Chương 141: Quyết Chiến Ở Rừng Quỷ Quyệt (Phần 2)
Độ dài 2,956 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-02-24 12:30:08
“Ể..?” (Makoto) (Makoto)
Người mà tôi đang dẫn đi là nữ hiệp sĩ tóc vàng với bộ giáp vàng kim.
Đội trưởng của Đội Thiên Mã Hiệp Sĩ, Janet-san.
Khoảnh khắc tôi nhận ra thì tôi trở nên căng thẳng.
(Còn Lucy thì sao?!)
Trước hết bình tĩnh lại nào.
Tôi đẩy Minh Mẫn lên mức tối đa.
Lucy đến từ Mộc Quốc.
Cô ấy biết rõ về Rừng Đại Ngàn, Rừng Lạc lối, cũng như sự nguy hiểm của Rừng Quỷ Quyệt và cách để lẩn trốn.
Hơn nữa,nhiều anh, chị của Lucy cũng đang ở đây. Nên là nếu họ hành động cùng nhau, họ sẽ thoát được thôi.
(Mối lo khác là Sa-san với hoàng tử Leonard.)
Sa-san đã từng sinh tồn trong Laberintos, và có nhiều skill mạnh mẽ, vậy nên tôi đã để hoàng tử Leonard lại cho Sa-san.
Họ sẽ ổn thôi…chắc thế.
Được rồi, tôi đã sắp xếp lại mạch suy nghĩ của mình.
Đầu tôi đã hạ nhiệt một chút.
“Anh hùng Makoto, đến nước này rồi chúng ta không còn lựa chọn ngoài việc quay lại đâ...” (Janet)
“Anh đang nói gì thế?”
Janet hướng ánh mắt hoài nghi về phía tôi.
“Anh hùng Makoto, hiện giờ chỉ có hai chúng ta ở đây thôi, anh biết không?” (Janet)
“Maximilian-san nói tản ra chứ không phải rút lui.” (Makoto)
Nếu tôi không nghe lầm thì là thế.
Đó là lý do họ có thể vẫn còn trong Rừng Quỷ Quyệt.
“Nhưng quân tiếp viện cần vài tiếng nữa mới tới được ngôi làng! Anh nghĩ chỉ với hai chúng ta có thể làm gì hả?!!”
"Tôi nghĩ Lucy có lẽ cũng đang hướng đến chỗ lăng mộ của Ma Vương."
Tôi khá chắc cô ấy đang lo lắng cho mẹ mình.
Khi có động lực cô ấy luôn hướng về mục tiêu.
“Và, hoàng tử Leonard, em ấy có tinh thần trách nhiệm cao,nên chắc chắn sẽ không bỏ chạy một mình.” (Makoto)
“Điều đó…tôi hiểu, nhưng nếu đồng đội của anh, Sasaki Aya yêu cầu rút lui thì sao…?” (Janet)
“Không, tôi không nghĩ điều đó có thể xảy ra.”
Sa-san sẽ nghĩ “Đây là việc Makoto sẽ làm” và quyết tâm giúp đỡ.
Chúng tôi đã quen nhau nhiều năm, cậu ấy sẽ hiểu được việc tôi sắp làm.
Đó là lý do mà nếu tôi quay trở lại thì bọn tôi không thể tập hợp lại được
“Đây chỉ là sự ích kỷ của tôi, cô có thể quay về nếu cô muốn, Janet-san” (Makoto)
“Đừng có đùa! Làm sao tôi có thể bỏ anh lại và chạy được. Công chúa Sofia đã nhờ tôi bảo vệ anh hùng Thủy Quốc.” (Janet)
Cô ấy giận rồi.
Thành thật mà nói, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn với tôi nếu có cô ấy đi cùng.
Janet-san là hiệp sĩ với thương thuật hạng top với tầm Dò Tìm rất rộng.
Cô ấy là một đồng đội đáng tin cậy.
“Được rồi, đi thôi. Tôi sẽ dùng Ẩn Mật nên hãy bám vào tôi.”
“Tôi đã từng nghĩ anh là người cẩn thận. Nhưng anh lại giống hệt anh trai tôi ở việc luôn đâm đầu vào nguy hiểm.”
Cô ấy nhỏ giọng phàn nàn.
Gera-san, em gái của anh đang nói xấu anh đấy, biết không?
(Cậu cũng y hệt còn gì, Makoto) (Noah)
(Makoto, fighto~☆) (Eir)
Lại thêm một nữ thần vặn lại tôi ngay trong tâm trí tôi?
Thật ồn ào.
Janet-san và tôi từ từ tiến sâu vào làn sương dày.
“Nhưng tên Hóa Đá Ma Nhãn Setekh đấy, không ngờ đôi mắt của hắn đã quay trở lại” (Janet)
Cô ấy nghiến răng rồi nói một cách cay đắng.
“Những người bị hóa đá có ổn không?” (Makoto)
Anh chị của Lucy cũng thuộc nhóm người ấy.
Họ có thể trở lại…phải không?
Bằng cách xài vật phẩm hoặc ma pháp.
“Nếu chỉ là giải hóa đá, thì Vu Nữ Flona-sama có thể làm được.”
“Vu nữ…”
Furiae-san cũng thế.
Hơn nữa, cô ấy còn chuyên về mảng lời nguyền.
Việc để Công Chúa ở lại làng Kanan có phải là một lựa chọn sai lầm không?
Không, chúng tôi cần những người có thể giải lời nguyền được an toàn để họ có thể làm việc đó khi trận chiến kết thúc.
Nên không phải sai lầm khi để họ ở lại làng.
Chúng tôi đi xuyên qua Rừng Quỷ Quyệt trong im lặng.
(Ừm, im ắng nhỉ.) (Makoto)
“Nhân tiện, người của cô ổn không, Janet-san?”
Một nửa số người của sư đoàn Thiên Mã Hiệp Sĩ ở lại làng, nửa còn lại thì ra tiền tuyến.
Tuy nhiên mọi thứ đã đi chệch hướng.
“Không thành vấn đề. Bắc Thiên Hiệp Sĩ Đoàn sẵn sàng hi sinh mạng sống của mình để đánh bại ma vương.”
“T-tôi hiểu rồi.”
Ý tôi không phải như vậy.
Janet-san cực kì nghiêm túc.
Cô ấy khá giống Công Chúa Sofia.
Công Chúa Sofia đang làm tốt đúng không?
“Điều làm tôi lo lắng là lũ quỷ đang chờ phục kích. Có vẻ bọn chúng đã biết về hành động của chúng ta. Liệu có khả năng tồn tại gián điệp trong Mộc Quốc không? Anh nghĩ sao anh hùng Rozes?”
Điểm đó cũng làm tôi lo lắng nốt.
“Chúng ta thật sự đã thoát ra một cách quá dễ dàng.” (Makoto)
Kể cả khi Phong Thụ Dũng Giả có ở đó đi chăng nữa thì chúng vẫn có thể dồn ép chúng tôi vào chân tường một cách dễ dàng và không cho cả bọn chạy thoát.
“Chúng ta không thể hiểu được suy nghĩ của bọn quỷ…Dừng lại, Anh Hùng Makoto” (Janet)
Đó là phản ứng của Dò Tìm.
Người nhận ra nó trước là Janet-san.
“Anh hùng Makoto, có một bầy quái vật phía trước.”
“Skill của tôi vẫn chưa phản ứng… à không chúng ở đó thật. Rất nhiều. Bọn chúng có lẽ là bọn thuộc hạ của Thú Vương.”
Trong trường hợp đó, cận thần của Thú Vương, Jinbara của Thập Trảo có thể ở đó.
Ẩn Mật không hiệu quả với tên đó.
Có tới hàng ngàn quái vật.
Rất có thể bọn chúng đã sống hơn một ngàn năm và đến từ Ma Đại Lục.
(Giờ thì… Việc tiến xa hơn nữa sẽ rất khó khăn đây)
Chúng tôi chỉ có hai người.
Một hiệp sĩ cấp cao, và một pháp sư tập sự.
“…Anh hùng Makoto, tôi không đồng ý với việc đâm đầu vào đó đâu.”
“Đừng nói như thể tôi có ý định tự sát vậy, tôi không làm điều gì dại dột đâu.”
Giờ thì, làm gì đây.
[Nghe lén]
Khi gặp khó khăn, hãy thu thập thông tin trước khi quyết định làm gì.
Tiếng của bọn quái thú cực kỳ ồn ào, nhưng tôi vẫn cố tìm kiếm kẻ mà tôi có thể hiểu.
Con quỷ cấp càng cao thì dường như khả năng giao tiếp càng cao
“Cảm ơn Setekh-sama vì đã dẫn dụ bọn anh hùng đi.” (Bọn quái thú)
“Không may, mục tiêu của chúng ta là mụ phù thủy lại không có ở đấy.” (Bọn quái thú)
Tôi nghe thứ gì đó giống thế.
Trúng mánh rồi.
“Nghi lễ hồi sinh Bifrons-sama đã hoàn thành một cách suôn sẻ. Để hắc ma thuật có thể được thực hiện kể cả vào ban ngày ư? Ma pháp sau 1000 năm thực sự có nhiều tiến bộ nhỉ.”
Giọng nói đấy giống với Setekh.
Hắn ta thật sự ở đây.
Tuy nhiên nội dung của cuộc trò chuyện lại làm tôi lo lắng
{Janet-san, có vẻ là nghi lễ để hồi sinh Ma Vương đã hoàn thành}
{K-không thể nào! Không có cách nào để hồi sinh Bất Tử Vương khi trời vẫn còn sáng…}
Trưởng làng cũng nói như thế.
Việc hồi sinh Ma Vương sẽ diễn ra vào ban đêm khi mà sức mạnh của quỷ trở nên mạnh hơn.
“Nó sẽ tốn thời gian để lễ hồi sinh được kích hoạt, xin các ngài hãy bảo vệ nơi này, Jinbara-sama, Setekh-sama.”
“Dám thách thức quân đội của ta, Hồng Liên Phù Thủy thật ngu dốt.”
Tôi cũng nghe được những giọng nói đó luôn.
Một trong số đó là thuộc hạ của Thú Vương tôi đã gặp trước đó, Jinbara.
Người còn lại có vẻ là… Tổng Giám Mục Isaac?
“Khá là bất ngờ khi ngươi có thể sử dụng Vận Mệnh Ma Pháp. Ngươi có năng lực giống với ngài ấy đấy, Issac-dono.”(Setekh)
“Không không, Setekh-sama. Đi so sánh với ngài Thủ Lĩnh Vĩ Đại thì quá là tự phụ rồi.” (Isaac)
(Tôi hiểu rồi) (Makoto)
Bọn chúng đã tiết lộ rất nhiều thứ.
“Janet-san, nếu cứ thế này, Ma Vương sẽ trở lại. Có lẽ là trước cả khi buổi tối.” (Makoto)
“Sao có thể được…” (Janet)
“Và, việc bọn chúng có thể phục kích chúng ta là do Vận Mệnh Ma Pháp của Tổng Giám Mục Isaac.” (Makoto)
Năng lực đấy giống với Furiae-san.
“Vậy là không có gián điệp nào…?” (Janet)
“Thật ra vẫn có thể. Xà Giáo Đoàn rất thích làm mấy việc lén lút.” (Makoto)
“Chúng ta nên làm gì từ đây?” (Janet)
“Hừmmm….”
Đó mới là vấn đề.
Hiện tại có nhiều con quỷ cấp cao và hàng tá quái vật xung quanh lăng mộ của Ma Vương.
Tôi cảm giác như Lucy và Sa-san không có ở đây.
Cá nhân tôi không có dự định ở lại đây lâu nếu không có Sa-san và Lucy.
“Hãy quay trở lại và tập hợp lại người của Mộc quốc.”
Tôi cảm thấy mọi thứ đang tệ hơn, sẽ tốt hơn nếu gọi Sakurai-kun khi Ma Vương hồi sinh.
Hoặc có lẽ Gera-san sẽ rất vui khi làm việc đó.
Trong khi tôi đang suy nghĩ, một thứ gì đó vụt qua đầu chúng tôi.
““?!””
Janet-san và tôi đã sẵn sàng, nhưng thứ đó lao đi với tốc độ chóng mặt và đập thẳng vào bầy quái vật.
Một vụ nổ và ngọn lửa mạnh mẽ bùng lên.
Đó không phải đợt tấn công duy nhất.
Khi tôi tiến lại gần, những quả cầu lửa khổng lồ được ném liên tục.
(Mưa thiên thạch của Lucy? Không, đây là Hỏa Ma Pháp…)
“Ả ta ở đây! Hồng Liên Phù Thủy!”
“Một ả pháp sư thô lỗ to gan bước vào lãnh địa của Undead”
“Một huyền thoại của đám Nhân Loại à. Ta sẽ hạ gục ả ta.”
Vậy là Rosalie chưa tấn công.
Bác ấy có vẻ đã bất ngờ khi nghe được cuộc trò chuyện của bọn chúng.
Mỗi lần một quả cầu lửa khổng lồ chạm đất và phát nổ thì một ngọn lửa mạnh mẽ lại bùng lên.
Tôi không thể thấy người pháp sư ấy từ đây.
Bác ấy có vẻ đang tấn công từ một nơi khá xa?
Khi tôi đang rà soát chỗ này, ngày càng nhiều ngọn lửa bùng lên, nó đang thiêu rụi Rừng Quỷ Quyệt.
Bị bất ngờ bởi ngọn lửa, bọn quỷ bắt đầu tạo ra những tiếng kêu inh ỏi.
Nhưng như mong đợi từ quái vật của quân đoàn ma vương.
Bọn chúng không điên cuồng và chạy đi như thú hoang.
Mùi của cây ma thuật bị đốt xộc vào mũi chúng tôi vì ngọn lửa đang lan rất nhanh.
“Anh hùng Makoto, nếu cứ thế này chúng ta cũng sẽ bị thiêu rụi mất.” (Janet)
“…Ừ, hãy lùi lại.”
Nếu người sử dụng ma thuật này là Rosalie-san, thì thật không vui nếu chúng tôi nếu bị dính đạn lạc đâu.
“Tấn công bọn ta từ phía xa là ý tưởng khôn ngoan đấy. Ta sẽ tới và nghiền nát nhà ngươi.”
Tôi nghe được giọng nói ấy.
Một đôi cánh màu đen cất lên.
Vào thời khắc đó, một vòng xoáy ma lực khổng lồ tỏa ra.
Chủ nhân của nguồn ma lực ấy rất có thể là Jinbara.
Lượng ma lực đó vượt qua cả thân tín của Ma Vương, Shuri.
Rosalie-san sẽ ổn chứ?
“Jinbara-dono, tuy hơi thất lễ, nhưng tôi có thể giúp ngài được không-ồ? Cái gì thế?” (Setekh)
Cùng lúc với giọng của Setekh phát ra, xuất hiện một luồng ánh sáng mạnh mẽ soi rọi xung quanh, cùng với đó là lượng nhiệt khủng khiếp tỏa ra khắp nơi.
(Ánh sáng mặt trời…? Không, không phải.) (Makoto)
Sương mù đã bị xua tan bởi luồng sáng ấy.
“A-Anh hùng Makoto” (Janet)
Janet-san hét lên trong bối rối.
“Tệ rồi…Chúng ta phải chạy thôi.” (Makoto)
Thứ xuất hiện sau khi làn sương vơi đi là một bầu trời đỏ.
Bên trên Rừng Quỷ Quyệt, một màu đỏ che lấp cả bầu trời như thể nó muốn đốt cháy chính nơi ấy.
Nguồn gốc của thứ ánh sáng đỏ đấy là…một ngọn lửa khổng lồ.
Hàng trăm ngọn lửa khổng lồ đang bao quanh chúng tôi.
Hầu hết tất cả chúng đều là Vương Cấp Ma Pháp.
Vương Cấp Ma Pháp là thứ tôi chỉ có thể tạo ra được khi đồng hóa với Undine.
Bác ấy đã tạo ra hàng trăm thứ đó cùng một lúc.
(Không không, bác đang đùa phải không…?) (Makoto)
Nếu nó chỉ là cầu lửa thì không có gì đáng nói, nhưng…Vương Cấp Ma Pháp đòi hỏi một lượng ma lực khủng khiếp cho mỗi phép…Nhưng bác ấy lại tạo ra được hàng trăm cái như vậy.
Đó là thứ mà phàm nhân có thể kiểm soát được sao?
(Bác ấy có lẽ mượn ma lực từ tinh linh… đó là lý do nó tốn chút thời gian. Nhưng kể cả thế, một Vương Cấp Ma Pháp mà có thể bao trọn cả khu Rừng Quỷ Quyệt…) (Makoto)
Điều đó đã khiến tôi cân nhắc về sự khủng khiếp của mẹ Lucy.
Khoan, giờ không phải lúc để lơ là.
“Chạy thôi, Janet-san” (Makoto)
“Chúng ta sẽ không kịp mất! [Lôi Thương]” (Janet)
Janet-san ném ngọn giáo ma thuật xuống đất.
Một cái hố đủ cho hai người chui vào được tạo ra.
“Chui vào nhanh” (Janet)
Janet-san kéo tay tôi và chúng tôi núp trong hố.
Bên trong hố khá là hẹp, sau khi làm vài tư thế như đang ôm Janet-san chúng tôi đã hoàn toàn trong hố.
“Vương Cấp Hỏa Ma Pháp: Cự Nhân Tiến Quân” (Rosalie)
Tôi nghe được giọng nói của Rosalie-san với Nghe Lén
Ngay lúc đó…
*drrrrrrrt*
Tôi nghe những âm thanh ấy.
!!
!!
Mặt đất rung chuyển và một cơn bão nổi lên do lượng nhiệt.
Nếu chúng tôi đứng trên mặt đất, có thể chúng tôi sẽ không toàn mà mạng trở về mất.
Tiếng nổ như muốn xé rách màng nhĩ, và ngọn lửa xuyên qua cái hố như muốn đốt cháy da thịt tôi.
(Mình hi vọng Lucy và Sa-san không ở gần đây) (Makoto)
Thật không thể đùa được nếu họ bị dính vào thứ này đâu.
Tôi muốn tin rằng cô ấy không lỡ tay thiêu chết con gái mình bằng ma pháp.
“Hồng Liên Phù Thủy…quả là một ma pháp thật khó tin…” (Janet)
Khi Janet-san nói điều ấy, hơi thở của cô ấy nhẹ nhàng phả vào mặt tôi.
“Có vẻ tốt nhất chúng ta nên ở đây một lúc.” (Makoto)
“Anh hùng Makoto, mặt của anh gần quá…”
Janet-san đỏ mặt nhìn tôi.
Minh Mẫn, Minh Mẫn.
Chúng ta cùng hội cùng thuyền mà.
Để đánh lạc hướng bản thân, tôi sử dụng Nghe Lén để xác nhận tình hình.
Tôi chỉ đang nghe thấy sự hủy diệt không hồi kết.
Khá là vô ích khi sử dụng Nghe Lén…
Vào lúc đó, một con hỏa cự nhân đã nhận ra chúng tôi và nhìn về hướng này.
“Geh”
“Hiih’
Janet-san và tôi theo phản xạ phát ra tiếng.
““…””
Cự nhân và chúng tôi nhìn chằm chằm nhau.
Chỉ mới 10 giây trôi qua, nhưng áp lực cùng nhiệt độ khiến cho việc thở cũng trở nên khó khăn.
Nhưng khi tôi nhìn kỹ, không có sự thù địch trong mắt gã khổng lồ.
(…Bọn chúng phân biệt được đồng minh với kẻ địch?) (Makoto)
Hỏa cự nhân rời đi.
Thật nhẹ nhõm.
Chúng tôi không bị nhầm là quái vật.
Những tiếng nổ tiếp tục diễn ra ở bên ngoài.
“Ma thuật của Rosalie-san có vẻ phân biệt được đồng minh với kẻ địch nên ta không phải lo Lucy hay Sa-san có bị dính hay không. Quả như mong đợi từ một trong những pháp sư vĩ đại nhất lục địa, Hồng Liên Phù Thủy.” (Makoto)
Đó là những điều mà tôi nói khi nhìn Janet, nhưng…
“…”
Miệng của Janet-san đang mấp máy.
Thở bằng miệng?
“Janet-san” (Makoto)
Tôi vỗ vào má cô ấy vài lần.
“! Tôi ổn… đừng vỗ má tôi nữa. Hà… Thành thật mà nói tôi thì đã chuẩn bị tinh thần để chết ở đây.” (Janet)
Cô ấy hướng về tôi với một biểu cảm đầy mệt mỏi.
“Đó là một áp lực rất khủng khiếp và nó khá là nóng nữa.” (Janet)
Tôi đang quạt cánh tay trước mặt mình nhưng nó không hạ nhiệt là bao.
“…Tại sao anh lại bình tĩnh thế?” (Janet)
“Tôi đang bối rối trong tâm đấy cô biết không?” (Makoto)
“Trông không giống vậy chút nào…” (Janet)
Sau đó, chúng tôi nói chuyện một lúc và đợi cho âm thanh của ma pháp dừng lại.
Khoảng hơn 30 phút nữa trôi qua.
“Nó đã khá là im ắng. Tôi sẽ ra ngoài kiểm tra” (Makoto)
“Cẩn thận” (Janet)
Tôi cẩn thận đưa đầu ra khỏi hố.
Rừng Quỷ Quyệt đã biến mất.
Không còn một bóng cây ma thuật nào.
Không còn quái vật.
Mọi thứ đã bị thiêu rụi.
(Hỏa lực thật khó tin…bên ngoài trông có vẻ không còn nguy hiểm nữa…?) (Makoto)
Tôi thử bước ra ngoài.
“Uwa! Nóng quá!” (Makoto)
Mặt đất của rừng Quỷ Quyệt như bề mặt một chiếc lò đang được bật.
Còn những cái cây ma thuật thì đã bị thiêu thành than.
Tôi kéo Janet-san ra ngoài.
…N-Nặng (giáp của cổ)
Bằng vài cách nào đó tôi đã xoay sở để kéo được cô ấy ra ngoài.
Janet-san hoài nghi nhìn tình hình bên ngoài.
(Tầm nhìn hiện tại đang quá thông thoáng nên chúng ta rất dễ bị nhìn thấy. Phải rời khỏi đây thôi) (Makoto)
Khi tôi nghĩ điều đó thì.
“…Đồ khốn…ngươi không phải là cư dân của Mộc quốc… Bộ giáp đó, ngươi là hậu duệ đến từ quốc gia của tên Anh Hùng Abel phiền phức đó nhỉ.”
““?!””
Một giọng nói đầy thù hận phát ra từ phía sau bọn tôi.
Một tên nhân mã màu đen khổng lồ đang ở đấy.
“Quân đoàn được Zagan-sama đã giao cho ta…sao nó lại thế này…” (Jinbara)
Tôi hiểu rồi. Thuộc hạ của Jinbara-san đã bị quét sạch.
Nhưng người làm điều này là Rosalie-san mà.
Có vẻ mục tiêu thù hận của hắn không phải vấn đề.
“Chết đi, lũ sinh vật hạ đẳng” (Jinbara)
Một bộ vuốt khổng lồ giáng xuống như muốn nhắm đến nghiền nát tôi và Janet-san.