Chương 02: Cô bạn thuở nhỏ tôi dường như là một Anh hùng, thế nhưng tôi lại không nỡ để cô ấy một mình được
Độ dài 2,667 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-02 03:00:02
Chuyện xảy ra trong cái mùa mà toàn thể Nhật Bản ngập tràn trong điệp khúc của những con ve sầu cất lên và cả cái ánh nắng nóng nực bực bội của mặt trời nữa. Lễ tổng kết kết thúc đã đánh dấu sự bắt đầu của kỳ nghỉ hè dài này, và hiện giờ chúng tôi đang cùng đi trên đường từ trường về nhà.
“Ah, chờ chút xíu đã.”
… Tôi đôi phần gãi tai lúng túng và cố hỏi Arina lại lần nữa. Đó là bởi do tôi thật sự không hiểu ý của cô ấy là sao.
“Cậu nói lại một lần nữa đi.”
“Đ, được rồi Yuu-kun. Mình xin lỗi vì đã ăn nói tệ hại vậy nên làm cho Yuu-kun không hiểu được.”
‘Yuu-kun’ đó chính là cái biệt danh mà cô ấy tự thân đặt cho tôi theo ý của cổ nhằm mục đích ám chỉ đến tôi.
Thực chất tên tôi là Shinomiya Yuuki.
Hiện đang là học sinh lớp 11.
Tôi thì chẳng có sở thích đặc biệt gì cho cam. Bởi do chỉ là một người tầm thường nên tôi đã gặp không ít rắc rối vì tôi còn chẳng thốt nổi câu nào nhiều khi tự giới thiệu bản thân mình.
Song, cái người có dáng vẻ trông khá tự ti đang ở trước mặt tôi đây là nhỏ bạn thuở nhỏ Sakurai Arina của tôi.
Cô nàng đích thị là một đứa con gái giản dị làm sao, với mái tóc được bện lên, cộng thêm cái bộ dạng trông tội tội ấy càng khiến cô nàng lúc nào cũng chỉ biết vừa đi vừa cúi gằm mặt xuống.
Giữa một cặp trai gái bình thường kiêm luôn bạn thuở nhỏ như vậy ắt hẳn sẽ cắt đứt mọi liên lạc một khi họ bước lên năm cấp 2 rồi nhỉ, nhưng khổ nổi là cô nhìn hơi u ám nên thành ra cô ấy cũng chả có nổi mống bạn nào xấc.
Cứ nhìn cái cảnh cô ấy luôn luôn cô đơn lẻ loi như vậy thì làm sao tôi có thể bỏ cô ấy một mình được cơ chứ, và đến khi tôi nhận ra cô đã luôn hoàn toàn cất bước theo tôi ở những năm tháng học 3 rồi.
Nói vậy thôi, chứ thẳng ra nếu cổ chịu ngước mặt lên phía trước và nở nụ cười trên môi thì hẳn đó đã là nụ cười có phần đáng yêu hiện trên gương mặt ấy rồi. Nếu cô ấy mà có thêm tự tin hơn về bản thân mình thì chẳng phải sẽ có bạn trai rồi sao, nhưng…
Thôi quay lại chủ đề thôi.
Cái tôi muốn là tặng cho cô bạn thuở nhỏ một vài lời chúc giản đơn nhằm chúc mừng cho sinh nhật 17 tuổi của cô ấy hôm nay, nhưng là khi cô bắt đầu luyên thuyên mấy thứ như này.
“Yuu-kun nè, à, ừmmmmm. Arina là, cậu biết đó, là một Anh hùng, Anh hùng ở thế giới khác đó…. e, ehehehe.”
—, gì cơ?
Bộ cậu muốn được hỏi lại nữa à?
“Đúng thiệt tình là mình chả hiểu cậu nói đang nói gì luôn đấy.”
“P, p, p, phải, đúng thật vậy. Cậu chắc không hiểu được đâu. Tại vì Arina là một đứa ngốc cơ mà.”
“Cậu có trở thành đứa ngốc đi chăng nữa cũng làm gì được với chuyện này đâu. Mà kể cả là ngốc đi nữa thì… Hả? Cái gì cơ? Một anh hùng? Cậu ư?”
“Phải đó, cậu nhìn nè.”
Dứt lời cô xới tung chiếc cặp túi được nhà trường cấp cho của mình và rồi lấy thứ gì đó từ bên trong ra.
Là một chiếc băng đô kim loại… không, là một cái vòng tròn kim loại được đính trên đó là một viên đá quý màu đỏ khắc lên từ ‘Anh hùng’.
Arina sau đó đội thứ đó lên đầu cô và nói rằng, “Nhìn nè… đây là trang bị huyền thoại đó, cậu thấy chưa?”
Ý cậu ‘thấy chưa’ là sao cơ?
Chứng kiến cái cảnh tượng cô nàng khoác trên mình bộ đồng phục thủy thủ xanh thẳm còn trên đầu thì đội một cái vòng kim loại to dày nhìn trông cứ quái quái thế nào ấy.
Nếu là bạn bình thường thì chắc sẽ nói vầy.
[Ahahaha, là một trò đùa, phỏng? Cậu biết nó không vui gì đâu nha]
“Này, phải chăng cậu có bị rơi vào mấy cái màn lừa đảo đáng ngờ không đấy? Đối với tên lừa đảo nào đó thì có hơi sợ thật nhưng nếu là cậu thì chắc cũng có thể.”
“Ừmm, không phải đâu mà, ờ… X, x, xin lỗi!”
Nguyên do là cô ấy ngay lập tức buông ra lời xin lỗi nên theo đó cuộc trò chuyện nào cũng dừng hẳn đi.
Vậy nên đó là tại sao tôi lại chính là người duy nhất có thể tán gẫu được với cô ấy mà thôi, bằng cách từ từ vỗ về cô hết lần này đến lần kia, tôi cuối cùng cũng đã có thể nắm bắt được toàn bộ sự việc này rồi.
Vào sáng ngày sinh nhật thứ 17 của cô, mẹ cô ấy bỗng nói.
“Arina… Arina, dậy đi con. Có nhớ hôm nay con phải tới lâu đài gặp Nhà vua không đó.”
Lúc đó trong tôi đã rất muốn lên tiếng phản bác, nhưng lại chọn cứ mặc kệ và để nó trôi đi thôi.
Rồi hiển nhiên sau đó, câu trả lời ngốc nghếch của cô gái chỉ đơn giản là vầy.
“Mẹ ơi, con không hiểu lắm.”
Thì tất nhiên rồi nhỉ.
“Con nghe này, trước đây mẹ chưa bao giờ nói cho con nghe, nhưng thật ra người ba quá cố của con là một vị Anh hùng đến từ thế giới khác. Cho nên, con là người sở hữu dòng máu Anh hùng chảy trong mình, và chính con sẽ phải lên đường đi tiêu diệt Quỷ Vương một khi đến tuổi 17.”
Dì ấy dương như đã nói thứ gì đó mà hoàn toàn vượt ra xa khỏi mọi luân lý bình thường mà tôi biết.
Nếu những gì dì ấy nói là sự thật thì chẳng phải dì thật sự giống cần tư vấn tâm lý lắm sao?
Dù dì ấy đã giải thích cặn kẽ vấn đề này, nhưng hình như cái đầu chậm hiểu đó của Arina phải tốn mất vài giây mới hiểu hết sự tình cho được.
“Con hiểu rồi. Vậy là con, con có thể sử dụng ma thuật được ư.”
“Khoan, dừng cái đã. Dừng lại, LÀM ƠN DỪNG hồi tưởng lại giùm cái!”
Bỗng Arina đứng như chết lặng, cô làm bộ mặt kiểu như không biết tại sao mình lại bị kêu dừng lại.
“Gì cơ,… cậu có thể làm phép được ư?”
“P, phải. Vậy có lạ lắm không?”
“Chuyện không phải là ‘nó có lạ không’. Aah, mình thật sự muốn nói vặn lại cơ mà. Hay là giờ cậu thử làm phép xem đi.”
“Ể, ể… N, nhưng mà, nguy hiểm lắm đó.”
“Đừng có lo gì hết, cậu mau mau làm đi.”
Bản thân tôi giờ đây đã hoàn toàn chuẩn bị chứng kiến cảnh cô ấy thất bại toàn tập và theo đó chuẩn bị làm cho cái cuộc trò chuyện ban nãy được tiếp tục bằng giọng câu như, “Đấy, làm gì có ma thuật hay gì đâu chứ. Mình thấy hình như cậu đã nhầm lẫn hay gì đó rồi.”
Tuy nhiên.
“Hỏa thuật”
Khi cô buông ra câu niệm chú, bỗng từ đầu ngón tay cô ấy bừng lên một ngọn lửa cùng với đó là tiếng cháy xém.
Rồi sau khi đã đốt cháy đen một phần của bức tường gần đây, sau một lúc lâu cô ấy mới dừng hẳn lại.
“Huwhaaaaaaaa!?”
Cô gái này thực sự phóng ra lửa được luôn à.
“Mình, mình lỡ đốt mẫu tường mất rồi. Liệu, liêu bọn họ có giận không?”
Song Arina lại trở nên lo âu thấy rõ sau sai lầm cô vừa gây ra.
“Họ, họ sẽ chỉ đến tức giận với Arina thôi nên Yuu-kun hãy chạy đi nhé. Yuu-kun có làm điều gì xấu đâu!”
“Này, đưa tay cậu đây !”
Tôi chộp nắm lấy xem xét bàn tay của Arina, cái người mà vừa nói mấy thứ gì đó nghe chẳng tài nào hiểu được.
Không hề có một bình xịt hay thủ thuật nào cả. Mà đầu tiên phải kể đến, cô gái này chắc chắn sẽ không đi dùng hết mô não để tạo ra ba cái trò lừa bịp này đâu. Bởi có lẽ do chính cô ấy là một người khờ khạo nên thành ra đó chính xác là lý do làm tôi buộc phải tin vào cô thôi.
“… vậy cậu có thể làm được trò gì khác ngoài cái phóng ra lửa như ban nãy không?”
“Thì, thì có gió và nước và sấm chớp nữa nè. Và chỉ cần chút đỉnh nữa thôi là mình có thể bay lên trời được luôn đấy.”
Ể—, cái quái gì, hả—?
Cái thực tế rằng cô bạn thuở nhỏ của tôi lại có thể sử dụng ma thuật… Giờ tôi cũng chả biết nên phản ứng sao nữa nè…
Trước việc trở nên quá đỗi bối rối, thành ra cả quá trình suy nghĩ đầu óc của tôi như dừng lại vậy. Còn Arina thì đang cố trôi theo mấy hành vi lạ kì đó của tôi nói rằng.
“X, xin lỗi, mình thành thật xin lỗi nhé… Phải chăng mình đã làm cậu thấy bất ngờ lắm nhỉ? Có lẽ mình là một đứa đáng kinh tởm chăng.”
Như thể vừa tự nghĩ ra sự hiểu lầm có phần tiêu cực như vậy, bỗng gương mặt Arina bắt đầu nhăn lại tựa như cô sắp chợt òa khóc tới nơi.
“Nếu, nếu Yuu-kun mà vứt bỏ mình đi, thì A, Arina cũng không còn thiết sống trên đời này nữa.”
Chắc ràng một ngày nào đó cô ấy cần phải thôi cái tính phụ thuộc vào tôi đi, nhưng ngay lúc này đây, thay vì vậy thì.
“Vậy?... Cậu đúng là một Anh hùng?”
“Ừm. Mình xin lỗi. Vì đã trở thành Anh hùng.”
“Và cậu thì đang trên hành trình đi tiêu diệt Quỷ Vương ư?”
“Đúng, và mình xin lỗi. Sau cùng giờ đang là hè mà, và cũng do mình không có việc gì để làm, nên mình đã nghĩ có thể mình sẽ thực hiện tốt được nhiệm vụ này.”
Còn tôi đang bị ăn ngay cơn đau đầu nhẹ đây, nhưng nhờ vậy mà mọi chuyện đã sáng tỏ hơn, có lẽ điều duy nhất tôi có thể làm bây giờ là chấp nhận những gì cô ấy nói thôi.
Sau khi quyết định tán thành trái với ý muốn của bản thân, tôi buông giọng.
“Chà, vậy chúc may mắn nhé. Mà nói trước, mình sẽ không đi đâu đấy.”
“Ể……. ỂỂỂỂỂ!?”
“Cậu đừng có mà cứ đi lòng vòng muôn nơi mà vẫn giữ cái mong đợi rằng mình sẽ luôn ở bên cậu như thể đó là điều hiển nhiên. Mình không phải là người bảo hộ của cậu đâu. Chứ cậu nghĩ ai trên đời này lại đi làm cái nhiệm vụ kỳ dị đó sau khi cuối cùng đã có một kỳ nghỉ lễ chứ hả…?”
“Uuu…”, Arina sụt sịt mũi.
“Thôi được rồi, nếu Yuu-kun đã nhất quyết nói vậy, thì Arina sẽ đi một mình.”
“Cứ thống nhất vậy đi.”
“V… vậy cậu sẽ thực hiện cho mình một điều ước được không?”
Tôi cũng chấp nhận điều đó, và rồi.
“Cậu cho mình khăn tay của Yuu-kun nhé?”
“Hả? Tại sao?”
“Thì là, vật kỷ niệm mà. Chắc rằng ở nơi đó mình sẽ phải trải qua nhiều thứ khác lạ và cả nhiều chuyện đau khổ nữa, nhưng nếu mình có thể cảm thấy Yuu-kun đang ở bên cạnh, thì mình sẽ ổn cả thôi.”
Cô nàng này phụ thuộc quá đi mất.
Ban đầu tôi đã nghĩ mình sẽ buông ra lời nói ‘Không được’, nhưng sau khi tự mình tiễn cô đi. Thiết nghĩ sẽ tốt hơn nếu tôi cho cô ấy một vài sự hỗ trợ nhỉ.
“… đây này.”
Song tôi lôi từ cặp ra một cái khăn trông cũ nát thực sự.
“Uwaa! Khăn tay của Yuu-kun kìa!”
Cái cách cô chụp lấy nó nhìn cứ như một con vật đang nhảy lấy miếng thịt ấy.
“Mà mình đã dùng nó để lau mồ hôi và vài thứ đấy, cậu biết chứ.”
“Mình không phiền đâu.”
“Làm ơn có bận tâm đi má trẻ. Cứ giặt cho sạch trước khi cậu khởi hành.”
“… mình sẽ làm.”
“Hửm?”
“Không, không có gì đâu. C, cảm ơn cậu!”
Giời ạ, giờ nghĩ lại, tôi đúng là chưa có chuẩn bị quà cáp gì cho sinh nhật cô ấy hết trơn, nghĩ tí nữa thì làm. Mà nếu như cô ấy sắp đi, thì có lẽ tôi nên chuẩn bị thứ gì đó cho tử tế xíu nhỉ.
Khi tôi đang vừa đi vừa nghĩ ngợi vậy, “Mình, mình có thể có thêm một thứ nữa không?”, Arina cất tiếng.
“Tóc của Yuu-kun. Mình băn khoăn liệu mình có thể lấy… chỉ… một chút ít thôi…”
“Hử?”
“Mình nói là, ờm… tóc ấy. Tại do từ lâu về trước mình có nghe phong phanh ở đâu rằng khi bạn muốn bàn về một vật kỷ niệm thì hẳn đó sẽ phải là tóc của người yêu mới được, mà tất, tất, tất nhiên Arina có phải là bạn gái của Yuu-kun hay gì đâu chứ, nhưng nếu có thể có được một chút tóc của Yuu—kun thì mình sẽ thấy may mắn hơn chăng.”
“———………”
“Ơ, phải chăng A, Arina đáng sợ lắm, nhỉ?”
Bạn cũng chả thể giải quyết được cái sự thật rằng cô ấy đang rất muốn tóc của tôi chỉ bằng việc gọi cô là đáng sợ đâu cơ chứ, nhưng thật tình rốt cuộc tôi cũng không thấy ngạc nhiên gì xấc cứ mỗi khi cô nàng này thi thoảng lại đòi hỏi vài thứ kì lạ.
Hơn nữa, hẳn tôi sẽ không còn cơ hội nào để trao cho cô ấy món quà nữa mất.
“Thôi được. Của cậu đây.”
“C… cảm ơn cậu rất nhiều! Thực sự rất cảm ơn cậu!”
Khi còn đang cảm ơn tôi hết lần này đến lần khác, song cô ấy lấy ra một cái kéo rồi cắt đi một phần tóc của tôi.
“T, tóc… tóc của Yuu-kun… Ehe, …. Ehehehe.”
Trong bộ dạng quá đỗi hào hứng cô đựng lọn tóc đó vào trong một cái túi zip nhỏ bằng nhựa.
Uwaa—.
“Nếu cậu mà không chịu dừng mấy cái sở thích quái dị đó của cậu lại, thì coi chừng bị mọi người xa lánh cho coi.”
“T, thức tế không phải vậy đâu. N, nhưng, thứ tóc này, mình đã luôn muốn có được nó mà.”
Chà, thôi sao cũng được.
Ai ai chắc hẳn cũng đều có một hay hai sở thích quái lạ mà nhỉ, miễn là không ai phát hiện thì cô ấy sẽ ổn thôi.
Bất luận thế nào, hôm nay là sinh nhật của cô ấy mà ha.
Nên tôi sẽ cứ để cô làm tùy ý thích theo ước muốn của mình vậy.
“Ờ, ờ, ờm. Mình nghĩ giờ chúng ta có thể bàn về chuyện này nhỉ.”
“Cái gì cơ.”
“Móng tay của Yuu-kun. Mình có thể lấy chúng đi nữa được không?”
Tôi xin rút lại lời nhá.
“Bộ cậu đang lên cái kế hoạch khỉ gì vậy hả, tập hợp tóc và cả móng tay ư! Không lẽ cậu đang lên cố nguyền rủa mình hay sao!?”
“Làm gì có, mình sẽ không bao giờ rủa Yuu-kun đâu! Thật ra ý mình không phải mấy thứ kiểu vậy đâu! Chỉ, chỉ là mình muốn làm cho mùa hè này đầy ắp kỷ niệm với Yuu-kun trước khi lên đường thôi.”
“Chờ, đã! Đừng có đi mấy câu gây hiểu lầm như thế nữa coi!”
“Ah, aaaaaaaaaa, mình vô cùng xin lỗi! Arina đang trở nên dâm dục mất rồi! Mình, mình sẽ tạ lỗi bằng cách đi chết đây!”
“Cậu đừng có nghĩ tới việc chết giùm đi! Cứ sống như này là được rồi! Bình tĩnh lại chút nào!”
“Như là chút quà mọn cho dưới âm phủ mình muốn được lấy đồng phục của Yuu-kun…”
“Bộ cậu là Datsue-ba à?”