• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 1: Chị em mèo và Halloween

Độ dài 8,021 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-01 17:45:21

『『―Happy Birthday to you, Happy Birthday to you, Happy Birthday Emma-chan, Happy Birthday to you~♪ 』』 

Hôm nay là ngày 31 tháng 10―cũng là Halloween và là sinh nhật của Emma-chan.

Đó là lý do tại sao Charlotte và tôi vừa hát bài hát chúc mừng sinh nhật.

Ở Nhật Bản, người ta thường thổi nến ngay sau đó, nhưng có vẻ như phong tục của nước Anh còn nhiều hơn thế. 

"Hip Hip" 

Charlotte mở miệng ngay sau khi hát xong. Khi nói vậy, cô ấy liếc nhìn sang tôi. 

Đó là lý do tại sao tôi hít một hơi thật sâu và mở miệng.

"Hooray!" 

Mặc dù thấy xấu hổ, nhưng tôi đã hét lên thành tiếng.

Sau đó, Charlotte-san lại ngay lập tức mở miệng lần nữa. 

"Hip Hip" 

"Hooray!" 

"Hip Hip" 

"Hooray!" 

Tôi hô tiếng cuối cùng bằng một giọng to hơn, có vẻ như điều này giống như tụng banzai ở Nhật Bản. 

Có vẻ như ở Anh, sau khi hát bài hát chúc mừng sinh nhật, người đại diện sẽ nói “Hip Hip” như thế này, và các thành viên còn lại sẽ nói “Hooray!”. 

Vì chỉ có Charlotte-san và tôi ở đây nên chúng tôi đã phải tự mình thực hiện cả hai phần.

Hình như sau khi thổi nến vẫn còn một bài hát nữa, nhưng chúng tôi quyết định không hát vì không muốn để cho Emma-chan đợi quá lâu.

『―Phùuuuuu! 』 

Emma-chan thổi mạnh, và năm ngọn nến cắm trong chiếc bánh sôcôla vụt tắt. 

Hôm nay là sinh nhật lần thứ năm của em ấy, đó là lý do tại sao có năm ngọn nến trên chiếc bánh.

『Emma muốn ăn bánh…』

Emma-chan có vẻ không thể đợi được nữa và nhìn chúng tôi với vẻ hào hứng.

Vì hôm nay là Halloween nên em ấy đang cosplay mèo, điều này khiến em ấy thậm chí còn dễ thương hơn bình thường nữa. 

『Đợi chị một lát nhé.』

Charlotte cầm con dao lên và bắt đầu chiếc bánh, sau khi cắt xong, cô ấy đặt một miếng vào đĩa của Emma-chan. 

Nhân tiện, Charlotte vẫn ăn mặc như thường lệ. Tôi đã thực sự hy vọng rằng cô ấy sẽ cosplay cùng với Emma-chan, nhưng tiếc là điều đó không xảy ra.

『Đây, Emma, chúc ngon miệng.』 

『Mmm...! Cảm ơn chị……! 』 

Emma-chan cảm ơn Charlotte-san rồi đưa nĩa và đĩa của em ấy cho tôi. 

Rõ ràng là em ấy muốn được tôi bón, tất nhiên, đó là ý định của tôi ngay từ đầu rồi. 

『Đây, ‘ah’ nào. 』 

 『Ahh~Nhăm!』 

Sau khi tôi đưa miếng bánh cho Emma-chan, em ấy ngậm lấy nó một cách thích thú, rồi nhai một cách cẩn thận.

 『Ngon không?』 

 『Mmm!』 

Có vẻ như em ấy hài lòng với hương vị và gật đầu với một nụ cười dễ thương. 

Chiếc bánh lần này không phải do Charlotte-san làm, chúng tôi đã đến một cửa hàng bánh ngọt và Emma-chan là người chọn, thật tốt vì em ấy thích nó.

"Chúng ta sẽ ăn sau nhé?"

 Charlotte-san hỏi bằng tiếng Nhật, có lẽ là vì tôi đang cho Emma-chan ăn.

"Em ăn trước đi cũng được mà." 

"Không...Em muốn ăn cùng với Akihito-kun..." 

Charlotte-san bồn chồn khi nhìn tôi với vẻ mặt bẽn lẽn. 

Nhìn tôi với đôi mắt say đắm, có cảm giác như thể cô ấy đang cầu xin vậy. 

"Được rồi, vậy lát nữa chúng ta cùng nhau ăn nhé?" 

Tôi lo lắng, không biết liệu có ổn không khi để Emma-chan ăn một mình trong ngày sinh nhật của em ấy, nhưng may mắn là em ấy dường như không bận tâm đến việc chúng tôi không ăn

 『Hết mất rồi…』

Sau khi ăn hết số bánh trong đĩa, Emma trở nên chán nản, có lẽ em ấy muốn được ăn thêm nữa.

 『Charlotte-san, được mà, nhỉ?』 

Vì hôm nay là sinh nhật của Emma-chan và chúng tôi đã mua một chiếc bánh lớn, vì vậy nếu em ấy muốn ăn thêm, chúng tôi nên chiều lòng em ấy.

 『Vâng, tất nhiên rồi. 』

 『-!!』 

Khi Charlotte-san cầm lấy chiếc đĩa trên bàn, đôi mắt của Emma-chan mở to một cách hạnh phúc, sau đó em ấy lắc lư cơ thể trong khi chờ đợi miếng bánh tiếp theo. 

 『Đây, Emma. Cứ tự nhiên nhé!』 

 『Mmm...! 』 

Emma-chan gật đầu vui vẻ sau khi nhận đĩa bánh từ Charlotte-san. 

Sau đó, em ấy đưa nó cho tôi một lần nữa.

 『Được rồi, ‘ah’ nào.』 

 『Ahh~』

Sau khi nhận chiếc đĩa từ Charlotte-san, tôi tiếp tục đút bánh cho em ấy. 

Và khi ăn xong...

『Mm...buồn ngủ...』

Cảm thấy no, Emma-chan bắt đầu ngủ gật, em ấy quay lại và áp mặt vào ngực tôi.

Bình thường tôi sẽ để em ấy ngủ như thế này, nhưng hôm nay thì khác.

『Emma-chan, đợi một chút đã.』

『Mmm...? 』 

Khi bị tôi vỗ vai, Emma-chan ngước lên nhìn tôi với đôi mắt ngái ngủ. 

Nếu không nhanh lên, em ấy sẽ thật sự ngủ mất.

『Charlotte-san, anh đi lấy nó nhé?』 

『Vâng, cảm ơn anh.』

Sau khi xác nhận với Charlotte-san, tôi giao Emma-chan cho cô ấy. 

Em ấy nhìn tôi với vẻ không hài lòng, nhưng cũng đành chịu thôi. 

Sau đó tôi lấy ra thứ đang giấu sau lưng và đưa nó trước mặt Emma-chan.

『Đây, Emma-chan. Chúc mừng sinh nhật.』 

『Wow, từ Onii-chan……!?』 

Emma-chan mở to mắt như thể chưa từng buồn ngủ vậy, có lẽ món quà đã làm cho em ấy tỉnh táo.

『Em có thể mở nó không!?』 

『Cứ tự nhiên.』

『Mmm...!』 

Khi tôi gật đầu, Emma-chan háo hức mở món quà, 『Neko-chan…!』 , khi biết được bên trong là món gì, trông em ấy còn vui mừng hơn nữa.

Thứ tôi đã tặng Emma-chan là một cái phụ kiện đeo có chủ đề về mèo. 

Thật ra lúc đầu tôi định tặng em ấy một con mèo nhồi bông cơ, nhưng chợt nhận ra tôi đã tặng cho em ấy một con rồi.

Đó là lý do tại sao tôi biến nó thành một phụ kiện tóc mà em ấy có thể đeo thường xuyên.

Nhân tiện, tôi đã đi mua nó cùng với Charlotte-san.

『Lottie, nhìn nè, neko-chan...! 』 

『Nhất em rồi đấy nhé!』 

『Mmh...! Làm sao để dùng nó đây』 

Mặc dù nhìn thấy món phụ kiện, nhưng Emma-chan dường như không biết phải làm gì với nó.

Sau đó em ấy nghiêng đầu một cách đáng yêu và nhìn Charlotte-san như thể muốn được hướng dẫn. 

『Đưa đây, để chị đeo nó cho.』 

『Mhm!』 

Khi Charlotte-san đưa tay ra, Emma-chan mỉm cười và đưa món phụ kiện cho cô ấy. 

『Trông nó thế nào?』 

Sau khi nó được cài lên tóc của Emma-chan, em ấy lại nghiêng đầu một lần nữa và hỏi ý kiến của tôi.

Vâng, nó trông cực kỳ dễ thương. 

『Ừm, hợp với em lắm đó!』 

『Mmm…!』

Khi được tôi khen, Emma-chan ôm chặt lấy tôi với một nụ cười, sau đó em ấy dụi má mình vào ngực tôi, nên tôi cũng nhẹ nhàng xoa đầu em ấy, mắt em ấy lim dim một cách đầy mãn nguyện.

『Emma, chị cũng có quà cho em nữa,』

 Charlotte-san cũng lấy ra một món quà cô ấy đã chuẩn bị từ trước và đi đến chỗ chúng tôi.

『Cảm ơn chị……! 』 

Khi Emma-chan nhận món quà từ Charlotte-san, không giống như của tôi, em ấy bắt đầu mở nó ngay lập tức. 

Có lẽ vì em ấy nhận được nó hàng năm, nên việc này đã trở thành thói quen rồi.

Thứ hiện ra sau lớp giấy gói là một món đồ chơi hình mèo, món đồ chơi này là thứ thường được mang theo trong khi tắm.

Có vẻ như hồi còn ở Anh, Emma-chan đã không thích ngâm mình trong bồn tắm quá lâu.

Sau khi đến Nhật Bản, chuyện này đã có cải thiện đôi chút, nhưng cũng không đáng kể cho lắm.

Chính vì vậy Charlotte-san hy vọng Emma-chan có thể ngâm mình thật lâu trong bồn tắm bằng cách sử dụng món đồ chơi này. 

Emma-chan dường như cũng không có bất kỳ nghi ngờ nào về món đồ chơi cả, sau đó em ấy ôm lấy nó một cách cẩn thận. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Zzz... Zzz..." 

"Ehehe~, em ấy ngủ rồi." 

Có vẻ cơn buồn ngủ đã trở lại, Emma-chan bắt đầu chìm vào giấc ngủ, trên tay vẫn ôm chặt món đồ chơi của Charlotte-san tặng, điều này làm em ấy rất hạnh phúc. 

"Chúng ta ăn chút bánh nhé?" 

"Vâng, em sẽ chuẩn bị. Phiền anh lo cho Emma nhé?" 

"Tất nhiên rồi." 

Tôi ôm Emma-chan trong tay và đặt em ấy nằm xuống trong khi dùng đệm làm gối, sau đó đắp một chiếc chăn nhỏ lên người em ấy.

"Em rất mừng vì con bé thích món quà ấy." 

Charlotte-san mang đến hai đĩa bánh ngọt với nụ cười nhẹ nhõm trên khuôn mặt.

Mặc dù nghĩ rằng bất cứ điều gì liên quan đến mèo đều có thể khiến em ấy vui vẻ, nhưng thực ra tôi đã lo lắng cho đến khi món quà được trao xong.

"Không biết khi lớn hơn một chút, em ấy có thể tự mình chọn không nhỉ?" 

"Đúng vậy, hiện tại thì những món quà bất ngờ sẽ hiệu quả, nhưng khi con bé vào cấp một, em nghĩ tốt nhất là để con bé tự chọn món quà cho mình. " 

Em đang làm chính xác những gì một người mẹ nên làm rồi đấy, Charlotte-san... 

Tôi nghĩ vậy, nhưng tôi vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ cô ấy, vì vậy tôi không thể nói ra bất cứ điều gì được. 

Tuy nhiên, tôi đã hy vọng bà ấy sẽ về dự sinh nhật con gái mình...nhưng cuối cùng chẳng thấy bóng dáng bà ấy đâu cả.

"Um, Akihito-kun..." 

"Hửm? Sao vậy?" 

"Chà...sẵn đây rồi... sao chúng ta không đút cho nhau ăn nhỉ...?" 

"—gh!" 

Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn, khiến tôi bất giác nín thở.

Vì cô ấy đã đề nghị nên chắc chắn cô ấy muốn làm điều đó.

Có hơi xấu hổ một chút, nhưng…

"Được rồi, dù sao thì cũng không có ai nhìn thấy cả." 

"Cảm ơn anh……!" 

Sau khi Charlotte-san cảm ơn, cô ấy ngồi xuống cạnh tôi và tựa vai vào tôi. Cô ấy đúng là dễ thương ở mọi mặt mà.

"Chúng ta làm thế nào đây? Để anh đút cho em trước nhé?" 

"Vâng, làm ơn..." 

Hẳn là rất xấu hổ, má của Charlotte-san đã nhuộm một màu đỏ rực.

"Được rồi, ‘ahh’ nào," 

Giống như khi cho Emma-chan ăn, tôi dùng nĩa cắt một miếng bánh và đưa nó đến miệng Charlotte-san. 

Cô ấy nhận lấy nó với cái miệng hơi há ra như một chú chim non vậy. 

"Ngon không?" 

"Vâng, nó ngon lắm."

Thành thật mà nói, tôi lo lắng đến mức không biết nó có vị như thế nào, nhưng cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.

"Được rồi, tới lượt em, ‘ahh’ nào." 

"Ahh..." 

Thật ra thì tôi thích đút cho cô ấy hơn là được đút, vì có thể nhìn thấy được biểu cảm của cô bạn gái dễ thương này.

Sau đó, chúng tôi thay phiên nhau đút cho nhau đến khi hết sạch bánh. 

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

"Ừm, Akihito-kun..." 

"Hửm?" 

Sau khi tôi ăn xong chiếc bánh, Charlotte-san ngước nhìn tôi như thể cô ấy muốn nói gì đó trong khi đang được tôi ôm ở phía sau.

"Tối nay là... một ngày đặc biệt, nên em có thể ở lại lâu hơn một chút được không…"

Thật hiếm khi Charlotte-san đưa ra yêu cầu như thế này. 

Thông thường, tôi sẽ học bài sau khi họ về nhà—nhưng tôi không thể từ chối yêu cầu lần này của cô ấy được.

"Vâng, tất nhiên rồi." 

"Cảm ơn anh..! Vậy để em đi thay quần áo...!" 

"Ơ, thay quần áo? Làm gì cơ?" 

"Um...bí mật, nhưng em hy vọng anh sẽ thích nó..." 

Nói xong, cô ấy cầm lấy chiếc túi giấy đã mang theo khi đến phòng tôi, có vẻ như cô ấy muốn dùng phòng ngủ để thay đồ nên đã đi về hướng đó.

"Thay quần áo... hôm nay là Halloween, có lẽ nào..." 

Tôi đợi Charlotte-san quay lại trong khi ôm lấy lồng ngực đang đập thình thịch của mình. 

—Sau đó... 

"A-anh thấy sao...?" 

Cảnh cửa mở ra, Charlotte-san đang ở đó với một bộ đồ thiếu vải, cứ như là đồ bơi vậy, nhưng trên đầu cô ấy có một đôi tai mèo, và sau lưng mọc ra một cái đuôi.

"Đuôi!?" 

"À, ờm…hôm nay là Halloween, nên em đã cố trở thành một Nekomimi, giống như Emma vậy…" 

Mặc dù chúng giống nhau nhưng kích thước của vùng vải là hoàn toàn khác nhau. 

Thiết kế cũng khác biệt nên nó có cảm giác hoàn toàn khác với của Emma-chan. 

Hay đúng hơn, điều khiến tôi ngạc nhiên không phải là cách cô ấy ăn mặc như một Nekomimi, mà là cách gắn cái đuôi đó—nhưng tôi không có can đảm để hỏi một câu hỏi như vậy. 

"Em không lạnh à……?” 

"Có máy sưởi mà, nên không sao đâu..." 

Tôi bật nó lên để Emma khỏi bị cảm lạnh, nhưng không ngờ nó còn có một tác dụng khác.

Nhờ nó mà tôi được nhìn thấy Charlotte-san trong bộ trang phục gần như đồ bơi này. 

Charlotte bồn chồn cử động cơ thể rồi nhìn tôi với ánh mắt bẽn lẽn, rõ ràng là rất xấu hổ. 

"Vậy, anh thấy thế nào...?" 

"À vâng, trông em cực kỳ dễ thương và anh cũng rất vui—nhưng chúng ta chỉ mới bắt đầu hẹn hò thôi, em không cần phải thúc ép bản thân đến mức này đâu..." 

Chắc chắn rằng việc cô ấy ăn mặc hở hang như vậy chủ yếu là vì tôi.

 Nhưng chỉ cần được ở bên Charlotte-san thôi cũng đủ hạnh phúc rồi; cô ấy không cần phải đi xa tới như vậy. 

...Không, nói thật thì, tôi rất vui vì điều đó. 

"Em biết mình đang cố gắng hết sức mà...nhưng nếu điều đó khiến Akihito-kun hạnh phúc thì cũng đáng...Em sẽ làm bất cứ điều gì nếu điều đó khiến cho Akihito-kun được hạnh phúc..." 

Cô ấy đúng là người phụ nữ tuyệt vời nhất.

Không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp thu hút sự chú ý của mọi người mà còn có một tính cách tuyệt vời, tốt bụng với những người xung quanh và đặc biệt là quan tâm đến em gái mình.

Hơn hết, cô ấy còn là kiểu con gái hết lòng vì bạn trai của mình. 

Tôi không thể tưởng tượng được trên thế giới này có người phụ nữ nào vượt qua được cô ấy.

Thật may mắn khi được yêu bởi một cô gái đáng yêu như Charlotte-san.

"Cảm ơn em, điều này thật sự rất có ý nghĩa đối với anh, nhưng em cũng nên để anh làm gì đó khiến em hạnh phúc nữa chứ, Charlotte-san?"

Nếu cô ấy sẵn lòng làm mọi điều như vậy vì tôi thì tôi cũng muốn làm điều tương tự với cô ấy. 

Đây có lẽ là điều tốt nhất tôi có thể làm.

"Vậy...có ổn không nếu em yêu cầu một chuyện?"

"Đừng nói là một, em thích bao nhiêu thứ cũng được tất." 

"Ehehe~, cảm ơn anh rất nhiều. Um...vậy cho em ngồi lên đùi anh nhé?"

"Tr-trên đùi của anh á?"

"Um...vì em đang là một Nekomimi mà, nên em muốn được chiều chuộng như một chú mèo thực thụ." 

Đó là lý do cô ấy muốn trở thành một chú mèo à? Có phải cô ấy ăn mặc như một chú mèo là vì muốn được tôi chiều chuộng đúng không?

Tôi không biết câu trả lời chính xác vì thật thô lỗ khi hỏi về nó—nhưng một yêu cầu ích kỷ và dễ thương như vậy đối với tôi thì nó giống như một phần thưởng hơn.

"Được rồi, lại đây nào." 

Tôi dang rộng hai tay ra trong khi cố kìm lại sự xấu hổ của mình. Ngay lập tức, khuôn mặt cô ấy sáng lên rồi sau đó ngồi vào lòng tôi.

Cảm nhận được sức nặng trên đùi và hơi ấm tỏa ra từ cô ấy khiến tôi vô cùng hạnh phúc.

"Um...anh sẽ vòng tay ôm em nhé...?" 

"Vâng……" 

Để chắc chắn, tôi xác nhận lại với cô ấy một lần nữa, rồi Charlotte-san ngượng ngùng gật đầu. 

Tôi vòng tay quanh người, sau đó kéo cô ấy lại gần để giúp cô ấy dễ dàng lấy lại thăng bằng hơn. 

Khi chạm trực tiếp vào làn da của cô ấy, tôi có cảm giác như mình đang làm điều gì đó phạm pháp vậy.

Hơi thở của Charlotte-san cũng bất thường, có lẽ là vì nhột.

"Như một chú mèo thực thụ, ý của em là muốn được xoa đầu, đúng không?" 

Cô ấy lặng lẽ gật đầu—không nói nên lời vì xấu hổ. 

Sau khi xác nhận điều đó, tôi bắt đầu nhẹ nhàng xoa đầu cô ấy, cái băng đô tai mèo hơi vướng, nhưng nhờ thường xuyên chơi với Emma-chan nên tôi đã quen với nó rồi.

Đôi mắt của Charlotte-san nheo lại, hiện lên rõ sự hạnh phúc, giống như một chú mèo đang hài lòng vậy. Những lúc như thế này, hai chị em họ giống nhau đến mức kinh ngạc.

Ở gần cô ấy như thế này khiến bản năng trong tôi trỗi dậy—dù sao thì tôi cũng là một người đàn ông. 

Nói cách khác, nó giống như một sự cám dỗ vậy, nhưng chúng tôi chỉ mới bắt đầu hẹn hò, không thể để mọi chuyện đi quá xa được.

"Em thích nó không?" 

"Vâng... Xin hãy vuốt ve em nhiều hơn nữa..." 

Có lẽ đó là tác dụng của sự chiều chuộng.

Cô bạn gái thường ngày hay dè dặt của tôi đã thẳng thắn nói cho tôi biết cô ấy đang muốn gì. 

Không những vậy, cô ấy còn dụi mặt vào cổ tôi, cảm giác nhột kết hợp với sự dễ thương của cô ấy khiến tôi gần như phát điên.

"Charlotte-san đúng là hư thiệt đó." 

"Bởi vì đó là Akihito-kun...Em sẽ không làm điều này với bất cứ ai khác đâu..." 

Tôi đã nghĩ rằng cô ấy sẽ ngại ngùng, nhưng thứ nhận lại là một cái nhìn say đắm, hai má của cô ấy cũng ửng hồng, rõ ràng là cô ấy đang rất phấn khích. 

Được nhìn thấy biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của một một cô gái nổi tiếng đoan trang và quyến rũ ở trường hẳn là đặc ân của một người bạn trai rồi.

"Yoshi yoshi" 

"Ah... mmh..." 

Khi được tôi nhẹ nhàng xoa đầu, một tiếng thở dài quyến rũ thoát ra từ miệng cô ấy, có lẽ là do nó hơi nhột một chút. 

"........."

Nhìn biểu cảm và vẻ ngoài của cô ấy như thế này, với tư cách là một người đàn ông, tôi không khỏi nghĩ rằng chắc nghịch ngợm một chút cũng không sao đâu.

Đó là lý do tại sao tôi không thể chịu đựng được nữa.

"—Nh...! Um, Akihito-kun...?"

Charlotte-san giật thót người khi tôi trượt tay ra khỏi đầu rồi vuốt ve lần theo từ tai xuống xuống cổ của cô ấy. 

753d6820-ffb1-49f0-a279-5391294d11af.jpg

Và rồi, cô ấy ngước lên nhìn tôi với đôi mắt đầy đắm đuối. 

"Xin lỗi, anh làm em nhột sao?" 

Tôi hỏi Charlotte-san trong khi cố gắng xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình.

Charlotte-san do dự một lúc, trông có vẻ bối rối trước khi nhẹ nhàng gật đầu.

"Vâng......" 

"Vậy anh dừng lại nhé?" 

"Cái đó, um..." 

Khi tôi hỏi, cô ấy đã không đưa ra câu trả lời ngay lập tức mà chìm vào suy nghĩ.

Nhận thấy cô ấy bồn chồn trong khi cọ đùi vào nhau, tôi lên tiếng.

"Xin lỗi, anh chỉ đùa thôi. Anh sẽ không làm thế nữa đâu, nên đừng lo lắng." 

Tôi chắc chắn rằng nếu tôi bày tỏ mong muốn, Charlotte-san sẽ nghe theo, ngay cả khi cô ấy không thích điều đó.

Đó là lý do tại sao tôi quyết định dừng lại trước khi cô ấy cảm thấy buộc phải trả lời.

Tuy nhiên—

"Nó hơi nhột,nhưng...nếu đó là điều Akihito-kun muốn làm...thì em ổn, không sao đâu..." 

Nhìn thấy sự do dự của tôi, nên Charlotte-san đã củng cố quyết tâm của mình và chấp nhận nó.

Thực ra, tôi muốn nhìn thấy khía cạnh dễ thương của Charlotte-san nhiều hơn, và muốn trêu chọc cô ấy thêm một chút, nhưng tôi đã quyết định dừng lại.

Bây giờ nó chỉ là những trò đùa vô hại thôi, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này, tôi sẽ mất kiểm soát bản thân mất. 

Trên hết, Emma-chan đang ngủ gần đó, nên tôi không thể để mọi chuyện đi quá xa được. 

"Được rồi, anh sẽ không làm vậy nữa." 

"Ồ...vậy sao……" 

Ủa...trông cô ấy có vẻ hơi thất vọng thì phải...?

Trong một khoảnh khắc, có vẻ như Charlotte-san đã tỏ ra chán nản.

Tuy nhiên, xét đến việc tôi đang làm mọi thứ theo hướng có lợi cho mình, vì vậy tôi quyết định rằng đó chỉ là tưởng tượng mà thôi.

Sau đó, tôi tiếp tục nuông chiều Charlotte-san trong khi xoa đầu cô ấy. 

Trong khi đang làm điều đó—

"Nhân tiện...chúng ta định giữ bí mật về mối quan hệ này mãi mãi à?" 

Charlotte-san, người vẫn đang hài lòng trong khi được vuốt ve, đột nhiên nhắc đến mối quan hệ của chúng tôi khi ở trường.

Hiện tại, chỉ có Akira, Karin, Miyu-sensei và Shimizu-san là biết về mối quan hệ của chúng tôi.

Về phần Akira, ngoài tư cách là bạn thân, nó thậm chí còn lùi bước để ủng hộ mối quan hệ giữa tôi và Charlotte-san nữa, nên tôi quyết định nói cho nó trước. 

Karin thì từ nay tôi sẽ coi cô ấy như là một đứa em gái, nên việc tôi hẹn hò với ai đó cũng nên thông báo cho con bé biết.

Với lại, hình như trước đó con bé cũng có nghi ngờ, nên thôi nói toẹt ra là tốt nhất.

Còn Miyu-sensei thì...Thành thật mà nói, tôi đã do dự vì sợ bị cô ấy trêu chọc...Nhưng rốt cuộc, cô ấy đã luôn ủng hộ tôi và Charlotte-san, mặc dù theo nhiều cách khác nhau.

Vì vậy nên tôi cũng đã quyết định thông báo cho cô ấy, lúc đó, thay vì trêu chọc, cô ấy đã chúc phúc cho chúng  tôi bằng một nụ cười dịu dàng, củng cố thêm niềm tin của tôi rằng cô ấy thực sự là một giáo viên tuyệt vời.

Vấn đề duy nhất là với Shimizu, thành thật mà nói thì tôi đã hơi miễn cưỡng.

Mối quan hệ của tôi với cô ấy thì chả thân thiết gì, thậm chí là thù địch nữa, với lại tôi cũng chả tin tưởng cô ấy cho lắm.

Nhưng vì Charlotte-san nhất quyết nài nỉ nên cuối cùng tôi đã đồng ý. Theo những gì tôi nghe được, Shimizu-san đã âm thầm hỗ trợ chúng tôi từ trong bóng tối, và Charlotte-san có vẻ đặt rất nhiều niềm tin vào cô ấy. 

Mặc dù cảm thấy bối rối tại sao cô ấy lại giữ khoảng cách với tôi nhưng lại ủng hộ mối quan hệ của tôi với Charlotte-san, tôi đoán rằng động cơ chính của cô ấy chỉ là muốn làm bạn thân với Charlotte-san. 

Hoặc cũng có thể là cô ấy có ác cảm gì đó với tôi, nhưng thật lòng mà nói, tôi chỉ mới biết cô ấy từ hồi cấp ba, nên không thể nói bất cứ điều gì được. 

"Ý của em là công khai với tất cả mọi người à?" 

Với tính cách của Charlotte-san, tôi luôn cho rằng cô ấy là người thích giữ bí mật mọi chuyện. 

Nhưng giờ đây việc cô ấy nêu ra chủ đề này khiến tôi nghĩ rằng có thể cô ấy có mong muốn công khai với những người xung quanh mình. 

"Em...muốn nói ra chuyện đó..." 

Có vẻ như linh cảm của tôi đã đúng. Dù điều đó thật bất ngờ nhưng nếu đó là điều cô ấy mong muốn, tôi sẽ xem xét nó một cách tích cực.

Tuy nhiên, một khi công khai chuyện này, nhiều vấn đề sẽ nảy sinh... 

"Anh có thể hỏi tại sao không?" 

Tại sao cô ấy lại muốn nói cho người khác biết? 

Tôi nghĩ mình nên cân nhắc lý do của cô ấy với những rủi ro liên quan

"Um...vấn đề là, chúng ta không thể ở cùng nhau khi ở trường, đúng không...? Nên em nghĩ nếu chúng ta công khai với mọi người, chúng ta có thể thoải mái ở bên cạnh nhau..." 

Chúng tôi đã tiếp tục giữ khoảng cách ở trường.

Ban đầu, đó là vì chúng tôi sống cạnh nhau và chúng tôi lo ngại rằng nếu chuyện đó bị lộ ra ngoài, sẽ có những kẻ lợi dụng tôi để tiếp cận với cô ấy. 

Nhưng nếu bây giờ chúng tôi công khai hẹn hò, tôi có thể cản bất cứ kẻ nào dám tiếp cận cô ấy với tư cách là bạn trai.

Vì vậy công khai cũng là một cách chủ động để giữ an toàn cho cô ấy.

Tuy nhiên, sự chuyển đổi đột ngột từ hai người bạn cùng lớp xa lạ thành một cặp đôi chắc chắn sẽ khiến nhiều người phải ngạc nhiên. 

Chắc chắn sẽ có những người phản đối chế giễu hoặc lan truyền những tin đồn ác ý, đặc biệt là khi xét đến độ nổi tiếng của Charlotte-san. 

Những nguy cơ tiềm ẩn đó chính là lý do mà tôi do dự.

Với lại...

"Ngay cả khi chúng ta ở cạnh nhau, cũng sẽ rất khó để chiều chuộng nhau ở trường, đúng không?"

"Đ-đúng là vậy...nhưng chỉ cần được ở bên anh thôi cũng khiến em hạnh phúc rồi...Ý em là, em không thể đảm bảo rằng mình sẽ không nhượng bộ và đột nhiên muốn được chiều chuộng..." 

Cô ấy không thể nói chắc chắn, nhỉ?

Ngay cả trước khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò, tôi đã có linh cảm Charlotte-san khá là hư hỏng và thích được chiều chuộng.

"Tới giờ nghỉ trưa, chúng ta có thể di chuyển đến một nơi vắng vẻ, rồi..."

Rõ ràng là cô ấy không định nhịn cho đến khi về tới nhà. Có vẻ như cô ấy đã lên kế hoạch để tìm một chỗ riêng tư cho hai chúng tôi khi muốn được chiều chuộng.

Nhưng vì cô ấy rất dễ thương, nên cũng không có vấn đề gì cả.

"Bên cạnh đó, em nghĩ mọi người sẽ từ bỏ việc theo đuổi nếu họ biết rằng em đã có bạn trai, điều đó sẽ làm cho Akihito-kun giảm bớt những lo lắng không cần thiết, đúng không...?"

Thành thật mà nói, việc nhìn thấy những chàng trai khác vây quanh cô ấy khiến tôi rất khó chịu.

Mặc dù tôi tin rằng cô ấy sẽ không bao giờ phản bội tôi, nhưng vẫn có một cảm giác bất an mà bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy trong những tình huống như vậy.

Hơn nữa, thái độ của một số chàng trai hết sức khó chịu, nếu điều đó biến mất chắc chắn sẽ giúp tinh thần tôi nhẹ nhõm hơn.

"...Nói thế nào nhỉ...em sắp hết kiên nhẫn rồi... Akihito-kun, anh quá nổi tiếng... đặc biệt là với học sinh năm nhất..." 

"Xin lỗi, anh không hiểu lắm." 

Mặc dù đang ôm Charlotte-san  trong vòng tay, nhưng giọng nói của cô ấy quá nhỏ đến mức tôi không thể nghe thấy cô ấy nói gì. 

Có thể cô ấy đang lẩm bẩm một mình, nhưng nội dung của nó không khỏi làm tôi tò mò.

"À, không có gì đâu, thật đấy!" 

Cô ấy thoáng nở một nụ cười rồi chợt tắt, trông cô ấy có vẻ hơi bối rối, nên tốt nhất là không nên hỏi thêm gì cả.

"Quan trọng hơn, anh thấy sao...? vẫn không ổn à...?"

Việc công khai mối quan hệ của chúng tôi đúng là quá mạo hiểm. 

Có nhiều nam sinh khắp trường, từ năm nhất tới năm ba đều đang để mắt tới cô ấy.

Nếu tin Charlotte-san có bạn trai lan ra, có khả năng cả trường sẽ hoảng loạn.

Nhưng, sau tất cả, nếu đó là điều mà Charlotte-san muốn làm, thì tôi sẽ thực hiện mong muốn của cô ấy.

Nếu có vấn đề phát sinh, tự tôi sẽ đứng ra giải quyết.

"Được rồi, nếu em muốn công khai với mọi người, vậy thì  làm thôi!" 

"Thật sao? Anh chắc chứ...!?"

"Ừ, đối với anh, điều quan trọng nhất là mong muốn của Charlotte-san. Vì vậy, anh hy vọng em sẽ tiếp tục cởi mở về cảm xúc và những yêu cầu của mình mà không do dự."

 Charlotte-san luôn quan tâm đến những người xung quanh mình, vì vậy tôi rất vui nếu cô ấy có thể ích kỷ hơn với tôi một chút.

"Akihito-kun đúng là tốt bụng quá đi mà..." 

"Charlotte-san còn tốt bụng hơn anh nhiều. Hơn nữa, em còn cosplay tôi thành một chú mèo như thế này, làm sao mà anh từ chối được cơ chứ." 

Ý tôi là, cô ấy đang mặc một bộ trang phục dâm—quyến rũ đến vậy. 

Làm sao tôi, với tư cách là bạn trai của cô ấy, lại có thể không đáp ứng mong muốn của cô ấy đây?

"Em làm điều này để khiến Akihito-kun vui, chứ không phải để bắt anh nghe theo yêu cầu của em hay gì đâu..." 

Tôi bật cười xấu hổ khi nhận ra rằng cô ấy chỉ cosplay để làm tôi vui, chứ không có ý gì khác.

"Vâng, anh biết. Nhưng nó vẫn là một bộ trang phục táo bạo mà, nhỉ?"

Bầu không khí thoải mái khiến tôi mất cảnh giác và vô tình thốt ra những gì mình đang nghĩ.

Sau đó, mặt cô ấy nhuộm một màu đỏ rồi xấu hổ cúi đầu xuống. 

"Thành thật mà nói, em không biết là mình có đang làm quá hay không...nhưng em không muốn mình dễ thương thua Emma đâu..."

Hóa ra là cô ấy muốn cạnh tranh với em gái của mình.

Ừm, đúng là Emma rất dễ thương trong bộ cosplay mèo của em ấy, nhưng...

"Em ghen tị với Emma-chan à?" 

"……Vâng" 

Dù nhìn thế nào đi nữa, đó là kết luận duy nhất tôi có thể rút ra. Khi tôi hỏi, Charlotte-san khẽ gật đầu. 

Tôi đã chiều chuộng Emma-chan rất nhiều trước mặt Charlotte-san, nghĩ rằng đó là điều cô ấy muốn và cô ấy đồng ý với điều đó. 

Tuy nhiên, có vẻ như cô ấy còn một mặt khác mà tôi không hề hay biết.

Mặc dù không thể hiện rõ ràng, nhưng cô ấy có tính chiếm hữu cao đáng kinh ngạc, thậm chí còn ghen tị với cả em gái mình.

"Sẽ tốt nếu em không ngần ngại nói cho anh biết về những cảm giác đó. Nhưng mà đừng để Emma biết nhé." 

"Cảm ơn anh rất nhiều... Nhưng, um...ghen tị là không tốt, vì vậy em sẽ cố gắng không..." 

"Hmm, nhưng anh lại khá thích thấy em ghen đấy." 

Lời nói của tôi có vẻ làm cô ấy ngạc nhiên, nên cô ấy hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

"Ể, anh thích nó sao?" 

"Mặc dù ghen tị có thể không tốt, nhưng anh nghĩ rằng sự ghen tị của Charlotte-san cho thấy rằng em quan tâm anh nhiều như thế nào, vì vậy anh rất hạnh phúc." 

Nếu cô ấy không thích tôi, cô ấy sẽ không ghen ngay cả khi tôi chiều chuộng Emma-chan.

Vì vậy việc ghen tị với cả em gái mình cho thấy cô ấy yêu tôi đến nhường nào.

"A...vậy thì, Akihito-kun, anh có ghen khi em nói chuyện với những đứa con trai khác không...?" 

"Nếu là một cuộc trò chuyện bình thường, thì không, nhưng nếu thấy hai người thân thiết, anh cũng sẽ ghen đấy..."

"Còn em ghen ngay cả trong những cuộc nói chuyện bình thường cơ..." 

"Hở?" 

"À không, không có gì...!" 

Cô ấy đột nhiên mất cảnh giác và nói ra những điều mình đang suy nghĩ, sau đó cô ấy nhanh chóng gạt đi.

Cô ấy ghen ngay cả trong những cuộc trò chuyện bình thường... không phải tính chiếm hữu quá cao rồi sao...?

Đúng như dự đoán, cô ấy đang nói về những người phụ nữ khác, không phải Emma... 

Chà, thật ra thì cũng chẳng có hại gì cả, vì vậy không cần phải suy nghĩ sâu sắc về nó. 

Miễn là tôi chú ý đến cô ấy thì mọi chuyện sẽ ổn thôi.

"Nhân tiện, Charlotte-san có rất nhiều nét quyến rũ mà, nên anh không nghĩ rằng em cần phải dựa vào sự quyến rũ đâu." 

Tôi nghĩ rằng tiếp tục cuộc trò chuyện có thể dồn Charlotte vào chân tường, nên tôi quyết định chuyển sang  chuyện khác. 

……Chà, sẽ rất rắc tối nếu Charlotte-san ngừng cosplay vì điều này, hay đúng hơn, nó thực sự rất tệ, nhưng tôi ghét việc cô ấy nghĩ rằng quyến rũ là tất cả những gì cô ấy có thể làm, vì vậy tôi muốn nói rõ điều đó.

"Cái—, cám ơn anh ất iều..." 

Lần này có vẻ như tôi đã làm Charlotte-san ngạc nhiên. 

Cô ấy trở nên bối rối và cắn phải lưỡi trong khi nói, đúng là đáng yêu quá đi mà.

"Nhưng, ừm...em đã cho anh thấy bản chất của mình rồi...nên em nghĩ mặc những bộ trang phục như vậy sẽ không còn là vấn đề gì to tát nữa..."

Charlotte-san bồn chồn nghịch hai ngón trỏ với nhau, rồi nhìn lên tôi với đôi mắt ngượng ngùng.

Tôi hiểu những gì cô ấy đang nói, nhưng... 

"Đó chỉ là tai nạn, và ngữ cảnh thì khác nhau, đúng không...!? Với lại em đừng bao giờ nên đề cập đến điều đó trước mặt người khác đấy…!?"

Nếu cô ấy nói ra, những người xung quanh bạn sẽ nghĩ rằng chúng tôi đã có một mối quan hệ thể xác mất.

"E-em sẽ không nói những điều như vậy đâu…! Đúng hơn là em không thể nói…!" 

"Chà, anh cũng đoán là như vậy." 

"Em cũng biết chuẩn mực xã hội mà..." 

Cô ấy bĩu môi, má hơi phồng lên.

"Anh không nghi ngờ gì em đâu, nên đừng dỗi mà." 

Tôi nói, nhẹ nhàng xoa đầu nhằm xoa dịu cô ấy.

Má cô ấy nhanh chóng xẹp xuống, Charlotte-san thực sự quá đơn giản, chỉ là không muốn thua kém em gái mình. 

Mặt đó của cô ấy cũng thật sự rất đáng yêu.

"E-em không có dỗi..." 

Phồng má thế kia mà bảo là không dỗi…

Nhưng việc chỉ ra điều đó sẽ chỉ khiến cô ấy cảm thấy khó xử, nên tôi chỉ mỉm cười và bỏ qua. 

Và rồi, khi tôi tiếp tục chiều chuộng cô ấy... 

"Ừm... em có thể nói với Shimizu-san rằng Akihito-kun và Shinonome-san là anh em ruột không...?" 

Cô ấy đột nhiên hỏi một điều bất ngờ.

"Hửm, tại sao?" 

"Um... Shimizu-san không thích việc anh và Shinonome-san đi ăn trưa cùng nhau lắm..." 

Gần đây, tôi không chỉ đi ăn trưa với Akira mà còn với Karin nữa. 

Akira và tôi ăn đồ trong căng tin, còn Karin thì tự mang bữa trưa của mình đến. 

Thông thường, câu chuyện kết thúc bằng việc bạn bè cùng nhau ăn cơm...

"Chà, có vẻ kỳ quặc khi một người đã có bạn gái đi ăn cùng một cô gái khác, phải không?" 

Shimizu-san biết tôi và Charlotte-san đang hẹn hò nên việc cô ấy nghĩ vậy cũng không phải là vô lý. 

"Vâng... Đó là lý do tại sao em nghĩ sẽ tốt hơn nếu nói cho cô ấy biết hai người là anh em...Với lại cô ấy là một người kín tiếng nên sẽ không nói cho ai đâu." 

"Ngay cả khi anh nói rằng cô ấy không theo đuổi anh mà là Akira—cô ấy sẽ không tin điều đó, phải không?" 

"Do gần đây, Shinonome-san đang bám lấy Akihito-kun nhiều lắm đó…"

Kể từ khi chúng tôi trở thành anh em ruột, Karin chưa bao giờ rời xa tôi. 

Ở trường, em ấy đến gặp tôi vào mỗi giờ nghỉ. Trong khi những chàng trai khác, ngoại trừ Akira, dường như không bận tâm, nhưng tôi lo lắng rằng các cô gái không nghĩ vậy. 

Mọi người có thể nghĩ rằng mặc dù cô ấy tránh gần gũi với những cô gái khác nhưng lại bám lấy các chàng trai. 

Với tốc độ này, tôi lo ngại Karin có thể bị quấy rối.  

Thậm chí còn có tin đồn giữa các học sinh năm nhất rằng tôi và Karin đang hẹn hò. 

Mới hôm nọ, một cô gái năm nhất đã đến gặp tôi để hỏi về chuyện đó.

"Chuyện này không thể công khai được, nhưng nếu đó là Shimizu-san, anh sẽ cho cô ấy biết biết khi thời điểm thích hợp." 

Không phải là tôi tin tưởng Shimizu-san, nhưng nếu cô ấy là người mà Charlotte-san tin tưởng thì tôi cũng muốn tin tưởng cô ấy.

Hơn hết, tôi có cùng ấn tượng rằng cô ấy là một người biết giữ mồm giữ miệng.

Xét về Karin, sẽ thật tuyệt nếu Shimizu-san đứng về phía em ấy. 

Không có nhiều cô gái dám gây sự với một người thân thiết với cả Shimizu-san và Charlotte-san, hai nhân vật trung tâm trong lớp chúng tôi.

"Cảm ơn anh rất nhiều. Em chắc chắn Shimizu-san sẽ không nói chuyện này với ai đâu."

"Được rồi, sẽ rắc rối lắm nếu mọi người tò mò vì sao chúng tôi là anh em mà lại khác họ. Nên anh muốn bí mật này chỉ những người chúng ta tin tưởng biết thôi." 

Nếu cha mẹ tôi bị phát giác, tôi cũng chả quan tâm, nhưng nếu Karin bị kéo vào thì lại là chuyện khác.

Giờ đã đến nước này... có lẽ tôi cũng cần phải nói với Akira. Hơn nữa, hoàn toàn có khả năng Miyu-sensei có cùng suy nghĩ với Shimizu-san. 

Quả nhiên, chỉ nói về những gì thuận tiện thôi là chưa đủ... 

Tôi nghĩ tôi sẽ nói với tất cả những người biết chúng tôi đang hẹn hò. Tất nhiên là phải hỏi qua ý kiến của Karin xem em ấy có ổn với nó hay không.

"Chà, cũng khá muộn rồi, em chuẩn bị về nhà chưa?" 

Trước khi tôi kịp nhận ra thì đã sang ngày mới rồi.

Chúng tôi mải mê tán tỉnh nhau đến nỗi tôi không cảm thấy mệt mỏi, nhưng tôi không nên bắt cô ấy thức quá khuya. 

May mắn thay, ngày mai là thứ Bảy, nhưng chúng tôi có kế hoạch rồi. 

"À... Em có thể đưa ra một yêu cầu ích kỷ nữa được không?...?" 

"Hửm? Tất nhiên là được rồi." 

Chắc là cô ấy muốn ở lâu thêm một chút nữa chăng?

Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng... 

"Chúng ta đã hẹn hò rồi, vậy từ nay trở đi, em có thể ngủ chung với anh được không, Akihito-kun…?"

Yêu cầu của cô ấy vượt quá sức tưởng tượng của tôi. 

"Hở!?" 

"Chà, um...! Anh đang đóng vai bố của Emma, nên em nghĩ thế này sẽ giống gia đình hơn...!" 

Có lẽ cô ấy nghĩ tôi sẽ từ chối, nên đã  xoay chuyển lời nói của mình một cách vội vàng. 

Cô ấy nói đúng, ngủ cùng nhau sẽ giống như một gia đình hơn, nhưng...

"Em không lo lắng à…?” 

"Em tin tưởng Akihito-kun mà...Với lại, có anh ở bên cạnh thì em thấy an toàn hơn là chỉ có hai chị em."

Chắc chắn rồi, một người đàn ông sẽ dễ đối phó với một kẻ đáng ngờ hơn là một căn phòng có hai cô gái trẻ đang ngủ. 

Tuy nhiên, để một người đàn ông ở cùng phòng lại tiềm ẩn một loại rủi ro khác. 

Tôi hiểu rằng nó nằm trong phạm vi cho phép của người yêu, nhưng bất kỳ người giám hộ nào cũng sẽ chắc chắn phản đối.

Mà, cả hai chúng tôi có ai có người giám hộ gần bên đâu...

"Không được sao...?" 

Thấy tôi do dự, Charlotte-san nhìn tôi với đôi mắt cầu xin. 

Thực sự thì cô ấy rất giống em gái mình. Đối mặt với ánh mắt như vậy, tôi không thể nào từ chối cô ấy được.

"Là đàn ông... có thể có lúc anh sẽ không kiểm soát được bản thân mình đâu...?" 

Ngay cả khi có Emma-chan ở bên, chúng tôi vẫn có nhiều lựa chọn khác nhau, chẳng hạn như chuyển đến một phòng riêng nếu muốn. 

Đó là lý do tại sao tôi không tự tin mình có thể kiềm chế được bản thân khi thời điểm đó đến. 

Suy cho cùng, Charlotte-san là một cô gái vô cùng quyến rũ mà.

"Chuyện gì đến cũng sẽ đến...Nếu đó là điều Akihito-kun muốn, thì em cũng không ngại đâu..." 

"—Cái!?" 

Cô gái này...không phải là hơi quá đáng rồi sao, cứ như thể là “vì yêu cứ đâm đầu vậy”…

Tôi thực sự cảm thấy nhẹ nhõm vì cô ấy đã không phải lòng một tên xấu xa nào ngoài kia.

Tôi biết cô ấy đang cố gắng hết sức mình, nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô ấy cũng đã tự đặt mình vào nguy hiểm.

Tuy nhiên...

"Vậy thì, chúng ta ngủ cùng nhau nhé..." 

Tôi không đủ mạnh mẽ để từ chối cô ấy.

Có câu “Mỡ dâng đến miệng mà con chê thì ngu.”

Sẽ thật thô lỗ nếu từ chối sau khi đã để cô ấy cố gắng nói tất cả những điều đó. 

Tôi chỉ cần đảm bảo rằng mình không đi quá giới hạn là được.

Mặc dù tôi không tự tin lắm về chuyện đó...

"C-cảm anh rất nhiều! Em sẽ về phòng chuẩn bị rồi quay lại ngay."

Nói xong, cô ấy rời khỏi phòng với vẻ mặt vui mừng. Cô ấy có vẻ háo hức ngủ cùng nhau đến nỗi hoàn toàn quên mất mình đang mặc bộ trang phục cosplay hở hang. 

Điều đó khiến tôi rất hạnh phúc, nhưng...

"Cô ấy thực sự ổn à...?" 

Có vẻ như kể từ khi chúng tôi bắt đầu hẹn hò, Charlotte-san đã hoàn toàn bị cuốn theo sự phấn khích, còn tôi thì không khỏi lo lắng.

Tôi không thấy khó chịu trước sự nhiệt tình của cô ấy nhưng tôi lo rằng sau này cô ấy có thể hối hận về hành động của mình. 

Nhưng mà... 

"Mình muốn trở thành một người đàn ông mà cô ấy sẽ không hối hận khi ở bên..." 

Nếu Charlotte-san có hối hận về bất cứ điều gì thì có lẽ đó là cô ấy đã cống hiến hết mình cho một người như tôi. 

Vì vậy, tôi chỉ cần đảm bảo rằng cô ấy không bao giờ cảm thấy như vậy. Mặc dù Charlotte-san là một cô gái hấp dẫn nhưng để xứng đáng với cô ấy là một nhiệm vụ khó khăn—hay phải nói là gần như không thể. Tuy nhiên, tôi vẫn quyết tâm làm hết sức mình vì cô ấy.

—Sau đó, Charlotte-san quay lại, mang theo gối và bộ bàn chải đánh răng. 

Cô ấy đã đánh thức Emma-chan để đánh răng trong phòng tắm. Sau đó, cô ấy quay lại, ôm lấy Emma-chan đang ngái ngủ—hay đúng hơn là đang ngủ rồi.

"Vậy thì, chúng ta đi ngủ nhé...?" 

Mặc dù Charlotte-san đã tự mình đề cập đến chuyện này nhưng cô ấy có vẻ khá lo lắng. 

Khuôn mặt đỏ bừng của cô ấy rụt rè đề nghị chúng tôi tiếp tục. 

Nói thật thì tôi muốn học một lát, nhưng đã khuya rồi, ngày mai chúng tôi cũng có kế hoạch nên bây giờ phải đi ngủ để ngày mai tránh bị thiếu ngủ.

Tuy nhiên, khi chúng tôi đến phòng ngủ... 

"Ể, anh ở giữa à...?" 

Tôi nghĩ rằng chúng tôi sẽ ngủ với Emma-chan ở giữa, nhưng Charlotte-san lại yêu cầu tôi nằm ở giữa. 

"Nếu Emma ở giữa, em sẽ cách xa Akihito-kun mất..."

"Vậy không phải em ở giữa sẽ tốt hơn sao...?"

"Em nghĩ Emma cũng sẽ muốn gần với Akihito-kun, nên thế này là tốt nhất…"

"Emma-chan thường không biết mình ngủ ở đâu, vì em ấy thường được bế lên futon sau khi ngủ quên…" 

"Khi thức dậy vào buổi sáng, mà không thấy Akihito-kun ở bên cạnh, dù là ở gần, em ấy cũng sẽ dỗi mất..." 

"Chuyện đó...cũng có khả năng nhỉ...?"

Xét đến sự gắn bó của Emma-chan với tôi, điều đó chắc chắn có thể xảy ra. Có lẽ tốt nhất bây giờ hãy để Charlotte-san làm những gì cô ấy muốn. 

Nếu sau này có vấn đề xảy ra, chúng tôi sẽ điều chỉnh nó sau.

Mình sẽ ngủ với cô ấy thật sao...cảm giác cứ như bước ra từ manga hay anime vậy…

Theo yêu cầu của cô ấy, tôi nằm ở giữa, với Emma-chan ở một bên và Charlotte-san nằm ở bên còn lại

Và rồi... 

"Có ổn không...nếu em làm điều này ...?" 

Charlotte-san vòng tay ôm lấy tôi, có lẽ cô ấy muốn ngủ theo cách đó. 

Hôm nay cô ấy đã trở nên rất cởi mở, nhưng điều này vẫn khiến tim tôi đập loạn nhịp. 

Nhưng đã lỡ hứa rằng cô ấy có thể ích kỷ bất cứ lúc nào rồi, nên không thể từ chối được.

Mong rằng tôi sẽ sớm quen với cuộc sống này. ...Mặc dù, tôi thực sự nghi ngờ rằng mình sẽ...

"Được thôi, nhưng...Em không định thay đồ ngủ sao...?" 

"………"

Charlotte im lặng hướng ánh mắt về phía cơ thể sau khi tôi hỏi có cần thay đồ ngủ không. 

Và rồi...

"Ối, em quên mất...! Em đã rời khỏi phòng trong bộ trang phục này sao...!?" 

Cô ấy dường như đã quên rằng mình đang mặc đồ cosplay, và rồi khuôn mặt cô ấy đỏ bừng với đôi mắt đẫm lệ. 

Người ta nói rằng “tình yêu là mù quáng”, sau khi nhìn cô ấy, thì gần như câu nói này đúng thật.

Sau đó, Charlotte-san thay bộ đồ ngủ ở một phòng khác. Cô ấy nói rằng nếu chỉ có hai chúng tôi, cô ấy có thể chỉ cần tháo băng đô và đuôi ra rồi đi ngủ thôi.

Tuy nhiên, cô ấy sẽ xấu hổ nếu Emma-chan tỉnh dậy và nhìn thấy cô ấy như vậy nên cô ấy quyết định thay chúng.

Thành thật mà nói, tôi cảm thấy mình đã bỏ lỡ cơ hội. 

Nhưng nghĩ lại thì, nếu mối quan hệ của chúng tôi tiếp tục tiến triển thuận lợi thì sau này sẽ còn rất nhiều cơ hội khác.

...Mặc dù, với cô ấy, có cảm giác như nếu tôi hỏi, cô ấy sẽ sẵn sàng bất cứ lúc nào...

"Có thể ngủ như thế này với anh… cứ như một giấc mơ vậy".

Charlotte-san thì thầm, má cô vẫn đỏ bừng vì sự việc vừa rồi. Đôi mắt cô ấy mơ màng, rõ ràng là đang chìm đắm trong sự ấm áp của khoảnh khắc này.

"Nếu là anh của một tháng trước, có khi anh còn không bao giờ mơ thấy nó ấy chứ." 

Mặc dù tôi đã trở thành bạn của Charlotte-san kể từ cuộc gặp gỡ đầu tiên, nhưng tôi chưa bao giờ tưởng tượng rằng chúng tôi sẽ bắt đầu hẹn hò.

Nghĩ lại thì, mới chỉ hai tháng kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau. 

216557b7-f47f-4bb3-a0e8-9f7b39fbf4b8.jpg

Bất chấp khoảng thời gian ngắn ngủi đó, mối quan hệ của chúng tôi đã trở nên sâu sắc hơn theo những cách mà tôi không bao giờ có thể lường trước được.

"Ehehe... Hơi ấm của Akihito-kun..." 

Cô ấy cười khúc khích rồi ôm tôi thật chặt và dụi má vào ngực tôi.

Tôi đoán không phải vì buồn ngủ mà cô ấy là một cô gái khá hư hỏng, chỉ là cô ấy chỉ giấu nó đi vì phải hành động như một người chị trước mặt Emma-chan. 

Đó là lý do tại sao, sau khi Emma-chan đi ngủ, bộ mặt thật của cô ấy mới được phơi bày.

"Nè Charlotte-san." 

"Vâng?" 

"Em đáng yêu lắm đó." 

"Ngh!"

Charlotte-san dễ thương và ngọt ngào đến nỗi khi tôi nói ra suy nghĩ trong đầu trong khi xoa đầu cô ấy, cô ấy úp mặt vào ngực tôi và quằn quại. 

Đôi má vốn đã ửng hồng của cô ấy lại chuyển sang màu đỏ hơn nữa.

"Akihito-kun...anh là đồ xấu xa..."

Charlotte-san phồng má ngước nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ, cứ như là tôi đang chế giễu cô ấy vậy. 

"Anh chỉ nói thật thôi mà." 

Thông thường, trừ khi đó là điều gì đó thực sự quan trọng, tôi sẽ không bao giờ nói thẳng ra.

Tuy nhiên, bây giờ chúng tôi đang tán tỉnh nhau khi nằm trên tấm futon, tôi đã có thể truyền tải nó nhờ vào bầu không khí. 

"…………"

Cảm thấy xấu hổ, Charlotte-san phản đối trong khi dụi mặt vào ngực tôi. 

Tôi tiếp tục xoa dịu cô ấy bằng cách nhẹ nhàng xoa đầu

"Chúng ta đi ngủ sớm thôi. Sáng mai còn phải bắt đầu sớm." 

"Anh nói đúng… nhưng ngủ sớm như vậy thì có hơi lãng phí…" 

Thành thật mà nói, tôi rất muốn được tiếp tục âu yếm như thế này mãi.

Tuy nhiên, tôi không muốn ngày mai phải thiếu ngủ, với lại không muốn bắt cô ấy phải thức

quá khuya nữa.

...Chà, tôi không thể phủ nhận rằng chúng tôi đã thức khá khuya rồi.

"Từ bây giờ chúng ta có rất nhiều thời gian để ở bên nhau, nên em không cần phải vội vàng đâu, nhé?" 

"Vâng, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau." 

Như muốn nói rằng "Em  sẽ không buông tay đâu.", Charlotte-san siết chặt cánh tay đang ôm tôi hơn.. 

Sau khi cô ấy nhắm mắt lại, tôi cũng làm điều tương tự

Đêm nay có lẽ là đêm hạnh phúc nhất đời tôi. Hy vọng những chuỗi ngày như thế này sẽ tiếp tục kể từ ngày mai trở đi.

Bình luận (0)Facebook