Rakuin no Monshou
Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )3
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 5: Hội kiến(Part 3)

Độ dài 2,680 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 22:11:41

Part 3

Tuyên bố chiến tranh với thành bang Taulia của hoàng tử Gil đã lan khắp thành Apta suốt nửa ngày nay.

Đa số cư dân thành phố đều bình tĩnh khi nhận tin chứ không phát hoảng lên như người ta vẫn nghĩ. Họ cho rằng đây là điều tất yếu phải xảy ra. Đồng thời, vì hoàng tử Gil đã thể hiện tài năng xuất chúng của mình trong trận chiến mới đây nên họ cũng an tâm hơn, nghĩ rằng Hoàng tử điện hạ ắt hẳn đã chuẩn bị sẵn đối sách.

Thực ra...Vileena thầm nghĩ. Vì tin rằng viện binh từ Solon sắp đến nên người dân mới bình tâm như vậy.

Bản thân Vileena lại nhận thấy khả năng này là vô cùng hãn hữu. Cô đã thử dò hỏi binh sĩ của đội Cận Vệ hoàng gia nhưng vẫn không tìm ra chứng cứ xác đáng nào. Tướng quân Oubary Bilan sẽ phải mất thêm một tuần để dẹp yên các vụ nô lệ nổi dậy rồi mới có thể lên đường đến chi viện cho Apta. Khi ấy đã quá muộn rồi.

Sáng hôm sau, Noue Salzantes dẫn quân Garbera rời khỏi Apta.

“Công chúa điện hạ có muốn thần gửi lại lời nhắn cho Đức Vua và Hoàng Hậu không ạ?”

Trước lúc lên đường, Noue đến chào cáo biệt Vileena. Cô hơi đắn đo một chút rồi lắc đầu.

“Ta vừa gửi thư về cách đây ít lâu. Như thế là đủ rồi. Viết nhiều quá có khi ta còn bị mắng nữa kìa.”

Vileena hiểu, đằng sau nụ cười ôn hòa kia của Noue, ánh mắt anh ta đang hỏi: Ở lại đây liệu công chúa có được an toàn không?. Chính vì hiểu rõ ngụ ý đó nên cô lại càng giả bộ không để ý.

“Quan trọng hơn, công việc của Phụ Vương và Mẫu Hậu, ta giao lại cho ngài lo liệu.”

“Xin lĩnh mệnh.”

Việc Noue rút quân cũng có nghĩa là cuộc chiến giữa Garbera và Ende đã ở rất gần. Vileena vẫn đi tiễn quân như lần trước, sau đó đi dao quanh pháo đài cùng Theresia rồi tóm lấy con mồi của mình.

“Thế này là thế nào?”

“Ơ...Thế nào là thế nào ạ?”

Kẻ xấu số nọ - anh chàng Cận vệ Shique – đang đảo mắt nhìn đi chỗ khác.

“Dù rằng phụ nữ không nên bàn chuyện chiến tranh, nhưng cứ như thế này thì khả năng quân Mephius thủ thắng là rất ít. Ta tin chắc là hoàng tử Gil đã sắp đặt hết rồi, ngươi có biết chút gì không?”

“Ơ...không ạ. Cớ gì mà Hoàng tử điện hạ lại đi tiết lộ cao kiến của Người cho một kẻ hèn kém như hạ thần đ-“

“Nói dối!” Vileena gằn giọng. “Mỗi khi hoàng tử bày ra chiêu trò gì là y như rằng một nhóm nhỏ trong đội Cận vệ - ngươi đó – sẽ đảm nhiệm những phần then chốt nhất của kế hoạch. Ngươi chính là người mà hắn ta tín nhiệm nhất.”

Vào khoảnh khắc Vileena thốt lên từ ‘tín nhiệm’, trong lồng ngực cô chợt bùng lên cảm giác cay đắng.

Công chúa đã nhận ra rồi sao. Đáng nể đấy.

Theresia lặng lẽ đứng đằng sau Vileena mà không động đậy gì.

Mình đã nghi là có gì đó bất thường khi công chúa muốn đi tìm Shique mà.

Shique bề ngoài là một tay đấu sĩ thạo nghề đối phó với phụ nữ, tuy nhiên lần nào gặp phải công chúa Vileena là lần đó anh lại cực kỳ căng thẳng. Anh chàng luôn tỏ ra kính trọng đến độ vụng về trước mặt cô và cũng không thể nào lờ cô đi được. Trực giác của Vileena đã nắm bắt được điểm yếu này và, dĩ nhiên, cô vồ lấy nó.

Việc Vileena-sama sẵn sàng tận dụng lợi thế chính là bằng chứng cho thấy Người đã trưởng thành, trở thành một người phụ nữ ‘mẫu mực’. Cứ thuận theo trực giác mà làm lại càng giống Người hơn. Có điều, dồn ép người ta thái quá thế này cũng không đem lại nhiều hiệu quả.

Đương nhiên là Shique đang bị dồn vào thế bí, đảo mắt loạn lên mong tìm người cứu nạn. Và người đó chính là Theresia.

“Công chúa à, Người đang gây khó dễ cho ngài Shique rồi. Chúng ta nên dừng lại tại đây thôi.”

Nỗ lực ép cung Shique của Vileena đã bị ngăn cản, thành ra cô chỉ còn một mục tiêu để khai thác. Chỉ một mà thôi.

Dạo gần đây, hay đúng hơn là từ khi đến Mephius, Vileena luôn bị dày vò bởi xung đột nội tâm.

Cô là ai, nàng công chúa của Garbera hay hôn thê của hoàng thái tử Mephius?

Rốt lại, cô nên làm gì?

Nỗi lo đè nặng quá sức chịu đựng của Vileena, nhưng kể từ sau cuộc trò chuyện với chàng lính Cận vệ Orba, cô cảm thấy nó đã vơi đi phần nào. Rồi...

“Vào những lúc như vậy, Vileena à...”

...Những lời của ông nội đột nhiên ùa về.

Thái thượng hoàng Jerog Owell từng nói, ‘Từ khi lọt lòng, con người ta đã không còn là chính mình nữa.’ Vileena chợt nhớ đến nó khi nói chuyện với Orba và giờ thì mọi chi tiết đều hiện lên rõ mồn một trong đầu cô.

Mình nhớ ra rồi!

Đôi lúc, con người ta tạo ra một [cái tôi] khác bản thân để gánh vác trọng trách mà mình được giao. Họ thay đổi để làm tròn nó, cho dù không được ai kì vọng.

Điều đó cũng có nghĩa là họ sẽ gánh vác [trách nhiệm] đi kèm với trọng trách ấy.

*

“Tương tự như nhập vai đóng kịch đó con.”

Jerog Owell đang cười với cô cháu gái Vileena, người đang ngoan ngoãn ngồi nghe.

“Mỗi nhân vật là một chiếc mặt nạ, người diễn viên sẽ làm hết sức để ‘đeo’ mặt nạ - để diễn sao cho giống với tính cách nhân vật nhất. Người ngoài nhìn vào sẽ cười cợt, chê bai họ là đồ kém cỏi, tưởng họ đang làm trò hề. Dẫu có làm gì đi nữa, con người ta luôn cần một khoảng thời gian để làm quen. Dần dần, người đeo bắt đầu quen với chiếc mặt nạ và những người xung quanh cũng không còn lạ lẫm với nó nữa. Càng lâu dài, càng quen thuộc thì lại càng tự nhiên. Người diễn viên càng diễn càng nhập tâm. Đến một lúc nào đó, chiếc mặt nạ sẽ nhập làm một với gương mặt đằng sau nó, không còn phân biệt được nữa.”

“Thế gương mặt của người đeo sẽ ra sao ạ?”

Nếu Vileena nhớ không lầm thì hồi ấy cô tầm 11-12 tuổi.

Jerog cười xòa trước câu hỏi nóng vội của cháu gái.

“Gương mặt thật sẽ biến mất ư? Chiếc mặt nạ sẽ thay thế nó luôn ạ?”

“Biến mất thật đấy, với một vài trường hợp.” Jerog nói. “Một số khác lại có thể tài tình xoay chuyển giữa phần ‘mặt nạ’ và phần ‘da thịt’ để rồi luôn dằn vặt tự hỏi, không biết đâu mới là gương mặt thật của mình. Ví dụ nhé, Vileena.”

“Dạ?”

“Ta là thái thượng hoàng của Garbera.”

“Vâng.”

“Là cha của Ainn và cũng là ông nội của con.”

“Vâng.”

“Vậy...đâu mới là ta thật?”

“Cả ba ạ.”

“Đúng rồi.” Jerog cười và đặt tay lên vai Vileena. “Ta rất vui khi con nói thế. Có điều, ta sinh ra không nghiễm nhiên là vua. Chiếc mặt nạ mang tên ‘nhà vua’ vốn không dành riêng cho ta. Nó bị gán ghép cho ta và ta cũng phải miễn cưỡng mà đeo nó. Lúc mới đầu, ta rất bối rối với trọng trách này, các hoàng thân quốc thích chỉ trỏ sau lưng ta, cho rằng ta không xứng đáng. Bản thân ta cũng nhận ra gương mặt của chính mình đang dần biến mất, từng chút từng chút một. Ta cũng sợ lắm chứ.”

“Dạ.”

Vileena giơ tay lên sờ má ông với vẻ kinh hãi trên nét mặt.

“Chiếc mặt nạ nhà vua đã gắn chặt vào ta từ khi nào không hay. Đến giờ ta vẫn không rõ, gương mặt của Jerog Owell đã hòa làm một với nó hay bị nó xóa sổ nữa. Vileena con...”

“Vâng, thưa ông.”

“Con là cháu gái ta, con gái Ainn và cũng là công chúa Garbera. Con có thể là bạn thân của người này, đồng thời lại là kẻ tử thù của người kia. Sớm muộn rồi con sẽ trở thành người yêu, người vợ, người mẹ. Con đừng trốn tránh những trọng trách mới khi chúng tìm đến con. Cân nhắc, suy xét là tốt, thua cũng được, nhưng con tuyệt đối không được bỏ chạy.”

Thấy ông nội nghiêm trang như thế, Vileena cũng gật đầu cứng ngắc.

“Đôi lúc con sẽ buồn lòng, thống khổ vì không còn nhận ra đâu mới thực sự là mình. Khi ấy, hãy ra đứng trước gương và làm như thế này này.”

Jerog nói đoạn rồi kéo một bên mí mắt xuống và lè lưỡi thật dài.

Vileena nhất thời bị giật mình nhưng cô bé ngay lập tức bật cười khanh khách, choàng tay ôm lấy cổ ông nội.

*

“Công chúa điện hạ?”

Thấy công chúa dừng bước, Theresia lo lắng hỏi.

“Mặt nạ...”

Lâu nay Vileena vẫn tự hỏi, phải chăng vị thế bấp bênh hiện giờ của cô bắt nguồn từ [cái tôi] nửa vời của mình? [Cái tôi] là một thứ mặt nạ, muốn là có thể tháo ra được. Vậy mà đã có lúc cô để cho [cái tôi] nửa vời ấy lấn át.

Quyền quyết định nằm ở bản thân Vileena. Cô sẽ tiếp tục làm nàng công chúa Garbera, tiếp tục làm con rắn độc len lỏi trong nội bộ Mephius hay sẽ sẵn sàng sống chết với tư cách là công chúa Mephius?

“Con không chọn được.” Vileena đối diện với ông nội trong hồi ức, nói rõ tâm can mình. “Nhưng con đã thông suốt rồi. Bây giờ con phải làm một việc.”

“Công chúa? Công chúa à? Người không sao chứ?”

Ngay khi Theresia bắt đầu lo lắng thì Vileena bỗng nhiên đi thẳng. Theresia tưởng cô muốn về phòng nghỉ ngơi. Nhưng không. Vileena dừng chân trước tủ quần áo, hít một hơi thật sâu và-

“Blehhhh.”

Cô há miệng lè lưỡi, kéo mí mắt xuống hết cỡ. Theresia đang phải hớt hải đuổi theo cô, bị cảnh tượng ấy làm cho phát hoảng suýt ngã.

Vileena gật gật đầu.

“Chuẩn rồi.”

“Chuẩn cái gì mà chuẩn?”

“Ta hiểu hết rồi.”

Lần này, cô sẽ tuân theo phương châm của ông nội: tốc độ là yếu tố quan trọng nhất trên chiến trường. Tiếp theo, cô sẽ tung một đòn chớp nhoáng.

*

Hoàng tử Gil đang làm việc trong thư phòng tại tầng một thuộc khu vực phía tây pháo đài. Tuy nhất thời bị chuyến viếng thăm đột xuất của công chúa Vileena làm cho giật mình nhưng anh đã nhanh chóng trấn tĩnh lại.

“Công chúa đến để trách mắng ta tiếp đấy à?” Hoàng tử cười méo xệch.

“Trông mặt ta đáng sợ thế sao?”

“À...không. Lần trước, ừm...lần trước cô hơi bị bất lịch sự.”

“Ta đã rút ra vài bài học rồi. Nếu cứ tìm cách xả giận lên ngài, thể nào ngài cũng đuổi ta đi mà chẳng cần phải nhấc lấy một ngón tay. Những kẻ chống đối hoàng tử Gil đều chịu chung một kết cục như vậy hết.”

“Ta nào có quá đáng như thế.”

“Nhìn mặt ngài, ta cho rằng ngài đã có kế sách rồi? Nghĩa là ngài tự tin mình sẽ thắng Ax Bazgan?”

Câu hỏi thẳng thắn của Vileena đã buộc Gil phải thay đổi thái độ. Anh ta trả sách lên kệ rồi trả lời.

“Nếu Ax kéo dài cuộc chiến, chúng ta sẽ lâm vào thế bất lợi. Bản thân ta cũng không biết có thể trông chờ vào viện binh hay không nữa. Thế nên ta mới dùng kế khích tướng.”

“Hình như hồi ngài đã bàn bạc chuyện gì đó với Noue.”

“Ừ.”

Gil Mephius –hay đúng ra là Orba – hơi ngập ngừng. Tuy nhiên, với tư cách là đấu sĩ Orba, cậu đã hiểu về nỗi lo toan và bất an trong lòng Vileena. Cậu hiểu vì sao cô ta lại đến tìm mình và cậu thành thực trả lời.

“Trong vòng ba ngày, ta sẽ biến Ax từ thù thành bạn. Xong xuôi rồi, ta sẽ gấp rút đem quân sang Garbera, đúng như giao hẹn.”

“Hoàng tử...” Vileena nhất thời nghẹn thở.

“Ta chỉ đang trả lễ cho Noue thôi. À mà ta cũng không chịu đựng nổi cái viễn cảnh bị cô dí súng bắt làm con tin.”

“Nhưng, tự ý hành động như vậy, ngài nhất định sẽ làm phật ý hoàng đế.”

“Ta vốn luôn bị coi là tên hoàng tử kém cỏi đó thôi. Gì chứ trách mắng thì ta quen quá rồi.”

Không biết từ khi nào mà Theresia ở phía sau đã cúi chào rồi lùi ra khỏi phòng. Vileena hoàn toàn không để ý. Cô tiến gần hơn về phía Gil.

“Ta biết mình đã hỏi hơi nhiều. Nhưng còn Ax Bazgan, rất khó để biến ông ta thành đồng minh chỉ trong ba ngày. Ngài đã lập sẵn kế hoạch rồi.”

“Ta có.”

Ánh mắt Vileena nhìn chòng chọc vào Gil.

“Ta có thể giúp gì được không?”

Orba không sao giấu nổi vẻ sửng sốt trên nét mặt.

“Công chúa ư? Thế cô không nghi ngờ kế hoạch của ta nữa à?”

Ngài nhắc đến chuyện đó làm gì? Ánh mắt Vileena hỏi trong khi miệng vẫn nở nụ cười.

“Trong suốt những biến loạn gần đây, hết Ryucown rồi đến Zaat, ta đều không biết gì cả. Mà cho dù có biết thì ta vẫn đem lòng ngờ vực ngài và nhất định sẽ không chịu giúp đỡ.”

Để rồi mỗi khi sự việc sáng tỏ, mình lại tức tối vì bị hắn đối xử như trẻ con. Vileena bình tâm ngẫm nghĩ lại. Nhưng giờ mình đã hiểu. Chính vì mình không biết gì hết nên hắn mới đối xử với mình như thế. Hắn luôn là người toan tính, đắn đo, ra quyết định trong khi mình không hề hay biết. Không, mình bực tức không phải vì hắn giấu diếm không tiết lộ mà là vì trong mắt hắn, mình bị coi là không hữu ích.

Vì vậy nên giờ mình muốn giúp đỡ hoàng tử. Một phần là vì lợi ích của Mephius và Garbera nhưng trên hết, mình muốn dùng việc này để bày tỏ tấm lòng.

Vileena đáp.

“Sự việc lần này liên quan đến cả Garbera nữa. Chỉ lần này thôi, ta xin giao phó mọi thứ cho ngài và nguyện hết lòng giúp đỡ.”

Đi kèm với lời nói, Vileena còn ngẩng cằm, ưỡn ngực. Ở phía bên kia, Orba không kìm được mà phải bật cười.

“Ta đã nói là làm. Ngài có thể tùy ý giao việc cho ta. Ta sẽ không trái lệnh hay trách móc gì ngài. Ngài bảo gì, ta nghe nấy.”

Cô ta thay đổi thật rồi.

Orba cũng cảm thấy thế. Ánh mắt công chúa Vileena sáng rực lên, đôi má ửng hồng, hệt như lúc cô nàng gây sự với cậu.

Và ánh sáng ấy mau chóng lụi tắt.

“Vậy là...không được ư?”

“Không...khoan đã.”

Orba phải ra sức kìm chế nụ cười đang chầu chực nơi đầu môi. Công chúa chắc chắn không nói suông. Trên thực tế, cậu ghi nhận lòng quyết tâm đáng nể của cô.

“Thôi được rồi. Ta sẽ cho cô tham dự vào một phần kế hoạch tác chiến.”

“Thật ư!?” Vileena thay đổi thái độ ngay tắp lự. “Ngài sẽ cho ta làm gì? Lái phi thuyền do thám? Quấy nhiễu địch? Làm mồi nhử hay là...”

“Nào nào... từ từ thôi.”

Orba phải giơ tay lên dìm bớt cơn phấn khích của Vileena xuống.

“Thế này nhé... Sáng mai, ta sẽ giao cho công chúa mười lính Cận vệ. Nhiệm vụ sẽ là lên đường rời Apta để đến Birac. Tại đ- này này, khoan... cô đã nói là sẽ không trách móc hay trái lệnh ta cơ mà? Đây chính là phần then chốt của kế hoạch. Cô không tin ta à công chúa Vileena?”

Bình luận (0)Facebook