Chương 146: Dean và Fate
Độ dài 2,119 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-06-08 12:33:18
[Ngoan lắm.]
Cha đưa tay lên định xoa đầu tôi - có vẻ ông ấy đang có tâm trạng tốt.
Nhưng tôi lại né sang 1 bên bởi vì chúng tôi vẫn đang ở ngay giữa trận chiến.
[Con…..không còn là một đứa trẻ nữa rồi.]
[Hahaaha, nếu vậy sao con không tự mình thịt con thần thú kia đi?]
[Kuh….CHA!]
Bị đối xử như một đứa trẻ tất nhiên sẽ khiến tôi phát cáu rồi. Kể từ khi ông ấy qua đời, tôi đã tuyệt vọng tìm mọi cách để sống sót trong 5 năm.
Rồi ông ấy đột nhiên trở lại mà chẳng biết tôi đã phải trải qua chuyện gì….nên hiển nhiên một khoảng hở lớn sẽ xuất hiện giữa chúng tôi.
Nhưng cha chắc chắn biết được cảm giác của tôi.
[Này này, đừng nhìn ta như thế chứ. Chúng ta sắp đánh với con thần thú đấy nhưng nếu con cứ như vậy thì sao mà hợp tác được.]
[Con đã mạnh lên rât nhiều rồi. Nhiều hơn những gì cha nghĩ đấy!]
[Tất nhiên là chỉ số của con bây giờ rất cao. Nhưng không phải nó là thứ đến từ Bạo thực kĩ ư? Có nhiều điều về kĩ năng đó mà con vẫn chưa biết đấy.]
[Chuyện này….]
[Con sẽ nhận được toàn bộ chỉ số và kĩ năng của kẻ thù. Thoạt nhìn thì nó là một kĩ năng rất mạnh mẽ nhưng lại chẳng cần phải trả bất cứ một cái giá nào cả. Fate, đại tội kĩ….con nghĩ tại sao và ai đã tạo ra chúng?]
Tôi ứ họng nên chỉ đành nghe ông ấy lẩm bẩm [Ra vậy...] khi không có câu trả lời nào được đưa ra.
Sau đó, tôi vẫn tiếp tục im lặng.
Con thần thú bắt đầu di chuyển.
Tuy nhiên sau tất cả, tôi vẫn rất lo lắng, đây là lần đầu tiên chiến đấu bên cạnh cha. Điều này đã làm tôi không thể phản ứng kịp với đòn tấn công của thần thú, vết thương chưa hồi phục của tôi sắp bị xé toạc ra thêm một lần nữa.
[Fate!]
Cha cắm cây giáo của mình xuống đất, tạo ra một tảng băng bao bọc lấy con thần thú.
Đòn câu giờ này đã giúp tôi có đủ thời gian mình cần.
[Sao thế? Có muốn ra nghỉ cùng họ không?]
[Hự….]
Tôi nắm chặt thanh hắc kiếm và vung về phía con bọ cạp vừa thoát khỏi nhà tù băng kia.
Và tôi cũng không quên tái kích hoạt《Tập trung Tinh thần》và bọc Greed trong ngọn lửa thêm một lần nữa.
『Lại là hỏa cầu à? Khiếu thẩm mĩ của con tệ thật.』
[Cha nhầm rồi, đây là phiên bản cải tiến.]
『Đừng có lạm dụng sức mạnh của bạo thực kĩ đấy.』
Tôi nâng cấp hỏa cầu của mình và cũng đã thành công trong việc truyền nguyên tố hỏa vào thanh hắc kiếm.
Ngọn lửa đang ngày càng sáng lên khi màu sắc dần chuyển về màu vàng. Và cùng lúc, máu bắt đầu rỉ ra từ mắt phải tôi.
Sau trận chiến với Rafal, tôi biết rằng cơ thể mình đang từ từ biến đổi do Bạo thực kĩ gây nên. Giờ thì chỉ mới là máu chảy ra từ mắt phải chứ sắp tới…..tôi cũng chẳng thể biết được điều gì sẽ xảy ra.
Tôi đã nhờ Raine nghiên cứu chuyện này nhưng cô ấy đã bị cha bắt cóc trước khi kịp đưa ra bất cứ kết luận nào.
Hỏa kiếm va chạm với càng của thần thú.
Vẫn không thể cắt được à….dù đã tăng sức mạnh đến mức này.
Ngọn lửa lan ra và con thần thú nhanh chóng chìm trong lửa. Dù nhát chém của tôi không thể cắt xuyên lớp vỏ của nó nhưng hỏa ma pháp cải tiến kèm thêm việc tăng sức mạnh đến từ Tập trung Tinh thần cũng đã gây ra cho nó không ít sát thương.
Nó liên tục lắc lư cái thân hình khổng lồ nhằm dập ngọn lửa đang thiêu đốt cơ thể nhưng khi nhận ra việc đó hoàn toàn vô tác dụng, nó bắt đầu tìm cách chui xuống cát.
[Chạy đâu con sâu!]
Cha ngay lập tức bồi đòn với cây giáo của mình. Chắc hẳn ông ấy đã chuẩn bị trong khi tôi đang tấn công.
Chĩa vũ khí vào con thần thú, một luồng sáng lạnh lẽo phát ra từ mũi giáo.
[Băng hàn]
Những tảng băng trong suốt nổi lên ngay lập tức kéo theo con thần thú.
Đáng lẽ môi trường sa mạc này sẽ không có đủ nước để ông ấy tạo ra nhiều băng như thế này. Nói ông ấy tạo ra băng giá từ hư vô cũng không quá đáng.
Bản năng cho tôi biết đây là một băng ma pháp cao cấp. Chỉ chém bằng hắc kiếm sẽ chẳng ăn thua.
Việc nhiệt độ thay đổi đột ngột từ sức nóng kinh hồn thành cái lạnh đến buốt xương đã khiến hàng loạt vết nứt xuất hiện trên lớp vỏ của thần thú.
『Không tệ đâu, Fate! Ngươi cố tính đúng không?』
[Có thể nói là vậy.]
Hiếm khi Greed mới chịu khen tôi nên cứ để ông ta nghĩ vậy đi.
Ra vậy….hóa ra còn có cách này. Đúng là đi một ngày đàng học một sàng khôn.
Chúng tôi đuổi theo nó.
[Fate, cẩn thận cái ngòi của nó đây.]
[Con biết mà.]
[Đừng cố tấn công đuôi và càng làm gì. Nó sẽ tái tạo lại bất cứ khi nào nó muốn thôi cứ như đuôi thằn lằn vậy.]
Trước đó khi chiến đấu cùng Roxy và Eris, chiến thuật của chúng tôi là loại bỏ cái càng và ngòi trước vì chúng là những thứ khó chịu nhất. Để rồi nhận ra rằng nó có thể dễ dàng tái tạo lại bằng cách hấp thụ darkness.
Cha đã quá quen với thần thú….
[Cẩn thận với độc từ ngòi của nó. Chỉ một lượng nhỏ thôi cũng có thể giết cả ta đấy.]
[Con biết rồi.]
Trúng phải thứ độc này thì sẽ chẳng tốt lành gì đâu.
Tôi đâm xuyên qua phần vỏ đã vỡ nát bằng hỏa kiếm.
Đây rồi!
Con thần thú cố quay đi nhưng những tảng băng đã không cho phép nó làm điều đó.
[Khó coi thật đấy, Snow. Cú này là cho lần trước.]
Sau khi lẩm bẩm điều đó, cha ném ngọn giáo của mình vào phần thân của của nó.
Hiển nhiên rằng sức hủy diệt của đòn này lớn hơn của tôi rất nhiều.
Bởi vì ngọn giáo đã khiến cơ thể con thần thú bị bẻ cong thành hình chữ U và còn phá hủy luôn lớp băng xung quanh.
Cả đuôi và càng đều đã bị nghiền nát bởi những mảng băng được phóng đi với tốc độ cao.
Mạnh thật….nhưng có vẻ như ông ấy vẫn chưa nghiêm túc đâu.
Đòn chí mạng vừa rồi đã khiến con thần thú di chuyển trong quằn quại và rồi cũng nằm im lìm một góc.
Nhưng cha vẫn chưa dừng tay. Thu lại ngọn giáo, ông ấy tấn công nó thêm một lần nữa.
[Chỉ vậy thôi ư….Snow?]
Một tiếng rống vang lên và con bọ cạp bắt đầu lăn tròn trên bãi cát.
Đáng lẽ nó phải kiệt sức rồi mới phải.
Khi tôi tiến lại để giúp ông ấy kết liễu, một điều chẳng ai nghĩ đến xảy ra. Con thần thú biến mất không chút dấu vết.
[Hả?]
Mặc kệ tôi đang bối rối, cha tiến về phía trước.
Rồi, ngay trước nơi ông ấy dừng lại, một cô gái với mái tóc đỏ rực đang nằm trên cát. Trên người cô ấy có vô số vết thương và máu đang trào ra từ đâu đó.
Chẳng lẽ, con thần thú….vốn là người ư? Chưa bao giờ suy nghĩ này xuất hiện trong đầu tôi.
Cha dừng lại bên cạnh cô gái và giương ngọn giáo lên.
[Xuất hiện với bộ dạng trẻ con này….có lẽ cô ấy đã đánh mất phần lớn sức mạnh của mình. Hãy trở lại thế giới bên kia đi.]
Ông ấy nhắm thẳng vào trái tim. Là đòn tất sát. Ngọn giáo lao xuống không chút nhân nhượng.
Khoảnh khắc tiếp theo….thanh hắc kiếm đã dừng nó lại.
[Chuyện gì thế, Fate?]
[Cha….]
Tia lửa tóe ra từ vũ khí chúng tôi khi cố gắng vượt qua người còn lại.
Tôi lắc đầu nhìn cha. Ý chí chiến đầu của tôi đã hoàn toàn biến mất ngay khi nhìn thấy cô gái tóc đỏ kia.
[Cha không thể giết một đứa trẻ đang bơ vơ như thế này được. Con không thể khoanh tay đứng nhìn.]
Những giọt nước mắt đang trào ra từ khóe mắt của cô ấy khi tôi nhìn xuống nhưng không phải là để cầu xin tha mạng hay gì cả.
Cô ấy nổi giận vì mất đi lí trí. Nếu trong trận chiến vừa rồi, cô ấy mất đi ý thức của mình thì ý nghĩa của những giọt nước mắt kia đã quá rõ ràng.
Chúng tôi tiếp tục cạnh tranh thêm một lúc cho đến khi
[Con thích làm gì thì làm.]
Áp lực đè nặng lên thanh kiếm của tôi đã không còn khi cha bỏ cuộc.
Rồi ông ấy quay lại và nói với tôi.
[Con đúng là chẳng khác gì mẹ con. Nhân tiện thì tên cô ấy là Snow. Cánh cửa đã đưa cô ấy trở về từ cõi chết giống như ta. Nhưng vì lí do gì đó mà cô ấy đã mất đi sức mạnh của mình và trở nên như vậy. Đó là tất cả. Fate….hãy nhớ rằng cô ta vẫn là một thần thú!]
Cha rời đi mà không đợi câu trả lời của tôi. Trên đường, ông ấy dừng lại và nói chuyện gì đó với Roxy - người đang chăm sóc Eris.
Sau đó, ông ấy biến mất vào màn đêm.
Tôi ngồi xuống bên cạnh cô gái với mái tóc đỏ mang tên Snow. Tôi cũng đã kiệt sức nên đành để cơ thể nghỉ ngơi trong cái lạnh đêm khuya. Lúc trước thì có rất nhiều darkness ở đây nhưng giờ thì chẳng còn gì nữa rồi.
Thứ duy nhất tôi có thể nghe là tiếng cát bị gió cuốn đi. Khi đang nghỉ ngơi, tôi nhận thấy Roxy đang đến cùng với Eris theo sau.
[Fay, anh ổn chứ?]
[Anh vẫn ổn. Eris sao rồi?]
[Cô áy đã bình tĩnh lại rồi….nhưng vẫn chẳng ổn chút nào.]
[Anh hiểu rồi.]
Roxy nhìn tôi sau đó là nhìn cô gái tóc đỏ bên cạnh. Biết cô ấy đang thắc mắc chuyện gì, tôi bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra.
[Đứa bé này tên là Snow. Cô ấy chính là thần thú mà chúng ta đã đối phó lúc trước và có vẻ như cũng là người quen của cha trong quá khứ.]
[Em cũng quan sát từ xa. Nhưng….để nghĩ một con quái vật lại vốn là người. Còn lại một đứa trẻ….]
[Cô ấy nhìn trẻ thật nhưng chẳng phải đâu. Cứ nhìn Myne là biết, đã sống hàng trăm năm rồi nhưng nhìn cô ấy có khác gì đứa trẻ đâu.]
Tôi bảo Roxy đưa Eris về dinh thự của Lishua.
Chúng tôi không thể đưa Snow đang bất tỉnh về được. Chỉ để đề phòng việc thành phố sẽ bị san bằng khi cô ấy hóa thần thú ngay lúc tỉnh giấc.
[Anh sẽ ở lại canh gác và đợi Snow tỉnh dậy. Khi xác nhận rằng cô ấy không phải là kẻ thù thì anh sẽ đưa cô ấy về.]
[Lỡ như không thì sao?]
[Nếu điều đó xảy ra, anh nghĩ mọi thứ đều sẽ ổn thôi]
Thần thú chỉ dựa vào bản năng để sinh tồn chứ hoàn toàn không có ác ý.
Tôi biết điều Roxy đang lo lắng nhưng nhớ lại giọt nước mắt của Snow đã khiến tôi không thể xem cô ấy như mối đe dọa nữa rồi.
Hơn nữa, tôi đã quyết định khi bảo vệ cô ấy khỏi cha rồi.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc cô ấy.
Giọng điệu kinh ngạc của Greed vang lên thông qua 《Đọc tâm》.
『Chúng ta chưa đủ vấn đề để lo à? Cô ta là thần thú đấy!』
[Tôi vẫn sẽ chịu trách nhiệm.]
『Ngươi hiểu mình đang nói gì chứ?』
[Tất nhiên rồi]
Dù không nói rõ nhưng chắc hẳn cha cũng rất nhớ Snow.
Nếu có chuyện tồi tệ xảy ra thì tôi cũng sẽ không sử dụng nắm đấm của mình.
Bởi cô ấy là một thần thú mạnh mẽ nên nói chuyện có thể không giải quyết được vấn đề.
Roxy rời đi cùng Eris ngay sau đó để lại một mình tôi bơ vơ ở đây đợi Snow tỉnh lại.
Nhắc mới nhớ. Không biết cha đã nói gì với Roxy nhỉ? [note35780] Thường thì cô ấy sẽ nói với tôi nhưng lần này thì không. Chắc chắn có gì mờ ám đang diễn ra rồi….
==================================================
P/s 1: Tôi dịch xong chap rồi vẫn không biết Dean là ai =.=
P/s 2: Không hiểu sao chap này tôi rush trong vòng 2h là xong rồi.