L09-1 – Tiến công
Độ dài 1,527 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-02-12 19:15:11
Khi những tán cây dần trở nên thưa thớt, L và Maki dừng chân lấy hơi và nhìn xuống màn đêm bao trùm lên thành phố bên dưới. Họ đã tách khỏi Suruga để có thể đi tới địa điểm thật của họ: Osaka. Suruga đã mang chiếc xe đi tinh chỉnh và kiếm một biển số xe giả.
“Chúng ta sắp đến điểm hẹn rồi”, L nói. “Suruga chắc cũng có mặt rồi.”
“Có nghĩa là chúng ta không cần phải đi đường núi nữa sao?” Maki hỏi. Cô bé nhấc một chân lên. Giày cô bé dính đầy bùn.
“Hi vọng là thế.”
Lực lượng Đặc nhiệm Phòng chống Dịch bệnh đã phối hợp với cảnh sát và Bộ Sức khoẻ, Lao động và Phúc lợi cho một cuộc tuần tra quy mô lớn. Những đội kiểm tra mặc đồ bảo hộ kín mít xuất hiện khắp cả nước. Kì nghỉ hè vừa mới bắt đầu, những bé gái trông giống Maki đều bị áp giải sau khi bị phát hiện ở thư viện, siêu thị, rạp chiếu bóng và những con phố mua bán sầm uất.
L và Maki đã chọn di chuyển bằng đường núi để tránh bị bắt. Maki càng chạy chậm lại khi những ánh đèn bắt đầu chiếu rọi qua các tán cây.
“Ngay sau trạm xe lửa. Một chút nữa thôi—“ L đột ngột dừng lại, rồi vật Maki xuống nền đất.
“Ryuzaki! Anh đan—“ một tiếng súng vang lên.
“Một, hai… không, bốn! Tất cả đều được vũ trang. Và chúng không bắn cảnh cáo đâu!” L trốn vào sau một thân cây và bóp chặt tay Maki, ra hiệu cho cô bé nhắm mắt lại. L quăng quả lựu đạn choáng về nơi phát đạn bắn ra. Một luồng sáng xuất hiện và xung quanh như trắng xoá. Nhưng lần này đối phương đã đội mũ bảo hiểm có gắn kính râm để khắc chế quả lựu đạn.
“Maki, đám này là dân chuyên đấy. Em cần phải chạy thôi. Họ đang muốn giết anh.”
“Anh đang nói gì vậy? Nếu chạy thì chúng ta sẽ chạy cùng nhau! Anh đã nói là sẽ bảo vệ em rồi còn gì. Anh đã bảo là sẽ chăm sóc cho em rồi cơ mà!” Maki khóc lóc. Cô bé nắm lấy áo L và kéo nó.
L nhìn Maki như đang nhìn một con tatu biết nói. “Nhóc nói vậy là để khích lệ anh đúng không?”
“Không ai mượn anh nói ra đâu, đồ ngốc!”
Một phát bắn nữa sượt qua hàng cây. Cả hai cúi thấp xuống nữa. Rồi pháo hoa bắn lên làm sáng rực bầu trời đêm. Tiếng ồn ào náo nhiệt của một lễ hội hè vang đến gần đó.
“Chúng ta thử cắt đuôi chúng trong lễ hội này xem sao!” L nói. “Chúng ta sẽ phải chạy zigzag dọc theo hàng cây.”
“Được thôi!”
Cả hai bắt đầu chạy, phía địch cũng đáp trả bằng những phát đạn. Khi cả hai chạy vào thành phố, tiếng súng chợt ngừng lại, nhưng kẻ địch vẫn đuổi theo phía sau. Lễ hội hè nơi đây chật ních người.
“Kéo mũ xuống, Maki, để chúng không nhìn thấy mặt.”
Đám đông hầu hết đều mặc yukata, khiến cho những cô gái Gothloli diện đồ đen tuyền trông nổi bật hơn cả.
“Làm mình nhớ đến…” L nhớ lại tấm lịch sự kiện trên website về Amane Misa. Sự quay trở lại của Misa sau khoảng thời gian dài vắng bóng đã được lên lịch vào lễ hội hè này. Nhìn lên một biển quảng cáo có mặt của nữ thần tượng trên đó, Maki nói, “Nhìn kìa, là Misa đấy. Là chuyến tour trở lại của chị ấy”. Dù cho cô ấy đã là nữ ca sĩ nổi danh toàn nước Nhật, với Maki, cô ấy chẳng khác nào một người chị hai vừa mới trở về nhà. “Ryuzaki, em có ý này!” Nói chưa dứt câu, Maki đã nắm lấy tay L và lôi cậu ra chỗ sảnh sự kiện. Nơi này chỉ toàn là người hâm mộ. Phía sau hai người, kẻ địch vẫn kiên trì bám theo. Cởi mũ ra, những kẻ bám đuôi ấy đeo vào chiếc kính râm và mặt nạ để tránh khỏi con mắt tử thần. Chúng giữ khoảng cách với L và đứng chắn ở lối ra.
“Họ có lẽ sẽ không dám manh động khi ở trong đám đông này, nhưng mà chúng ta cũng không thoát ra được.”
“Cứ để đó cho em! Đứng đây đợi em chút”, Maki nói rồi chạy về phía sân khấu.
Một lúc sau cô bé trở lại, Maki lấy tay ra hiệu ‘OK’.
L hỏi, “Em làm gì rồi?”
Maki chỉ trả lời, “Cứ đợi mà xem.”
L nhìn Maki đầy chán nản. Nhưng khi Amane Misa xuất hiện trên sân khấu thì cậu quên sạch. Mê mẩn, cậu bắt đầu cổ vũ cuồng nhiệt cùng những cô gái bận đồ đen. Buổi hoà nhạc lên đến đỉnh điểm khi cô ấy lần đầu trình diễn ca khúc “The Devil’s Eye”, nối tiếp cho ca khúc “Heaven’s Door” trước đó. Sau buổi biểu diễn, Misa nán lại trên sân khấu để trao tặng những tấm postet có kí tên, đĩa CD và áo phông cho những khán giả hò hét to nhất và ăn mặc dễ thương nhất. Cô đứng nhìn đám đông rồi nở một nụ cười ranh mãnh, rồi cô hét lớn vào chiếc mic, “Tôi phải nói điều này, gần đây tôi rất là thích kính râm. Vậy nên những chàng trai đang đeo kính râm, tôi có một món quà đặc biệt cho các bạn! Mau lên đây đi nào!”
Tất cả mọi ánh nhìn đều đổ dồn về những người đàn ông đeo kính râm. Những người đanh đuổi theo L và Maki là một trong số đó. Họ nhanh chóng tháo kính nhưng lại thôi khi thấy L lấy ra một cuốn sổ và một cây bút từ trong áo.
“Anh kia! Là anh đấy. Đừng ngại, lên đây đi nào!”
Với áp lực từ Misa lẫn ánh nhìn của đám đông, một đám đàn ông thân hình vạm vỡ tóc vuốt keo, lặng lẽ bước ra từ đám đông toàn các cô bé 12 tuổi rồi bẽn lẽn trèo lên sân khấu.
“Ryuzaki, thời cơ đến rồi!” Maki không nhịn nổi cười mà thúc L đi về lối ra.
“Em đã nói chuyện với Misa, phải không? Có ích đấy. Nhưng…” L quay lưng lại rồi đem ngón tay ra cắn.
“Nhưng sao?”
“Anh muốn có được mấy con gấu bông có chữ kí kia quá”, L phồng má.
“Không có thời gian cho chuyện đó đâu! Mau đi ra khỏi đây thôi!”
“Ok”, L đứng lại để nhìn Misa một lần cuối. “Amane Misa… Tôi hi vọng cô có thể tận hưởng những năm còn lại trong đời”. Rồi cậu nắm lấy tay Maki mà chạy đi. Nhưng sau đó, Maki cũng kéo tay L rồi chạy lên trước, giờ cô bé đang kéo theo L.
“Sao thế, mệt rồi à? Ai bảo anh ăn uống không lành mạnh cơ, suốt ngày chỉ ăn đồ ngọt thôi!”
“Tế bào não của anh”, cậu nói, ngắt quãng vì thở dốc, “cần… đồ ngọt.”
Những tên đàn ông chạy ra khỏi sảnh với những merch có chữ kí của Misa trên tay và chiếm thế áp đảo.
“Rắc rối thật rồi, Ryuzaki!”
Khi họ rút súng ra, đánh rơi những tấm poster, búp bê và cả những chiếc gối, một chiếc xe lao đến chắn đứng mục tiêu của họ. Ở một bên xe là hình một củ khoai lang nướng.
“Lên mau!” Suruga hét lên ở sau bánh lái.
L và Maki trèo lên xe rồi đóng sầm cửa lại. Tiếng đạn bắn vang lên lí nhí trong xe. Dù vẻ ngoài tồi tàn, chiếc xe tải, được L gọi là “phòng điều hành di động”, lại được trang bị kính và các lớp chống đạn. Chiếc xe phóng khỏi lối ra lễ hội và đi về quận nhà kho tĩnh mịch.
“Cảm ơn, anh Suruga”, L nói.
“Là FBI sao?”Suruga hét lên. “Có hơi cực đoan nhỉ?” Anh ta xoay bánh lái, làm cho L và Maki va đập vào tường. Anh ta lại quẹo thêm lần nữa và băng qua ba làn giao thông. “Xin lỗi! Lốp xe không chống đạn nên chúng ta phải đi ngay!”
“Có vẻ họ đã thay đổi chiến thuật rồi. Khi trước họ còn đuổi theo cuốn Tử Ký, nhưng lần này, họ cứ bắn loạn xạ hết cả lên”. Ngồi vào ghế hành khách, L bấm phím liên hồi và xâm nhập vào hệ thống của FBI. “Có vẻ như tôi và anh đã được cho là khủng bố đe doạ thế giới bằng Tử Ký. Các đặc vụ FBI được phép nổ súng nếu bắt gặp.”
“Đe doạ thế giới! Là sao cơ chứ?”
“Có vẻ như tổng thống Mỹ đã bị một kẻ có tên là L đe doạ. Có ai đó đã hack vào hệ thống của Trụ sở Điều tra Kira rồi gửi thư đe doạ với cái tên L.”
“Ai đó, ý cậu là…” Suruga nhớ đến lời hăm doạ của Kujo mà lạnh sống lưng.
L không trả lời. Cậu tiếp tục cắn móng tay.