• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 2.6 Ai mới là nô lệ? (6)

Độ dài 3,809 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 13:23:40

【Trạng Thái】

Tên: Maria

HP: 92/92

MP: 102/102

Chức nghiệp: Nô lệ

Cấp độ: 7

Kinh nghiệm: 221/6400

Dẻo dai: 3.12

Khéo léo: 2.25

Nhanh nhẹn: 1.75

Khôn ngoan: 3.07

Sức mạnh ma thuật: 4.91

Phẩm chất: 1.52

+Tình Trạng:

Hỗn loạn: 0.28

+Trang Bị:

Dao sắt

Áo khoác

Giáp da

Găng tay da

Vải lụa

「C-Cấp 7… Em lên cấp 7 rồi…」

「Phải, chúc mừng em.」

Maria ngỡ ngàng nhìn hay bàn tay của mình trong khi tôi vẫn bình thản ăn súp như không có chuyện gì to tát xảy ra.

Sau khi rời mê cung, tôi đưa em ấy đến nhà thờ để tiến hành thăng cấp với số kinh nghiệm kiếm được. Kết quả là Maria lên tận 6 cấp. Để tưởng thưởng cho thành quả đó, chúng tôi vào quán ăn này.

Đây là nơi mà tôi sống và làm việc trước khi dọn ra ở riêng. Với tôi, nó thân thuộc như chính ngôi nhà của mình vậy.

「Kể cả khi em không làm gì cả ư? Việc duy nhất em làm là nấp một chỗ đợi anh trở về...」

「Đó là nhờ việc anh sở hữu kĩ năng chia sẻ kinh nghiệm của mình cho bạn đồng hành cùng nhóm. Anh đã nói với em rồi phải không? Anh biết rõ mình đang làm gì khi quyết định đưa em vào mê cung.」

Cuối cùng thì Maria cũng đã hiểu được ý định của tôi. Cho dù tôi có nói điều này ngay từ đầu, chưa chắc là cô bé đa nghi này lại tin tưởng cho được.

Thay vì dùng lời nói, tôi chọn hành động để chứng minh.

「C-Chờ chút đã nào, chuyện này thật khó tin. Một người lớn bình thường là ở cấp 5. Làm gì có chuyện em lên cấp 7 dễ dàng như thế được?」

Giọng Maria lớn hơn khi em ấy bất ngờ đập tay lên bàn ăn.

Tôi mỉm cười ra vẻ đắc ý. Ngay cả khi kết quả đã ở ngay trước mắt, em ấy cũng không thể tin ngay cho được.

「Bình tĩnh lại nào… Nếu em cứ làm to chuyện thì anh sẽ gặp rắc rối mất.」

「Sao cơ?」

Tôi làm dấu im lặng và bảo em ấy ngồi xuống.

「Kỹ năng này là một công cụ tuyệt vời để lên cấp, anh không muốn bất kì ai khác biết về nó.」

Điều dễ lường nhất là số người xin vào cùng nhóm với tôi sẽ gia tăng lên, bởi vì ai cũng mong muốn được lên cấp dễ dàng. Tôi nhìn thấy một mối lo khác lớn hơn nữa. Nếu có kẻ nào đó có quyền lực biết được, hắn sẽ bắt tôi làm việc cho hắn mất. Nếu tôi không có ý định hợp tác, thì rất có thể việc bắt ép sẽ diễn ra. Lúc đó, đời nào tôi chịu ngồi yên được. Nên nhớ là sức mạnh của tôi hiện giờ cũng đủ cân cả một đội quân được đào tạo bài bản rồi.

Nhưng rắc rối vẫn là rắc rối, là thứ mà tôi muốn tránh xa nhất.

Là một cô bé hiểu biết, Maria nhanh chóng hiểu ra điều đó và xấu hổ ngồi xuống.

「Em thực sự xin lỗi, chủ nhân…」

Mặc dù nét mặt của tôi không tỏ vẻ trách móc, em ấy vẫn xin lỗi. Tôi không trách điều đó, chỉ là...

「Em không thể thôi gọi anh bằng chủ nhân được hả? Mà bỏ đi. Với cách lên cấp này thì em cũng sẽ nhanh chóng trở nên mạnh hơn thôi. Khi đó, em có thể tự tin đồng hành cùng anh tiến vào những tầng sâu hơn trong Mê Cung.」

「Kĩ năng của anh như thể gian lận vậy.」

Maria lẩm bẩm những lời đó trong khi bắt đầu bữa ăn.

Còn trái tim của tôi thì bị tổn thương nghiêm trọng.

Gian lận…Bằng kĩ năng Thấu Thị, Maria buộc tội tôi tội「Gian lận」Tôi có muốn thế đâu cơ chứ. Nhưng mà…

「Phải, em nói đúng.」

Tôi cay đắng thừa nhận và cúi mặt xuống bàn ăn trong khi cố tiêu hóa câu nói đó của Maria.

Bằng kĩ năng đúng kiểu「Gian Lận」của mình, tôi có thể lên cấp nhanh hơn người thường rất nhiều. Nếu cứ giữ vững phong độ này, việc tôi tiếp tục có mặt tại các tầng sâu hơn trong mê cung chỉ là chuyện sớm muộn.

Kinh nghiệm của tôi trong những lần vào mê cung đang phát huy lợi ích của nó.

Tôi hiểu rõ hệ thống Đoàn Đội hơn ai hết, vì thế có nhiều cách để đưa ra chiến lược phù hợp hơn.

Ngoài ra, gần như tôi là người duy nhất biết về sự tồn tại của「Hệ Thống」, đây là thứ tiên quyết cho thành công tính đến thời điểm hiện tại của tôi. Với những lợi thế như thế, việc đặt mục tiêu là tầng sâu nhất của mê cung hoàn toàn không phải là mộng tưởng.

「Chào mừng quý khách.」

Tôi và Maria tiếp tục dùng bữa trong khi Ryn, nhân viên của quán đang hăng hái đón khách.

Tôi lập tức trở nên cảnh giác.

Đã quá trưa, đây đáng ra là lúc quán vắng khách nhất, vậy mà tự dưng lại có một lượng lớn người đang bước vào quán. Trong số đó, tôi nhìn thấy người quen.

「Ma, Maria! Cúi thấp đầu xuống chút.」

「Ể? V-Vâng!」

Maria nghe lời dù chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra cả và cúi đầu xuống, tôi cũng làm thế luôn.

Tôi nín thở và mong đợi sự chú ý của vị khách đó không hướng về phía này. Trong khi Maria cố tỏ ra tự nhiên bằng cách tiếp tục ăn súp trong tư thế khổ sở và đảo mắt xung quanh liên tục để cố hiểu sự tình.

Cuối cùng, mô phật, ánh mắt em ấy dừng lại khi nhìn thấy ai đó đang đứng ngay phía sau lưng tôi.

「Ể, Sieg? Phải Sieg không? Thật là trùng hợp!」

Người đó gọi thẳng tên của tôi.

Chết tiệt thật, tôi đã chọn sai quán để vào rồi ư?

「………」

Chẳng biết nói gì lúc đó, tôi bắn ra tín hiệu cầu cứu đến Maria. Em ấy nhìn tôi rồi lại nhìn người đang đứng phía sau, nét mặt bối rối khó tả.

「Ai đó đang gọi anh kìa.」

Maria!!! Em chẳng hiểu chuyện gì hết!!

Có vẻ tôi không thể trốn được rồi. Đành đối diện với sự thật vậy.

「Cô làm gì ở đây thế, Alty?」

「Lạnh lùng quá đấy. Chúng ta đã từng là cộng sự với nhau mà. A…. Cô bé xinh đẹp kia ơi, cho chị ngồi cạnh được không?」

Người tôi thấy đầu tiên là Alty, cô ấy đang mặc đồng phục của Học viện El-Thoralew. Còn việc cô ấy kiếm bộ đồng phục này ở đâu, đối với tôi đó vẫn là một ẩn số.

Alty là Boss của tầng 10, người đã tạm biệt tôi mấy ngày trước để điều tra thông tin về tình yêu của một người ở Học viện El-Thoralew. Dù có hơi nhiễu sự và rắc rối, Alty không phải là mối bận tâm của tôi lúc này.

Mà đó là người con gái đi cùng cô ấy…

「Chuyện gì vậy Alty? Ể? Kia phải là Sieg không? Thật sao? Sieg!!」

Là Franruhle.

「L-Lâu rồi không gặp, Franruhle…」

「Thật vui sướng làm sao! Alty bảo với mình là cô ấy sẽ đưa mình đến một nơi tuyệt vời. Đầu tiên mình còn nghi ngờ, có còn nơi nào trong thị trấn này mà mình không biết? Nhưng nhìn xem, nơi tuyệt vời đó hóa ra chính là nơi mình có thể gặp lại Sieg!」

Quác? Tình huống ngôn tình nào thế này? Cô gái này bị mấy câu chuyện tình yêu làm cho mê muội rồi hay sao?

Alty che miệng xém bật cười, tôi thì ôm mặt.

Họ làm gì ở đây vào giờ này vậy chứ? Không phải cả hai phải đang ở trong học viện sao?

Alty thì thầm vào tai tôi trong khi Franruhle tiếp tục luyên thuyên điều gì đó về định mệnh và những cuộc gặp gỡ bằng đôi mắt lấp lánh.

「Xem kìa, Sieg. Cậu chỉ cần đầu hàng cô ấy thôi mà.」

「Không bao giờ.」

「Con nhà khá giả, lại có nhan sắc. Trên hết là lại là Sieg - con chính hiệu, làm gì có ai khác xứng đáng nhận được tình yêu của Sieg của chúng ta nữa chứ?」

「Ha-ha… Cho cô hết đó…」

Để đề phòng việc bị Alty đâm lén một lần nữa, tôi chuyển sang ngồi bên cạnh Maria. Franruhle và Alty ngồi ở phía đối diện.

Sau khi hai cô nàng rắc rối nhất quả đất đó ngồi xuống, tôi gọi Ryn đến để gọi thêm món.

Ryn trố mắt trước tình cảnh mà tôi vướng phải, nhưng rồi chị ấy nhanh chóng nhìn ra không khí khó chịu mà tôi đang tỏa ra nên nhanh chóng hoàn thành công việc của mình và rời đi.

Mấy tên nhà thám hiểm khác cũng đang hướng sự chú ý vào cái bàn này nữa. Một tên con trai ngồi cùng ba cô gái xinh đẹp khác, dễ thấy được sát khí đang tràn ngập nơi này.

Mẹ ơi, con muốn về nhà…

Trong khi tôi vẫn đang lạc trong những mưu kế để thoát khỏi nơi này, Alty đã bắt chuyện với Maria trước.

Franruhle tỏ ra không quan tâm, cô ấy chỉ chăm chú nhìn tôi từ nãy đến giờ.

Cái giật áo nhẹ của Maria khiến tôi nhận ra em ấy đang bối rối bởi những câu hỏi dồn dập của Alty.

Thế là tôi đành mở miệng cứu lấy Maria trước.

「Đây là Maria, cô bé vừa mới gia nhập nhóm của tôi để cùng thám hiểm mê cung.」

「Rất vui được gặp hai chị, em là Maria.」

Maria lễ phép cúi đầu chào. Mọi chuyện trở nên thật dễ dàng nếu có người ở giữa kết nối hai bên.

「Chị là Alty. Chào em.」

「Còn chị là con gái thứ bảy của gia tộc Helvyrushain, Franruhle.」

Cả hai người họ nhanh chóng giới thiệu bản thân. Đến giờ thì chưa có rắc rối nào thêm cả.

「Được rồi, Alty. Cô làm gì ở đây thế? Tôi hiện đang bận rộn lắm nhé.」

「Fufu… Tôi đã nói rồi mà, gặp cậu ở nơi này chỉ đơn giản là sự trùng hợp.」

Alty hoa mỹ trả lời, thế mà tôi lại đáp lại vô cùng cục súc.

「Trùng trùng cái quần. Cô dùng kỹ năng nào đó để tìm tôi phải không?」

Riêng việc tôi đến quán ăn này sau giờ ăn trưa thông thường mà vẫn gặp Alty và Franruhle là tôi hiểu rồi. Bằng một cách nào đó, Alty có thể lần ra vị trí của tôi như cách mà cô ấy xuất hiện trước cửa mê cung và đòi gia nhập nhóm của tôi sau khi tôi cùng Dia hạ gục được Tidus vậy.

Đến nước này thì Alty chẳng còn thèm nói dối thêm nữa.

「Hehe… Phải đấy, đúng như cậu nói. Tôi có thể sử dụng kỹ năng truy tìm dựa vào tàn dư của lửa. Nhưng cậu biết đấy, không có cách truy lùng nào là tuyệt đối chính xác cả. Tôi phải nói chuyện với ngọn lửa ở gần cậu nhất để có thể biết được cậu đang ở đâu. Điều đó có nghĩa là gì? Phải, là định mệnh! Nhân tiện, tôi có kinh doanh với định mệnh đó.」

Định mệnh luôn hả? Tôi không biết là Alty hay Franruhle tiêm nhiễm cho người khác về cái định mệnh này nữa.

Trong trường hợp này, tôi chỉ có thể lạnh lùng đáp lại mọi thứ. Bởi tôi không thể cho Franruhle hy vọng về mối tình này thêm được nữa. Điều đó chỉ làm tổn thương cô con gái thứ bảy nhà Helvyrushain này thôi.

「Tôi đã nói cho cô biết mọi suy nghĩ của mình rồi mà. Nếu còn có tính người thì đi tìm một đứa con trai nào khác ngoài tôi đi. Ngoài kia đầy những đứa FA khác, tại sao phải là tôi cơ chứ?」「Bởi vì tôi có phải là con người đâu? Fufu… Tôi thực sự muốn giúp cậu mà.」

「Cụ tha cho con, con không khiến cụ phải lo.」

「Kệ chứ.」

Cuộc đối thoại của tôi và Alty diễn ra ở mức độ trừu tượng hóa hết ý nghĩa nên bỗng dưng biến Maria và Franruhle thành người ngoài.

「Alty, tôi đã nói là cô cứ kiên nhẫn chờ đợi đi rồi mà. Có vài thứ tôi cần phải làm trước khi nghĩ về mấy thứ đó. Vì thế, bớt đùa giỡn đi.」

「Không có cách giải quyết nào thuận lợi hơn được nữa sao? Ghi nhớ là tôi không có cùng suy nghĩ với cậu đâu, nhưng vì kế hoạch của mình, giờ thì tôi sẽ chỉ yên lặng thôi vậy.」

Tôi cứ nghĩ cô ấy chỉ đùa thôi. Ai ngờ đoạn sau Alty im lặng thật.

Vậy mới chết.

Sự việc sau đó quay sang ủng hộ Franruhle. Cô ấy bất ngờ hỏi hàng loạt câu hỏi như kiểu tôi đang ở đâu hay tôi thường ăn gì, có ngủ đủ giấc hay không, đi tắm lúc mấy giờ…

Tôi trả lời một cách máy móc, thậm chí thông tin còn sai bét hết.

Franruhle hỏi về sở thích của tôi sau 5 giây nhìn chằm chằm vào Maria.

「Cậu thích con gái tóc ngắn phải không?」

「Không.」

「Vậy là cậu thích con gái tóc dài hả?」

Mắt Franruhle sáng bừng lên hy vọng.

「Cũng không.」

「Ể? Không lẽ Sieg thích con gái không có tóc?」

「Kiểu thế.」

Alty gục đầu lên bàn để cố nén một tràng cười, trong khi Maria ngơ ngác nhìn tôi như thể sợ rằng tôi đang bị hỏng hóc đâu đó bên trong, nhưng tôi ra hiệu rằng tôi vẫn ổn.

Hy vọng là Franruhle không ngốc nghếch đến mức tự cạo đầu mình.

Nếu thật là thế thì tôi không còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận cưới cô ấy.

Thời gian vô nghĩa cứ trôi qua, cuối cùng chủ đề nói chuyện cũng liên quan đến mê cung. Không may là, mặc dù tôi chẳng có làm điều gì thú vị trong mê cung, Franruhle vẫn tỏ ra thích thú lắng nghe.

Ngay khi tôi kể về những chuyện mới làm sáng nay, Alty đột ngột cắt ngang.

「Ể? Cậu chạy vào đến tận tầng 5 trong khi cõng Maria trên lưng?」

Alty tỏ ra nghi ngờ khi tôi kể về điều đó.

「Phải, luật pháp cấm tôi làm điều đó hả?」

「Không, tôi chỉ ngạc nhiên thôi. Sieg, cậu là người sử dụng Ma Thuật Không Gian đúng chứ? Thông thường thì cậu không thể sử dụng Ma Thuật Di Chuyển mới phải.」

「Chờ đã? Sao cô biết tôi có thể dùng Ma Thuật Không Gian?」

Tôi khá chắc viêc mình chưa hề sử dụng kỹ năng đó trước mặt Alty. Làm sao mà cô ấy biết được chứ?

「Ể? Vậy hóa ra cậu nghĩ đó là bí mật hả? Vậy thì tôi xin lỗi vì đã nói ra. Tôi biết được chuyện đó khi nhìn cậu chiến đấu, chỉ vậy thôi. Tôi có một người quen cũ cũng giống như cậu vậy. Nếu tôi không nhầm, người đó cũng có thể sử dụng Ma Thuật Di Chuyển luôn. Quả là trùng hợp, đúng không?」

Alty có vẻ không chắc chắn cho lắm, lời nói của cô ấy như thể đang cố hồi tưởng lại vậy.

「Chuyện đó là thế nào vậy chứ? Làm ơn nói rõ hơn xem.」

「Ừm… Tôi không thể nhớ chính xác được. Có chuyện gì đã diễn ra với trí nhớ của tôi thế chứ? Dù sao thì, có một cách để lập tức di chuyển vào bên trong mê cung, đúng không? Học viên đứng đầu học viện, Fran?」

Alty chuyển vấn đề vướng mắt sang Franruhle, người đang chăm chú lắng nghe cuộc nói chuyện của tôi bằng gương mặt hạnh phúc. Dù thế, cô ấy cũng giật mình khi bất ngờ được hỏi.

「Ể? Ma Thuật Không Gian ư? Thường thì, không có nhiều người được thiên phú cho tài năng ma thuật ấy đâu. Thậm chí, ngay cả trong học viện, nó cũng ít được nhắc đến. Mình nhớ là chưa bao giờ mình gặp những câu hỏi hay bài giảng liên quan đến Ma Thuật Không Gian cả.」

「Cái gì? Không có ai sử dụng Ma Thuật Không Gian ở thời đại này hả?」

「Phải. Ít nhất là chẳng có học viên nào sở hữu kĩ năng dạng đó trong học viện của mình cả.」

「Wah, vậy hóa ra khoảng cách giữa các thế hệ đã lớn đến thế rồi ư?」

Kì lạ là Alty chỉ nhận ra sự khác biệt đó. Dường như cô ấy đã sống rất lâu rồi thì phải. Như kiểu chỉ khi bạn già đi, bạn mới nhận ra lớp trẻ hiện đã thay thế hết thế cũ rồi vậy. Với ngoại hình và tính cách, có thể bao gồm cả tâm hồn nữa, tôi không nghĩ là Franruhle hay ai khác biết về tuổi thực của Alty.

Tôi khá tò mò về mối quan hệ của hai người đó, cách mà Alty làm quen và nhập Học viện El-Thoralew. Nhưng vì cô ấy tài phép đầy mình, tôi cũng chẳng muốn hỏi nữa.

Trong khi Franruhle không biết nhiều về Ma Thuật Không Gian, Alty bắt đầu giải thích.

「Đặc tính đặc trưng của Ma Thuật Không Gian là khả năng thống trị không gian trong một khoảng thời gian nhất định. Để làm chủ nó, ta cần sự hiểu biết cơ bản về không gian. Để vận dụng được nó, ta cần phải tạo các kết nối. Ma Thuật Không Gian ở cấp độ cao cho phép cậu tạo ra thứ gì đó, đồng thời cũng có thể phá hủy nó. Cậu cũng có thể kết nối không gian này với không gian khác bàng thứ ma thuật này. Để tôi nhớ, đó là kĩ năng《Kết Nối》. Nếu cậu làm chủ nó, cậu không cần phải cõng theo Maria nữa.」

「Kết nối với không gian khác? Tôi có thể làm thế không?」

Tôi rất bất ngờ khi biết rằng mình có thể kiến tạo và phá hủy không gian. Nếu tôi có thể đạt được đủ cấp độ và phát triển kỹ năng ma thuật của mình, liệu tôi có học được nó? Chỉ nghĩ về điều đó thôi cũng khiến cả người tôi run lên.

「Ừ, có thể chứ. Cậu chỉ cần thử tưởng tượng xem. Một cánh cửa có thể kết nối không gian đến một nơi khác. Bằng cách đó, cậu sẽ tiến gần hơn với việc học được kỹ năng《Kết Nối》. Đáng để kì vọng lắm chứ. Để xem, ta nên đặt tên nó là cái gì đó thần kì thì được nhỉ?」

Alty hào hứng nói chi tiết về kỹ năng《Kết Nối》 với tôi.

Mặc dù tôi có hơi nghi ngờ, nhưng tôi vẫn thử làm theo hướng dẫn của cô ấy.

Rồi đột nhiên Franruhle chen ngang.

「Khoan đã Alty. Không có cách nào để cậu tạo ra một ma thuật mới cả!」

「Phải, em cũng nghĩ thế. Việc tạo ra một ma thuật mới chỉ tồn tại trong truyền thuyết.」

Maria gật đầu phụ họa. Nhưng thứ làm tôi bất ngờ nhất chính là khuôn mặt ngơ ngác như dẫm phải bẫy của Alty.

「Ể? Sieg? Không thể tạo ra ma thuật mới ở thời đại này hả?」

Không có vẻ là Alty đang đùa, tôi nhăn mặt đáp lại.

「Đừng có hỏi tôi chứ, làm sao mà tôi biết được? Nhưng tôi nghĩ là chỉ cần tôi tiếp tục gia tăng cấp độ của mình, tôi sẽ làm được thôi.」

「Phải, tôi cũng nghĩ thế. Tạo ra ma thuật mới chỉ là trò trẻ con đối với những người có tài năng thôi.」

Không thể tin được là có một ngày suy nghĩ của tôi và Alty lại giống nhau.

Thôi cũng không đến nỗi nào. Ít ra thì cũng có người tin vào thứ mà tôi tin tưởng.

Liền sau đó, Maria bày tỏ quan điểm của mình.

「Bất khả thi. Học một ma thuật khác với việc tạo ra một ma thuật mới. Những pháp sư sống ở thời đại xa xưa đã sử dụng ma thuật cổ rồi. Anh nghĩ ma thuật đối với họ đã là cổ đại thì so với chúng ta thì nó còn xa xưa đến mức nào nữa? Bản thân ma thuật mà nói, nó đã không thể được thiết lập ở bất cứ đâu rồi.」

Đồng tình với luận điểm của Maria, Franruhle âm thầm gật đầu. Sau đó cô nói thêm.

「Mình được biết rằng có một cách khác để học một ma thuật mới, đó là nuốt một viên đá ma thuật có chứa công thức của ma pháp đó. Cách này sẽ khiến máu trong cơ thể kết nối với công thức được khắc trên đá, và người dùng có thể sử dụng được ma pháp. Vì vậy, nếu cho trẻ con nuốt đá ma thuật từ sớm, khi lớn lên, khả năng cao là chúng có thể sử dụng được ma thuật. Nói cách khác, không có cách nào mà cậu lại có thể tự tạo ra được một ma thuật mới hết.」

Lần này đến lượt Maria gật đầu, tôi có cảm giác chiến trường đã được chia làm hai.Tôi chỉ vừa mới biết đến thông tin này thôi. Trước giờ đối với tôi thì đá ma thuật chỉ là cái gì đó ma thuật tựa như việc bạn mang điện về thời nguyên thủy vậy. Hóa ra chúng thực sự có những công dụng đáng kinh ngạc khác.

Và mấy cô gái này đều rấy rành về ma thuật. Sau này tôi cần đối xử tốt hơn với họ mới được.

「Tôi hiểu rồi. Cám ơn hai người, Franruhle, Maria. Tóm lại là, cách tốt nhất để có được ma thuật mong muốn là nuốt một viên đá ma thuật có khắc công thức của ma thuật đó, đúng chứ?」

「Vâng, chính xác là vậy.」

Hy vọng là điều đó chính xác.

「Vậy thì, chúng ta sẽ đi mua đá ma thuật ngay hôm nay luôn chứ?」

Tôi dùng ngay việc này như là cái cớ để rời đi. Maria cũng đoán được ý tôi, em ấy gật đầu đồng ý.

「Vâng, cũng tốt thôi.」

「Thế thì để mình làm hướng dẫn viên cho. Mình biết cửa hàng bán đá ma thuật tốt nhất trong thị trấn!」

Franruhle hào hứng giơ tay đề nghị.

Tôi còn đang bối rối tìm cách từ chối thì Alty đã nhanh chóng cứu tôi.

「Này, Fran. Không phải là cậu còn có việc khác để làm sao? Chúng ta hết giờ chơi rồi. Cậu nên để dịp khác đi cùng Sieg.」

「Nhưng mà… Thôi được, mình sẽ từ bỏ lần này vậy…」

Hình như hai người họ bận việc gì đó mà trường giao cho thì phải. Nhờ thế mà Franruhle sẽ không bám theo tôi trong phần còn lại của hôm nay nữa.

Tôi cùng Maria rời khỏi ghế.

「Chia tay ở đây, bọn tôi sẽ đi trước. Hai người cứ dùng bữa cho xong đi đã.」

Sau đó, tôi gọi Ryn đến và thanh toán hết.

「Gặp lại hai người sau, Sieg, Maria.」

「Sieg, lần tới chúng ta sẽ lại gặp nhau, được chứ? Mình rất mong đợi dịp đó.」

Franruhle vẫy tay tiếc nuối, không quên chèn vào mấy lời hứa hẹn.

Thôi tha cho tôi đi mà.

Chúng tôi tạm biệt hai người họ và rời khỏi quán.

Bình luận (0)Facebook