Chương 02a
Độ dài 4,242 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-29 05:50:36
Không biết có phải vì thiếu ngủ hay không, mà cảm thấy cuộc gặp hôm qua như là một giấc mơ.
Sáng sớm rời khỏi giường hoảng hốt không biết hôm nay là thứ mấy.
À, mà không thể nói hôm qua, phải là rạng sáng nay mới phải.
Xem ra tôi tỉnh táo rồi.
Bởi vì công việc, mới có cơ hội gặp mặt.
Không ngờ khi gặp mặt, lại hoàn toàn không nói tới công việc.
Mở mail, thấy thư em gửi tới:
“Rất cảm ơn anh đã đồng ý đảm nhiệm vị trí cố vấn trong dự án này. Trước mắt đã có thêm vài người cũng có nhiều kinh nghiệm thực tế giống như anh vậy đồng ý giúp đỡ. Mong là trong dự án này chúng ta sẽ hỗ trợ lẫn nhau, cũng mong anh giúp đỡ nhiều, hy vọng được anh chỉ giáo.”
Vậy thôi hả???
Không có file đính kèm, cũng không có nội dung nào khác, hơn nữa thời gian gửi chắc là rạng sáng lúc em vừa về tới nhà.
Xem ra em không chỉ có trở ngại trong ngôn ngữ nói hay biểu cảm gương mặt mà còn trở ngại trong ngôn ngữ viết nữa!
Vậy mà lúc mời thấy thư tới, trong lòng còn hy vọng em sẽ đồng ý “biểu lộ” thêm chút gì nữa.
Nhưng mà nghĩ lại tôi không thể kỳ vọng quá nhiều, làm sao cọp hung dữ có thể biến thành chú thỏ hiền lành được chứ.
Dù là cũng qua mấy chục năm rồi.
“Chỉ giáo thì không dám. Chỉ mong sau này cách chúng ta trao đổi với nhau có thể không cần khách khí như vậy.”
Tôi trả lời thư. Chỉ viết có vậy.
Lúc sắp tan làm, nhận được tin nhắn Line của cô ấy:
“Anh không thích em khách sáo hả?”
“Em là khách sáo quá mức. Có cảm giác không quen.”
“Thì ra là anh thích em không khách sáo. Vậy thôi, chúng ta không cần liên lạc nữa.”
“Ơ?”
“Đây là cách em không khách sáo.”
“Em hiểu lầm rồi. Ý anh là giữa chúng ta không cần phải khách sáo.”
“Anh mới hiểu lầm đó. Thành ý của em mà anh nghĩ là khách sáo”
“Xin em bớt giận. Đừng có hở một chút là đòi không liên lạc nữa.”
“Em không có giận. Chỉ là anh thích thì chiều thôi”
“Em chiều theo ý anh hả?”
“Đương nhiên chiều ý anh. Anh thích không khách sáo thì em không khách sáo.”
“Hay quá. Vậy giờ ý anh là muốn chúng ta ra ngoài ăn tối. Chiều ý anh đi.”
Chờ mấy phút, vẫn là “seen”, không thấy trả lời.
“Em vẫn đang suy nghĩ xem đi ăn ở đâu sao” Tôi nhắn tiếp.
“Nghĩ cái này làm gì?”
“Em không phải nói theo ý anh sao? Anh vừa nói là muốn ra ngoài ăn tối đó.”
“Đó là anh mời lịch sự khách khí thôi. Không phải ý của anh.”
“Tại sao em cứ vô lý không phân biệt phải trái như vậy?”
“Nếu như cảm thấy em vô lý, vậy thì không cần liên lạc nữa.”
“Ơ em nói chuyện rất có tình có lý.”
Lại là “seen” mà không trả lời. Chờ thêm 20 phút nữa quyết định lái xe về nhà.
Mới vừa lên xe lại liếc nhìn di động một cái, vẫn không có tin mới.
Không nhịn được gọi cho em, cũng không nghe máy.
5 phút sau dừng đèn đỏ gọi cho em, kết quả cũng vậy.
Hic, lần sau phải trả lời cho thật cẩn thận mới được.
Nhưng mà hình như có cẩn thận cỡ nào cũng sẽ dẫm phải mìn, không chừng đã không còn cơ hội cẩn thận nữa.
Bởi vì làm gì có “sau này” nữa.
Tâm trạng bực bội muốn phát tiết, cần phải lái xe cẩn thận, nếu không lúc thấy xe chạy loạn xạ phía trước thì tôi cũng không thèm đạp thắng.
Không ngờ điện thoại vang lên. Là em gọi lại.
"Anh biết quán Âu Bao Tử Vương không?"
"Không biết. Chi vậy?"
"Em muốn tới đó ăn mì Ý. Em thích ăn mì Ý nhất."
"Em thích ăn mì Ý nhất? Sao anh lại không biết chuyện này?"
"Cái này rất bình thường. Liên quan tới sở thích của em, anh luôn luôn không biết."
"Này, đừng nói như vậy."
"Nếu như anh không thích nghe, vậy em không nói."
"Anh rất thích nghe."
"Nhưng em không muốn nói nữa."
Sau đó cả hai cùng im bặt, chỉ nghe tiếng thở, được chừng năm giây tôi mở miệng:
"Em đi ăn một mình à?"
"Nói nhảm."
"Đi một mình là nói nhảm, hay đi cùng với người khác mới là nói nhảm?"
"Đáp án 1."
"Vậy anh cũng có thể đi ăn chứ?"
"Anh mấy chục tuổi đầu rồi, muốn đi ăn ở đâu em cản được à?"
"Tốt. Vậy anh cũng đi."
"Em bây giờ phải lái xe, hai mươi phút sau gặp."
Tắt điện thoại, lên mạng tra địa chỉ quán ăn đó, đoán chừng từ vị trí của tôi bây giờ tới đó chỉ cần mươi phút.
Thế nhưng từ chỗ làm của em lái xe đi, hẳn là phải đến nửa tiếng.
Đối với việc ước lượng thời gian để tới một nơi nào đó, em lúc nào cũng đoán ít hơn.
Điểm ấy của em tôi hiểu quá rõ, bởi vì cái tính này mà trước kia thường phải đợi em lâu hơn một chút.
A? Những chi tiết này tôi đều nhớ, nhưng tại sao em thích ăn mì Ý, rõ ràng như vậy, tôi lại một chút ký ức cũng không có?
Tôi thuận lợi đến nơi, sau khi đậu xe xong liền đợi em trước cửa tiệm.
Theo ước chừng của em, tôi còn phải đợi khoảng mười phút. Nhưng theo ước chừng của tôi, chí ít phải hai mươi phút.
Quả nhiên hai mươi phút sau điện thoại di động vang lên.
"Anh biết đường Tây Môn đi như thế nào không?" Em hỏi.
"Đường Tây Môn rất dài, em ở chỗ nào rồi?"
"Em ở trước đầu đường."
"Trước đầu đường rất dài, em đại khái ở chỗ nào?
"Anh cái gì đều nói rất dài, có cái gì ngắn không hả?"
"Có. Giống như nhân sinh, còn có tình yêu cũng vậy."
"Nói chuyện đàng hoàng đi, em suýt chút đụng xe rồi."
"Lái xe cẩn thận. Em ở trước đầu đường là hướng đông hay hướng tây?"
"Nếu như em biết còn hỏi anh à."
"Hay em dùng GPS hướng dẫn cho rồi đi?"
"Em không muốn để GPS điều khiển phương hướng của mình."
"Nhưng em hoàn toàn mù đường còn gì."
"Em biết rồi. Chờ một chút, em nhìn thấy giao lộ Tây Môn, muốn rẽ phải hay là qua trái?"
"Nếu như anh biết còn đợi em hỏi à."
"Nhanh! Rẽ phải hay là qua trái?"
"Rẽ phải."
"Tốt."
"Ê, anh đoán mò thôi đó."
"Không quan trọng. Dù sao nghe lời anh."
"Em không muốn để GPS điều khiển phương hướng, lại để anh quyết định phương hướng hả?"
"Nếu như anh cảm thấy như vậy không tốt, em có thể đều không nghe lời anh."
"Như vậy rất tốt, nghe lời của anh rất tốt."
"Phương hướng đúng rồi, nhưng còn chưa tới." Em nói.
"Chỉ cần đúng hướng, thì không sợ đường đi bao xa."
"Nhưng anh không phải phương hướng cuộc sống của em."
Haizz, em vẫn có thói quen “tạt nước lạnh”, mười mấy năm qua cũng không thay đổi.
Nhưng trái tim tôi không còn khả năng chịu lạnh được như mười mấy năm trước nữa rồi.
"Vậy anh là phương hướng gì của em?" Tôi hỏi.
"Em không muốn nói."
"Được rồi. Anh tại cửa quán ăn chờ em."
"Ừ. Vậy đi."
Em tắt điện thoại, tôi an tĩnh đợi em, giống như trước đây vậy.
Không nghĩ tới cảm giác chờ đợi em xuất hiện cũng hết sức quen thuộc.
Chúng tôi thật sự đã xa cách mười bốn năm năm tháng rồi sao?
Em từ xa đi tới, mặc một chiếc váy liền màu xanh, hút hết ánh mắt người trong tiệm.
Dù em cứ một mạch đi thẳng tới trước, nhưng ánh mắt không nhìn bên trái thì cũng bên phải, không hề nhìn phía trước.
Trước kia tôi thường nói với em đây là thói quen xấu, em toàn bảo: chờ đụng trúng người ta hãng nói đi.
Nhưng em chưa từng đụng vào người hoặc đồ vật nào hết.
Tôi nhẹ nhàng đi tới trước, trốn sau một cây cột.
Khi em chỉ cách tôi còn ba bước, tôi liền bước sang phải, để em vừa vặn đụng phải.
Em giật nảy mình.
"Đi đường phải nhìn phía trước." Tôi nói.
"Cuộc sống mới cần nhìn về phía trước, đi đường không cần."
"Như vậy nguy hiểm lắm, sẽ đụng vào người khác."
"Chờ đụng trúng người ta mới nói đi."
"Vậy giờ em có thể nói được rồi đó, bởi vì em vừa mới đụng vào anh."
"Là anh đến đụng em."
"Em nên bỏ cái thói quen xấu này đi."
"Đây không phải thói quen của em."
"Nhưng mà mỗi lần anh chờ em, lúc em tới cũng là nhìn trái nhìn phải, không thấy nhìn phía trước."
"Bởi vì em không muốn tiếp xúc ánh mắt với anh."
"Tại sao?"
"Vì không muốn để cho anh thấy dáng vẻ khẩn trương của em."
"Trông thấy anh em sẽ khẩn trương à?"
"Em nói rồi."
Vị trí của em trong lòng tôi là không thể nghi ngờ, suốt mười mấy năm qua tôi thường hình dung thấy em trong đầu mình.
Nhưng có vài lời nói và hành động của em làm tôi nghĩ mãi không thông, bởi vậy luôn cảm thấy hình ảnh của em có chút mơ hồ.
Hôm này từng chút từng chút những điều em để lộ đã khiến hình ảnh của em càng lúc càng rõ ràng hơn.
"Cám ơn em đã tiết lộ."
"Anh rốt cuộc có muốn ăn mì không?"
Tôi mỉm cười, cùng với em đi vào trong tiệm.
Chúng tôi đều gọi mì, một lớn một nhỏ, còn thêm vài món ăn.
Thời gian chờ mì bưng tới, tôi nhìn em đang ngồi đối diện.
Tôi đột nhiên cảm thấy rất xa lạ.
Không phải xa lạ đối với em, mà là với hoàn cảnh hiện tại của tôi và em.
Trong ký ức của tôi chưa từng cùng em ngồi chờ đồ ăn mang lên.
Trong lòng thấy khó chịu, tôi đưa mắt nhìn quanh đánh giá quán ăn này, em thì cúi đầu lướt điện thoại.
"Quán này em thường đến à?"
"Lần đầu tiên tới." Ánh mắt em rời chiếc điện thoại, ngẩng đầu "Em nhìn thấy bài viết "Đài Nam, một trăm quán mì", nên muốn đến ăn thử một chút."
"Quán này cũng trong đó à?"
"Ừ." Nàng nói "Một trăm quán mì đó em ăn thử qua rất ít."
"Vậy trước kia em ăn qua mấy quán rồi?"
"Một quán."
"Nghĩa là có 99 quán chưa từng ăn thử?"
"Nhảm nhí."
"Em thật sự có chướng ngại khi biểu đạt ngôn ngữ." Tôi nói "Người bình thường sẽ nói là mới chỉ ăn qua một quán, mà em lại nói: Ăn qua rất ít."
"Một quán không phải rất ít sao? Chẳng lẽ một quán gọi là rất nhiều sao?"
"Ừ." Tôi cẩn thận từng li từng tí "Em nói rất có lý."
Em không đáp lời, lại cúi đầu xuống điện thoại.
Đúng lúc mì bưng lên, em lại ngẩng đầu lên.
"Lái xe phải cẩn thận, không nên nói điện thoại." Tôi ăn một miếng mì, nói.
"Chúng ta lâu rồi không gặp." Em liếc tôi một cái "Không có chủ đề chung để nói chuyện rất bình thường, anh không cần vắt óc tìm chủ đề."
"Anh vẫn là nên tập trung ăn mì vậy."
Tôi im lặng, lén nhìn dáng vẻ em ăn mì, trông rất tao nhã.
Một số người dùng đũa gắp mì, sẽ có thói quen đưa lên đưa xuống mấy lần, mới cho vào miệng.
Nhưng lúc em gắp mì, sẽ từ tốn đưa thẳng lên miệng, đũa sẽ không đưa lên xuống.
Nếu như mì sợi quá dài thì em cắn đứt, sẽ không dùng đũa lôi kéo hoặc "xuỵt" một tiếng hút vào.
Tôi đột nhiên có cảm giác đây là lần đầu tiên nhìn em ăn mì.
Nhưng không, phải lần đầu mới đúng chứ?
Tôi cố gắng tìm trong trí nhớ tất cả hình ảnh liên quan tới em, nhưng quả thực không tìm thấy hình ảnh em ăn mì.
Lại liếc thấy tay em cầm đũa...
"Em thật lợi hại, có thể sử dụng tay trái cầm đũa ăn mì."
"Em từ nhỏ đã dùng tay trái."
"Hả?" Tôi giật nảy cả mình "Em thuận tay trái à?"
"Ừ."
"Nhưng mà..."
"Nhưng mà anh không biết chứ gì?" Em lạnh nhạt nói "Bởi vì anh không để ý tới em, cho nên không biết em thuận tay trái cũng rất bình thường. Cần gì phải kinh ngạc như vậy?"
Tôi hoàn toàn nói không lên lời.
Nếu như tôi luôn miệng nói nhớ kỹ hết thảy ký ức liên quan đến em, mà lại căn bản không biết em thuận tay trái, thật là xấu hổ muốn độn thổ.
Nhưng mà sự thật đã bày ngay trước mắt, đúng là em thuận tay trái.
Chẳng lẽ tôi chỉ tự cho là mình nhớ rõ hết, nhưng kỳ thật tôi đã quên mất gần hết rồi?
"Em ăn no rồi." Em nói.
"Em còn lại một nửa kìa."
"Em đã ăn rất nhiều."
"Chén mì nhỏ chỉ ăn một nửa còn dám nói ăn rất nhiều?"
"Em còn ăn đồ ăn mà."
"Đồ ăn em cũng chỉ ăn hai ba miếng, anh còn tưởng rằng em muốn ăn mì xong mới ăn mấy món đó."
"Dù sao em ăn rất nhiều, đã đủ no." Em nói.
"Em sức ăn ít như thế." Tôi bực bội "Vì cái gì tính tình lại xấu như vậy?"
"Sức ăn với tính tình không có liên quan hệ."
"Thì không quan hệ, nhưng rất khó tưởng tượng. Em có thể tưởng tượng lúc núi lửa bộc phát trời long đất lỡ, nhưng núi lửa lại ăn rất ít sao?"
"Ví dụ kiểu gì không hiểu nổi."
"Em ăn ít như vậy, mà sao còn có sức lực nổi giận? Mà lại giận một cái chính là mười mấy năm."
"Em không phải là bởi vì tức giận mà rời đi."
Tôi sửng sốt một chút, em nói câu này giống như có thâm ý.
"Vậy tại sao em rời đi?" Tôi hỏi.
"Em không muốn nói."
"Tiết lộ một chút cũng được."
"Em có chướng ngại khi biểu đạt ngôn ngữ."
Em nhìn tôi, ánh mắt rất kiên định, điều này nói là có chết em cũng sẽ không nói.
"Em ăn ít như vậy, mấy năm qua em làm thế nào sống được hả?" Tôi hỏi.
"Bây giờ anh mới quan tâm, có phải quá muộn rồi không?"
"Anh căn bản không biết sức ăn em ít như vậy."
"Chuyện anh không biết rất nhiều, không chỉ cái này."
"Em có phải thường đang ngủ tỉnh dậy bật khóc, sau đó hô: ‘Đói bụng quá’ không?
"Bệnh tâm thần." Em đem dĩa mỳ đẩy về hướng tôi "Anh nói sức ăn em ít, chắc hẳn sức ăn của anh nhiều lắm. Anh ăn hết mì với mấy món ăn này luôn đi."
"Em kêu quá nhiều đồ ăn đó." Tôi nhìn qua một bàn đầy đồ ăn.
"Em không biết anh thích ăn gì, nên mỗi loại đều kêu một chút."
"Hóa ra em cũng không biết anh thích ăn gì."
"Biết anh thích ăn gì rất quan trọng à?"
"Kỳ quái, đều là không biết giống nhau, sao anh không biết giống như tội đáng chết vạn lần, còn em không biết lại là đương nhiên chứ?"
"Em không nói đương nhiên, em chỉ là không thèm để ý thôi."
Tôi vẫn là tập trung ăn đồ ăn thôi.
Còn em, lại cúi đầu chuyên tâm lướt điện thoại.
"Đúng rồi, anh gọi điện thoại cho em, giống như em không thèm bắt máy."
"Không phải cố ý không bắt." Em nói "Không tin anh gọi thử xem."
"Bây giờ sao?"
"Nếu như từ bây giờ anh không muốn gọi nữa cũng được."
Tôi lập tức lấy điện thoại di động ra gọi số của em, hai giây sau màn hình điện thoại di động của em hiện lên cuộc gọi.
Nhưng lại không có một chút tiếng chuông, cả rung cũng không có.
"Con khỉ?" Tôi hát toáng lên "Em lưu số của anh là Con khỉ?"
"Anh là con khỉ không sai."
"Em đến bây giờ còn cho là vậy?"
"Em cho rằng anh vẫn vậy."
Tôi muốn phản bác nhưng không có lý do đủ mạnh, chỉ có thể im lặng.
"Điện thoại di động của em vĩnh viễn để trạng thái yên lặng. Bởi vì em không thích tiếng chuông điện thoại, rất ồn ào."
"Vậy sao em còn dùng điện thoại?"
"Bây giờ người không có điện thoại có khả năng còn kỳ quái hơn so với khủng long sống lại."
"Điện thoại vĩnh viễn yên lặng sẽ để lỡ mất cuộc gọi quan trọng thì sao?"
"Em sẽ xem nhật ký cuộc gọi. Người không quan trọng gọi tới, em sẽ không gọi lại; Bạn bè quan trọng gọi tới, em sẽ xem tình hình quyết định có gọi lại hay không; Nếu như là bạn bè cực kỳ quan trọng, em sẽ chờ lúc rảnh gọi lại."
"Nếu như là anh thì sao?"
"Sau khi thấy liền lập tức gọi lại."
"Cho nên anh là?" Tôi hỏi.
"Anh là người không biết điện thoại di động của em ở trạng thái yên lặng, có thể anh không thuộc ba nhóm trên."
"Cái này em không thể chụp mũ anh, bởi vì trước kia em không có điện thoại."
"Em có điện thoại đã nhiều năm, điện thoại đều đổi mấy cái."
"Thời gian chúng ta xa nhau càng lâu hơn."
Chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, dừng lại trong phút chốc ngắn ngủi.
"Mặc kệ em đổi mấy cái điện thoại, trong danh bạ điện thoại, đều có một cái tên em vĩnh viễn không gọi nhưng cũng sẽ không xóa số."
"Đó là?"
"Con khỉ"
"Thế nhưng hôm qua em đã gọi."
"Đó là sai lầm không thể tha thứ. Về sau em tuyệt đối sẽ không tái phạm."
"Làm ơn tiếp tục phạm sai lầm đi. Anh sẽ cố gắng ăn hết mấy món này."
Em lại cúi đầu xuống, lướt điện thoại.
Mười mấy năm trước điện thoại bắt đầu phổ cập, vì để cho em có thể thuận tiện tìm tôi, tôi mua điện thoại.
Kỳ thật tôi rất hi vọng em cũng mua điện thoại di động, nhưng em cảm thấy không cần thiết.
Mười mấy năm qua, tôi cũng đổi mấy cái điện thoại, nhưng số điện thoại từ đầu đến cuối không thay đổi.
Không ngờ rằng đến bây giờ em còn nhớ kỹ số di động của tôi, mà còn lưu mãi tại danh bạ.
Chỉ riêng việc này là đủ rồi.
Cho dù trước ngày hôm qua em chưa từng gọi, tôi cũng vẫn như cũ tồn tại ở đó.
Sau khi xa nhau em có điện thoại di động, tôi mặc dù không biết, nhưng cũng rất dễ dàng lý giải.
Tôi biết em thích yên tĩnh, nhưng luôn luôn để điện thoại ở trạng thái yên lặng cũng hơi quá.
Tôi không biết em có điện thoại di động, bởi vậy đương nhiên không biết em luôn luôn để điện thoại ở chế độ yên lặng.
Nếu như em trước kia chịu mua điện thoại, khi đó tôi chắc chắn sẽ biết đặc điểm này.
Tất cả tính cách của em luôn tươi đẹp rõ ràng như vậy, tôi làm sao có thể không biết? Dù cho muốn quên cũng không quên được.
Nhưng vì sao tôi lại quên em thích ăn mì Ý, sức ăn rất ít, mà lại thuận tay trái chứ?
A! Tôi biết rồi!
"Chúng ta trước kia căn bản chưa từng cùng đi ăn, một lần cũng không có." Tôi nói.
"Bây giờ mới nhớ sao." Em ngẩng đầu nhìn tôi một chút.
Tôi bừng tỉnh hiểu ra, rốt cục nhớ lại, trước kia tôi chưa từng cùng em đi ăn.
Bởi vậy tôi không biết em thích ăn mì Ý, cũng không biết sức ăn của em rất ít.
Càng không biết em thuận tay trái.
Mà em cũng không biết tôi thích ăn gì.
Tối hôm qua lúc em đi qua con hẻm tối om, em nói sợ bóng tối, tôi cũng hoàn toàn không có ấn tượng.
Đó là bởi vì chúng tôi trước kia chưa từng đi qua đoạn đường nào tối tăm như thế.
Trước kia chúng tôi có từng đi dạo buổi tối, nhưng luôn có một chút ánh đèn yếu ớt.
Bởi vậy tôi cũng không biết em lá gan rất nhỏ, sợ tối.
Tôi đột nhiên cảm thấy, tối nay có thể cùng em ăn mì giống như là một loại cứu rỗi.
Ý nghĩa của việc xa cách gặp lại, phải chăng là để bù đắp những chuyện không kịp hoàn thành ở quá khứ?
"Tại sao mà chúng ta trước kia chưa từng cùng nhau ăn cơm?"
"Trước kia ở trong lòng em luôn vẽ ra một đường ranh giới màu đỏ, tự nhắc nhở mình có rất nhiều chuyện không thể làm, cũng tuyệt đối không thể vượt qua ranh giới."
"Cùng nhau ăn cơm sẽ vượt qua ranh giới?"
"Ừ." Em gật đầu. "Sợ sẽ thành thói quen, sợ rồi sẽ trở nên ỷ lại, sợ sẽ không thể rời đi."
"Bây giờ thì sao?"
"Hiện tại cảm thấy trước kia chưa từng cùng nhau ăn cơm là một điều tiếc nuối." Em nói.
"Cho nên em tìm anh ăn cơm là để đền bù tiếc nuối?"
"Coi như đền bù tiếc nuối vậy." Em nói "Nhưng là anh mời em ăn cơm, không phải em tìm anh."
"Anh mời em ăn cơm?" Tôi bực tức.
"Anh nói trong điện thoại đó: Ý của anh là cùng đi ăn một bữa cơm. Chiều ý anh đi."
"Ơ" Tôi nhớ ra rồi.
"Anh chỉ biết nói 'Ơ' thôi à." Em trừng tôi một chút.
"Anh không ngờ em nghe lời của anh như vậy."
"Lời của anh nói, em luôn luôn không có sức chống cự."
Tôi nhìn em, em giống như cố gắng quay đầu đem ánh mắt hướng nơi khác.
"Vậy anh là phương hướng gì của em?"
"Vừa mới nói rồi, em không muốn nói."
"Đã nhiều năm như vậy, em nói chuyện với anh vẫn cứ lạnh lùng vậy sao?"
Em nhìn tôi, ánh mắt mặc dù vẫn là mặt hồ kết băng, nhưng đã xuất hiện dấu hiệu tan rã.
"Em vốn tưởng rằng, chỉ cần thời gian uống xong một ly trà là đủ rồi." Em nói.
"Hả?"
"Bởi vì em chỉ khẩn cầu ông trời thời gian uống xong một ly trà mà thôi."
"Tối hôm qua đã uống một ly trà."
"Ừ. Cho nên em nghĩ là...." Em muốn nói lại thôi "Không có gì."
"Anh là phương hướng gì của em?" Tôi lại hỏi.
"Phương hướng không muốn đối mặt." Em nói.
"Tại sao?"
"Vì một khi đối mặt, thì sẽ không có cách nào rời đi." Em khẽ thở dài một hơi. "Bởi vì không muốn đối mặt, cho nên quay đầu nhìn về phương hướng khác. Thế nhưng vừa quay đầu chính là mười bốn năm."
"Dù sao cũng tốt hơn so với vừa quay đầu là cả một đời."
"Có lẽ vậy."
"Bây giờ em muốn đối mặt sao?"
"Vẫn là sẽ sợ." Em lắc đầu.
"Vẫn cảm thấy anh giống như lỗ đen sâu thẳm?"
"Ừ." Em nói "Một khi nhảy vào lỗ đen đó, liền rất sợ không thể rời đi, cũng không thể trở về.
"Đây chính là lý do em sợ tối phải không?" Tôi chợt hiểu ra.
"Bởi vì anh, em sẽ sợ tối." Em nói, "Em kiểu gì cũng sẽ liên tưởng đến loại cảm giác không thể rời đi, cũng không thể trở về."
"Rất xin lỗi."
"Nhưng nếu như đã không thể rời đi, cũng về không được..." Em nhún nhún vai "Cũng liền không sợ."
Tôi nhìn em chăm chú, thời gian như quay lại đêm đông năm đó chạy xe máy đi gặp em.
Thậm chí còn có ảo giác gió lạnh thấu xương.
Dù cho tối hôm qua lúc gặp lại nhiệt độ của em đã ấm hơn,
Nhưng hình như em vẫn còn thói quen đột nhiên “tạt nước lạnh” như năm đó.
Cuối cùng cũng ăn xong, chúng tôi cùng đi ra, tôi đi theo hướng chỗ em đậu xe.
"Quán này ăn xong thì còn lại 98 quán." Tôi nói "Anh với em đi ăn cho đủ nhé?"
"Để coi tâm trạng đã."
"Tâm trạng tốt thì đi ăn, hay là tâm trạng không tốt mới ăn?"
"Nói nhảm."
"Là tâm tình tốt nói nhảm, hay tâm tình không tốt là nói nhảm?"
"Đáp án 1."
"Vậy phiền phức rồi, bởi vì tâm trạng của em luôn luôn không tốt lắm."
"Lúc không nghĩ tới anh, tâm trạng của em cũng không tệ lắm."
"Cho nên lúc em nghĩ đến anh, tâm trạng liền rất tồi tệ?"
"Nói nhảm."
"Tâm trạng tồi tệ là nói nhảm, hay tâm trạng không tồi tệ mới là nói nhảm?"
"Đáp án 1."
"Vậy còn gặp anh thì sao?"
"Nói nhảm."
"Tâm trạng tồi tệ là nói nhảm, hay tâm trạng không tồi tệ mới là nói nhảm??"
"Đáp án 2."
Em mở cửa xe, ngồi lên, đóng cửa, thắt dây an toàn.
"Anh thích ăn mì không?" Em quay cửa kính xe xuống, hỏi.
"Rất thích. Như hôm nay mì quán này ăn rất ngon."
"Anh thích là tốt rồi."
"Em sợ anh không thích ăn mì à?"
"Chỉ là hi vọng em thích, anh cũng thích." Em nói " Còn nữa, trong các món ăn, anh gắp đậu rang trước, cuối cùng gắp rong biển. Anh thích đậu rang hay là rong biển hơn?"
"Rong biển." Tôi nói.
"Ừ. Vậy em biết rồi."
"Em cũng thích rong biển à?"
"Không thích." Em lắc đầu "Chỉ là muốn biết anh thích ăn cái gì thôi."
"Vừa mới nãy em còn nói không thèm để ý mà."
"Không được sao?"
"Được." Tôi cười cười.
Tay của em đặt vào chìa khóa đã cắm vào ổ khóa xe, lần lữa không muốn khởi động.
"Em phải đi." Em cuối cùng lên tiếng.
"Lái xe cẩn thận."
"Ừ." Em khởi động xe "Thật ra em vẫn luôn rất muốn cùng anh ăn mì."
"Muốn như vậy bao lâu rồi?" Tôi hỏi.
"Mười mấy năm." Em đóng cửa sổ, lái xe đi.