Chương 34: Các kết quả khác nhau sau trận chiến
Độ dài 6,766 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-27 15:13:25
Căn cứ của Drankam nằm gần phân khu hạ lưu của thành phố Kugamayama. Nó là một tổ hợp công trình khổng lồ gồm các nhà kho và tòa nhà lớn nằm trên một khu đất rộng rãi. Thậm chí trong căn cứ của Drankam còn có cả một bãi bắn lớn nữa. Ngoài ra, Văn phòng Thợ săn cũng xây dựng một chi nhánh ở đây, việc này cho thấy sức mạnh và tầm ảnh hưởng của băng đảng.
Tại bãi bắn trong nhà, Katsuya đang luyện tập bắn súng với vẻ nghiêm túc. Khuôn mặt cậu hiện rõ nỗi thất vọng về sự thiếu sức mạnh của mình.
Katsuya luyện tập không ngừng nghỉ trong tình trạng bị căng thẳng cả về thể chất lẫn tinh thần, vì thế, độ chính xác của cậu suy giảm đáng kể.
Katsuya hiểu rằng nếu cứ luyện tập tiếp như thế này thì cũng sẽ vô nghĩa thôi. Nhưng cậu có cảm giác tất cả những viên đạn bắn trượt mục tiêu như thể đang chế giễu mình. Điều này khiến Katsuya cố chấp tiếp tục luyện tập để rũ bỏ cảm giác đó.
Yumina và Airi lo lắng nhìn Katsuya. Họ đang chứng kiến một khung cảnh nhói tim khi mà Katsuya vẫn tiếp tục luyện tập mặc kệ những phát bắn trượt. Yumina và Airi không thể chịu đựng được nữa liền gọi Katsuya.
「Katsuya. Cậu nên nghỉ ngơi đi.」
「Tốt hơn là nghỉ ngơi đi, nếu cứ luyện tập tiếp như thế này thì cậu sẽ chỉ mệt mỏi hơn mà chẳng tiến bộ được mấy đâu.」
Nhưng dẫu vậy, Katsuya vẫn kiên trì luyện tập. Và rồi Yumina bước đến chỗ Katsuya và đặt tay lên súng của cậu, khi Katsuya quay sang và bắt gặp ánh mắt của cô, Yumina liền lắc đầu.
Katsuya cuối cùng cũng chịu đặt súng xuống, cậu cúi đầu, lẩm bẩm trong thất vọng.
「Giá như... Giá như tớ mạnh hơn...!!」
「… Đó không phải là lỗi của cậu.」
「Chúng ta đã làm hết sức có thể. Giống như cậu, mọi người đều đã chuẩn bị cho nó rồi, đó không phải là lỗi của Katsuya.」
Đối với Airi và Yumina, việc phải chứng kiến Katsuya hiện tại đau đớn hơn nhiều so với sự cố ngày hôm qua.
Drankam đã phái rất nhiều Thợ săn đi trong trận chiến lớn hôm qua.
Với các Thợ săn kì cựu như Shikarabe thì gần như là bắt buộc trừ khi bị thương, hay có lý do nào khác khiến họ không thể nhận yêu cầu này. Tuy nhiên, hầu hết những Thợ săn này đều nghĩ rằng nó là một cơ hội tốt để kiếm được nhiều tiền, vì thế họ đã tự nguyện nhận yêu cầu. Ngay cả Shikarabe cũng rất phấn khích, chuẩn bị tinh thần và lên đường thực hiện yêu cầu cùng với các Thợ săn khác.
Còn với các Thợ săn trẻ như Katsuya thì có thể tham gia trận chiến nhưng không bắt buộc. Về phần Drankam, họ muốn tránh gửi những Thợ săn trẻ thiếu kinh nghiệm vào chiến trường chống lại một đàn quái vật thậm chí thành phố còn phải gửi cả biệt đội phòng thủ đi nữa. Nhưng dĩ nhiên, thành phố hoan nghênh bất kỳ hỏa lực bổ sung nào, và nó cũng là một yêu cầu khẩn cấp đến từ Liên đoàn Chính phủ. Tuy nhiên, vì điều này, các băng đảng Thợ săn có thể cấm các Thợ săn trẻ thực hiện yêu cầu. Và rồi cuối cùng, họ đã quyết định cho phép các Thợ săn trẻ tham gia trận chiến một cách không bắt buộc.
Thế nhưng, các Thợ săn trẻ lại nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để cho các Thợ săn khác thấy khả năng của mình do họ thường bị coi thường bởi còn trẻ. Vậy nên, có rất nhiều Thợ săn trẻ đã lựa chọn tham gia yêu cầu. Katsuya chính là kẻ đầu tiên lên tiếng, theo cùng là rất nhiều Thợ săn trẻ khác, và họ đã được gửi đến chiến trường.
Các Thợ săn trẻ được gửi đi theo nhóm 10 người. Họ đóng quân cách hơi xa chiến trường chính, nơi biệt đội phòng thủ của thành phố chiến đấu quyết liệt với bầy quái vật chính.
Katsuya cùng nhóm của mình đã có một trận chiến rất khó khăn với các nhóm quái vật nhỏ hơn tách ra từ bầy chính. Qua trận chiến, họ đã nhận thức được khả năng của bản thân. Và kết quả là 7 người trong nhóm của Katsuya đã sống sót trở về với vinh quang và tiền bạc kiếm được từ trận chiến khốc liệt đó, trong khi 3 người còn lại thì đã trút hơi thở cuối cùng trong vùng đất hoang.
Những Thợ săn chết đều là bạn thân của Katsuya. Họ đã cùng nhau trải qua những khoá luyện tập vất vả, cùng nhau chia sẻ ước mơ trở thành Thợ săn vĩ đại. Tuy nhiên sau trận chiến khốc liệt đó, Katsuya chỉ có thể trở về cùng với xác chết của họ.
Katsuya tự trách chính mình, dồn ép bản thân, nghĩ rằng cậu có thể cứu họ nếu mạnh hơn.
Yumina nhẹ nhàng ôm lấy Katsuya từ phía sau.
「... Chúng ta hãy mạnh mẽ hơn để có thể bảo vệ mọi người vào lần tới. Tớ cũng sẽ giúp đỡ cậu, vậy nên bây giờ hãy nghỉ ngơi đi, được chứ?」
Airi cũng truyền đạt ý chí của mình đến Katsuya.
「Cả tớ cũng sẽ giúp nữa.」
Thế là, Katsuya cuối cùng cũng vui lên một chút, mặc dù cậu vẫn còn hối hận. Sau đó, Katsuya liền cố hết sức nở một nụ cười như thể là một cử chỉ biết ơn với Yumina và Airi.
「... Đúng vậy nhỉ, xin lỗi vì làm hai cậu lo lắng. Ít ra cả ba bọn mình đều đã sống sót trở về. Tớ sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ hai cậu vào lần tới.」
「Rất đáng mong chờ đấy.」
「Vậy thì tuyệt quá.」
Thấy Katsuya đã vui lên, Airi và Yumina cuối cùng cũng có thể mỉm cười.
-
Tại một địa điểm khác, Shikarabe được một người bạn tên là Arabe, một nhân viên điều hành của Drankam gọi tới.
「Thật hiếm khi anh gọi tôi thế này, cần gì ở tôi sao? Nếu là việc phải trả giá cho cuộc cãi vã thì tôi đã đóng góp sức mình ở tiền tuyến rồi còn gì. Hay là gọi tôi tới đây để khiển trách thêm?」
Biệt đội phòng thủ đối đầu với bầy quái vật chính bao gồm một đội quân riêng biệt được trang bị xe tăng, vũ khí hình người, cyborg được vũ trang hạng nặng và các Thợ săn mặc những bộ đồ tăng cường mạnh mẽ. Tóm lại, mỗi con quái vật trong bầy đều mạnh đến mức chỉ những người lính được trang bị như vậy mới có cơ hội đánh lại được.
Trong trận chiến hôm qua, đội của Shikarabe được đặt ở gần chiến trường chính. Mặc dù nguy hiểm nhưng gã kiếm được khá nhiều tiền. Bởi vậy, điều này cũng không hẳn là xấu với Shikarabe, tuy nhiên gã không hề thích lý do gã bị đặt tại vị trị đó chút nào. Sau trận chiến, Shikarabe mới biết gã bị đặt tại vị trí nguy hiểm đó là để trừng phạt vì đã cãi nhau lớn với Katsuya trong yêu cầu tuần tra.
Tại nơi nguy hiểm đó, nơi mà gã có thể bị sóng xung kích từ chiến trường chính thổi bay, Shikarabe đã làm tốt đến mức chắc chắn sẽ mang lại danh tiếng cho băng đảng. Vì thế, nếu Shikarabe còn bị khiển trách nữa thì gã sẽ cho Arabe thấy gã tức giận như thế nào.
Arabe cười khổ, cố gắng trấn tĩnh Shikarabe.
「Tôi không liên quan đến quyết định đó. Vậy nên, đừng có xả giận lên tôi. Chà, chính sách của băng đảng là ưu tiên có thêm những Thợ săn trẻ tuổi. Vì thế, có thể hiểu được cho quyết định đó. Cũng không phải tôi gọi anh ra là để xin lỗi đâu nhưng tôi sẽ điều chỉnh lại để anh không phải trông chừng lũ trẻ đó nữa. Bởi vậy, hãy bình tĩnh lại và vui lên đi.」
「...Vậy thì tuyệt quá, xin lỗi đã trút giận lên anh.」
「Đừng lo, tôi hiểu mà. Tôi cũng không muốn được chỉ định trông chừng lũ trẻ chút nào.」
Shikarabe vui hẳn lên sau lời nói đùa đầy thân thiện đó.
「Vậy thì, nếu không phải là để tán gẫu thì anh gọi tôi ra đây để làm gì?」
「À, là về những đứa trẻ mà anh không phải trông chừng nữa. Chúng nó đã được chỉ định vào một nhóm 10 người và được gửi đến một nơi khá nguy hiểm, nhưng sau trận chiến tôi nghe nói chúng đã làm rất tốt. Không có ai trông chừng mà chỉ có 3 đứa trong 10 đứa chết. Qua thành tích này, chứng tỏ chúng rất có năng lực. Chưa kể chúng đã đối mặt sinh tử và sống sót trở về. Anh vẫn không nghĩ rằng chúng đã thoát khỏi cái mác Thợ săn chỉ có cái mồm sao?」
Nghe những lời như thể Arabe đã thừa nhận khả năng của nhóm Katsuya, Shikarabe liền trả lời lại bằng những lời phê bình nghiêm khắc.
「Ai biết. Nhìn từ góc độ khác, cũng có thể nói rằng chúng đã hy sinh 3 người để sống sót trở về. Theo tôi, vẫn còn quá sớm để thừa nhận khả năng của chúng. Chắc chắn Katsuya nghĩ rằng nó sẽ bảo vệ được mọi người nếu mạnh hơn. Cách suy nghĩ đó thật ngu xuẩn. Kể cả có mạnh hơn tỷ lần thì cũng sẽ bị gửi đến nơi nguy hiểm gấp tỷ lần, và nó sẽ lại giết chính bạn bè của mình lần nữa mà thôi. Thứ Katsuya thực sự còn thiếu là khả năng nhận biết năng lực của bản thân.」
「Vậy tức là Katsuya không có tài năng để trở thành Thợ săn?」
Nghe thấy vậy, Shikarabe im lặng một lúc rồi đáp lại câu hỏi với vẻ mặt nghiêm túc.
「Xét về tài năng thì thằng nhóc tài năng hơn tôi hoặc anh. Có thể nói rằng Katsuya sở hữu tài năng hiếm có. Thằng nhóc là một hòn đá thô sẽ toả sáng nếu chúng ta đánh bóng nó tốt. Nếu cứ tiếp tục bồi dưỡng, đưa thằng nhóc ra những chiến trường nguy hiểm thì không thể sai đâu được rằng Katsuya sẽ trở thành một Thợ săn phi thường.」
Arabe tỏ vẻ rất ngạc nhiên.
「Đó là một lời khen đấy. Tôi cứ nghĩ anh ghét thằng nhóc lắm chứ.」
「Tôi không ngu đến mức để cảm xúc cá nhân che mờ đánh giá của mình. Đến cả anh cũng biết Katsuya tài năng đến mức nào rồi mà. Chẳng phải đó cũng là lý do anh ưu tiên thằng nhóc đến vậy sao? Không sai chứ?」
「Chà. Tôi sẽ không chỉ định anh trông chừng Katsuya nữa đâu. Ban đầu tôi cứ nghĩ là anh sẽ huấn luyện thằng nhóc, nhưng có vẻ như anh không thể hợp với nó rồi. Anh có thể cố chịu đựng thằng nhóc thêm chút nữa được không? Mà hãy khiến thằng nhóc mắc nợ anh khi còn có thể đi chứ?」
Shikarabe tỏ vẻ khó chịu, đả kích lại.
「Không, cảm ơn. Trước hết, nó chỉ đúng nếu thằng nhóc thực sự sẽ trở thành một Thợ săn tuyệt vời trong tương lai. Tôi nói rằng Katsuya là một hòn đá thô sẽ toả sáng nếu chúng ta cứ tiếp tục đánh bóng, nhưng không có nghĩa tôi sẽ là hòn đá mài cho thằng nhóc. Tôi không định trở thành bước đệm cho tương lai tươi sáng của nó. Chưa kể đã có 3 đứa bạn chết vì nó. Nếu Katsuya không khuấy động chúng thì từ đầu những Thợ săn trẻ tuổi đó đã không nghĩ đến chuyện tham gia trận chiến rồi đúng chứ? Hi sinh những người gần gũi với mình sẽ khiến Katsuya kỷ luật và trưởng thành hơn. Tuy nhiên tất cả sẽ kết thúc với những kẻ đã chết. Vậy nên, tôi không có ý định hi sinh cái mạng của mình cho sự phát triển thằng nhóc đó.」
Thấy tâm trạng của Shikarabe lại tồi tệ đi, Arabe thở dài.
「Anh luôn tìm ra thứ để phê bình, cũng chính vì thế mà chúng tôi không thể quyết định nổi Thợ săn trẻ tiếp theo sẽ dưới quyền của anh đấy.」
「Đúng thế, tôi cũng hiểu chứ. Tôi không muốn phải trông chừng một đứa trẻ nào cả.」
Ban đầu Arabe đã xét đến việc chỉ định Shikarabe trở lại nhóm của Katsuya sau khi để gã nghỉ ngơi một thời gian để có thể bình tĩnh lại. Nhưng khi thấy Shikarabe căm ghét Katsuya như thế nào, Arabe đã loại bỏ hoàn toàn kế hoạch đó và đổi sang kế hoạch khác.
「Anh có biết người nào có thể vui vẻ trông chừng Katsuya không?」
Nói điều này, ý của Arabe là không muốn Shikarabe chọn ai đó vì ác cảm. Nhưng gã cũng nghĩ rằng Shikarabe sẽ không bao giờ cố ý chọn ai đó không hợp lý cả. Và đúng như dự đoán, Shikarabe đã trả lời nghiêm túc, thậm chí còn nêu cả tên ra nữa.
「Elena và Sara, hai người đó thì sao? Có vẻ như Katsuya thích họ lắm đấy, và nếu tôi không nhầm thì Drankam cũng đang cố gắng tuyển dụng hai người đó, phải không?」
「Chúng tôi vẫn đang đàm phán về vấn đề này nhưng không được tốt cho lắm.」
「Thì chỉ cần khiến họ trông nom Katsuya thông qua các yêu cầu huấn luyện. Họ đã thực hiện một số yêu cầu như vậy gần đây, phải không?」
「Việc họ đi cùng Katsuya và thực sự huấn luyện thằng nhóc là hai điều hoàn toàn khác nhau. Cả tiền thưởng cũng khác nhau nữa. Chưa kể việc thuê một người bên ngoài băng đảng không hề đơn giản đâu đấy?」
Thấy cái cách Arabe cau mày, vắt não suy nghĩ, Shikarabe liền mỉm cười trêu chọc vì bạn của gã đã hoàn toàn thay đổi từ một Thợ săn thành một điều hành viên của băng đảng.
「Đó là công việc của anh cùng với các điều hành viên khác, đúng thật là may mắn mà.」
「Tôi biết rồi. Vậy, hai người đó, họ có đủ năng lực không?」
「Khả năng giảng dạy của Elena và Sara thì tôi không rõ. Nhưng là Thợ săn thì họ cực kỳ giỏi. Theo tôi trong Drankam không có nhiều Thợ săn sánh ngang được với họ đâu. Tôi cũng đã thấy họ chiến đấu trong ngày hôm qua, hai người họ đã tiêu diệt hoàn toàn lũ quái vật ngụy trang. Dù đúng là rất khó khăn, nhưng họ đã nhanh chóng lấy lại được thế thượng phong.」
「Vậy sao? Tôi sẽ tăng thêm phần thưởng để xem mọi thứ thế nào. Chắc chắn nếu tôi nói làm như vậy là bước đầu để mời họ tham gia Drankam thì những người trong ban quản lý sẽ im lặng đồng ý thôi.」
Shikarabe kéo đầu lại và phàn nàn.
「Những người trong ban quản lý hả? Hy vọng bọn họ sẽ hiểu hơn về những khó khăn chúng ta đang gặp phải trong lĩnh vực này.」
Arabe cười khổ.
「Chà, cũng sẽ rất rắc rối nếu không có họ. Đó chỉ là một trong những bất lợi khi băng đảng này phát triển lớn như bây giờ.」
「Và chúng ta là những người phải chịu khổ vì nó.」
「Nếu vậy thì anh cũng làm điều hành viên đi? Khi đó anh có thể giúp tôi khắc phục vấn đề này, phải không nào?」
Arabe cười, thách thức Shikarabe, nhưng Shikarabe chỉ mỉm cười lại và nói.
「Không, cảm ơn, tôi không hợp làm công việc bàn giấy như anh.」
「Geez, vậy là anh đã ném công việc đó cho tôi sao.」
Sau đó, Shikarabe và Arabe cùng cười với sự bất mãn dành cho Drankam.
-
Elena và Sara đi mua đạn và thuốc ở cửa hàng của Shizuka. Họ trông có vẻ mệt mỏi, nhưng trong hai người, Elena đặc biệt mệt mỏi hơn.
「Shizuka. Như thường lệ nhưng gấp ba lần.」
「Nhiều vậy. Trông cậu cũng đang rất mệt mỏi nữa, trận chiến hôm qua có quá khó khăn không?」
Shizuka chuyển ánh mắt từ Elena sang khuôn mặt của Sara rồi nhìn xuống ngực của Sara. Vào lần gặp trước, bộ đồ của Sara không thể chứa nổi bộ ngực to căng của cô, nhưng lần này, bộ ngực của Sara đã nằm gọn trong bộ đồ.
「... Ừm, có vẻ như trận chiến khá khó khăn nhỉ?」
Vì trong hai người, Sara là hỏa lực chính nên cô sẽ tiêu tốn khá nhiều nanomachine khi sử dụng khẩu súng hạng nặng, có độ giật mạnh dù cho chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Nếu Sara mà cạn kiệt nanomachine trong ngực thì cô sẽ chết. Elena hiểu rất rõ điều này, chính vì thế cô luôn lên chiến lược sao cho Sara không dùng quá nhiều nanomachine. Nhưng ngay cả vậy, Sara đã tiêu hao một phần rất lớn nanomachine dự trữ trong trận chiến mới đây. Điều này cho thấy trận chiến tàn khốc và hỗn loạn đến mức nào. Shizuka có thể hiểu ra ngay chỉ bằng cách nhìn vào kích cỡ ngực của Sara.
Sara liền cười khổ.
「Xin cậu đừng đưa ra kết luận dựa trên kích cỡ ngực của tớ nữa. Chà, phần thưởng cũng khá xứng đáng. Tớ nghĩ Văn phòng Thợ săn đã phân phát thêm phần thưởng cho các Thợ săn sống sót trở về để tránh bị phàn nàn.」
Elena cũng tham gia vào cuộc trò chuyện và càu nhàu.
「Có những con quái vật có thể ngụy trang. Tất cả các Thợ săn có thiết bị dò tìm đột nhiên đều bị gửi đến gần chiến trường chính, đó đúng là địa ngục. Vì thế phàn nàn thì có gì sai chứ.」
Shizuka cười nhẹ.
「Nếu cậu nhận được một khoản thưởng đủ để ngăn cậu phàn nàn thì nên sử dụng nó để mua thứ gì đó từ cửa hàng của tớ đi. Thử nghĩ xem, nếu là dành cho cậu, Elena...」
Shizuka đang chuẩn bị giới thiệu một số hàng hóa thì nhìn kỹ vào trang bị của Elena và nhận thấy có gì thứ đó là lạ.
「Nhắc mới nhớ, Elena, cậu không sử dụng bộ đồ tăng cường sao? Ngay cả Akira vừa trở thành một Thợ săn cũng đã mua một bộ cách đây không lâu. Vậy, hay là cậu cũng mua một bộ đi?」
「... Bộ đồ tăng cường hả? Hừmmm...Thì...」
Elena thốt ra một tiếng "Hừmmmmm" dài rồi mỉm cười yếu ớt và nói.
「... Tớ nghĩ rằng mình vẫn có thể tiếp tục một khoảng thời gian mà không cần bộ đồ tăng cường, nhưng tốt hơn là nên mua sớm nhỉ?」
Cư dân ở vùng viễn đông có thể chất cao hơn hầu hết những người bình thường. Dù có sự khác biệt giữa các cá nhân nhưng chỉ cần luyện tập, họ có thể đạt được khả năng thể chất tuyệt đỉnh.
Tuy nhiên, đôi lúc cũng xuất hiện những người sở hữu khả năng thể chất cao bất thường. Ngoài ra, cũng có những người đã luyện tập rất chăm chỉ trong một thời gian dài và đạt đến khả năng thể chất ngang bằng với những người mặc bộ đồ tăng cường. Những người này được gọi là siêu nhân loại, có thể phá hủy cả chiếc xe tăng chỉ bằng tay không.
Ngay cả trong hiện tại, không ai biết chắc chắn một điều như vậy có thực sự tồn tại hay không. Có rất nhiều giả thuyết xoay quanh vấn đề này, như họ là hậu duệ của cư dân vùng viễn tây, những người có thể giết chết vô số quái vật chỉ bằng tay không hoặc một thanh kiếm. Hay cũng có giả thuyết cho rằng họ là hậu duệ của những người được tăng cường thể chất bằng công nghệ của thế giới cũ.
Lý do Elena có thể mang theo toàn bộ các thiết bị thu thập thông tin hạng nặng mà không cần một bộ đồ tăng cường là nhờ luyện tập chứ không phải vì cô là một siêu nhân loại. So sánh với Sara, người gần như sở hữu sức mạnh như một người mặc bộ đồ tăng cường thì Elena tương đối yếu.
Không có cách chính xác nào để đo được sức mạnh thể chất của một người. Những kẻ muốn trở thành siêu nhân loại không còn lựa chọn nào khác ngoài tin rằng mình chính là siêu nhân loại và tiếp tục luyện tập. Chưa kể, có lời đồn rằng sử dụng bộ đồ tăng cường sẽ làm khả năng thể chất của một người ngừng phát triển vì việc luyện tập sẽ là vô nghĩa trong khoảng thời gian sử dụng bộ đồ.
Vì lý do này, cộng với việc gặp vấn đề về tài chính cho đến gần đây, Elena không có cơ hội mua một bộ đồ tăng cường. Tuy nhiên vấn đề tiền bạc, hay chính xác hơn, vấn đề dự trữ nanomachine của Sara đã được giải quyết. Do đó Elena nghĩ rằng đây là một cơ hội tốt để cải thiện trang bị của mình và từ bỏ việc tăng cường khả năng thể chất thông qua luyện tập thông thường.
「Chà, đây đúng là cơ hội tốt để mua một bộ đồ tăng cường nhỉ. Shizuka, cậu có thể chọn bộ nào phù hợp với tớ không?」
Shizuka tỏ vẻ bối rối, sau cùng, cả cô và cửa hàng của cô đều không chuyên về bộ đồ tăng cường.
「Chờ đã, cậu nên đến cửa hàng chuyên bán bộ đồ tăng cường chứ. Hỏi một chuyên gia rồi mua một bộ từ họ. Chắc chắn với khoản tiền thưởng cả hai kiếm được thì cậu có thể mua một bộ mà?」
「Không sao đâu. Nghe nói cậu đã chọn bộ đồ tăng cường cho Akira. Vậy nên cậu cũng đã có kinh nghiệm chọn bộ đồ tăng cường rồi phải không? Tớ muốn mua tất cả các trang bị của mình từ cùng một cửa hàng. Chưa kể tớ không thích thiết bị đo ở cửa hàng chuyên dụng. Chẳng thoải mái chút nào với cái thiết bị đo cơ thể đến từng chi tiết nhỏ nhất. Việc muốn có một bộ đồ tăng cường tùy chỉnh hoàn toàn vừa vặn với cơ thể là điều dễ hiểu, nhưng cũng không giống như tớ định mua một bộ đắt tiền.」
「Nếu vậy thì cậu hãy chọn một bộ đồ tăng cường đi, rồi tớ sẽ đặt hàng cho. Thu thập và phân tích thông tin để đưa ra kết luận là chuyên môn của cậu mà, phải không?」
「Tớ đang yêu cầu Shizuka chọn vì trực giác của cậu thường rất tốt. Hơn nữa, chưa có điều gì cậu từng đề nghị lại sai cho đến hiện tại cả. Vậy nên cậu sẽ chọn giúp tớ chứ? Cứ coi như đây là một dịch vụ cho khách quen của cậu đi. Vì cậu đã chọn cho Akira nên chí ít cũng phải chọn cho bọn tớ - những khách hàng lâu hơn chứ?」
Shizuka cuối cùng cũng bỏ cuộc, cười khổ. Rồi cô vui vẻ vừa cười vừa đáp lại.
「Đúng là không thể tránh được nhỉ. Tớ sẽ bắt cậu mua một bộ rất đắt tiền, thế nên tốt hơn hết là chuẩn bị sẵn sàng đi.」
Sau khi nghe Elena muốn mua bộ đồ tăng cường như thế nào, Shizuka đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
「Bộ đồ tăng cường sao? Tớ hỏi chút nhé, cậu có trở nên siêu mạnh chỉ bằng cách trang bị một bộ đồ tăng cường không?」
Sara đáp lại câu hỏi của Shizuka.
「Dĩ nhiên là không. Một bộ đồ tăng cường không hơn gì một trang bị, một người sẽ không thể mạnh mẽ lên trừ khi luyện tập. Cũng không phải hiếm khi thấy một Thợ săn gặp khó khăn trong việc thực hiện các động tác đơn giản do khả năng thể chất tăng lên một cách đột ngột. Chà, nhưng nếu là một bộ đồ tăng cường của thế giới cũ thì có lẽ đúng là người dùng sẽ trở nên rất mạnh và không cần luyện tập. Dù cơ thể tớ được cường hoá bằng nanomachine nhưng cũng phải luyện tập rất chăm chỉ mới trở nên mạnh mẽ được như thế này đấy.」
「... Chà, tớ cũng nghĩ vậy.」
Akira đã nhận được khoản tiền lớn đó từ trận chiến ngày hôm qua là điều không thể nhầm lẫn đâu được. Nhưng dẫu vậy, nó rất bất thường. Đáng ra Akira không có nhiều thời gian để luyện tập đàng hoàng, chưa kể cậu còn chiến đấu được cả với lũ quái vật cơ khí chỉ bằng súng trường xung kích AAH, một khẩu súng không hề hiệu quả để chống lại những kẻ thù như vậy. Akira có thể sống sót trở về từ trận chiến đó với 12,000,000 Aurum đúng thật là khó tin.
Shizuka không thể bỏ nó ra khỏi tâm trí của mình, chính vì thế cô đã hỏi rõ Elena và Sara. Rồi câu trả lời của Sara đã xác nhận rằng nó thực sự rất bất thường. Nhưng khi đang nhìn Sara, Shizuka nhớ lại những lời cô đã nói cách đây không lâu với Sara. Và đột nhiên, mọi thứ đều ăn khớp với nhau.
(... Có lẽ Akira chính là người có thể kết nối với miền thế giới cũ. Nhưng bộ đồ tăng cường của cậu ấy thì liên quan gì đến nó chứ. Sau cùng, mình là người đã chọn bộ đồ tăng cường đó cho Akira mà. Ah, nhắc mới nhớ, cậu ấy đã yêu cầu một số chức năng cụ thể. Không biết những chức năng đó có hữu ích với người có thể kết nối với miền thế giới cũ không nhỉ?)
Khi đang cố gắng suy luận sâu hơn thì đột nhiên Shizuka quyết định dừng lại.
(Chà, mình đâu thể hỏi Akira về nó chứ. Có lẽ nên ngừng suy nghĩ sâu về nó thôi.)
Chết vì tò mò. Nếu Shizuka tìm hiểu nó quá sâu thì có thể sẽ gây nguy hiểm cho Akira. Nghĩ vậy, Shizuka quyết định thôi suy nghĩ về nó.
Khi ba người đang trò chuyện phiếm với nhau, Elena đột nhiên hỏi.
「Nói về thứ khác đi, Shizuka, cậu nghĩ sao về trận chiến?」
「Ngay cả cậu có hỏi vậy, tớ cũng không biết nhiều hơn những gì được báo cáo đâu. Có thứ gì lạ trong báo cáo sao?」
Có một cái màn hình treo tường lớn trong cửa hàng của Shizuka. Nó được thiết lập chủ yếu là để hiển thị thông tin về Liên đoàn Chính phủ, Thành phố, Văn phòng Thợ săn hay bất kỳ thông tin nào khác liên quan đến Thợ săn. Shizuka bật màn hình lên, tin tức về cuộc tấn công của lũ quái được hiển thị cùng với một cô gái từ Liên đoàn Chính phủ đang cung cấp tin tức.
「Cuộc tấn công của quái vật từ khu tàn tích Kuzusuhara ngày hôm qua đã được Liên đoàn Chính phủ xác nhận là do hành động khủng bố của những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc. Đã có những tuyên bố được xác nhận từ một số nhóm khủng bố. Chúng nói rằng đây là cuộc thánh chiến chống lại vùng viễn đông. Liên đoàn Chính phủ đối xử không công bằng với chúng. Liên đoàn Chính phủ cũng ngay lập tức hành động để đáp trả tuyên bố này nhằm bảo vệ người dân khỏi nhóm khủng bố phá vỡ hòa bình ở vùng viễn đông...」
Sara cũng đưa ra ý kiến của mình về tin tức này.
「Những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc? Có lẽ chính vì thế đích thân Liên đoàn Chính phủ đã đưa ra yêu cầu. Nhưng nếu họ đã nắm được thông tin trước sự việc xảy ra thì đáng ra cũng phải làm được gì đó chứ. Chà, dù vậy tớ cũng không thể phàn nàn về phần thưởng được.」
Ở vùng viễn đông khi đích thân Liên đoàn Chính phủ đưa ra yêu cầu thì là một điều rất to tát, chưa kể phần thưởng cũng sẽ lớn bất thường. Rốt cuộc, nếu phần thưởng quá nhỏ thì nó sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của Liên đoàn Chính phủ, thậm chí điều này còn quan trọng hơn cả khi đưa ra các yêu cầu liên quan đến những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc.
Mục đích của những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc là thành lập một quốc gia. Có rất nhiều kẻ trong số chúng ở vùng viễn đông nên Liên đoàn Chính phủ không thể bỏ qua được. Chúng cũng nhận được sự trợ giúp từ các Liên bang Quốc gia ở vùng trung tâm để làm xấu đi tình hình ở vùng viễn đông. Những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc thường tấn công và chiếm đóng một thành phố, đồng thời tuyên bố độc lập khỏi Liên đoàn Chính phủ. Khi điều này xảy ra, tình hình thường phát triển thành một trận chiến toàn diện. Và vì thế có rất nhiều thành phố đã biến thành một núi đổ nát, kết cục là một khoản tổn hại lớn đối với Liên đoàn Chính phủ.
Elena không thể đồng ý với tin tức.
「Thực sự thì tớ không nghĩ thành phố này có ảnh hưởng đến mức những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc sẽ nhắm tới đâu. Dụ quái vật từ sâu bên trong khu tàn tích như vậy chắc chắn sẽ cần rất nhiều hy sinh từ phía phe theo chủ nghĩa dân tộc. Chưa kể nó còn ảnh hưởng đến vị thế hiện tại của chúng với những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc khác. Không thể rõ được bao nhiêu trong tin tức này là sự thật. Cậu thì nghĩ sao, Shizuka?」
Shizuka dành chút thời gian suy nghĩ rồi đáp lại.
「Không phải là nói dối đâu. Câu chuyện này phù hợp với tình huống. Tuy nhiên tớ vẫn cảm thấy có điều gì đó là lạ. Nhưng về vấn đề này.... Chúng ta cũng đâu thể làm được gì, phải không?」
Bất kể chuyện gì thực sự xảy ra đằng sau hậu trường thì nó cũng chẳng gây ra tổn hại nào cho họ. Ít nhất đó là những gì trực giác của Shizuka nói với cô như vậy.
Rồi Elena và Shizuka thay đổi chủ đề của cuộc trò chuyện.
「Đúng vậy thật. Vì đã nhận được một phần thưởng lớn đến như vậy nên tớ cũng nghĩ đó không phải điều mà Thợ săn chúng tớ cần lo lắng. Thay vì cứ bàn về chuyện đó thì tốt hơn là nên tập trung xem nên tiêu tiền thưởng như thế nào. Shizuka, như lúc nãy đã nói rồi đấy, tớ mong chờ bộ đồ tăng cường lắm đấy.」
「Được rồi, nhưng hãy nhớ rằng chính cậu đã bảo tớ chọn. Nên cho dù tớ có chọn gì thì cậu cũng phải sử dụng nó đấy nhé? Đến lúc đấy thì đừng có mà hối hận, ok?」
Shizuka mỉm cười bất khả chiến bại trong khi trêu chọc Elena.
Trực giác của Shizuka ngày hôm đó vẫn đúng như thường lệ.
-
Một đội vũ trang đang di chuyển vào phần sâu bên trong của khu tàn tích Kuzusuhara. Súng của họ ở một đẳng cấp khác so với các Thợ săn thường thấy trong thành phố Kugamayama, đồng thời qua sự phối hợp của họ, cho thấy họ là những người lính đã qua đào tạo.
Chỉ huy đội là một gã đàn ông tên là Yanagisawa. Gã đang đi trước đội hình, dẫn họ vào phần sâu bên trong khu tàn tích.
「Đội trưởng Yanagisawa. Anh có chắc điều này ổn không?」
Yanagisawa vừa cười vừa đáp lại.
「Tôi nói rồi mà, không sao đâu. Liên đoàn Chính phủ đã cho phép rồi.」
「Nhưng mà, dụ một đàn quái vật đến thành phố... Chưa kể tin tức còn đổ lỗi cho những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc vì sự cố này. Thì trong trường hợp tệ nhất, chúng ta có thể bị cho là thuộc nhóm những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc đấy, anh hiểu không hả?」
「Kẻ dụ quái vật vào thành phố và đã chết vì việc đó thực sự là một kẻ theo chủ nghĩa dân tộc. Hắn ta là thành viên trong đội Alford. Vì thế, không sai khi nói rằng kẻ theo chủ nghĩa dân tộc đã làm điều đó. Tên đó đã đánh đổi mạng sống của mình để hoàn thành mục tiêu, vậy nên tôi cá rằng hắn cũng chẳng có gì để phàn nàn.」
「Tên đó trong đội Alford sao? Anh lấy thông tin đó từ đâu vậy? Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh lại có mối liên hệ với những kẻ theo chủ nghĩa dân tộc đâu đấy.」
「Chà, thông tin là rất quan trọng. Nếu có manh mối thì có thể mò ra chúng nhanh thôi.」
Một gã đàn ông khác tham gia.
「Mặc dù việc phòng thủ đã diễn ra tốt đẹp, nhưng tôi tự hỏi liệu có thực sự ổn không khi dụ quái vật tấn công thành phố như vậy. Những việc kiểu này thường chắc chắn sẽ nhận án tử hình. Tôi không biết anh đang có kế hoạch gì, Đội trưởng. Nhưng làm ơn đừng bỏ rơi chúng tôi đấy.」
「Tôi đã yêu cầu Liên đoàn Chính phủ giữ im lặng về phần đó rồi nên không phải lo lắng đâu. Chà, biệt đội phòng thủ gần đây không có cơ hội hành động, còn những kẻ giàu có sống trong bức tường thì bắt đầu phàn nàn về chi phí duy trì đắt đỏ của biệt đội phòng thủ. Có lẽ là vì những kẻ đó đã tận hưởng cuộc sống nhàn nhã trong một môi trường an toàn nên đã quên mất nơi này cũng là một phần của vùng viễn đông. Là một phần của vùng viễn đông chứa đầy quái vật. An toàn là một món hàng đắt giá. Nhắc nhở những kẻ trong bức tường đừng quá thoải mái với cuộc sống an nhàn của mình là một điều rất quan trọng.」
Rồi, một gã đàn ông khác tham gia vào và hỏi.
「Nếu vậy thì những quái vật từ các tàn tích khác cũng được mà? Sao lại phải dụ những con quái vật siêu mạnh lang thang ở phần sâu trong khu tàn tích Kuzusuhara chứ?」
「Cũng đã khá lâu kể từ lần đoàn thám hiểm cuối cùng được gửi đi để quét sạch vùng ngoại ô khu tàn tích Kuzusuhara. Vì vậy, Liên đoàn Chính phủ cho rằng đã đến lúc gửi một đoàn thám hiểm thực sự đến phần sâu trong khu tàn tích. Chính vì thế phải làm giảm số lượng quái vật ở phần sâu trong khu tàn tích. Phải dụ chúng ra vùng đất hoang vì nếu ở đó thì mới có thể sử dụng xe tăng và các vũ khí khác có hỏa lực khổng lồ để tiêu diệt chúng được. Phương pháp đó an toàn hơn nhiều so với việc đưa lính vào khu tàn tích. Nhưng đã nói rồi đấy, không phải bất cứ ai cũng tình nguyện làm mồi nhử, đúng chứ? Chính vì thế tôi đã phải trải qua vô số rắc rối đấy.」
「Vậy đó là lý do anh đã mang theo đội Alford, đúng không?」
「Đúng vậy. Và may mắn thay, gã đó đã nói rằng gã sẽ vui vẻ hy sinh mạng sống của mình vì điều đó. Bởi tôi cũng không muốn chết, nên sau cùng ai cũng đều có được thứ mình muốn. Chà, nếu giải thích với họ vậy vẫn chưa đủ thì tôi sẽ giải thích mọi thứ một cách trung thực. Nhưng bởi ban đầu chúng ta là kẻ thù nên tôi không có nghĩa vụ phải giải thích mọi thứ.」
Một số trong đội của gã cảm thấy ghê tởm, một số thì cười, còn một số thì chỉ lờ đi khi Yanagisawa nói vậy cùng một nụ cười lớn. Họ có những phản ứng và ý kiến khác nhau, nhưng không ai nghi ngờ về kỹ năng và khả năng của gã.
Sau đó một gã đàn ông khác hỏi Yanagisawa.
「Nhưng có những Thợ săn đã bị tổn hại, thậm chí còn bị giết mà? Nếu họ biết Đội trưởng chính là kẻ chủ mưu thì những Thợ săn đã chết có thể sẽ quay về ám anh đấy?」
Gã đàn ông hỏi Yanagisawa câu đó ban đầu là một Thợ săn được chiêu mộ vào đội. Khuôn mặt gã trông có vẻ nghiêm nghị bởi gã cảm thấy một thứ tình cảm dành cho các Thợ săn khác.
Yanagisawa gạt nó đi nói.
「Thợ săn cũng kiếm được rất nhiều tiền từ trận chiến đó. Tôi cá là một số Thợ săn còn trở nên giàu có sau trận chiến vừa rồi. Chà, nhưng cũng không thể phủ nhận rằng đã có những Thợ săn bị giết trong trận chiến, tuy nhiên, những kẻ đó đã quyết định trở thành Thợ săn ngay cả khi đã biết nó nguy hiểm như thế nào. Chưa kể những Thợ săn không có may mắn hay kỹ năng thì cuối cùng cũng sẽ chết thôi dù sớm hay muộn, dù trận chiến đó không xảy ra đi nữa. Là một Thợ săn thì tức là họ phải mạo hiểm mạng sống vì tiền. Tôi không có thời gian để lắng nghe những lời phàn nàn của những kẻ thua cược và chết.」
「... Chà, trở thành Thợ săn thì đúng là vậy thật.」
「Ban quản lý thành phố thì muốn những kẻ sống ở phân khu trung lưu im mồm lại, biệt đội phòng thủ thì muốn thể hiện khả năng nhiều hơn, muốn sự tồn tại của họ có ý nghĩa hơn, đội Alford thì muốn có được danh tiếng, Liên đoàn Chính phủ thì muốn khám phá phần sâu trong khu tàn tích Kuzusuhara, và cuối cùng các Thợ săn thì muốn sự giàu có và danh tiếng. Trừ những kẻ bị giết thì trận chiến đó đúng là một điều tuyệt vời dành cho mọi người, chẳng lẽ các cậu không nghĩ vậy sao?」
Một số gã thuộc hạ cảm thấy nực cười khi trông thấy Yanagisawa tự hào về mình như vậy.
「Nhưng để được vậy anh đã phải làm rất nhiều công việc khó nhằn. Vậy, anh nhận được gì từ đó chứ? Kế hoạch của anh là gì? Anh định làm gì trong phần sâu của khu tàn tích chứ? Vì anh đã triệu tập bọn tôi, tức là đây không phải là một cuộc thám hiểm tìm kiếm bình thường, đúng chứ?」
Yanagisawa cố tình cười một cách bất khả chiến bại.
「Bí mật. Nếu buộc phải nói thì nó sẽ mở đường cho tương lai của nhân loại đấy. Đừng lo. Tôi sẽ không làm điều gì xấu đâu. Chúng ta chỉ đơn giản là tìm kiếm di tích, việc này sẽ đem lại cho chúng ta rất nhiều tiền. Rốt cuộc, chúng ta cũng không có đủ tiền để trả lại cho tất cả các trang bị đi thuê này. Đây là những trang bị mới nhất được sử dụng ở Tiền tuyến đấy. Tôi thậm chí còn lấy cả Ragnarok nữa. Nó cũng đã được nạp cả đầu đạn hủy diệt. Dĩ nhiên, tôi không nói rằng chúng ta có thể hiếu chiến, nhưng đây thực sự là một sức mạnh tuyệt vời đấy. Nhân cơ hội này tôi đã quyết định lấy một khẩu Ragnarok. Chính vì thế tôi muốn các cậu hiểu rằng tôi nghiêm túc như thế nào.」
Các trang bị thông thường của đội đã tiên tiến lắm rồi. Nhưng lần này, họ còn mang theo những trang bị còn tốt hơn bình thường. Và chính Yanagisawa đã chuẩn bị tất cả những trang bị này.
Yanagisawa trò chuyện ngớ ngẩn với những gã thuộc hạ của mình và chính gã cũng dường như đang có tâm trạng rất tốt. Nhưng khi đã đến một khu vực nhất định, tâm trạng của Yanagisawa đột nhiên trở nên nghiêm trọng, gã liền nói với các thuộc hạ.
「Dừng nói chuyện ngớ ngẩn tại đây thôi, đi nào.」
Và vậy là đội của Yanagisawa tiếp tục mạo hiểm sâu hơn vào khu tàn tích Kuzusuhara.