Chương 34 Do cơ thể không ổn nên tôi chẳng nhớ gì
Độ dài 1,160 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:59:44
Một vài ngày trôi qua kể từ vụ đầm lầy độc. Nhưng trong mấy ngày đó.... mà, ngay cả bây giờ cơ thể tôi vẫn cảm thấy vô cùng nặng nề. Không phải mệt mỏi nhưng cơ thể tôi chuyển động khó khăn. Tôi có thể cảm thấy cái gì đó quay cuồng trong cơ thể tôi, như thể một chất ngoại lai cố gắng trộn lẫn vào cơ thể tôi và nó vẫn còn tiếp tục cho tới lúc này.
Nó đi theo hướng hủy hoại cơ thể tôi. Đặc biệt vào ngày đầu tiên, rất tồi tệ. Tôi chẳng thể cử động nổi, tôi đã dành cả ngày để ngủ. Dù hiện tại đã khá hơn và bây giờ tôi có thể cử động một chút.
Vào lúc mà cơ thể tôi bị tê liệt hoàn toàn, tôi nghĩ chuyện quái gì với cơ thể mình.... Không biết có phải tôi đã uống đầm lầy độc....
Khoảng giữa trưa, Ông mặt-đáng-sợ đến quán trọ. Có vẻ như sẽ có một bữa tiệc cám ơn trong biệt thự và tôi đã được mời như khách chính để họ bày tỏ lòng biết ơn. Nhớ lại lời nhắn của Tata-san, tôi đi đến đó với ông mặt-đáng-sợ trong khi cơ thể vẫn còn trong tình trạng như hiện giờ
Ở cổng, tôi được chào đón với tiếng vỗ tay lớn của của hàng ngũ lính gác. Họ vỗ vai tôi với *bashi-bashi* với không khí náo nhiệt.
Đệt~ tôi đang mệt mà!!
Bằng cách nào đó tôi có thể chịu đựng với một nụ cười gượng.Tôi bước vào ngôi biệt thự cùng với dàn lính gác.
Bên trong ngôi biệt thự, mọi người cũng chào mừng tôi với một tràng pháo tay. Cô gái mèo người mà không thích tôi cũng bất đắc dĩ vỗ tay cùng với mọi người, tôi có thể nhận thấy từ mặt của cô ta. Tôi cũng chẳng vui vẻ gì khi được vỗ tay với một khuôn mặt như vậy.
Tại quầy tiếp tân căn phòng, thay vì dấu viết đổ vỡ từ biến cố trước, là một cái bàn lớn với nhiều món ăn ngon được xếp dọc theo bàn. Garret-san dang rộng tay tiến đến tôi khi ông ta thấy tôi.
- Xin chào!! Cuối cùng cậu cũng đến!! Cậu đã giúp tôi rất nhiều đó, cảm ơn rất nhiều!! (Garret)
Ouch, đau quá!! Làm ơn đừng đánh tôi!!
Tôi vừa ăn vừa trò chuyện với những người được giới thiệu bởi Garret-san. Họ không kinh doanh hôm nay cho ngày kỉ niệm này, Regan cũng sẽ đến đây sau.
[Cảm ơn cậu rấ tnhiều] và các lời nói biết ơn từ mọi người, rồi tôi chợt lẩm bẩm...
- Nhắc mới nhớ, Tata-san đâu nhỉ....? (Wazu)
Tôi vội dùng tay bịt miệng lại sau khi lỡ thốt ra lời đó.Mọi người đã quay lại nhìn tôi với ánh mắt ấm áp và nhe răng cười. Ugh, quê quá.... Garret-san người đứng gần đó lại gần tôi---
- Ồ đúng rồi.Tất nhiên là cậu đến thăm cô ấy mà.Thứ lỗi, thứ lỗi, tôi đã không nhận ra (Garret)
Ông ta nói trong khi cười nham nhở. Nếu cơ thể tôi bình thường thì tôi muốn đập cho ông một phát quá...Ông vừa thoát nạn đúng lúc đấy, Garret-san....
- Cô ấy còn đang chuẩn bị nên mất thời gian một chút, nhưng tôi đoán là….đó là vấn đề không sớm thì muộn thôi nhỉ? (Garret)
Ông ta nói thế và dẫn tôi đến một phòng và rồi bảo tôi đợi ở đó.Ể? Gì đây ? Có phải tôi muốn gặp riêng cô ấy đâu...Thôi kệ.Tôi thư giãn trong khi ngồi ghế sofa. Nhưng cũng tốt, từ nãy giờ tôi đã cảm nhận được một cái gì đó đang điên cuồng chạy dọc cơ thể tôi, đứng thôi cũng đã khó rồi.
- Guuh.... uu.... (Wazu)
Tôi chảy mồ hôi không ngừng.
Và khó thở
Tôi đã mất đi ý thức trong khi tôi nằm xuống chiếc sofa
Ugh ....
Tôi mở mắt một cách yếu ớt và nhìn thấy Tata-san ....đã ở đó .... ah thật là mệt.... buồn ngủ quá ....
Hmm ....cái này là .... cái gì đó ngọt ngào .... mùi hương thật dễ chịu .... mặt tôi đang gối lên cái gì đó mềm mại .... cảm giác thật tuyệt .... ahh ....cơ thể của tôi đã phần nào trở nên nhẹ nhàng ....
Hah !!!
Tôi nghĩ tình huống này đã xảy ra trước đây.Tôi nhìn xung quang mình, đây là phòng của tôi tại quán trọ. Meru cũng đang ngủ ngon lành bên cạnh tôi ....
Hahaha! Lại nữa. Không biết lần này mình về bằng cách nào đây. Đừng nói là ông Măt-Đáng-Sợ đã bế tôi về như bế kiểu công chúa nhé ... Tôi có thể tưởng tượng ra sau đó Regan và Garret-san sẽ quấy rối tôi, lạy trời không phải như vậy! Hy vọng là họ đã dùng xe ngựa hoặc gì đó giống vậy đưa tôi về !!
Nghĩ kỹ thì.... Tata-san đã ở đó trước khi tôi mất đi ý thức. Tôi không thể nhớ những gì xảy ra sau đó. Tôi cảm thấy như mình đã quên mất một cái gì đó quan trọng nhưng ....
Tôi hoàn toàn chẳng nhớ một tí gì!
Có một cái gì đó quan trọng mà tôi không thể nhớ nổi .... Một cảm giác mất mát thứ gì đó trong tim mình, tôi nghĩ rằng đó chắc hẳn là một ký ức quan trọng . Ugh .... cảm giác hối tiếc này, có lẽ tất cả chỉ là trí tưởng tượng của tôi .... Ừ .... chắc là vậy ....
Nhân tiện thì, cơ thể tôi đã trở lại bình thường. Không có cảm giác mệt mỏi hoặc hỗn độn trong cơ thể của tôi như vài ngày qua. Tôi có thể cảm thấy cơ thể mình đầy sức mạnh ... ủa mà, không phải vầy là quá nhiều sức mạnh sao?
Không Không Không .... chắc chỉ là tưởng tượng của tôi. Ý tôi là, tôi không làm gì bất thường, sức mạnh hiện tại của tôi không phải là tôi tự luyện lấy, nên chẳng có lý do gì để mạnh hơn cả.
Tuy nhiên .... có cái gì đó lóe lên trong tâm trí tôi. Ánh sáng xuất hiện sau khi tôi uống đầm lầy độc rồi biến mất trong cơ thể tôi. Tình trạng xuống cấp của cơ thể.... một cảm giác lẫn lộn bên trong cơ thể của tôi .... có thể là ánh sáng đó đã cố gắng tích hợp vào cơ thể tôi .... và sau đó nó đã được tích hợp nên cơ thể tôi trở lại bình thường. ...
Đu-được .... !! Xác nhận lại thôi. Bởi vì tình trạng cơ thể tôi đã tồi tệ cho đến tận giờ, và cảm giác trở nên mạnh mẽ hơn có phải ảo tưởng không. Cuối cùng là cảm giác sức mạnh đã trở lại hay chưa. Đúng thế!
Tôi lấy thẻ guild của mình và nhỏ một giọt máu vào.