Rakuin no Monshou
Tomonogi Sugihara ( 杉原智則 )3
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

chương 3: Đánh dấu chủ quyền (part 2)

Độ dài 3,362 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 22:11:16

Part 2

Vào ngày yến tiệc thứ 3, Orba cho mời nhóm chiến nô vào sảnh. Họ được phép nhập tiệc, dẫu rằng chân vẫn phải mang xiềng xích. Nét mặt ai ai cũng cứng đờ, biểu hiện không khác gì con chó hoang lạc nhà.

Từ khi cuộc nổi loạn bị dẹp tan, ngày nào nhóm nô lệ cũng sống trong thấp thỏm, sợ hãi, không rõ liệu ngày mai mình có bị đem ra chém đầu hay không. Hoàng tử Gil chiêu mộ về làm chiến nô nhưng trước sau gì thì đó cũng chỉ là chút ngẫu hứng của kẻ có quyền. Họ không biết khi nào vận mệnh của mình sẽ ngoặt sang hướng xấu nhất.

Hiện thời, nhóm chiến nô vẫn được toàn mạng. Hàng ngày Gowen vẫn huấn luyện họ. Dần dà họ cũng bắt đầu cho rằng có khi đây không thực sự chỉ là trò giải trí giết thời gian của hoàng tử. Dù vậy, vai trò của họ vẫn chỉ là con tốt thí. Đã có không ít trường hợp chiến nô bị buộc phải tấn công liều chết sao cho không một tên nào còn sống trở về với hỏa lực của chính quân mình đe dọa sau lưng.

Nhóm chiến nô dự tiệc trong trạng thái ủ rũ. Trong số những nữ nô lệ phục vụ bàn có Mira. Cô từng có mặt tại đại đấu trường Solon, cũng chính là người đã bị Orba bắt làm con tin vào lúc Pashir và nhóm nô lệ sắp sửa nổi dậy.

Trong bầu không khí u ám ấy, Mira là người duy nhất tỏ ra vui tươi. Mỗi khi cô bắt chuyện với bất cứ ai trong nhóm chiến nô, người đó cũng không biết làm gì khác ngoài việc cười đáp lại. Sự hiện diện của cô thực sự đã làm tâm trạng của họ tốt lên.

Và Mira cũng là nguyên nhân dẫn đến một vụ lộn xộn.

“Nè cưng, chơi với mấy thằng nô lệ kia không vui vẻ gì đâu. Lại đây với bọn anh.”

Một tên lính trực thuộc quân đoàn Giáp Đen của Oubary nắm lấy vai Mira. Trong lúc cô đang tìm cách từ chối khéo thì một tên khác cũng hùa theo, vừa kéo vai cô vừa cười hô hố.

“Chờ đã, của tao cơ mà.”

Gã đầu tiên cũng cười cợt gọi lại, tay vận sức kéo cô gái lại. Mira hét toáng lên. Pashir bật dậy ngay tức thì, vươn cánh tay rắn rỏi như thân cây ra túm lấy gáy tên lính rồi quẳng gã vào giữa hội lính Giáp Đen đang tụ tập khiến cho vài tên bị ngã dúi dụi.

“Mẹ mày…”

“Thằng nô lệ này! Mày muốn gây sự à?”

Hội lính Giáp Đen bỗng nhiên nổi khùng xông vào, như thể đây là hiệu ứng phụ của bữa tiệc rượu. Nhóm nô lệ cũng đứng dậy đáp trả. Đương nhiên là họ vẫn bị xích chân, nhưng rồi mọi việc bắt đầu biến thành đánh vật, xô xát, rồi thành loạn đả.

“Con mẹ mày chứ…”

Một tên lính của quân Giáp Đen giật lấy cây giáo đang treo trên tường. Gã không them nương tay, đối phương mặc dù là đồng minh nhưng chúng cũng chỉ là bọn nô lệ mà thôi. Ban đầu gã chỉ đánh bằng phần cán, tuy nhiên Pashir ở phía bên kia lại nhào lộn trên bàn với động tác vô cùng uyển chuyển, lợi dụng cái xiềng chân để đánh bật hai, ba đòn tấn công. Tên lính kia điên máu, xoay sang sử dụng phần mũi giáo.

Ngay lúc tên lính toan đâm tới, gã chúi mặt gã nhào ra trước. Gowen đứng ngay sau gã, bình rượu cầm lăm lăm trên tay phải.

“Đủ rồi!”

Đến cả đội lính Giáp Đen cũng phải dừng tay khi thấy Gil chen vào trong đám đông.

“Lũ chúng mày muốn phá bĩnh ngày vui của tao đấy phỏng? Những thằng nào tham gia đánh nhau đều sẽ bị phạt quất roi!”

Gil chửi thề vung vít như một thằng say rượu, chân đá vào đầu gối một người lính, tay đấm vào mặt một kiếm nô. Shique và Gowen phải cùng hợp sức giữ ngài lại từ hai phía trái phải.

“Bỏ ta ra! Bọn láo toét này dám…!”

“Điện hạ! Xin hãy bình tĩnh lại.”

“Mau đưa Điện hạ về phòng. Đã muộn lắm rồi.”

Hoàng tử vẫn tiếp tục chửi bới. Hai viên cận vệ phải dùng sức kéo Người rời khỏi sảnh.

Ngày hôm sau, vụ việc này đã trở thành đề tài bàn tán của cả thành Apta. Người ta thì thào, trao đổi về tin đồn nọ với nét mặt choáng váng và cảm giác bất an về tương lai.

“ Vụ đánh lộn đó, hình như chính hoàng tử điện hạ cũng dây dưa vào.”

“Có ổn không đây? Quân lính đã ít thì chớ, giờ chúng nó lại quay ra đánh lẫn nhau.”

“Chuyện gì sẽ xảy ra khi quân Garbera đi khỏi Apta đây?”

“Không sao đâu. Không có chiến tranh nữa. Đừng làm vẻ mặt đó trước mặt lũ trẻ chứ.”

Dù sự thay đổi có là gì đi nữa, là thành chủ mới hay chính sách mới, thì người dân chỉ quan tâm đến một điều duy nhất, đó là liệu chúng có thể bảo vệ họ, giúp họ được an cư lạc nghiệp hay không.

Cảm giác bất an và bất mãn lan tràn không chỉ trong khu vực dân cư mà còn trong cả nội bộ quân sĩ. Tuy nhiên, do hoàng tử Gil chỉ thuận miệng nói bừa trong lúc say nên quân lệnh phạt roi những kẻ có liên quan đã không được thi hành. Trên thực tế, nhóm binh sĩ này cũng không hẳn là người của Gil mà là lính được tướng quân Oubary và Odyne ‘cho mượn’. Dẫu ngài có là hoàng thái tử đi chăng nữa, việc tự ý xét xử binh sĩ của người khác sẽ để lại nhiều rắc rối sau này.

Đám lính lại hiểu rõ vấn đề này, cho nên chúng càng được thể lấn tới.

“Chúng mày không thể chuyển lời cho hoàng tử được à?”

Bọn chúng kiêu căng nói với người của đội Cận Vệ hoàng gia.

“Bọn nô lệ kia là lũ sâu mọt chống phá Mephius. Tao không có ý phản đối việc Hoàng tử điện hạ độ lượng khoan hồng với chúng, nhưng cho chúng nó cùng chết chung một huyệt với quân lính như anh em mình là hơi bị quá đáng rồi đấy.”

“Lũ thú hoang cần phải được thuần hóa đến nơi đến chốn thì mới dùng được. Lũ khó bảo đó rồi sẽ đánh cả địch lẫn ta cho mà xem.”

“…Đại ý là như thế.”

Orba nhắc lại những lời bất bình của quân sĩ cho Pashir và nhóm chiến nô nghe. Họ đều đang quỳ gối trong một khoảng sân được bao quanh bởi tường đá dùng làm bãi tập quân sự trong lâu đài. Quân lính đang bao vây họ, sung ống sẵn sàng. Orba nhìn ngó những gương mặt hãy còn dính đầy mồ hôi và bụi bặm sau buổi huấn luyện của Gowen.

“Các ngươi bị ghét cực kì nhiều luôn. Cứ đà này, khi chiến sự nổ ra, các ngươi chắc chắn sẽ bị quân mình tấn công.”

“Điện hạ nói vậy là có ý gì?” Pashir đáp, sẵn sàng nhảy xổ vào cắn xé Orba. “Hay Người cho rằng đã đến lúc nên giết chúng tôi rồi?”

“Ta đã nhắc nhở ngươi phải cẩn thận mồm mép rồi mà nhỉ, Pashir?”

Orba lại gần Pashir, dùng một ngón tay nhấc cằm gã lên. Ánh mắt gã, những cảm xúc bùng cháy cùng với sát ý bị đè nén đang chực chờ bùng vỡ. Giả sử như chỉ có mỗi cậu và gã thì cho dù tay không tấc sắt, cho dù chân phải mang xiềng, gã nhất định sẽ vồ lấy cái cổ của Orba và bẻ quặt nó như bẻ cành cây.

Ngặt nỗi những nô lệ khác cũng có mặt. Orba biết Pashir là kiểu người không để cảm xúc che mờ lí trí. Gã sẽ không để cho đồng đội của mình phải chịu chết chung.

“Vậy Điện hạ muốn chúng tôi làm gì?”

“Chỉ một việc thôi. Ta bảo gì, các ngươi nghe nấy. Còn nữa, nếu làm được việc, dù chỉ một thôi, các ngươi sẽ được thưởng tiền. Thậm chí là đàn bà. Nếu ghét phải nghe lệnh ta thì ta sẽ ban tự do cho các ngươi.”

“Đời nào…” Pashir thở gấp.

“Làm gì có chuyện các ngươi không biết về đội Cận vệ của ta chứ. Tất cả bọn chúng đều có xuất thân là kiếm nô.”

Đám nô lệ quay ra nhìn nhau. Đội Cận vệ hoàng gia đúng là người thật việc thật và là một minh chứng hung hồn. Nét mặt người này người kia bắt đầu tỏ ra phân vân. Họ đang dao động.

Những người này đã từng chung sức giương cờ khởi nghĩa với Pashir. Lí do dĩ nhiên là họ không thể chịu được việc nô lệ bị ngược đãi, bị đối xử như súc vật, sống ngày qua ngày mà không biết tương lai sẽ ra sao. Thế nên họ tin chắc rằng tốt nhất vẫn là liều mạng giành giật lấy tự do, dẫu cho con đường ấy là cửa tử.

Và giờ, ‘tự do’ đang ở ngay trước mắt họ.

Orba ngó qua từng người. Có cả Miguel Tes, kẻ từng giao chiến với cậu ở lễ hội. Gã cũng có màn thể hiện xuất sắc trong vụ bạo loạn. Tuổi tầm đôi mươi, mặt mũi ưa nhìn, trở thành nô lệ vì phạm trọng tội âm mưu tạo phản. Nếu ngay lập tức giao nhiệm vụ chỉ huy cho những người như Miguel hay Pashir, họ vẫn có thể làm được; Gowen nhận xét như vậy.

“Pashir, đứng dậy.”

Orba ra lệnh. Một người lính đã được dặn dò trước đến gần Pashir và tháo xiềng cho gã. Trong lúc Pashir còn đang ngờ vực nhìn Orba, một người lính khác đi tới, mang theo một bộ quân phục hoàn chỉnh của Mephius: áo giáp nhẹ, mũ trụ sắt và ủng.

“Của ngươi đấy.”

“Hả?”

“Ta phong ngươi làm thủ lĩnh đội chiến nô, hoặc nếu không thích nghe từ đó thì biệt đội bộ binh độc lập trực thuộc quân Cận Vệ hoàng gia cũng được. Ta cho phép ngươi được tự do đi lại trong phạm vi thành Apta. Chỉ mình ngươi thôi. Nhớ phải giám sát người của mình cho cẩn thận vào.”

“Khoan đã. Err… Điện hạ, xin chờ chút. Tại sao lại chỉ một mình tôi?”

“Ta nói rồi. Ngươi không còn là nô lệ nữa mà đã là sĩ quan chỉ huy bộ binh. Lương bổng đàng hoàng, đổi lại ngươi có trách nhiệm phải tuân lệnh ta. Nếu dám làm trái, ngươi sẽ bị trừng trị theo luật pháp của Mephius…và của ta.”

Orba cứ đi đi lại lại trước mặt Pashir. Nhóm nô lệ không ai là không sững sờ trước diễn biến này. Pashir có lẽ đã hiểu ngụ ý của Gil – hay thực ra là Orba. Mặt gã hơi đỏ lên rồi lại chuyển sang xanh xám.

Pashir được tự do, thế nhưng đôi vai gã lại phải gánh vác sinh mạng của nhóm nô lệ. Nếu dám bỏ trốn khỏi Apta, những người kia sẽ phải chịu trách nhiệm thay cho gã và sẽ bị xử tử. Ngoài ra, nhóm nô lệ cũng không còn âm mưu chống đối được nữa. Dẫu có căm thù hoàng tử Gil và Orba đến mấy thì Pashir cũng không đành lòng vứt bỏ cơ hội tự do đang treo ngay trước mũi mọi người, lại càng không dại dột đến mức gây họa làm cho mọi người bị liên lụy.

“Mira.”

Orba gọi Mira đến, lệnh cho cô giúp Pashir mặc quân phục. Bầu không khí im ắng lạ thường. Khi Pashir đã ăn vận chỉnh tề, Orba rút thanh gươm đang đeo bên hông mình ra. Xoẹt một tiếng, lưỡi gươm đã kề sát cổ Pashir.

“Ta trao cho ngươi thanh gươm này.” Orba nói nhỏ. “ Thanh gươm này dùng để giết kẻ thù. Chỉ sử dụng nó để bảo vệ bản thân và thực hiện ý chỉ của ta. Cơ mà nó cũng có thể giết ngươi đấy, tùy theo cách ngươi vận dụng như thế nào. Mạng sống, nhân cách và danh dự của ngươi.”

Pashir lặng im không đáp. Đôi mắt xếch vẫn nhìn chằm chằm vào Orba, nét mặt không giấu được vẻ ngờ vực và bất an. Tuy vậy, gã không bị dao động quá mức cần thiết.

Gã này thật khó đoán.

Một người cùng chí hướng, có tài, có khả năng lãnh đạo đám đông.

“Mira sẽ dẫn ngươi về phòng. Có giường riêng đấy, mỗi tội hơi bị cứng.”

“Điện hạ, có lẽ nào Người đã đích thân nằm thử rồi?”

Shique – người nãy giờ chỉ đứng ngoài cuộc đối thoại – đột nhiên chen ngang. Orba cười ầm lên.

“So với màn trời chiếu đất thì vẫn tốt chán. Không thể để đàn bà con gái ăn ở như thế được, đúng không nào?”

Orba giao việc lại cho quân sĩ rồi rời sân tập, lờ đi gương mặt đang đỏ lựng của Mira.

*

Orba đắm chìm trong công việc cá nhân, không hề để tâm đến những lời đồn đang lan tràn ở cả ngoài phố lẫn trong pháo đài.

Sáng sớm hôm sau, cậu rời thành phố đi thị sát các khu vực xung quanh Apta với Bane và một đội lính Cận vệ theo hầu. Khi hoàng thái tử đã đích thân tìm đến thì người dân các làng trong vùng dĩ nhiên phải ra chào hỏi. Trong đoàn tùy tùng của Orba, có một nhà quý tộc rất đáng chú ý. Anh ta tên là Kalgan, con trai thứ 3 của lãnh chúa Julius thành Idoro. Anh ta theo hoàng tử đi Apta và được bổ nhiệm làm quan chức quản lí tài nguyên lâm nghiệp của vùng và hiện đang nói chuyện với những người tiều phu trong làng. Kalgan cũng có kinh nghiệm trong việc khai thác và chế biến gỗ.

“Hoàng tử điện hạ, thần thấy chúng ta nên tập hợp các trưởng làng trong vùng lại để thiết lập một hệ thống chính quyền từ gốc đến ngọn.”

“Giao cho ngươi làm.”

Kalgan từng làm sĩ quan phụ trách quân nhu dưới quyền lão tướng Rouge Saian. Tuy nhiên, trong một trận giao tranh với quân Garbera cách đây hai năm, anh ta bị thương ở chân và từ đó phải rút lui khỏi tiền tuyến. Những quý tộc không có quyền kế vị thường sẽ chọn ở lại phụ giúp gia đình hoặc theo con đường nhà binh. Một nhà quý tộc bình thường, sự nghiệp không có gì ưng ý như Kalgan lại được chính hoàng thái tử đề bạt, giao cho công việc này. Trong số những quan chức có xuất thân quý tộc tại Apta, anh chính là một ví dụ điển hình.

Đây dĩ nhiên là thành quả của hoạt động thu thập tin tức của Orba tại hoàng cung. Bằng cách này, cậu đã chiêu mộ được nhiều người có ý chí phấn đấu, hết lòng vì công việc. Họ có cơ hội được hoàng tử Gil công nhận và có thể vươn lên trước những người anh em có quyền thừa kế của mình. Tất cả đều đầy nhiệt huyết.

“Có một gã này, tên là Peewee Piper gì đó…” Orba nói với Gowen trong lúc lập danh sách những sĩ quan và quý tộc sẽ theo hoàng tử đến Apta.

“Không có tài cán gì, bắn súng kém, đánh kiếm tệ, chỉ được cái mồm năm miệng mười là giỏi. Chẳng ai để ý đến y, tuy nhiên khả năng chém gió của y thì lại hữu dụng. Ta đã phái y đi tung tin đồn thất thiệt về hoàng đế Guhl. Y làm việc cực kì hăng hái và làm rất tốt. Làm cho những kẻ không được công nhận, không ai biết đến như Peewee nghĩ rằng có ai đó đang quan tâm đến mình chính là động lực cực lớn thôi thúc chúng hành động.”

“Thần hiểu ý của Điện hạ. Kinh nghiệm của cá nhân thần cho thấy điều đó rất đúng.”

Cũng nhờ có sự đồng thuận của Gowen mà cái tên Kalgan mới được chọn ra trong số vô vàn những cái tên lớn tuổi và nổi bật khác.

Orba vẫn xử sự cho giống với một thằng khờ khạo đang tận hưởng sự đón tiếp nồng ấm của dân làng.

Không thấy ai quen hết.

Đi xa hơn chút nữa là sẽ đến làng của Orba. Đương nhiên là nơi ấy giờ đã không còn, mà nếu còn thì chắc người ở đó cũng không nhận ra cậu. Dẫu vậy, cậu vẫn muốn quay về, được đặt chân về nhà, được nhìn thấy tận mắt.

Lần gần nhất là khi mình quay lại tìm mẹ.

Khi ấy, hai người bị lính Garbera tấn công và được Ryucown cứu thoát. Orba kéo tay mẹ chạy sang một làng gần đó, nơi sau này bị quân Oubary thiêu rụi.

Orba liếc mắt. Bane, kẻ đang đi tháp tùng cậu, đang vừa cười nhăn nhở vừa nhận rượu mời của dân làng. Hình như tâm can hắn không có bất cứ dao động nào khi chính đôi tay của hắn đã phóng hỏa đốt nhà của những người đang đứng trước mắt mình.

“Này, Orba.” Gowen thì thào vào tai cậu. “Sao mày lại điều Shique cùng mấy thằng khác đi phân tán ra nhiều nơi một lúc như thế? Như thế là rất nguy hiểm với lũ cướp đường lảng vảng quanh đây. Lập thành một đội tuần tra lớn không phải chắc ăn hơn à?”

Trước khi rời pháo đài, Orba đã lệnh cho Shique đưa nhiều tiểu đội nhỏ lẻ của quân Cận vệ xuống phía nam. Trong nhóm này còn có cả Pashir và Krau, cô gái nô lệ Zaj cho cậu mượn.

“Vì màn diễu phố hoành tráng của ta sẽ thu hút nhiều sự chú ý chứ sao. Ta không muốn có ai nghi ngờ mục đích hành động của Shique.”

“Mày làm như thể trong quân ta có gián điệp không bằng.”

“Không có mới lạ. Vì dân Garbera rời Apta nên mấy ngày nay thành phố rất đông người qua lại.”

“Đầu óc nhanh nhạy đấy.”

“Thôi đi – à này, ngươi có nhận thấy không?”

“Dạ?”

“Không thấy có làng nào trình báo về việc có giặc cướp hết.”

Gowen vỡ lẽ, ông nhìn Orba với ánh mắt như thể mình vừa thấy cái gì đó đáng sợ.

“Hẳn rồi, nếu băng cướp đó đủ mạnh để chặn đánh tàu buôn qua lại thì không thể nào có chuyện làng xóm quanh vùng không bị ảnh hưởng. Nếu bọn chúng thực sự không gây hại gì thì sự hiện diện của một băng nhóm có vũ trang ít nhất cũng phải khiến cho người ta lo ngại. Vậy mà hoàng tử - tân lãnh chúa của Apta – lại không nhận được bất cứ một lời trình báo nào.”

“Nghĩa là phỏng đoán của Zaj sai rồi. Bọn đó rất có thể là người Mephius chứ không phải là lũ dạt nhà từ miền tây tới đâu.

*

Đoàn người về tới thành phố lúc mặt trời sắp lặn. Tại cổng lâu đài, họ bắt gặp nhóm Shique. Có vẻ như nhóm này cũng vừa về tới.

“Sao rồi?”

“Sếp ơi, em mệt đứt hơi rồi.” Krau đáp. Đúng thật là cô ta trông rất mỏi mệt, nhưng ánh mắt cô ta lại rực sang khi báo cáo kết quả được đưa đến tận tay Orba.

“Ngươi làm tốt lắm. Ăn uống thoải mái đi. Pashir nữa, ngươi cũng có cố gắng.”

“Không, chuyện nhỏ ấy mà.”

Orba chợt nhìn thấy một hình ảnh kì dị. Ở một góc sân gần cổng lâu đài có nhiều thanh kiếm cắm xuống đất. Có thể đó là nơi ông thợ rèn nào đó vứt bỏ những tác phẩm lỗi của mình. Nhưng nó không đáng bận tâm. Cậu vẫn còn nhiều việc khác phải làm.

Trên một tòa tháp gần đó, Noue Salzantes đang chăm chú quan sát tình hình.

Bình luận (0)Facebook