• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 10 - Học hành chuẩn bị cho kỳ thi

Độ dài 897 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-11-29 22:19:36

“Vào đi.”

“X-Xin lỗi đã làm phiền ạ...”

Rốt cuộc tôi lại đến phòng Rina-san.

Vì sắp tới kiểm tra cuối kỳ rồi, và giờ cô sẽ giúp tôi học.

Bố mẹ của Rina-san... chính xác hơn thì, tôi khá lo lắng khi gặp bố cô ấy, nhưng hôm nay là ngày thứ nên chắc chú ấy vẫn đang ở chỗ làm.

Tôi hầu như không bao giờ nói chuyện với chú ấy, cơ mà chú thì biết tôi hẹn hò với Yuika.

Trên hết, không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu chú ấy phát hiện ra tôi lần này tôi hẹn hò với Rina-san nữa...[note48589]

Có lẽ, đến lúc nào đó tôi phải khai rõ ràng thôi.

“Đừng cứ đứng đó chứ, ngồi đi.”

“À, vâng.”

Rina-san giục tôi ngồi xuống đệm. Căn phòng rộng khoảng 8 tấm tatami, ngoài nội thất như tủ quần áo, bàn học và giường ra, không có nhiều đồ dùng cá nhân lắm. Căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, và tỏa ra mùi thơm nhẹ như hương dâu.

Tôi đã đến ngôi nhà này rất nhiều lần rồi, nhưng đây là lần đầu tiên tôi vào phòng Rina-san.

Rina-san mở lời trêu tôi.

“Em đang thấy lo vì đây là phòng chị gái người yêu cũ đấy hửm.”

“À, tất nhiên rồi. Mà đây không phải phòng chị gái người yêu cũ đâu, mà là phòng của người yêu em mà.”

Nghe xong, Rina-san đỏ bừng mặt. Cô khẽ cúi xuống lắc đầu.

“Ừ-Ừm, là vậy nhỉ... Chúng ta, ừm, học thôi nào.”

Bầu không khí dần trở nên khó xử, nên Rina-san bắt tay vào việc để thay đổi tâm trạng.

Tôi lôi ra một cuốn cách tham khảo tiếng Anh từ trong cặp.

“Đây. Em học tiếng Anh không tốt lắm, nên mong chị chỉ dạy.”

Tiếng Anh? Takuto-kun, em không tốt tiếng Anh á?”

Rina-san nhướng mày, hoang mang hỏi tôi.

“Xin lỗi nhé. Em là người thuần Nhật, không có hiểu tiếng Anh đâu.”

“Không, ý chị không phải vậy.”

“Thế là sao?”

“À thì, chị từng sống ở Mỹ. Chị là một người hồi hương.”

“Hee, lần đầu em được nghe chuyện đó á. Tuyệt thật đấy.”

“Nên là, chị không biết liệu có phải em cũng thế không, Takuto-kun.”

Tôi trưng ra gương mặt khó hiểu. Chẳng hiểu sao cổ lại có ý tưởng đó được.

“Em trông có giống một người từng sống ở nước ngoài không?”

“Không, không hề.”

“Em nghĩ mới nãy chị nói ngược lại đấy...”

“Ừm, vậy thì, em đi nước ngoài bao giờ chưa?”

“Ừ thì, rồi. Hồi đó em học tiểu học, nên giờ không còn nhớ lắm.”

“Khi ấy em có học tiếng Anh không?”

“Em chỉ ở đó tầm hai tuần thôi, nên cũng thực sự không thể nhớ được. Cũng chỉ là một chuyến đi chơi thôi mà.”

Hồi tiểu học, tôi còn không nói tiếng Nhật cho ra hồn được cơ mà.

Nên hiển nhiên, làm gì tôi đạt được đến cảnh giới có thể hiểu tiếng Anh chứ. Hầu hết tôi toàn bám theo mẹ thôi.

Nhưng nghĩ lại, tôi không nhớ gì nhiều lắm về chuyến đi. Có lẽ chuyện gì bất ngờ đã xảy ra chăng.

“Ra vậy. Ừm, tất nhiên là em không nhớ rồi.”[note48590]

“Vâng?”

“Được rồi, vậy thì, học thôi.”

“Mong được chị chỉ bảo ạ.”

Rina-san nắm chặt tay, hừng hực tinh thần.

Mở sách ra, Rina-san bắt đầu kèm tôi học.

Đối với tôi, đứa thậm chí còn mù tịt về mấy phần cơ bản trong tiếng Anh, Rina-san cứ như một vị thánh khi chỉ bảo tôi cẩn thận và tử tế.

Hay đúng hơn, cổ dạy khá giỏi. Tôi nghĩ cô ấy khá hợp làm giáo viên đấy.

“Ừ, đúng rồi đấy. Làm tốt lắm.”

“Có nhất thiết cứ lần nào em đúng là lại phải xoa đầu không?”

“Đây là chính sách giáo dục phát triển con cái bằng việc khen ngợi đấy.”

“Từ khi nào em thành con Rina-san thế?”

“Không thích à?”

“Không.”

“Eh, nhưng vui mà. Thử gọi mẹ xem nào.”

“M-Mẹ?”

“...N-Nghe cứ hư hỏng sao ấy... Em đừng nói mấy thứ kỳ lạ nữa được không?”

“Chị bắt em nói đấy...”

Tôi nhìn Rina-san khó hiểu. Dù sao thì, dù kẹt trong cái tình huống oái oăm này, việc học của tôi vẫn suôn sẻ dù toàn nói mấy chuyện không đâu.

Tầm khoảng một tiếng sau.

“Oh, đúng rồi, chị không đem gì lên đây uống nhỉ.”

“À, không, chị đừng để tâm.”

“Khong sao đâu. Chị sẽ đi lấy đồ uống, nên chờ xíu nhé.”

“Cảm ơn chị.”

Rina-san đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến mở cửa ra.

“Whoa, whoa!?”

Và một giọng nói đầy đau khổ vang lên, kèm theo đó là dáng hình quen thuộc.

Cánh cửa này biết phát ra tiếng thế à?

Tôi còn chẳng có thời gian để nghĩ mấy thứ vô nghĩa như thế khi thấy mái tóc màu xanh quen thuộc kia.

“Y-Yuika? Em có sao không?”

Rina-san lo lắng hỏi.

Mặt Yuika đỏ bừng khi lấy tay ôm trán, và bỏ đi mà chẳng nói lời nào.

“Ah, này, k-khoan đã...Yuika...”

Rina-san bối rối nhìn Yuika chạy đi mất.

Nhỏ đó đang làm cái gì vậy chứ?

Lẽ nào, cô đang nghe lén chúng tôi ngoài cửa nãy giờ sao?

“C-Con bé có sao không nhỉ... Chị sẽ qua kiểm tra nó một chút.”

“Oh, thế, để em đi cho.”

“Eh? Nhưng mà...”

“Em cũng có chuyện cần nói với cô ấy nữa, trước khi mọi việc trở nên rắc rối.”

Rina-san hơi khó xử, nhưng rồi nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Hiểu rồi. Vậy Yuika nhờ em nhé, Takuto-kun.”

“Đã rõ.”

Rina-san ra ngoài kiếm chút đồ uống, còn tôi thì tiến đến phòng Yuika.

Bình luận (0)Facebook