Chương 24: Người đàn ông trên xe máy cùng một con mèo trên lưng
Độ dài 2,102 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:23
Wei Lin gọi cho người cảnh sát mà Zheng Tan gặp lần trước. Anh ta là đàn anh của Wei Lin về võ thuật.
Zheng Tan đã thấy Wei Lin ghi tên anh ta là "Óc chó"(Walnut) trong các cuộc gọi trước, nhưng anh lại không biết tên thật của anh chàng này. Từ những gì anh biết, anh chàng “Óc chó” này sẽ được thăng cấp khi anh ta phá được vụ lần trước.
Rõ ràng, anh ta đã ở trong danh sách được thăng cấp ở tháng trước, nhưng “Óc chó” đã cứng đầu. Anh từ chối việc thăng cấp, giống như những gì anh chàng này đã nói lúc trước: “Nếu tôi không giải quyết được vấn đề này, thì tôi sẽ cảm thấy hổ thẹn khi được thăng hạng mất.”
Quan điểm của Zheng Tan về chàng cảnh sát đó là bị con lừa đá vào đầu. Anh ta đã được các bằng hữu giúp đỡ rất nhiều, và việc thăng cấp chắc chắn sẽ xảy ra. Thế mà anh chàng đó lại cứng đầu từ chối.
Wei Lin gọi cho anh chàng “Óc chó” nhiều lần, nhưng điện thoại của anh ta thì đã tắt máy. Wei Lin cau mày; ông trở nên lo lắng. Ông nghĩ về nó một lát, rồi quay số khác, lần này là gọi cho người khác.
Họ nói chuyện bằng mật mã mà chỉ họ mới hiểu. Zheng Tan hoang mang, nhưng anh cũng mặc kệ. Anh đã làm tất cả những gì anh có thể làm, còn lại là trông chờ vào Wei Lin.
Sau khi ngáp một cái Zheng Tan nhảy lên ghế sofa, dự định nằm ngủ một chút.
Loài mèo dành hầu hết thời gian để ngủ. Thông thường, Zheng Tan sẽ thức dậy lúc với Jiao Yuan. Nhưng hôm nay anh đã dậy sớm trước tận 1 tiếng. Anh cần phải ngủ bù cho những giờ ngủ đã mất.
Đây là hình thái của anh về KỲ QUẶC.(ODD – Chỗ này mình cũng không hiểu lắm :v)
Zheng Tan tự nhủ. Bây giờ anh đã là một con mèo và loài mèo thì ăn khi chúng đói, ngủ khi chúng mệt, chạy nhảy khi ở ngoài và lộn xộn khi ở nhà.
Mặc dù “Óc chó” đã tắt điện thoại, nhưng Wei Lin đã có cách để xác định vị trí của anh ta. Có thể xác định được thông qua một số loại GPS. Wei Lin đang nói chuyện điện thoại, và yêu cầu một người nào đó tìm “Óc chó” cho ông.
Khoảng mười phút sau, Wei Lin cũng biết được “Óc chó” đang ở đâu.
Ông lấy áo khoác lên và hướng về phía cửa. Ông dừng lại rồi nhìn sang phía Zheng Tan: “Muốn ra ngoài chơi không?”
Zheng Tan đang ngủ, nhưng lại nhảy lên ngay lập tức khi nghe thấy điều này. Anh thích đi khám phá những nơi khác. Ở yên trong khuôn viên mỗi ngày thì thật là nhàm chán. Nhìn đi nhìn lại một cảnh duy nhất khiến anh ta cảm thấy như đang bị giới hạn. Nếu xét về mặt tâm lý thì điều đó là không tốt.
Anh không cần phải chịu trách nhiệm đón bọn trẻ về hôm nay. Papa Jiao có tiết học vào cuối buổi sáng và sẽ đón bọn trẻ sau đó. Mama Jiao cũng đã cảm thấy tốt hơn sau hai ngày nằm viện. Cô đã hồi phục dần dần và có thể sẽ rời bệnh viện trong tuần sau.
Papa Jiao có quen biết vị bác sĩ trong bệnh viện từ một nghiên cứu chung mà ông đã tiến hành cùng với một vị giáo sư về y học. Ông nhờ vị bác sĩ ấy chăm sóc cho Mama Jiao khi ông lên lớp.
Wei Lin gọi cho Papa Jiao để thông báo rằng ông ta đang mang con mèo đi chơi một chút. Đương nhiên, Papa Jiao đã không phản đối. Ông chỉ khuyên họ cẩn thận và nhờ Wei Lin chăm sóc cho Zheng Tan.
Wei Lin đang rất vội vã, vì vậy ông quyết định sử dụng chiếc xe máy mà ông đậu trong nhà đổ xe đạp ở khu dân cư.
Chiếc xe này dường như hoàn toàn bình thường ngay từ cái nhìn đầu tiên. Nó nhìn hết sức đơn giản và sẽ không có ai dòm ngó nó lần thứ hai. Zheng Tan cảm thấy nó chỉ có vẻ bình thường mà thôi. Wei Lin có sửa đổi một chút, và nó đã làm việc khá tốt. Ít nhất cũng sẽ không giống như chiếc xe đạp của Yi Xin.
Tuy nhiên, khi Zheng Tan đứng trước chiếc xe, anh đã không chắc lắm. Nó không có cái giỏ ở phía trước, cũng không có cái thùng nào ở phía sau. Anh nhìn quanh rồi nhảy lên ghế, rồi nhấn vào nó. Anh cho rằng điều này là cần thiết.
Wei Lin đội mũ bảo hiểm vào, rồi nhìn vào con mèo đen đang ngồi trên ghế, sau đó nhìn vào chiếc xe máy của mình. Ông vào phòng bảo vệ và mang ra một cái ba lô du lịch cũ màu đỏ. Và có hai cái lỗ ở trên đó.
"May mắn là tôi có thể mượn ba lô của nhân viên bảo vệ." Wei Lin vỗ nhẹ vào cái ba lô. "Nhảy vào đi."
Zheng Tan rất không hài lòng. Anh miễn cưỡng nhảy vào. Cái ba lô đã không được sử dụng trong một thời gian dài và trong nó đầy mùi mốc, vết bẩn ở khắp mọi nơi.
Zheng Tan không biết Wei Lin đang đưa anh đi đâu. Anh ta đang đi trên một con đường mà anh chưa bao giờ thấy trước đây, những tòa nhà xung quanh cũng lạ nốt. Anh thò đầu ra khỏi ba lô và bắt đầu kiểm tra cảnh quan xung quanh.
Đối với xe máy, khu vực trung tâm thành phố là một sự phiền toái vì sự phong phú của đèn giao thông. Mặc dù xe máy chạy khá nhanh, nhưng nó lại không thoát khỏi việc phải dừng lại trước đèn đỏ.
Trong khi đợi đèn xanh, một chiếc xe bus đi qua và dừng lại ở làn đường bên cạnh họ. Ai đó đang ăn cam gần cửa sổ bên Zheng Tan. Anh ta mở cửa sổ ra và nhổ hạt ra ngoài. Hạt cam đi xuyên không khí và bay thẳng vào đầu Zheng Tan.
Zheng Tan: "..." Mẹ kiếp! Những người này cần phải bị đóng phạt vì những tội lỗi mà họ đã gây ra.
"Ôi trời! Ông chú trên xe máy đang đeo một con mèo đen trên lưng của mình!" Anh chàng ăn cam kêu to.
"Đâu đâu! Ở đâu?"
"Wow, nó thực sự là một con mèo. Tôi cứ tưởng nó là một con mèo nhồi bông giống thật mà thôi.”
"Mẹ ơi, con muốn xem con mèo!"
"Đừng có ồn ào nữa. Nó chỉ là một con mèo thôi mà."
"Tránh ra! Cho tôi xem với."
...
Tại thời điểm này, điện thoại di động không có "thông minh" như mười năm sau. Con người không có cắm đầu vào điện thoại khi đi trên phương tiện công cộng như tương lai. Ngay lúc này, những người trên xe bus đều đang nhìn vào Zheng Tan, người đang thò đầu ra khỏi ba lô.
Với cái ba lô màu đỏ như một phông nền, đầu của một con mèo đen rất là bắt mắt.
Zheng Tan cảm thấy giống như một chú khỉ ở sở thú.
Tài xế xe bus nhìn ra ngoài rồi nhìn về phía trước. Ông nhắc nhở hành khách rằng xe sắp sửa khởi động lại. Nhưng không ai nghe thấy ông ta.
Cuối cùng cũng đèn xanh. Chiếc xe máy phóng về phía trước, về để chiếc xe bus hít bụi ở phía sau. Zheng Tan nhìn thoáng qua chiếc xe một lần cuối. Chiếc xe bus đã bị một chiếc xe nhỏ dễ dàng vượt qua và tài xế xe bus bắt đầu đạp phanh. Anh chàng ăn cam đang quá bận rộn trong việc nhìn ra ngoài cửa sổ và bị đập đầu vào ghế trước
Zheng Tan cảm thấy tốt hơn.
Khi ra ngoài trung tâm thành phố, ở đây cũng có ít đèn giao thông hơn vì thế Wei Lin cuối cùng cũng có thể tăng tốc.
Họ đã đi đến vành đai thứ ba. Khu vực này chủ yếu là các nhà máy. Thông qua các biển hiệu xung quanh Zheng Tan, anh có thể nói rằng khu vực này sẽ sớm bị phá hủy. Vì những lý do liên quan đến môi trường, chính quyền thành phố đã lên kế hoạch dời tất cả các nhà máy đi chỗ khác. Có một hồ nước ở đây và các nhà phát triển đã nhắm mục tiêu đến những khoảng trống xung quanh khu việc này trong tương lai.
Wei Lin đậu xe của mình cạnh cánh cửa nhà máy. Ông nhìn quanh rồi lấy điện thoại ra để quay số.
Nhà máy trước mặt họ là một nhà máy chế biến thực phẩm cũ. Tòa nhà là tất cả những gì còn lại. Nhà máy đã được di dời gần đây. Chỉ có những hình ảnh trên tường là gợi cho họ những gì đã từng xảy ra ở đây.
Wei Ling gọi cho “Óc chó”, người vẫn không bắt máy. Tuy nhiên, Wei Lin chắc chắn rằng anh ta ở đây. Các cánh cửa nhà máy đã bị đóng lại, nên ông phải nhảy qua các bức tường.
"Theo tôi. Báo cho tôi ngay nếu như có ai đó tiếp cận. Tất nhiên, yểm trợ tôi vào đúng thời điểm nếu bạn có thể ... mà thôi, bạn không hiểu những gì tôi đang nói đâu."
Sau khi hướng dẫn Zheng Tan, Wei Lin nhảy qua tường. Ông vượt qua nó dễ dàng, làm cho nó có vẻ như là một nhiệm vụ đơn giản.
Zheng Tan nhảy lên tường và nhìn quanh. Anh đến đây với sự tò mò tinh tế của mình và cũng không cần thiết phải che dấu hành động như Wei Lin. Sau tất cả, anh cũng chỉ là một con mèo; sẽ không có ai cảnh giác với một con mèo đâu. Vẫn còn có rất loài thú dữ ở đây. Anh đã nhìn thấy khá nhiều trên đường đến đây. Một con mèo đen trên tường không phải là một cái gì đó mới lạ.
Zheng Tan tháo vòng cổ ra trước khi rời khỏi nhà. Anh giờ trông không khác gì một con mèo hoang bình thường. Ngay cả khi bị phát hiện, người ta cũng sẽ chỉ nghĩ anh trông khá lớn, thay vì nghi ngờ bất cứ điều gì khác.
Nhà máy trống rỗng, trừ một bãi rác trên sàn. Những mảnh kính và gạch ở trên sàn, tờ rơi chuyển vàng và các chất thải sản xuất. Mùi hương của các chất phụ gia và hóa chất vẫn còn vương vấn trong không khí. Nhà máy bỏ hoang thật sự rất hoang vắng.
Zheng Tan theo sau Wei Lin. Anh nghe thấy tiếng động lạ - từ một con người. Có vài tiếng rên rỉ, giống như tiếng của ai đó mới vừa bị đánh. Thật may, người bị đánh đó có thể không phải là “Óc chó”.
Cách đây năm mươi thước (50 yard= 45.72m), có ít nhất ba người ở phía sau bức tường. Zheng Tan nghe thấy họ nói chuyện với một giọng ồn ào. Họ đang có kế hoạch chờ người trong kho ở phía trước bước ra, trước khi tấn công anh ta.
Zheng Tan nhìn qua nhà kho. Nó có rất ít cửa sổ, và tất cả đều được đóng lại. Anh có thể gây ra được nhiều tiếng ồn nếu anh vào trong đó. Liệu “Óc chó” có ở trong đó không? Tiếng rên rỉ cũng bắt nguồn từ đó.
Những người đứng sau bức tường đã không biết đến sự có mặt của Wei Lin. Họ đã quá tập trung vào cửa nhà kho và không để ý đến bất cứ điều gì khác. Hoặc có lẽ là vì Wei Lin đã ẩn mình quá kỹ. Thật khó để có thể nhận ra ông chú đó ngay cả khi ông ta di chuyển nhanh.
Khi Wei Lin ẩn mình trong bóng tối, cân nhắc xem có nên dọn dẹp bọn ở phía sau bức tường trước hay không? Zheng Tan thì đang lo chú ý đến cây quạt hút khí trên tường của nhà kho.
Nó không bị chặn bởi dây thép như cửa sổ và cửa chính, và anh lại có thể bò qua được khe hở đó dễ dàng.
Zheng Tan sẽ làm gì đây?