Chương 27 - Đạo diễn à, sai kịch bản rồi!
Độ dài 2,142 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 10:09:07
Nếu đây là một thế giới fantasy huyền bí, Seiji có thể giết hết tất cả, sau đó rửa tay bỏ đi mà không cần quan tâm. Tuy nhiên, đây là một xã hội hiện đại.
Nếu có ai đó chết, nó sẽ trở thành một vấn đề nghiêm trọng. Trừ khi có sức mạnh để che giấu được mọi thứ, nhưng cậu không làm được.
Vì thế, cậu có nên knock out những tên mặt đồ đen còn lại trước khi rời khỏi?
Thành thật mà nói, đó không phải là một ý tưởng tồi, và hiện tại đó là ý tưởng duy nhất mà cậu nghĩ ra. Cậu chỉ có thể làm một anh hùng mặt nạ của công lý.
Mặc dù đã đeo mặt nạ và cố tình hạ thấp giọng nói, nhưng vẫn có một khả năng danh tính của cậu sẽ bị phát hiện.
Chỉ trong manga mới có tình huống một anh hùng mặt nạ có thể hoàn toàn che giấu danh tính với mọi người chỉ với một chiếc mặt nạ hay một cái quần lót!
Có nhiều cách để tìm ra danh tính của một người trong đời thực mà rất khó để đối phó.
Và cậu muốn trở về cuộc sống bình thường sau chuyện này…
Seiji đứng bất động khi vẫn còn đang suy ngẫm trong đầu. Tuy nhiên, với những người đàn ông mặc áo đen còn lại, sau khi đã đánh bại người đàn ông mặt sẹo cùng khẩu súng chỉ với một đấm duy nhất, thì dường như cậu đang nhìn chúng với một luồng khí nguy hiểm xung quanh. (TL: không có gì bằng sự hiểu lầm :v )
Tất cả bọn chúng đều tin rằng sau khi bị đe dọa bởi một khẩu súng, cậu sẽ hoàn toàn mất bình tĩnh! Dù sao thì giữa đánh nhau có súng và không có súng là hoàn toàn khác biệt.
Trong một tình huống như thế, chúng không nghĩ rằng sẽ kì lạ nếu chàng trai đeo mặt nạ bắt đầu tấn công tất cả một lần nữa.
Ngay cả những người đứng xung quanh cũng theo dõi với hơi thở hổn hển, và họ lo lắng không biết chàng trai đeo mặt nạ sẽ làm gì tiếp theo…
“Xin… xin hãy chờ đã!”
Khi mọi người đang nghĩ bạo lực sẽ tiếp diễn, thì giọng của một cô gái vang lên.
Đó là cô gái tóc xoăn màu vàng.
“Làm ơn… làm ơn hãy dừng lại. Bọn họ đã thua… có ổn không nếu anh để cho họ đi?” Cô gái lo lắng cầu xin chàng trai.
‘Tình huống gì đây?’ Seiji nhìn vào cô gái với một biểu hiện bối rối bên dưới chiếc mặt nạ.
‘Cô ta không phải nạn nhân? Tại sao lại cầu xin cho những người này? Cô là thánh nữ huyền thoại à?’
Có lẽ đã nhận thức được sự nghi ngờ của cậu khi cô gái tóc vàng lướt qua những người đàn ông mặc đồ đen.
“Họ… tất cả bọn họ đều là cấp dưới của cha tôi. Những điều này xảy ra là bởi vì họ đang cố bắt tôi… họ chỉ làm theo lệnh của người khác.”
“Tôi… tôi biết là anh đã bị đe dọa bởi một khẩu súng, và chắc chắn đang rất tức giận… nhưng, hãy tin tôi—họ thực sự không xấu như anh nghĩ…”
Cô gái tóc vàng nhìn chằm chằm vào những người đàn ông mặc đồ đen còn lại, hít một hơi thật sâu, và vẻ mặt của cô gái biến dạng.
“Còn đứng đó làm gì nữa—không nhanh quỳ xuống đi, lũ ngu này!!!” (TL: anh sẹo xỉu rồi thì chị đây bá cmn đạo :v )
Ngay lặp tức, những người đàn ông mặc áo đen theo phản xạ nhanh chóng đứng thành một hàng có trật tự và đồng loạt quỳ xuống theo phong cách dogeza kinh điển.
“Xin lỗi quý ông này mau, mấy thằng khốn!!!” Cô gái tóc vàng có một biểu hiện nghiêm túc khi cô đưa ra một lệnh khác.
“Chúng tôi thực sự rất xin lỗi!” Những người đàn ông đồng loạt hét lên, tạo ra một âm thanh vang vọng trên bầu trời đêm.
Tất cả những người đứng xem đều há hốc mồm ra.
Bên dưới chiếc mặt nạ, biểu hiện của Seiji cũng tương tự như thế.
Toàn bộ con đường hoàn toàn trở nên im lặng—có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Một cơn gió lạnh thổi qua mặt đường.
“Sự… sự thật là như vậy.” Cô gái lướt những ngón tay xuyên qua mái tóc rối bời của mình:
“Tôi cũng thay mặt họ xin lỗi anh. Tôi hi vọng điều này sẽ làm dịu cơn giận của anh. Nếu cần thiết, chúng tôi cũng có thể bồi thường… nhưng tôi cần phải nói chuyện với cha mình trước.”
Seiji cuối cùng cũng lấy lại được cảm giác.
‘Đạo diễn à, kịch bản này sai rồi!!?’
Cậu không thể ngăn bản thân bình luận về tình huống lố bịch này. Thậm chí cậu còn không biết vẻ mặt hiện tại của mình trông như thế nào. May thay, chiếc mặt nạ đã che giấu vẻ mặt thực sự của cậu khỏi người khác.
Đôi mắt cậu quay sang nhìn cô gái tóc vàng, người dường như đã có một thỉnh cầu chân thành, rồi nhìn vào những người đàn ông còn lại, đang kính cẩn nằm úp xuống đất trong một hàng ngay ngắn. Cuối cùng cậu mất hơn 10 giây để tìm ra được câu trả lời phù hợp.
“Oh… tôi chấp nhận lời xin lỗi của cô sau đó… vì tình hình như thế này…”
Cậu quay lại và nhìn vào Watari và Kobayashi; miệng của họ cũng mở to không kém những người đứng xung quanh.
“Còn về hai chàng trai kia?”
“Họ vô tình bị cuốn vào vụ việc này…” Cô gái giải thích sự kiện đã xảy ra trước đó.
“Tôi hiểu rồi, sau đó cô nên bồi thường cho hai người bạn tốt bụng này…” Seiji nói bằng một giọng ngay thẳng.
‘Trời đất, cuối cùng nó chỉ là một cuộc tranh chấp gia đình.’ Seiji thở dài trong lòng.
“Thực sự... tôi rất xin lỗi.” Cô gái tóc vàng cuối đầu sâu sắc.
“Không cần phải nói với tôi, chỉ cần xin lỗi hai người họ, và đưa họ đến bệnh viện. Nhớ trả tiền viện phí, và bồi thường thích hợp.” Seiji vẫy tay.
“Vâng! Chúng tôi… tôi sẽ khiến họ làm điều đó.” Cô gái tóc vàng kính cẩn trả lời.
Seiji nhẹ gật đầu.
“Bây giờ tôi sẽ rời khỏi; mấy người hãy lo phần còn lại, và đừng gây thêm rắc rối cho người khác.”
Cậu vẫy tay lần nữa và chuẩn bị rời khỏi mà không cho ai biết danh tính của mình.
“Oh… um…” Cô gái tóc vàng dường như muốn nói điều gì đó.
“Có chuyện gì khác sao?”
Seiji hơi ngửa ra sau, rồi cậu nhận ra rằng mình đã vô tình nghiêng đầu 45 độ về phía sau.
“Um… có… có thể cho… em gái này biết tên anh được không?”
Mặt của cô gái tóc vàng đỏ bừng, và đôi mắt lấp lánh. Cô ấy tỏ ra lo lắng khi đang nghịch bàn tay của mình, và biểu hiện của cô ấy giống như một cô gái xấu hổ đang cố gắng tỏ tình.
Seiji cạn lời.
Chân long giáng thế!
Tiểu thư à, không phải là khác biệt quá lớn với ấn tượng mà cô đã đưa ra ban nãy sao!?
Một vài giây trước, cô là một người có quyền lực đang ra lệnh cho những người áo đen—chuyện gì với những thay đổi đột ngột trong tư thế và biểu biện đó vậy!?
Và cô thậm chí còn tự gọi bản thân là “em gái này” ở ngôi thứ ba… Seiji cảm thấy như da gà đang nổi lên khắp người cậu!!
Những suy nghĩ của cậu tuôn ra không ngừng như một con đập bị vỡ.
“Ah… er… tôi… không có bất kì cái tên nào cả.” Với rất nhiều khó khăn cuối cùng cậu cũng ngăn lại được những suy nghĩ hỗn loạn của mình, và nói điều gì đó.
“Tôi chỉ là một người qua đường thích nhún mũi vào chuyện của người khác, không cần phải nhớ tới tôi.”
Sau đó cậu quay lại và rời khỏi khi vẫy tay.
“… Rất đẹp trai…”
Cô gái tóc vàng nhìn theo bóng lưng của chàng trai đang dần biến mất với những trái tim đang bay ra khỏi đôi mắt khi cô thầm nói với bản thân.
Mặc dù không nhìn thấy mặt của anh, nhưng Juumonji Kaede tin rằng anh ta phải có một khuôn mặt quyến rũ tuyệt đối bên dưới chiếc mặt nạ.
Đây không phải tưởng tượng, mà là bản năng của một người phụ nữ!
Cao, mạnh mẽ, đẹp trai và lịch lãm… mọi thứ của anh ấy dường như đều hoàn hảo.
Đó là tuýp người mà Kaede mong muốn!
Không may, anh ta lại không muốn nói tên mình cho cô.
Well, không còn cách nào khác. Sau cùng, anh ấy chỉ đi ngang qua và ngẫu nhiên cứu được một vài người. Vụ việc này xảy ra ở một quy mô nhỏ đến nổi nó thậm chí còn không đáng để anh ấy xưng tên.
Ah… quá kinh ngạc, quá tuyệt vời.
Nếu anh ấy đã không muốn nói tên, thì mình chỉ cần đi tìm anh ấy, và sau đó…
“T… tiểu thư, bây giờ chúng tôi nên làm gì?” Một người đàn ông mặc đồ đen ngước mặt lên và yếu ớt hỏi.
Kaede vô cùng bực mình khi những tưởng tượng của cô bị gián đoạn.
“Dĩ nhiên là nên giúp đỡ những đứa ngu đã mất ý thức rồi!! Những điều nhỏ nhặt như thế cũng cần ta phải dạy cho hã!?”
“Tất nhiên! Xin lỗi!”
Như những con gà con đang được gà mẹ ra lệnh, những người đàn ông mặc đồ đen còn lại nhảy lên và chạy tới những người đồng bạn đang bị thương.
“… Có vẻ như, chúng ta đã hoàn toàn sai lầm…”
“Yeah…”
Watari Kahei và Kobayashi Takashi từ từ đứng lên, họ kiểm tra cơ thể cơ thể đau nhức của mình, trong khi bình luận với nhau về tình hình này.
Tất cả là thế éo nào!?
“Vết thương… của anh thế nào rồi? Một lúc nữa, chúng tôi sẽ đưa hai anh đến bệnh viện để kiểm tra.” Kaede đã nhận ra là họ đã đứng lên.
“Tôi xin lỗi vì đã để cho hai anh bị thương. Tôi rất biết ơn vì hai anh đã sẵn sàng giúp đỡ tôi… Viện phí cũng như bồi thường của các anh… tôi sẽ để gia đình mình chuẩn bị.”
“Ah… không cần—chúng tôi có không bị thương nghiêm trọng.” Watari và Kobayashi trao đổi cái nhìn với nhau, và cả hai đều im lặng đồng ý rằng họ không muốn liên quan đến cô gái này nữa.
“Điều đó không thể chấp nhận—quý ông đó đã yêu cầu tôi làm vậy, nên tôi phải làm theo.” Kaede nói với giọng nghiêm túc.
‘Cơ bản thì chúng ta chỉ gặp may… Well, nếu anh ta không xuất hiện để cứu mình, thì có lẽ mình đã bị đánh tới ngất xỉu bên lề đường rồi.’ Watari nghĩ, và thừa nhận sự yếu đuối của bản thân.
Như mong đợi, chỉ những người mạnh mới có thể trở thành anh hùng.
Chợt Watari chú ý tới biểu hiện do dự của người bạn Kobayashi của mình.
“Takashi, chuyện gì vậy?”
“Oh… không có gì, tao chỉ cảm thấy vóc dáng và âm thanh của người đó có vẻ hơi quen.” Kobayashi Takashi trả lời theo bản năng, khi cậu cố tìm kiếm người đó trong đầu mình.
‘Có thể là… thực sự là cậu ta?’
“Anh nói gì?”
Một giọng nữ trầm khiến Kobayashi lấy lại cảm giác, và sau đó cậu thấy cô gái tóc vàng với một biểu hiện gần như phát cuồng nhìn chằm chằm mình.
*Bụp!*
Cô gái tóc vàng nắm chặt vai của Kobayashi Takashi.
“Anh nói… là cảm thấy như đã từng gặp người đó trước đây? Vậy thì, xin hãy làm ơn… giải thích chi tiết, được không?”
Mặc dù cô ta đang mỉm cười, nhưng lại có một bầu không khí đáng sợ xung quanh. Kobayashi Takashi hoàn toàn sợ hãi; cậu không bao giờ tưởng tượng được một cô gái sẽ một luồng aura đáng sợ như thế.
“Đ… được thôi.”
*
“Ắt xì!” Seiji chợt hắt hơi khi trên đường về nhà.
“Gió đêm nay lạnh…”
Cậu kiểm tra hệ thống. Mặc dù vụ việc này có hơi sai sai với kịch bản, nhưng ít nhất cậu cũng đã hoàn thành lựa chọn [làm một việc anh hùng], và hốt được một mẻ lớn với 15 điểm.
Không chỉ vậy, hệ thống cũng đề cập đến việc [thành công đánh bại một kẻ thù có súng mà không dùng súng, nhận được 10 điểm thưởng thêm, và một thẻ mới đã mở là [kĩ thuật đột phá giới hạn—Bullet Time] và được giảm giá giới hạn trong một tuần.]