Chương 29 - Ace
Độ dài 1,687 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 10:09:18
Khoảng thời gian từ 9h sáng đến 12h trưa vào thứ bảy luôn là một trận chiến đối với những nhân viên của cửa hàng bánh kẹo Divine Taste.
Vào những ngày cuối tuần thường có rất nhiều khách hàng, chưa kể đến việc Quản lý cửa hàng Amami Rika luôn đưa ra những sản phẩm mới mỗi tuần vào thứ bảy. Và một số đồ ngọt sắp hết hạn cũng được tạm thời giảm giá, vậy nên cửa hàng luôn luôn đầy ắp khách hàng, trừ khi có một vài nhân tố không thể kiểm soát như thời tiết xấu xảy ra.
Sáng thứ bảy hôm nay là một ngày đẹp trời, không khí trong lành mát mẻ. Là thời tiết hoàn hảo để đi ra ngoài, như dự kiến, cửa hàng đã trở thành một chiến trường địa ngục.
“Khách hàng bàn số 6 đã chờ đợi quá lâu!”
“Đồ ngọt ở bàn số 8 đã sẵn sàng chưa!?”
“Bàn số 1 cần thêm khăn giấy—mau mang tới nhiều hơn nữa!”
“Khách hàng của bàn số 10 đã ăn xong và rời khỏi—nhanh dọn dẹp chén dĩa!”
“Khách hàng bàn số 5 đã làm đổ một ly nước trái cây—lau bàn nhanh lên!”
Amami Hoshi liên tục nghe những yêu cầu không ngừng nghỉ với tốc độ chóng mặt qua tai nghe của cửa hàng.
Bề ngoài dường như cửa hàng rất có trật tự, những khách hàng xếp hàng một cách kiên nhẫn để chờ đợi phục vụ, những nhân viên phục vụ chịu trách nhiệm nhận đơn đặt hàng, mang đồ ngọt lên bàn, lau bàn và dọn dẹp chén dĩa. Trong khi đó, nhân viên thu phí sẽ mỉm cười lịch sự và chào đón khách hàng một cách nồng nhiệt…
Nhưng chỉ có những nhân viên cửa hàng mới biết được tốc độ yêu cầu được đưa ra trong tai nghe và khối lượng công việc của mọi người đã ở mức cực hạn!
Không chỉ những nhân viên làm bánh kẹo không ngừng chế biến, những nhân viên phục vụ cũng đang bận rộn đối phó với một cơn lốc mà không một khách hàng nào nhận ra. Đây đã là giới hạn, nếu có điều gì xảy ra, toàn bộ cửa hàng sẽ rơi vào hỗn loạn.
Hoshi biết là như một người mới, không cần thiết phải làm một công việc tuyệt vời vào ngày đầu tiên, miễn là cậu không tăng thêm gánh nặng cho những nhân viên khác, là chấp nhận được rồi.
Nhưng ngay cả điều đó cũng rất khó khăn!
Cậu chưa bao giờ tưởng tượng rằng một nhân viên phục vụ sẽ phải chú ý đến từng chi tiết nhỏ và tình huống như thế, khi mà cậu chưa có kinh nghiệm làm việc trước đây.
Ví dụ, nhận đơn đặt hàng của những khách hàng khác nhau sẽ yêu cầu thái độ khác nhau, hoặc có thể vô tình làm trái ý khách hàng. Ngoài ra, còn có một số khách hàng do dự và mất quá nhiều thời gian để quyết định xem nên gọi món gì, trong khi một số khác thì nói quá nhanh đến nổi khó mà ghi lại được…
Tóm lại, Hoshi cảm thấy như đang đứng trên một lớp băng mỏng khi mà không ai trong số các senpai có thời gian hướng dẫn cho cậu.
Mình nên làm gì đây? Làm điều đó như thế nào?
Khi dì Amami Rika nhận ra sự bối rối của cậu, cô ấy chỉ nói với cậu một câu.
“Chú ý đến Harano-kun—chỉ cần làm theo cậu ấy.”
“Harano-senpai…” Hoshi nhớ lại câu này và tìm kiếm hình dáng của anh ta.
Harano Seigo có một sự hiện diện áp đảo trong chiến trường của cửa hàng.
“Đây là đơn hàng cho bàn số 3 và 15.”
“Đây là những chén dĩa đã được rửa sạch từ bàn số 10 và 12.”
“Khách hàng bàn số 7 đã có đủ điểm cửa hàng để trao đổi một vật phẩm miễn phí. Hãy chuẩn bị nó trước quầy đăng kí.”
“Đây là những món tráng miệng cho bàn số 8 và 9.”
Mỗi câu nói của anh trong tai nghe thật đáng tin cậy và bình tĩnh, và giúp loại bỏ được bầu không khí lo lắng. Anh ta giống như một cựu chiến binh xuất sắc vẫn bình tĩnh khi đối mặt với tiếng súng của kẻ thù.
Trong cửa hàng, anh là nhân viên làm việc nhanh nhất và hiệu quả nhất. Luôn nhanh chóng ghi lại những yêu cầu của khách hàng, lặp tức dọn dẹp chén dĩa còn sót lại, và đặt hầu hết những món tráng miệng lên bàn ăn.
Trong khi làm tất cả những điều này, anh ta không biểu lộ một dấu vết nào của sự mệt mỏi, và trên mặt anh luôn hiện diện một nụ cười nhẹ nhàng.
Những khách hàng chỉ có thể nhìn thấy được sự bình tĩnh và thuần thục, điều này khiến cho nhiều cô gái đã trở thành fan hâm mộ nhiệt tình của anh ta.
Đối với những nhân viên khác trong cửa hàng, phần quan trọng nhất của anh ta chính là: sự tin cậy!
Miễn là Harano đã làm nó, thì họ chắc chắn không cần phải lo lắng. Anh ta luôn hoàn thành nhiệm vụ của mình ở tiêu chuẩn cao hơn bất kì ai khác!
Đột nhiên, có ai đó bắt đầu khóc trong cửa hàng.
Đó là một cô bé ở bàn số 2, cô bé chợt khóc vì một lí do nào đó. Người mẹ trẻ đang cố hết sức để dỗ dành cô bé, nhưng những nỗ lực của cô ấy đều thất bại.
Tiếng khóc vang vọng khắp cửa hàng và thu hút sự chú ý của mọi người.
Đây là một thảm họa!
Mặc dù Amami Hoshi chưa trải qua tình huống nào như thế trước đây, nhưng cậu hiểu điều này rất khủng khiếp cho cửa hàng.
Toàn bộ bầu không khí trong cửa hàng đều bị gián đoạn bởi tiếng khóc của cô bé, và khách hàng bắt đầu cảm thấy khó khăn khi thưởng thức hương vị của món tráng miệng. Mặc dù cô bé đang khóc không liên quan đến cửa hàng, nhưng đó lại là bản chất tự nhiên của con người.
Nếu không ai quan tâm nó, sự ưa thích khó khăn mới có được của cửa hàng sẽ giảm mạnh!
Nhưng ngay cả mẹ của cô bé cũng không thể làm cô bé im lặng, thì họ có thể làm được gì!?
“Một bé gái đang khóc!”
“Harano-kun!”
“Để đó cho em.”
Chỉ có ba câu nói về tai nạn này trong tai nghe.
Hoshi chứng kiến Harano-senpai hoàn thành đưa món tráng miệng cùng với cái khay trên tay trước khi anh bước tới bàn số 2.
“X… xin lỗi, con bé…”
Người phụ nữ trẻ với một làn da đẹp dường như là một người mẹ không có nhiều kinh nghiệm đối phó với trẻ nhỏ đang khóc. Cô ấy có vẻ bất lực, và khi nhìn thấy Harano đi tới, cô ấy nhận ra mình đang làm phiền cửa hàng, nên mang một biểu hiện khó xử.
Seiji mỉm cười nhẹ nhàng với người phụ nữ trẻ.
“Con gái của cô rất dễ thương—em ấy tên là gì vậy?”
“Haruna…” Khi nhìn thấy một nhân viên phục vụ đẹp trai cười nhẹ nhàng với mình, người phụ nữ trẻ trở nên khá bối, và mặt cô đỏ bừng.
“Haruna… đó là một cái tên hay.”
Seiji quỳ xuống trước bàn và đối mặt với cô bé đang khóc.
“Haruna-chan, nhìn vào anh này!”
Seiji mở rộng đôi tay và làm nhiều động tác kì lạ để thu hút sự chú ý của cô bé.
“Bây giờ anh sẽ thực hiện một phép thuật! Nhưng nếu có tiếng khóc, tinh linh phép thuật sẽ không đến… Vậy thì, Haruna-chan, liệu em còn muốn khóc nữa không?”
Thái độ nhẹ nhàng kết hợp với chủ đề thú vị và nụ cười ấm áp khiến cô bé mở to mắt và từ từ ngưng khóc.
“Tốt lắm! Haruna-chan thật tuyệt vời—tinh linh phép thuật sẽ đến ngay bây giờ khi em đã ngừng khóc! Hãy nhìn cho kĩ…”
Seiji mỉm cười khi cậu nhanh chóng biểu diễn một số động tác khéo léo.
Một nhân vật anime bằng chocolate được trang trí lộng lẫy xuất hiện trên tay cậu!
“Wow-” Cô bé kinh ngạc trước nhân vật anime bằng chocolate, dường như nó xuất hiện từ hư không.
“Nhìn này, đây là món quà mà tinh linh phép thuật đã tặng em bởi vì Haruna-chan là một cô bé ngoan!”
Seiji đưa nhân vật anime bằng chocolate cho cô gái nhỏ.
Đôi mắt cô bé lấp lánh vẻ hào hứng khi nhận nó với bàn tay nhỏ nhắn và kiểm tra với vẻ sợ sệt.
“Haruna-chan, nếu em luôn khóc, họ sẽ rời xa em.” Seiji nhẹ nhàng nói, “Nhưng nếu Haruna-chan cười thường xuyên, họ sẽ đến thăm em nhiều hơn—mẹ của em cũng có thể khẳng định điều này…”
Seiji ra hiệu bằng mắt với người phụ nữ trẻ rằng hãy đồng ý với điều cậu vừa nói.
“Oh… oh, đúng, đúng rồi đó, Haruna…”
Người phụ nữ trẻ có hơi say mê khi nhìn Seiji, cuối cùng cô cũng đã hồi phục tinh thần và đồng ý với cậu rồi nhẹ nhàng nói với con gái trong khi nhìn vào Seiji với biểu hiện biết ơn.
Hiện tại cô bé đã hoàn toàn ngưng khóc, và bầu không khí vui vẻ giữa mẹ và con gái lại hiện diện; có vẻ như cửa hàng đã dành được chiến thằng từ trận đấu của họ.
“Tuyệt vời!”
“Như mong đợi từ Harano!”
“Quá tuyệt! Em đẹp trai tới mức anh thậm chí cảm thấy mình đang yêu, chết tiệt!”
“Tanaka-senpai… em có thể yêu cầu anh ở xa một chút trong tương lai không?”
Kênh liên lạc của họ trở nên xôn xao.
Sau khi Amami Hoshi chứng kiến tình huống này, cậu tôn trọng Harano Seigo hơn bất kì ai mà cậu từng tôn trọng.
Trái tim đẹp đẽ của chàng trai đầy hứng thú khi cậu quan sát nụ cười của Seiji khi tiếp tục làm việc.
“Senpai thật tuyệt vời…”
Anh ấy thật hoàn hảo theo đúng nghĩa đen!
Trái tim của Amami Hoshi tràn ngập những khát khao mãnh liệt.