6 - Nếu đây chỉ là một giấc mơ
Độ dài 7,536 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 04:58:18
Thành Phố Quỷ
Là một trong những nơi ẩn náu tốt nhất của loài quỷ khiến cư dân ở đây rất đông đúc. Với chủng tộc quỷ, thành phố này tương tự như Thủ đô của họ. Nếu bỏ qua thực tế là nơi đây luôn bị bao phủ bởi màn sương dày màu trắng suốt quanh năm thì nó là một nơi tốt đẹp để sinh sống.
Trong cuộc sống hàng ngày của loài quỷ ở đây, sương mù không được xem như một cản trở đối với giác quan của họ. Bất chấp hạn chế về tầm nhìn xa, lớp sương mù này đã bảo vệ chủng tộc quỷ trong suốt hai trăm năm. Đó là một lớp bảo vệ đáng tin cậy và quan trọng mà họ có thể dựa dẫm cũng như tin tưởng.
Vào đêm nay, một sự kiện hiếm có sẽ xảy ra.
Trên bầu trời màu chàm được lấp đầy bởi những vì sao lấp lánh là một mặt trăng sáng rực. Trong lúc các quỷ trong những trang phục sang trọng để tham dự lễ hội ngắm trăng tràn ra đường, thì không ai có mặt trong lâu đài của Quỷ Vương tại trung tâm thành phố tỏ ra vui mừng trước sự kiện này. Thay vào đó, họ hoàn toàn không bận tâm tới sắc đẹp của ánh trăng hay cho nó một cái nhìn thoáng qua.
Lý do của điều này rất dễ hiểu.
Đây là một cuộc họp quan trọng. Vì nó sẽ quyết định tương lai của quân đội Quỷ Vương.
Tụ họp trong lâu đài của Quỷ Vương có không biết bao nhiêu là quỷ nổi tiếng.
Những con quỷ có đôi cánh tuyệt đẹp, những con quỷ có móng vuốt sắc nhọn, hay những chiếc sừng đáng để tự hào. Tất cả họ đều đang nhìn vào một quỷ quỳ giữa căn phòng.
Khoác trên mình bộ đồng phục quân sự, con quỷ ấy có tên là Leivein.
Ngay cả khi chưa trải qua kỳ trưởng thành, cậu đã có những đặc điểm khác xa với các con quỷ còn lại và đậm nét hơn so với cả cha mình. Điều này thực sự xứng với danh tiếng “trong vòng 10 năm sẽ bước vào tầng lớp tinh hoa” của cậu. Và tất nhiên, những việc cậu ta làm đều thu hút sự quan tâm của các quỷ khác.
“Leivein Adlar! Ngươi đã nghĩ gì khi tuyển mộ một con người vào quân đội của Quỷ Vương!?”
Người khơi mào cuộc chất vấn là một con quỷ cơ bắp.
Trong khi vuốt ve bộ ria mép của mình để tạo dáng, hắn nhìn vẻ yên tĩnh của Leivein bằng sự khinh thường. Nhưng Leivein chỉ đáp lại với sự im lặng. Cậu thậm chí còn không thèm nhìn về phía con quỷ đã đặt câu hỏi mà chỉ hướng đôi mắt mình xuống sàn đá cẩm thạch được đánh bóng khi quỳ gối.
“Lý do trẻ tuổi cũng không phải cớ biện minh cho sai lầm của ngươi. Hãy giết con người đó ngay lập tức. Nếu không, ngươi sẽ bị trục xuất khỏi quân đội Quỷ Vương.”
“Ngoài ra, con người đó xuất thân từ một trong các gia tộc Trừ Quỷ sư đáng kinh tởm đúng không?”
Khi con quỷ hoàn thành câu hỏi, những quỷ ban đầu giữ thái độ bàng quan bắt đầu tham gia vào cuộc chất vấn. Đôi mắt họ cháy trong sự giận dữ, ngay cả khi vẻ mặt họ vẫn vô cảm. Nếu đây là chiến trường, sự khát máu sẽ thúc giục họ dùng răng nanh của mình để cắn xé Leivein cho đến chết.
Con quỷ ria mép tỏ ra vui mừng trước sự ủng hộ. Vì một lý do nào đó, hắn vô cùng hạnh phúc khi vỗ vai một con quỷ đứng gần.
“Ồ. Thiếu tướng Zerrik. Ngài cũng nghĩ giống tôi chứ?”
“Phải. Đúng như trung tướng Gortoberuk đã nói. Một con người trong lực lượng của chúng ta là một vết nhơ cần tẩy rửa.”
Zerrik giận dữ rít lên.
Cha mẹ, ông nội, con trai ông đã bị Trừ Quỷ sư tàn sát. Thậm chí con trai ông đã bị kéo lê như một chiến lợi phẩm đến thành phố và bị chặt đầu trước khi bị ném xuống sông. Đó là lý do tại sao ông căm thù loài người đến tận xương tủy. Và tất cả những ai có mặt ở đây đều biết điều này.
“Hãy trả lời. Chỉ huy Adlar!!”
“Rất tốt. Trung tướng Gortoberuk. Trước tiên tôi muốn đặt một câu hỏi với thiếu tướng Zerrik.”
Leivein vẫn gắn chặt tầm mắt xuống sàn nhà khi bình tĩnh nói.
“Ai là người có thành tích tốt nhất trong cuộc chiến này?”
“Là…con người.”
Gương mặt của Zerrik giống như ông sẵn sàng nhảy bổ vào Leivein bất cứ lúc nào.
Trong cuộc chiến, đòn đánh úp của Trừ Quỷ sư đã gây bất ngờ. Theo tin tức gián điệp truyền lại, thời gian Trừ Quỷ sư tấn công sẽ chậm hơn vài ngày so với dự kiến. Xét đến việc không cần sơ tán khẩn cấp nên họ chỉ điều động tiểu đoàn Rồng Quỷ của Leivein.
Nhưng thực tế, ngôi làng có khả năng trở thành mục tiêu là một cái bẫy. Ngay từ đầu, các Trừ Quỷ sư đã lên kế hoạch tấn công lực lượng quỷ hỗ trợ.
Từ lời khai của một Trừ Quỷ sư bị bắt sống, mục tiêu của họ là thử nghiệm lớp phủ có khả năng che giấu mùi con người trong cuộc chiến.
Bằng việc chứng minh hiệu quả của lớp phủ, con người đã thành công trong việc sử dụng nó để tấn công bất ngờ.
Nếu con người mới được tuyển dụng… Riku Barusak không ở đó thì đội hình sẽ bị tàn sát, dẫn theo các đội phía sau bước thẳng vào cái chết của họ. Và tiểu đoàn Rồng Quỷ sẽ bị xóa sổ.
“Không phải gia tộc Bernaal đã xác nhận rằng lớp phủ không có hiệu quả sao?”
“Phải, nhưng…”
“Và nếu họ thất bại trong kiểm tra lớp phủ thì tinh thần chiến đấu của họ cũng bị kéo xuống theo, đúng chứ?”
“N-nhưng…Ngươi không nghĩ rằng cô ta có âm mưu gì đó khi từ bỏ gia tộc Barusak để gia nhập chúng ta hay sao?”
Đứng cạnh ông, Gortoberuk gật đầu. Vuốt ve bộ ria mép của mình khi đồng ý những gì Zerrik nói, ông ta tiếp lời.
“Cô ta có thể giả vờ mâu thuẫn với gia đình Trừ quỷ của mình và tỏ ra có ích bằng cách liếm mông chúng ta. Như vậy, cô ta có thể gián điệp về dữ liệu kho vũ khí mới nhất trong lúc vẫn giành được niềm tin của chúng ta. Đó là một chiến lược có lợi đối với lũ Trừ quỷ.”
“Âm mưu? Liếm mông chúng ta?”
Vào thời điểm đó, lần đầu tiên Leivein tỏ ra mất bình tĩnh và tiết lộ cảm xúc thông qua biểu hiện. Đôi mắt gắn chặt với sàn đã không hề ngước lên, nhưng thể đang cười nhạo cấp trên và người lớn tuổi hơn mình, khóe miệng của cậu nhếch lên thành một nụ cười nhạo báng.
“Lý thuyết thú vị. Nhưng hãy để tôi khẳng định điều này. “Nó” sẽ không bao giờ có cơ hội phản bội chúng ta.”
“Leivein Aldar! Dựa vào điều gì mà ngươi dám khẳng định như thế?! Đừng có nói với ta về những thứ ngu ngốc và dễ thay đổi như lòng tin nhé?!”
“Nếu ngài muốn thì tôi có thể chứng minh điều đó ngay bây giờ!”
Nụ cười của cậu đã không lay động.
Đó là nụ cười không sợ hãi và kiêu ngạo.
Có lẽ, nếu Leivein cao hơn và được phép ngẩng đầu, thì cậu sẽ cười vào mặt họ. Ẩn ý phía sau nụ cười khiến Gortoberuk tức giận. Ông tiến lên một bước như để tiếp cận gần hơn với cậu bé.
“Sau đó, nói ra ngay bây giờ! Đây là một lệnh của cấp trên!”
“Huh? Không phải rất dễ hiểu sao. Tôi chỉ đơn giản là biết được tên của “nó” mà thôi. Nếu “nó” cố tình phản bội chúng ta, thì tôi chỉ việc ràng buộc linh hồn của “nó” lại.”
Hơi thở Gortoberuk hắt lại, gương mặt râu của ông cau có.
Khái niệm sở hữu “tên thật” của một cá nhân được biết rộng rãi trong cộng đồng quỷ. Dù đó là người hay quỷ, bạn sẽ được trao một cái “tên” vào thời điểm sinh ra trong thế giới này. Nếu bạn sở hữu cái tên của ai thì đồng nghĩa với việc bạn có thể thao tác người đó. Tất nhiên, bạn cũng có thể ra lệnh cho người đó tự giết mình bất chấp ý chí cá nhân.
“Vậy nên ngài trung tướng không cần phải lo lắng. Khả năng điều đó xảy ra là một trong mười ngàn. Tôi có thể dễ dàng bảo “nó” đi chết. Ngài hiểu sức mạnh của “tên” là tuyệt đối, phải không?”
“G-gh!”
Gortoberuk biết rõ quyền lực khủng bố đằng sau khái niệm “cái tên” của một người.
Lúc này, ông không thể nói ra bất cứ điều gì để chống lại nữa. Đó là vô ích. Nhận thấy Gortoberuk đã bị bịt miệng, Zerrik lập tức gửi cho ông ta một cái nhìn “mày thật vô dụng”.
Sau đó, ông thay thế.
“Tôi hiểu những gì chỉ huy Leivein muốn nói. Ngay cả như vậy thì cũng có khả năng “cái tên” là giả.”
“Không thể nào. “Nó” đã đánh mất hào quang của Trừ Quỷ sư và biến thành một kẻ ăn mày chờ chết. Một “thứ” chờ bị thối rữa trong một con hẻm và thậm chí còn không biết xã hội hoạt động như thế nào như vậy không thể nói dối.”
Để làm rõ nghi ngờ, Leivein tuyên bố.
“Miễn là ta còn cái gì bỏ bụng, thì dù là người hay quỷ cũng đều ham muốn được tiếp tục sống. Ngay cả khi không có gì để ăn, thì còn có đức tin và niềm tự hào để ta dựa vào. Nhưng một kẻ không có cả hai thì chẳng có gì hết. Trừ khi họ có thể tìm thấy hy vọng lần nữa, cái chết là con đường duy nhất.”
Zerrik biết tất cả những điều này. Nhưng con người đó vẫn có thể giữ niềm tự hào của một Trừ Quỷ sư. Ông dự định mở miệng để chỉ ra điều này…
“Chỉ huy Leivein Adlar!”
Một giọng nói rõ ràng và lanh lảnh vang lên, thu hút sự chú ý của khán giả. Tất cả mọi người đều ngước lên nhìn về phía chủ nhân của giọng nói. Ngay cả Leivein cũng ngẩng đầu lên.
Đó là một cô bé. Cô mặc một bộ quần áo màu đen đơn giản với mái tóc được bện thành lọn hai bên mang sắc vàng của lúa lúc vào thu. Ngay phía trên tai cô là cặp sừng tráng lệ. Dù nhìn ở góc độ nào, cô cũng vô cùng dễ thương khi vắt chân trên ngai vàng được đặt tại nơi cao hơn tất cả vị trí của những quỷ khác.
Tên cô là Charlotte. Trên thực tế, trái với bề ngoài trẻ con của mình, cô chính là em gái của Quỷ Vương bị niêm phong vào 200 năm trước và cũng là người lãnh đạo hiện tại của quân đội Ma quỷ. Nói cách khác…
“Vâng, thưa ngài Charlotte.”
Cậu giấu sự kiêu ngạo của mình và biến nó thành một vẻ mặt bình thường. Khác với vẻ vô cảm ban đầu, đó là một gương mặt nghiêm túc và chân thành, thể hiện lòng trung thành rõ ràng của cậu đối với quân đội Quỷ Vương.
Charlotte lặng lẽ nhìn Leivein.
“Những gì mà ta muốn nói…Ngươi biết rồi, phải không?”
“…Ý ngài là phong ấn của đức ngài Quỷ Vương?”
“Nếu ngươi làm điều này thì ngươi đã biết mình sẽ phải làm gì. Sau 10 năm nữa, chúng ta sẽ chuẩn bị chiến dịch phá hủy niêm phong. Và hậu duệ Barusak này sẽ có ích vào khoảng khắc quan trọng đó chứ?”
Sự căng thẳng trong không khí lúc này giống như cả cơ thể bạn đều bị găm bằng kim tiêm. Khán giả bắt đầu hồi hộp.
Bầu không khí đó khiến cho không chỉ Gortoberuk hay Zerrik mà cả những người lính thường đang lắng nghe cũng căng thẳng. Một tình huống không cho phép bị phá vỡ bởi bất kỳ sự xâm nhập nào.
“Vậy thì ngươi sẽ làm gì…Leivein Adlar?”
“Thần không có vấn đề gì với “nó”. < ở đây có thể là điều Charlo đang ám chỉ hoặc Riku, có lẽ là cả hai >
Trong bầu không khí dường như sẽ nổ tung bất cứ lúc nào, Leivein đáp lại câu hỏi bằng một nụ cười thờ ơ.
“Nếu “nó” không chịu làm một con chó cưng thì thần sẽ kỷ luật “nó” đúng cách. Nếu “nó” vẫn cắn thì xin ngài cũng đừng lo lắng, vì thần sẽ đối xử với “nó” như một con chó dại.”
Ánh sáng nhợt nhạt của trăng tràn qua khung cửa sổ.
Charlotte gật đầu trước những lời không chút do dự của Leivein.
“Nếu vậy, ta sẽ để ngươi chăm sóc con chó ấy. Trong vòng mười năm, hãy huấn luyện nó cho tốt.”
Số phận của Riku Barusak đã được quyết định chỉ bằng một vài lời.
Tiếp tục nuôi cô ta và trừng phạt nếu cô ta làm điều gì sai. Đó là quyết định của Charlotte và không ai được phép chống lại. Bởi trong trường hợp Quỷ Vương vắng mặt, Charlotte chính là Nhiếp chính Vương.
Gortoberuk, Zerrik và nhiều quỷ khác cúi đầu để bày tỏ sự tôn kính.
“Như ngài mong muốn!”
Đó là những gì đã xảy ra vào một đêm ánh trăng xuyên qua màn sương dày.
Để mở niêm phong của Quỷ Vương trong 10 năm tới, quân đội quỷ bắt đầu hành động từng chút một.
Mặt khác, các Trừ Quỷ sư đều đã nhận thức được điều này, nhưng chỉ xem nó là một điều không đáng để quan tâm.
***
#T/N: Ah. This was crap. When we think there is no tragedy, they treating Riku like a show dog. Dear Jashin-sama. Where is Dantalia (Dungeon Defense) when we need him? Beautiful or not, nothing to lose, Leivein still was the son of bitch and acting like a complete asshole. Fucking Leivein, fucking Demon. Why don't you let yourself die?
[Cảnh báo: Bạo lực, chém giết và tâm lý. Bạn đã được cảnh báo.]
Các mũi tên lao tới. Và đó không chỉ là một hoặc hai, mà là vô số mũi tên rơi xuống như những hạt mưa.
Tất cả các quỷ mang theo lá chắn lặp tức giơ chúng lên khi nhận thấy các mũi tên.
May mắn là, dù được bắn với số lượng lớn nhưng những mũi tên đều mỏng hơn một nhánh cây. Vậy nên chúng không thể đâm qua các tấm chắn bằng sắt. Tiếng kim loại va chạm âm vang không ngừng. Nhưng đối với những quỷ không kịp giơ lá chắn, mũi tên này giống như một cú tấn công trí mạng. Nếu không có gì để bảo vệ bản thân, thì cổ họng và cánh tay họ sẽ bị xuyên thủng.
Riku không mang theo khiên, nên cô chỉ có thể đẩy lùi chúng bằng thanh Đại Phủ Việt của mình. Ngay cả vậy, cô cũng không thể né tránh tất cả. Một mũi tên sượt qua má Riku. Cơn đau giống hệt cảm giác lúc cô sơ ý cắt đầu ngón tay mình bằng giấy. Cô quẹt má bằng lòng bàn tay.
“Lũ quỷ ngu ngốc! Bị lừa bởi thông tin sai!”
Một tiếng cười phát ra từ một cái cây gần đó.
Cô ngước lên. Trên một cành cây là một bóng người phủ áo choàng đen. Cùng với anh ta là hơn 100 người khác. Cô hít sâu khi nhận ra biểu tượng con rắn trên áo choàng và khuy măng sét của họ.
“Đó là biểu tượng của gia tộc Bernaal.”
Giống như gia tộc Barusak, họ là một gia tộc Trừ Quỷ sư phục vụ dưới trướng hoàng gia.
Là một trong các gia tộc Trừ quỷ, họ cũng tham gia vào cuộc vận động Thanh Trừng, ngay cả khi cách làm việc của họ rất khác biệt. Đôi lần, cái tên của họ được nhắc đến như một gia tộc Trừ quỷ luôn chống lại ma quỷ vì lợi ích của hòa bình. Nhưng từ những gì mà cha cô đã dạy, họ không phải một gia tộc sẽ dùng những thủ đoạn bẩn thỉu như tập kích vào ban đêm thế này.
Không bận tâm tới một Riku chết lặng hay để ý tới nắm tay siết chặt Đại Phủ Việt của cô, tình hình tiếp tục tiến triển.
“Chết tiệt!? Là bẫy hả?!”
“Chúng đã che giấu mùi khi tiếp cận chúng ta… Khốn nạn! Mọi người! Tấn công!”
Thay vì tiếp tục làm bia ngắm cho những mũi tên, các quỷ có sức mạnh bắt đầu ra sức đập vào thân cây.
Một quỷ được bao phủ trong lớp vỏ và một quỷ khác trông giống như một con gấu đâm sầm vào cây khiến mặt đất lắc lư. Một số Trừ quỷ sư mất thăng bằng bắt đầu rơi xuống đất. Có vài người đã nhảy xuống trước khi bị ném ra. Trong tay họ là những lưỡi kiếm tẩm kĩ thuật Trừ quỷ. Chúng đâm vào cơ thể của những con quỷ dưới cây và cắt quỷ thành hai nửa.
“Tch! Mọi người chú ý!! Dù có hy sinh mạng sống cũng phải tiêu diệt lũ quỷ này!”
“Đó là những gì chúng ta phải làm. Vì lợi ích của Vương quốc. Hãy giết đám ác quỷ!”
Kỹ thuật Trừ quỷ mà cô từng được đào tạo cùng kỹ thuật chiến đấu của ma quỷ mà cô được huấn luyện, giờ sẽ đụng độ lẫn nhau.
Nhưng tình thế đang nghiêng về phe Trừ Quỷ sư. Ngay cả khi họ bị áp đảo về số lượng, Trừ Quỷ sư vẫn là chuyên gia trong trong việc tiêu diệt ma quỷ. Dù cơ thể huấn luyện của ma quỷ có vượt trội đến đâu, cũng chẳng là gì trước những thanh kiếm tẩm kĩ thuật trừ tà. Ngay cả khi ma quỷ được trang bị áo giáp cũng bị cắt giảm dễ dàng. Một Trừ Quỷ sư bị giết, 5, 6 ma quỷ cũng bị mất đầu theo.
“Chết tiệt. Hãy chiến đấu đến chết!”
Giọng nói của quỷ chỉ huy cuộc chiến bị cắt đứt.
Một Trừ Quỷ sư cầm giáo đã đâm ông từ phía sau lưng và quỷ chỉ huy ngã xuống mà không trải qua bất kì cuộc chiến khó khăn nào. Bất chấp số lượng có thể so với một đội quân nhỏ, đứng trước những Trừ Quỷ sư, ma quỷ chỉ giống như đám trẻ bơ vơ không nơi nương tựa.
“Chết đi! Thế giới này không có chỗ cho lũ sâu mọt chúng bay!”
Một Trừ Quỷ sư hét lớn.
Phải, hàng trăm năm như vậy… Đó là lý do tại sao quỷ thậm chí không được coi như kẻ thù ngang hàng với loài người. Lần này cũng vậy. Bởi ngay từ đầu, bên thắng cuộc đã được quyết định.
… Hoặc đó là những gì sẽ xảy ra.
“Thật nhanh. Thật dễ để giết quỷ…”
Như một kẻ không liên quan tới chiến tranh, giọng nói của Riku vang khắp chiến trường.
Theo sau đó, là tiếng la hét của các Trừ Quỷ sư.
Tiếng la hét đột ngột đã đóng băng chuyển động của nhiều Trừ Quỷ sư khác. Ngay cả các quỷ đang cố gắng chống chọi cũng ngạc nhiên đến mức ngừng tay. Vào thời điểm những Trừ Quỷ sư đóng băng cũng là lúc họ ‘không may’ bị đánh dấu chấm hết.
“…Các người cũng vậy. Nên hãy đi chết đi, nhé?”
Riku huýt sáo khi vung cao thanh Đại Phủ Việt.
Một cú quạt sắc bén bất ngờ quét qua một người Trừ Quỷ sư. Thân thể hắn bị cắt thành hai nửa và bay lên, phơi bày ra các cơ quan nội tạng bên trong. Trước khi mảnh thân thể rơi xuống đất, một Trừ Quỷ sư khác đang nhìn chằm chằm vào cái xác còn chưa lạnh của người đồng đội cũng bị cắt đầu. Máu tươi phun thành vòi trong không khí và bắn lên gương mặt của một Trừ Quỷ sư, có lẽ là đội trưởng của họ. Bàn tay của anh từ từ đưa lên má. Máu dính trên những ngón tay sạch sẽ.
Phải mất một lúc, anh mới nhận ra những gì đang xảy ra. Ngạc nhiên, lúng túng xuất hiện trên gương mặt. Sự phấn khích chuyển thành giận dữ. Đôi mắt anh đỏ ngầu khi nhìn vào một Riku ngấm máu.
“Con quỷ khốn khiếp!”
Anh hét lên khi đưa thanh kiếm của mình vào một tư thế chiến đấu.
Gương mặt Riku vẫn vô cảm khi xoay vòng thanh Đại Phủ Việt. Cô lạnh lùng nhìn người Trừ quỷ trước khi chậm rãi tiến về phía thanh kiếm linh thiêng. Hành động ấy quá nhàn nhã và không giống như vẻ cô chuẩn bị chiến đấu chút nào. Điều duy nhất cô làm là quay vũ khí trên tay phải một cách chậm chạp.
Rõ ràng, cách Riku thể hiện đã khiến những tĩnh mạch trên đầu của người Trừ quỷ bật ra trong giận dữ.
“Ngươi sẽ không kiêu ngạo được lâu hơn nữa đâu. Ta sẽ giết ngươi bằng bàn tay trần của mình!”
Trừ quỷ sư giơ kiếm lên quá đầu.
Riku ngước mặt nhìn thanh kiếm với vẻ chán chường và khó chịu. Ngay cả khi thanh kiếm tẩm kĩ thuật Trừ quỷ đang vung xuống, cô vẫn không làm ra bất kì động tác né tránh nào. Thay vào đó, Riku đưa tay lên như thể muốn đỡ lấy lưỡi kiếm. Thanh kiếm xé gió rơi vào tay cô. Tác động của nó khiến Riku hơi cau mày.
Nhưng đó là tất cả. Bất chấp đòn tấn công mạnh mẽ đến đâu, Riku cũng không bị tổn thương. Cho đến nay, thanh kiếm dễ dàng xé tan tất cả phòng ngự của quỷ đã không thể gây ra cho cô một vết xước nhỏ.
Biểu hiện giận dữ của Trừ Quỷ sư trở thành ngạc nhiên. Anh hét lên khi đưa toàn bộ quyền năng trừ tà của mình vào thanh kiếm. Nhưng dù vậy, Riku vẫn đứng vững. Dù anh ta có đưa bao nhiêu năng lượng vào nó cũng không thể làm Riku chảy máu.
“Sao lại thế!?”
“Well. Dù có sức mạnh trừ tà thì ở trạng thái bình thường, nó cũng chỉ là một lưỡi kiếm cùn vô hại mà thôi.”
Trừ Quỷ sư đã bị sốc.
Thay cho giận dữ và ngạc nhiên là nỗi sợ hãi về những gì chưa biết đang lớn dần. Mồ hôi toát khỏi cơ thể anh như tắm. Giờ đây, anh ta đang sợ Riku hơn tất thảy mọi thứ trên đời.
Mặt khác, Riku lại thể hiện một vẻ mặt hoàn toàn trái ngược với Trừ Quỷ sư. Đó là một nụ cười cô đơn và mơ hồ. Nhưng đôi mắt cô được lấp đầy bằng sự điên rồ. Xoáy cái nhìn vào Trừ Quỷ sư, cô nói một cách thờ ơ.
“Dù ngươi có cắt được bao nhiêu quỷ cũng không thể cắt được ta.”
Siết chặt thanh kiếm bằng tay trái và quơ thanh Đại Phủ Việt trong tay phải, cô bình tĩnh…
“Tạm biệt. Trừ Quỷ sư của gia tộc Bernaal.”
Người Trừ quỷ không thể chống cự bị cắt dọc thành hai. Màu đỏ đậm như màu tóc của Riku thấm ướt làn da cô. Nhưng dường như cô không hề bận tâm đến điều đó, cô xoay người nhìn những Trừ quỷ sư còn lại.
“Chào buổi chiều. Hỡi Trừ Quỷ sư của gia tộc Bernaal, các người đã sẵn sàng để giao đầu mình ra rồi chứ?”
Trong khi giữ thanh Đại Phủ Việt dính máu, cô tiếp tục cắt đôi hai Trừ Quỷ sư khác.
Tình thế lúc này giống như thế cờ trong trò Othello khi quân trắng đang chiếm ưu thế, chỉ để bị lật ngược kết quả bởi một quân đen duy nhất.
Trong điệu nhảy của Đại Phủ Việt đỏ rực, những cái đầu với gương mặt khắc sâu nỗi sợ bay lên xung quanh. Đối với các Trừ Quỷ sư, đây chính là hình ảnh của địa ngục. Mặc dù vậy, vẫn còn có Trừ Quỷ sư giữ được lòng dũng cảm. Ngay cả khi đôi tay cầm kiếm đang run rẩy, ông vẫn hét lên bằng tất cả sức mạnh của mình.
“Nó-nó chỉ có một mà thôi!! Nếu chúng ta giết được nó thì chúng ta sẽ thắng!!”
“Nếu giết được nó ấy hả? Không dễ thế đâu.”
Cánh tay run rẩy của ông rơi xuống đất sau một cú cắt ngọt. Khi nó chạm đất, toàn bộ sự dũng cảm đã bị thổi bay. Ông hét lên một âm thanh câm lặng và lùi về phía sau. Cơn hoảng loạn khiến ông ngã phịch xuống đất. Dù vậy ông vẫn cố gắng chạy trốn trước khi bị một mũi giáo nhọn đâm xuyên qua ngực.
“Xin lỗi nhé. Nhưng ta không thể để một con nhóc cướp hết chiến công được, phải không?”
Cây giáo xuyên qua Trừ Quỷ sư thuộc về Vrusto.
Như một tín hiệu, tất cả quỷ sống sót bắt đầu phản công lại các Trừ Quỷ sư. Dù vậy, họ đã mất đi ý chí chiến đấu. Trong đôi mắt của Riku, những kẻ mất ý chí chiến đấu đã không còn là mối đe dọa cho ma quỷ đang dần giành lại chiến thắng nữa.
“Không đủ.” < ý là còn chưa chơi đủ >
Riku phóng tầm mắt về phía xa, quan sát những ma quỷ đang truy sát các Trừ Quỷ sư. Siết chặt lấy thanh Đại Phủ Việt trong vòng tay, đôi mắt cô đã không hề nhấp nháy khi chứng kiến những bi kịch xảy ra với con người.
“Được rồi. Ai đó phải nhanh chóng báo cho đội trưởng Leivein biết về cái bẫy!”
“Tái tổ chức! Quay lại!”
Khi Trừ Quỷ sư cuối cùng ngã xuống, các quỷ bắt đầu di chuyển theo mệnh lệnh.
Trong biển máu, các quỷ đang vui vẻ nói về chiến thắng của mình. Như thể nhớ ra điều gì, một con quỷ rời khỏi hàng ngũ và tiếp cận Riku. Đó là Vrusto…nhưng cô không biết biểu hiện gì đang có trên gương mặt hắn.
Lông sói bờm xờm khiến hắn trông có vẻ tức giận, nhưng đồng thời, nó cũng có vẻ như hắn đang cười. Vì không có gì để nói, Riku cúi chào hắn khi vẫn nắm chặt Đại Phủ Việt trong tay.
Vrusto nhìn Riku một lát trong sự im lặng. Rồi giơ lên những móng vuốt sắc bén…
“Làm tốt lắm!”
Và vỗ vào lưng cô bằng tất cả sức mạnh.
Cú vỗ khiến Riku loạng choạng. Khi cô chuẩn bị mở miệng phàn nàn về đòn tấn công bất ngờ, Vrusto đã cướp lời.
“Nhóc. Ta đã nghĩ nhóc chỉ là một ranh con hỗn láo và sẽ chết trong cuộc chiến đầu tiên. Nhưng có vẻ như đây là bằng chứng cho thấy phương pháp đào tạo của ta là đúng đắn.”
Vì lý do nào đó, giọng của Vrusto dường như rất hạnh phúc. Ngay cả khi hắn đang khoác loác về kĩ năng giảng dạy hay một cái gì đó tương tự như thế.
Riku không hiểu rõ lắm, ngoại trừ nghĩ về nó như một điều phiền nhiễu. Cô không thực sự quan tâm tới lý do khiến Vrusto hạnh phúc. Trong khi cọ xát phần lưng đau nhức, cô nhìn chằm chằm vào Vrusto.
“Nhưng nhóc đang bị bao phủ trong máu đấy. Khi chúng ta trở lại thì nhóc phải đi tắm đi. Rửa cả áo giáp nữa. Dẫu sao nhóc vẫn là con gái. Phải, dù sao đi chăng nữa.”
Vrusto nói khi xoay lưng lại với Riku và quay trở lại hàng ngũ của các quỷ sống sót. Trong khi đó, Riku vẫn chưa thực sự hiểu bất kì điều gì mà hắn đã nói. Dấu chấm hỏi to tướng lơ lửng trên đầu cô. Lúc này, cô mới nghĩ về việc làm sạch mình và thanh Đại Phủ Việt. Nhưng khi lấy chiếc khăn tay khỏi túi, màu trắng của nó đã được thay thế bằng màu đỏ của máu.
“Hey, nhóc. Nhân tiện, có một điều ta muốn hỏi.”
Khi cô gắng lau vũ khí của mình bằng chiếc khăn tay đẫm máu, Vrusto đã quay trở lại.
“Nhóc từng là một người trong các gia tộc Trừ quỷ, đúng không? Nhóc ổn với việc giết họ mà không do dự chứ?”
“Có vấn đề gì sao?”
Riku nghiêng đầu.
Mỗi lần cô di chuyển chiếc khăn, vệt máu sẽ kéo dài trên lưỡi rìu màu bạc. Mặc dù đã loại bỏ đa số cơ quan và vết máu, nhưng nếu cô tiếp tục lau thì Đại Phủ Việt của cô sẽ còn bẩn hơn. Nghĩ vậy, cô gấp chiếc khăn lại rồi trả lời.
“Đó là kẻ thù, phải không? Nếu họ là vậy thì cần phải bị tiêu diệt mà?”
“Nhưng mấy tuần trước, họ vẫn còn là đồng minh của nhóc đấy?”
“Đồng minh?”
Khóe miệng của Riku nhếch lên trước câu hỏi của Vrusto.
Mái tóc đỏ tung bay trong gió, đôi môi nhuộm sắc đỏ thắm của máu tươi cong thành hình dáng của một nụ cười.
“Họ đã từ chối tôi. Đó là lý do họ không phải đồng minh của tôi. Ngoài ra…”
Sâu thẳm trong đôi mắt xanh rực rỡ của Riku hiện ra một bóng hình.
Lần đầu tiên kể từ lúc sinh ra, có ai đó đặt kì vọng vào cô.
Leivein đã chấp nhận sức mạnh của cô. Và cho một kẻ không có nhà như cô một nơi để trở về.
Ngay cả mái tóc mà cô không thích nhiều…cũng được cậu khen ngợi.
Người đầu tiên chấp nhận sự tồn tại của cô là Leivein. Người đầu tiên chú ý đến cô cũng là cậu ấy. Đó là lý do tại sao cô đã huýt sáo khi vung cao thanh Đại Phủ Việt của mình.
Vì nhiệm vụ và lợi ích của tiểu đoàn Rồng Quỷ mà cậu đã trao cho cô.
“Đó là bởi đây là nơi tôi thuộc về.”
#T/N: Dear Jashin-sama. Chương này có nhiều chỗ tác giả viết cực kì khó hiểu. 人間 với わ た し, thật hả?
Nhiều ngày đã trôi qua kể từ khi Riku đến sống tại căn cứ.
Cô không gặp vấn đề với các nhu cầu sống cơ bản và có thể nói là cuộc sống của cô đã tốt hơn so với thời gian ở thành phố Perikka.
Nhưng nơi này vẫn không giống như nhà với cô.
Mỗi lần đến phòng ăn, cô sẽ bị nhìn chằm chằm trong sự lạnh lùng và bài xích. Trong khi những người khác ngồi gần nhau và trao đổi mọi thứ thì không ai nói chuyện với Riku. Tất nhiên, có một ngoại lệ. Đó là Vrusto, người chịu trách nhiệm chăm sóc cô. Nhưng có vẻ như là do vị trí dưới quyền hắn của cô và mệnh lệnh mới buộc Vrusto phải ở bên cô.
Riku đã quen với việc huấn luyện nghiêm ngặt của Vrusto. Cô có thể dễ dàng chịu đựng được cuộc đào tạo tàn nhẫn và đau đớn, nhưng vẫn không thể làm quen được với ánh mắt kinh thường.
“Con người rất đáng ghét…”
Trong khi đưa thìa súp lên miệng, cô vô thức lẩm bẩm.
Ngồi bên cạnh Riku, Vrusto có thể nghe được tiếng thì thầm rõ ràng. Hắn thở dài trong khi loay hoay con dao ăn trên tay.
“À, đó là hiển nhiên. Phe quỷ luôn bị loài người áp bức đến tận bây giờ. Ngoài ra, nhóc thuộc về một gia tộc Trừ Quỷ sư, đúng chứ? Chúng ta không ghét nhóc mới là lạ… Còn ta ấy hả. Nếu không phải vì mệnh lệnh của lãnh đạo thì ta đã không phải trông coi nhóc rồi.”
“Trông coi…Tôi đã 7 tuổi.”
“Phải, phải. 7 tuổi và vẫn là một con nhóc. Đừng nghĩ lung tung nữa mà hãy ăn đi. Chúng ta còn phải đào tạo.”
“…Vâng.”
Riku đưa thìa lên miệng.
Dù dần dần cô đã có thể dự đoán được chuyển động của Vrusto, nhưng sự chênh lệch về kinh nghiệm giữa họ vẫn còn quá lớn. Và cuộc đào tạo không diễn ra tốt chút nào. Mỗi lần Riku chọn tấn công trực diện, Vrusto sẽ đáp lại đòn tấn công với sức mạnh gấp hai đến ba lần mà cô đã bỏ ra. Chắc chắn, đây là một cuộc chiến phòng thủ một chiều, và Riku chỉ có thể ăn được điểm khi Vrusto lơ là hoặc di chuyển chính xác.
Leivein nói rằng cô có tài năng, nhưng gần đây, Riku đã có chút bồn chồn khi nghĩ về điều đó. Cô tự hỏi liệu mình có tài hay không.
“Thìa của nhóc đang ngừng chuyển động…Ăn đúng vào. Nếu nhóc ngất xỉu trong đào tạo thì ta sẽ gặp rắc rối, biết không hử? Hay có vấn đề gì? Súp không hợp vị?”
“Không…Không phải vậy…”
Riku dùng thìa của mình để chạm vào một miếng thịt thái lát trong súp.
Khi còn sinh hoạt trong ngôi nhà của gia tộc Barusak, cô chưa bao giờ thấy súp được nấu với thịt và rau. Còn ở đây, món súp có nhiều rau hơn và miếng thịt đã to hơn. Khi cô cắn nó, nước thịt ứa ra và hoàn toàn phù hợp với vị súp. Nó rất ngon.
Cô chấp nhận thực tế rằng mình chỉ cần có cái ăn là đủ. Nhưng với Riku 7 tuổi, món súp còn làm cô nhớ lại cuộc sống trước đây của mình.
“Thế vấn đề là gì? À, ra vậy. Nhóc bận tâm về thịt hả?”
Vrusto cười, để lộ ra những chiếc răng nanh sắc nhọn khiến sống lưng Riku bỗng lạnh toát.
“Nếu không muốn ăn thì đưa đây. Dù sao, thịt là món ăn được ưa thích nhất của loài quỷ chúng ta đấy.”
Riku thận trọng nhìn miếng thịt mỏng trong muỗng.
“…Quỷ…ưa thích nhất…?”
Thứ mà quỷ ưa thích.
Thứ mà quỷ muốn nhất.
Nói cách khác, nó là thứ được loài quỷ đánh giá cao và dùng để ăn.
Nếu bạn hỏi về loại thịt mà họ sẽ đun sôi, rang, và ăn thì đó sẽ là…
“Ugh!!”
Tại thời điểm này, từ tận đáy họng cô chợt có thứ gì đó chua cay chực trào lên.
Sự thật đằng sau miếng thịt mà cô ăn hiện rõ trong tâm trí. Cô đưa tay lên che miệng và bóp nghẹt một tiếng kêu khóc. Nếu đó là điều quỷ thích nhất thì đó hẳn là vậy. Và tất cả những gì mà cô đã ăn từ ngày sống ở đây là…
“Eh-hey, đừng giật mình thế! Đây chỉ là thịt lợn. Gần sân tập có một trang trại nuôi lợn mà.”
“Eh, lợn?”
“Phải. Lợn. Nếu nhóc còn khó chịu về điều đó thì tại sao chúng ta không đi xem trước khi đào tạo?”
Vrusto rất ngạc nhiên. Nhưng Riku đã không nhận ra nó. Cô cúi đầu khi mở miệng. Cơn buồn nôn đã bị nén xuống. Cô gần như chắc chắn mình đang ăn thịt người và rơi vào việc tự ân hận. Nhưng may là không phải vậy. Cuối cùng cô cũng có thể nuốt miếng thịt một cách thoải mái hơn.
“Nhóc đang có định kiến về ma quỷ đấy. Chúng ta ghét con người nhưng không ăn họ, hiểu không? …Thực ra…Nhóc đã bao giờ ăn một con quỷ chưa?”
“…Không.”
“Đấy. Thấy không? Chúng ta không bao giờ ăn lẫn nhau.”
Cô nuốt một thìa súp khác khi nghĩ về những gì hắn nói.
Trong sách giáo khoa và những bức tranh minh họa đều nhắc đi nhắc lại rằng ma quỷ ăn thịt người. Và cha cô cũng nói với cô điều tương tự. Nhưng thực tế lại khác. Mặc dù Riku đã nghĩ tới khả năng Vrusto nói dối, nhưng hành vi của hắn cho tới nay đều cho thấy hắn không phải người dối trá.
Có nghĩa là cha và sách giáo khoa đã nói dối?
Cô không muốn nghi ngờ cha mình, cũng không muốn nghĩ về ông như một kẻ nói dối. Cảm thấy như mình không bao giờ thực sự biết bất cứ điều gì, Riku định mở miệng tiếp tục hỏi Vrusto, thì ngay lúc đó, một giọng nói the thé vang vọng khắp phòng ăn.
“Chú ý!”
Cánh cửa mở rộng.
Do góc của ánh sáng, cô không thể nhìn rõ người mới tới mà chỉ thấy hai cái bóng, một nhỏ một lớn xuất hiện. Dù không trực tiếp nhìn vào gương mặt họ, nhưng nhờ vào giọng nói nên cô có thể biết chính xác đó là ai. Khi sắp sửa ngước lên nhìn chủ nhân của mình, đầu cô bị ấn mạnh.
“Ngu ngốc! Hạ đầu ngay!”
Vrusto cưỡng ép đẩy đầu cô xuống.
Qua khóe mắt, cô có thể nhận thấy tất cả quỷ trong phòng ăn đều cúi đầu. Bất chấp sự kiêu ngạo ăn sâu trong máu, họ đang cúi xuống trước một cái bóng. Mặc dù cái bóng ấy thật nhỏ bé, nhưng ảnh hưởng của nó còn lớn hơn nhiều so với cái bóng lớn phía sau.
Cái bóng nhỏ… Leivein, bước lên một bước vào phòng ăn rồi cất tiếng.
“Mọi người ngẩng đầu lên. Hãy chuẩn bị di chuyển.”
✤✤✤
Vương quốc Shiidoru đang đứng ở đỉnh cao huy hoàng nhất của nó.
Nhờ sức mạnh phi thường của các gia tộc Trừ Quỷ sư, họ đã nhanh chóng tiêu diệt mầm mống của cái ác còn được gọi là ma quỷ trước khi nó lan rộng.
Mọi người đều hạnh phúc và không ai phải chịu khổ đau. Sự phát triển của vương quốc giống như một bông hoa nở rộ. Và con sâu mọt duy nhất còn lại là “quả bom hẹn giờ” mang tên Quỷ Vương đã được niêm phong.
Mỗi năm một lần ở vương quốc Shiidoru lại diễn ra một sự kiện truyền thống.
Một cuộc vận động 「Thanh Trừ Quỷ」.
Sự tồn tại của lũ quỷ độc ác là mối đe dọa đối với hòa bình. Mọi hành động đáng ngờ của chúng đồng nghĩa với việc những làng mạc và thành phố sẽ bị xâm lược, những ngôi nhà bị đốt cháy và thực phẩm bị đánh cắp. Đàn ông bị biến thành nô lệ trong khi phụ nữ và trẻ em sẽ bị cưỡng hiếp rồi chết trong những vạc dầu sôi.
Khi ngọn lửa chiến tranh có nguy cơ bùng phát, các Trừ Quỷ sư hoàng gia sẽ tiến tới căn cứ của chúng và khởi động một cuộc tấn công.
Rồi sau đó, họ sẽ trở lại thủ đô với chiến thắng vinh quang.
…Bằng mạng sống của những con quỷ.
Riku đã nhìn thấy một cuộc diễu hành như thế trước đây.
Cô từng mơ ước được giống cha mình, đứng ở trung tâm của một xe ngựa được bao phủ bởi hoa, giống như một vị anh hùng khi vẫy tay chào đám đông. Cô từng tự hỏi rằng ông đã tự tay giết bao nhiêu con quỷ. Một tưởng tượng dễ dàng, đầy kiêu hãnh xoa dịu trái tim cô và khiến cô quyết định trở thành một Trừ Quỷ sư tiếng tăm.
Lời thề đó… kí ức tươi sáng đó là điều mà cô luôn ghi nhớ.
Với cô, đó được cho là một kí ức tốt đẹp.
“Thật thế sao…Tất cả chỉ là kế hoạch của Vương quốc?”
Riku lẩm bẩm trong sự ngạc nhiên.
Từ căn cứ của tiểu đoàn Rồng Quỷ, 500 chiến binh sẽ được bí mật gửi đến các điểm mà Trừ Quỷ sư dự kiến tấn công. Để tránh bị Trừ Quỷ sư phát hiện, họ sẽ phải tách ra thành từng nhóm riêng, mỗi nhóm khoảng 100 lính và hành quân băng qua rừng.
“Bên dưới những câu chuyện cổ tích viết về anh hùng luôn có những thứ dơ bẩn.”
Vrusto vừa chuẩn bị vũ khí vừa nói thẳng thừng khi liếc nhìn Riku. Không bận tâm tới tâm trạng xấu đi của cô, hắn tiếp tục.
“Lần này chúng ta đã rất may mắn mới biết được làng nào đang bị xâm chiếm, nhóc biết không?”
“Nhưng chỉ cần sơ tán mọi người là ổn rồi mà? Nếu để mặc kẻ thù tấn công…giống như chúng ta đang bỏ rơi đồng minh vậy…”
“Baka! Nếu chúng ta làm điều đó thì kẻ địch sẽ tiếp tục tấn công một ngôi làng khác. Nếu chúng tập trung vào một điểm cố định thì chúng ta có thể dễ dàng chiến đấu và cầm chân chúng để mua thời gian cho dân làng bỏ chạy. Hmm? Nếu tình huống cho phép thì đội trưởng sẽ ra lệnh rút lui. Dù sao điều mà những kẻ tấn công muốn tìm kiếm là vinh quang. Chúng có thể chặt đầu một con quỷ bất kì để nói với con người khác rằng “đây là kẻ lãnh đạo” và khoe khoang rằng chúng đã phá hủy một ngôi làng dù trên thực tế là chẳng có gì ở đó.”
Riku nhìn xuống.
Nhìn vào cái bóng của mình, cô bỗng cảm thấy đôi chân mình nặng nề như bén rễ vào mặt đất.
Những gì mà cô luôn tin tưởng đều là lời nói dối…Mọi thứ giống như thể cô đang ở trong một cơn ác mộng. Có lẽ ngày bị đuổi khỏi gia tộc Barusak cũng là ngày cô lạc lối trong những giấc mơ chăng. Với suy nghĩ như vậy, cô điều chỉnh tư thế cầm Đại Phủ Việt của mình.
“Con người rất đáng ghét, phải không?”
“Nhóc định lặp lại bao nhiêu lần mới đủ hả?”
Tiếng tru của Vsuto khiến cảm xúc của Riku trở nên nhạy cảm.
Bây giờ cô sẽ bắt đầu chiến đấu trong một cuộc chiến tranh. Ngay cả khi đó là chiến trường mà cô luôn mơ về thì lúc này, cô cũng không còn cảm thấy vui mừng nữa. Thứ duy nhất còn sót lại là một nỗi buồn sâu sắc.
Nhìn thấy Riku như vậy khiến Vrusto bắt đầu gãi má mình bằng móng vuốt sắc bén.
“Này. Đừng chết đấy.”
“…Vâng.”
“Ah, nói thế nào nhỉ. Nếu nhóc chết thì tất cả thời gian ta bỏ ra để đào tạo nhóc sẽ lãng phí. Là một sự lãng phí đó, hiểu không? Rồi sau đó mọi người sẽ đổ lỗi cho ta đã không chịu huấn luyện nhóc đúng cách. Nhỡ điều đó ảnh hưởng tới con đường thăng tiến của ta thì ta phải làm sao bây giờ? Nếu có cơ hội thì hãy cố mà lập công vào, được chứ?”
“Vâng…”
“Chúc may mắn!”
Vrusto vỗ mạnh vào lưng Riku.
Sức mạnh của cú vỗ khiến Riku nhảy về phía trước một chút và trông như thể cô sắp sửa ngã sấp. Nhưng điều đó đã không xảy ra vì cô đã kịp thời giữ thăng bằng trên đôi chân của mình. Dù vậy, cô vẫn gửi một ánh mắt phàn nàn tới Vrusto.
“Tôi…Tôi biết! Tôi không muốn chết…Nhưng…liệu nguồn tin tức có đáng tin cậy không? Nếu nó là báo động giả thì sao?”
“Tất nhiên nó đáng tin rồi. Ta nghe nói nguồn tin đến từ một quỷ đã thành công thâm nhập vào thủ đô và phải rất vất vả mới đạt được tin tức đấy. Được rồi, ta thừa nhận là mình cũng không biết cụ thể.”
“Này, Vrusto! Đến đây!”
Cách đó không xa, một quỷ đang vẫy tay với Vrusto. Bởi họ thường trò chuyện với nhau nên Riku nghĩ cả hai có lẽ là bạn.
Điều đó đã được khẳng định bằng nụ cười toe toét của Vrusto.
“Nhóc, cứ đi dạo một chút được chứ? Sao, Sejii? Oh, cả Frank cũng ở đây à?”
Bỏ lại Riku ở phía sau, hắn nhanh chóng tiến về phía hai quỷ được gọi là Sejji và Frank. Họ bắt đầu trò chuyện giống như những người bạn thân. Bởi ở xa nên cô không thể biết về những gì họ đang nói.
Cô dạo bước theo dòng chảy của môi trường xung quanh.
Vì Vrusto đã biến mất nên cô không còn ai để trò chuyện nữa. Nếu Leivein ở đó, có lẽ cô có thể đi bên cạnh cậu ấy. Nhưng cậu là chỉ huy của một đội khác nên họ không thể ở bên nhau. Ngay cả khi cô tiếp cận được với cậu, thì tình cờ hay không, vị trí tân binh của cô không xứng đáng để được ở gần người chỉ huy của tiểu đoàn Rồng Quỷ.
“Nếu mọi thứ chỉ là mơ thì thật tốt.”
Cô biết rằng mình không thể mãi chìm đắm vào quá khứ. Cô hiểu rằng mình đã bị cha vứt bỏ. Nhưng…
“Này, chúng ta sẽ giết nhóc loài người đó chứ?”
“Không được đâu.”
“Dù sao, nó cũng có mùi giống con người. Nếu tao nhầm nó với kẻ thù thì ai trách tội được.”
“Mày định giết nó trong cuộc hỗn loạn hả?”
“Đừng chơi dại. Dù bây giờ đội trưởng không có mặt ở đây, nhưng ngài ấy sẽ rất tức giận nếu phát hiện ra đấy.”
“Biết đâu đội trưởng sẽ nghĩ lại?”
Những cái nhìn lạnh lùng và những lời thì thầm của họ khiến cô càng cảm thấy mình không thuộc về nơi này. Đồng thời, nó cũng khiến cho sự hoài nghi của cô về ác quỷ tăng theo.
Có lẽ nhân lúc hỗn loạn, cô có thể chạy trốn như một kẻ đào ngũ. Nhưng kể cả khi cô chạy thoát, cũng không có gì đảm bảo rằng cô sẽ tìm được thức ăn để tiếp tục sinh tồn.
Riku thở dài.
“Chạy! Là mũi tên trừ quỷ!”
Từ hai bên trái phải, những mũi tên rơi xuống hệt như mưa rào.
#T/N: Chương này tác giả viết rất cụt, và đây là kết quả sau khi tham khảo bản Eng và Spanish.