Chương 50: Một con rồng trắng sáng nắng chiều mưa (6)
Độ dài 1,946 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-05 16:17:15
Vì thị lực kém của mình mà Baekhan không thể ở một mình. Tuy nhiên, cậu ấy lại trở nên dè chừng với những người lớn xung quanh khác một cách khó hiểu. Đó chắc là lí do vì sao Baekhan luôn tránh mặt Collin như vậy.
Cậu ấy cũng không tỏ ra thoải mái khi ở cùng tôi nên tần suất cậu ấy dành thời gian cùng Blake diễn ra khá nhiều.
“Blake, đây là gì vậy?”
“Cà vạt.”
“…Cà vạt.”
Baekhan đọc theo Blake, một tay đưa lên sờ chiếc cà vạt.
Cậu đã có thể thành thục hiểu và sử dụng ngôn ngữ của Đế quốc trong một khoảng thời gian cực ngắn. Mặc dù có nhờ Blake hướng dẫn từng chút một nhưng phải công nhận rằng cậu ấy có khả năng khác xa với người bình thường
“Baekhan nói tiếng đế quốc giỏi thật đấy.”
Baekhan nhìn tôi chằm chằm khi tôi nói vậy. Cậu ấy muốn được gọi là ‘Giáo chủ’, tuy nhiên hiện tại cậu đang ở lại Cung Thái tử với tư cách là em trai của Eunhan nên cậu ấy không thể được gọi là ‘Giáo chủ’ hay ‘Hoàng tử’ được. Bởi vì cậu ấy đang ở đây dưới hình hài của một cậu nhóc thường dân nên không thể sử dụng kính ngữ
Một số người đã gọi cậu ấy là ‘cậu Baekhan’ rồi, nhưng có vẻ như cậu ấy cũng không thích cách gọi đó.
“Ta là Bạch Long nhân mà lại. Cô làm sao sánh được.”
“Ta biết mà. Còn ta chỉ là một người bình thường thôi.”
“Hmm, vậy sao?”
Baekhan đưa tay lên xoa cằm nhìn tôi bằng một ánh mắt kì lạ. Không biết cậu ấy có thực sự nhìn thấy không, nhưng tôi cảm giác như đôi mắt ấy của cậu có thể nhìn thấy được tâm can tôi.
“Cơ mà Baekhan bao nhiêu tuổi vậy?”
Baekhan trả lời câu hỏi của Blake một cách khô khốc.
“Ta là một Bạch Long nhân. Tuổi tác chẳng nghĩa lí gì cả.”
“Ngươi là con trai đúng không?”
“Điều đó không quan trọng.”
Baekhan vẫn còn che dấu nhiều bí mật và không tiết lộ cho chúng tôi biết về giới tính hay tuổi tác thật của cậu ấy. Eunhan cũng nói rằng vì cậu ấy đã trở thành một Bạch Long nhân nên những điều đó không còn quan trọng nữa.
Khác với các Long nhân khác, người được chọn bởi Bạch Long thường có xu hướng bị ảnh hưởng vời phần ‘Long’ bên trong mình.
“Baekhan, ngươi bị mù từ khi nào vậy?”
“Ta không có mù, chỉ là ta thích sử dụng những giác quan khác thôi.”
“Những giác quan khác là sao…?”
“Ta có thể cảm nhận được huynh của ta đang ở đâu.”
Baekhan cười vui hẳn khi nhắc tới anh trai mình. Cậu ấy chắc hẳn phải cuồng Eunhan lắm mới đeo bám dai dẳng như vậy.
“Vậy thì ngươi có xác định được vị trí của những người khác không?
“Sao ta lại phải làm những việc vô nghĩa như vậy chứ? Ta không quan tâm tới những con người khác.”
Dù có là may mắn hay không may, có vẻ như đối tượng đeo bám của cậu ấy chỉ giới hạn với Eunhan thôi.
“Eunhan huynh và ta có thể kết nối với nhau. Vậy nên cô đừng có làm phiền ta.”
“Ta làm phiền ngươi bao giờ chứ?”
“Cô cứ chung thành với ánh sáng của mình đi.”
Cậu nhiều khi lại nói ra những điều mơ hồ. Giống như lúc chúng tôi lần đầu gặp nhau.
“Ý ngươi ánh sáng là sao cơ?
“Hãy cố gắng thuyết phục huynh của ta đi. Rồi ta sẽ cho cô biết.”
Baekhan nói với tôi lần cuối bằng ngôn ngữ của Chang rồi cúi đầu quay đi. Lúc nào cũng vậy, cậu cư xử như thế sắp sửa nói cho tôi điều gì đó, nhưng cuối cùng lại im bặt chẳng giải thích gì cả.
Mặc dù cậu ấy nghi ngờ mối quan hệ của tôi với Eunhan, nhưng lại vẫn hồi thúc tôi phải nhanh chóng thuyết phục anh ấy. Không biết phải làm thế nào mới tốt đây…
“Baekhan, ngươi vừa nói gì cơ?”
Vì Blake không hiểu được tiếng Chang nên mới tò mò hỏi. Baekhan chỉ cười ôn nhu.
“Ta nói rằng ngươi rất đáng yêu.”
“Ta không có đáng yêu mà.”
“Haha, ngươi rất đáng yêu đó.”
Baekhan khịt mũi bật cười. Thật may rằng cậu ấy có vẻ thích Blake.
Đang cười, Baekhan đột nhiên ngừng lại. Cậu đứng bật dậy khỏi ghế rồi chạy ra ngoài. Dù cho cậu ấy có quen với nơi này thế nào đi chăng nữa, không nhìn được mà vẫn chạy ra ngoài như vậy vẫn rất là nguy hiểm.
Blake và tôi vội vã chạy theo.
Người duy nhất có thể khiến cho nụ cười trong sáng của Baekhan xuất hiện chính là…
“Hoàng huynh!”
Baekhan chạy về phía Eunhan với một nụ cười chào đón, nhưng Eunhan lại không thèm liếc nhìn cậu em trai cùng cha khác mẹ của mình mà thản nhiên đi về phía tôi và Blake.
“Thần xin kính chào Thái tử và Thái tử phi Điện hạ.”
“Eunhan huynh. Đệ đã học tiếng Asteric rất chăm chỉ ngày hôm nay đó, đệ còn mặc thử quần áo bên này nữa. Có một cái người ta gọi là ‘cà vạt’ nhỉ.”
Eunhan đã ngó lơ Baekhan mấy ngày nên tôi có thể cảm nhận được sự vội vã trong lời nói của cậu. Nhưng khi thấy em trai mình sử dụng tiếng đế quốc lưu loát như vậy, phản ứng của Eunhan lại lạnh nhạt.
“Ồn ào quá. Ta tới đây là để chào hỏi Điện hạ. Đệ có biết mình vô lễ thế nào không?”
“…Đệ xin lỗi.”
“Eunhan, ngươi đâu cần phải nói vậy”
“Thật quá đáng. Ngươi có biết Baekhan đã đợi ngươi lâu thế nào không?”
“Đệ ấy hẳn là đã làm phiền Thái tử Điện hạ. Xin thứ lỗi, thưa Điện hạ. Thần xin phép đưa đệ ấy về ạ.”
“Ngươi còn nói vậy được hả!”
Khi thấy Blake nổi giận, Baekhan vội vã can ngăn.
“Blake đừng giận. Là tại ta không biết. Đệ xin lỗi huynh. Đây là lỗi của đệ.”
Eunhan bỏ ngoài tai lời xin lỗi của Baekhan, hỏi Blake bằng tông giọng nhã nhặn như thường lệ.
“Điện hạ, người thấy trong người thế nào rồi?”
“Bình thường.”
“Vậy thì tốt rồi.”
Eunhan cúi đầu rồi quay về. Cho đến cuối cùng, anh vẫn không nói thêm lời nào với Baekhan.
Baekhan chỉ biết lắc đầu. Trông cậu thật buồn làm sao nhưng tôi cũng chẳng biết nỏi gì để an ủi cậu ấy cả.
***
Blake ngồi trên giường, trong lòng vẫn bồn chồn.
“Thật quá đáng! Sao tên Eunhan đó có thể làm vậy chứ? Không ngờ tên đó lại có thể máu lạnh như vậy!”
“Ta chắc rằng Eunhan làm vậy là có lí do riêng.”
“Dù cho có chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ đi chăng nữa thì cũng có phải lỗi của Baekhan đâu! Tên Eunhan đó còn không biết Baekhan thích hắn tới mức nào! Cậu ấy đã học tiếng và mặc thử đồ của nước chúng ta chỉ vì tên đó mà. Vậy mà hắn chỉ biết thốt ra câu ‘Ồn ào quá.’ Thật quá đáng mà!”
Tôi chưa từng thấy Blake tức giận vì ai đó như vậy. Lúc nào cậu ấy cũng tỏ ra bình thản và an tĩnh, ngoài tôi ra thì cậu ấy không quá quan tâm tới người ngoài.
Thật may khi thấy rằng cậu ấy bắt đầu mở lòng với người khác sau em gái Diana của tôi. Điều đó cho thấy rằng cậu đã trường thành hơn.
Tôi đưa tay vuốt mái tóc màu bạch kim của Blake.
“Người giận sao?”
“Baekhan đã chờ đợi cả ngày. Sao tên đó có thể như vậy chứ! Nếu như Ancia cũng như vậy thì ta sẽ cảm thấy rất đau lòng.”
Cậu rơm rớm nước mắt.
“Blake, sao tự nhiên lại khóc vậy?”
Tôi ôm lấy hai má cậu.
“Ta tưởng tượng tới cảnh Ancia làm ngơ ta, điều đó làm ta buồn lắm.”
…cậu ấy đã nói như vậy, dù gì Blake cũng chỉ là một đứa trẻ thôi.
“Sao ta có thể làm vậy dược chứ?”
“Ancia không được chán ghét ta đâu ấy, nhớ chưa?”
“Ta làm sao có thể chán ghét người được.”
“Ừ, nhưng ta vẫn buồn lắm.”
Nước mắt chảy xuống từ khóe mắt cậu.
“Sao thỏ con của ta lại buồn vậy?”
“Ta cứ nghĩ tới việc Ancia giận ta lại thấy buồn.”
Tôi cười rồi ôm lấy cậu thật chặt.
“Blake của ta rất ngầu và đáng yêu mà.”
Tôi liên tục khen Blake như thể đang thay thế chúng cho một bài hát ru.
Sau khi Blake ngủ thiếp đi, tôi vẫn còn thức ngồi bên cạnh nắm lấy tay của cậu. Nhiệt độ cơ thể của cậu ấy khá thấp, đặc biệt là những nơi bị lời nguyền hằn lên.
Đang mát xa chân tay cho cậu ấy thì đột nhiên tôi nghe thấy có tiếng gõ cửa.
Ai lại tới đây giờ này vậy nhỉ?
“Là ta đây. Ta vào được không?”
Chủ nhân của cách ăn nói già dặn chẳng ăn hợp với chất giọng trong trẻo đó chính là Baekhan.
“Vào đi.”
“Xin phép… Aah!”
Baekhan đột nhiên hét lên ngay khi bước vào.
“Suỵt!”
Tôi đưa ngón trỏ lên miệng để ra hiệu cho cậu ấy phải im lặng để không đánh thức Blake.
Baekhan lấy tay che miệng. Nhưng sau đó có lại nói thầm bằng ngôn ngữ của Chang.
“Đức lang quân đang ngủ trên giường với cô mà cô vẫn cho người khác vào phòng là sao hả. Ô hay nhỉ! đúng là bọn trẻ ngày nay!”
Tôi không biết rõ là rốt cuộc Baekhan bao nhiêu tuổi, tôi chỉ biết rằng cậu ấy ít tuổi hơn Eunhan thôi. Nhưng phải công nhận một điều rằng nhiều lúc cậu ấy nói chuyện như một ông cụ non ấy.
“Ngươi đang nghĩ linh tinh gì vậy? Ta chỉ đang mát xa cho ngài ấy thôi mà.”
“Mát xa?”
“Thân nhiệt những chỗ bị lời nguyền hằn lên trên của ngài ấy rất thấp. Vì vậy nên ta phải mát xa để làm ấm người cho ngài.”
Tay trái của Blake luôn lạnh và tê cứng, vì vậy nên thỉnh thoảng khi ăn cậu ấy hay làm rơi đồ, hay một số lúc không cầm được kiếm trong lúc luyện tập.
Tôi không thấy được nhiều, nhưng từng nghe được từ những người hầu kể lại rằng Blake từng ngã rất nhiều hồi còn nhỏ.
“Blake thật có phúc khi có một phu nhân chu đáo như vậy.”
“Ít nhất đây là việc ta có thể làm.”
“Không điều gì quý giá hơn một trái tim chân thành đâu. Tình yêu xuất phát từ trái tim ấy bao la như một ngọn núi vô tận vậy.”
“Cảm ơn lời khen của ngươi.”
“Ta không có khen gì đâu. Tại cô làm ta nhớ về ngày xưa quá. Hồi đó chỉ có mình Eunhan huynh là thương ta thôi.”
Baekhan cười nhẹ.
“Xin thứ lỗi, Baekhan, về chuyện hôm nay…”
“Huynh ấy chỉ là lo cho ta thôi. Vì vậy nên huynh ấy mới cố bắt ta về Chang. Chứ bình thường huynh ấy vốn là một người rất dịu dàng.”
Tôi chưa kịp nói lời an ủi thì cậu ấy đã tự an ủi bản thân rồi. Có vẻ như cậu ấy không hề giận Eunhan chuyện lúc nãy
“Ta biết. Eunhan là một người tốt.”
“Đúng vậy. Huynh ấy là một người tuyệt vời.”
Baekhan lại gần giường và nhìn Blake. Có vẻ như cậu ấy vẫn có thể cảm nhận được rõ mọi thứ mặc dù hai mắt đang nhắm.
Cậu ấy đang thấy gì?
Baekhan dùng tay nhấn vào giữa trán của Blake, rồi dò theo những dòng chữ của lời nguyền.
“Có một lớp bảo vệ ở đây.”
“Lớp bảo vệ sao?”
“Một lớp bảo vệ bằng sức mạnh ánh sáng ngăn không cho lời nguyền lan ra.”