Chương 07: Chắc chắn tôi không phải một tên lolicon đâu
Độ dài 1,008 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-09-21 23:15:08
Up bù chap thiếu nào.
----------
—Được gọi ‘Onii-chan’ kèm một nụ cười khiến tôi cảm thấy bản thân như bị bắn xuyên tim vậy.
Không phải tôi ước mình được gọi ‘Onii-chan’ hay gì đâu, nhưng vì lí do gì đó, được Emma gọi như vậy khiến tôi thấy hạnh phúc vô cùng. Tôi cảm thấy hai má mình giãn ra bởi sự dễ thương vô cùng cực.
Phát âm của cô bé vẫn hơi lệch chút, nhưng tôi vẫn đưa tay lên xoa đầu Emma. Khi làm vậy, hai mắt cô bé nheo lại vẻ thoải mái như một chú mèo con đang dựa đầu vào tay tôi vậy.
Sinh vật gì đáng yêu thế này? Khiến tôi cứ muốn nựng cô bé mãi thôi.
—Hmmm?
Huh…gạt chuyện đó sang một bên, hình như mình quên mất cái gì thì phải?
“Ngoan lắm Emma, em gọi anh ấy Onii-chan được rồi đó. Giờ thì có vẻ anh ấy có chuyện quan trọng phải làm, em phải để anh ấy đi nhé. Về nhà nào.”
Đúng rồi, tôi có lời hứa với Aki mà nhỉ. Tôi chỉ vừa mới nhớ ra thôi mà quên nó nhanh dữ. Nếu Aki phát hiện được, em ấy chắc chắn sẽ lại giận dỗi cho mà xem.
“Không đâu!”
Ngay khi tôi đang tưởng tượng tới cảnh Aki phồng má giận dỗi thì Emma-chan, người vừa được Charlotte-san bảo về nhà, vì lý do nào đó quay mặt đi. Cái thái độ đó khiến cả Charlotte cũng phải do dự.
“Sao thế Emma? Em không muốn về nhà với chị hở?”
“Emma muốn ở với Onii-chan…Em muốn về nhà với Onii-chan cơ…”
“““““Eh!?”””””
“Gì vậy? Có chuyện gì thế?”
Mọi người trong phòng giáo viên đều ngạc nhiên trước lời tuyên bố của Emma. Duy chỉ có Miyu-sensei không hiểu được tiếng Anh thì ngẩng đầu lên vẻ khó hiểu.
“Ah…ừm. Emma muốn ở lại với Aoyagi-kun…Nên con bé nói muốn về nhà với Aoyagi-kun ạ…”
Sau khi nhận ra Miyu-sensei không biết tiếng Anh, Charlotte tốt bụng giảng giải cho sensei. Tớ nghĩ cậu nên để mắt tới em gái mình hơn là Miyu-sensei đó.
“Tôi hiểu rồi…Cậu còn chuyện đó với Aki nữa…Nhưng kệ đi. Aoyagi, về nhà cùng hai đứa đó đi.”
“Cô nghiêm túc đó á? Sao em làm như thế được chứ!”
“Tại sao lại không?”
“Cần gì phải giải thích hả sensei. Nếu em đưa cô bé về nhà, thì em ấy sẽ lại quậy ở đó thay vì ở đây mà thôi.”
“Ừm, không nói lại được cậu rồi nhỉ. Aoyagi. Tạm thời, cứ đi về nhà với hai đứa nó đi. Cậu sẽ phát hiện ra điều gì đó thú vị đấy.”
“Huh…?”
Cô nói về nhà cùng họ là ý gì chứ? Bộ cô muốn em mời họ về nhà mình à? Không, không đời nào, cô biết chứ? Chắc chắn Charlotte sẽ nghi ngờ cho mà xem.
Trong khi đang thắc mắc Miyu-sensei đang nói gì, tôi cố ra hiệu cho Charlotte, nhưng cô ấy trông có vẻ tự tin vì lý do gì đó.
Này, chờ chút đã…Bộ tôi là người duy nhất ở đây không hiểu chuyện gì đang diễn ra à…?
“Tớ thực sự xin lỗi về chuyện này, Aoyagi-kun. Nếu không phiền thì cậu về nhà cùng bọn tớ được không?”
“Cậu nghiêm túc đó à!?”
“Vâng, xin cậu đó.”
Charlotte cúi đầu trước mắt tôi. Làm gì giờ đây? Tôi không thể theo kịp nổi tình hình hiện tại chút nào hét. Dù Miyu-sensei là một người thích giễu cợt, tại sao cả Charlotte-cũng nhờ tôi đưa cổ về nhà vậy?
Đầu tôi đã rối bời bởi một chuỗi các sự kiện đột ngột xảy ra này rồi. Giờ lại còn thêm cái kết cục bất ngờ này nữa. Rốt cục cả Miyu-sensei lẫn Charlotte đang nghĩ cái gì vậy?
Suy tư mãi nhưng tôi chẳng tìm được câu trả lời nào cả. Giờ có nghĩ nát óc tôi cũng chẳng thể suy ra được gì.
Vì vậy nên bây giờ—
“Thôi được rồi…”
—— Vì nghĩ nhiều mệt quá rồi, nên tôi quyết định cứ thuận theo vậy.
“Ừm…Cùng về nhà thôi ha…?”
Ngay khi vừa ra khỏi phòng giáo viên, tôi nói với Charlotte-san đang đứng bên cạnh. Tôi thực sự muốn hỏi “Chúng ta sẽ thực sự tới nhà của tớ hả?”
“Ừm, rất mong được cậu chiếu cố.”
Có vẻ Charlotte không hiểu được những ý tứ trong lời nói của tôi rồi.
Cổ đang nhìn tôi với một nụ cười hiền từ.
Tôi tự hỏi chuyện gì đang diễn ra vậy? Đừng bảo tất cả chỉ là một giấc mơ nhé?
Không thể tin nổi là tôi đang đi về nhà với một nữ sinh chuyển trường xinh đẹp mới nhập học cùng chúng tôi ngay sáng nay.
Kui kui
“Hmm, có chuyện gì sao, Emma-chan?”
Trong khi đang mải nhìn Charlotte, Emma giật giật gấu áo của tôi. Khi nhìn sang Emma, em ấy giang rộng hai tay. Hành động này, đừng nói là…
“Bế.”
Đúng như tôi nghĩ…Dựa vào điệu bộ quen thuộc, tôi đã đoán được Emma đang muốn gì.
Tôi không chắc là em ấy không muốn đi bộ sau khi ngủ dậy hay là em ấy thực sự thích được bế nữa, nhưng hẳn cô bé đã thu hết can đảm và yêu cầu như vậy ngay trước mặt chị gái như thế.
Tôi liếc sang Charlotte vẻ bối rối. Nhận được tín hiệu của tôi, Charlotte nhẹ nhàng lắc đầu rồi nói.
“Emma, Aoyagi-kun sẽ gặp rắc rối nếu em hành xử như vậy đó? Em nên tự đi bộ một mình, được chứ?”
Charlotte quỳ xuống ngang tầm mắt Emma khi cổ giảng giải cho cô bé với nụ cười rất ra dáng chị gái. Đó là một khung cảnh khá ấm áp giữa hai chị em.
Tuy vậy, có vẻ Emma không chịu do cô bé lắc đầu và nhìn tôi một lần nữa. Đôi mắt ấy, hai viên ngọc đó như muốn nói lên rằng “Hãy bế em đi.”
Nếu một đứa bé có biểu cảm như vậy thì bất kỳ ai cũng sẽ muốn đáp ứng yêu cầu của chúng theo bản năng mà thôi.
Mà không, tôi hoàn toàn không phải một đứa lolicon nhé.