Chương 02: Manaloch, thành phố ma pháp ~ P2
Độ dài 910 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-03-13 19:15:24
Sau khi khủng hoảng được giải quyết, đoàn lữ hành lại tiếp tục lên đường đến Manaloch.
“Thật lòng xin lỗi cậu, Pomera. Có vẻ như mọi sự chú ý lại đổ dồn về phía cậu ngoài mong muốn rồi,” tôi cúi đầu nói với Pomera.
“Không sao đâu mà.” Nhưng biểu cảm trên gương mặt của cô ấy dường như lại có sự đổi sắc. “T-Thật ra thì, tớ cũng không biết có thật sự ổn không nữa.”
Chỉ trong vài ngày vừa qua, nhờ việc cứu chữa cho người dân trong thành phố và phá huỷ kết giới của Notts mà Pomera đã được tôn lên thành người hùng của Arroburg. Giờ thì lại bị người ta hiểu nhầm là bậc thầy triệu hồi sư có thể gọi ra cả một con long hồn khổng lồ.
“Chỉ là...Philia chính xác là ai, hay cái gì?” Pomera dè dặt nhìn đứa trẻ.
Tôi phải nói sự thật thôi; bằng không cứ giữ khư khư bí mật về Philia thế này thì muốn tiếp tục phiêu lưu cùng nhau cũng khó.Thần thần bí bí cũng lộ một nửa rồi, nhưng trước tiên cần phải xác nhận xem Philia thấy ổn với việc nói cho Pomera không cái đã.
Như mọi khi, Philia đang tự chơi đùa bên ô cửa sổ. Tôi nhìn qua đó rồi hắng giọng một cái. Em ấy ngoảnh đầu lại và mỉm cười thật tươi—dễ thương, nhưng cũng đồng thời rùng mình không kém.
“Philia-chan, anh sẽ kể cho Pomera biết về em nhé. Như thế có được không?” Tôi hỏi. Nụ cười của Philia biến mất, thay vào đó là cái biểu cảm trầm tư suy nghĩ.
Có vẻ như em ấy đang phân vân trả lời. Không biết là những kí ức sau năm ngàn năm dài đằng đẵng làm Zolophilia, vị thần tai ương, còn lưu lại gì. Nhưng cho dù có thì hẳn cũng là những kí ức không vui vẻ gì.
Gương mặt ấy sáng bừng lên một lần nữa với nụ cười trở lại trên môi, rồi em ấy chạy vèo qua hàng ghế để ôm chầm lấy tôi.
“Philia-chan, em có nghe không đấy?” tôi hỏi.
Con bé ngước lên nhìn trước khi cười toe toét nói, “Philia hông biết mấy chuyện phức tạp này. Kanata có thể quyết định hết cho Philia!”
Tổ tiên của tên Notts đã làm biết bao nhiêu chuyện với em ấy. Tôi cũng không nói chắc được liệu Philia có hiểu bản thân mình đã trở thành cái gì không nữa. Có thể là để tôi bên cạnh đưa ra những quyết định khó khăn chỉ đơn giản là thoải mái hơn nhiều, mặc dù level của em ấy cao cỡ nào.
Cứ thế Philia cứ vậy ngã người xuống dựa vào tôi. Đôi mắt mới kia còn rạo rục và phấn khích vì trận chiến nay đã thấm mệt, khẽ đóng lại cùng những tiếng thở đều đặn phát ra. Có lẽ là tôi đang đắng đo suy nghĩ quá nhiều rồi. Dù sao thì em ấy cũng đã cho phép. Tôi chỉ cần đưa ra quyết định đem nói với Pomera điều cần biết nữa thôi.
“Philia-chan là một người…từ thời xa xưa,” tôi bắt đầu kể. “Tổ tiên của Notts đã từng phong ấn lại, nhưng trong trận chiến ở Arroburg em ấy đã trở lại.”
“Huh…?” Pomera trợn tròn xoe cả mắt.
“Notts tính sử dụng Philia-chan để huỷ diệt cả vương quốc. Hắn ra lệnh buộc em ấy phải đấu đầu với tớ, suýt nữa là đã mất cảnh giác luôn cơ. Nhưng cuối cùng thì tớ cũng là người chiến thắng, mặc dù cũng khá là khó nhằn. Được khoảng vài phút chắc thế.”
Tôi làm sao tính được đến chuyện em ấy tự phân ra thành bốn bản sao của tôi giữa trận chứ.
Pomera chết lặng, há hốc mồm.
“Pomera-san?”
“Nếu như đã có thể đánh cân sức với cậu dù chỉ một chút, thì không phải đây là một con quái vật khủng khiếp rồi sao?”
“Cậu nghĩ tớ là cái gì vậy hả, Pomera-san?”
Pomera đưa tay chụp lại khấn trước miệng, cảm thấy có lỗi với điều vừa nói.
“Philia sớm đã không còn ý định chiến đấu nữa rồi,” tôi nói tiếp để giải toả bớt áp lực cho Pomera. “Vài ngàn năm trước, tổ tiên của Notts đã sử dụng một lời nguyền để điều khiển cô bé này. Mà, giờ tớ đã xoá bỏ thứ đó rồi. Em ấy đã có ý chí riêng của mình.”
“Ừm, nhưng mà…c-cậu có chắc là sẽ ổn không?” Pomera hỏi với vẻ nao núng.
Tôi có thể hiểu tại sao Pomera lại lo sợ như vậy. Cái đêm đối mặt với Notts, bản thân tôi cũng băn khoăn không biết phải làm gì với Philia. Xuống tay thì tôi lại không nỡ, mà bỏ em ấy ở lại thì khác nào đang vứt cho Arroburg một quả bom gài hẹn giờ. Lựa chọn có trách nhiệm nhất khi ấy chỉ có đem con bé theo mà thôi.
Philia khẽ nhè nhẹ thở từng hơi, đầu tuột xuống nằm nghiêng trên đùi tôi. Giấc ngủ có vẻ thoái mái nên con bé còn mỉm cười nữa. Mặc dù không hào hứng gì với tình hình hiện tại, nhưng Pomera cũng không khỏi nhẹ lòng trước cảnh tượng này.
“Tớ hiểu lí do cậu lo lắng đến vậy, nhưng chúng ta cũng không thể bỏ mặc con bé được,” tôi nói.
“Cậu nói có lẽ cũng đúng,” Pomera khẽ gật đầu đáp.