Chương 02
Độ dài 741 từ - Lần cập nhật cuối: 2023-01-16 11:00:16
Solo: Loli666
================================
Khi còn ở nhà trẻ, tôi vốn sống ở một quận khác.
Khi đó tôi có một người bạn là Ayato.
“Không phải Ayato mà là Ayado.”
“Hiểu rồi, Ayato!”
“Đã bảo là….thôi thì Ayato cũng được.”
Những ký ức thuở bé của tôi khá mơ hồ.
Tôi nhớ trường mẫu giáo có một bài vũ điệu nhưng lại chẳng nhớ nổi lời bài hát.
Mặt của bạn bè hồi đó cũng rơi vào quên lãng.
Song tôi còn nhớ cả bọn không thân nhau lắm.
Chỉ có Ayato là người bạn thân duy nhất.
Nếu phải kể ấn tượng về Ayato thì sẽ là một cậu bé kín tiếng.
Cậu ấy mặc quần dài với mái tóc rậm rạp.
Hồi đó, tôi còn nghĩ Ayato bị chấy nữa cơ.
Dù vậy thì tôi cũng không quá bận tâm.
“Sao vậy?”
“K-không có gì.”
Khuôn mặt…khi còn nhỏ thì sẽ khó phân biệt đối phương là nam hay nữ.
Tôi đã ngộ nhận cậu ấy là nam vì mái tóc và trang phục.
Hình như hồi đó cậu ấy to xác hơn tôi nữa.
Thật lòng thì tôi không nhớ rõ cả hai đã chơi gì.
Nhưng có điều chắc chắn rằng chúng tôi đã luôn ở bên nhau.
“Hãy chơi bập bênh nào.”
“Được.”
Bập bênh là thứ mà trẻ con khác thể trạng có thể chơi được.
Tất nhiên là tôi phải ngồi sát rìa còn Ayato thì ngồi gần giữa bên đối diện rồi.
Nếu làm thế thì hai đứa sẽ chơi được với nhau, mẹ tôi đã bảo vậy.
Chúng tôi cũng chơi chụp bắt nữa, dù thực tế chỉ là lăn quả bóng đi vòng vòng mà thôi.
Vì tôi không biết chơi cờ vua nên cả hai đã chuyển sang cờ đam.
Tiếp đó là–
“Tớ sẽ là vợ còn cậu thì làm chồng nhé.”
“Chẳng phải có hơi kỳ à?”
“Thế thì Sora-kun làm vợ đi.”
“Cũng có khác gì đâu?”
–Phải phải, chính là chơi đồ hàng.
Tuy nhiên, thay vì làm mấy thứ như bánh đất thì chúng tôi làm đồ ăn thật tại nhà cơ.
Tuy nhiên, bố mẹ không cho tôi làm mấy thứ quá đắt đỏ.
“Ajinori!”
“Ajinori~”
Món ăn mà hai đứa chơi đồ hàng chính là rong biển.
Chỉ vậy thôi cũng là một bữa tiệc với đám nhóc tụi tôi rồi.
Không hiểu sao, mấy thứ đó lại vô cùng ngon khi tôi còn bé nhỉ?
Chúng tôi chia nhau năm miếng rong biển được cho vào các túi nhỏ.
Cả hai xé miếng cuối cùng vừa đúng làm đôi rồi ăn.
Chỉ thế thôi cũng đã thỏa mãn rồi.
Một ngày nọ, Ayato đóng giả làm người vợ, đã mang cho tôi một miếng cơm nắm rong biển.
“Ngon quá!”
Đó đơn thuần là cơm nắm và đôi khi được thêm vài nguyên liệu khác.
Chừng đó không ảnh hưởng gì tới bữa tối cả.
Chúng tôi đều ăn được natto, nhưng cho quá nhiều umeboshi sẽ khiến cả hai nhăn cả mặt lên.
Một trong số nguyên liệu còn có wasabi ngâm nữa.
“….”
Tôi đã luôn nghiêng đầu trước hương vị kỳ lạ đó.
Đầu tôi đánh sang bên phải, rồi tới bên trái và lặp lại.
Đó là một phản ứng rất đỗi trẻ con.
Khi tôi còn tự hỏi, “Hmm? Hmm?” thì Ayato đã đưa hai tay che miệng mà cười khi tôi cứ “hmm?” liên tục.
Và rồi, tôi cũng không nói gì mà bật cười đến run cả vai.
–Đúng vậy, là nụ cười đó.
Tuy nhiên, nó có vị rất tuyệt khi đưa vào miệng nhai.
“Ngon quá.”
“Thật ư?”
Đó là lần đầu chúng tôi ăn cơm nắm với wasabi ngâm.
Về sau, chúng tôi đôi khi còn ăn wasabi ngâm như thể đồ ăn vặt, thậm chí là nhiều đến nỗi mẹ tôi phải kinh ngac hốt lên.
“Lạ thật, hai đứa đều thích nó à?”
Thật lòng, tôi không hề nhận ra khẩu vị độc lạ của mình và chắc Ayato cũng vậy.
Rồi bỗng một ngày, khi hai đứa còn thân thiết thì cậu ấy đã chuyển đi.
Đúng lúc sắp vào tiểu học thì tôi đã phải sống xa Ayato.
Mới đầu, tôi vẫn luôn nhớ cậu ấy. Nhưng sau lễ khai giảng tiểu học, tôi bắt đầu có thêm bạn bè.
Cảm giác thân thương với Ayato cứ phai dần theo thời gian.
Cuối cùng, tôi đã chẳng còn nghĩ về cậu ấy nữa.
Khi lên cao trung, tôi không còn nhớ rõ những người bạn hồi tiểu học. Có vẻ ký ức thuở bé cũng tương tự như vậy.
Nhưng quả thực, tôi vẫn có thể nhớ tới Ayato khi gặp lại sau bao năm xa cách, chứng tỏ đó là một ký ức quan trọng trong tâm trí tôi.