Chương 78: Gọt vỏ táo
Độ dài 1,251 từ - Lần cập nhật cuối: 2025-06-09 22:30:38
"Tôi vẫn luôn có một thắc mắc... Nếu như chúng ta chỉ có thể di chuyển trên một đường thẳng, thì làm sao quyết định được mình sẽ đi đâu chứ..."
Ninh Vũ An luôn cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng lại không thể nói rõ được là không ổn ở chỗ nào.
"Ý bà nói là, chúng ta đang đi trên một mặt phẳng hai chiều, thì làm thế nào lại có thể di chuyển trong không gian ba chiều của Trái Đất ư?"
"Ummm... Chắc là ý đó nhỉ? Thật ra tôi chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng rất khó để diễn tả, dù sao thì ông cũng hiểu tôi muốn nói gì mà, nhỉ?"
Phương Thành trước đây cũng từng suy nghĩ về vấn đề này. Bản thân di chuyển trên một mặt phẳng hai chiều, lại có thể gây ra sự thay đổi vị trí trong không gian ba chiều của Trái Đất, nghe qua có vẻ vô cùng phi lý.
"Tôi cũng đã nghĩ về vấn đề này, tuy chưa có kết luận rõ ràng, nhưng cũng có một phỏng đoán..."
"Bà có thể coi chuyện này sẽ hơi giống như gọt vỏ táo... Bề mặt của quả táo là một mặt cầu hai chiều, nhưng quỹ đạo chuyển động của con dao gọt hoa quả lại là một chiều, khi nó xoay tròn, chúng ta có thể đi hết toàn bộ bề mặt đó."
Nhưng có một điều kiện tiên quyết, đó là vỏ táo được gọt ra phải có chiều rộng.
Phương Thành không suy nghĩ sâu hơn về vấn đề này nữa, bởi vì nó sẽ kéo theo ngày càng nhiều nghi vấn. Giống như việc muốn định nghĩa một hình xuyến, chúng ta phải thêm một chiều không gian nữa. Nếu muốn định nghĩa một mặt cong thì lại phải đưa vào các chiều không gian mới. Không gian mà họ đang ở hiện tại chắc chắn không phải là ba chiều.
Bây giờ ngay cả câu hỏi không gian là gì cậu cũng không hiểu rõ nữa rồi. Các kiến thức về không-thời gian mà cậu đã tích lũy qua quá trình rèn luyện vật lý suốt một thời gian dài đã sớm bị người ngoài hành tinh đập tan thành từng mảnh. Giờ đây, cậu chỉ muốn xử lý những dòng suy nghĩ ở mức tối thiểu nhất.
Thời gian trong không gian họ đang ở vẫn chầm chậm trôi về phía trước. Hai người từ từ di chuyển đến vị trí gần mặt đất, Trái Đất từ kích thước chỉ bằng một lòng bàn tay dần dần lấp đầy tầm mắt, những người và vật thể hoàn toàn tĩnh lặng trên mặt đất cũng trở nên vô cùng rõ nét.
Đây là thành phố nhỏ nơi họ ở.
Lúc này, thành phố ven biển vốn đã không đông dân nay lại càng thêm vắng vẻ. Sau khi lệnh giới nghiêm được thực thi, về cơ bản không còn ai ra ngoài đi dạo nữa, Phương Thành thậm chí còn cảm thấy hải âu cũng ít đi nhiều.
Vài phút sau, hai người đặt chân lên vỉa hè bên con đường Tân Hải.
Xung quanh vô cùng trống trải, dưới bầu trời xanh với những hoa văn uốn lượn là biển cả mênh mông hoang vắng, ở đây có thể thấy tất cả đều là những đường nét và mảng màu. Duy chỉ có sự thay đổi duy nhất chính là trạm xe buýt màu xanh đậm ven đường.
Khác với vẻ nổi bật giữa nền tuyết trắng xóa mùa đông, trạm xe buýt lúc này dưới sự tô điểm của biển xanh trời biếc không còn quá bắt mắt, nhưng vẫn có thể nhìn ra sự khác biệt rõ ràng về màu sắc.
Đây là nơi hai người họ gặp nhau vào kỳ nghỉ đông.
Ninh Vũ An không nói một lời đi theo sau Phương Thành. Sau khi vào trong mái che của trạm xe, cô định ngồi xuống chiếc ghế sắt, nhưng lại ngồi hụt một cái, ngã mạnh xuống sàn.
"Á... Đau đau đau..."
Cô nhìn cậu bạn đang đưa tay về phía mình với vẻ mặt ấm ức. Phương Thành thấy đôi mắt to của cô long lanh ngấn nước, viền mắt đã ươn ướt, dường như lại sắp khóc.
"Haiz, tôi đã nói với bà rồi mà. Tất cả những thứ này đều là hình ảnh do phi thuyền chiếu đến trước mắt chúng ta, chúng ta không thật sự tiến vào được không gian ba chiều này của Trái Đất đâu."
"Tại sao chứ, chẳng lẽ ông đang nói tất cả những gì chúng ta thấy bây giờ đều là giả sao?"
Sau khi đứng dậy, một tay cô vẫn đặt trên mông, xem ra cú ngã vừa rồi rất đâu, không phải là giả vờ.
"Không phải là giả, chúng ta đang thực sự di chuyển trong không gian mới này, và những gì chúng ta thấy cũng thực sự là sự vật trên Trái Đất, chỉ là chúng ta không thể đích thân tiến vào không gian này mà thôi."
"Dù như thế nào cũng không vào được sao?"
"Không được, vì hiệu ứng thời gian ngưng đọng hiện tại là do tốc độ tương đối gây ra. Nếu chúng ta tiến vào không gian đó và có cùng tốc độ với nó, chúng ta cũng sẽ bị dừng lại cùng với nó."
"Cái này... Tôi có cảm giác như đã nghe ông nói ở đâu đó rồi, nhưng không nhớ rõ lắm. Hiện tượng này hình như còn là một thứ khá nổi tiếng, ngay cả Hawking cũng từng nhắc đến, có phải là rất cao siêu không..."
Người bình thường sẽ không quan tâm đến những vấn đề này, nhưng bên cạnh Ninh Vũ An có một Phương Thành, mưa dầm thấm lâu, kiến thức vật lý thường thức của cô đã vượt xa người bình thường.
"Đây là thuyết tương đối mà, đương nhiên là nổi tiếng rồi. Nhưng chưa chắc đã cao siêu đâu."
Thuyết tương đối hẹp dù sao cũng là lý thuyết của hơn một trăm năm trước, không nên dùng từ "cao siêu" để mô tả, trong vật lý hiện đại có quá nhiều cấu trúc phức tạp hơn thuyết tương đối rồi.
Nhưng Phương Thành nhận ra câu nói vừa rồi của mình rất thiếu EQ, bởi vì cậu thấy Ninh Vũ An khẽ lườm một cái.
"Thuyết tương đối... Lợi hại thật đấy, không ngờ có ngày mình được tận mắt chứng kiến thuyết tương đối..."
"Thật ra trong cuộc sống có khá nhiều hiện tượng thể hiện thuyết tương đối..."
Thôi, chủ đề này mà nói tiếp thì không có hồi kết, vẫn nên làm chuyện chính thì hơn.
Phương Thành không phải là người thích nói nhiều, ngay cả khi thảo luận về lĩnh vực hứng thú cậu cũng hiếm khi thao thao bất tuyệt.
Suy cho cùng, cậu rất sợ bị coi là người lắm lời. Theo lời cô bạn thanh mai trúc mã của cậu, lắm lời là một điểm trừ lớn của con trai, để cho chắc ăn, cậu không muốn để lại ấn tượng này cho bất kỳ ai.
Hai người lại như trước đây, sóng vai đi chậm trên con đường ven biển. Kể từ khi họ mới quen nhau mười mấy năm trước, cảnh tượng này đã không biết xuất hiện bao nhiêu lần, cả hai chưa bao giờ coi đây là một buổi hẹn hò.
"Vậy bây giờ chúng ta nên đi đâu đây?"
"Đi tìm con quái vật đầu tiên, tiêu diệt nó trước đã."