình, tinh thần của Seina phấn chấn khi cậu leo lên con đường núi.
--------------------------