Chương 16: Tinh tế, và sang trọng
Độ dài 1,937 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 20:21:03
Nửa đêm, Adan và Jonas quay về căn cứ sau khi gặp “Người truyền tin” của Hắc xà.
"Đm thằng chó đó, toàn nói cái đ*o gì đâu..." (Adan)
Adan bực bội nói sau khi đóng sầm cái cửa.
Hắn ta đã báo cáo nhiệm vụ ám sát thất bại cùng với chuyện những lá bùa, nhưng chỉ nhận được mấy câu trả lời vòng vo kiểu 'Không thể nào có chuyện đó được'.
Cả hai bị đổ lỗi là do lụt nghề nên bọn chúng hậm hực cố biện hộ, kết cục mọi chuyện càng rắc rối hơn. Có vẻ như người truyền tin cũng sẽ về báo cáo lại, vì vậy mọi thứ có thể được giải quyết sau.
"Thôi bỏ đi, giờ công việc tiếp theo đã." (Jonas)
"Tao biết rồi. Tao sẽ chuẩn bị xong đầu tiên vào ngày mai." (Adan)
Và ngay lúc đó. Cả hai người đều nghe thấy một tiếng bước chân ngoài hành lang.
Cốc cốc*
"... Gì? Ai? Sao lúc này." (Adan)
Adan thì thầm hỏi Jonas. Tất nhiên Jonas cũng không biết đó là ai.
"Hàng xóm của mày à? Ban nãy, mày đạp cái cửa ồn quá đó." (Jonas)
"Phiền vãi c*t... này... mày ra đi. Lừa cho tốt vào." (Adan)
"Chậc-" (Jonas)
Jonas tặc lưỡi và thay sang bộ quần áo của Du hành giả, hình tượng thường ngày của hắn.
Sau đó hắn đến mở cửa và nói.
"Cần chuyện gì sao..."(Jonas)
"《Nguyền trói》"
"Cái-!?"(Jonas)
"…《Khóa chân》"
Jonas ngã xuống trước cửa, đồng thời cánh cửa sổ đột nhiên khoá.
"... hả!?
Adan kinh ngạc la lên.
Một điều vô lý đã xảy ra.
Jonas, ngã ngửa ra đằng sau nhưng hai chân thẳng đứng trên mặt đất, có lẽ hắn đã gãy xương chân rồi. Từ cánh cửa được mở ra, hình dáng của một người mặc bộ đồ đen trừ đôi mắt như ninja dần hiện rõ.
Nhưng dù có che kín mặt nhưng làm sao mà chúng có thể quên được người đã khiến chúng có trải nghiệm tồi tệ vài giờ trước được. Nữ pháp sư tóc vàng của 《Tiếng hống của Rồng》, Iris. Người đã khiến cả hai chạy như chó.
"Sao, Sao mày ở đây...!” (Adan)
Khi chạy trốn, bọn chúng đã chọn những con đường vòng, vừa chạy vừa xóa dấu vết và cả hiện diện. Trừ trưởng đạo tặc đặc huấn ra, không mấy ai có thể theo được chúng.
"Đây là mặt ngoài của căn cứ sao...không, phải là cái đuốc tốt chứ nhỉ." (Iris)
"Mày-!”
"《Nguyền trói》"
"Agh--!!”
Jonas định rút kiếm ra nhưng ngay lập tức ngã xuống. Phép thuật mà cô bé niệm khiến tay chân của chúng hoàn toàn cứng đờ và không thể xê dịch dù chỉ một ly
Cả Adan và Jonas từng là mạo hiểm giả. Dù thế, chúng chưa từng nghe về 《Nguyền trói》.
Tiếng bước chân ngày càng gần. Ánh mắt xanh lam trừng xuống.
"Cảm ơn hai anh trai tốt bụng vì giúp tôi tìm ổ dễ dàng nha~! Lúc tôi dùng cái phép đó cũng không mong đợi gì nhiều. Thực lòng thì không thu hoạch gì nhiều. Thôi kệ… Tí hỏi linh hồn mấy người là xong.”
Một nơi luôn yên tĩnh. Hai người. Một cô bé. Hai lựa chọn. Cái chết dữ dội nhưng nhanh chóng. Hay là cái chết nhẹ nhàng nhưng từ từ?
... "《Tử Độc》:"
______________________________________
Sự im lặng của cái chết.
Ở một căn phòng ẩn sau quán bar “Đại bàng Hoàng kim” giữa trung tâm thành phố El-Tarev.
Căn phòng được chiếu sáng mờ ảo bởi ma thạch, ở giữa là một cái ghế dài lớn, phía trước là một cái bàn có vẻ làm bằng vàng. Trên bàn có rất nhiều chai rượu với đủ loại khác nhau.
Sàn nhà nhuộm màu đỏ máu cùng vô số xác chết.
Tay sai. Bảo vệ quán bar. Người phụ nữ mới được gọi. “Người truyền tin” cũng vừa đến đây. Tất cả bọn họ đều bị chém đầu bằng ma thuật gió.[Vib: Chắc do ám ảnh cách mình bị giết đây mà]
Ngoại trừ một người đàn ông, người điều khiển El-Tarev trong bóng tối bằng Hắc xà, Jason.
"Mày là …ai ... sao ở… nơi này..." (Jason)
Jason gặng nói dù chỉ bị một bàn tay nhỏ bé bóp cổ. Khuôn mặt của hắn đã biến dạng vì đau đớn.
Cơ thể săn chắc và chằng chịt các hình ‘Tha thu’, ‘Jason đầu trọc’ được biết đến là chiến binh mạnh mẽ trong Hắc xà.
Nhưng giờ, hắn hoàn toàn bị hủy diệt bởi một bé loli đáng yêu theo nhiều nghĩa, và đang được thần chết hóng chờ.
Tay và chân của Jason bị trói bởi chính món đồ S&M mà hắn mang tới. (Do là đồ của phụ nữ nên khi cử động sẽ bị siết chặt vào thịt) (Edit?: thề mò cả 15p mới ra
Nhưng dù ở trong trạng thái này hắn vẫn có thể dễ dàng đấm bay cô gái nhỏ trước mặt, nhưng những cái khóa cực kỳ cứng, hắn không thể nhúc nhích gì được.
Jason không thể hiểu được vì sao ( Không một phép thuật nào có thể làm đến mức này), nhưng vẫn biết mình bị dính ma thuật hệ nguyền rủa.
"Tôi sẽ rộng lòng cho ông một cơ hội. Nói.." (Iris)
"Guahhh-!”(Jason)
Tiếng nói của cô bé như phát ra từ địa ngục, với con dao trên tay, cô lạnh lùng đâm vào mắt hắn.
Jason đang rất sợ hãi. Một con quái vật dưới hình dáng của đứa trẻ
Cô bé là một pháp sư, một sát thủ máu lạnh dưới bộ áo màu đen. Ánh sáng của sự điên loạn tràn đầy trong ánh mắt xanh lam đó.
- Quái vật…..Tại sao...!!
Một sức mạnh vô lý, một cái xác không có trái tim. Chỉ có sự ham muốn giết chóc.
Ngay cả những con người tàn độc như ‘bọn chúng’ vẫn có những thứ khiến họ chùn tay. Nhưng cô gái này không có thứ gì như thế cả.
‘QUÁI VẬT’ vẫn là chưa đủ để miêu tả sự tồn tại méo mó này .
Con quái vật đang nhìn xung quanh.
"Chà mọi thông tin hầu như ở mấy cái lá thư và giấy tờ trong này nhỉ...... mà chỉ có hai thứ ta muốn biết thôi.
Thứ nhất. Ngươi làm sao biết được《Họng rồng》được thuê làm hộ vệ cho cái ông già đó."
"Huh? Thì sao? Aah!!” (Jason)
"Trả lời câu hỏi." (Iris)
Con mắt còn lại của anh đã bị đâm, Jason không còn thấy gì nữa.
Jason không hiểu vì sao anh lại nói vậy trong cái tình huống này, nhưng anh vẫn phải trả lời ‘nó’.Jason cố hét lên theo bản năng.
"Là tôi, Wayne thư ký của Chi hội mạo hiểm giả và Danton người hầu của Phu nhân Bá tước!!
Tôi nghĩ rằng vẫn còn những gián điệp khác trong gia đình Bá tước, nhưng tôi không rõ lắm!” (Jason)
"... Thế à, cũng dễ hiểu nhỉ . Trong nhà bá tước sẽ có vài người của Hắc Xà và rồi...ra vậy...ra vậy.
Rồi, câu thứ hai. Ông chủ ý nhắm vào Họng rồng? Hay đó là yêu cầu của cấp trên?” (Iris)
"Ah--, là tôi! là tôi! tôi đã làm điều đó! Tôi đã nhận lệnh hạ sát gia đình bá tước nên tôi đã làm thế!” (Jason)
"Vậy à…...Kuhahaha~"
Điệu cười tàn độc mà chắc chắn không phải của Jason vọng khắp căn phòng.
"Chà tôi không muốn những thành viên đó biết tôi bị nhắm vào và hủy nhiệm vụ tí nào.
Thôi thì người chết không biết nói, linh hồn không thể kể nhỉ. " (Iris)
__________________________
Sáng hôm sau khi “đi dạo” quanh thành phố. Iris (Rene) quay về phòng họp mật của nhóm.
Đã một thời gian dài kể từ khi nhận nhiệm vụ Guild. Cô giờ có thể giả làm Katherine, qua khóa luyện tập khắc nghiệt. Nhưng mặt khác cô có thể phối hợp với các thành viên của nhóm khi bị tấn công.
"Heh. 《Công chúa hoa hồng thù hận》. Đặt cái tên này cho một bé gái 10 tuổi, thật kinh khủng." (Hugh)
Nhìn vào tờ truy nã trên tay Diana, Hugh nhăn mặt. Benedict cũng cụp tai xuống, nghiến răng.
"Một cô công chúa bị bỏ rơi chỉ vì có màu tóc bị nguyền rủa, cái quái gì xảy ra với loài người vậy..."(Hugh)
"Gì, ông sống mấy chục năm mà không hay biết gì sao?” (Diana)
"Ah. Là tin đồn đó." (Benedict)
"Đó chỉ là tin đồn nhảm vô căn cứ thôi. Chả hiểu sao, cuộc đảo chính đầy tự hào dân tộc và công lý lại có một lý do bôi bác thế này." (Diana)
Các thành viên của Họng rồng có chút đồng cảm với Rene. Vì họ rất yêu thương Iris người bằng tuổi Rene.
Iris (Rene) có thể thấy được cảm xúc của họ.
Sự cảm thông và thương tiếc mang hương vị ngọt ngào. Cô muốn thấy thứ cảm xúc này mãi mãi.
Nhưng như một lời hiền nhân nào đó đã nói: “Dù uống cạn dòng sông cũng không làm dịu cơn khát”.
Chưa kể dòng sông này đổ vào một cái ly vỡ. Không thể thay đổi được gì nữa. Mọi thứ đã quá muộn rồi. Thương hại và đồng cảm không lay động được oan hồn đã không còn trái tim.
"... Thế, giờ Iris đang làm gì nhỉ" (?)
"À, đây này?” (Diana)
Diana lấy ra một quả cầu pha lê, đó là của Iris gửi cho cô.
Khi thực hiện nhiệm vụ, tất cả các đồ đạc cá nhân của Iris (Rene) được đặt trong căn phòng này. Quả cầu là một trong số đó.
“Quả cầu trinh thám?” (Benedict)
"Oh, đó có phải là《Tinh thể thấu thị》." (Hugh)
"Phải, Tôi đã nói rằng tôi có thể sử dụng phép thuật để thám sát toàn lâu đài, kiểu như canh phòng ấy, giờ đem ra soi tí chắc không sao đâu."(Dian)
Bên trong quả cầu, những bức tường được chiếu rọi bởi nắng sớm. Người lính canh đứng ngái ngủ, có vẻ anh ta đã làm ca đêm.
Như tên gọi,《Tinh thể thấu thị》là một ma cụ có thể sử dụng phép thuật mở rộng tầm mắt qua quả cầu pha lê. Nhưng không phải mở rộng đến tận cùng thế giới. Hầu hết các loại ma thuật mở rộng tầm nhận định đều tính bằng công thức:
‘Mana tiêu thụ bằng bình phương khoảng cách nhân với lượng mana duy trì’ (theo công thức e-mc2)
《Tinh thể thấu thị》 cũng không ngoại lệ, nó chủ yếu dùng để mở rộng tầm nhìn trong khoảng cách gần vì lượng mana nó tiêu thụ.
"Chán quá..." (Benedict???)
"Oh, này anh nên để ý thái độ chút đ-... Khoan, cái góc này là ở đâu !?" (Iris)
"Hả...A, mình lại mắc sai lầm rồi!” (Diana)
Lúc cô định rời mắt khỏi quả cầu của Deanna, Iris (Rene) thấy một góc khá kỳ lạ và để ý chúng.
Đó là một căn phòng tối và thiếu ánh sáng. Trông như nhà kho. Hai người đàn ông nằm trong căn phòng không có nội thất.
" Này, ngưng phép đi. Chúng ta không nên nhìn trộm người kh-..."(Hugh)
Hugh sững người.
Người đàn ông trong quả cầu không hề cử động.
Da của anh ta đã chuyển sang màu đen và tím, và người kia giống như bức tượng của một nhà điêu khắc tâm thần nào đó.
"Cái... cái quái gì thế này?" (Hugh)
"Hai người đó đang chơi gei sao?" (Benedict)
"Không đâu... nhìn này" (Iris)
Cả ba người kia đều nhìn vào nơi Iris(Rene) chỉ.
Deanna hít một hơi sâu.
"Anh ta chết rồi...!” (Diana)
"Iris,chỗ này là ở đâu?" (Hugh)
"Giờ em sẽ đi kiểm tra một chút. Em nghĩ ở trong lâu đài này thôi." (Iris)
"Phải nói chuyện này với Bá tước..." (Benedict)
Benedict vội vã rời phòng.
______________________________________________
[Vib: 30% Convert Anh + 20% GG Dịch Nhật + 50% Trans chém gió và nó ngốn của tui tận 3 buổi tối ỤwỤ]
[Vib: Series này sẽ chạy đến khi Laiyar quay xe]
Laiyar desu~~~~~~~~