Re:Zero kara Hajimeru Isekai Seikatsu (Web Novel)
Tappei NagatsukiOtsuka Shinichirou
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 34: Cuộc chiến hỗn loạn

Độ dài 6,346 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-11-05 20:45:14

bsnxfp5a0yy11

——Đứng trên nóc Tòa thị chính, một con hắc long đang dang rộng đôi cánh tới nhóm Subaru đang ở bên dưới.

Con hắc long mở miệng để lộ hàng răng sắc nhọn và chiếc lưỡi màu đỏ dài ngoằn ngoèo, con hắc long nheo đôi mắt vàng lại, tiếp tục phát ra tiếng cười the thé gây đau đớn về mặt thể xác.

Ngoại hình của con hắc long đó chẳng như những gì Subaru đã tưởng tượng về loài rồng. Khuôn mặt sắc sảo và đáng sợ của Patrasche trông rất giống rồng, nhưng bờm và vóc dáng của nó thì không. Loài rồng đất, trung bình, có kích thước tương đương với một con ngựa, trong khi con rồng ở phía trên thì trông giống với một con voi hơn.

Với cái hình dạng đó, con hắc long đó không thể nào có khả năng bay được. Có lẽ đôi cánh mạnh mẽ của nó chỉ để trưng.

Đúng vậy, bay là điều không thể.

Capella: [Bị mê hoặc bởi ánh mắt nóng bỏng của các người chẳng thú vị chút nào, đồ cục thịt đang động d*c! Ahhhhh, thật kinhh khủngg, những kẻ như các ngươi chỉ nghĩ đến việc thỏa mãn t*nh d*c khi bản thân nhìn thấy! Nên ta sẽ không tiếp cận các ngươi đâuu!]

Vung cánh về phía mặt đất, một luồng gió đủ mạnh để khiến cơ thể run rẩy quất mạnh về phía trước. Lưỡi dài của ả thè ra như thể đang liếm môi, con hắc long――  hay đúng hơn là Capella đang nở một nụ cười méo mó.

Biểu cảm của con rồng đó vô cùng lạnh lẽo. Do rào cản ngôn ngữ, việc giao tiếp phụ thuộc rất nhiều vào cách diễn đạt. Patrasche là một ví dụ điển hình. Ả ta trông có vẻ khá dễ mến, vì thái độ ân cần mà không để cảm xúc của ả lộ ra trên khuôn mặt.

---------------------

Trans:(Câu này không biết dịch rằng cho hợp nữa: That dragon’s expression was incredibly chilling. Because of the language barrier, communication was heavily dependent on interpretation. Patrasche was a good example of that. She came off as quite likable, because of her gracious attitude to not let emotions show on her face.)

-------------------

Mặt khác, người ta không khỏi cảm thấy ghê tởm con rồng trước mặt họ vì cách cư xử giống y hệt nhân tính của ả.

Subaru: […Tôi chưa từng nghe nhắc đến điều này trước đây, nhưng liệu loài rồng có giao tiếp được không?]

Julius: [Vì sống lâu, loài rồng cực kỳ thông minh và có thể hiểu được ngôn ngữ loài người. Theo lẽ thường, có vẻ như Long Thần Volcanica, người đã lập Giao ước với Vương quốc, tất nhiên có thể giao tiếp với chúng ta bằng ngôn ngữ. Mặc dù… Tôi không biết liệu nó có thể bộc lộ nhiều cảm xúc như vậy không.]

Julius, đã trả lời chi tiết câu hỏi của Subaru từ xa. Hiệp sĩ tinh nhuệ nhất vương quốc cầm lưỡi kiếm lên ngang vai, vào thế, mắt không rời khỏi con hắc long. Tất nhiên, Subaru và bốn người kia cũng tương tự.

Phía trước bọn họ là hai kiếm sĩ có sức mạnh vượt trội, phía trên là con hắc long tự xưng là Tổng giám mục Dục Vọng. Sự bất an ban đầu của bọn họ đã tích tụ thành một bức tường đầy căng thẳng.

Subaru: [Ít nhất thì chúng ta cũng có cơ hội đối phó với những kiếm sĩ…]

Người phụ nữ, vung thanh kiếm dài của mình mà không có một khuyết điểm nào trong tư thế, và gã khổng lồ, vung vẩy thanh kiếm của mình xung quanh, như thể đang làm quen lại với lưỡi kiếm. Mặc dù mức độ sức mạnh của nữ kiếm sĩ vẫn chưa được biết, nhưng gã khổng lồ đã hứng trọn trực tiếp đòn tấn công của Ricardo. Không cần phải nói, đó không phải vì bất kỳ vụng về nào, mà là vì hắn đã có một kế sách trong đầu, biết rằng bất kỳ sát thương nào cũng sẽ được tái tạo. Các đòn tấn công tầm xa, kế hoạch trước đó của bọn nó, vẫn cực kỳ hiệu quả.

Tuy nhiên, điều đó chỉ có thể hiệu quả nếu cả sáu người đều cố gắng hết sức để thực hiện đòn tấn công.

Subaru: [Có ai ở đây đã từng chiến đấu với rồng không…?]

Wilhelm: [——Có.]

Subaru: [Wilhelm, ông nghiêm túc thật à?]

Mặc dù Subaru nghĩ câu hỏi của mình là vô vọng, Wilhelm vẫn trả lời bằng giọng nói trầm. Vị kiếm sĩ già nói trong khi Subaru thì đang ngạc nhiên.

Wilhelm: [Gần bốn mươi năm trước, ta được cử đi khuất phục một con Rồng dịch bệnh tên là Valgren xuất hiện ở phía nam Lugunica. Sự tập trung lực lượng gây ra nhiều căng thẳng ngoại giao ở khu vực Vollachia.]

Subaru: [Bỏ qua những hậu quả ngoại giao đi, trải nghiệm chiến đấu với một con rồng thế nào?]

Wilhelm: [Một phần mười người của Hội Hiệp sĩ, tổng cộng là năm trăm người, đã được gửi đến trận chiến chống lại Valgren, và mặc dù cuộc thập tự chinh đã thành công nhưng bốn mươi phần trăm số Hiệp sĩ đó đã chết. Cuộc thập tự chinh tuy đã thành công, nhưng kết quả là một thảm họa. Hơi thở rực lửa, sức bền vô tận và sự yếu đuối của các kiếm sĩ là tất cả những điều mà chúng ta nên cân nhắc kỹ lưỡng hơn.]

Subaru: [Có vẻ như tình hình của chúng ta còn tuyệt vọng hơn nữa…!]

Nhìn thấy sự tuyệt vọng của Subaru, Wilhelm bắt đầu trấn an cậu lại.

Wilhelm: [Valgren là một trong những sinh vật khó đánh nhất, thực sự xứng đáng được gọi là Rồng. So với nó, con này quá nhỏ để được gọi là Rồng. Nó sẽ chết sau khi bị chặt đầu.]

Subaru: [Còn Valgren thì không?]

Wilhelm: [Valgren có tổng cộng ba cái đầu cần phải được cắt bỏ.]

Nói xong về bản tango đầy chết chóc, Wilhelm siết chặt thanh kiếm của mình.

Vì vậy, việc chặt đầu chắc chắn sẽ giết chết nó. Thật may về điều đó.

Thấy tư thế chuẩn bị của Wilhelm, Subaru cũng ra tư thế chiến đấu, tay cầm roi. Thấy bọn họ không chịu đầu hàng, con ả hắc long Capella có vẻ khá ngạc nhiên.

Capella: [Ôi trời, trời, trời, các ngươi thật kinh tởm. Các người bị đánh đập và khốn khổ, và, ngoài sự tiếp viện của ta, các người đang đối mặt với một Tổng giám mục Tội lỗi! Những sinh vật thối nát bọn ngươi nên cúi đầu và thể hiện sự nhu mì của côn trùng, vậy mà các người lại hành động bình thường như vậy? Việc so sánh các người với tất cả những côn trùng khác có phải là sai không? Gahahahaha!]

Garfiel: [Im Mồm! Ngươi có thể làm gì với số lượng của bọn tao? Bản thân tuyệt với của tao sẽ lên đó và nghiền nát ngươi!]

Capella: [Kahhahahaha, tiếng sủa của con chó dại này làm đau đôi tai đầy thanh tú của ta. Hay đúng hơn là ta đã phạm sai lầm. Ngươi không phải là chó dại, ngươi chỉ là một con mèo con yếu đuối! Meo~ meo~ meo~ meo~, đừng tức giận chỉ vì con mèo con đi cùng ngươi đã chết!]

Garfiel: [C-cái gì—— Hk!?]

Đối mặt với những lời khịa đầy tàn nhẫn đó đó, Garfiel hét lên, nhưng lại nghẹn ngào vì phản ứng của chính mình.

Con rồng rõ ràng đang ám chỉ đến thất bại trước đó của Garfiel, khi cậu ta gần như bị đánh chết. Điều này, cùng với những chi tiết về những gì đã xảy ra với Mimi, có nghĩa là Capella đã theo dõi đầu đươi trận chiến. Và, điều khiến Garfiel ngạc nhiên hơn nữa,

Garfiel: [Con đ**m khốn nạn, làm sao mày biết tao là một á nhân…]

Capella: [Haa? Làm sao ta biết được? Đừng nghĩ bản thân cao thượng đến thế, ngay cả một sợi tóc của ngươi cũng không làm ta hứng thú. Ta có thể nói rằng ngươi là một thằng lai tạp bẩn thỉu ngay từ cái nhìn đầu tiên! Nếu ngươi không chế giễu tôi, thì ngươi là một thằng ngốc! Quá ngu ngốc !]

Trong khi phun ra những lời nguyền rủa tàn nhẫn không thể diễn tả được, Capella quay về phía những người còn lại trong nhóm của họ, khịt mũi,

Capella: [Ọe, Mùi hôi thối quá! Mùi hôi thối quá! Mấy miếng thịt các người đều thối rữa! Thịt cũ nhăn nheo! Cục thịt giả vờ thông minh! Thịt thú lông lá! Ah, ghê tởm quá! Óa――]

Capella, con ả liên tục đưa ra những lời nguyền rủa đầy tiêu cực, khẽ hướng ánh mắt về phía Crusch.

Một luồng sáng chiếu vào đôi mắt nheo lại của ả khi ả dồn hết sự chú ý vào Crusch đang vô thức ôm chặt lấy bản thân. Khi Capella nói tiếp, giọng ả ta gần như dễ chịu.

Capella: [Nhưng trộn lẫn với tất cả những thứ rác rưởi đó lại là một miếng thịt khá ngon! Đẹp quá, dễ thương quá, mùi hương dễ chịu quá, hoàn toàn phù hợp với sở thích của tôi! Đẹp quá! Cơ thể đó! Sự hấp dẫn đó! Ah, mình thực sự thực sự thực sự muốn bẻ gãy nó bằng chính đôi tay của mình!]

Julius: [——Đủ rồi.]

Capella: [Ahh?]

Ả ta đã hoàn toàn bị mê hoặc rồi sao? Biểu cảm của ả ta giống như bị thôi miên, con hắc long nhìn chằm chằm vào Crusch, như thể muốn liếm cô ấy từ trên xuống dưới.

Đúng lúc này, áp lực đầy phẫn nộ ngắt lời ả.

Capella: [-------]

Vẫn chú ý đến Crusch, con rồng đen ngước lên nhìn một cách đầy sốt ruột.

Và trước đôi mắt mở to của ả, Julius bước vào, vung mũi kiếm như một nhạc trưởng trong một dàn nhạc.

Julius: [Bị thiêu đốt bởi tia sáng của ta, El Prailium!]

Sáu bán tinh linh của Julius tạo thành một vòng tròn trên không trung, mỗi cái đều lấp lánh một màu khác nhau khi chúng bắn một chùm ánh sáng nhiều màu xuống phía dưới. Chùm cầu vồng chuyển sang màu trắng tại trúng vào------ Capella, và ả ta bắt đầu hét lên vì bị dính đòn đánh trực tiếp.

Capella: [——Gaaaaaaaaaahhhh!!]

Julius: [Đây là cái giá phải trả cho lời nói nhảm nhí của ngươi. Nếu ngươi có chút kỹ năng thực sự, ngươi sẽ không nói ra những lời vô nghĩa như vậy.]

Tuân theo lệnh của Julius, các bán tinh linh liên tục bắn ra thứ ánh sáng đầy rực rỡ.

Với tiếng hét chói tai của Capella dùng làm nhạc nền, hai tên kiếm sĩ đang im lặng và bất động đột nhiên nhảy khỏi mặt đất, bay về phía nhóm của Subaru.

Wilhelm: [Đứng đó!]

Garfiel: [Đứng im cho tao!]

Đến đây, cả Garfiel và Wilhelm đều lên tiếng.

Wilhelm bay thẳng đến nữ kiếm sĩ, trong khi Garfiel đối mặt với hai thanh kiếm của tên khổng lồ bằng hai tấm khiên của cậu.

Nữ kiếm sĩ: [-------------]

Wilhelm: [Đừng có chạy, hãy cho ta xem kiếm thuật của ngươi!]

Khi nữ kiếm sĩ bắt đầu lùi lại sau đòn đánh đầu tiên của ông, Wilhelm đã chặn nữ kiếm sĩ lại bằng một đòn đánh bất ngờ.

Đòn đánh đột ngột của kiếm sĩ già dặn đánh lên và xuống với sức mạnh của một cơn bão. Chiều dài của thanh kiếm dài của ả không phù hợp với hành động nhanh, điều này không có lợi cho khả năng phòng thủ của ả khi Wilhelm liên tục tung ra đòn tấn công nhanh.

Mặc dù vậy, người phụ nữ này cũng rất đáng sợ. Ả khéo léo né tránh bất kỳ cú đánh nào mà ả không thể đỡ được bằng cách đặt chân chính xác, và nhẹ nhàng, với sự dễ dàng đã được rèn luyện, ả dễ dàng lấy lại thăng bằng.

Mỗi lần thanh kiếm xoáy của ả đâm về phía trước thì cơ thể của nữ kiếm sĩ lại càng trở nên rõ ràng hơn khi được định hình để cầm thanh kiếm cô đang sử dụng.

Kỹ năng của Wilhelm đã đủ để ông ta thách thức với Cá Voi Trắng, và thậm chí bây giờ ông ấy vẫn ở đẳng cấp đó, nhưng tài năng và kỹ năng vượt trội của người phụ nữ đó đã đủ để đẩy Wilhelm lùi lại.

Wilhelm: [Tiếp điiiiiiiii!]

Đàn bà: [----]

Ông ấy gầm lên một tiếng. Với động lực mượt mà như lụa, những nhát chém và cú vung của Wilhelm ngày càng nhanh hơn.

Ai sẽ cười ông lão già này bây giờ? Kiếm thuật của ổng là đỉnh cao của kiếm thuật, thanh kiếm của ổng sẽ thu hút ánh mắt của nhiều thanh niên, những người sẽ được truyền cảm hứng để cầm lấy thanh kiếm và noi theo ổng. Lưỡi kiếm của ổng như một tia chớp, nó giết chết không khí, nó giết chết mặt đất, giết chết mọi thứ nhằm mục đích cắm đầu lưỡi kiếm vào cơ thể của người phụ nữ.

Nữ kiếm sĩ đó đã im lặng chuẩn bị để chịu đựng từng nhát kiếm của ông ấy, lưỡi kiếm đã được mài giũa trong nhiều năm. Không lời nói, không chính nghĩa, không cảm xúc, người phụ nữ đó giống như một con búp bê chỉ có mục đích là chiến đấu. Một con búp bê vung kiếm theo sự quay của các bánh răng, theo các gen chiến đấu được khắc sâu trong cơ thể ả. Ả giết không khí, ả giết bầu trời, ả giết cả mặt đất, và đỡ những lưỡi kiếm đang tiến đến gần ả.

Một cuộc đấu kiếm lặng lẽ, dường như không chỉ đơn thuần là cuộc chiến giữa thép với thép.

Thanh kiếm của cổ ấy hẳn phải nhẹ. Nhẹ hơn nhiều so với thanh kiếm của ông ấy. Tuy nhiên, kiếm thuật của mỗi bên đều rất sạch sẽ và tinh khiết, và ngoại trừ những đòn đánh vào mục tiêu tương ứng, không có sự phá hủy không cần thiết nào xảy ra.

Đó là cõi tuyệt đẹp của kiếm, một cõi vinh dự nhất để đạt tới, đối với những chúng sinh sống cuộc đời của một kiếm sĩ đã và đang cầm kiếm.

Wilhelm: [Haaaaa!]

Đàn bà: [----------]

Cả hai tiến hành cuộc chiến thầm lặng với những cú va chạm liên tục, thanh kiếm của họ chỉ được nhìn thấy như những tia chớp.

——Đây chính là thế giới linh thiêng của kiếm thuật, không thể dung thứ cho kẻ xâm phạm.

Không xa đó, một trận chiến khác lại diễn ra.

Garfiel: [Ồồồồồồồhhhhhhh!]

Tên khổng lồ: [----]

Tiếng gầm rú, cơ bắp uốn cong, mặt đất bị giẫm đạp, và—— một cú đánh vào da thịt vang vọng.

Choáng váng, không để ý đến cú đánh vừa phải chịu, gào thét đánh trả đối thủ, khạc nhổ ra máu vì nội tạng bị nghiền nát, chống lại sức mạnh nghiền nát xương thịt của đối thủ.

Không giống như cuộc đấu tay đôi tao nhã diễn ra ở bên Wilhelm, trận chiến giữa Garfiel và tên khổng lồ này đầy hỗn loạn.

Mặc dù gã khổng lồ có thể được gọi là một kiếm sĩ, nhưng phong cách chiến đấu của hắn lại khác với những gì mà điều đó ngụ ý. Không hề tinh vi chút nào, nó phi lý như của một người man rợ hay một con thú hoang dã đầy vô tri.

Garfiel: [Ha, ha, kha kha!]

Tương tự như vậy, Garfiel cũng chiến đấu mà không hề có chút nghi thức nào.

Phong cách chiến đấu của Garfiel rất hoang dã và giống y hệt động vật. Do đó, Subaru đã đặt tên cho nó là Garfiel Battle Shield Style. Đó là một kiểu bạo lực đầy vô lý mà chỉ Garfiel, người dựa vào bản năng, mới có thể thực hiện―― không ai có thể bắt chước được.

Trên thực tế, sự bạo lực của Garfiel và sự man rợ của gã khổng lồ thực sự hòa hợp với nhau. Cuộc đấu tay đôi tàn bạo, thẳng thắn này là cuộc đấu sức bền―― người chiến đấu nào đạt đến giới hạn trước sẽ thua. Do đó, kẻ chiến thắng và kẻ bại trận sẽ trở nên rõ ràng để mọi người nhìn thấy.

Tên khổng lồ: [----]

Thanh kiếm của tên khổng lồ này quá nặng đến nỗi chỉ cần một tay đỡ là chắc chắn sẽ làm gãy khuỷu tay của Garfiel, vì vậy cậu ta cần phải dùng cả hai tay để đối phó với chúng. Tuy nhiên, nếu dùng cả hai tay, thì thanh kiếm khổng lồ sẽ đánh trực diện vào Garfiel.

Do đó, Garfiel cần phải cẩn trọng trong việc sử dụng khiên của mình để đỡ những cú vung đó. Giữ chúng chéo, cánh tay của cậu chặn thanh kiếm khổng lồ, nhưng cho phép nó trượt dọc theo khiên theo đà của nó, do đó làm chệch hướng nó.

Đáng sợ thay, gã khổng lồ không chỉ vung kiếm một cách điên cuồng và mù quáng. Phong cách chiến đấu man rợ đó rất tàn bạo, nhưng những đòn đánh của hắn lại trực tiếp và mạnh mẽ kinh khủng.

Điều đó không thể đạt được chỉ bằng tài năng. Đó là khả năng chỉ có thể đạt được sau khi gã khổng lồ đã tập luyện hàng chục nghìn, hàng chục triệu lần vung kiếm. Việc dùng những thanh kiếm thẳng đó với một khối gỗ chưa hoàn thiện chắc chắn là điều không thể. Chỉ cần một động tác sai nhỏ nhất, thanh kiếm khổng lồ sẽ chém đôi chiếc khiên bạc mặc dù nó rất cùn, và cơ thể của Garfiel sẽ giống như chiếc khiên bị vỡ đó.

Garfiel: [Đừng… đùa nữa… đừng――!]

Vì vậy, Garfiel phải làm mọi cách có thể để chống lại sức mạnh của những thanh kiếm lớn đó.

Khi chúng chém từ trên xuống, cậu ta đỡ đòn. Khi chúng quét từ hai bên, cậu ta đỡ đòn. Khi chúng vung lên từ bên dưới, cậu ta đỡ đòn. Sau đó, từ một khoảng trống, cánh tay cậu ta hứng một cú đấm, buộc Garfiel phải lui lại.

Vấn đề là, ngoài hai cánh tay mạnh khủng khiếp đang vung những thanh kiếm lớn, gã khổng lồ còn có sáu cánh tay khác. Hàng phòng ngự của Garfiel có thể bị đâm thủng bằng đòn tấn công thứ ba, và gã khổng lồ đã bắt đầu sử dụng không phải hai mà là ba bàn tay để nắm lấy những thanh kiếm đó.

Garfiel có lợi thế về tốc độ, nhưng sức mạnh và tính linh hoạt của gã khổng lồ đó còn vượt trội hơn nhiều.

Khi cằm cậu ta bị đánh trúng, cậu ta đỡ được một thanh kiếm lớn, và đầu gối cậu ta bị đá, khiến mặt cậu ta rơi xuống đất. Bốn đòn nữa tiếp theo, nhưng Garfiel đã tự đỡ mình khi cậu ta ngã xuống, và cuối cùng đã chặn được nhát chém từ trên xuống bằng cách đặt chân vững chắc xuống đất.

Máu, xương gãy và tiếng kêu thảm thiết, đó là những gì chiến trường tàn khốc tràn ngập.

Máu của những người chứng kiến sôi trào, không nhịn được hét lên, tiếng va chạm của khiên và kiếm giống như tiếng gõ của các loại nhạc cụ gõ, tia lửa bay khắp nơi giống như pháo hoa của một buổi hòa nhạc trực tiếp.

Subaru: [————]

Một bên là cuộc đấu tay đôi lặng lẽ của Wilhelm, bên kia là cuộc chiến dữ dội của Garfiel.

Subaru và Crusch nín thở, không thể tham gia trận chiến nào cả. Không phải vì bất kỳ lý do gì―― mà là vì họ quá sốc trước tinh thần chiến đấu của cả hai bên nên không thể phản ứng.

Tuy nhiên, không giống như Subaru, người đang chìm đắm trong những cảm xúc như vậy,

Ricardo: [Tình hình tệ rồi, chúng ta phải hành động ngay.]

Ricardo, người đang quan sát ma thuật trên đầu Julius, bước lên trước một bước. Nhìn thấy chuyển động của Ricardo, Subaru thốt lên "Phải" và cũng bắt đầu di chuyển, nhưng――

Crusch: [Cậu Subaruu!]

Ricardo: [Nằm xuống!]

Cảm thấy cổ áo đột nhiên bị giật mạnh, Subaru thấy mình bị Crusch kéo xuống đất. Ricardo đứng trước mặt hai người, che chắn cho họ, phát ra tiếng gầm dữ dội.

Ricardo: [WAAA, HAAAA——!!]

Tiếng gầm tạo ra những làn sóng âm dữ dội làm rung chuyển bầu khí quyển, tạo ra một sức mạnh hủy diệt vô hình.

Sóng dữ này là đòn tấn công có cùng chất lượng với đòn mà Mimi và các em trai cô đã dùng để chống lại Cá voi trắng. Đây là một kỹ năng cực kỳ mạnh mẽ đã gây ra thương tích rõ rệt cho nó, và Ricardo vừa mới tự mình tung ra hoàn toàn.

Nhưng, bị tiếng gầm đẩy lùi lại là―― một ngọn lửa đen rực rỡ đã xuyên qua ánh sáng trắng và quét sạch mặt đất. Ngọn lửa đen tuyền gợn sóng đáng sợ, khiến trái tim của những người chứng kiến chúng run rẩy vì bản chất kinh hoàng của nó, thay vì sức nóng của nó, khi mọi thứ chúng chạm vào đều vỡ vụn thành bụi. Những ngọn lửa đen bị chặn lại bởi sóng âm của tiếng gầm đã dễ dàng phân tán, bị phân tán khắp quảng trường.

Tuy nhiên, nỗi kinh hoàng thực sự của những ngọn lửa đó chỉ được phát hiện sau khi chúng chạm đất.

Subaru: [Ngọn lửa đó… không bị dập tắt sao…?]

Tro đen rơi xuống mặt đất đá, vẫn đang cháy, không có bất kỳ nguồn cung cấp năng lượng nào. Mặc dù vậy, ngọn lửa vẫn tiếp tục cháy, lan rộng ra xung quanh. Thậm chí còn đáng sợ hơn là bất kỳ ngọn lửa nào rơi xuống mặt nước cũng tiếp tục cháy. Giống như nhỏ dầu cháy vào nước, ngọn lửa vẫn tiếp tục khẳng định sự tồn tại của nó.

Ricardo: [Anh bạn à, anh định giữ nguyên như thế này đến bao giờ? Thật sự, chẳng phải chuyện này thường xảy ra theo chiều ngược lại sao?]

Julius: [Subaru, dù nhìn nhận thế nào đi nữa thì việc để một người phụ nữ bảo vệ cũng hơi…]

Ricardo và Julius đều đưa ra những lời nói tới Subaru người vẫn đang hồi phục sau nỗi kinh hoàng của ngọn lửa đen rải rác xung quanh. Khi theo dõi tầm nhìn của họ, Subaru phát hiện ra anh đang nằm trên mặt đất, với Crusch, đang che chắn cậu khỏi mọi tổn thương.

Subaru: [Waaah!]

Crusch: [Tôi mừng là cậu không bị thương. Xin hãy yên tâm, tôi sẽ không nói với Ferris và Emilia về chuyện này.]

Subaru: [Tôi càng cảm thấy xấu hổ hơn vì đã cảm thấy nhẹ nhõm!]

Crusch kéo Subaru đứng dậy, làm giảm độ ngầu lòi của cậu thêm mười phần trăm nữa.

Phủi bụi trên mông, Subaru ngẩng đầu nhìn về phía ngọn lửa đen phát ra —— rõ ràng là con hắc long, cậu nhíu mày. Cậu không cảm nhận được gì từ ả ngoài cảm giác ghê tởm.

Capella: [Ghê tởm, ghê tởm, đừng có mà nhìn ta bằng ánh mắt khiêu khích như vậy! Đừng nhìn nữa, đừng xâm phạm ta bằng đôi mắt bẩn thỉu của ngươi! Kahahahaha! Giống như họ nói, ngươi bị cấm vuốt ve bất kỳ vũ công nào biểu diễn cho ngươi, vì vậy hãy ngừng quyến rũ cô gái đầy quyến rũ này! Gahahaha!]

Subaru: [Cái quần què gì thế này…]

Mặc dù bị dính những đòn tấn công bằng phép thuật của Julius, Capella vẫn hành xử như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là ả không bị thương. Trên thực tế, ả đã bị tổn thương đáng kể sau khi nhận đòn tấn công từ anh ta. Cái cánh phải của con rồng đã bị cháy xém cho đến khi nó chỉ còn là một mảnh thịt treo lủng lẳng, đẫm máu. Có lẽ ả muốn dùng cánh để bảo vệ cơ thể mình, nhưng tổn thương này có nghĩa là ngay cả điều đó cũng đã thất bại.

Sức mạnh của phép thuật đó đã đốt cháy đôi cánh của con hắc long, lan đến cơ thể ả. Bụng ả đã bị cháy xém và tan chảy, và nội tạng của ả ta dường như đã bị luộc chín cho đến khi chúng trông giống như thịt khô. Phía bên phải đầu của con rồng đã bị thổi bay, và cái lưỡi thích ăn nói bậy bạ người khác đã bị cắt đứt. Mắt ả ta lủng lẳng tự do trong không trung, không còn nằm trong hốc mắt nữa.

Chỉ mình nửa sống nửa chết không đủ để mô tả nó. Ả chẳng là gì ngoài một cái xác.

Subaru nuốt nước bọt, Julius và Ricardo cau mày, và Crusch không khỏi thở hổn hển một cách đầy nữ tính. Tuy nhiên, đó không phải vì trạng thái khủng khiếp của con rồng.

――Thay vào đó, là do phần thịt bị thương đó đang tái tạo.

Các mạch máu uốn éo, thịt phồng lên, xương kêu cót két, các vết rách đang tự khâu lại với nhau, và cơ thể bị phá hủy của Capella tái tạo với tốc độ đáng kinh ngạc.

Trong một cảnh tượng kỳ lạ, sức nóng không thể tưởng tượng được do khả năng tái sinh của ả tỏa ra đã làm bốc hơi mọi vết máu còn sót lại, tạo ra hơi nước đỏ.

Capella: [Giờ thì, sau khi nhìn thấy cả những nội tạng tuyệt đẹp của ta, các ngươi đã thỏa mãn chưa? Lũ biến thái bọn mày đầy ham muốn xác thịt đến mức muốn nhìn cả lỗ đ*t của miếng thịt yêu thích của mình, đúng không? Gahahaha! Thỏa mãn chưa? Này, ngươi thỏa mãn đến mức bắt đầu rỉ nước rồi à?]

Subaru: [Cái-.....cái quái gì đã xảy ra vậy?]

Capella: [Các ngươi không phải nên biết ngay sao? Các ngươi thực sự phải hỏi sao? Các ngươi ngu ngốc đến mức nào? Nhưng vị tiểu thư nhân từ này sẽ trả lời ngươi. Như ngươi thấy đấy, ta rõ ràng là bất tử!]

Bất tử——là cách mô tả đơn giản và tuyệt đối nhất về sức mạnh của ả ta.

Subaru không thể không nuốt nước bọt trước lời mô tả của Capella về sức mạnh của chính ả ta. Ý nghĩ rằng ả ta đang nói dối thoáng qua trong đầu cậu. Cậu không hề muốn tin lời ả ta, nên sẽ thật thoải mái khi nghĩ rằng ả ta đang cố gắng nói dối.

Subaru: [Chỉ là khả năng tái sinh nhanh chóng thôi…]

Capella: [Gọi thế nào cũng được. Ta tuyệt vời, và những người gọi nó là “bất khả chiến bại” đều là kẻ ngu ngốc. Nhưng ta không nghĩ là bọn họ đang xa rời sự thật.] 

-----------------------------------------------------------------------

Trans:(Câu này phiền lắm. Bản eng không hợp với bản gốc cho lắm, đây là bản gốc dành cho ai quan tâm: ご想像は自由にしたらいいんじゃねーですか? 無敵、とか馬鹿みてーな奴もいやがることですし、アタクシは凄すぎ! とまでは思っちゃいませんけどねー」)

---------------------------------------------

Subaru: [————]

Capella: [Ôi trời ơi, mày thậm chí còn không thể nói được nữa! Đồ thối tha kinh tởm! Đồ thịt thối rữa bẩn thỉu! Đi chết đi! Mọi người trừ tao đều phải chết—— Đợi đã! Đợi đã! Đợi đã!]

Đột nhiên, Capella ngắt lời những lời nguyền rủa của ả. Ả ta dang rộng đôi cánh đã lành và vỗ chúng, từ từ đưa hình dáng đồ sộ của mình về phía mái nhà của Tòa thị chính.

Nghĩ rằng ả đang chuẩn bị lao vào họ, Subaru đã chuẩn bị tinh thần cho đòn tấn công của ả ta. Tuy nhiên――

Capella: [Hết giờ rồi, ta phải đi phát sóng tiếp theo, nên ta sẽ quay lại bên trong. Nói chuyện với bọn ngươi chỉ tổ lãng phí thời gian, ta đang vội! Tất cả các người cứ ở đây và chết đi, cùng với miếng thịt đáng yêu đó đi! Thối rữa trong địa ngục đi!]

Subaru: [H-hả?]

Đột nhiên mất hứng, Capella ngáp, làm giảm sự căng thẳng. Sau đó, ả—mặc dù không thực sự chắc chắn liệu có thể gọi con rồng là “ả ta” hay không—Capella quay lại và sải bước vào sâu trong Tòa thị chính với những bước chân nặng nề, nơi Subaru mất dấu ả.

Cậu không thể không cân nhắc liệu điều đó có phải là để dụ kẻ thù của cô vào sâu hơn hay không——

Julius: [Có thể ả ta đang cố dụ chúng ta vào, cậu không nghĩ vậy sao…? Nhưng chúng ta không thể để ả ta phát sóng.]

Subaru: [Nếu chúng ta thả ả ta ra, mọi người trong thành phố sẽ bắt đầu hoảng loạn. Mẹ kiếp, chúng ta phải vào trong và đuổi theo ả ta như thế này sao!?]

Cậu ấy có cảm giác không tốt về chuyện này.

Trước hết, với kích thước đó, Capella đã vào bên trong Tòa thị chính bằng cách nào? Mặc dù cậu không biết phòng phát sóng lớn đến mức nào, nhưng có vẻ như Capella sẽ phá hủy căn phòng chỉ bằng một chuyển động nhỏ nhất. Hoặc có lẽ ả ta đã để những tông đồ Phù thủy thiết lập các thiết bị Ma thuật để ả chỉ cần nói. Nhưng cậu không có thời gian để cân nhắc điều đó ngay bây giờ.

Ricardo: [Được rồi, để mấy gã ở ngoài cho hai người đó và tôi. Cậu vào trong với anh Julius và chị Crusch đi.]

Ricardo hướng dẫn Subaru và những người khác. Trong khi Subaru lại đáp lại bằng ánh mắt đầy nghi hoặc, hy vọng rằng có lý do nào đó cho quyết định ấy.

Ricardo: [Đừng có mà như vậy. Những kiếm sĩ này hơi quá sức với cậu và chị Crusch, và tôi không tốt trong việc hành động ở bên trong tòa nhà. Anh Julius không nên có vấn đề gì với điều đó. Cậu không nghĩ vậy sao?]

Julius: [Một phán đoán rất đúng đắn. Tôi cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự. Thành thật mà nói, tôi sẽ khá lo lắng nếu chỉ để Wilhelm và Garfiel ở đây, vì vậy tôi sẽ để cậu quyết định, Ricardo.]

Ricardo: [Nhóc con, để đó cho ta!]

Julius và Ricardo gật đầu với nhau, không có thời gian cho Subaru và Crusch xen vào. Là người cùng phe, có lẽ họ có thể truyền đạt ý định của mình chỉ bằng một cái liếc mắt. Subaru không thể phản đối, vì vậy, chỉ có thể gãi đầu,

Subaru: [Garfiel! Cậu tuyệt đối không được phép thua! Sau khi cậu đánh bay tên đó và chúng ta đánh bại Dục Vọng, chúng ta sẽ đi cứu Emilia, cậu nghe rõ chưa!?]

Garfiel: [Ok đại ca, tôi không có thời gian để nói chuyện với anh nữa đâu!]

Subaru nói với Garfiel, người vẫn đang bận rộn với cuộc chiến hỗn loạn của mình, và gật đầu với Julius. Bên cạnh cậu ta, Crusch đưa một tay lên miệng, hướng giọng nói của cô về phía Wilhelm.

Crusch: [Wilhelm, phần còn lại giao phó cho ông đấy!]

Wilhelm: [Tùy theo cô muốn!]

Wilhelm trả lời ngắn gọn tới lệnh của chủ nhân mình .

Một cuộc trao đổi chủ nhân và chư hầu thân mật thực sự chỉ cần những lời ngắn gọn đó. Sau khi thể hiện ý kiến đồng tình với kế hoạch, Crusch gia nhập Subaru, và, dẫn đầu bởi Julius, họ lao đầu chạy về phía Tòa thị chính.

Rời khỏi quảng trường trung tâm, ba người chạy về vào bên trong Tòa thị chính. Hai kiếm sĩ thấy hành động của họ, bỏ qua đối thủ hiện tại của bọn chúng ngăn chặn nhóm của Subaru.

Ricardo: [Đứng thành một hàng như thế này thì mọi việc dễ dàng hơn với ta rồi, HAAAA——!]

Tiếng cười đầy man rợ của anh ta tạo ra những làn sóng âm thanh hủy diệt cuốn trôi những viên đá trên vỉa hè, và gã khổng lồ cùng người phụ nữ kia chùn bước trước đòn tấn công. Mặc dù sức mạnh của những con sóng dữ đã bắt đầu giảm dần, nhưng chúng vẫn đủ hiệu quả để ngăn cản cả hai. Phía sau bọn chúng, đối thủ của bọn chúng cũng đuổi theo, nói những lời đầy bất mãn.

Wilhelm: [Thật là bất lịch sự, sao lại lờ tôi đi khi tôi chỉ để mắt tới cô!]

Garfiel: [Đừng có mà quay lưng lại với đối thủ trừ khi ngươi muốn nó biến mất, ORAAAAA!]

Người phụ nữ: [----]

Tên khổng lồ: [----]

Chém và chém, đánh và đâm, những cuộc đấu tay đôi hỗn loạn trên quảng trường vẫn tiếp diễn, những trận chiến dữ dội không cho phép sự can thiệp từ bên ngoài.

Trong khi nghe thấy âm thanh của những trận chiến dữ dội, Subaru và nhóm của cậu vội vã chạy về phía lối vào của Tòa thị chính, nhanh chóng bước vào bên trong.

Subaru: [Phòng phát sóng ở đâu?]

Crusch: [Tôi không biết chắc chắn, nhưng tôi cho rằng nó sẽ ở nơi cao nhất để giọng nói có thể truyền đi xa nhất có thể.]

Julius: [Trên đường đi có thể có phục kích, hãy cẩn thận!]

Đi qua lối vào chính, họ đến sảnh lễ tân của Tòa thị chính.

Vào thời bình, nơi đó hẳn phải đông đúc lắm, có một cô gái xinh đẹp đang phục vụ và đèn sáng rực rỡ tô điểm cho quang cảnh. Nhưng giờ đây, nơi này dường như đã bị lục soát, ánh đèn mờ đi tạo nên bầu không khí rùng rợn.

May mắn thay, không có tông đô Phù thủy nào khác chiếm giữ tầng này, cũng không có xác chết nằm rải rác khắp phòng, vì vậy——

Subaru: [Đi thôi, chúng ta đi thôi. Chắc sẽ có một loại bản đồ nào đó chỉ cho chúng ta biết căn phòng ở đâu!]

Julius: [Nếu có thể, tôi cũng muốn xác nhận sự an toàn của đội ngũ nhân viên của Tòa thị chính, mặc dù điều đó có vẻ quá tham lam vào lúc này…]

Subaru: [Cái gì…]

Cậu kiểm tra quầy trợ giúp và xác nhận rằng không có ai trốn ở đó, rồi chỉ vào cầu thang. Julius trả lời mà không nói một lời, trừng mắt nhìn về phía sau sảnh đợi, và nhẹ nhàng lắc đầu. Crusch cau mày đi theo cậu, và khi dõi theo ánh mắt cậu, biểu cảm của cô tràn ngập sự kinh hoàng. Nhìn thấy phản ứng của cô, Subaru đi vòng qua quầy lễ tân và nhập bọn với hai người—— và nhìn vào cùng một thứ, nín thở.

???: [——]

Với những bước chân lê lết, lạch cạch, một bóng người xuất hiện. Nhìn quanh cầu thang, một đứa trẻ nở nụ cười ma quái xuất hiện.

Thoạt nhìn, nó chỉ trông giống một đứa trẻ. Một vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt trẻ con, gợi lên hình ảnh của sự trẻ trung. Tuy nhiên, những ý tưởng đó chỉ xuất hiện cho đến khi chú ý kỹ đến đôi mắt của cậu bé.

Mái tóc nâu sẫm của nó xõa ra, và cơ thể được quấn bằng một tấm vải duy nhất, khiến bề ngoài có vẻ ngoài khá u ám. Với nụ cười ma quái trên khuôn mặt nhỏ bé, đôi mắt của hắn ta trông như thể chứa đựng tất cả chất độc trên thế giới, tính cách thối rữa và độc hại—— tất nhiên, chúng không phải là đôi mắt của một con người tử tế.

Và trong hoàn cảnh hiện tại, điều gì không ổn với hắn ta đã trở nên rõ ràng.

Đứa trẻ: [Thật vui, rất vui, rất vui, rất rất vui, thật hạnh phúc này, hạnh phúc như vậy, hạnh phúc không tưởng, hạnh phúc không tưởng, hạnh phúc không tưởng, xứng đáng! Uống rượu! Tham ăn-! Càng chờ đợi điều gì đó, ta càng đói! Vì vậy, miếng đầu tiên phải thật ngon để bù đắp cho nó!]

Sự vui mừng, hạnh phúc từ tận đáy lòng, đứa bé chân đất bước đi như thể đang nhảy theo nhịp điệu.

Khi nói, miệng hắn ta để lộ một chiếc răng khểnh, một chiếc răng nanh dài quá mức nhô ra khỏi miệng hắn ta. Nhìn thấy hình ảnh đó, thái độ đó, lời nói khoa trương đó, tâm trí Subaru bắt đầu sôi lên.

Nếu như đây không phải chỉ là tưởng tượng của cậu, nếu cơn thịnh nộ sôi sục này thực sự tồn tại, thì đây chính là——

Subaru: [Ngươi...., nhóc con. Nếu ngươi chỉ là một đứa trẻ hư hỏng bị bỏ lại khi chơi trốn tìm, thì hãy thú nhận ngay đi. Nếu thực sự là như vậy, bọn ta sẽ tha thứ cho ngươi và thả ngươi đi. Nếu không,  khai tên của ngươi ngay.]

Kid: [Hahaha, ý cậu là gì vậy anh zai? Anh trông có vẻ giận dữ. Anh có phải là người có mối hận thù với chúng tôi hay gì không, phải không? Nếu chúng tôi có thể nhớ, chúng tôi sẽ nhớ, nhưng chúng tôi rất ngu ngốc và trí nhớ rất kém…]

Nói bằng giọng trầm, Subaru cố tình chịu đựng sự phản kháng Và, như thể cố ý khiêu khích Subaru, đứa trẻ vặn vẹo khuôn mặt trẻ con của mình thành một nụ cười chế giễu.

Đứa trẻ: [Anh có chắc là thái độ đó thực sự dành cho chúng ta không? Hay là dành cho ai đó không phải là chúng ta?]

Subaru: [Đủ rồi. Ta thấy ngươi chính là―― kẻ thù của ta!]

Đứa trẻ: [Chúng tôi là Tổng giám mục Tội lỗi của Giáo phái Phù thủy, đại diện cho Phàm Ăn, Roy Alphard.]

Subaru: [PHÀM ĂN——!!]

Ngay khi đứa trẻ tự nhận mình là Phàm Ăn, Subaru đã dùng roi của mình chém xuyên qua không khí, roi của cậu ta không thương tiếc cắt xuyên qua cơn gió và lao về phía khuôn mặt kẻ thù. Tuy nhiên——

Roy: [Ồ, cũng không hiếm khi gặp phải những người muốn cắn chúng ta.]

——Phàm ăn cắn chặt cái roi, ăn nói một cách trơ tráo.

image2.png

Bình luận (0)Facebook