Chương 103: Thú cưng
Độ dài 915 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 16:48:26
"A, Chủ nhân! "
Ngay khi Automata xuất hiện trong phòng, Leaf chạy đến như chó canh nhà lâu ngày gặp lại mặt chủ.
Hoàn toàn thành thú cưng rồi.
Mặc dù tôi có đặt một Mamori-chan ở đây nhưng hình như Leaf do dự không dám bắt chuyện với tôi nên không liên lạc lần nào cả.
Thay vào đó, Leaf ôm Mamori-chan như một thú nhồi bông bình thường.
Chỉ là ngó qua màn hình tí thôi nhưng vẻ mặt thẫn thờ của Leaf y như một bức tranh thơ mộng.
"Trước tiên là trận chiến đã kết thúc. Tiếc rằng đã thua nhưng không thiệt hại đến mức quan ngại. "
"Vậy à… ngài vất vả rồi. "
Leaf trông như đang thông cảm, hoặc an ủi tôi.
Nó nghĩ tôi nản lòng sao?
Mà, Anh hùng rồi lại Ma vương, gần đây sầu lo có tích tụ khiến đầu hơi đau một chút.
Nhưng được Leaf lo lắng nên tôi cảm thấy cơn đau đầu đã hơi dịu đi.
… Phận thú cưng mà dám ảnh hưởng đến tâm tình của chủ nuôi à.
Trơ trẽn quá đấy.
Do hơi hờn dỗi nên tôi nhéo má Leaf.
"Chủ nhân? Nhau mà… "
"Im lặng. "
Sau khi thỏa mãn, tôi buông ra.
Không hiểu sao căng thẳng đã giảm bớt.
"Giờ mới là vấn đề chính, do kế hoạch của Ma vương đã sắp đến giai đoạn cuối nên ta nghĩ không còn cơ hội dẫn ngươi đi làm việc nữa đâu.
Từ giờ sẽ liên tục chiến tranh nên ngươi sẽ không giúp sức được. "
"A… ra là vậy… "
Leaf đượm buồn.
Không giúp ích được cho tôi khiến nó sốc đến thế sao.
Mi là Chó trung thành à!
"... Vậy thì mời Chủ nhân. "
"?"
Leaf nói thế và nhìn Automata bằng ánh mắt buồn bã.
Là sao?
Mi đang nói gì vậy nhỉ.
Tại sao tôi lại bị nhìn bằng ánh mắt buồn bã đó.
"Ngươi đang nói gì vậy? "
"Ủa? Em không còn tác dụng nữa nên chẳng phải ngài sẽ xử lý sao? "
"Hả? "
Cạn lời.
Cả bên vừa nói câu đó và bên không tính đến tình huống đó.
… Nghĩ lại thì cũng đúng.
Kế hoạch của Ma vương sắp đến giai đoạn cuối nên gần như không có cơ hội xâm nhập vào đất nước của loài người.
Có thể có nhưng tôi đã đủ tri thức để hoạt động mà không cần Leaf.
Ngược lại dẫn Leaf theo chỉ gây thêm phiền phức.
Nói cách khác, Leaf không còn giá trị lợi dụng.
Nhưng tôi chưa lần nào nghĩ đến phương án vứt bỏ.
Sao vậy nhỉ.
Cho dù là thú cưng hay nô lệ, tôi không thích con người.
Chắc chắn tôi đã từng muốn vứt bỏ Leaf khi hết giá trị lợi dụng.
Thế mà giờ đã hết dùng được nữa nhưng tôi không nghĩ đến việc vứt bỏ Leaf.
Không phải ở mức đang do dự.
Vốn dĩ đã không nghĩ đến rồi.
Tôi có cảm giác cốt lõi sự ghét bỏ nhân loại của tôi đang dao động.
"Chủ nhân…? "
Do tôi rơi vào suy tư khiến cho Automata bị đứng máy nên Leaf lo lắng nhìn.
Tôi theo phản xạ cho Automata đưa tay xoa đầu Leaf.
Mới nãy không phải tôi nghĩ xong rồi làm.
Mà là cơ thể tự chuyển động.
"... An tâm đi, ta sẽ không phán xử gì ngươi. Đằng nào xử ngươi thì ta có nhận được lợi ích gì đâu. "
"!"
Tiếp theo những lời đó thoát ra khỏi cổ họng.
Nghe thấy vậy, Lead trở nên tươi tắn.
Trong vô thức, nhìn khuôn mặt đó khiến tôi ấm lòng.
… Có vẻ như tôi đã thương yêu Leaf hơn bản thân nghĩ.
Ban đầu tôi xem Leaf là không phải con người, chỉ là thú cưng để tự lừa bản thân và rũ bỏ cảm giác khó chịu khi sống chung con người.
Lời dối trá đó đã thành sự thật từ bao giờ.
Thật sự tôi dần đối xử với Leaf như thú cưng.
Tầm tầm chú mèo Kurosuke hồi xưa nhỉ.
Không, quá nhiên sao đến mức đó được.
Nhưng, hãy chấp nhận nó thôi
Xem ra tôi không ghét Leaf.
Giờ không phải lừa lòng chi cho phiền, xác nhận lại luôn cho thanh thản.
Anh hùng với Ma vương đã quá thừa sầu não rồi nên tôi không muốn rước thêm chuyện này nữa đâu.
May thay Leaf đã thân thiện với tôi nên không thành vấn đề.
Ngoài ra Leaf cũng mang cái vòng cổ mang tên Dấu ấn nô lệ nữa.
Nó không thể cắn lại tôi và dù muốn cắn thì cũng không thể vượt qua khoảng cách sức mạnh.
Lý do tôi ghét con người là ai trong số chúng cũng khiến tôi khó chịu.
Tùy trường hợp chúng còn có những hành động gây hại cho tôi.
Thế nhưng không thể đưa Leaf vào lý do đó được.
Ngoài ra, thú cưng là giống loài chữa trị tâm hồn.
Tôi bây giờ cần khóa trị liệu đó.
Trước tiên cứ xoa đầu nó cho thỏa thích đã.
Và vừa xoa đầu, tôi vừa suy nghĩ.
Tôi đã xem nó là thú cưng, vậy chủ nuôi là người phải có nghĩa vụ nhận trách nhiệm cuộc sống của chúng.
Cấm vứt bỏ giữa chừng.
Không được chết rồi để thú cưng cô độc .
Ở Nhật bản có tình trạng người già qua đời để lại thú cưng không ai lo.
Vậy thì, tôi phải sống để tiếp tục chăm sóc Leaf.
Vốn dĩ tôi không có ý định chết rồi nhưng lý do để sống đã tăng lên.
Được.
Cố gắng lên.
Thêm hơn nữa.
Nhìn Leaf đang bối rối do bị xoa đầu, tôi hạ quyết tâm thêm lần nữa.
Mà đừng hòng vào khu vực sinh sống nhé.