• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 34: Cô gái đẹp nhất trường và kế hoạch đầu năm

Độ dài 807 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-17 22:46:15

Thi xong rồi nên xõa thôi. Trận tới 1S thắng mình sẽ thả bom (không thắng cũng thả nhưng ít hơn) =))

=====

Sau Giáng sinh, chẳng mấy nữa là đến cuối năm, những con phố lúc này đã nô nức người, tất cả họ đều đang ở trong kỳ nghỉ lễ.

Osechi và hết thảy nguyên liệu liên quan, cũng như mì soba trong siêu thị đã được bán hết sạch, tạo nên bầu không khí độc đáo.

Ấy vậy mà, chúng tôi lại chẳng cuốn theo nhịp sống của thành phố chút nào, chỉ dành thời gian để lặng lẽ đọc sách.

Tôi ngó sang Saito và thấy cô ấy vẫn lặng lẽ đọc sách như thường lệ.

Sự nghiêm túc này mang đến cho cô một vẻ đẹp thật trang nghiêm, khác với khi cô cười. Giữ nguyên nét mặt không thay đổi, chỉ mỗi ánh mắt là di chuyển lên xuống theo hàng chữ.

Bỗng, tôi để ý đến cuốn sách cô ấy đang đọc.

Saito thường đọc đa dạng loại sách khác nhau, chưa bao giờ tôi thấy cô ấy đọc liên tiếp một tựa cả.  Chắc là do không có nhiều series trong hàng đợi.

Thế nhưng gần đây, cô ấy bắt đầu đành toàn bộ thời gian vào một tựa sách nào đó, một điều khá là không bình thường. Chưa kể, đó còn là tựa sách mà cô nàng hiếm khi đọc, thành thử tôi cũng tò mò.

“Ê, dạo này cậu hay đọc bộ đó nhỉ, có hay không vậy?”

Tôi hỏi bởi đây là lần đầu nghe đến tên sách cả.

Đáp lại, cô ấy ngước mặt nhìn tôi, với hai mắt sáng lên.

“Có chứ, rất thú vị luôn. Cậu muốn thử quyển này sau khi đã xong quyển kia không?”

“Eh? Được rồi, tớ sẽ mượn sau.”

Chẳng có lý do gì để từ chối, lại còn là hàng Saito đề xuất nên chắc chắn là hay, tôi liền đồng ý.

“Cậu có kế hoạch gì cho kì nghỉ chưa?”

Khi chúng tôi bắt đầu trò chuyện, tôi hỏi cô ấy về điều mà gần đây tôi trăn trở.

Lần trước, cô ấy đã nói là không có gì để làm trong kỳ nghỉ đông, nên lần này tôi đoán cô ấy sẽ trở về nhà cha mẹ hay đại loại gì đó.

“...Hmm, không hẳn.”

Song, không ngoài dự đoán, cô ấy phủ định thắc mắc của tôi với giọng lạnh như băng.

Tôi bắt đầu hối hận vì đã hỏi sau khi nét mặt cô ấy như tối sầm lại. Nhưng mặt khác, tôi có thể xác nhận rằng dự đoán của mình là đúng.

Rất ít học sinh cấp 3 sống một mình, ắt hẳn phải có lý do thì cô ấy mới như vậy.

Bình thường thì, cô ấy đáng lẽ phải về nhà bố mẹ, đằng này lại chẳng làm gì. Chứng tỏ phải có chuyện đã xảy ra với gia đình cổ.

Cơ mà tọc mạch nữa thì bất lịch sự lắm. Vì chẳng thể nói thêm câu nào, bầu không khí tĩnh mịch đã nặng nề trùm lấy căn phòng.

“Cậu thì sao?”

Giọng cô lúc này còn lạnh lẽo hơn bình thường, tôi có thể nghe ra phần nào sự buồn chán trong đó.

“Tớ phải làm vài thứ quan trọng.”

Tôi đã hỏi bố mẹ và họ bảo năm nay không có dự định về Nhật Bản.

Tôi khá chắc rằng ở bên đó họ vẫn ổn thôi, vì hai người họ liên lạc với tôi suốt mà.

Vì không có kế hoạch gặp ai khác ngoài bố mẹ, nên dự định Năm mới của tôi hiện coi như trống.

Tuy nhiên, tôi đã tỏ ra như thể mình đã có dự định.

“Là gì?”

“Nhiều lắm, đọc sách như này chẳng hạn.”

Song, do chẳng thể nhìn cô ấy thất vọng thêm nữa, tôi bèn nói ra sự thật.

“...Cậu vẫn thích sách chứ?”

“Hmm, tất nhiên.”

Sau đó, trong thoáng chốc, biểu cảm của cô ấy đã thả lỏng hơn.

Rồi cô bật cười, theo một cách sảng khoái.

Tôi trút ra một hơi nhẹ nhõm khi thấy Saito đã vứt đi vẻ rầu rĩ và mỉm cười dịu dàng.

Cô ấy nhìn tôi cười âu yếm, như thể đã đoán ra gì đó.

“...Cậu tốt bụng thật ha.”

“Là sao?”

“Thấy tôi có vẻ chán nên cậu mới động viên phải không? Thế nên…”

“Nah, tớ chỉ làm vậy vì tớ muốn thôi. Cậu không cần cám ơn đâu.”

Cô ấy tính cúi đầu cảm ơn, nhưng tôi đã ngăn lại không chút do dự.

Chính tôi là kẻ đã động chạm đến đời sống cá nhân của cô ấy trước, tôi không xứng với lời cảm ơn này.

“Chà, dù sao cũng để tôi nói ra chứ. Cảm ơn cậu nhiều lắm.”

Cô ấy nói vậy thì chịu rồi, tôi không biết đáp lại kiểu gì, chỉ đành ngoảnh mặt sang bên để giấu đi sự xấu hổ, và âm thầm đón nhận lời cảm ơn một cách chân thành.

Bình luận (0)Facebook