• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 2.4: Thao túng bạn cùng lớp! (4)

Độ dài 1,725 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-04-03 01:00:06

Trans + Edit: M1NO

-----------------------

“Aisaka…Cậu luôn tươi cười trong lớp và nói chuyện vui vẻ với bạn bè... Cậu chưa từng kể chuyện này với ai phải không?"

“Ừ… kể thì cũng có ích gì đâu.”

“…Dù thế, nhưng tớ nghĩ rằng những người bạn của cậu vẫn sẽ giúp đỡ cậu.”

Tôi đoán Aisaka không muốn làm mọi người lo lắng… Cậu ấy thật tốt bụng.

Nhưng… tôi hiểu rồi… vậy ra đó là những gì đang diễn ra.

Tiếng nói của họ luôn vang vọng đến tai tôi bởi vì nó quá lớn và ồn ào…

Họ luôn sôi nổi, rạng rỡ với một nụ cười dễ thương.

“Cậu đang ủ trong lòng nỗi đau đó…”

Tôi không có bạn gái, và ứng dụng thôi miên này ẩn chứa rất nhiều nguy hiểm… Khi tôi vẫn còn đang chìm đắm trong suy nghĩ, tôi không hề hay biết rằng Aisaka đang trải qua giai đoạn đen tối nhất của cuộc đời.

Bóng tối hằn lên vết sẹo trên cánh tay cô... Cuối cùng, tôi nhận ra khuôn mặt u ám mà tôi nhìn thấy giữa phố không phải là giả.

“Mặc quần áo của cậu vào.”

Tôi bất lực.

Dù không thể chối bỏ sự thật rằng tôi đã nhìn thấy làn da trần của Aisaka mà cô ấy không hề hay biết, tôi đành tự nhủ miễn là nó không lộ ra ngoài thì sẽ ổn.

“À, mắt cô ấy đỏ hoe, lớp trang điểm cũng bị hỏng rồi.”

Tôi không thể can thiệp vào nó.

Nếu tôi cố gắng chỉnh sửa lại lớp makeup loang lổ này, có lẽ Aisaka sẽ biến thành một quý bà lố lăng với lớp phấn son dày cộm trên mặt, thậm chí còn tệ hơn thế nữa.

(Ở đây nó ghi là over-the-top cougar – theo mình nghĩ tức là giống lớp trang điểm của mấy bà máy bay khi đi hs với trai trẻ ý, nma còn cao hơn cả thế nữa. Mình chỉ dịch được gần thôi nên có góp ý nào thì nói cho mình hé)

“Bỏ qua chuyện bạn trai sang một bên, hẳn cậu đã phải chịu đựng rất nhiều khi bị bố mẹ đối xử như vậy.”

Tôi không có tư cách gì để lên tiếng về những rắc rối mà cô ấy đang gặp phải.

Chúng tôi không có mối quan hệ gì cả. Hoàn toàn chỉ là hai người xa lạ… Aisaka và tôi chỉ là bạn cùng lớp.

Chỉ có một cuộc trò chuyện ngắn ngủi diễn ra, và đó là khi ánh mắt chúng tôi vô tình chạm nhau.

“Bây giờ, còn chiếc khăn…ơ.”

“…”

Tôi cố gắng gỡ chiếc khăn tay ra, nhưng Aisaka đã nắm chặt lấy nó nên tôi không tài nào buông ra được.

Có lẽ nào cô ấy đã tỉnh khỏi thôi miên? Tôi nghĩ vậy nhưng Aisaka vẫn đang ở trong trạng thái đó.

“Cậu có thể buông ra được không?”

“…”

Tôi đã nói vậy nhưng cô ấy vẫn không chịu từ bỏ chiếc khăn tay của tôi.

Trong phút chốc, lòng tôi thoáng nghĩ đến việc sẽ để cô ấy giữ nó và lấy lại sau… Không phải tôi sẽ gặp rắc rối nếu làm mất một hoặc hai chiếc, nhưng mẹ đã mua chúng cho tôi… Hơn nữa, sẽ thật tệ nếu cô ấy biết được chủ nhân của chiếc khăn này.

Nhưng… một lần nữa, tôi nhận ra ứng dụng này nó kinh khủng đến mức nào.

Aisaka ngoan ngoãn cởi quần áo theo mệnh lệnh của tôi, thậm chí tiết lộ bí mật mà cô ấy che giấu… Đó quả thực là một sức mạnh đáng sợ.

“…….”

Pin điện thoại đã hết một nửa… Sau khi xác nhận điều này, tôi nhìn về phía Aisaka, người vẫn đang nhìn chằm chằm vào tôi.

“Chắc là cô ấy không có ý định tự tử… nhưng nếu tôi tiến thêm một bước nữa, Aisaka...”

Tôi không muốn suy nghĩ thêm.

Mặc dù Aisaka và tôi không thân nhau đến mức được gọi là bạn bè, nhưng sẽ chẳng dễ chịu chút nào nếu như một ngày nào đó, người mà bạn quen biết bỗng dưng biến mất bởi vì lý do như vậy.

“Dù lời này có thể không đến được với cậu nhưng, Aisaka… tớ xin lỗi, tớ chỉ là một kẻ rác rưởi mà thôi.”

Tuy nhiên... nếu không hỏi Aisaka về hoàn cảnh của cô ấy, sẽ có một nhánh thời gian khác mà tôi ích kỷ làm bất cứ điều gì mình muốn với cô bởi vì ham muốn của bản thân... Có vẻ như tôi không thể hoàn toàn trở thành một tên cặn bã được rồi.

“Cuộc sống không chỉ có đàn ông đâu. Cậu luôn vui vẻ trong lớp và có rất nhiều bạn bè quan tâm đến cậu mà, phải chứ? Không giống như mình, cậu được rất nhiều người yêu mến và quý trọng.”

… Nói ra những lời này, tôi bắt đầu cảm thấy buồn.

“Dù sao, chuyện gia đình cũng phức tạp. Trước hết, cậu hãy quên người đó đi. Aisaka là một cô gái xinh đẹp; cậu xứng đáng có một chàng trai tốt hơn.”

Tôi nói dứt lời và duỗi người.

Tiếng răng rắc vang lên từ cổ và vai. Tôi hít một hơi thật sâu, thở ra, rồi bộc lộ hết tâm tư của mình.

“Nếu không có chuyện này, tớ đã thực sự tận hưởng Peach Paradise của mình rồi. Nghiêm túc đấy. Thật lãng phí.... Mình thực sự muốn chạm vào bộ ngực phổng phao đó của Aisaka mà.”

Tôi đang nói cái điều tồi tệ gì thế này.

Không chỉ Aisaka, mà bất kỳ người phụ nữ nào… không, ngay cả một chàng trai cũng sẽ hoàn toàn bối rối trước những gì tôi vừa nói. Nhưng Aisaka chỉ nhìn tôi với đôi mắt vô hồn, trống rỗng mà sắc mặt không hề thay đổi.

“…….”

“Cuộc sống luôn có thăng trầm. Có thể bây giờ cậu đang buồn, nhưng chẳng mấy chốc, rồi cậu sẽ tìm được niềm vui cho riêng mình và cười thật tươi.”

Thật là, tôi đang ở vị trí nào để nói những lời sáo rỗng này nhỉ?

Vỗ nhẹ vai Aisaka, tôi đứng dậy và cố gắng lấy lại chiếc khăn tay mà cô ấy đang cầm.

“Aisaka hết cứu được rồi! Thôi, đi tìm cô gái tiếp theo nào~!”

Hay nói đúng hơn, tôi cần phải trở nên hèn mọn hơn nữa.

Lẽ ra tôi phải hạ quyết tâm… trở thành một kè phản diện, một tên cặn bã của xã hội.

Đây là lần cuối cùng tôi để con mồi của mình trốn thoát… Được rồi, đợi tôi nhé, cô gái tiếp theo ơi! Lần này, tôi sẽ không thất bại!

“Xin lỗi vì đã làm phiền~”

Vừa rời khỏi nhà Aisaka, tôi lập tức hủy bỏ thôi miên.

Lúc đầu, cô ấy có thể bối rối vì đột nhiên xuất hiện trong phòng, nhưng Aisaka sẽ nhanh chóng bình tĩnh và trở lại bình thường mà thôi.

“………”

Đi được một đoạn, tôi nhìn về phía cửa sổ căn phòng của Aisaka, nơi đã kéo rèm lại.

Aisaka… tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô ấy sẽ phải phải một mình chịu đựng và tự làm tổn thương bản thân đến như thế.

“Hiểu rồi.”

Tôi cầm điện thoại lên và vuốt đến một bức ảnh.

Đó là bức ảnh tên bạn trai cũ và bạn gái hiện tại của anh ta được Aisaka chụp trong trạng thái thôi miên.

Sau khi nhìn chằm chằm vào nó một lúc… tôi rẽ sang một hướng khác với đường về nhà của mình.

Có lẽ... tôi chỉ là kẻ ngu ngốc.

Những gì tôi đã làm với Aisaka quả thực là đáng khinh bỉ, nhưng nhờ sức mạnh của ứng dụng thôi miên này, tôi cảm thấy mình có thể làm bất cứ điều gì tôi muốn.

Tôi thực sự cảm thấy tiếc cho Aisaka sau khi nghe câu chuyện của cô nàng, nhưng hơn thế, tôi hối hận vì đã để bản năng ham muốn chi phối bản thân… Vì đã làm theo giấc mơ đồi trụy của mình.

“Đây là bài học cho sự tự mãn của mình. Phải cẩn thận hơn mới được, không thể vấp ngã lần nữa.”

Nhưng thôi, nếu tôi có thể suy nghĩ được như vậy, thì có lẽ tôi có thể yên tâm được rồi.

Trời đã tối, nhưng tôi đã liên lạc với gia đình. Nên về muộn một chút cũng không sao.

“Vậy thì, họ đây rồi.”

Trước mắt tôi, có hai người, một nam và một nữ đang bước đi.

Dù nhìn từ xa, khuôn mặt họ vẫn khớp với hình ảnh trên điện thoại của tôi… Không lẫn vào đâu được, tên kia chính là bạn trai cũ của Aisaka, và người bên cạnh là bạn gái hiện tại của hắn.

Càng đến gần, giọng nói của họ càng trở nên rõ ràng hơn.

“Này, này. Cô gái đó kể từ lúc ấy như thế nào rồi? Cô ta vẫn còn khóc à?”

"Anh không biết. Nhưng đến nỗi bị gia đình bỏ rơi thì quả đúng là một kiệt tác mà.”

“Kinh khủng thật đó? ♪”

“Buồn cười thật, vậy nên sẽ ổn thôi, phải không em yêu?”

…Không thể tin được, bọn họ nói chuyện vô tư thật.

…Thật không thể tin được, bọn họ lại có thể nói chuyện vô tư đến vậy.

Cả hai đều mang phong cách Yankee đầy tự tin, hoàn toàn trái ngược với tôi… Hmm, có lẽ tôi không nên tò mò về sở thích của Aisaka… Thôi nào, với cái tên thanh mai trúc mã của cô ấy, có thành kiến một chút cũng không sao, tạm gác chuyện này sang một bên đã.

"Huh?"

"Cậu ta là ai thế?"

Đứng trước mặt hai người, tôi nói:

“Này, đưa cái bản mặt của mấy người lại đây.”

Thành thật mà nói, tôi đang vô cùng tự tin.

Nhưng tất cả những điều này đều nhờ vào ứng dụng thôi miên trên tay tôi.

(Aisaka, tớ đã nhìn thấy cậu khỏa thân, vì vậy để xin lỗi, tớ sẽ làm gì đó cho cậu. Ứng dụng thôi miên sẽ xóa bỏ những bức tường trong tâm trí người khác… Đó là lý do tại sao tớ biết Aisaka không thực sự quan tâm đến người bạn thời thơ ấu này nữa và thậm chí còn không thích anh ta. Vậy nên, tớ sẽ cho tên ấy một hình phạt thật thích đáng)

Ừ, đây giống như một lời cảm ơn vì Aisaka đã cho tôi xem cơ thể trần trụi của cô ấy… Tôi đang làm cái quái gì thế này?

Bình luận (0)Facebook