Chương 5: Lửa diệt vong (part1)
Độ dài 2,950 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 22:13:09
Chương 5: Ngọn lửa diệt vong
Part 1
“Vileena-sama! Vileena-sama!”
Theresia lớn tiếng gọi. Dẫu đã quá quen với việc nàng công chúa nhỏ thỉnh thoảng lại biến mất khỏi tầm mắt nhưng tình hình bây giờ lại khác xa. Họ vừa nhận được tin báo rằng hoàng tử Gil đang mất tích. Phần lớn quân lính trong thành Apta đều đã được huy động tham gia công tác tìm kiếm. Tuy chưa có thông báo chính thức nhưng không sớm thì muộn người dân Apta cũng sẽ biết. Chuyện bé dần xé ra to, dân thành Apta đã bắt đầu bàn tán rồi sau đó cả đất nước Mephius sẽ hay tin.
An nguy của hoàng tử Gil hiện còn chưa rõ, nhưng sự việc lần này chắc chắn sẽ gây tổn hại đến vị thế của ngài. Chợt nghĩ đến khả năng cực kỳ hãn hữu rằng công chúa cũng đã rời thành đuổi theo hoàng tử vì muốn vớt vát thanh danh cho hôn phu, nét mặt Theresia ngay lập tức tái nhợt đi.
Ngờ đâu…
“Vileena-sama!”
Bà bất giác ngã vật xuống sàn. Cuộc tìm kiếm đã kết thúc sớm ngoài dự kiến.
Lúc đó, công chúa Vileena đang đi lang thang trong khu huấn luyện quân sự. Cô dành thời gian ngó nghiêng từng ngóc ngách, dò xét từng ngọn cây, kiểm tra mọi đống trang bị, rảo bước đến chuồng ngựa rồi săm soi so sánh các con ngựa với nhau. Người ngoài nhìn vào ai cũng cho rằng cô đang đi tìm một thứ gì đó.
“Công chúa à, Người nghĩ gì mà lại đến đây tìm hoàng tử vậy? Ngài đấy không chơi trốn tìm đâu.”
Lời lẽ của Theresia pha lẫn vài phần chua chát. Dẫu biết là không nên nhưng là không kìm chế được.
“Biết đâu đấy…”Vileena đáp mà không ngoái lại nhìn người hầu gái của mình lấy một cái. “Hoàng tử…hừ, có khi hắn đào hố trốn cũng nên. Phải kiểm tra…Theresia, chỗ ngươi đang đứng đó, đào lên thử xem. Hắn sẽ nhảy bật lên rồi hét ‘ú òa!’ không chừng.”
À ha!
Giọng điệu thờ ơ này, Theresia còn lạ gì nữa. Vileena đang giận và cơn giận này không hề bình thường chút nào. Thỉnh thoảng, khi cơn nóng giận đã che mờ lí trí, công chúa thường làm những việc kì quặc mà bản thân không sao lí giải nổi.
Theresia ngẫm lại, công chúa lúc đó mới khoảng 7 - 8 tuổi thôi. Vileena hồi ấy rất thích chú cún con mà công chúa Lula, chị gái cô, mua được tại một gian hàng ngoài chợ trong dịp lễ hội. Ngặt nỗi, con chó lại sợ công chúa và không bao giờ bén mảng đến gần cô hết. Nguyên nhân là vì Vileena còn nhỏ tuổi mà đã học ở đâu phương pháp huấn luyện thú cưng tàn khốc không khác gì bạo chúa.
“Ta không thấy con chó nào không thích chơi với người hết á. Hay có khi nào nó thực ra là con mèo? Đúng không? Khi không có ai xung quanh nó sẽ kêu meo meo?”
Dĩ nhiên, Vileena vì chuyện này mà giận dỗi. Cô mò ra vườn thượng uyển gần chỗ chú chó ngủ và ngắm nghía nó suốt đêm. Do chính miệng mình đã tuyên bố về vụ ‘chó là mèo’ này nên cô rất không muốn nhượng bộ hay nhận sai, cách lí giải này vẫn có chỗ không đúng. Tuy còn bé nhưng Vileena cũng không ngây thơ đến mức ấy. Chỉ là cá tính mạnh mẽ đã thôi thúc cô phải theo đuổi nghi vấn đến cùng, cho dù nó chẳng đem lại kết quả gì.
“Hoàng tử điện hạ, ngài đâu rồi? Em đang đi tìm ngài đây.”
Vileena gọi to với thái độ y hệt như lúc theo dõi con ‘chó hóa mèo’ ngày xưa. Cô lật tung sân tập lên rồi chuyển hướng về phía sân vườn. Đúng như Theresia lo ngại, công chúa đang giận cành hông.
Cái đồ…đồ hoàng tử bỉ ổi, đê tiện, hèn nhát!
Vileena vô thức giậm chân huỳnh huỵnh xuống sàn, vừa đi vừa tích tụ cơn bực tức trong lòng.
Lúc nghe tin hoàng tử Gil chỉ đem theo đúng một sĩ quan tên là Bane rời thành Apta, Vileena thoạt đầu chỉ phản ứng ‘Lại nữa à?” Hôm trước, chính hoàng tử đã lưu ý cô phải kiên nhẫn chờ thêm ít lâu khi hai người tình cờ đi ngang qua nhau. Cô tin tưởng anh ta, thầm nghĩ chuyện này ắt phải có nguyên do. Cũng không cần phải điều động quân trong thành Apta đi tìm kiếm làm gì. Đằng nào thì mọi người cũng bị hoàng tử làm cho một phen kinh ngạc nữa thôi.
Ấy vậy mà…không, chính vì thế nên Vileena lại càng bực tức.
Lại nữa, hắn không thèm bàn bạc gì với mình.
Hoàng tử đã từng tiết lộ đường đi nước bước của mình cho Vileena trong cuộc chiến với thành bang Taulia. Cô những tưởng mình đã tiến gần hơn đến với những tâm tư thầm kín trong đầu hắn, thế rồi lần này hoàng tử lại quay về với phong cách kín đáo không nói không rằng. Không thể nào chấp nhận được.
Ta còn nghĩ rằng mình sẽ có thể đặt thêm chút niềm tin nơi hắn. Bất kể hắn hành xử quái gở đến đâu đi nữa, ta cũng sẽ không nổi giận, không trách mắng hay tranh cãi như trẻ con với hắn…
Niềm tin vào hoàng tử luôn là vấn đề quan trọng. Tuy nhiên, Vileena nhận ra là khi đã đặt niềm tin vào hắn thì cô thường chẳng làm được gì ngoài chờ đợi và chờ đợi lại càng làm cô thêm khó chịu.
Đây không phải là ta. Nếu hoàng tử lại tiếp tục trốn trong phòng lần nữa thì ta cần phải tấn công mạnh mẽ hơn.
Sự tin tưởng có thể được thể hiện qua nhiều cách khác nhau. Vileena hào hứng với ý tưởng mới này. Cá tính cô không chấp nhận việc ngồi không một chỗ, thế nên cô sẽ chủ động hỗ trợ - hoặc cưỡng ép nếu cần thiết – tạo điều kiện cho hoàng tử được tự do hành động.
Lũ ngựa trong chuồng đột nhiên trở nên bồn chồn. Con nào con nấy đều giật mình, vội vã lùi xa khỏi hàng khỏi hàng rào.
“Công chúa!” Theresia thét lên.
Vileena ngoảnh lại. Một con rồng Baian cỡ vừa đang áp sát cô. Nó không mang yên cương hay bị gắn xích. Tuy không dễ bị hoảng hốt nhưng Vileena cũng đã uốn mình toan nhảy sang một bên theo phản xạ, đúng lúc ấy cô trông thấy bóng dáng Hou Ran trên lưng con rồng Tengo ở phía bên kia. Thoạt đầu cô cho rằng Ran đang đuổi theo con rồng Baian vừa bỏ chạy. Tuy nhiên, cô ta không tỏ ra vội vàng gì, trái lại còn để con rồng Tengo ung dung tản bộ, cho phép con rồng Baian lên dẫn đường.
Vileena nhíu mày lại. Cô đã quên bẵng mất nỗi sợ trong lòng, thay vào đó là nghi vấn. Bãi tập và chuồng rồng ở hướng ngược lại với chuồng ngựa cơ mà?
“Ran!”
“Công chúa?”
Ran ghìm cương con Tengo. Con rồng Baian ngoảnh lại, trông thấy cô dừng lại nên cũng đứng yên tại chỗ. Theresia ở đằng xa dường như đã cứng họng không nói nên lời, chỉ thấy bà vẫy vẫy tay tựa hồ như đang ra hiệu bảo Vileena tránh xa ra.
“Ngươi đang đi đâu thế?”
“Đến chỗ… hoàng tử.” Ran trả lời thẳng tưng, ý như muốn nói ‘quá rõ ràng rồi còn gì’.
Về phần Vileena, cô không hiểu tại sao Ran lại hơi ngập ngừng trước khi bật ra từ ‘hoàng tử’, hay đúng hơn là cô không nhận ra.
“Hắn đã thông báo với ngươi rồi mới đi à?”
“Không,” Hình bóng Vileena phản chiếu rõ ràng trong ánh mắt xanh biếc như mặt hồ của cô gái miền biên cương. “Chỉ đơn giản là đứa nhỏ này biết thôi. Một khi trái tim nó đã kết nối với một người thì nó sẽ luôn cảm nhận được vị trí của người đó, bất chấp khoảng cách. Loài người gọi hiện tượng này là dẫn đường bằng Ether thì phải.”
‘Đứa nhỏ’ ở đây nhất định là con rồng Baian to tướng đang lặng lẽ đứng ngay đằng trước Ran.
“Lần đầu tiên ta nghe có chuyện như vậy đấy.”
“Thế à?”
Ran tỏ thái độ không quan tâm. Dẫu vậy, Vileena biết vốn hiểu biết về rồng của cô ta là rất lớn.
Nghĩ lại thì…
Người ta đồn rằng Vua Pháp Thuật Zodias năm xưa đã khám ra sự tồn tại cũng như cách thức sử dụng Ether tại một vùng phế tích của Long Thần. Về sau, Zodias bắt đầu tin rằng Long Thần, bằng công nghệ điều khiển Ether, đã thiết lập một nền văn minh vĩ đại trên hành tinh này.
Những truyền thuyết như trên thường bị coi là vô căn cứ ở Garbera. Đến cả việc Zodias có thực sự tồn tại hay không cũng bị đặt dấu hỏi. Tuy nhiên, từ khi đặt chân đến Mephius, Vileena được biết về giả thuyết rằng loài rồng ngày nay là một dạng thoái hóa của Long Thần cổ đại.
“Nghĩa là…nếu đi theo ‘đứa nhỏ’ này, chúng ta sẽ tìm ra vị trí của hoàng tử?”
“Không chính xác lắm đâu, nếu ở gần đây thôi.”
“Nhưng…sao bây giờ ngươi lại muốn đi tìm hoàng tử? Chẳng phải chính ngươi đã nói nên để mặc hắn sao?”
“Tôi không nhớ là mình từng nói câu gì tương tự như thế. Cá nhân tôi không chịu nổi khi thấy đứa trẻ này phải chịu cảnh cô đơn nên tôi mới đi tìm.”
“Đứa trẻ…”
Vileena cẩn thận sờ đầu con Baian. Con rồng hơi há miệng, hàm răng nhọn hoắt nhe ra, cái lưỡi chẻ đôi thò ra thụt vào.
Xúc cảm trong lòng Vileena xao động dữ dội. Cô không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Vì thế nên khi chất giọng cô mang tính khẩn trương cực độ.
“Chỉ mỗi nó thôi à?”
“Ý cô là sao?”
“Ý ta là chỉ có mỗi đứa trẻ này cảm thấy cô đơn và lo lắng cho hoàng tử thôi à?”
“Tôi không cần phải báo cáo chuyện đó cho Vileena.”
“Vileena.” Nàng công chúa xứ Garbera nhắc lại tên mình cùng một cái tặc lưỡi. Xem chừng sự thay đổi trong lối xưng hô từ ‘cô’ thành ‘Vileena’ đánh dấu chút tiến triển trong mối quan hệ giữa hai người.
“Vậy à…Cô đúng là khó hiểu y như lũ rồng vậy. Ừm, mà ta cũng không khác gì, cũng đang tìm một cái cớ để thuyết phục bản thân thôi.”
“…?”
Ngồi trên lưng rồng, Ran hơi nhăn mặt, thoáng lộ vẻ khó xử. Vileena tiếp lời, không nhận ra là Ran hiếm khi tỏ thái độ rõ ràng như vậy.
“Tốt thôi. Đã vậy thì ta sẽ đi cùng.”
“Công chúa à!” Theresia kinh hãi kêu lên.
“Vui lòng chờ ta chuẩn bị một chút. Sẽ xong ngay thôi.”
“Quan trọng là đứa nhỏ này chịu chờ bao lâu thôi. Không đợi lâu được đâu.”
“Đã rõ, ta sẽ làm khẩn trương. Nói sao cho dễ hiểu hơn đi.”
“Công chúa! Người không thể…”
Vileena vù chạy như bay. Cô không có thời gian chơi đuổi bắt với Theresia.
*
Cùng lúc đó…
Tuy tung tích hoàng tử Gil vẫn còn chưa rõ nhưng tướng quân Oubary không có hứng tham gia hỗ trợ công tác tìm kiếm.
“Hoàng tử gia đúng là thích đem mấy trò quái đản ra mua vui cho thuộc hạ.”
Oubary châm biếm mấy câu rồi dàn quân ra nhiều hướng, tham gia tìm kiếm cho đủ nghĩa vụ trong khi bản thân về thành làm thêm vài cữ rượu rồi vào rừng săn bắn.
Tuy chẳng buồn bận tâm đến chuyện an nguy của hoàng tử, nhưng vấn đề ở đây là Oubary đã có mặt tại Apta, nghĩa là lão rất có thể sẽ bị hoàng tộc truy cứu trách nhiệm. Không để nhắm mắt làm ngơ được.
Rõ là phiền phức. Oubary nghĩ thầm. Lão chợt nhớ đến một tin tức không mấy hay ho. Bane, một sĩ quan dưới quyền lão, được cho là người đã đi tháp tùng hoàng tử trước khi mất tích. Qua điều tra mới thấy tên này đã trở thành một thân tín của hoàng tử trong thời gian đóng quân tại Apta.
Thằng khốn. Được hoàng tử chiếu cố tí chút đã toan vẫy đuôi đổi chủ rồi à?
Vừa nhớ đến bản mặt béo phị của tay đại úy Bane là Oubary đã phải với lấy bầu rượu rồi tốc một ngụm đầy. Lão giương súng nhắm vào một con heo rừng đang bị dồn vào góc cách đó không xa. Một cú bắn chốt hạ có thể sẽ làm tinh thần lão khá lên.
Oubary vốn không ưa gì tính cách Bane. Nếu hoàng tử muốn chiêu nạp y làm thuộc hạ thì quân đoàn Giáp Đen cũng chẳng mất mát gì cho lắm. Mặt khác, nếu Bane muốn về làm đầy tớ cho hoàng tử thì lão sẽ cho phép ngay lập tức.
Mắt nhìn người còn kém lắm. Oubary cười mỉa mai, mắt nhắm vào một con mồi khác.
Chiều hôm ấy, Oubary vừa về đến pháo đài đã thấy một binh sĩ đang quỳ gối đợi sẵn. Anh ta báo cáo là Bane đã trở về.
“Tại sao thằng đó không tự vác mặt đến đây?”
Oubary cáu giận quát, hơi thở nồng nặc mùi rượu.
“Vâng…chẳng là…. Đại úy có việc muốn mật báo với tướng quân nên mới không tiện ra mặt.”
Người lính giải thích là Bane đang chờ trong một quán rượu tại khu dân cư. Thêm nữa, gã không muốn ai khác biết mình đã về Apta nên mới nhờ người khác báo tin.
“Rốt lại là có chuyện gì?”
Ánh mắt đờ đẫn vì hơi men của Oubary trợn ngược lên rồi mở lớn khi nghe người lính nọ thì thào tin nhắn của Bane. “Có thật không?”
“Dạ, đại úy đúng là đã nói như vậy…”
Vẻ say xỉn trên mặt Oubary bay biến không một vết tích. Lão lập tức tìm đến chỗ Bane đang chờ cùng với vài thuộc hạ, một quán rượu rách nát nằm xa khu phố chính. Gã ngồi co ro trong góc, không động đến cốc đồ uống nào. Vừa thoáng thấy Oubary là gã đứng phắt dậy, đẩy ngã cái ghế.
“T-tướng quân.”
“Điều mi báo cáo có đúng không?”
Oubary vào đề thẳng luôn mà không chờ chào hỏi lôi thôi. Bane gật đầu lia lịa.
Gã báo với Oubary là mình cưỡi ngựa tháp tùng hoàng tử đi chơi xa rồi bất ngờ bị giặc cướp phục kích. Hai người bị bắt và gã bị nhốt riêng rẽ trong một hầm ngầm dưới lòng đất. Thế rồi, nhân cơ hội bọn cướp lơ là cảnh giới, hoàng tử lẻn xuống cởi trói cho y.
“Bên ngoài hiện không có ai canh gác. Chúng ta phải đào tẩu ngay.” Hoàng tử nói. “Có điều, ta và ngươi khó lòng cùng nhau thoát ra được. Chúng ta chia nhau ra. Ta sẽ cố ý chạy về một hướng, đánh hạc hướng chúng, còn ngươi phải về Apta báo lại sự việc cho tướng Oubary. Nhớ kĩ, trước khi mặt trời lặn Oubary phải biết tin.”
Sau đó, Bane đào thoát thành công, nhảy lên lưng con ngựa đang buộc bên một thân cây rồi phóng một mạch về thành Apta.
Oubary nghĩ ngợi. Hoàng tử đã điều hầu hết quân trong đội Cận Vệ đi chi viện cho Garbera rồi. Apta bây giờ chỉ còn mỗi đạo quân Giáp Đen 500 người của lão thôi. Phải truyền tin này đến tận tay lão âu cũng là bình thường.
“Chúng ta có nên báo động cho đội Cận Vệ không?” Một tên thuộc hạ ngồi bên cất giọng.
“Không.” Oubary liếm môi đáp. “Hoàng tử điện hạ đang gặp nguy hiểm. Thời gian cấp bách. Nếu bây giờ quân lính ào ạt rời thành, lũ cướp kia nhất định sẽ phát giác ra và bỏ trốn. Tốt nhất là đem 150 lính Giáp Đen thân cận của ta đến giải cứu Điện Hạ. Sarne!”
“Có!”
Oubary giao cho phó tướng Sarne nhiệm vụ chọn ra 150 binh sĩ. Tiếp theo đó, sau khi đảm bảo toàn quân khẩn trương hành động, nét mặt lão dần nhăn nhở thành một điệu cười.
Thân là hoàng tử mà lại ngu đần đến mức ra ngoài chơi bời rồi bị lũ cướp đường bắt được. Đúng là cơ hội trời ban cho ta lập đại công đây mà. Ha, ngu đần đôi lúc cũng có chỗ hữu dụng.
Hộ giá cứu mạng hoàng thân quốc thích, thậm chí còn là hoàng thái tử kế vị ngai vàng, công trạng này là quá đủ để gột sạch vết nhơ trong vụ nổi loạn Solon của Oubary. Còn tuyệt vời hơn nữa, hoàng thái tử nhất định sẽ hào phóng báo đáp lão. Dù gì thì y cũng ngu đến mức đem bọn nô lệ ra làm lính Cận Vệ cho bản thân cơ mà.
“Ta chán săn thú hoang rồi. Tiếp theo nên săn thêm mấy đứa nô lệ, hoặc không thì bọn giặc cướp cũng tạm ổn.”
Sung sướng nhất chính là cảm giác máu nóng hừng hực trong cơ thể. Đối với Oubary, cuộc sống thiếu đi chiến tranh thật quá sức vô nghĩa.
*****
Trans note: về sự thay đổi trong lối xưng hô giữa Vileena và Ran. Lần cuối hai người gặp nhau ở tập 3 kết thúc với một pha cà khịa cực mạnh và Vileean vẫn để bụng chuyện đó. Đến đoạn này, dịu giọng vì muốn 'mượn' Ran đi tìm hoàng tử.