• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 2: Cơ hội cuối cùng là một chuyến đi đầy khó khăn

Độ dài 2,119 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-05-19 15:00:17

"Tôi sẽ cho cậu một cơ hội và cũng là lần cuối tôi làm điều này, hãy đi về một hướng khác, ngược với hướng mà chúng ta đang đi. Sau khi đi qua vùng đất hoang và xuyên qua khu rừng, cậu sẽ đến được một thị trấn. Sau đó hãy đến doanh trại ở thị trấn đó. Nếu cậu có thể làm được điều đó, tôi sẽ suy nghĩ về những điều cậu có thể làm được".

Công chúa chỉ tay về phía con đường dẫn sang bên kia vùng đất hoang.

"Tốt thôi nhưng tôi phải đi một mình à?" Tôi hỏi

"Ừ, còn ai nữa à?"

"Vậy còn nước và thức ăn thì sao?"

"Trong một số trường hợp, cậu có thể bị cướp hết chúng khi đang đi ở trên đường. Vậy nên cậu không cần những thứ như thế đâu."

Ả công chúa đó đang đùa với tôi có phải không, đây thật sự là một chuyến đi quá sức khắt nghiệt rồi.

Đối với người hiện đại như tôi, việc phải đi bộ trong một quãng đường dài như vậy là một cực hình.

Onee-san nhìn tôi với ánh mắt thương hại.

"Ít nhất ngài cũng nên để cậu ấy đem theo nước ở bên mình, phải không?"

Oh! Lớp trưởng đang nói giúp cho tôi, cô ấy thật là một người tốt bụng.

"Hmm...dù cậu ta có phải uống nước bùn thì vẫn sẽ đến được nơi như bình thường thôi."

Chết tiệt, một ngày nào đó tôi sẽ khiến ả ta phải hối hận sau những gì xảy hôm nay.

Sau đó, tôi bị ném ra khỏi xe ngựa.

Bực bội vì bị bỏ rơi, tôi hát Donna Donna.

Nhưng cứ đứng yên mãi thế này cũng không phải là ý hay, vì thế tôi bắt đầu hướng về nơi mình cần đến.

Dù bây giờ đang là ban đêm nhưng tôi vẫn có thể thấy rõ đường đi. So với Trái Đất, mặt trăng ở nơi đây to và sáng hơn nhiều.

Nhưng không có ngọn đèn nào là sáng mãi cả, khi mặt trăng bắt đầu lặn, bóng tối sẽ một lần nữa bao trùm lấy nơi đây. Vì vậy tốt hơn hết là tôi phải đi nhanh lên.

Nhưng không phải là khu rừng ở khá xa hay sao, hay đơn giản đây chỉ là cảm nhận của tôi về khoảng cách ở thời điểm hiện tại.

Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, tôi vẫn phải tiến lên thôi...

Hiện tại tôi đang gặp khó khăn khi phải đi bộ với đôi dép mang trong nhà của mình.

Đế giày rất mỏng khiến lòng bàn chân tôi bắt đầu cảm thấy được cơn đau sau một thời gian di chuyển.

Không giống như những con đường được trải nhựa ở Tokyo, việc phải bước đi trên những con đường mòn toàn đất và đá thật sự rất khó khăn.

Dù vậy tôi vẫn bước đi một cách tuyệt vọng.

Sau một thời gian dài di chuyển, tôi bắt đầu cảm nhận được cơn đói từ bụng mình.

Tôi cố chịu đựng cơn đói và cơn đau ở chân để tiếp tục bước đi. Tôi đi bộ thêm 30 phút nữa và cuối cùng đã đến được khu rừng.

Đến nơi thì tốt nhưng bóng đêm đã bao trùm xung quanh tôi. Mặt trăng đã lặn đi đáng kể, điều đó cũng gây ảnh hưởng tới tầm nhìn của tôi.

Xuyên qua khu rừng này sẽ là một thị trấn phải không? Vì cơn đói nên không còn cách nào khác tôi phải bước nhanh hơn nữa.

Đó là lý do tại sao tôi quyết định bước đi bằng lòng can đảm nhưng nó khó khăn, đau đớn, thực sự đáng sợ, quá đáng sợ đối với một người lớn lên từ thành phố như tôi.

Tôi đang mò mẫn lối đi ở trong khu rừng, cảm giác như đang khám phá một ngôi nhà ma vậy.

Sau khi đi bộ trong đêm được 5 phút, tôi bắt đầu cảm thấy hối hận. Tại sao tôi lại không qua đêm ở ngoài rừng?

Trời tối đen như mực nên tôi phải bước đi bằng cảm tính của bản thân.

"Gya..."

"Cái gì? Thứ gì đang ở đó vậy?"

Tôi vội vàng ngẩng mặt lên, một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tôi.

"Uwa~a~a~a..."

Tôi vừa chạy vừa hét trong khi cố tìm đường ra khỏi khu rừng.

"Gya! Gyagyagya-!"

Trong một khoảnh khắc, một thứ gì đó xuất hiện chặn đường tôi.

Thứ tôi nhìn thấy dưới ánh trăng là một con quái vật xấu xí có kích thước bằng hoặc nhỏ hơn tôi một chút.

"Chết tiệt là lũ gobin sao..., tránh xa tao ra...đừng tới đây!"

"Gya-Gyagyagya!"

Tôi vung vẩy tay chân để cố thoát khỏi tình huống này, nhưng điều đó là vô nghĩa. Sau đó tôi bất ngờ cảm nhận được cơn đau dữ dội ở phía sau đầu mình, có vẻ tôi đã bị một thứ gì đó đánh trúng.

Khi tôi đang dần mất đi ý thức, hình ảnh kẻ đã khiến tôi ra nông nỗi này cứ ngày một hiện rõ hơn,một ngày nào đó tôi nhất định sẽ trả thù cô ta.

Tôi dễ dàng bị đánh gục bởi những con quái vật trông giống gobin, nhưng sau đó tôi nhanh chóng tỉnh lại.

Nếu bạn hỏi lý do tại sao thì đơn giản thôi, tôi đang bị tụi nó ăn thịt!

"Ouch! Chết tiệt, buông ra! Đau quá, đau quá, dừng lại! Đau quá, đau quá, đau quá, lũ khốn nạn!"

Tôi la hét trong vô vọng.

Tay, chân, bụng...tất cả đều đang bị cắn xé. Cảm giác từng miếng thịt đang dần dần rời khỏi cơ thể tôi.

"Guaaaa! Đau quá, đau quá, igyaaaaaaaaa!"

 Tứ chi của tôi đang bị giữ chặt khiến tôi không thể di chuyển, tôi cảm thấy có thứ gì đó đang được kéo ra khỏi bụng mình, và khi nhìn xuống, lũ gobin đang nhai ruột tôi với cái miệng đầy máu.

"Gobu... Goho, Goho, Gebo ..."

Máu đang dần chảy ngược vào cổ họng tôi.

"Không, tôi không muốn nó ... tôi không muốn nó ... gobu, tôi không muốn nó, tôi không muốn nó, giúp tôi ... ... giúp tôi với, gebu, gefu ... ... giúp tôi với, giúp tôi với, giúp tôi với ... ... gofu ... ... ai đó, cứu tôi với!"

Tôi thầm kêu cứu trong sự tuyệt vọng.

Bushu ... ...

Đột nhiên, có tiếng thịt nát vụn và cổ của con gobin bay lên không trung.

Cái gì? Chuyện gì đã xảy ra thế?

"Gi? Gaga Gaga?"

Bushu... Bushu... Bushu...

Âm thanh đó tiếp tục vang lên như át đi tiếng kêu của lũ gobin.

Tôi có thể nhìn thấy đầu của một con gobin bị xiên bởi một thứ gì đó sắc nhọn.

Kasha ... ... Kasha ... ... Kasha ... ... Kasha ... ...

Lũ gobin nhanh chóng rút lui nhưng thay vào đó là sự xuất hiện của một bầy skeletons.

Lũ quái vậy mạnh hơn lại kéo đến sao....Chết tiệt! Không còn đường lui nữa rồi... tầm nhìn của tôi mờ dần cho đến khi tôi mất đi ý thức.

Chun, Chun, Chun ... ...

Sáng hôm sau, tiếng chim hót líu lo đã khiến tôi phải bật dậy.

Xung quanh tôi là một nhóm các skeletons đang xếp thành vòng tròn.

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này??? Làm ơn ai đó giải thích cho tôi được không!?"

"Tôi sẽ trả lời câu hỏi của ngài, chúa tể của tôi"

"Wow, tôi đã nhận được câu trả lời--!!"

Tôi ngạc nhiên khi thấy một skeleton đang quỳ trước mặt tôi.

"Uhh...vừa rồi là ngươi trả lời sao?"

" Ngài là chúa tể của chúng tôi!"

Vừa rồi, rõ ràng một giọng nói đã vang vọng trong đầu tôi, lẽ nào đây là thần giao cách cảm mà mọi người hay nói đến hay sao.

"My Lord!?"

Khi tôi chỉ vào bản thân mình để xác nhận, bộ xương gật đầu.

"Chúng tôi đã bảo vệ ngài như mệnh lệnh được giao."

"Unn...điều đó có nghĩa là ta là người đã gọi các ngươi đến đây sao?"

"Đúng vậy, My Lord"

Con skeleton gật đầu tỏ vẻ hài lòng.

Xung quanh tôi là 10 con skeleton và đằng xa kia là xác những con gobin vào đêm hôm qua.

Những vết thương trông vẫn còn rất mới.

Theo lời kể của những con skeletons, chúng là những hiệp sĩ đã chết trong một cuộc tập kích ở quá khứ.

Vì tiếc nuối do không thể bảo vệ chủ nhân nên chúng đã lang thang khắp nơi. Bởi không thể siêu thoát nên chúng đã nhận lệnh đến giải cứu tôi và đánh bại lũ gobin.

"Nhưng tôi chưa bao giờ sử dụng ma thuật và trước đó, cuộc kiểm tra còn chứng minh rằng tôi không thể sử dụng được nó, thậm chí tôi còn được coi là một kẻ 'vô dụng' nữa."

"Nếu ngài triệu hồi chúng tôi trong vô thức, điều đó chứng tỏ Kent-sama là người có thiên phú với thuật chiêu hồi."

Có hơi quá đáng khi bắt chúng gọi 'My Lord' nên tôi đã để chúng gọi tôi bằng tên.

Nhân tiện người đang trả lời các câu hỏi từ nãy đến giờ của tôi là Reinhardt-san, đội trưởng của đơn vị khi còn là hiệp sĩ.

"Vậy thuật chiêu hồn là gì?"

"Thuật thuật chiêu hồn là một ma thuật bóng tối, nhưng nó không phải là một ma thuật phổ biến vì có rất ít pháp sư có thể sử dụng được thuộc tính bóng tối."

"Xét cho cùng, đó là thuộc tính bóng tối. Nếu vậy, có phải việc 'Evil Eye Crystal' không tỏa sáng là biểu hiện cho thuộc tính đó?"

"Không nếu Kent-sama sở hữu thuộc tính bóng tối, chắc chắn viên 'Evil Eye Crystal' phải bị nhuộm một màu đen."

"Nhưng viên pha lê vẫn trong suốt mà? Tại sao vậy, nó bị hỏng sao?"

"Lúc đó, tôi không có mặt ở chỗ ngài nên..."

Con skeleton vặn vẹo cơ thể trong khi cố trả lời câu hỏi của tôi.

"Ồ, tôi quên mất một điều quan trọng, tại sao tôi còn sống?"

Đêm qua tôi đã bị lũ gobin cắn xé và moi ruột nhưng hiện tại cơ thể của tôi lại trông như chưa từng có điều gì xảy ra.

Tuy nhiên, bộ đồng phục đã bị xé rách thành từng mảnh, trông như một miếng dẻ lau đẫm máu vậy. Nhưng cơ thể của tôi lại không có đến một vết trầy xước.

Nhân tiện, khi vừa tôi thức dậy, tôi cảm thấy đói và đã yêu cầu các skeletons đi thu thập một ít trái cây và đem về đây.

Các loại trái cây ở đây tuy có vẻ ngoài rất lạ nhưng hương vị của chúng thì không thể chê vào đâu được.

“Theo những gì tôi thấy, Kent-sama dường như đã sử dụng ma thuật trị thương lên chính mình.”

Reinhardt-san trả lời, nhưng không hiểu sao anh ấy trông có vẻ tự tin về câu trả lời đó.

"Nhưng ma thuật trị thương là thuộc tính ánh sáng phải không?"

"Thông thường, ma thuật trị thương cũng có thể sử dụng bởi những người có thuộc tính nước nhưng để chữa các vết thương nặng như lục phủ ngũ tạng phải cần tới ma thuật mang thuộc tính ánh sáng."

"Thông thường... nghĩa là trong trường hợp này quang ma thuật đã được sử dụng phải không?"

"Không, người ta thường nói rằng ánh sáng và bóng tối là hai thuộc tính xung khắc nhau. Bởi vậy gần như việc một người có thể đồng thời sở hữu cả hai thuộc tính là không tồn tại."

Có vẻ như những con skeletons xung quanh anh ta đang lắng nghe câu chuyện một cách nghiêm túc.

"Đợi một chút, được không? Kent-sama."

"Được thôi."

"Xin được phép giới thiệu, tôi là Basten, chỉ huy đơn vị."

Anh ta trông hơi khác một chút, nhưng thật khó để phân biệt từng cá thể vì họ đều là skeleton.

"Đây chỉ là phỏng đoán của tôi nhưng có lẽ Kent-sama là người sở hữu đồng thời cả hai thuộc tính ánh sáng và bóng tối. Điều đó khiến cho chúng triệt tiêu lẫn nhau và khiến cho viên 'Evil Eye Crystal' trở nên trong suốt."

Những con skeletons khác đồng loạt gật đầu trước phỏng đoán của chỉ huy họ.

"Nhưng nếu sức mạnh ma thuật của hai thuộc tính không được cân bằng thì điều gì sẽ xảy ra?"

Khi tôi hỏi về điều đó, các skeletons đồng loạt quay đầu lại và bắt đầu suy nghĩ.

Trông chúng lúc này khá là dễ thương đó chứ!

"Tuy không rõ điều gì sẽ xảy ra khi một trong hai thuộc tính lấn át phần còn lại, nhưng đó là điều mà chắc chắn ngay cả 'Evil Eye Crystal' cũng khôn

g thể xác định được."

"Có lẽ sẽ tự nhiên hơn nếu tôi coi nó là một điều bình thường."

Trước đó tôi đã tưởng mình là một kẻ 'vô dụng' nhưng điều này chính là cheat mà tôi nhận được....

Bình luận (0)Facebook