Chương 39 - Cô đơn
Độ dài 1,871 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 10:09:45
Seiji có một thái độ nghiêm túc khi cậu giải thích quan điểm của mình, và nội dung thì đáng sợ đến mức không thể tin được.
“Nó… là không thể? Làm sao lại có những người như thế được?” Là người đơn giản nhất, Mika vô thức từ chối kết luận của Seiji.
“Bản thân anh trong quá khứ rất giống họ.” Seiji nhìn thẳng vào cô, “Đối với anh trong quá khứ, tất cả mọi người đều là những đồ vật biết đi, và được chia ra làm hai loại: có ích và không có ích… Em nên biết rõ điều này.”
Mika lặp tức nhớ lại tên otaku béo tối tăm trước đây và cơ thể cô run rẩy.
Sau khi nghe tất cả những điều này từ Seiji, cô cuối cùng cũng nhớ ra ngoài sự ham muốn đồi bại, dường như còn có một thứ ánh sáng bất thường trong mắt của tên otaku béo.
“Bây giờ thì anh đã nhận ra sai lầm, và mọi thứ trên thế giới đối với anh đều khác nhau. Anh cuối cùng cũng có thể nói rằng mình đã trở thành một người bình thường.” Seiji cười với Mika.
“Nhưng… họ vẫn chưa nhận ra.”
“Vì anh đã từng là một loại người giống như họ, nên anh có thể nhìn thấy được bản chất thực sự của họ, nhưng đối với người khác… Có lẽ sẽ rất khó khăn vì họ rất đẹp và xuất sắc, và hành vi của họ dường như cũng không vượt quá giới hạn.”
“Em cũng có thể nghĩ rằng đây là những tưởng tượng của anh, điều này tùy thuộc vào việc em có muốn tin hay không.”
“Senpai…” Hoshi nghiến răng, muốn nói điều gì đó, nhưng cậu dừng lại.
“Cậu cần phải tự mình quyết định, Amami… Hoshi.” Seiji nhìn thẳng vào đàn em của cậu trong khi gọi tên của cậu ta.
“Có lẽ điều này hơi tàn nhẫn, nhưng cậu cần phải suy nghĩ về nó, Hoshi… Cậu có thể nhận ra được cái nào quan trọng hơn… Đây là những thứ liên quan đến hai người chị của cậu, có cả ý thức lẫn vô thức.”
“Dĩ nhiên, tránh né vấn đề cũng là một phương pháp, nhưng những người tránh né sự thật đến cuối cùng sẽ bị nó nuốt chửng. Anh không muốn cậu trở thành… một nạn nhân của điều đó.”
Hoshi im lặng.
Mika cũng lặng lẽ đứng đó.
Chiaki trầm ngâm một lúc, rồi đột nhiên cô có một vẻ mặt giống như đã giác ngộ.
“Em vừa mới nhận ra… hai senpai này chưa bao giờ cho người khác nhìn thấy con người thật của họ, đúng không?” Cô cho biết.
“Họ hoàn toàn che giấu cảm xúc thật của mình; họ luôn diễn trò mỗi khi đứng trước người khác!”
“Hèn chi từ lúc gặp họ đến giờ, em cảm thấy có gì đó sai sai.”
“Chiaki…” Mika nhìn vào bạn của cô.
“Họ… thực sự có kĩ năng diễn xuất tuyệt vời.” Chiaki cười, nhưng sự khinh thường xuất hiện trong mắt cô.
“Mình… xem thường những diễn viên như thế.”
Seiji thở dài.
“Quên nó đi, dừng lại ở đây thôi. Nếu nói thêm nữa thì giống như chúng ta đang nói xấu sau lưng người khác vậy.”
“Senpai…”
“Hoshi, cậu cần phải cảnh giác với hai người chị của cậu. Đó là lời khuyên cuối cùng mà anh có thể cho cậu… Hãy cẩn thận cho đến khi họ nhận ra được sai lầm của mình, hoặc bộc lộ con người thật…”
Amami Hoshi cuối đầu, và khuôn mặt xinh đẹp của cậu biểu lộ sự mâu thuẫn.
“Em… không thể chấp nhận điều này… Senpai, nói với em tất cả những điều này… em không biết mình nên làm gì…”
Seiji nhìn vào cậu và mỉm cười nhẹ.
“Mặc dù anh ghét phải sử dụng những lời nói sáo rỗng, nhưng tất cả những gì anh có thể nói là: hãy làm những gì mà cậu muốn làm.”
“Cậu có thể chọn tin tưởng, bỏ qua, hay dừng làm bạn với anh, tất cả đều tùy thuộc vào cậu.”
Amami Hoshi lộ ra một vẻ mặt đau khổ.
Một bên là những người chị đã sống với cậu trong hơn mười năm; ngay cả khi cậu không thân thiết với họ, thì họ vẫn là gia đình… Tuy nhiên, bên còn lại là senpai mà cậu đã quen chỉ trong vài ngày nhưng lại thần tượng anh ấy đến mức cực đoan… Phải chọn như thế nào đây?
Và như vậy, mọi người đã hoàn thành bữa trưa trong im lặng.
Khi Amami Hoshi rời khỏi, Chiaki nhìn Seiji.
“Có lẽ… em ấy sẽ không nói chuyện với anh nữa.”
Seiji vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười của cậu ẩn chứa một chút cô đơn.
Vài giây sau, cậu xoay người lại, nhìn bóng người nhỏ bé đang biến mất khỏi tầm nhìn.
Seiji thở dài. Khoảng thời gian cậu được thần tượng bởi một đàn em quá ngắn ngủi, và thật khó khăn để cậu tìm được một người bạn otaku khác.
Tuy nhiên, cậu không muốn tải lại ngày hôm nay.
Dù có trải qua ngày hôm nay bao nhiêu lần đi nữa, cậu vẫn sẽ nói những điều tương tự, bởi vì đó là những cảm xúc thật của cậu.
Có một sai lầm nghiêm trọng đối với cặp song sinh đó.
Nhưng… có lẽ nó không còn liên quan đến gì đến cậu nữa…
Seiji cảm thấy mọi thứ sẽ kết thúc như thế này. Amami Hoshi sẽ ngưng làm bạn với cậu, và cặp song sinh có lẽ cũng không xuất hiện trước mặt cậu nữa.
Thật không may, thực tế thường khác với những mong muốn của con người.
*
Trong suốt giờ học buổi chiều, Seiji kiểm tra lựa chọn [quà tặng] mới trong hệ thống.
Như dự đoán, cậu đã nhận được một phần thưởng cho mỗi món quà trong đời thực. Ví dụ, cậu đã nhận được 7 điểm cho năm bức thư tình trước đó, với ba cái 1 điểm và hai cái 2 điểm.
Mỗi bức thư tình cho một lượng điểm khác nhau, điều này có nghĩa là “chất lượng” của bức thư cũng quan trọng, trong trường hợp này là số lượng tình yêu trong mỗi bức thư.
“Tình yêu” của bức thư càng cao, thì phần thưởng càng phong phú.
Ngoài ra, Seiji còn có thể nói tên của một người và nhận được một danh sách quà tặng trong hệ thống. Danh sách quà tặng bao gồm những thẻ thông tin có thể trao đổi. Thẻ thông tin có thông tin liên quan đến món quà mà những cô gái thích, và chúng được xếp hạng từ 1-9. Hạng cao nhất, 9, yêu cầu khá nhiều điểm để mở khóa, nên cậu tin rằng nó có lẽ là thông tin quan trọng nhất về món quà mà hệ thống có thể cung cấp, và món quà chắc chắn sẽ được cô gái ưa thích.
Ví dụ, khi cậu nói tên Uehara Mika, hệ thống sẽ hiển thị danh sách chín thẻ thông tin mà cậu có thể trao đổi, từ hạng 1-9. Tuy nhiên, khi cậu nói tên Wakaba Chiaki, hệ thống chỉ hiển thị danh sách thẻ thông tin đến hạng 7, không có 8 và 9. Qua điều này, Seiji kết luận rằng cậu chỉ có thể mua được thông tin ở hạng mục tương đương với mức độ ưa thích của mục tiêu đối với cậu.
Seiji muốn thử mọi thứ và mua một thẻ thông tin quà tặng, nhưng cậu không thể lãng phí điểm hiện tại được, cậu cần phải tiết kiệm càng nhiều điểm càng tốt cho năng lực [Bullet Time – Viên đạn thời gian]
‘Thẻ thông tin quà tặng chứa thông tin của món quà mà mục tiêu mong muốn nhất… Chờ một chút, không phải nó giống như “đọc tâm trí” à?’ Seiji đột nhiên nhận ra.
Cậu không nghi ngờ khả năng của hệ thông, vì nó thậm chí còn có năng lực lưu và tải, đọc tâm trí cũng không còn đặc biệt nữa. Ngoài ra, việc có thể xem được mức độ ưa thích của những cô gái xinh đẹp đã là một loại đọc tâm trí rồi. Nhưng bây giờ cậu còn có thể xem được món quà ưa thích của họ nữa.
Thật là mục [quà tặng] có thể “đọc tâm trí” tới mức nào đây?
Seiji nghĩ về nó một lúc, nhưng cuối cùng cậu quyết định không nghĩ quá nhiều.
Trong khoảng thời gian nghỉ giữa giờ.
Mika và Chiaki đi đến nhà vệ sinh nữ cùng nhau.
“Cậu còn nghĩ về những chuyện đã xảy ra trong giờ ăn trưa không?” Chiaki hỏi người bạn thân của cô.
Mika nhìn Chiaki và gật đầu.
“Tớ biết là cậu đã nhận phải một cú sốc lớn, khi đột nhiên nhìn thấy một khía cạnh không quen thuộc của người mình thích như thế.” Chiaki mỉm cười.
“Điều đó quả thật hơi đáng sợ, chỉ đứng ở bên cạnh thôi mà tớ cũng có thể cảm nhận được những cảm xúc lạnh lẽo của anh ta… Tớ nghĩ mình sẽ tè ra quần nếu như bị anh ta lăng mạ như thế.”
Nét mặt của Mika bị đóng băng.
“Cái gì… cậu đang nói gì thế!?” Nghe người bạn của mình sử dụng một cụm từ như thế, gương mặt của cô gái tóc hai bím đỏ bừng.
“Tớ chỉ đang nói sự thật thôi, liệu cậu có tự tin rằng mình sẽ không tè ra quần không?”
“Mình… mình không biết! Đừng nói về điều đó nữa!” Mặt Mika đỏ bừng giận dữ nhìn người bạn của cô.
Nó được cho là một chủ đề nghiêm túc, nhưng người bạn tomboy của cô đã phá hỏng bầu không khí với những lời nói lố bịch của cô ấy.
Nhưng đó lại là mục đích của Chiaki.
“Thư giãn đi, không cần phải nghiêm túc đâu. Ngay cả khi tớ cho cậu lời khuyên, có lẽ cậu cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận, bởi vì cảnh tượng đó đã sớm để lại một ấn tượng sâu sắc rồi.” Chiaki nhún vai.
“Nhưng… tớ cảm thấy rằng Seigo… Haruta Seiji có ý định chứng minh rằng anh ta chỉ là một người bình thường.”
“Trước đó anh ta quá hoàn hảo, đến mức mà… tớ nghĩ là có hơi dị thường.”
“Ngay cả khi anh ta có đáng sợ sớm hơn, thì tớ vẫn cảm thấy nó làm cho anh ta giống một người đang sống.”
“Chiaki…”
“Mika, mọi người luôn có những khuyết điểm, kể cả người mà cậu thích. Thậm chí có thể nói rằng phải mất nhiều thời gian để lộ ra khuyết điểm cũng đã đáng kinh ngạc lắm rồi.” Chiaki cười.
“Ngoài ra, nếu cậu phân tích sâu hơn một chút, khuyết điểm của anh ta… thậm chí nó còn không đáng để gọi là khuyết điểm nữa.”
“Oh?” Mika chớp mắt.
“Hãy nghĩ kĩ lại những gì mà anh ta nói lúc trước đi: nếu hai chị em song sinh kia rất giống với anh ta trước đây, vậy thì khi anh ta tức giận và xúc phạm họ, không phải cũng giống như anh ta đang tức giận và xúc phạm bản thân mình sao?”
Với một biểu hiện sâu sắc trong đôi mắt, Chiaki nhìn vào bạn của cô.
“Cũng giống như những gì mà cậu đã làm với con người cũ của anh ta vậy.”
“Er…” Mika bị choáng váng.