Chương 9 - Bạn thuở nhỏ của chị em nhà Takanishi
Độ dài 791 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 09:55:28
Ngay khi Aisa vừa rời khỏi phòng, tôi chạm mắt với Manami.
“Manami nè.”
“Hửm? Anh muốn hỏi sao chị hai lại có tâm trạng tốt như thế ạ?”
Em ấy ngồi lên đùi tôi rồi ngước lên nhìn tôi bằng cái vẻ là em ấy biết mọi thứ.
“Em không có ý kiến gì à?”
Lý do duy nhất nảy ra trong đầu tôi cho sự thay đổi của cô ấy là tôi đã gọi cô ấy bằng tên riêng.
“Em nhớ anh lắm đấy. Chị hai em cũng vậy nữa.”
“Đó là nói dối..”
Không thể đâu, đúng không? Aisa mà thế á?
“Anh thừa biết mà, phải không anh Kouki?”
Cái vẻ vô tư thường thấy của Manami khi em ấy nhìn thẳng vào tôi đã bị thay thế bằng một ánh nhìn nghiêm túc.
“Rằng anh là người thân cận nhất với chị hai ngoài gia đình chị ấy ra.”
“Thật vậy sao…?”
Nếu em nói thế thì là đúng nhỉ… chắc vậy.
Nhưng… không. Tôi đã luôn coi cô ấy là một tồn tại xa lạ. Có lẽ có một vài thứ của Aisa vẫn chưa thay đổi quá nhiều.
Trong khi tôi đang cân nhắc điều đó, Manami bỗng đứng lên khỏi đùi tôi.
“Chà! Nhân lúc chị hai đang vắng mặt, em có một thứ muốn làm đây!”
Cái biểu cảm bí hiểm mới nãy trên khuôn mặt em ấy là gì vậy? Trong một tích tắc, Manami trở lại với vẻ tươi vui mọi ngày và đột ngột kêu lên.
“Em đang làm gì thế?”
“Un. Em muốn hứa một điều với anh Kouki.”
“Hứa?”
VÌ lí do nào đó, Manami ngồi với tư thế quỳ và nhìn vào tôi với đôi mắt lấp lánh.
Sự khác biệt giữa vẻ dễ thương mọi khi của em ấy và thứ tôi đang chứng kiến đây khiến tôi có chút gì đó lo lắng.
“Nếu trong kỳ kiểm tra sắp tới mà em có kết quả tốt, em muốn một phần thưởng.”
“Được thôi.”
“Đồng ý nhanh thế? Em còn chưa kịp nói với anh đó là gì mà!”
Bất kể kết quả của em ấy có ra sao, tôi vẫn sẽ biết rằng em ấy đã cố gắng nhiều đến mức nào. Đó là dự định ban đầu của tôi.
Tôi nghĩ rằng em ấy sẽ cảm thấy hạnh phúc nếu được tôi mua cho một cái bánh kem hay gì đó.
“Được rồi! Nếu em vào được top 30, anh sẽ phải làm bất cứ điều gì em nói!”
“Top 30…”
Tôi cảm giác như một mục tiêu thực tế hơn sẽ đỡ gây sốc hơn thế này…
“Này! Đừng làm khuôn mặt đó chứ!”
“Anh xin lỗi, xin lỗi mà. Nhưng em chắc chứ? Ý anh là, top 30 chẳng dễ ăn đâu.”
“Đúng hơn là, anh Kouki này, chẳng phải anh muốn thay đổi cái phần mà anh sẽ phải làm bất cứ thứ gì em bảo sao?”
À thì, là do tôi nghĩ rằng Manami sẽ cảm thấy ổn với một chiếc bánh ngọt hay gì đó chứ.
“Em cảm thấy như anh đang nghĩ về điều gì thô lỗ lắm vậy.”
“Được rồi, anh hứa với em đấy.”
“Thật sao! Được rồi nhé!”
Vì lý do nào đó, em ấy quay lưng về phía tôi và rồi làm một tư thế đắc ý. Dường như em ấy đang cố giấu đi điều đó hoặc gì đó, nhưng rõ ràng là tôi thấy được toàn bộ kìa.
“Vậy thì, hứa rồi đấy nhé!”
“Hoài niệm thật đấy.”
Manami, người một lần nữa ngồi thẳng lưng lên, quay về phía tôi rồi đưa ngón út về phía tôi.
Tôi móc ngón út của mình quay ngón tay nhỏ hơn nhiều được hướng về phía mình.
“La-dee-dah, những bí mật đầy xấu hổ của anh Kouki sẽ bị phát tán ra khắp trường.”
“Đợi chút đã.”
“Em đã buông ngón tay anh ra rồi mà!”
Với cái kiểu hát hò lệch tông không vần kia thì hứa hẹn gì nữa, nhưng lỡ chốt với nhau mất rồi. [note37855]
“Được rồi, anh mong chờ kết quả của em đấy!”
Nói thế, Manami trở về với vị trí cũ.
Như thế cô ấy đã quan sát chúng tôi, Aisa bước vào phòng, mang theo trà bánh, và rồi chúng tôi quyết định sẽ tạm nghỉ buổi học này một chút.
Nụ cười tươi của của Manami, cùng với nụ cười nhẹ nhàng của Aisa. Một lần nữa nhìn thấy chúng, tôi cảm thấy thật lo lắng và lạc lõng, khi mà cả hai đã trưởng thành, trở nên thật dễ thương và xinh đẹp.
Tôi nhớ lại lời của Akito.
“Sự thật rằng mày có thể thoải mái vào nhà của chị em nhà Takanashi đối với đám con trai đằng kia mà nói còn hấp dẫn hơn cả việc trúng số kìa.”
Tôi cảm thấy như giờ mình đã có thể hiểu được một chút những gì mà đám con trai kia thấy hứng thú rồi.