• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 17 : Đừng nói với tôi đây là gặp phải hiền năng trên đường (4)

Độ dài 2,099 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 18:32:10

Chương 17 : Đừng nói với tôi đây là gặp phải hiền năng trên đường (4)

Góc nhìn của Huyền Đức.

"Hả ? Lưu Bị."

...Hử ? Chỉ nghe thấy âm thanh rất sững sờ của cô gái kia,tôi giương mắt lên nhìn và chỉ thấy đôi mắt cô gái kia mở hơi to.Bởi vì khăn che đầu mới vừa rồi bị lông mày làm cho nhô lên cho nên tới lúc này toàn bộ đôi mắt của cô ấy đã hoàn toàn lộ ra.

Chẳng lẽ cái tên của tôi cứ khiến cho người ta kinh ngạc như vậy sao ? Ha ha ha .

Được rồi,thật ra thì trong lòng tôi cũng ít hoặc nhiều cảm thấy vui mừng.Không nghĩ tới thứ tôi coi như không phải chuyện lớn gì cũng lại bị nhiều người biết rõ như vậy.

Uy tín của tôi,thứ mị lực như vậy hẳn sẽ không giới hạn với tôi là Lưu Bị về điểm này.Bất kể như thế nào,có lẽ bản thân tôi càng ngày càng được biết đến.

"...Chẳng lẽ...Người Khổng Minh nói đến...Nhưng mà...Không phải nên ở Tân Dã..." Trong khi tính tự yêu bản thân trong lòng trỗi dậy,cô gái kia cúi đầu và nâng cằm lên khi khí thế của cô ấy trở nên hơi nặng nề tỏng nháy mắt.Giọng nói của cô ấy rất nhỏ đến nỗi tôi cũng không thể nghe được rõ ràng.Hơn nữa,tôi cũng không có ý định bảo cô ấy lặp lại những gì vừa nói vì dẫu sao cô ấy cũng có chứng nói lắp và sợ rằng sẽ càng làm cho cô ấy lo lắng hơn mà thôi.

"Umm...Có vấn đề gì sao ?" Tôi hỏi như thế với hy vọng ít nhất cô ấy có thể nói rõ cho tôi biết.Tôi phỏng đoán ra cô ấy chắc chắn biết một số chuyện liên quan đến tôi.

"Hả ? À——Hu hu ." Cô ấy đột nhiên trở nên cảnh giác khi cô ấy nghe thấy câu hỏi của tôi và rùng mình rồi vội vàng giơ tay lên xua tay về phía tôi.Đồng thời,có vẻ như cô ấy cũng tự cắn phải lưỡi mình khi cô ấy đang ở trong bộ dạng hốt hoảng như vậy.Nhưng vì đang trong tình trạng gần như hốt hoảng như vậy,cô ấy thì còn không quên hạ khăn che đầu xuống khiến nó bây giờ hoàn toàn che toàn bộ đôi mắt của cô ấy .

"Không —— Không sao,việc của riêng tôi,chỉ vậy mà thôi..."

"Vậy,vậy sao..."

Cô ấy cố gắng hết sức để cho tôi không để ý đến nữa nhưng cô ấy vẫn cứ tiếp tục nói lắp hai lần nữa trong một câu ngắn như vậy.Cô ấy căng thẳng và khẩn trương như vậy cũng làm tôi cảm thấy rất khó chịu và cũng làm cho nói lắp theo giống như cô ấy khi tôi đáp lại.

Sau đó,có vẻ như rắc rối trong lòng của cô ấy vẫn chưa được giải quyết và vẫn sử dụng khăn che đầu để che hoàn toàn đôi mắt khi miệng cô ấy há mồm rồi ngậm miệng lại nhưng lại không nói ra một chữ nào.

"Ân nhân,bình tĩnh lại một chút.Bình tĩnh lại một chút cũng sẽ không như vậy đâu." Cuối cùng thì Hoàng Tổ cũng không chịu nổi nữa và xen ngang chúng tôi khi cô ấy cầm lấy hồ lô nước của cô gái kia và rót vào chén của cô ấy thứ chất lỏng bí ẩn đó.

Khi cô gái kia nhận lấy,cô ấy uống một hơi cạn sạch để tiêu hết những khó chịu trong lòng và thở dài khi cô ấy đã trở nên thoải mái không ít so với trước đó.

Đây là...

"À,hoàng thúc cũng không cần phải quá kinh ngạc.Có lúc ân nhân cũng sẽ như vậy,chuyện này thường xảy ra." Hoàng Tổ nói với vẻ mặt bình tình hiếm có khi cô ấy thấy vẻ mặt đầy nghi ngờ của tôi.Cô ấy nhìn cô gái kia và tiếp tục nói rất tự nhiên với tôi.

"Mặc dù ân nhân nói lắp nhưng cũng là tính chất gián đoạn.Về điểm này,ban đầu tôi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ." Cô ấy vừa nói vừa đổi chân gác khác."Nhưng mà gần đây tôi mới phát hiện ra thì ra ân nhân của cô ấy chỉ nói lắp khi cô ấy lo lắng mà thôi.Hoặc mỗi khi cực kỳ căng thẳng hay vô cùng khẩn cấp cô ấy cũng sẽ nói lắp.Hơn nữa lại cực kỳ gay gắt ."

"Hoàng Tổ,những chuyện này thì không cần nói nữa." Cô ấy lại vội vàng ngắt lời đưa tay lên chỉnh lại khăn che đầu để đặt nó lên trên trán khi lông mày nhíu lại và nói với giọng điệu nghiêm túc.Nếu như bây giờ cô ấy nói lắp,cộng thêm vẻ mặt hơi ửng đỏ thì nói cách khác bây giờ cô ấy đang xấu hổ,thẹn thùng phải không ?

...Nhìn như vậy,có lẽ cô gái này còn dễ thương hơn rất nhiều so với tôi tưởng tượng ban đầu một chút.

"Không,đừng nhìn..."

"A ! À,xin lỗi." Có vẻ như bệnh cũ của tôi lại tái phát một lần nữa.Mỗi khi tôi suy nghĩ về một người nào đó,đôi mắt của tôi lại không tự chủ được mà nhìn chăm chú về phía người đó.Cái này không liên quan mà hoàn toàn chính là vấn đề của tôi.

"Ừm..." Cô ấy nhìn tôi và hắng giọng trước khi định nói tiếp."Được rồi,chúng ta hãy quay trở lại chuyện chính đi."

"À,vâng." Tôi vội vàng đáp lại.Mặc dù không phải là bữa cơm với thức ăn đầy đủ ngũ vị nhưng ít ra chiêu đãi tôi với ghế và nước đường để uống vào bụng cũng đủ thể hiện sự hiếu khách rồi.Giữa đường có lẽ hơi lúng túng nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến những dự tính ban đầu của tôi.Tôi mở miệng hỏi vấn đề mà ban đầu muốn nói khi tôi nghĩ như vậy.

"Umm,sở dĩ tôi muốn hỏi đường." Tôi nói tỏng khi cô gắng hết sức nhớ lại những gì Tư Mã Huy đã nói qua với tôi."À...Nếu cứ đi thẳng về phía trước,có phải ở đó có một cái thôn nhỏ phải không ?"

"Đúng vậy." Cô gái ấy gật đầu và sau đó nhìn về phía Đích Lô đang buộc ở cây trước khi tiếp tục nói."Nói đơn giản thì ngài chỉ cần đi khoảng hai,ba canh giờ ( 4-6 tiếng ) là có thể đến được nơi đó.So với chúng tôi,ngài sẽ đến đó lâu hơn một chút."

"Ồ ~" Tôi gật đầu và không khỏi cảm thấy hai,ba canh giờ ( 4-6 tiếng ) vẫn là quá lâu.Cũng may ra tôi rời đi khi vẫn còn sớm cho nên nếu tôi may mắn,có lẽ tôi có thể đến được thôn trấn trước khi hoàng hôn và dừng chân ở một khách điếm nào đó.Khi tôi nghĩ về điều này,tôi cũng nhìn về phía túi treo ở bên Đích Lô.Tôi không khỏi cảm thấy bất kể là lúc nào,tiền bạc đều là thứ hết sức quan trọng.

"À,nói đến điều này,có phải hai vị cũng đi tới thôn trấn kia phải không ?" Tôi hỏi khi tôi đột nhiên nhớ tới nữa câu sâu trong lời nói mới vừa rồi của cô gái kia.Nếu đều nói mình muốn chút kinh phí,không phải bây giờ cũng sẽ đi đến đó sao chứ ?

"Ừm." Cô gái kia lại gật đầu."Chúng tôi cũng phải đi tới nơi đó."

Khi cô ấy nói tới điều này,cô ấy dừng lại một chút và sau đó nhìn chằm chằm không rời vào tôi trong khoảng 3-5 giây trước khi tỏ ra hơi cứng ngắc giơ ngón tay trỏ lên chỉ và tiếp tục nói trong dáng vẻ hơi giống một tiên sinh dạy học."Mặc dù tôi cũng không biết ngài có biết hay không nhưng nơi mà chúng tôi đang hướng đến là một thành nhỏ gọi là Tân Dã khi đi về phía bắc xa hơn một chút của thôn trang kia."

"Hả ?" Một khắc sau,ngay cả tôi vẫn chưa lấy lại tinh thần trước những gì cô ấy nói . Chẳng qua là trong lòng lúc này xúc động khi cô ấy không còn nói lắp nữa.

Nhưng ngay lập tức sau đó,Hoàng Tổ ở một bên phản ứng trước và kêu lên."Chúng ta cũng đi Tân Dã ?!"

"Thế thì sao ?" Cô gái kia cũng không biết chuyện gì xảy ra và chẳng qua hơi cau mày.

Hoàng Tổ nhìn cô gái kia một chút và sau đó 'đôi mắt' mở thật to nhìn về phía tôi trước khi tiếp tục nói."Theo tôi biết,hoàng thúc chắc cũng..."

Hử ? Tôi sao ? Điều này liên quan gì đến tôi ?

...

...Đợi một chút,cô gái đội khăn che đầu kia mới vừa nói cái gì cơ ?

"Tân Dã ?!" Tôi đã phản ứng rất chậm và vào thời khắc này vẫn phản ứng rất chậm khi tôi kinh ngạc và lập tức đứng dậy khỏi chiếc ghế xếp với vẻ mặt hoang mang không thể tin nổi rồi tiếp tục nói." Thật là trùng hợp ! Tôi cũng cần phải đi Tân Dã một chuyến."

"Hả ? " Cô gái kia ngạc nhiên và hiển nhiên là cô ấy cũng không ngờ rằng tôi cũng sẽ đi đến nơi ấy giống hết cô ấy.

Còn đối với tôi mà nói,hiển nhiên là chuyện này thuộc về loại hết sức may mắn.Nếu quả thật là chúng tôi đang cùng đi trên một con đường,vậy thì chúng tôi có thể đi cùng với nhau.Chậm một chút cũng không sao,ít nhất tôi cũng không cần phải suy nghĩ quá nhiều trên đường và hơn nữa cũng có thêm bạn đồng hành.

Nhưng sau đó,tôi lại giương mắt nhìn sau một lần nữa,chỉ thấy đôi mắt của cô gái kia mở thật to và đôi mắt ấy đang nhìn chằm chằm về phía tôi nhưng cũng không giống như cô ấy đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Sau đó,tôi có thể nghe thấy âm thanh nhỏ phát ra từ miệng cô ấy khi cô ấy lẩm bẩm.

"Chẳng lẽ...A...Hóa ra là...Như vậy sao..." Cô ấy trầm tư suy nghĩ trong khi trong miệng vẫn lẩm bẩm . Từng chữ một đi vào tai tôi nhưng ngay cả khi nghe hết được nhưng tôi chỉ biết dường như cô ấy bỗng nhiên hiểu ra điều gì đó.Nhưng chuyện đó là chuyện gì thì tôi cũng không biết.

"Hử ? Umm,xin hỏi có chuyện gì vậy ??"

"À,không.Không có gì." Cô ấy lắc đầu nhưng cũng không hốt hoảng như mới vừa rồi và chẳng qua chỉ giương mắt nhìn tôi như thể cô ấy muốn nhìn kỹ một lần nữa.Lần này,cô ấy nghiêng đầu và dường như có chút nghi ngờ nhưng cô ấy lại thở dài một lần nữa ngay lập tức.

"Điều này cũng ổn thôi." Cô ấy nói như vậy rồi đứng dậy khi cô ấy cởi áo ngoài của mình."Hoàng Tổ,chúng ta cũng sớm lên đường thôi." Cô gái kia nói với Hoàng Tổ như vậy khi cô ấy bắt đầu đi thu dọn hồ lô và chén.

"Hả ?" Hoàng Tổ hơi ngạc nhiên nhưng cô ấy cũng nhanh chóng đứng dậy.Cô gái kia cũng không giải thích hay nói gì cả và chỉ tiếp tục công việc thu dọn của mình . Sau khi đóng gói kỹ mọi thứ,cô ấy cất chúng vào túi và cũng không quên vỗ nhẹ vào túi một cái.

"Chúng ta sẽ đi sao ?" Tôi nhìn hai người họ và đồng thời cũng trả lại chén cho cô gái.

"Ừm..." Hoàng Tổ gật đầu và sau đó nhìn về phía cô gái kia."Ân nhân,không phải ngài nói rằng chúng ta sẽ lượn quanh ngoài thành trong mấy ngày để luyện hát trước sao ? Tuy không biết là có tác dụng gì không nhưng hiển nhiên là việc luyện hát ngày hôm nay đã không thành,bây giờ ngài đi ngay đến Tân Dã sẽ không có vấn đề gì chứ ?"

Khi cô gái kia nghe được điều này,cô ấy dừng lại việc mình đang làm và chỉ nhẹ nhàng trả lời mà không quay đầu lại.

"Sở dĩ tôi đi luyện tập hát nhạc phủ là vì những gì cô nói với tôi lúc ấy mà thôi." Tôi không biết có phải ảo giác hay không nhưng ánh mắt của cô ấy dường như nhìn lướt về phía tôi khi cô ấy nói như vậy."Vốn là tôi cảm thấy mệt mỏi vì phải chờ đợi vì vậy mới vừa đi vừa tập luyện trước nhưng bây giờ mục tiêu của ca hát có lẽ đã đạt được."

Bình luận (0)Facebook