Kokoro Connect
Sadanatsu AndaShiromizakan
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 7 - Chuyến dã ngoại trở thành chiến trường.

Độ dài 8,182 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 05:00:14

Nhờ hắn ta, giờ tôi nhận ra thêm nhiều điều.

Nếu có thể, tôi muốn quét sạch chúng ra khỏi trí nhớ của tôi.

Tuy nhiên, nó khắc quá sâu vào tim tôi làm tôi không thể lờ đi được.

Cho dù tôi không muốn nó xảy ra, cho dù tôi muốn quét chúng đi, cho dù thế nó vẫn làm ngực tôi đau nhói.

Tôi không có quyền nói thế.

Người như tôi không được có cảm xúc như thế.

Có nơi mà mình thuộc về đã là rất tuyệt rồi.

Đó là lý do tôi không muốn từ bỏ.

Nếu tôi bày tỏ cảm xúc này... không, tôi phải ngăn điều đó xảy ra.

Bởi vì khi nó xảy ra tôi sẽ không thể quay về nơi đó nữa.

Mối quan hệ chúng tôi đang có sẽ sụp đổ.

Đó là lý do tôi làm mọi thứ để giấu nó.

Tôi có chịu đựng nổi không? Tôi có vượt qua nổi không? Tôi có thể lừa được họ không? Tôi có thể bảo vệ được nó không?

Tôi không muốn phá hủy nơi đó.

□■□■□

Từ khi Kiriyama bắt đầu tới trường, ba ngày qua với các thành viên clb trôi qua rất yên bình- ít nhất đó là những gì Taichi tin.

Mặc dù thỉnh thoảng ham muốn bị giải phóng, vấn đề nảy sinh sau đó nhỏ nhặt và không gây thương tổn gì.

Có lẽ vì Taichi và mọi người đã vượt qua được tình hình căng thẳng mà họ bị mắc kẹt, họ có thể cảm thấy an tâm, đem lại hiệu quả nhanh chóng.

Vấn đề duy nhất còn lại là Inaba vẫn giữ khoảng cách với họ.

Ngày trôi, và thứ 6 tới. Đó là ngày tham quan thực tế.

Thời tiết sáng sủa, và trời lặng gió.

Sau khi tới trường, Taichi thấy đã có khá nhiều học sinh năm nhất tụ tập tại sân thể thao. Dù đang ở trường như họ lại mặc đồ thường, tạo ra một cảm giác kỳ lạ.

Bầu không khí đầy sự mong đợi và bồn chồn. Có vài nữ sinh phàn nàn việc phải đi bộ, làm họ bị giới hạn không thể ăn diện như mong muốn.

Sau khi tìm thấy nhóm của cậu, Taichi bước tới chỗ họ.

Nagase Iori đang mặc áo thun sọc cùng với áo khoác có mũ kaki mềm và quần dài. Cô mặc bộ đồ tự nhiên thay vì cố gắng bắt chước người lớn làm cô trông thật rực rỡ và cuốn hút.

Kiriyama Yui mặc váy một mảnh và quần jean. Bộ đồ của cô không chỉ dễ vận động mà còn có nét thanh lịch của con gái.

Inaba Himeko, mặt khác, quần áo của cô lấy màu đen làm tông chủ đạo, áo len làm lộ rã đường cong cơ thể và quần dài làm nổi bật đôi chân dài thon thả của cô. Mặc dù chỉ là bộ quần áo đơn giản, nó nhìn rất hợp với Inaba, người có tiềm năng trở thành người mẫu. Cô trông như người mẫu quảng cáo trên tạp chí vậy.

Aoki Yoshifumi mặc áo khoác có mũ.

Những người kể trên là thành viên CLB nghiên cứu văn hóa trường Cao trung Yamaboshi.

"Chào buổi sáng!" Taichi chào, và mọi người mỉm cười đáp lại.

Không, Inaba nhìn cậu với khuôn mặt cứng nhắc.

Họ đang chịu một tình huống nghiêm trọng. Mặc dù kỳ cục, họ ít nhất có thể tiếp tục thoải mái như thế này.

Có lẽ bởi vì các thành viên clb là những người như thế.

Mọi người vẫn cảm thấy bất an về những chuyện có thể xảy ra.

Ai đó trong họ có thể sẽ hóa khùng, hoặc làm tổn thương người khác.

Nhìn vào tình hình hiện tại, họ nên giữ khoảng cách với nhau; tuy nhiên, họ có thể ở cùng với nhau vì họ muốn như thế.

Họ có thể vượt qua được thử thách này nếu họ làm việc cùng nhau với chung một ý chí.

Nhưng, Inaba không hề để ỷ đến sự động viên của các thành viên khác. Thái độ của cô có vẻ còn cứng rắn hơn trong hai ngày gần dây.

Taichi bắt đầu cảm thấy hơi bồn chồn.

Mặc dù cậu nói với cô rằng cậu sẽ giúp cô cho dù có bất kỳ vấn đề nào, nhưng từ đầu đã không có vấn đề nào, nên họ không thể làm gì thêm được.

Cậu hy vọng Inaba cô độc như thể chỉ vì cô chưa điều chỉnh xong cảm xúc của mình.

□■□■□

Khi tất cả có mặt đông đủ, họ lên xe buýt và tiến tới ngọn đồi theo kế hoạch.

Sau khi tới chân đồi, mọi người phải leo núi trong vòng một giờ. Cho dù nói như thế, tuyến đường hầu như phẳng, và mọi người có thể đi dễ dang và nhanh chóng.

Nếu có vấn đề gì trên đường đi, thì là Nagase bị giải phóng ham muốn khi leo núi. Có lẽ ham muốn được chiều chuộng bị giải phóng, và cô bắt đầu than "Ah. Không muốn đi nữa đâu. Không chịu đâu. Cõng tớ đi, Taichi" và nắm chặt lấy Taichi.

Và còn, chủ nhiệm lớp 1C, Gotou Ryuuzen, người không bị giải phóng ham muốn nói "Geh! Bị đau đầu do quá chén mà phải leo núi thì mệt lắm. Giúp thầy với, Inaba." Lời của ông ấy lập tức làm Inaba quở trách "Thầy nên biết rằng chúng ta đang có hoạt động tham quan thực tế! Đi đứng cho đàng hoàng, lão thầy đần!" Dù nhìn thế nào, có vẻ vai trò của họ đã hoán đổi.

Khi họ tới đích- một cơ sở được đặt ở lưng đồi- họ bắt đầu nấu cà ri theo mỗi nhóm- đó là việc họ phải làm, nhưng một vài vấn đề nảy sinh.

Sau khi nghe giải thích của nhân viên cơ sở, Fujishima Maiko nói lại những gì đã nghe với Taichi và những người khác.

"Họ bảo nửa nhóm có thể dung bếp và bàn mới, và nửa còn lại dùng đồ cũ."

Nếu họ đặt chỗ trước, họ cũng có thể mượn những dụng cụ khác ngoài đồ mà nhân viên đã chuẩn bị cho họ. Nhưng vì dụng cụ đã cũ và nhiều chỗ hỏng hóc , họ không sửa kịp toàn bộ chúng. Một số là đồ mới, số còn lại trông như chúng có thể vỡ vụn bất cứ lúc nào.

Mặc dù bình thường một nửa cơ sở là đủ cho một lớp, nhưng vì số người tới đây hôm nay nhiều hơn bình thường, họ không có đủ dụng cụ.

Thế nên, các lớp sẽ chơi kéo-búa-bao và thắng sẽ dùng đồ mới, thua dùng đồ cũ.

" Taichi. Cố lên nhé!"

"Taichi Yaegashi. Nếu cậu thua, chúng ta sẽ chơi trò trừng phạt!"

"Fujishima. Vậy chúng ta sẽ phải chơi trò trừng phạt nếu cậu ấy thua à? Okê, phải thắng đấy, Yaegashi!"

Được cổ vũ bởi Nagase, Fujishima, và Watase (có cả đe dọa), Taichi, thay mặt cả nhóm, tham gia trò kéo -búa -bao.

"Tớ đã nói là tớ kém trò này mà..."

"Đừng lo, Taichi. Vận đen của cậu đã dùng hết rồi!" Nagase nói với nụ cười tin tưởng sâu sắc rằng Taichi sẽ thắng, quá tươi sáng làm cậu không thể nhìn thẳng cào được.

Khi nhóm của họ quyết định người đại diện, Taichi được cho do thua ba lần liên tiếp (họ tin rằng cậu để dành may mắn để thắng)

"Này. Taichi, phải thắng đấy."

"Vậy sao cậu không.... Eh, Inaba?"

"Tôi chỉ nói chuyện với cậu. Sao phải ngạc nhiên thế?"

"Kh-Không. Không có gì."

Inaba đã lâu không bắt đầu một cuộc nói chuyện với cậu. Có phải vì họ đang ở đây không? Chuyến tham quan thực tế rõ ràng có vài tác động tích cực.

"Nhưng mà lời của cậu có đầy cảm xúc," Taichi lẩm bẩm.

Nghe thế, Inaba có vẻ khó chịu.

"Cậu có nhìn kĩ nó chứ?"

Inaba chỉ vào cái bàn cũ.

Có lẽ vì đã lâu không dùng, lá khô phủ đây trên mặt bàn.

"Chúng ta sẽ dùng những đồ mất vệ sinh này à? Đã phải nấu ngoài trời rồi mà...!" Inaba càu nhàu, kích động siết chặt tay thành nắm đấm.

Inaba có vẻ hơi sợ bẩn.[note480]

Cuối cùng, Taichi thua.

Vì họ phải dùng bếp và bàn đã cũ và tả tơi, họ phải lau chùi chúng trước.

Taichi là người đầu tiên bắt đầu làm việc lau dọn, vì cậu biết là lỗi của cậu.

Cậu bỏ toàn bộ rác và túi và đổ ở bãi đổ rác, tình cờ gặp Inaba cũng ở đó, cô tặc lưỡi và quăng rác một cách thô bạo, có vẻ bực mình.

"Um... xin lỗi." Taichi lên tiếng.

Inaba lại tặc lưỡi.

"Thôi bỏ đi. Nhưng sao cậu kém trò bao-kéo-búa thế? Mỗi lần chơi với Iori và Watase cậu cũng thua phải không? Cậu xui xẻo đến mức nào thế?"

Taichi cũng muốn hỏi câu hỏi đó.

"Tiện thể, kết quả bói hồi sáng nói may mắn của tớ kém nhất. Có lẽ có liên quan gì đó. Oh? Đây là vách đá à? Nguy hiểm thật."

Có một sườn dốc ở ngay cạnh nơi đỏ rác.

"Nếu rớt xuống đây thì ai cũng xác định. Đừng thế nhé, tên xui xẻo."

"Cậu đang nói với ai đấy? Chẳng ai rớt xuống đó nếu họ không muốn."

"Vây sao? Thế sao cậu nhìn tôi cười đểu thế?"

"Eh. Nói thế nào nhỉ. Tớ cảm thấy đã lâu chưa nói chuyện với cậu."

"Gì? Tôi bất cẩn... Wuaghh!"

Inaba đỏ mặt, biểu cảm thay đổi nhanh chóng.

"Này. Cậu không phải từ chối bọn tớ đến thế đâu."

"Im đi."

Nói vậy, Inaba lập tức bỏ đi.

Các nhóm bắt đầu nấu.

Dưới sự chỉ đạo của Fujishima, nhóm Taichi làm những việc khác nhau. Taichi, Nagase, và Inaba chịu trách nhiệm làm thức ăn. Fujishima sắp xếp như thế nghĩa vụ bảo vệ tình yêu và hòa bình trong lớp của cô.

Taichi rửa rau củ và cắt chúng.

Nagase cố gắng đưa ra nhiều chủ đề khác nhau, nhưng Inaba miễn cưỡng trả lời cô, nên họ chẳng nói được lâu.

Từ khi Taichi nói thêm lời thừa thãi đó, tâm trạng Inaba có vẻ tệ. Có lẽ cô mắc lỗi gì đó sao?

Nagase nỗ lực làm dịu bầu không khí căng thẳng.

Vì Taichi cảm thấy cũng một phần là lỗi của cậu, cậu cũng tìm chủ đề để nói.

"Nagase, cậu khéo tay thật đấy" Taichi khen ngợi khi thấy Nagase xử lý thức ăn một cách khéo léo.

"Cũng tàm tạm. Bởi vì tớ hay nấu ăn ở nhà mà."

Hành động của Nagase cực kỳ uyển chuyển

"Này. Inaba, cậu làm hơi thô đấy."

Inaba nhanh nhẹn cắt rau củ với âm thanh lớn.

Bỏ mợ. Cậu thẳng thừng quá.

"Taichi..."

Nagase nhìn cậu với cái nhìn quở trách.

Inaba rùng mình. Ngay sau đó, đôi mắt dài mảnh của cô mở rộng.

Ham muốn của cô bị giải phóng à?

Nếu vây thì khá tệ, vì cô đang cầm con dao.

Cậu phải dừng cô nếu có chuyện gì xảy ra, Taichi tự nhắc nhở, trở nên cảnh giác.

"Taichi, đừng khinh thường tôi! Tôi vô đối khi tôi nghiêm túc! Muốn thấy không?"

Inaba tiến lại gần Taichi.

Xét từ sự đột ngột và cơn giận của cô, Taichi có thể chắc chắn cho rằng cô đã bị giải phóng ham muốn. Tuy nhiên, tình trạng của cô bị sao vậy? Nói cô làm thô làm cô giận đến thế này cơ à?

"Iori, cậu nữa. Đừng có kiêu ngạo vì Taichi khen cậu!"

Bất ngờ, cô chuyển sự chú ý sang Nagase.

"G-Gì cơ?"

"Cậu không cần phải giả vờ! Hãy lấy quả chuột dùng cho salad để thi! Xem ai cắt nó nhanh hơn! Tôi không thua đâu! Taichi, nếu tôi thắng, cậu phải thừa nhận cậu sai! Okey, Bắt đầu!"

Hoàn toàn không chú ý đến họ, Inaba bắt đầu cắt dưa chuột.

Cung lúc đó, Fujishima, chịu trách nhiệm nấu cơm, đến kiểm tra.

"Aye. Các cậu thân thiết với nhau nhỉ? Quả nhiên quyết định cho cách cậu chung nhóm là chính xác."

Chính xác chỗ nào? Taichi cãi lại trong đầu.

Cắt được khoảng 3 quả dưa chuột, Inaba đột ngột dừng lại.

Taichi và Nagase quyết định đứng một bên nhìn cô, vì cô đang cầm dao và cắt dưa chuột, nhưng có vẻ giải phóng ham muốn đã kết thúc.

"Tôi đi làm nguội cái đầu tí." Inaba nói, bối rối.

"Cứ tự nhiên" Taichi và Taichi đồng thanh đáp.

Sau đó, Taichi và Nagase làm việc với nhau một lúc.

Lo lắng vì Inaba đã lâu mà không trở về, Taichi quyết định tìm cô.

Cậu đi qua nhiều nhóm đang bận bịu nấu ăn.

"Gọt vỏ cà rốt đi!"

"Cà rốt có vỏ cũng ngon- không nó ngon hơn nếu có vỏ!"

"Yo. Lửa to quá kìa."

"Này. Cháy kìa!"

Dù nhiều người phàn nàn việc của họ mệt mỏi và rắc rối, mọi người có vẻ tận hưởng công việc sau khi họ bắt đầu.

"Inaba đi đâu rồi nhỉ? Oh."

Cậu thấy Kiriyama và Aoki ở phía trước.

Họ trông vui vẻ và hớn hở với các bạn cùng lớp.

Ngay lúc đó, Aoki vẫn tay gọi Kiriyama.

Với khuôn mặt háo hức, Kiriyama bước từ từ về phía Aoki.

Aoki ra dáng muốn nói gì đó bí mật, và đáp lại, Kiriyama vén tóc ra phía sau tai và đưa tai về phía Aoki.

Hành động của cô quá tự nhiên không hề có chút do dự nào.

Aoki cúi thấp người nói thầm với Kiriyama ở khoảng cách cực gần.

Kiriyama không cảm thấy chút ghê tởm nào, lắng nghe Aoki nói, cô nhìn Aoki, cậu nhìn lại cô, và họ bật cười.

Nếu ai chứng kiến cảnh nảy, họ sẽ chẳng bao giờ nghĩ Kiriyama sợ con trai.

Họ chỉ có thể thấy kết nối tinh cảm lẫn nhau giữa Kiriyama và Aoki.

Nghĩ rằng không nên làm phiền họ, Taichi không tới hỏi họ về Inaba.

Dù cậu đi hết mọi nơi, Taichi vẫn không tìm thấy được Inaba. Không còn cách nào, Taichi phải quay về vị trí của cậu, chỉ để thấy Inaba đã trở về. Oh, cậu hy vọng họ thông báo cậu sớm hơn.

"Xin lỗi nhé. Điện thoại tớ không có tín hiệu" Nagase xin lỗi.

Inaba không nói gì nhưng cô nhìn Inaba với 'tất cả là lỗi tại cậu' viết trên mặt cô.

"Yaegashi. Cậu giám trốn việc à? Vậy câu sẽ phải ăn phần cơm bị cháy nhé. Oh, tôi không nói về cơm cháy[note481]. đâu. Cơm cháy sẽ chia đều cho mọi người."

Taichi bị Fujishima trách mắng và còn phải chịu trách nhiệm cho sự thất bại của nhóm cậu.

So với các nhóm khác đã gần hoàn thành, nhóm Taichi vẫn còn chưa bắt đầu.

"Sắp xong rồi, phải không? Fujishima," Watase nói một cách uể oải vì cơn đói.

"Chưa đâu Chờ thêm một chút nữa."

Mặc dù cậu không chắc tại sao, cậu thấy Fujishima cố chấp khác thường trong việc làm cà ry. Cô cho bột cà ry cô đặc biệt làm và còn muốn kiểm soát thời gian nấu một cách chính xác. Cô làm quá điều đáng lẽ chỉ được coi là hoạt động lớp.

"Làm nhanh lên nào, Fujishima."

Nagase cũng bắt đầu thấy mệt và đói.

"Chờ thêm một chút nữa. Chỉ thêm một chút nữa thôi. Giờ phải thêm gia vị cuối cùng..."

Tuy nói thế, Fujishima, không làm gì ngoài nhìn đồng hồ.

Phải kiên nhẫn chờ đợi trong khi đang đói và bị khích thích bởi mùi thức ăn cũng giống như bị tra tấn vậy.

Mặc dù không nói gì, Inaba rõ ràng cũng cực kỳ sốt ruột.

"Okay! Bắt đầu được rồi!" Fujishima cuối cùng cũng tuyên bố cho phép họ bắt đầu.

Bụng hoàn toàn trống rỗng, và cơn đói tới giới hạn, nhóm Taichi lập tức cho cà ry và đĩa.

"Ăn thôi!"

Mọi người bắt đầu ngấu nghiến cơm trộn cà ry.

"Ngon quá!" mọi người kêu lên.

"Gia vị tốt nhất là một cái bụng đói... không, để tôi sửa lại. Đó là tình yêu"

Bỏ câu đùa của Fujishima sang một bên, cà ry ngon đến mức cảm động.

□■□■□

Rồi họ, quanh bàn, cùng nhau ăn cà ry dưới bầy trời trong xanh. Inaba Himeko im lặng lắng nghe Taichi, Iori, Fujishima, và Watase vui vẻ trò chuyện. Nếu ai đó hỏi chuyện cô, Inaba trả lời ngắn gọn rồi tiếp tục nhai món cà ry của cô một cách chậm rãi và tế nhị.

Inaba đứng dậy và rời đi, vì người ăn xong bữa phải đem đĩa của họ lại bàn rửa.

Cà ry mọi người cùng làm ngon bất ngờ- không, nó cực kỳ tuyệt vời.

"Cà ri ngon thật đấy. Inaban," Iori nói, đã rửa xong đĩa của cô, chuẩn bị trở về chỗ ngồi.

"Ừm" Inaba trả lời một cách tự nhiên.

Mặc dù họ có nhiều cơ hội để gặp nhau, điêu có thể đưa họ đến tình huống nguy hiểm, Inaba vẫn miễn cưỡng chịu đựng và đứng lên lần nữa.

Vui mừng, khuôn mặt căng thẳng của Iori dịu lại.

Cô có nụ cười làm cho những người xung quanh ngập chìm trong hạn phúc.

Inaba cảm thấy, từ sâu thẳm trong tim, thật tuyệt vời khi được sống trong không gian đó.

Inaba đặt đĩa lên bàn rửa.

"Này. Inaba! Cậu chảy máu hả?" Taichi hỏi, bất ngờ tới chỗ cô.

"Eh?"

Inaba sửng sốt duỗi tay ra, nhưng không biết cậu nói về chỗ nào.

"Nhìn này. Ở đây!"

Taichi cầm tay cô và quay nó về hướng khác để cô có thể nhìn thấy.

"Ah...”

Máu chảy ra từ vết cắt trên ngón trỏ tay trái của cô. Xảy ra khi nào nhỉ? Inaba không biết.

"Không phải lúc nói 'ah' !"

Taichi vặn vòi nước, kéo tay Inaba và rửa nó.

"Này. Tôi tự làm được, đồ ngốc!"

Inaba nhanh chóng rút tay lại.

"Okay! Cẩn thận đừng để nhiễm trùng đấy."

Cùng lúc đó Watase gọi cậu, nên Taichi rời đi.

Quả là con người bận rộn. Buồn cười thật.

Inaba nhìn chằm chằm vào ngón trỏ của cô. Vết thương trông như thể từ đã lâu, vì giờ máu không còn chảy ra nữa.

Nước đập vào tay cô đáng ra phải lạnh, nhưng ngón tay cô lại thấy nóng lạ thường- đến mức, có lẽ, đủ làm giọt nước trên tay cô bốc hơi.

Ngực cô đau nhói.

[—————————————]

Inaba nhẹ nhàng hôn ngón trỏ.

Ngón tay và cả môi của cô nóng rực, nhiệt độ lớn hơn thân nhiệt của cô.

Cả người cô bắt đầu nóng ran.

Ngực cô đau đến mức làm cô gần như phát điên lên.

Cuối cùng, Inaba nhẹ nhàng chôn sâu cảm xúc trong cô, và với sự nuối tiếc, cô từ từ rời tay khỏi môi.

"Inaban, lẽ nào cậu..."

Tim cô đập mãnh liệt, máu như thể chảy ngược chiều.

Inaba run rẩy quay về phía giọng nói.

Iori đang đứng đó, mở to mắt sững sờ.

Tiếng tim đập trở nên điên cuồng; càng lúc càng khó thở.

Iori đã thấy những gì?

Cô ấy có thể thấy gì ở trong tôi?

Từ lúc nào?

Những câu hỏi vô nghĩa tràn vào trong đầu cô.

Cô biết nó vô nghĩa- vô nghĩa như tên ngốc.

Mặc dù cô như thế này, cô ít nhất, vẫn là người con gái.

Trực giác phụ nữ mánh bảo cô...

Iori lại tiếp tục "Inaban, lẽ nào cậu, với Taichi..."

Lộ rồi.

Dù gì thì, có nhiều điều Làm cho Iori nghĩ như thế. Ví dụ như, sự kiện đầu tiên của hiện tượng này là manh mối rõ ràng.

Inaba giấu lý do cô đè Taichi xuống bằng việc nói nó là do ham muốn tình dục của cô, rằng cô cũng làm tương tự cho dù có là Taichi hay không.

Nhưng, nói thật, cô không thật sự là tương tự với người nào khác.

Iori sắp hoàn tất câu nói.

Một khi cô nói điều đó, không gian mà Inaba cô gắng gìn giữ sẽ tự nó sụp đổ.

Nó, cho đến nay, đang ở trạng thái gần như ly tưởng.

Tại sao?

Cô ghét điều đó. Cô muốn cô ấy dừng lại. Cô không muốn nghe.

Cô không muốn thành hung thủ, kẻ phá hủy nó. Cô muốn tiếp tục bảo vệ nó.

Cho dù cô tin cô không có quyền làm như thế, đó là trụ cột tinh thần duy nhất của cô, và thế nên cô yêu quý nó trong thời gian dài.

Đó là nơi quan trọng với cô.

Cô không muốn mất nó.

Cô không muốn mọi thứ kết thúc.

Cô hy vọng nó sẽ không (kết thúc).

Cô không biết nếu kết thúc thúc thì chuyện gì sẽ xảy ra.

Nên... nên... nên...

Inaba Himeko lập tức bỏ chạy.

Sâu dưới đồi, những câu cao gầy ở khắp mọi nơi. Khi Inaba bước qua những bụi cây, con đường không phải đường cô nên bước, cô tới một nơi với chồng lá khô. Con đường bằng phẳng, và không khó để chạy.

Inaba bỏ qua tiếng gọi cô từ phía sau.

Tất cả cô làm là chạy. Cô chạy thục mạng như thể nghiền vụn những cây ở phía sau cô.

Nếu có chướng ngại phía trước, cô dùng ít bước nhất để tránh nó và tới nơi xa ban đầu nhất có thể.

Cô có thể cảm thấy ai đó đang đuổi theo.

Nhưng Inaba không quay đầu lại. Cô tập trung hoàn toàn về phía trước.

Cô quá bất cẩn, bất cẩn đến mức buồn nôn.

Sao cô lại làm chuyện hấp tấp vậy chứ?

Bởi vì giải phóng ham muốn sao?

Cô cảm thấy cô có nghe 'âm thanh', nhưng cũng có cảm giác rằng cô không nghe thấy gì cả.

Ham muốn tự nó đã là ngu ngốc. Ai đó nghĩ như thế có nghĩa đầu của họ đã có vấn đề rồi.

Cô đã quá bấn cẩn sao. Hay cô yếu đuối hơn cô nghĩ?

Nếu mà cô nhận thức hơn nữa thì...

Cảm xúc này tất cả là do nhất thời các sự kiện này làm cô mất tự chủ.

Thứ tự ưu tiên của cô đã được quyết định.

Hơi thở loạn nhịp.

Cổ khô khốc.

Cô muốn nôn.

Mặt đất dưới chân cô trở nên còn gồ ghề hơn.

Có vài lần Inaba suýt bị vấp ngã.

Cho dù thế, cô vẫn chạy điên cuồng.

Tại sao?

Cô có thể che giấu nó những ngày trước là ngẫu nhiên sao?

Dưới tác động giải phóng ham muốn thì có thể che giấu được không?

«Heartseed» lấy mất nơi mà cô thuộc vê?

Điều quan trọng nhất cô muốn bảo vệ là gì?

Cô may mắn vì có những người bạn tốt bụng cho dù cô có nhân cách kinh tởm.

Nếu nó ở lại thêm một chút... Liệu cơ hội thứ hai có xuất hiên trong cuộc đời cô?

Có lẽ là không. Cô nghĩ không nghĩ là có.

Người như cô tốt hơn nên nhốt mình trong căn phòng tăm tối.

Cô luôn theo đuổi thứ mà cô không xứng đáng.

Cô cũng hiểu được rằng ngày nào đó, vè ngoài mạnh mẽ táo bạo sẽ mục rữa, nhưng cô cảm thấy cô vẫn có thể giữ nó để che phần xấu xí của cô.

Cô luôn có giấc mơ nho nhỏ- rằng nếu cô là con người mạnh mẽ, đáng tin cậy, cô có thể ở cùng với mọi người.

Tuy nhiên, cô cuối cùng nó cũng kết thúc.

Cô cố gắng để giữ mọi thứ như cũ, nhưng một cái lỗ lớn được tạo ra ngoài dự tính của cô. Nước tuôn trào mạnh mẽ từ cái lỗ đó, cô không thể kiểm soát.

Điều quan trọng nhất là được cùng với mọi người.

Mặc dù chỉ là mong ước nhỏ nhoi, đó đã là yêu cầu vô lý đối với cô.

Sao cô còn theo đuổi thứ còn hơn thế nữa?

Cô thật ngu ngốc.

Không phải tham lam chắc chắn sẽ mang lai sự hủy diệt sao?

Nếu cô có thê giữ khoảng cách trong lúc giải phóng ham muốn.... nếu cô có thế ngăn chặn mình mắc lỗi, không bị phát hiện, và giấu đi quá khứ, thì...

Cô càng suy nghĩ thì cảm xúc của cô cũng lớn dần theo. Có một cách, cô hy vọng, để cô có thể vượt qua những điều cô phải chịu bây giờ.

Cho dù như thế, tại sao cô vẫn... tại sao...

Cô phải làm gì nếu không có cách nào sửa chữa mọi thứ về bình thường.

Cố trốn chạy sự sợ hại đè nặng lên cô, Inaba chạy với toàn bộ sức lực.

Cô hy vọng cô có thế chạy tới một nơi không có ai khác.

□■□■□

Chạy trốn. Chạy trốn. Chạy trốn.

Inaba cảm thấy sai lầm của cô có thể được xóa bỏ nếu cô chạy đến một nơi không có kết thúc.

Nhưng điều đó là không thể.

Cô phải đối mặt với hiện tại.

Axit lactic tích tụ trong cô, và phổi cô đau đớn. Inaba, cuối cùng, dừng lại đầu gối gục xuống mặt đất.

Đó là khoảng trống nhỏ, mặc dù hẹp, giũa những cái cây cao.

Không phải đây là nơi không có ai khác sao?

Khi Inaba cố ảo giác, ảo tưởng của cô vỡ tan ngay lập tức.

"Inaban...Inaba...Inaban!"

Mặc dù giọng cô lẫn với tiếng thở không đều, cô ấy vẫn có thể cất tiếng gọi cô.

Có khả năng thể chất kém, Inaba không bao giờ có thể chạy thoát được Iori.

Cô chưa thể quay lại.

Nhìn mặt đất, Inaba tập trung điều hòa lại nhịp thở của mình.

Đầu cô rối tung.

Nên làm gì đây? Chuyện gì sẽ xảy ra? Iori sẽ làm gì? Cô có thể che giấu không? Iori đã phát hiện nó chưa? Cô nên dùng phương pháp nào? Có khả năng thành công không? Có thể? Không?

Nhiều suy nghĩ chồng lẫn lên nhau, không thể ra một dáng hình rõ ràng. Đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng.

Mồ hôi đổ ra như suối, lấy đi nhiệt độ cơ thể cô khi nó bốc hơi.

Trong cơ thể cô nóng và lạnh hòa lẫn với nhau.

Dù là cơ thể hay não bộ của cô, cảm giác lẫn lộn lung tung, không thể thành hình trong thời gian ngắn.

Không đếm xỉa đến sự đấu tranh của cô, thời gian tàn nhẫn trôi, và biến động trong tâm trạng cô dần dịu lại.

Iori cũng bình tĩnh lại.

"Này. "Tại sao,Inaban, tại sao..."

Giọng nói kích động và run rẩy của Iori là âm thanh duy nhất trôi giữa họ.

"Này. Inaban. Lẽ nào cậu... cũng thích... Taichi sao?"

Không. Đưng hỏi. Cô không muốn nghe.

Cô muốn bịt tai lại nhưng cơ thể cô đông cứng, cô không thể ép cơ thể chuyển động.

Không thể quay lại nữa.

Khi Inaba không thể trả lời, tiếng lá nát vụn tiếp cận cô.

Một bàn tay đặt lên vai cô, ép cô quay đầu lại.

Khuôn mặt Iori rơi vào tầm nhìn mờ nhạt của cô.

Iori, ban đầu đang khóc, trở nên sốc khi thấy khuôn mặt Inaba.

Cô trông như thế nào? Inaba thậm chí chẳng muốn tưởng tượng.

"Tại sao?" Iori lại lẩm bẩm và lùi lại vài bước, trước khi ngã bệt xuống đất.

"Có phải vì cậu luôn muốn Taichi và tớ ở cùng nhau? Không phải đó là điều cậu luôn nói với tớ sao? Tại sao?"

Iori ôm trán, không biết biểu cảm như thế nào.

"Tất nhiên tớ biết cậu cũng 'thích' Taichi... nhưng 'thích' đó khác 'thích' giữa bạn bè?

Tầm nhìn cô biến dạng; cô gần như thốt ra tiếng khóc.

"Vậy tại sao cậu cố tình muốn ghép Taichi với tớ? Cậu định tặng cậu ấy cho tớ sao?"

Khi Iori nói , Inaba chỉ lắc đầu phủ nhận.

Inaba không nghĩ đến chuyện tặng như Iori nói. Cô chỉ muốn hai người họ được cùng nhau. Đó là điều cô quyết định từ đầu.

"Nếu cậu định tặng cậu ấy cho tớ, vậy tại sao cậu lại có nét mặt đau đơn đến thế?"

Cô trông giống như đang chịu đau đớn tột cùng sao? Hẳn là thế.

Nó đau. Thật sự rất đau.

Lúc đó, giọng Iori đột nhiên ngừng lại.

Rồi, cô đột ngột đứng lên.

"Cái quái gì thế! Giải thích rõ ràng ngay đi, Inaba Himeko!"

Iori đột nhiên chuyển sang tức giận. Ngọn lửa giận dữ bùng cháy trong mắt cô.

Cho dù thê nào, điều này quá đột ngột. Oh, ham muốn của cô bị giải phóng à?

Tuy nhiên, nghĩ về điều này là vô ích. Cho dù chuyện gì xảy ra, con người đang đứng trước cô bây giờ là Nagase Iori.

"Cái quái gì thế! Cái quái gì thế! Cái quái gì thế hả?"

Ahah. Thế giới mà cô muốn bảo về từ từ vỡ vụn.

"Nếu cậu không giải thích rõ ràng bây giờ, chúng ta không bạn bè gì nữa!"

Dừng lại. Đừng làm như thế.

Cô ấy không thể chịu nổi nữa.

"Bởi... bởi vì nếu tớ không làm thế, năm người chúng ta không thể bên nhau nữa..."

Khi Inaba bắt đầu nói cô nhận ra rằng cô đang khóc một cách khó coi.

Giọt nước mắt lăn dài trên má cô.

"Tại sao chúng ta không thể bên nhau?"

BỊ yêu cầu câu trả lời, Inaba, thổn thức, cố ép ra vài lời, "đó là bởi nếu nam nữ phát triển mối quan hệ kỳ lạ như tình yêu... xung đột sẽ xảy ra... và thậm chí gây ra sự phá hủy tình bạn!"

Inaba không chắc chuyện gì thật sự sẽ xảy ra. Cô chưa từng thích ai đó trước đây, và chưa bao giờ có tình bạn sâu đậm với người nào khác. Cô không tin bất kỳ người nào khác trước đây.

Đó là bởi đến giờ cô luôn cô độc.

"Aoki thích Yui, và Yui có vẻ cũng có cảm xúc với cậu ấy. Iori, cậu muốn có người hỗ trợ cậu; và Taichi làm việc đó. Vậy mọi thứ đều tuyệt nếu cậu có thể cặp với Taichi sao?"

Nếu điều đó xảy ra, thì 5 người họ có thể ở cùng nhau, và cô có thể bảo vệ nơi quan trọng đó.

Inaba rất yêu quý được ở cùng với 4 người họ. Cô rất yêu quí nơi mà họ cùng nhau tạo ra.

"Cậu đang nói cái vớ vẩn gì thế? Cậu bị đần à!? Làm sao mà mọi sẽ tuyệt được chứ? Tớ không thể tin nổi rằng cậu, Inaba Himeko, có thể nghĩ điều gì ngu ngốc như thế!"

Iori kích động hét, bộc lộ cảm xúc của cô, trong Inaba có gì đó bùng nổ.

Cảm xúc mà cô giấu kín đến giờ sắp lấp đầy cô và trào ra.

Inaba không còn muốn dừng chúng lại nữa.

"Tớ đã từng cô độc! Tớ đã từng cô độc rất lâu! Nhưng từ khi vào cao trung, tớ gặp người tớ có thể gọi là bạn, nên, cho dù thế nào, tớ không muốn mất họ! Và, tớ không hề biết phải làm thế nào!"

Cô cảm thấy cô đơn trong thời gian dài.

Nhưng rồi, cô không còn cô độc nữa.

Khi cô biết được cảm giác khi sự cô độc rời bỏ cô, cô trở nên sợ hãi việc lần nữa cô độc.

Lập tức đông cứng, Iori nhìn Inaba, chớp mắt liên tục.

Rồi, sau khi cảm xúc lắng xuống, cô hét vào Inaba,với đôi mắt rộng và sắc, "Tớ không quan tâm chuyện đó! Nếu cậu thấy cô đơn thì hãy nói ra! Nếu cậu sợ hãi hay lo lắng sẽ mất mọi thứ, thì cứ nói ra! Không phải ai cũng sắc bén như cậu đâu! Nếu cậu muốn những người tối dạ hiểu cảm xúc của cậu, hãy nói ra! Cho dù cậu có thể cảm thấy ngượng và bối rối, cậu vẫn phải nói nó ra!"

Nhưng cô nói như thế nào?

Cô không thể để người khác biết điểm yếu của mình được.

Cô phải là Inaba Himeko mãnh mẽ, tài giỏi, nếu không người khác không coi cô là cần thiết.

Cô cũng không thể tạo ra nơi mà cô thuộc về.

"Tại sao cậu làm điều ngu ngốc thế mà không nói gì hả?

"Vậy thì, nói đi tớ nên làm gì đây!"

"Không phải làm gì cũng được mà, phải không!?" Iori hét, tóc cô rối tung.

"Làm sao... làm sao tớ có thể làm như vậy chứ!? Người như tớ thật vô ích, thật kém cỏi, thật rác rưởi..."

Người như tôi...

"Dừng nói 'người như tớ' lại! Dừng nói với bản thân cậu!"

"Vậy thì tớ có thể làm sao? Tớ không phải người tốt như các cậu!"

"Nếu không, vậy tớ, người yêu quí Inaba Himeko nhất, phải làm sao đây!"

Nghe Iori nói thế, Inaba vô thức ngừng hơi thở; cô có lẽ quên cả hô hấp.

Cô chỉ có thể nghe giọng nói hổn hển kích động của Iori.

"Tớ yêu cậu nhất, Inaban! Tớ thật sự yêu cậu! Nếu cậu không hiểu, tớ sẽ nói cho đến khi cậu hiểu! Không chỉ có tớ mọi người đều yêu cậu!"

Liệu tôi có thể nhận lấy lời yêu thương của họ được hay không?

Chuyện đó... Nhưng mà...

"Người mà cậu yêu quí là Inaba Himeko giả mạo, mạnh mẽ và tài giỏi. Cô ta khác với tớ, yếu đuối và xấu xí."

"Tớ yêu Inaba, cho dù cậu có ảm đạm thế nào chăng nữa! Không, không, Inaban. Inaba Himeko là người tốt hơn Inaban nghĩ... không, không phải thể. Như thế cũng không phải."

Iori mãnh mẽ lắc đầu. Cuộc nói chuyện này, Inaba có cảm giác rằng cảm xúc bùng nổ của Iori đang đổ xuống cô.

"Con người không thể chia làm tốt và xấu được. Con người không thể chia theo hệ thống đơn giản như thế được, Inaban. Tớ khác gì cậu? Không phải chúng ta giống nhau sao? Chúng ta là như nhau, Inaban! TIn tớ đi! Nếu... nếu với cậu trông tớ là người tốt, vậy hãy tin điều người tốt này nói đi!"

Iori lặp lại để nhấn mạnh rằng Inaba cũng giống như cô.

Đó là điều từ thâm tâm cô tin tưởng.

Đó không chỉ đơn thuần là lời lịch sự để cô cảm thấy tốt hơn, vì cô ấy đang trong tình trạng giải phóng ham muốn.

Sắp sửa đến lúc...

Họ gần được rồi...

"Không sao đâu, Inaban! Cho dù cậu không cố gắng, tớ vẫn là bạn của cậu! Không, 'bạn của cậu' nghe lạ lắm. Tớ nên nói, tớ sẽ mãi mãi là bạn của cậu! Làm ơn, hãy để tớ làm bạn cậu nhé!"

Cô thử cũng chẳng mất gì, phải không?

"Ahah. Tớ, thật ra, tớ... tớ luôn muốn có ai đó nói thế với tớ.."

Nước mắt tự nhiên chảy ra cùng với lời của cô.

Cô có là Inaba Himeko mạnh mẽ hay không cũng không sao. Cô có là Inaba Himeko đáng tin cậy hay không cũng không sao. Cho dù cô là Inaba Himeko yếu đuối kém cỏi cũng được.

Vẫn có những người yêu quí cô như thế.

Nó không liên qua đến việc cô tin tưởng người khác hay cho họ thấy con người thực của cô?

Cô có thể tiếp tục thân thiết với họ bằng con người thực của cô, phải không?

Thật tuyệt khi cuối cùng có thể nghĩ như thế.

"Cảm ơn."

Cảm giác biết ơn trào ra từ sậu tận trong tim cô.

Cô có lẽ đã khao khát từ rất lâu rằng ai đó sẵn sàng nói yêu quí cô với cảm xúc mạnh mẽ như thế.

Cô không còn mong ước gì nữa.

Có ai đó nói điều đó với cô là đủ.

"Cảm ơn cậu, Iori, vì nói những điều đó với tớ, cho dù sự vô dụng của tớ. Nhưng mọi thứ đã quá trễ rồi. Nhìn chúng ta đã làm gì kìa. Chẳng còn cách nào để mọi thứ trở lại như cũ. Sự tồn tại của tớ chỉ làm cản trở quan hệ của cậu với Taichi mà thôi. Hơn nữa, tớ không muốn phá hủy mối quan hệ bên trong các thành viên clb, nên tớ... không thể về phòng clb..."

Nước mắt đã ngừng chảy mà cô không hay biết.

"Tại sao?" Iori hỏi.

Mắt cô nhìn xuyên qua Inaba.

Giải phóng ham muốn vẫn chưa kết thúc sao?

Cơ thể Inaba run rẩy, và cô lại bắt đầu "Bởi vì bầu không khí sẽ ngượng ngùng và chúng ta không thể đối xử với người khác như trước dây nữa."

"Tại sao lại trở nên như thế?"

Một giọng nói lại lùng và đáng sợ.

Iori tiếp tục, "Không, ý tớ là trước đó kia. Khi cậu nói rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp nếu Aoki và Yui thành một cặp và tớ và Taichi thành một cặp. Nhưng, không phải cậu thành một cặp với Taichi cũng tốt sao? Tại sao cậu không làm thế?"

"Không. Bởi vì tớ nghĩ làm thế là tốt... cậu hợp với Taichi hơn. Các cậu giống như một cặp trời sinh vậy. Hơn nữa, cảm xúc tớ dành cho Taichi cũng đã từng không mạnh mẽ. Ah, không, bây ngờ cũng thế..."

"Tại sao đến nước này rồi cậu vẫn phải nói dối bản thân thế hả? Iori hét với giọng như thể máu sẽ phun ra từ cổ của cô vậy.

"Nói dối gì.. Tớ không..."

"Mặc dù tớ nghĩ như thế là ngu ngốc, cậu vẫn muốn cố gắng hết sức bảo mối quan hệ giữa 5 người chúng ta à? Cậu nghĩ nó quan trọng hơn mọi thứ khác sao?"

Đúng vậy. Đúng là như vậy.

"Nhưng cho dù cậu biết mối quan hệ sẽ sụp đổ, cậu vẫn thích Taichi- đến mức cậu không chịu nổi, phải không? Nếu không cậu không bị trong tình huống như thế này!" Iori hét, làm quấy động nỗi đau buồn trong ngực Inaba.

Cảm xúc này của cô. Suy nghĩ này của cô. Nỗi đau gần như làm rạn vỡ ngực cô...

"Khi cậu muốn hai điều, và khi cậu chọn một thứ thì sẽ mất thứ còn lại, cậu sẽ chọn gì, Inaba Himeko?"

Bị áp đảo bởi giọng nói mạnh mẽ của Iori, Inaba trả lời theo phản xạ "Tớ chắc chắn chọn điều thật sự quan trọng."

Không! Inaba Himeko, cậu nên muốn có cả hai!"

Vì la hét quá mức, giọng Iori trở nên khàn khàn. Mặc dù cổ cô có vẻ rất đau, Iori vẫn hét. Tất cả là cho Inaba Himeko.

"Nếu là cậu, cậu có thể làm được! Nếu là cậu, cậu có thể cướp đi người con trai mà bạn cậu yêu, nhưng, đồng thời, xua tan bầu không khí ngượng nghịu và kết thúc mọi thứ tốt đẹp! Một khi cậu quyết định làm gì, cậu sẽ làm việc đó! Dù cậu đang trong bi kịch đến thế nào, cậu không từ bỏ dễ dàng; cậu không bao giờ bỏ cuộc!" Đó Inaba Himeko. Đó Inaba Himeko thật sự. Kiêu căng, độc ác nhưng với vẻ ngoài lịch thiệp, điều khiển người khác cho lợi ích riêng của mình, sẵn sàng làm mọi thứ để biến điều cô nói thành sự thật... đó là Inaba Himeko thật sự!"

Inaba Himeko là người như thế nào?

Koko 2 00289-1-

Inaba Himeko muốn trở thành người như thế nào?

"Hơn nữa, cho dù cậu không làm thế..."

Iori dừng một lúc, hít sâu vào, và đẩy không khí ra bằng toàn bộ cơ thể như đó là điều cuối cùng cô nói "Tinh bàn giữa Nagase Iori và Inaba Himeko không bị phá hủy vì giành người con trai họ yêu đâu!"

Rồi Iori hít thở sâu, và thêm vào với khuôn mặt bình thản, "Tớ tin tình bạn của chúng ta không mỏng manh như thế. Nên, Inaban, cậu không cần phải lo về điều đó. Trở về phòng clb đi! Không sao đâu."

Nước mắt đáng ra đã dừng gần như tuôn ra trở lại, nhưng Inaba cố gắng ngăn chặn nó.

Cô cắn môi, sịt mũi, ngước mặt lên, và lau nước mắt đã tích tụ ở khóe mắt.

Cô yếu đuối đến vô vọng. Cô luôn tỏ ra kiêu căng để che giấu nó.

Cô che giấu nó hết lần này đến lần khác, nhưng cô không thể giấu nó cho đến cùng.

Cô luôn tin rằng cô là con người vô dụng.

Cô thiếu tự tin vào bản thân.

Cô ghét bản thân mình.

Nhưng có người sẵn sàng nói thích cô cho dù tích cách của cô như thế.

Có người sẵn sàng kích lệ cô.

Có lẽ Iori không có lợi gì khi nói thế, như cô vẫn nói.

Iori thật mạnh mẽ. Inaba đã đánh giá thấp cô ấy.

Inaba muốn trở nên mạnh mẽ như Iori.

Mạnh mẽ không chỉ ở vẻ ngoài mà còn trong tâm hồn nữa.

Đó là người cô muốn trở thành.

Cho nên, Inaba, di chuyển đôi chân loạng choạng của cô, tự mình đứng dậy, không nhờ đến sự giúp đỡ của ai khác. Cô đứng chắc chắn trên mặt đất, thẳng lưng, tay đặt trên hông, và bắt đầu nói với người đã nói rằng thích cô.

"Okay! Hiểu rồi! Tớ không quan tâm đâu nếu cậu hối hận! Đừng khinh thường tớ! Nếu cậu đã nói thế, thì tớ sẽ chiến thắng một cách hoàn hảo: cố gắng hết sức và đánh bại cậu hoàn toàn và không để lại hậu quả gì !"

Cô gần như bật khóc khi cô nói diều đó. Lời của cô vụng về, nhưng cô vẫn xoay xở được cho đến cuối và không rời mắt khỏi Iori. Nhìn chằm chằm vào Iori, tình địch, đồng chí, và cũng là bạn thân nhất của cô.

Với tấm lưng ưỡn thẳng, Iori nhìn Inaba và nghe cô nói. Cô dịu dàng nở nụ cười như đóa hoa đang nở.

Nụ cười lôi cuốn đến mức, dù là phụ nữ, Inaba suýt phải lòng cô ấy.

"Chuyện gì ra chuyện đó, Inaban. Tó không định chấp nhận thất bại và tặng cậu ấy cho cậu đâu! Hay tớ nên nới, cậu thật sự nghĩ cậu có thể thắng được tớ sao?"

Nói thế, Iori cười như đứa trẻ kiêu ngạo.

Inaba cùng cười với cô. Bao lâu rồi từ khi cô có nụ cười như thế?

"Có nhiều cách để chiến thắng cô gái mà chiến thuật chỉ có mỗi khuôn mặt dễ thương," Inaba trả lời.

"Cậu ác qua," Iori nói, mỉm cười.

"Nhưng nếu tớ thật sự thua cậu, tớ sẽ cố hết sức ngăn sự ngượng nghịu, đặc biệt là ít gây rắc rối cho Taichi."

Cô có thể làm được. Nếu là cô, cô có thể làm được. Cho họ thấy nó, điều cô có thể làm.

Nên cô phải trở nên tham lam.

Cô phải nó lên điều cô muốn và nghĩ cách đạt được nó.

"Cảm ơn! Tớ cũng sẽ cố hết sức."

Bây giờ là lần đầu tiên sự bồn chồn trong cô dịu lại từ lúc hiện tượng giải phóng ham muốn bắt đầu.

Sự bồn chồn cô từng có bởi vì cô sợ hãi cô sẽ mắc vào rắc rối nếu cô bất cẩn.

"Nhân tiện, Iori, cậu thật tuyệt vời."

Điều này thực sự ngạc nhiên, mặc dù cô không chắc thời điểm giải phóng ham muốn bắt đầu và kết thúc.

Iori trông như thể cô không nghĩ rằng cô sẽ nói thế và rơi và suy tư. Rồi, cô chầm chậm nói "Đó là... 'tớ' sao?"

"Ai biết? Nhưng từ những gì cậu vừa nói, có vẻ đó là những lời từ sâu trong tim cậu, Iori."

Iori nở nụ cười và chậm rãi gật đầu tán thành.

"Ah. Tiện thể, ham muốn của tớ bị giải phóng lúc nào thế? Và kết thúc khi nào?"

Iori cũng có sự đau khổ của cô. Mặc dù cô có một mặt mạnh mẽ, cô về bản chất là người dễ xao động.

"Cô, Inaba, ngày nào đó phải làm gì đó cho Iori", Inaba nghĩ.

Ngay tại lúc đó...

Iori đứng trước mặt cô bỗng mất đi biểu cảm.

Người bình thường không có nét mặt như thế.

Bình thường, nét mặt kiểu đó chỉ xuất hiện trên Gotou Ryuusen.

"Tôi nói trước: làm ơn đùng hiểu nhầm tôi..." «Heartseed» nói, hiện giờ lấy vẻ ngoài của Nagase Iori.

"Đừng có đùa nữa. Ngươi định làm gì?"

Inaba không thấy tận mắt trước đây, nhưng cô nghe từ Taichi rằng «Heartseed» nhập và cơ thể Iori và nhảy xuống sông, làm đe dọa đến tính mạng Iori.

"Eh. Tôi đang nói thật thôi. Tôi không định tới đây, nhưng... nói sao nhở... tôi nghĩ sẽ thú vị hơn nếu nói cho cô... điều chỉnh: nó sẽ 'tốt hơn'..."

"Tôi không hiểu ngươi đang nói về cái gì."

Mạch máu trong não cô sắp sửa nổ tung bất cứ lúc nào.

"Không có gì nhiều đâu, thật đó. Tôi chỉ muốn mọi việc thêm thú vị thôi. Kỳ lạ, nó nghe như thể tôi không giải thích gì cả à? Thôi bỏ đi. Chẳng khác gì đâu. Thôi quay trở về vấn đề khi nãy. Yaegashi tự cậu ta rơi xuống chỗ đó."

Đầu óc cô trở nên hoàn toàn trống rỗng.

"Tôi thật sự chẳng làm gì cả. Chuyện là thế đó. Cái thứ gì vậy? Tên ngốc thích hy sinh bản thân? Thật là dũng cảm. Nếu tôi là cậu ta, tôi sẽ xem xét cẩn thận tôi sẽ phải trải qua những gì trước khi làm bất kỳ chuyện gì, nhưng Yaegashi rõ ràng sẽ không... ah."

Inaba chạy vụt đi.

Cô dùng toàn bộ sức lực để trở lại con đường ban nãy.

Để Iori ở lại có sao không? Suy nghĩ đó nhảy vào đầu cô, dù cô không thật sự quan tâm. Mặc dù cô thấy khó chịu khi tin lời gã đó, nhưng hắn ta chẳng cần gì phải thù địch hay ác ý với họ. Hắn chỉ muốn làm mọi thứ thêm "thú vị". Hơn nữa hắn có vẻ có hứng thú với họ, nên Iori không chết ngay lúc đó.

Tuy nhiên, Taichi làm sao vậy?

Cậu ta thật sự là tên ngốc- tên ngốc chinh gốc. Cậu ta sẵn sàng làm mọi thứ để giúp người khác. Nếu ham muốn của cậu ta bị giải phóng, cậu ta sẽ làm gì?

Khi nghe hắn ta nói, "rơi xuống đó", Inaba đột nhiên nghĩ tới chỗ đó.

Có một vách đá bên dưới.

Đồng thời, cô nhớ lại lời cô đã từng nói.

"Lần này cậu thật sự sẽ chết đó?"

Mặc dù không chắc chuyện gì xảy ra với Taichi, cô biết Taichi sẽ làm với lý do không thể hiểu được.

Nên Inaba dùng toàn bộ sức lực để chạy.

Phổi cô đau, ngực cô đau, cổ cô đau, chân cô đau. Khi cô vấp ngã, cách tay bị đập xuống mặt đất, đau.

Mặc dù cô từng hỏi bản thân tại sao cô cố hết sức để chạy, chân cô đơn giản là không thể dừng lại.

Cô không biết cô đang ở đâu. Thậm chí cô có đang đi đúng đường hay không cũng là bí ẩn. Nếu cô tính toán đến hiệu suất và sự tin cậy, cô nên thỉnh thoảng dừng lại và nhìn xung quanh- đó là điều bộ não bình tĩnh và vững chắc của cô nói với cô.

Cho dù thế, chân cô không thể dừng lại. Inaba dùng đôi chân đau nhức liên tục tiến tới.

Bao phủ với trầy xước và thâm tím, cô tưởng tượng cô trông thật thảm hại đến khó coi. Cô chắc hẳn trong như thể con ngốc chạy với những chuyển động thô thiển. Nếu ai đó thấy cô, họ chắc hẳn sẽ cười.

Thật khó coi. Thật xấu hổ. Cô thật sự muốn dừng lại ngay và từ từ bình tĩnh tiến lên. Cô không muốn bị xem là tên ngốc, bị coi thường, hoặc có ấn tượng là một kẻ yếu đuối. Cô hy vọng người khác coi cô là con người mạnh mẽ.

Nhiều xúc cảm khác nhau ập vào cô, nhưng tất cả chúng ngay lập tức biến mất.

Quan tâm vẻ bề ngoài thì được gì? Những kẻ muốn cười cứ để họ cười. ĐIều duy nhất cô quan tâm là để sự thôi thúc này đẩy cô tiến tới. Cô sẽ thành thật đối mặt với ham muốn của mình! "Thành thật đổi mặt" cũng là điều cô muốn nói với bạn của cô.

Khi cô chạy, khoảng cách giữa các cây càng trở nên hỗn độn. Cô có thể thấy ánh sáng ở phía trước và nghe thấy tiếng người.

Khi chạy tới, chân Inaba đột ngột dừng lại.

Hơi thở hỗn loạn và ồn ào, và tiếng tim đập cực kỳ lớn.

Chuyện gì đã xảy ra? Bản thân cô cũng không biết. Như thể chân cô mọc rễ, cô không thể di chuyển lấy 1cm.

Cô sợ hãi sao? Đúng thế, cô sợ hãi. Cô sợ rằng khi cô chạy tới đây với toàn bộ sức lực, không ai cần sức mạnh của cô. Cô sợ rằng có lẽ cô đã bị bỏ rơi.

Cô cũng sợ rằng người khác có lẽ bây giờ người khác, và hình tượng của cô trong họ sẽ thay đổi. Hình tượng cô cô gắng gìn giữ có thể đổ sập và bị coi thường và bị dẫm đạp.

Cô có thế bị coi là vô ích và thừa thãi.

Và có lẽ Taichi không cần cô giúp cho dù cô muốn.

"Chúng không gì ngoài cái cớ."

Cô lại cố tìm cái cớ, giả tạo ra lý do để lừa dối bản thân.

Cô đã chạy trốn đến tận bây giờ và vẫn chưa đệ lộ cô chân thực. Cho dù khi cô bị đâu, cô sẽ nghĩ cô chỉ đau bên ngoài, nên cô không để tâm. Cô đã che giấu quá khứ trong thời gian dài.

Tuy nhiên, điều đó cũng có nghĩa cô không bao giờ có thể theo đuổi điều cô thực sự mong muốn nhất.

Đó là lý do bây giờ cô thành thật đối mặt với bản thân.

Cô phải tự tin vào bản thân cho người mà cô yêu.

Nên, nên, nên...

Inaba chạy vụt tới.

Căng thẳng tích tụ, chân cô mệt mỏi run rẩy; đầu gối không còn nghe lời cô nữa, nhưng cô tiến bước.

Độ sáng dần dần tăng, và âm thanh cũng rõ ràng hơn.

Cắn môi, Inaba hít thở sâu bằng mũi.

Inaba nhìn xung quanh, thấy mọi người, đã dọn dẹp xong bữa trưa, đang chơi bóng. Ai đó nhìn thấy cô và chỉ.

Rồi, cô nhìn thấy Yaegashi nằm trên ghế dài yếu đuối và mệt mỏi.

Bình luận (0)Facebook