Chương 62: Lửng lơ!
Độ dài 1,690 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-05-08 10:45:37
trans n' edit: Spiky comebackkkkkkk (gòi chìm tiếp :3)
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Và thế là ngày hai mươi tư, cái ngày ấy, cũng đã đến.
Hôm qua là ngày cuối cùng của học kì hai, và kì nghỉ đông dài hai tuần tính từ hôm nay của chúng tôi thế là đã bắt đầu.
Bây giờ đã là gần bảy giờ sáng rồi.
Tôi thức dậy sớm hơn thường ngày vì ngủ không được ngon, bởi tôi cảm thấy bồn chồn vì buổi hẹn hò với Cheena sẽ diễn ra trong chốc nữa.
À thì, cũng không có gì khó hiểu khi đây là cơ hội chỉ đến một lần duy nhất trong đời để tôi có thể thổ lộ tình cảm của mình với cô ấy mà.
Đó là lí do mà tôi không thể để cho bản thân chần chừ tốn thời gian vô ích được.
Nghĩ vậy. tôi quyết định sẽ làm những hoạt động mà thường ngày mình vẫn làm.
Sau buổi chạy sớm, tôi trở về và đi tắm.
Tôi dành nhiều thời gian hơn bình thường để lựa chọn áo quần cũng như chải chuốt lại tóc tai của mình cho chỉn chu.
Sau khi cẩn thận chuẩn bị xong, tôi khoác chiếc áo khoác màu đen bên ngoài chiếc sơ mi đen, cùng với chiếc skinny jeans và một chiếc khăn choàng bản rộng quấn quanh cổ.
Tôi cũng không quên đeo thêm chiếc dog tag của mình lên cổ và cả cái vòng tay cặp nữa.
Sau khi xong xuôi, tôi vuốt tóc lại cho đúng nếp…
Hết cái để làm mất rồi.
Mà dù sao thì biết được mọi thứ đã ổn thỏa sớm còn hơn là lúc đi rồi tự nhiên nhớ ra bản thân vừa quên chưa làm gì đó thì buồn lắm.
Tôi tự hỏi xem Cheena sẽ ăn mặc thế nào nhỉ.
Sẽ có nhiều người xung quanh lắm và liệu họ có tự nhiên chen ngang phá bầu không khí không ta?
Nhỡ may lỡ mồm nói “Lily” trong khi tỏ tình với cậu ấy thì sao nhỉ?
…Lỡ nói nhầm thành Lily thật thì sao?!
Khôngggggg~!
Haizzz, làm mình nhớ lại khuôn mặt cười mỉa của con bé Lily quá!!
Tôi tính sẽ rời khỏi nhà lúc chín giờ cơ, mà giờ thậm chí còn chưa tới bảy giờ sáng nữa.
Tôi nên ăn sáng với cái gì đây nhỉ…?
Tôi ngồi lên ghế, tạo dáng giống kiểu mấy người đang trầm ngâm suy nghĩ, còn đương rối beng cái đầu lên thì bỗng nghe thấy tiếng mở cửa nhà.
*Rầm*
[Yori, cậu dậy chưa đó?]
Giật cả mình, là Cheena!
[Cậu đến rồi à? Đừng nói với tớ là tại tớ suy nghĩ nhiều quá mà thời gian trôi nhanh như thế sao!]
[Nghĩ nhiều cái gì chứ…? Tớ thấy cậu ổn mà. Mới có bảy rưỡi sáng thôi. À mà dù sao thì, ta ăn sáng thôi!]
Tôi nhìn lên và thấy Cheena đứng đó, diện trên người một bộ đồ mùa đông.
Sau khi đứng lên và chào hỏi nhau (hôn má ấy mà), tôi đưa mắt quan sát Cheena.
[Umm,…cậu hôm nay mặc bộ đồ trông xinh đó.]
[Đồ mặc thường thôi mà,…nhưng mà cảm ơn cậu. Yori thì vẫn ăn mặc theo cái kiểu Mĩ đó nhỉ.]
[Dù sao thì tớ cũng có biết mốt thời trang hiện tại là gì đâu mà.]
Cheena đang mặc một chiếc áo dạ dài và quần denim ngắn.
Cái dáng cậu ấy đút tay vào túi áo, trông vừa tuyệt lại còn vừa hợp với cậu ấy nữa.
Hai đứa chúng tôi đi vào bếp để chuẩn bị cho bữa sáng, tôi chợt thấy bận tâm vì chuyện không đâu.
[Tớ thấy cậu thường không đội nón chụp đầu kiểu Nga nhiều nhỉ, Cheena. Tại sao thế?]
[Hn~. Ở Nhật thì không lạnh tới mức phải đội nó đâu. Với cả là tại tớ cũng không thấy nhiều người đội nó ở đây nữa.]
Có một loại nón Nga được gọi là Ushanka, là một loại mũ mặc mùa đông làm từ lông thú.
Nói cho đơn giản dễ hiểu thì, là kiểu mà…I*ya đội ấy.
Nói lại nhé. Nó đúng là cái kiểu mũ mà I*yasviel đội đó.
Nó là một loại nón phổ biến ở Nga, nhưng tôi lại chưa lần nào thấy Cheena đội nó cả, nên tôi mới tò mò hỏi thử thôi.
Cheena đang rửa tay bỗng nở một nụ cười đầy quỷ quyệt với tôi và trả lời.
[Nếu cậu muốn thấy tớ đội nó đến thế thì lần tới tớ sẽ đội nó cho cậu xem ha.]
[Ugh, tớ sẽ nghĩ về chuyện đó.]
Đó là một câu trả lời đầy cám dỗ với ý nói rằng: “Tớ sẽ mặc bất kì thứ gì cậu muốn tớ mặc.”
Và ngay trước khi chúng tôi khởi hành, tôi đã bị đe dọa phải giữ bí mật chuyện này.
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Sau khi ăn sáng xong, chúng tôi rời khỏi nhà và bắt đầu buổi “hẹn hò” của hai đứa, sớm hơn so với dự định.
Cả hai đứa bắt một chuyến xe bus, sau đó chuyển sang đi tàu để có thể đến được thủy cung có hơi chút hẻo lánh nằm ở thị trấn kế bên.
Khu vực xung quanh là tuy là vùng đồng quê ít người, thế nhưng thủy cung này lại lớn đến không ngờ.
Hơn nữa, họ còn có một khu vực chỉ dành cho dịp Giáng sinh và ta không thể vào đó trừ khi ta có vé.
Giá vé vào cổng có cao hơn mọi khi, nhưng đây vẫn là một ý tưởng kinh doanh hay đó chứ.
[Tớ đang không biết là nay mình sẽ được cậu hộ tống đi đâu đó?]
Chúng tôi hiện đang trên chuyến tàu cuối hướng về phía ngoại ô.
Cả hai đứa cùng ngồi cạnh nhau vai kề vai, chờ đợi con tàu chở chúng tôi đến điểm cần xuống, và rồi Cheena hỏi tôi như thế.
Tôi đã giữ bí mật về buổi hẹn hò này cho đến tận ngày hôm nay.
Nhưng tôi nghĩ cũng đã đến lúc bật mí cho cậu ấy biết rồi.
Tôi muốn được thấy vẻ mặt đầy hào hứng của Cheena ngay khi đến nơi.
[Fufufu…là một nơi mà Cheena chưa từng được tới bao giờ đó. Cậu nghĩ nó sẽ là nơi nào nào?]
[Thủy cung chăng?]
[… Sao cậu lại có thể đoán trúng được ngay lần thử đầu tiên cơ chứ?!]
Cậu ấy đoán đúng mất rồi.
[M-mà không sao. Cậu có đoán được hay không cũng chẳng sao cả. Dù sao thì sớm muộn gì chúng ta cũng tới đó mà…]
[Và tiếp theo sẽ là cậu nói gì đó với tớ nhỉ?]
[…Tớ về đây.]
[Thôi mà! Có gì đâu. Tớ mong đợi chuyến thăm thủy cung này lắm đó!]
Cheena cố an ủi tôi trong khi kéo vai tôi ngả người về cái ghế.
Chết tiệt thật mà! Tôi không ngờ là cậu ấy lại có thể đọc trước được tôi đến mức đó.
Có lẽ cả đời tôi sẽ không bao giờ khiến cậu ấy ngạc nhiên được mất.
Tàu đã đến nơi rồi, và hai đứa chúng tôi bước xuống.
Cái lạnh, thứ thế chỗ cho sự thoải mái bên trong tàu, khiến tôi phải rùng mình.
[Lạnh ghê.]
[Xem này, tuyết đã phủ trắng xóa rồi kìa, chúng ta cũng nhanh chân lên thôi, nhỉ?]
Bà thím người Nga này lúc nào cũng tràn đầy năng lượng dù trời có lạnh cách mấy đi chăng nữa.
Cậu ấy mạnh bạo kéo tôi đi, và thế là cả hai đứa bắt đầu rảo bước.
Thủy cung nơi mà chúng tôi đang hướng tới chỉ nằm ngay góc bên này thôi.
Nhờ vào hình dáng thuôn dài đầy ấn tượng của tòa nhà mà chúng tôi khó có thể nào mà bỏ lỡ qua nó được.
Bây giờ đã là gần mười một giờ trưa rồi.
Nếu chúng tôi đi ăn trưa rồi mới bắt đầu chuyến tham quan thì vẫn còn khá đủ thời gian.
Ngay khi đến nơi và bước vào tới cổng, người tiếp tân đã lên tiếng chào đón chúng tôi.
“Chào mừng đến với thủy cung! Bạn đúng là một cô gái xinh đẹp đó! Không biết quý khách đã có vé chưa ạ?]
“V-vâng, tôi có nó ở đây.”
Lúc nãy ở nhà vì lo lắng mà tôi đã kiểm tra những thứ có thể quên rất nhiều lần rồi. Nên tôi không có gì phải lo lắng cả.
“Được rồi. Tôi đã xác nhận vé của hai bạn. Hôm nay chúng tôi sẽ tổ chức bốc thăm trúng thưởng và người thắng cuộc sẽ được cho sư tử biển trong show diễn ăn đó! Hai bạn có muốn tham gia không?”
Chúng tôi được mời tham gia vào một sự kiện đặc biệt dành cho các cặp đôi thì phải, tôi nghĩ thế.
Nếu trúng thưởng, ta có thể được trải nghiệm cho sư tử biển ăn.
Nghĩ lại thì hồi trước tôi đã từng được trải nghiệm cho cá heo ăn rồi. Hoài niệm ghê.
[Cậu muốn thế nào? Ta tham gia chứ?]
[Cho sư tử biển ăn sao… Tớ muốn! Ta tham gia đi, Yori!]
[Để đó cho tớ.]
Được rồi! Tôi sẽ cho Cheena thấy được vẻ nam tính cửa mình!
Nhưng tôi bất ngờ bởi việc Cheena biết về mấy con sư tử biển đấy.
‘’Tôi sẽ tham gia.”
“Được rồi. Nếu như que màu đỏ rớt ra, bạn sẽ thắng cuộc!”
Người tiếp tân lấy ra ống bốc thăm với khoảng năm sáu cây que trong suốt đựng bên trong.
Tôi nên chọn cái nào đây…? Cái này đi!
“Sei~!”
“Chúc bạn may mắn lần sau nhé!”
~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~ ~
Tên của chương này bên eng là Lost, mà Lost thì có nhiều nghĩa: nghĩa bình thường thì là lạc đường (cả cái chương này chẳng thấy ai lạc đường cả) hoặc sâu xa hơn là mất trí - lose mind. (thằng chả nam chính cũng chẳng đến mức vì buổi hẹn hò mà như người mất trí), nên mình xin phép dịch là "lửng lơ" (ngược lại của lơ lửng á mấy má) trong "đầu óc lơ lửng trên mây" - ý chỉ là mấy đứa đang lâng lâng vì conditinhyeu nha :))
Tui chìm tiếp đây, mãi eo <3