• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 07 - Pháo hoa

Độ dài 3,257 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-06-22 11:15:22

Buổi chiều trước giờ bắn pháo hoa.

Năm người chúng tôi, tất cả đều mặc yukata, tụ hợp ở nhà ga gần trường học.

Cánh nam thì mặc màu đen, xanh hay những màu đơn sắc không quá sáng, trong khi cánh nữ thì mặc những bộ yukata rực rỡ sắc màu.

Asagiri-san mặc một bộ yukata màu vàng, còn Narushima-san thì mặc cái màu hồng. Họ cũng nhét một cái quạt vào đai obi của mình, và nó nhìn rất đẹp. Đây chính là khung cảnh mùa hè ở Nhật Bản. Rất là yên bình.

“Này các chàng trai, nếu các cậu thấy một cô gái mặc yukata mà không có một lời khen thì khá là thất lễ đó.”

“Vấn đề là, hôm qua chúng ta đã cùng nhau mua nó...”

Seiran đưa ra một câu trả lời khó chịu sau khi nghe Asagiri-san tự tin phát biểu.

“Nhưng khen ngợi cũng là một phép lịch sự của quý ông đó...”

“Ah. Ra là vậy. Nó rất hợp với hai cậu đó.”

“Ufufu, nói hay lắm. Chúng phải cảm ơn rồi, đúng chứ Yoru?”

Một Narushima-san run rẩy chỉ có thể lí nhí: “Ừm...”, Nhưng cô ấy lại thực sự rất vui.

“Vậy còn Koga-kun và Tanaka-kun thì sao? Hai cậu chưa đưa ra nhận xét của mình đâu đó.”

Cô ấy nhìn sang đây với đôi mắt lấp lánh. Tôi không thể chống lại được...

“Yahh, các cậu trông rất hợp đó, có đúng vậy không?”

Và tôi ném nó sang Shintarou.

“Umu umu. Asagiri-san, người luôn vui tươi, rất hợp với màu vàng, và tớ nghĩ Narushima-san thì rất dễ thương trong bộ yukata màu hồng. Lựa chọn của mấy cậu rất ổn đó. Lần nữa, hai cậu trông rất đẹp.”

Cậu ta nói lời cảm thán rất lịch sự, như một nhà phê bình ẩm thực chuyên nghiệp vậy.

“Vâng. Tanaka-kun đã thắng. Và Koga-kun, làm lại nào.”

“Tại sao vậy?”

“Vì thứ cậu nói không khác gì Seiran-kun cả, và nó rất nhàm chán. Đúng không Yoru?”

“Ahaha, đúng vậy đó...Koga-kun, làm lại lần nữa đi.”

“Chúng ta nhanh chóng đi lên tàu thôi.”

Hai cô gái này không di chuyển dù chỉ một bước khỏi quầy soát vé cho tới khi họ thỏa mãn.

Một con sông lớn cắt ngang qua thành phố sẽ là địa điểm tổ chức lễ hội pháo hoa.

Những chuyên gia pháo hoa đi trên thuyền giữa dòng sông để chuẩn bị những lùm pháo hoa đẹp đẽ từ đó.

Ở ven sông, có vô số quầy hàng nối tiếp nhau và rất nhiều du khách chờ đợi xem pháo hoa.

Năm người bọn tôi cũng ở trong đám đông ấy, thơ thẩn dạo quanh những quầy hàng.

Bọn họ bán kẹo bông, kẹo táo, dưa lạnh, đá bào, vớt cá vàng, ném vòng và những thứ khác nữa.

Có đủ thể loại việc để làm ở đây, tuy vậy tôi đã là một chuyên gia trong lĩnh vực đi ngắm nghía quanh quẩn.

Bạn biết đó, tất cả mọi sạp hàng đều có cái giá lễ hội, và nó thật sự đắt đỏ.

Ví dụ đi, nhìn vào lon Coca ở đằng kia, nó là một cái lon với kích thước thông thường, nhưng lại tốn tới 300 yên. Tôi thà chạy thẳng tới cửa hàng tiện lợi gần đây và mua nó còn hơn.

“Huh? Seiran và Narushima-san đâu rồi?”

Đột nhiên, một câu hỏi như thế phát ra từ miệng Shintarou.

Tôi nhìn xung quanh, hai người đó đã biến mất trước khi tôi nhận ra. Hiện chỉ có Shintarou và Asagiri-san ở cạnh tôi.

Hình như là họ đã bị tách ra lúc ở trong đám đông—khoan đã, nó là bất khả thi.

Vấn đề ở đây là Narushima-san. Có khả năng là cổ đã nói gì đó để kéo Seiran đi đâu rồi.

“Duh... Rốt cục là họ đã đi đâu? Tớ đã bảo là chúng ta nên đi cùng nhau cơ mà...”

Giọng của cậu có chút khang khác, Shintarou không thường như vậy.

“Ờ, chúng ta có thể làm gì được chứ?”

Tôi và Shintarou hiểu cái thái độ “Chuyện này quan trọng ghê hen?” của Asagiri-san mang ý gì.

“Đừng cố can thiệp. Vì chuyện này không thể tránh được mà.”

“Này nhìn kìa! Có một sạp bắn súng ở kia kìa! Tớ thích chúng~”

Asagiri-san trở nên phấn khích và hét lên trong niềm vui khi cô ấy nhìn thấy sạp bắn súng.

“Này, tới đó đi! Tớ muốn chơi thử!”

Với một nụ cười tươi rói, cô ấy đẩy lưng tôi và Shintarou tới của tiệm.

Cậu ta vẫn vui vẻ nhưng mọi thường, nhưng có thể là cô ấy muốn tôi thích thú với thứ gì đó khác.

Có khi suy nghĩ của tôi giống với Shintarou, cô muốn hồi phục niềm vui của chúng tôi.

“À đúng rồi, Asagiri-san, cậu biết gì không? Tiếng súng mà chúng ta nghe được trong phim chỉ là đồ giả được tạo nên từ hiệu ứng âm thanh. Cho dù chúng ta dùng hàng thật thì chúng sẽ không thể bằng được thứ mà cậu nghe được trong rạp đâu.”

“Thật ư? Tớ không biết đó, cho dù là tớ đã xem rất nhiều phim. Nhưng thực tế thì nó nghe như thế nào?”

Asagiri-san đưa chủ cửa tiệm bắn súng chút tiền, và sau đó cầm lấy khẩu súng đồ chơi từ tay chủ cửa tiệm.

“Nếu nó giống như tiếng nổ thì sẽ hay lắm đây. Từ những gì tớ nghe được, âm thanh khá trầm và to, và nó khiến màng nhĩ của ta rung lên và có cảm giác như thể là bị đục qua vậy.”

“Oh, là vậy sao? Chắc là thế rồi.”

Asagiri-san vừa lẩm bẩm với vẻ mặt phức tạp vừa cuộn vạt áo yukata lên và chuẩn bị ngắm bắn với khẩu súng đồ chơi trên tay.

“Một khẩu súng gây ra tiếng ồn như thế khi nhắm vào tính mạng của ai đó, tớ nghĩ nó khá là thảm hại đấy. Nếu là vậy thì tớ không muốn nghe thấy âm thanh nguyên gốc của nó đâu.”

Asagiri-san thật sự có thể nói những điều này.

Cho dù cổ chỉ là một đứa trẻ trông như người lớn, khi cổ ở cùng chúng tôi thì cô luôn cùng vui vẻ như một đứa trẻ vậy.

Nhưng đôi khi, như một học sinh năm một cao trung, cô ấy nói những thứ tôi không thể hiểu được.

Và rồi, vào lúc đó, cô ấy làm một biểu cảm như một người phụ nữ trưởng thành cực kỳ nhàm chán.

Đó là tại sao tôi không thể hiểu được cái cảm giác kỳ lạ mà Asagiri-san tỏa ra--.

Cạch...

Âm thanh giòn tan từ khẩu súng đồ chơi mà Asagiri-san đang giữ vang lên.

Nó không phải là âm thanh từ một tên sát thủ, mà chỉ là một âm thanh trộn lẫn với một mùa hè sống động.

“Tuyệt vời, tớ bắn trúng nó chỉ với một viên kìa. Đây là vận may hiếm có đấy!”

Asagiri-san chỉ vào viên kẹo mà cô ấy bắn trúng, và nhảy lên như một đứa trẻ.

Và ngay lập tức, hình ảnh một người phụ nữ trưởng thành buồn chán biến mất không một dấu vết. Tôi thầm mỉm cười.

“Hay quá Asagiri-san. Tớ muốn cậu cho Narushima-san và Seiran thấy nữa.”

"Huh! Vậy chúng ta sẽ tới đây lần nữa vào lúc nào đó!”

“Đúng rồi! Cả năm người bọn mình đều tham gia lễ hội kế tiếp đi? Ừm, không, chờ chút đã. Nếu chúng ta muốn tạo bất ngờ cho họ, chúng ta có thể đợi đến chuyến thăm đền vào đầu năm sau. Tớ nghĩ vậy.”

Câu từ của tôi nghẹn lại ở đấy.

Chúng ta có thể sẽ không còn gặp nhau ở chuyến thăm đền đầu năm sau nữa.

Bởi vì sau khi mùa hè này kết thúc, tôi chắc rằng—

“Có chuyện gì sao?”

“A-ah, không có gì đâu. Ahaha. Cơ mà, Seiran với Narushima-san đi đâu rồi?”

Suy nghĩ về việc ai đó rời khỏi nhóm hiện ra trong tâm trí khiến tôi phải vội vàng chỉnh lại lời nói của mình.

“Này, tớ đã nghĩ về điều này được một thời gian dài rồi.”

Asagiri-san nhẹ nhàng cười, giả vờ lên đạn cho khẩu súng.

“Koga-kun ấy, cậu ta thật sự thích làm trò con bò với mọi người nhỉ. Cạnh đó, cậu là loại người không quan tâm tới giới tính và đối xử với tất cả mọi người như bạn bè. Tớ không nghĩ rằng ai đó như thế có tồn tại.”

Cô ấy vào vị trí rồi nhắm vào mục tiêu, và một tiếng “cạch” nữa vang lên khi cô ấy bắn trúng viên kẹo lần thứ hai.

“Là vậy sao?...Nhưng Asagiri-san cũng vậy đấy thôi.”

“Cậu đó. Nhưng tớ nghĩ Koga-kun là người có cái cảm giác đó mạnh mẽ hơn bất kỳ ai. Cậu có thể nói là cái cảm giác “Hãy làm trò con bò cùng nhau nào” được truyền tới mạnh mẽ bởi cậu. Phải chăng đó là một tố chất lãnh đạo trong cậu không? Và tớ nghĩ đó là một điều tốt.”

Trong khi nói chuyện, Asagiri-san bắn trúng mục tiêu lần nữa. Cậu ấy hay thật đấy...

“A-ahaha, nhưng tớ trước giờ tớ có giống thế đâu...Ít nhất thì tớ không phải người lãnh đạo.”

Tôi xấu hổ lắc đầu.

Khi tôi ở cùng với Kazumichi và Megumi, tôi từng hay nói như thế, nhưng tôi lại không làm quá lên.

Và điều đó đã thay đổi khi tôi rời khỏi bọn họ.

Vào lúc đó, tôi nghĩ là tôi đã thật sự mất tất cả bạn bè. Quả thật là xui xẻo mà.

Nhưng rồi Shintarou quay lại với tôi. Và tôi cũng làm quen được với một người bạn mới là Seiran.

Từ tận đáy lòng mình, tôi cảm thấy như được cứu rỗi.

Nhưng, đây là cuộc sống mà, và tôi nhận ra rằng họ rồi sẽ đi trên con đường riêng của mình vào ngày nào đó. Tôi cuối cùng cũng quyết tâm tạo thật nhiều kỷ niệm nhất có thể với những người bạn quý giá của tôi.

Những ký ức về sự ngu ngốc đẹp đẽ và cũng là một quá khứ đen tối tuyệt vời nhất.

Để có thể tạo nhiều kỷ niệm nhất có thể, tôi quyết định trở thành người ồn ào nhất.

Thế là, tình bạn bắt đầu chỉ với ba người, tăng dần lên năm.

Vào lúc ấy, giới tính không phải là vấn đề. Bởi vì mọi người ở đây đều là bạn tôi.

“Đúng vậy. Sau vụ đó, mình đã có nhiều bạn mới...”

Tôi chỉ đang tự nói với bản thân.

“Ý cậu là gì, ‘vụ đó’?”

Có vẻ là đã đến được tai Asagiri-san, cô ấy ngừng bắn và nhìn tôi.

...Thôi thì có vẻ là tôi không cần phải giấu nữa

Bởi vì cô ấy là bạn tôi, tôi muốn cô biết được nó.

Tôi bắt đầu kể cho Asagiri-san về chuyện đã xảy ra với tôi hồi trung học, bao gồm cả Kazumichi và Megumi.

Ba người chúng tôi đi bộ trên ánh đèn mập mờ của những bảng hiệu và tôi nói cho cô ấy mọi thứ.

Một tôi đã thích Megumi, một tôi đã cực kỳ ngu ngốc, mập thúi và vô liêm sỉ, tôi kể ra mọi thứ.

Mặc dù Shintarou và Asagiri-san đều im lặng lắng nghe câu chuyện của tôi, họ lại nhìn về những hướng khác nhau. Shintarou thì luôn nhìn xuống đất, còn Asagiri-san thì luôn nhìn vào tôi.

“Thì ra chuyện là như thế... Khi mà có một cặp đôi trong nhóm...”

“Đúng vậy. Sau đó, bốn người đã từng chơi với nhau đã tách rời. Từ đấy trở đi, tớ luôn nghĩ về việc làm trò con bò với những người bạn tớ có.”

Asagiri-san, người đang nắm lấy dây túi xách của mình, nhận lấy giải thưởng là lọ kẹo ramune từ sạp bắn súng ban nãy.

“Cậu ăn chút không?”

Tôi lịch sự từ chối, và cô ấy bỏ kẹo ramune vào miệng.

“Hmmm... Đây có vẻ là một vấn đề phức tạp. Khi có hai người trong nhóm bắt đầu hẹn hò, mọi thứ sẽ không còn giống như trước nữa. Nhưng nếu đánh giá mức độ gần gũi giữa họ, thì không khó để hiểu tại sao họ lại yêu nhau.”

“Ah, tớ sẽ nói với cậu là, tớ không muốn cản các cậu khi điều đó xảy ra, được chứ? Bởi vì xa vào lưới tình là chuyện tự nhiên. Tương tự với Shintarou và Asagiri-san. Chẳng phải sẽ rất tuyệt nếu tất cả chúng ta đều có người yêu?”

Yêu đương là một chuyện tự nhiên. Và không ai lại từ bỏ nó chỉ vì người họ thích ở trong cùng một nhóm bạn.

Và khi chuyện đó xảy ra, thì đó là chuyện hiển nhiên bởi vì nó là một quy luật tự nhiên.

Và khi nó xảy ra thì lại coi như là một chuyện không thể tránh được, bởi vì đây là quy luật tự nhiên mà.

Chỉ như thế thôi tôi đã không muốn hẹn hò với bất kỳ ai. Nhất là với ai đó trong nhóm bạn.

“Yêu nhau là chuyện thường tình...à?”

Shintarou, người cuối cùng cũng chịu mở miệng sau một khoảng lặng dài, lầm bầm với một biểu hiện rực rỡ.

Rồi cậu ta nở nụ cười với tôi.

“Thế, nếu tớ yêu một ai đó, tớ chắc chắn sẽ cho Junya biết.”

“Eh, gì cơ, Shintarou? Không lẽ cậu đã yêu ai đó trong nhóm à?”

“Không! Tớ chỉ nói ví dụ thôi!”

“Ahaha. Nhưng nếu nó là thật thì đừng ngại, được chứ?”

Asagiri-san gật đầu với khuôn mặt nghiêm túc.

“Mấy cậu nè, tớ cũng thế đó...Nếu tớ tìm thấy ai đó tớ thích, tớ chắc chắn sẽ nói cho Koga-kun!”

“Tớ xin lỗi vì để mấy cậu lo lắng rồi. Nhưng khi mấy cậu nói vậy, tớ vui lắm.”

“Mà này, Koga-kun, liệu cậu có đi hẹn hò với tớ không?”

Asagiri-san cười như một đứa trẻ nghịch ngợm và đột nhiên ôm lấy tay tôi.

Tôi không thể tin được là bộ ngực phát triển đầy đặn của cổ đang nhấn vào cơ thể tôi ở dưới lớp vải yukata mỏng dính──.

“Hự!”

Cứ như thể mặt tôi đang bị đốt trên lửa. Hoặc là nó đang bị đốt thật rồi.

“Này Junya. Mặt cậu đang đỏ lên kìa.”

HIển nhiên là vậy rồi. Đó là vì tôi thật sự rất hứng thú với Asagiri-san.

Người ta có vẻ đang đùa bỡn với câu hỏi, “Liệu cậu có thể đi hẹn hò với tớ không?” trong khi ôm lấy tay tôi.

“Cậu đùa hơi lố rồi đó Asagiri-san.”

Tôi chậm rãi rút tay lại.

Rồi Asagiri-san nói, “Xin lỗi, xin lỗi,” trong khi mỉm cười rực rỡ không kém gì cửa hiệu đằng kia.

“Nhưng tớ nghĩ là tớ vẫn ổn khi không có người yêu. Cậu biết đó, tớ muốn vui chơi với năm người bọn mình một khoảng thời gian nữa.”

Cô ấy đã nói thế.

Có lẽ cô ấy đang ám chỉ rằng cho tới khi Narushima-san bày tỏ tình cảm với Seiran.

Sau khi kế hoạch mùa hè kết thúc—lúc đó, sau khi tất cả chúng tôi ngắm đom đóm, Narushima-san sẽ tỏ tình với Seiran.

Seiran đã nói “tớ sẽ không hẹn hò với cô ấy”...Nhưng tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với năm người bọn tôi sau đấy.

“Ah, tớ vừa nhận được phản hồi của Seiran, cậu ấy nói là đang ở dưới chân cầu với Narushima-san.”

Shintarou nhìn vào điện thoại của cậu, rồi chỉ tay tới đám đông ở đằng đó.

Hai người họ đang đứng trước sạp yakisoba.

Một thanh niên cao ráo và một cô gái nhỏ nhắn, nhưng lại cao bất thường.

Đó là tại sao Narushima-san và Seiran khác biệt ngay cả khi ở đám đông đó.

“Xin lỗi xin lỗi~ Tớ cứ mải nhìn sạp hàng rồi đi lạc lúc nào không biết.”

Seiran đang ăn yakisoba trong một cái hộp trong suốt.

Rồi tôi tiến lại gần Narushima-san đang đứng cạnh Seiran và thì thầm vào tai cổ.

“Oh, vậy ra là Narushima-san cố tình mang Seiran tới nơi này...”

“Không phải thế. Tớ chỉ đi theo Seiran-kun thôi, tớ thật sự bị lạc mà.”

Thôi thì, cũng không có vấn đề gì cả.

Rồi Asagiri-san nhìn vào đồng hồ trên điện thoại của cô.

“Này, pháo hoa sắp bắt đầu rồi kìa. Hay là bọn mình tìm một chỗ để thưởng ngoạn chúng rõ hơn?”

..................................

Từng cái một, những đợt pháo hoa được phóng lên từ những cái xuồng giữa dòng sông.

Đỏ, lam, vàng và lục.

Pháo hoa đủ mọi màu sắc nở rộ trên bầu trời đêm, ánh sáng của chúng phản chiếu rõ ràng lên mặt sông.

Dòng nước khẽ dao động kết hợp với lửa trại tạo nên một cảnh đẹp phi thường.

“Uwaahhh~ đẹp quá... tớ...muốn khóc quá...”

“Pháo hoa năm này cũng rất đẹp nhỉ. Tớ thấy thật biết ơn vì được chiêm ngưỡng chúng.”

“Seiran, cậu tới đây chỉ để chiêm ngưỡng mấy quầy hàng thôi đúng chứ?”

“Ừ. Nhưng thật sự, nó thật sự rất đẹp. Tớ cũng thấy thật biết ơn vì mọi người đã tới đây cùng xem pháo hoa.”

Năm người chúng tôi đứng cạnh nhau trên cây cầu lớn bắc ngang qua con sông, tận hưởng khung cảnh được tô lên bởi bầu trời đêm rực rỡ và dòng sông lấp lánh.

Thêm một kỷ niệm giữa năm người chúng tôi đã được tạo ra.

Tôi nghĩ vậy trong khi ngắm những đợt pháo hoa tỏa sáng từng cái từng cái một.

Đột nhiên, thứ gì đó mềm mại và ấm áp nắm lấy tay tôi.

Tôi thấy Narushima-san đang đứng cạnh tôi. Cô ấy cười với tôi với nụ cười tinh nghịch thường lệ của cổ.

Rồi cô cất tiếng với âm lượng chỉ đủ để mình tôi nghe được.

“Tớ thật sự đã bị lạc đó?”

Cô ấy nói. Rồi tôi trả lời với một mức âm lượng giống như vậy.

“Nhưng tại sao cậu lại nắm tay tớ?”

Tôi cố rũ tay ra, nhưng cô ấy lại nắm chặt hơn, như một người đang đi hẹn hò vậy.

“Cậu không thấy ngượng khi nghĩ tớ như là Hinoko-chan sao?”

“À, thì ra ý cậu là vậy. Bỏ qua đi, rồi thả tay tớ ra. Mọi thứ ở đây...”

Chúng tôi thì thầm nói chuyện với nhau.

Ba người kia tiếp tục nắm pháo bông bay lên từng đợt một mà không nhận ra rằng chúng tôi đang bí mật nắm tay nhau.

Chuyện này thật tệ. Tôi thật tồi tệ. Tôi thật tồi tệ.

Nhìn mà xem, cho dù Narushima-san là người nói ra, tôi đã cảm thấy ngượng ngùng lắm rồi.

Tôi tự hỏi sẽ ra sao nếu như đấy thật sự là Asagiri-san──Ah, tôi đang nghĩ cái quái gì vậy?

Đây phải là một bí mật rằng tôi trở nên ngượng ngùng khi tôi nắm tay một cô gái.

Khi tôi nắm tay một cô gái.

Như thể là tôi có thể cảm nhận được vị mặn và ngọt với bàn tay trong tay mình.

Trong tâm trạng lo lắng bị họ bắt quả tang chúng tôi đang nắm tay nhau, bằng cách nào đó tôi cảm thấy một sự lạc quan lạ lùng.

Cảm giác này tràn đầy lồng ngực tôi.

“Đây là lần đầu tiên tớ có một trải nghiệm mùa hè thoải mái như thế này. Cảm ơn cậu... ──kun."

Giọng nói nhẹ nhàng của Narushima-san bị át đi bởi âm thanh của viên pháo hoa lớn nhất và tiếng hân hoan từ những người xung quanh.

Thật tình, người này tính làm gì vậy...

Thế là, lần đầu tiên, tôi nắm tay Narushima-san thật chặt.

Tôi hi vọng cô ấy sẽ không tách ra khỏi nhóm ngay cả sau khi mùa hè này kết thúc.

Nhưng nó lại rất khó.

Trước khi có bất kỳ ai nhận ra, tôi chậm rãi thả lỏng những ngón tay của tôi.

Tôi không thể thay đổi quan điểm của cô ấy về việc đặt tình yêu lên trên tình bạn.

Và rồi, bàn tay của chúng tôi buông ra một cách tự nhiên.

Bình luận (0)Facebook