Chương 1.4
Độ dài 917 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-16 15:15:42
Trans: Khanhkhanhlmao
____________________________
Ngay sau khi kết thúc buổi gặp mặt offline thành công đó, tôi liền phóng thẳng một mạch về nhà mà không vòng vèo đi thêm chỗ nào cả.
"Về rồi đây…"
Hôm nay thực sự là một ngày rất dài. Tôi giờ chỉ muốn lao ngay vào giường, nhưng trước tiên cần phải báo cáo kết quả cho Kotomi đã.
Bước lên lầu, tôi gõ cửa phòng Kotomi.
"Kotomi! Anh về rồi đây!"
Cánh cửa mở ra cùng với âm thanh cọt kẹt.
Kotomi vẫn đang mặc đồ ngủ, chắc là vì em ấy đã ở nhà cả ngày. Với mái tóc vẫn chưa được buộc lại, à thậm chí tóc rối còn chưa chải nữa.
Một sự tương phản hoàn toàn so với cô gái đầy phong cách mà tôi nhìn thấy lúc trước. Thật đáng kinh ngạc khi hai otaku mà lại có thể khác nhau đến vậy.
Hồi lớp chín, Kotomi từng rất sợ hãi khi bị mấy chàng trai tiếp cận ở cửa hàng anime. Nhưng nếu em ấy biết chỉnh lại tư thế thì phong cách sẽ trở khá ổn đấy chứ.
Ngoài ra, Momoi rất thân thiện với con gái. Ngay cả một đứa lôi thôi và không quan tâm đến thời trang như Kotomi cũng có thể kết bạn với Momoi nếu cô ấy biết họ có chung sở thích. Tuy muốn tránh việc tiết lộ ngay danh tính thật của Mahorin ngay, nhưng tôi có thể thăm dò xem Kotomi có ý định kết bạn với... vợ trong game của em ấy ngoài đời thật không.
"Mừng anh về, Haru-nii! Buổi gặp offline thế nào rồi?"
"Thành công rực rỡ, bọn anh đã có một khoảng thời gian vui vẻ."
"Đúng là Haru-nii! Em biết tin tưởng anh là lựa chọn đúng đắn mà! Cảm ơn anh!"
"Không có gì. Nhân tiện, tổng hóa đơn là 2.300 yên. Em có để dành đủ tiền tiêu vặt không đó?
"Có. Đợi một chút… Đây, 2.300 yên." [note59362]
"Được rồi, nó đây."
Khi tôi đưa sticker MioMio ra, đôi mắt của Kotomi rực sáng lên.
"Whoaa! Dễ thương quá!"
"Anh vui vì em thích nó. Hãy giữ gìn cẩn thận nhé."
"Vâng! À, về cái đế acrylic—"
"Anh đã tặng nó cho Mahorin rồi."
"Thực sự tặng nó luôn à. Vậy anh nhận được nhân vật gì đó?"
"MioMio."
"Cái!? Anh đã thắng được MioMio!?"
"Ừ, đúng vậy. Trong lúc nói chuyện với anh, Mahorin bắt đầu muốn có MioMio và cô ấy rất biết ơn."
"Em hiểu rùi… Tuy cũng muốn có nó, nhưng nếu Mahorin vui thì cũng được," Kotomi nhìn tôi tò mò.
"Vậy, Mahorin là con gái à?"
"Ừ, chuẩn."
Sau đó Kotomi thở phào nhẹ nhõm, "Thật may quá."
"Sao đấy? Em thực sự quan tâm đến giới tính của cô ấy ư?"
"Tất nhiên rồi, nếu cô ấy là con trai thì em sẽ hoang mang lắm. Em dùng nhân vật đẹp trai vì muốn làm quen với gái mà."
"Ồ, đó là lý do em dùng nhân vật nam à?"
"Ừm. Em nghĩ rằng nếu dùng nhân vật hấp dẫn thì sẽ tự động hút mấy cô gái đến gần, và Mahorin là người đầu tiên tiếp cận em. Chúng em nói chuyện và phát hiện ra cả hai đều là otaku. Hơn nữa, cô ấy thích tất cả các bộ anime mà em thích nên việc trò chuyện rất hợp nhau."
"Và sau đó hai đứa kết hôn?"
"Ừm, tuy có thể chat mà không cần kết hôn. Nhưng khi kết hôn, các log chat sẽ lưu lại như một bản ghi về cuộc sống hôn nhân cho đến khi ly hôn. Chat với Mahorin rất vui nên em muốn lưu giữ nó lại, vì vậy chúng em đã kết hôn."
"Anh hiểu rồi. Dù sao thì em thực sự rất vui khi chat với Mahorin đúng không?"
"Vâng! Rất vui!"
Kotomi rạng rỡ. Biểu cảm này chắc chắn là điều mà em ấy sẽ không thể hiện ở trường. Nếu chỉ cần chat thôi mà đã mang lại niềm vui như vậy, tôi chỉ có thể tưởng tượng niềm vui sẽ lớn đến thế nào nếu họ trở nên thân thiết ngoài đời.
"Vậy thì, em nghĩ sao về việc gặp Mahorin ngoài đời?"
"Hả? Không, không, không! Tuyệt đối không! Không thể nào! Đó là lý do em nhờ Haru-nii mà."
"Anh biết. Em xấu hổ khi nói chuyện trực tiếp với cô ấy phải không?"
"Vâng… Em không đời nào có thể nói chuyện mà không lo lắng nếu không phải qua chat."
"Nhưng em biết đó, nếu thực sự thử nói chuyện với cô ấy thì có thể nó không tệ như em nghĩ đâu. Giống như việc xin thêm phần ăn— em chỉ cần giải thích tình hình thì cô ấy sẽ hiểu thôi."
"Em không thể…" Kotomi yếu ớt nói.
Mặc dù tôi muốn em ấy kết bạn với Momoi và vượt qua sự nhút nhát, nhưng việc ép buộc sẽ không công bằng.
Hơn nữa với Kotomi, trò chơi trực tuyến là nơi trú ẩn— nơi để tương tác với người bạn thực sự đầu tiên của em ấy. Dù cho không thể gặp mặt trực tiếp, em ấy vẫn có thể tận hưởng những khoảnh khắc hạnh phúc qua các cuộc trò chuyện.
Trong khi tôi làm điều này vì lợi ích của Kotomi, việc ép buộc em ấy gặp Mahorin khi chưa sẵn sàng có thể gây rắc rối hơn là giúp đỡ.
"Nếu em nói vậy thì được thôi, anh đi ngủ đây."
"Vâng. Cảm ơn anh nhiều vì hôm nay, Haru-nii."
"Không có gì" tôi đáp lại, bước vô phòng của mình và phóng ngay lên giường.