Web Novel Chapter 67: Ngày đầu nhập học - Phần 1
Độ dài 5,436 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-07-03 23:03:13
Phần 1:
Đại học Phép thuật Ranoa.
Trường học dạy phép thuật lớn nhất thế giới, được tài trợ bởi Hội phép thuật của [Tam Đại Quốc phép thuật] và tự hào là một trong những khu vực có khuôn viên trường lớn nhất.
Hiệu trưởng hiện tại là một trong những người đứng đầu của Hội phép thuật và được biết đến là [Phong Vương Cấp Pháp sư Georg].
Số lượng học sinh hiện tại trong trường hơn 10,000.
Mặc dù được gắn nhãn là một trường Đại học [Phép thuật], giáo viên ở đây có kiến thức đa môn, và ta có thể được dạy mọi thứ ở đấy.
Mọi bộ tộc, mọi chủng tộc, và địa vị nào cũng có thể được nhận vào.
Chẳng hạn như những người tránh khỏi tôn giáo Milis, nơi vẫn còn sự phân biệt chủng tộc lớn đối với loài Quỷ.
Chẳng hạn như những người cảm thấy mình khác biệt, khó tính như người tộc Thú.
Chẳng hạn như những người trong hoàng tộc hay quý tộc cảm thấy mình trong tình trạng nguy hiểm hoặc bị lưu đày bởi cuộc chiến tranh giành quyền lực.
Chẳng hạn như những người sinh ra với lời nguyền, hay con cái của quý tộc cảm thấy không thể kiểm soát được.
Có vẻ như không ai từ Thiên tộc hay Hải tộc đăng ký làm học sinh ở đây.
Một người có mana cao hay những người có quan hệ sâu sắc với phép thuật, kể cả những người có vấn đề nào đó với phép thuật cũng có thể nhập học.
Nghe nói có một thời gian mà một vấn đề nảy sinh ở Hội phép thuật khi Hội muốn liên minh với những cường quốc khác trên thế giới.
Vương quốc Asura biết rằng nếu quốc gia khác có thể dùng Hội phép thuật thì sẽ rất khó để mà cạnh tranh lại được.
Nên Vương quốc Asura đã đầu tư một số khoản cho hội phép thuật với nỗ lực xây dựng mối quan hệ thân thiết.
Nhân tiện Vương quốc Thánh Milis có một phái... được gọi là Đoàn Kỵ sĩ Thần Điện phản đối trực tiếp phương thức của trường này.
Tuy nhiên, vì xét từ Milishion thì ngôi trường này phía bên kia của thế giới, nên không có lý do rõ ràng nào để phát động chiến tranh cả.
Thời gian học bình thường ở đây là 7 năm.
Tối đa là 9 năm.
Đối với những nghiên cứu sinh thuộc Hội phép thuật thì có thể tiếp tục ở lại học vĩnh viễn.
Có một ký túc xá rất lớn cao 5 tầng, và được sử dụng miễn phí.
Ai có nhà ở thị trấn thì đi đến trường học từ nhà luôn.
Nhưng về cơ bản thì người ta hay ở ký túc xá hơn.
Một căn phòng đã được chuẩn bị cho tôi ở trong ký túc xá rồi.
Phòng ở ký túc xá khá là đơn giản.
Nó nằm ở trên tầng hai.
Một căn phòng dài 6 Tatami, có trang bị giường tầng.
Có sẵn một cái bàn và ghế.
Bình thường căn phòng sẽ được hai người sử dụng, nhưng những người là [Học sinh Đặc biệt] thì được sử dụng một mình.
Nếu tôi muốn, tôi có thể có thêm bạn cùng phòng.
Tuy nhiên tôi sẽ bỏ qua ý đó.
Tôi không tới đây để kết bạn.
Có vẻ như là quý tộc có thể chi thêm tiền để có thể được dời đến một căn phòng lớn hơn và có an ninh cao, nhưng đối với tôi, tôi không thấy cần thiết.
Tôi sống một cuộc sống thoải mái không cần phải lo lắng về chuyện bị ám sát.
Có một nhà vệ sinh ở hành lang.
Tôi khá là ngạc nhiên khi thấy nhà vệ sinh đó có tính năng xả nước!
Có cả cần gạt và một cái bình.
Có vẻ như tôi có thể lấy nước từ một bồn gần toilet với xô, và đổ nó vào trong cái bình.
Từ cái bình, tôi có thể dùng cái cần gạt để vận hành một cơ chế cho phép các chất thải chảy hết vào trong một đường ống dẫn đến một hệ thống thoát nước.
Tất nhiên một người như tôi không cần phải sử dụng một cái xô vì tôi có thể sử dụng phép thuật hệ nước.
Có vẻ như có nhiệm vụ đổ đầy bồn nước thường xuyên, nhưng vì tôi là một [Học sinh Đặc biệt], tất nhiên tôi được miễn trừ nhiệm vụ này.
Tôi được cung cấp đồng phục.
Quý ông mặc đồng phục trường học, trong khi quý bà thì mặc áo vét blazer.
Thực sự thì đúng là một thiết kế khá là đáng yêu.
Tôi có nghe nói rằng năm trước đồng phục còn chưa được đem vào dùng.
Nếu thế, thì đồng phục thể dục sẽ là bloomer sao?
Thật đáng buồn, đó lại là áo choàng.
Tôi không được cung cấp chi tiết cụ thể.
Có vẻ như có người nào đó không hiểu tầm quan trọng của bloomer rồi.
Kể cả có người không có đủ tiền để chi cho một bộ đồng phục thì vẫn có thể được cung cấp loại rẻ nhất.
[Thế nào, trông nó có hợp với tôi không?]
Elinalize đứng trước mặt tôi đang tạo dáng đứng với bộ đồng phục mới của mình.
Bởi mái tóc dài sang trọng cuộn dưới vai cùng với cái áo choàng tạo ấn tượng của một người đang cosplay vậy.
Đồng phục hợp với cô ấy thật.
Có vẻ như vì tôi đã biết được bản chất thật của Elinalize, nên tôi chỉ có thể nhìn thấy cô ấy như là một Cosplayer.
[Nếu váy được sửa lại cho ngắn hơn, thì sẽ dễ đi câu trai hơn. Đủ ngắn để quần lót trông như là sắp bị lộ.]
Sau khi tôi tặng cô ấy một lời khuyên, khuôn mặt của cô ấy nhìn như muốn nói rằng :"Quả là một thiên tài!"
[Nếu ngắn nữa thì không phải là tôi sẽ dễ bị cảm lạnh sao?]
[Tôi nghĩ nếu chị đeo thêm tất dài đến đùi thì sẽ không bị cảm đâu.]
[Giỏi quá, đúng là Rudeus. Cậu đúng là một thiên tài mà!]
Khi Elinalize nói vậy với tôi, cô ấy bắt đầu gập cái váy lại cho đến khi nó giống như là của một nữ sinh cấp 3 vậy.
Rồi khi cô ấy xoay vòng người, điệu bộ đó khiến váy xoay lên theo và có thể nhìn thấy thoáng qua quần lót.
Yep.
Đúng như tôi đã nghĩ, quần lót và đồng phục kết hợp với nhau quả là một ý tưởng hay.
Phần 2:
Và tôi đến lễ khai giảng.
Ngay cả ở một ngôi trường thế này, cũng có tồn tại lễ khai giảng.
Học sinh mới năm nay tập trung tại một sân trường.
Tất nhiên không có ổn định trật tự.
Có một số học sinh lắng nghe bài phát biểu của hiệu trưởng chăm chú, trong khi những học sinh khác tỏ ra không hứng thú.
Cũng có một số quen nhau tập trung lại để tán gẫu.
Nếu đây là một trường học ở Nhật Bản, giáo viên phụ trách kỷ luật sẽ quát chúng tôi ngay.
Trước số người đông đúc hỗn tạp thế này, hiệu trưởng diễn thuyết trên một cái bục sân khấu được làm từ gạch.
[Thưa các vị, đã từ lâu rồi, những người được gọi là "Pháp sư" đã bị coi thường bởi những người được gọi là "Kiếm sĩ."
Đúng thực, kiếm thuật mà Kiếm Thần đã tạo ra có thể là tối cao.
Tuy nhiên! Phép thuật cũng là tối cao!
Kiếm thuật rốt cuộc thì cũng chỉ là một công cụ giết người.
Nhưng, phép thuật thì khác, phép thuật chính là tương lai!
Khi chúng ta đoàn kết cùng với nhau và trao đổi xây dựng thần chú hiện tại của chúng ta, chúng ta có thể lấy lại hệ thống phép thuật đã thất lạc và mang đến một bước tiến mới cho...]
Elinalize và tôi chỉ đứng im lặng.
Cho dù có ở bất cứ nơi nào trên thế giới, thì bài phát biểu của hiệu trưởng quá lâu và dài.
Nhưng mà, những người ở đây không tỏ ra thấy mệt mỏi trong khi lắng nghe bài phát biểu của ông ta.
Có lẽ là do phấn chấn vì được bơm động lực sử dụng phép thuật ư?
Không, không phải.
Đó là bởi vì mọi người đang hứng thú xem hiệu trưởng đang cố gắng chỉnh lại tóc giả của mình trước khi nó bay khỏi đầu ông ta.
Elinalize đang chăm chú quan sát xung quanh, kiểm tra kĩ từng đàn ông một.
Có vẻ cô ấy đang có rắc rối với việc chọn lấy một người.
[... Đến đây là kết thúc. Thưa các vị, chúc con đường phép thuật của mọi người thành công và tốt đẹp!]
Cuối cùng Hiệu trưởng kết thúc bài phát biểu bằng câu như của người bảo vệ tự do và công lý.
Không có bài hát đồng thanh nào của trường.
Có lẽ bởi vì ngay từ đầu trường không có bài nào.
Có bài quốc ca nhưng tôi không thể hát.
[Tiếp theo, chúng ta sẽ được nghe vài lời từ Chủ tịch hội học sinh tới những học sinh mới.]
Với lời nói của Phó hiệu trưởng Jinas, ba người nam nữ bước lên trên bục sân khấu.
Cô gái đi trước với mái tóc vàng tươi đẹp.
Mái tóc dài và mượt được tết thành bím.
Đồng phục cũng giống như của chúng tôi, mặc dù trông mới hơn nhiều, và cô ấy toát ra vẻ thanh lịch và duyên dáng từ cái cách cô gái tự mình đi lên bục sân khấu.
So với cô gái đó, tiểu thư bên cạnh tôi đây là hàng giả.
Nhưng, tư thế đứng của Elinalize đang nói rằng là "Không đủ cơ hội..."
[Ara, không phải đó là cậu bé mà Rudeus đã làm cậu ta khóc hôm trước kia sao?]
Cô ấy nói vậy khi nhìn vào một trong hai người đang đi theo sau.
Người có mái tóc màu trắng và đeo kính râm.
Đó là Fitts.
Trong khi đi bộ trên bục sân khấu, cậu ta thận trọng quan sát xung quanh.
Cậu trai khác là ai đó mà tôi không biết.
Có lẽ cậu ta lớn hơn tôi vài tuổi.
Tóc nâu cầu kỳ được chải về phía sau.và một thanh kiếm đeo trên thắt lưng.
Cậu ta có vẻ không phải là một pháp sư.
Cái cách mà cậu ta đi khiến tôi nghĩ cậu ta là kiếm sĩ thì đúng hơn.
Và trên hết, cậu ta đẹp trai (ikemen).
Theo phân tích của tôi, tiêu chuẩn là một người đẹp trai ở những quốc gia ở lục địa Trung Tâm, có vẻ như là những người sở hữu vẻ mặt mạnh mẽ và ngầu.
Nói đơn giản, tức là những người có khuôn mặt như Paul.
Thực ra cậu ta trông tương tự như Paul.
Nhân tiện, thành ra là trông tôi cũng không phải là xấu trai, nhưng cái cách mà tôi cười hay khiến người ta cảm thấy kinh tởm.
Chỉ có Elinalize khen nụ cười đầy nam tính của tôi.
Khi họ bước lên hẳn bục sân khấu, những học sinh trẻ khác bắt đầu ồn ào lên.
[Nè, Ariel-sama kìa.]
[Đằng kia không phải là [Fitts Ít Nói] sao.]
[Kyaa~, Luke-sama!]
Có vẻ như họ là những người nổi tiếng.
Các nữ sinh bỗng hét lên chói tai.
Có lẽ cậu trai trông giống Paul kia tên là Luke ư?
Các cô gái thi nhau cổ vũ [Kya~ Kyaa~], và cậu ta đáp lại với cái vẫy tay.
Cậu ta thật là nổi tiếng.
Chậc, tôi không thích cái gã giống ma nơ canh với tên của một diễn viên JAV.
[Ara, cậu ta đẹp trai ghê.]
Có vẻ như cậu ta đã lọt vào mắt xanh của Elinalize.
[Im lặng! Ariel-sama sẽ phát biểu ngay bây giờ!]
Tại mệnh lệnh của Luke (có thể), đám đông xung quanh đang ồn ào bỗng trở nên im lặng.
Cậu ta thật là đáng kinh ngạc khi không cần phải sử dụng một cái loa.
Chọn vào thời điểm khi đã đủ yên lặng, cô gái trước đó bước về phía trước.
[Tôi là Ariel Anemoi Asura. Công chúa đệ nhị của Vương quốc Asura, đồng thời là chủ tịch của Hội học sinh trường Đại học Phép thuật!]
Gióng nói của cô ấy vang đến tận sâu bên trong.
Tấn công vào vành tai, và làm não rung động.
Tôi có thể gọi đó là sức thu hút.
Nó không chỉ thâm nhập thôi.
Nghe thấy giọng nói đó khiến người ta có tâm trạng tốt.
[Tất cả mọi người đều đến từ mọi nơi trên khắp thế giới. Và những người trong số chúng ta với sự khác biệt về lẽ thường. Nhưng, ở đây, tại Địa học Phép thuật, nơi đây luật bảo hộ khác với quê nhà của các bạn.]
Nội dung của những gì mà cô ấy nói về cơ bản đó là quy định của trường.
Kể cả có khác biệt về lẽ thường, hãy tuân thủ theo luật ở đây.
Nhưng những từ ngữ được nói ra như chìm vào trong tim.
Đúng vậy, luật phải được tuân thủ.
Mặc dù tôi từng là người Nhật, nhưng dù vậy thì đó có vẻ như không phải là lý do mà tôi quan tâm.
Chính vì lời nói của cô ấy, mà làm tôi muốn tuân theo.
[...Và, chúc các bạn có một cuộc đời học sinh ở đây thật tốt đẹp.]
Khi Ariel kết thúc xong, cô ấy rời khỏi bục.
Cùng lúc đó, đột nhiên ánh mắt của Fitts bắt lấy tôi.
Ngay cả khi cậu ta đang đeo kính, tôi có thể biết được là cậu ta đang nhìn tôi.
Cái nhìn thật là mạnh mẽ.
Có lẽ tệ rồi đây, tôi nên sớm mua cho cậu ta một hộp bánh thôi...
Phần 3:
Sau khi buổi khai giảng kết thúc, tôi chia tay với Elinalize và đi đến một lớp học.
Phải tham gia vào buổi học đầu tiên ít nhất 1 tháng một lần.
Theo những gì mà tôi được nghe, tính cả tôi, có 6 học sinh là [Học sinh Đặc Biệt], tôi được yêu cầu là tránh gây sự với họ.
Kể cả nếu không có yêu cầu, tôi cũng không có ý định gây sự với ai cả.
Tôi sẽ chỉ tránh né và khiêm nhường mỗi khi có rắc rối.
Trong khi tôi đang nghĩ, tôi đến ngôi trường nằm ở trước trong 3 ngôi trường cạnh nhau.
Lớp của tôi nằm ở cuối tầng ba.
Trên đường đến phòng, có một đường kẻ in trên mặt đất, nó viết là [Đằng trước là lớp học cho [Học sinh Đặc Biệt]].
Có vẻ như lớp học bị tách biệt với những lớp bình thường khác.
Mặc dù là một [Học sinh Đặc biệt] tôi có thể tự do đi đến bất cứ nơi nào tôi muốn trong khuôn viên trường.
Đây là mặt đối nghịch ư?
Bởi vì vấn đề về lòng kiêu hãnh có thể nảy sinh ra nhiều rắc rối, nên điều này là để cho những học sinh bình thường tránh tiếp xúc không cần thiết sao?
Một khi người ta được đặt cho cái danh là Đặc Biệt, ta sẽ coi họ là Đặc Biệt.
Đắm mình vào trong biển suy nghĩ, tôi cuối cùng cũng đặt chân đến lớp học.
Tấm biển trên cánh cửa có ghi [Phòng Học sinh Đặc Biệt].
Ghi như thế, làm tôi có cảm giác khó chịu.
Tôi mở cửa nhẹ nhàng, và vào lớp học nhẹ nhàng.
Vì lý do nào đó mà lớp học này tạo một cảm giác thân thuộc.
Có vẻ như là tấm bảng đen và bàn giáo viên không chỉ là những vật mới được bổ sung ở lớp này.
Bàn gỗ được xếp thành hàng trong lớp học.
Mặc dù cửa sổ đã bị đóng, nhưng căn phòng này trông vẫn sáng.
Có 4 người đang ngồi trên chỗ ngồi của họ.
Một là một cậu trai đang ngồi ở dãy bàn phía trước và đọc một cuốn sách... có vẻ như cậu ta thích đọc sách.
Đôi mắt bị che đi bởi mái tóc nâu màu đen tối tạo cho người ta ấn tượng.
Cậu ta nhìn tôi một lúc rồi sau đó quay trở lại nhìn cuốn sách với vẻ không quan tâm đến tôi.
Gần cuối phòng bên phía cửa sổ là hai cô gái đang ngồi.
Cả hai đều thuộc Tộc người thú.
Một người có vẻ như đang nhai miếng thịt có xương, nhìn tôi với đôi mắt nghi ngờ. Thuộc hệ chó.
Người kia, để hai chân lên trên bàn trong khi ngả người về đằng sau, cả hai tay đan vào nhau đỡ lấy đầu, đang nhìn tôi. Thuộc hệ mèo.
Khi tôi nhìn hai người họ, tôi lại nhớ đến hai bé gái ở làng Dorudia mà tôi đã từng gặp.
Tên chúng là gì nhỉ...
Hai đứa đều ngoan ngoãn cả.
So với chúng, hai người đây trông như là người xấu.
Giống hệt Kogal.
Và người cuối cùng.
Là một chàng trai trẻ mà tôi đã từng thấy ở đâu đó.
Khuôn mặt dài, với cặp kính tròn đang đeo.
Nếu là ở những ngày còn học ở trường kiếp trước, tôi sẽ gọi người này là "Spock".
Cậu ta nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên.
Biểu cảm đó vẫn không thay đổi, rồi bỗng nhiên cậu ta đứng dậy với một tiếng nổ.
Tôi kích hoạt ngay con mắt Tiên đoán.
[Sư.....PHUUUUUUUUỤ!]
Như thể chiếc bàn là một trở ngại, cậu ta đã ném nó ra khỏi đường của mình.
Đẩy bay từng chiếc bàn bên cạnh đi như con bò tót đang điên tiết vậy.
Từng chiếc bàn từng chiếc bàn một bị đẩy!
Được rồi, nhào vô tới đây!
[Đạn Đá!]
Một tiếng đùng phát ra.
[Sư phuuuuuuuuụ!]
Đạn Đá của tôi bay vào mặt cậu ta rồi rơi xuống đất với một tiếng đùng, cậu ta thậm chí còn không bị choáng khỏi nó.
Lực đủ mạnh để khiến một người lớn tỉnh táo trở lại, nhưng rốt cuộc thì không có hiệu quả gì cả.
Vô lý. Đây là sức mạnh của một Miko ư?
Cậu ta dùng hai tay cầm lấy hai bên eo và ném tôi lên không trung.
[Woa~! Bình tĩnh, bình tĩnh đi, RELAX, dừng lại nào!]
Tôi chuẩn bị tâm lý để chịu lực tác động với trần nhà.
Tuy nhiên, tôi đã được đáp xuống an toàn.
[Sư phụ! Ngài quên tôi rồi sao? Là tôi đây, Zanoba!]
Trong khi Zanoba đang cười với một nụ cười rạng rỡ, cậu ta ôm tôi một cách lịch sự.
Giờ tôi là vợ mới cưới của cậu đấy à?
[Ha ha, tất nhiên là ta nhớ cậu mà! Đệ tử của ta, thả ta ra đi nào, cậu làm ta sợ đấy.]
Hoàng tử đệ tam của Shirone, Zanoba đang ở tại đây.
Phần 4:
Với lý do là đi "Du học" nước ngoài, có vẻ như Zanoba đã được gửi đến Trường Đại học Phép thuật Ranoa một thời gian.
Không chế ngự được sức mạnh của một Miko đồng nghĩa với việc bị coi như là những người bị nguyền.
Có vẻ như miễn là không gây lộn xộn gì ở đây, thì họ sẽ không từ chối chấp nhận cậu ta.
Nhưng mà trong Hội Phép thuật có một cơ quan chuyên nghiên cứu về Lời nguyền và Chúc Phúc.
Miko là một sự tồn tại có giá trị, đặc biệt là với một mẫu vật như người này đây.
Và với một lý do như vậy, Zanoba nhập học với tư cách là một [Học sinh Đặc Biệt].
Đổi lại cho việc làm [Mẫu vật], Zanoba cảm thấy cậu ta có quyền được lên lớp.
Và với một nơi chuyên tập trung về phép thuật thế này, là một chuyện thuận lợi cho Zanabo.
[Với Sư phụ làm mục tiêu, mỗi ngày tôi đều luyện tập với phép thuật hệ Đất đó.]
Ồ, Zanoba.
Cậu đúng là một đệ tử chăm chỉ đấy.
[Vậy sao? Điện hạ có vẻ như đầy sức sống đấy nhỉ. Khi nào tôi giải quyết xong hết mọi chuyện, tôi sẽ cùng làm tượng với cậu.]
[Vâng!]
Zanoba gật đầu với nụ cười tươi trên mặt.
Tốt lắm.
Tôi nhớ lại hồi còn làm đàn em ở trường trung học kiếp trước.
Hình như là tôi cũng nói như cậu ta với cảm giác mạnh mẽ sao, khi mà tôi tự hào vì mình có thể tạo ra cho mình một chiếc máy tính để bàn?
[Mà, ở trong trường, không phải điện hạ là senpai của tôi sao? cậu năm nay học năm thứ mấy rồi?]
[Năm thứ hai. Nhưng mà, ha ha, đừng gọi tôi là "điện hạ" hay "senpai", Zanobo thôi là được rồi. Và tôi vẫn sẽ gọi Sư phụ là Sư phụ.]
[Zanoba.]
[Vâng, sư phụ.]
Zanoba và tôi trò chuyện với nhau với cảm giác như vậy.
Và với một tiếng Bang, như tiếng của cái gì đó bị đập.
Chúng tôi tự động quay mặt về hướng nơi tiếng động đó phát ra.
Là nơi mà hai cô gái tộc Người thú đang ở, nơi có hai chân ở trên bàn trước kia, giờ chỉ còn một. Vì cô gái đang mặc váy, nên một nơi nào đó có thể nhìn thấy được.
[Ầm ĩ quá đấy nya]
Nya!
Nya....
Tộc Dedorudia vừa mới nói Nya.
Eris cũng dùng... không, bây giờ tôi không muốn nhớ lại cô ấy .
Nếu tôi nhớ lại Eris bây giờ, tôi sẽ chỉ cảm thấy nản lòng.
[Oi Zanoba và Ngươi nya? Hái ngươi đàng nói với nhau cái gi đấy hở?]
[Rinia-dono, nhân vật đây là người mà tôi đã nói trước kia, Sư phụ của tôi...]
[N Nya, Ta có nghẻ thấy ngươi tưng nói về chuyển này trước kia đâu~?]
Cô gái tai mèo này như đã cảm thấy khó chịu, nên đã đá cái bàn ở trên với gót chân của mình, tạo nên tiếng động lớn.
[Zanoba, Oi! lại đây coi, oi. Hiêu chử, nya? Ngươi hỉu nhưng gì mả tả đang nói chử? Hả?]
Khuôn mặt của Zanoba cứng lại.
Có lẽ nào - cô gái này đang bắt nạt cậu ta?
Nếu đây là Zanoba mạnh mẽ như hồi đó, thì người này chắc hẳn phải mạnh lắm đây...
[Hỉu thì mang hẳn tơi đây!]
Sau một thời gian ngắn, tôi đã bị kéo đi.
[Xin lỗi, sư phụ...]
[Không cần, cũng chẳng phải là vấn đề với tôi.]
Tôi đến gần cô gái tai mèo như đã được bảo.
Cô gái tai mèo và tai chó.
Cả hai đều nhìn chằm chằm lấy tôi một lúc.
Nếu là tôi trước kia, chân tôi có lẽ đã run rẩy bởi cái nhìn của họ rồi.
Nhưng mà, giờ tôi không sợ nữa.
Tôi nên nói gì đó chăng...? Tôi đã im lặng như thế này được một lúc rồi.
Nhưng mà không chỉ nhìn thôi, có vẻ như còn có sát khí nào đó?
Giống như là đôi mắt mà Ruijerd từng thể hiện ra.
[Xin chào, rất hân hạnh được gặp hai người, tôi là Rudeus Greyrat. Từ hôm nay tôi sẽ dưới sự chỉ bảo của hai người, tôi sẽ cố gắng không xen vào công việc của hai người. Xin hãy đối xử tốt với tôi.]
Tôi cúi thấp đầu xuống đến tận eo, theo phong cách của người Nhật.
Dù sao thì, không có gì tốt hơn là hành xử lễ phép trước những người như thế này.
Lý do tôi làm thế này là vì tôi đang cố gắng hết mình để tránh phải liên quan tới họ.
Rồi tôi bị cười bởi cô mèo.
[Ồ, không thể ghét một kẻ ngoan ngoãn như thể này được nya.
Ta là Rinia Dedorudia, năm thứ 5 nya.
Mặc dù trông ta như thể này thôi, ta là con gái của Trưởng làng Gyes làng Dorudia đó nya.
Ta sẽ đứng đầu làng sớm thôi nya.
Ta sẽ học cách tiếp quản mọi thứ từ giờ cho đến khi đó nya.]
Nghe giống như là vấn đề muôn đời của tộc Dorudia vậy.
Cơ mà, con gái của Gyes ư.
Hình như anh ta có từng nói là con gái cả của anh ta đang du học ở nước ngoài thì phải?
Ở đây ư?
Thật là hoài niệm.
[À, ra là vậy ư!
Khi tôi còn ở làng Dorudia tôi đã mang ơn nặng với Gyes-san!
Thật là bất ngờ! Khi có thể gặp con gái của ân nhân ở một nơi như thế này!
À mà vậy là chị cũng là cháu gái của Gustav-san nhỉ?
Gustav-san cũng đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Ông ấy cho tôi một căn nhà để ở trong mùa mưa!]
[O....ồ, vậy ư? Ngươi cũng quen Ông à...?]
Trong khi đang nói như súng máy bắn, Rinia đang nhìn tôi với bộ mặt ngạc nhiên.
Nhưng tôi không chăm chú nhìn cô ấy, khi cô ấy đá cái bàn trước đó, tôi đã có thể thấy mặt tối của mặt trăng.
Đó là màu xanh.
Cô gái ngồi bên cô ấy đang ăn thịt, mũi giật giật với tiếng khịt khịt nhỏ, sau đó cô ấy nhăn mặt.
[Mùi...]
Cô ấy đột nhiên thô lỗ.
Ý cô nói là tôi bốc mùi hôi sao?
Nhưng xét từ biểu cảm trên mặt của cô ấy thì xem ra không phải vậy.
Nên, tôi chào lễ phép với cô chó.
[Xin thứ lỗi, tôi có thể biết tên của senpai không?]
[..... Pursena. Giống lý do như Rinia.]
[Pursena-san, quả là một cái tên đẹp! Xin hãy giúp đỡ tôi sau này nhé!]
Cô ấy bịt mũi, và sau đó quay mặt đi chỗ khác.
[...fuck nano.]
Câu cuối có ý sỉ nhục sao?
Khi một cô gái trẻ nói như thế, có thể khiến một ông già bị kích thích đấy.
Dù sao, có vẻ như cuộc tấn công phủ đầu đã giành thắng lợi.
Tôi muốn tin là, tôi sẽ có thể tránh liên quan đến những rắc rối sau này.
Phần 5:
Sau khi tiếp xúc với hai người, tôi lắng nghe Zanoba đang tỏ ra khó hiểu.
Và sau khi tôi rời khỏi hai người họ, cậu ta thì thầm với tôi.
[Sư phụ, sao sư phụ phải cúi đầu thấp đến mức đó?]
Tôi hiểu những gì mà cậu đang nói.
[... Đệ tử của ta, đó là điều cần thiết để chúng ta có thể tránh bất hòa không cần thiết giữa các học sinh.]
[Thế...sao ạ?... Nếu sư phụ đã nói vậy, tôi sẽ không nói gì thêm về vấn đề này nữa.]
Zanoba hối hận gật đầu.
Tôi không biết những gì đã xảy ra trước kia, nhưng nếu cậu ta mà bị bắt nạt lần nữa, tôi sẽ trở thành một cái khiên vững chắc cho cậu ta.
Bắt nạt là không ngoan.
Tuyệt đối không ngoan.
[Oi!]
Trong khi tôi đang nghĩ, một giọng nói phát ra từ sau lưng tôi.
[Ủa, gì vậy?]
Khi tôi quay lưng lại, là cậu trai ngồi ở bàn trước giờ đang đứng.
[Cậu, mới vừa nãy, cậu nói tên cậu là Rudeus ư?]
[Vâng, tôi là Rudeus Greyrat. Rất hân hạnh được làm quen với anh từ giờ trở đi, senpai.]
Cậu trai tỏ ra hoàn toàn bối rối khi tôi cúi đầu trước cậu ta.
[Cliff Grimoire. Pháp sư thiên tài.]
Pháp sư thiên tài ư?
Nghe hay nhỉ?
Cậu ta tự gọi mình là một thiên tài sao?
Không phải là nghe hơi xấu hổ à?
[Mới chỉ hai năm ta đã học được tất cả các loại phép tấn công lên cao cấp.
Phép chữa trị, giải độc, và Thần công cũng đều cao cấp hết.
Dù kết giới mới chỉ sơ cấp, ta sẽ sớm lên trung cấp thôi.
Thật không may là không có giáo viên nào tốt hơn ở đây.]
[Giỏi quá!]
Tôi khen cậu ta thật lòng.
Tôi gật đầu mình trước sự tự xưng là thiên tài của cậu ta.
Chính xác thì cậu ta đã cố gắng biết bao nhiêu để đạt được 7 loại phép thuật đó lên cao cấp hết chỉ trong hai năm vậy?
Mặc dù tôi nghĩ rằng là sẽ luôn có ai đó giới hơn tôi, nhưng dù sao thì cũng thật là tuyệt vời khi gặp được một người như vậy.
Đây là lớp học đặc biệt nhỉ?
Niềm tự hào của tôi không bị tổn thường vì tôi đã đến cấp Thánh trong phép thuật hệ nước?
[Mất hai năm để bốn phép thuật tấn công cơ bản đến cao cấp. Senpai quả là giỏi quá.]
[...Chì, chẳng có gì đáng để khen cả.]
Trong khi tôi đang thật lòng khen Cliff, cậu ta bỗng tặc lưỡi mình, và rơi vào tâm trạng không vui.
Cậu ta nắm lấy vạt áo của tôi, với không chút sức mạnh nào, và nhìn tôi.
Vì tôi là người cao hơn, nên cậu ta phải ngước nhìn lên.
[Cậu không chỉ là pháp sư, cậu cũng dùng kiếm sao?]
[Ể? À vâng, tôi cũng có chút hứng thú với kiếm thuật...]
Tôi vẫn đang ở hạng trung cấp trong phái Kiếm Thần.
Tôi thậm chí còn không nhớ tới bất kì cái gì của phái Thủy Thần.
Mặc dù tôi coi việc vung kiếm chỉ là tập luyện thể chất hơn là áp dụng vào thực chiến.
Tôi vẫn chưa sử dụng được kiếm thuật của mình trong thực chiến.
Tôi đã biết giới hạn của mình.
Nói thẳng ra, Eris và Ruijerd và những kiếm sĩ khác, họ hiểu cách củng cố cơ thể qua kiếm thuật, và cho dù tôi có cố gắng đến thế nào, tôi vẫn không thể hiểu làm như thế nào, nên tôi đã bỏ cuộc giữa chừng con đường kiếm thuật của mình.
Mặc dù vậy...
[Anh đã nghe chuyện tôi có thể dùng kiếm ở đâu vậy?]
[...Từ Eris-san.]
Tôi đã bị sốc.
Trong hai năm qua, cậu ta đã gặp Eris sao?
Tôi không nghĩ là cô ấy sẽ đến Đại học Phép thuật đâu...
[Cô ấy cũng đang ở trường này sao?]
[Hử? Cô ấy có lý do nào để mà ở đây chứ?]
Cliff đáp lại một cách lạnh lùng.
Là vậy sao?
Việc Eris sẽ đến trường là điều không thể.
[Ê~tô... anh đã gặp cô ấy ở đâu vậy?]
[...]
Cậu ta không trả lời.
Chỉ nhìn chằm chằm tôi.
Tôi đã nói điều gì đó kì lạ sao...?
À, có lẽ là trước kia cậu ta cũng từng bị Eris đánh liên tiếp sao?
Xin lỗi, xin lỗi, tôi thật sự xin lỗi vì những gì Eris đã làm.
[Ê~tô .... Cô ấy có tình cờ nói gì về tôi không?]
Giờ Cliff có vẻ như đang sắp cho tôi cảm giác kịch tính qua cái nhìn và cau có.
Nhìn tôi từ trên xuống dưới.
[Hừm, cô ấy nói là cậu nhỏ (Về chiều cao).]
[...V, vậy sao ạ? Cô ấy nói là tôi nhỏ (Thanh kiếm) ư?]
Tôi sắp khóc tới nơi rồi.
Đó là lý do mà cô ấy bỏ tôi sau trận đánh đêm đó sao?
Và đến bên người nào đó to hơn...
[U-Ừm, anh có thể nói là sau khi chia tay cô ấy hai năm nay, tôi đã trưởng thành lên nhờ cô ấy.]
[Ể? Cậu đã chia tay Eris-san rồi sao?]
[Hử?]
Tôi có cảm giác là có gì đó không đúng ở đây.
Có gì đó rất là sai.
Trước khi tôi có thể xác nhận đó là gì thì,
[À, cũng phải thôi, dù sao thì người như cậu không thể hợp được với Eris-san mà, đúng không!]
Ngực tôi bị khoét với một câu như vậy.
Cliff khịt mũi và sau đó trở về chỗ ngồi của mình.
Tôi cần phải đặc biệt chú ý đến cậu ta.
Phần 6:
Sau đó, giáo viên đến và sau màn giới thiệu và vài thông tin liên lạc đơn giản, buổi đầu tiên đã kết thúc.
Có một người vắng mặt.
[Are? Hình như tôi có nghe nói là còn một người nữa cũng là [Học sinh Đặc Biệt] mà?]
Khi tôi thử hỏi Zanoba, cậu ta lắc đầu.
[Silent-dono được miễn đến buổi học đầu tiên của tháng 1 này thì phải.]
[Và lý do là?]
[Tôi cũng không biết chắc nữa.]
Người cuối cùng được gọi là Silent ư.
Không biết có phải là người đó có khả năng sử dụng âm thuật không?
[Người đó cũng là một người giỏi đấy à?]
[Được biết là người đó thường hay làm này nọ trợ giúp trường ở đằng sau.
Người đó còn mở rộng thực đơn nhà ăn của trường, người đó còn tạo ra đạo cụ phép mới... thậm chí đồng phục này cũng được thiết kế bởi Silent-dono.
Có tin đồn là người đó được giới thiệu bởi một trong Thất Đại Liệt Cường, đó là lý do tại sao mà người đó được đối xử đặc biệt.]
Nghe Zanoba kể, tâm trí tôi đang vẽ lên một kiểu người, một Nhà khoa học điên.
Trang trí áo choàng trắng, với hình tròng kính giống đáy chai, cầm một bình có chứa hỗn hợp màu xanh lá cây.
Mặc dù phần đầu có vẻ là ý tưởng tốt, nhưng để lại cho người ta một cảm giác xấu.
[Silent-dono thường hay ở một mình trong phòng nghiên cứu của mình, nhưng người đó sẽ ra ngoài khi có giáo viên muốn nhờ việc gì đó.]
Zanoba nói như vậy.
Nhân tiện, Silent là học sinh năm thứ 3 ở đây.
Một senpai khác.
Tôi sẽ khiêm nhường khi gặp người đó.
----
Và như vậy, tôi đã xong bước hòa nhập với lớp học của [Học sinh Đặc Biệt]
Có vẻ như là số nhân vật đã tăng lên nên tôi sẽ tóm gọn lại vậy.
Năm 1: Rudeus (Pháp sư biến thái), Elinalize (Bitch Elf)
Năm 2: Zanoba (Otaku thích tượng cực khỏe), Cliff (Pháp sư thiên tài)
Năm 3: Silent (Người bí ẩn)
Năm 4: Ariel (Công chúa đệ nhị của Vương quốc Asura), Fitts (Tóc trắng và đeo kính), Luke (Trai đẹp)
Năm 5: Rinia (Mèo), Pursena (Chó)