• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 2.2 Ai mới là nô lệ? (2)

Độ dài 2,926 từ - Lần cập nhật cuối: 2021-11-28 13:23:23

Tôi thức dậy khi mặt trời đã ló rạng được một khoảng thời gian.

Đây là một căn nhà bằng gỗ, dành cho một người.

Bên trong phòng khách, tôi nói chuyện với một người phụ nữ.

「Được rồi, vậy theo hợp đồng, cậu sẽ thuê nó trong 1 năm, đúng chứ?」

「Vâng.」

Sau khi đến bệnh viện để thăm Dia, tôi đã đến trung tâm nhà đất. Mọi thủ tục diễn ra nhanh chóng khi tôi cho họ thấy số tiền mà tôi có thể chi ra.

Vì việc mua cả đất và nhà cùng lúc là quá sức của tôi, nên quyết định của tôi lúc này là thuê nhà mà thôi. Hoặc cũng có lẽ là tôi không có ý định ở lại thế giới này quá lâu.

Một năm.

Với việc đăt ra thời hạn cho mình, tôi thuê nhà trong một năm.

「Giấy tờ còn lại sẽ được hoàn thiện vào hôm sau. Vậy, Sieg, cậu có thể sử dụng ngôi nhà này rồi.」

Người phụ nữ đối diện mỉm cười rạng rỡ. Tôi đồng ý rằng nụ cười là một phần của kinh doanh, tương tự như việc tôi đang làm ở quán bar.

「Vậy là xong rồi, đúng chứ?」

「Vì cậu đã trả đủ tiền, hợp đồng đã hoàn tất. Không có vấn đề gì cả. Điều duy nhất cậu cần lưu tâm là các loại giấy tờ bên chúng tôi lo sẽ được chuyển đến cho cậu vào hôm sau.」

「Tôi hiểu rồi.」

「Vậy thì tôi xin phép.」

Hoàn thành việc kí kết hợp đồng, người phụ nữ rời đi.

Tôi bắt đầu đi lại xung quanh ngôi nhà. Nó đã đươc dọn dẹp và lau chùi trước đó, tôi đã kết luận thế bằng kĩ năng Không Gian của mình, nếu không tận mắt chứng kiến thì tôi vẫn sẽ còn nghĩ về nó.

Sau khi chắc rằng mọi ngóc ngách đều đã sạch bụi, tôi mới trở nên thôi đa nghi. Cũng nói thêm rằng, môi trường xung quanh đây cũng khá tốt.

Họ giới thiệu rằng đây là nhà cấp 1, nghĩa là dù có động đất cũng không ảnh hưởng gì nhiều nhờ vào ma thuật gia cố của thế giới này. Ngoài ra, căn nhà này còn được trang bị đầy đủ đá ma thuật sẵn sàng sử dụng để đem đến sự tiên nghi. Thêm vào đó, nhà bếp còn sang trọng hơn cả ở quán bar, nơi tôi làm việc.

Trên hết, khóa cửa ở thế giới này rất đáng kinh ngạc.

Người ở thế giới hiện đại như tôi sẽ rất lo lắng về vấn đề thiếu an ninh khi sống trong một ngôi nhà bằng gỗ. Nhưng ổ khóa thực sự rất hoàn hảo. Để minh chứng cho điều đó, tôi thử đi ra ngoài. Đó là loại khóa được gia cố bởi Đá ma thuật và thép. Bởi vậy mọi đánh giá hình thức là vô nghĩa.

Mặc dù trông nó có vẻ cổ, là loại khóa lớn đóng chặt, nhưng độ an toàn đã được tôi xác nhận sau khi thử phá khóa rất nhiều lần. Mức độ an toàn của ngôi nhà ngang với ở thế giới cũ, tôi có thể khẳng định điều đó.

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi đến văn phòng nhà đất và đưa ra một lời yêu cầu không hề đơn giản.

Với mười đồng vàng, tôi nhận đươc một ngôi nhà khá giống với thế giới cũ của mình. Các chi phí khác chưa đươc tính đến. Và thực sự là nó rất đắt.

Kể cả vậy, tôi vẫn muốn một ngôi nhà như thế. Tôi tin rằng uy tín của văn phòng nhà đất này rất đáng tin cậy, vì vậy căn nhà này rất tốt. Chẳng hề đắn đo thêm nữa, tôi quyết định mua nó.

Thực sự rất vui khi mà nỗ lực của tôi đã được đến đáp.

Sau tràng cười sảng khoái và có phần hơi lố, tôi hít một hơi thật sâu.

「Ha… Mình cuối cùng cũng làm được rồi. Đây là một ngôi nhà tốt, có mái nhà và một nơi để ngủ. Mặc dù mình nên để số tiền này để mua đồ cho việc khám phá mê cung…」

Bây giờ, tôi vẫn nghĩ rằng mình sẽ về quán bar để kiếm một bữa ăn. Tôi không có ý định nấu ăn ngay tại đây, ít nhất là hôm nay.

Nội thất của căn nhà khá đầy đủ, nhưng tôi không có bình đun nước. Chỉ duy nhất phòng tắm là có đầy đủ dụng cụ cần thiết.

Kể từ khi tôi có thể cất giữ đồ trong Kho Đồ của mình, tôi không cần phải để lại vật gì trong nhà cả. Giả sử cánh cửa có vấn đề đi chẳng nữa và kẻ gian có thể thâm nhập vào thì cũng chẳng có gì đáng giá để chúng lấy đi cả.

Dành chút thời gian còn lại để tận hưởng căn nhà mới, tôi thở phào và tự hào về thành quả của chính mình.

Tôi đã đi khắp nơi để chọn được căn nhà này.

Đây đúng là một vị trí đắc địa. Hướng về phía mặt trời, và nơi này cũng gần mê cung nữa. Tọa lạc trên một ngọn đồi dốc thoải vì vậy tôi có tầm nhìn đẹp hướng về phía thị trấn.

Trước khi tôi kịp nhận ra, bầu trời đã trở nên nhá nhem.

Trong khi ngắm nhìn cảnh vật, tôi tự mình suy nghĩ những vấn đề khác như là nên dùng số tiền còn lại để mua những vật phẩm gì nhằm hỗ trợ việc khám phá mê cung.

Những suy nghĩ vẩn vơ và đầy tham vọng bao quanh, và đột nhiên, có tiếng động gì đó phát ra từ trong bóng tối.

「Ma thuật 《Không Gian》」

Tôi dùng năng lực của mình trước tình huống bất ngờ ấy.

Hóa ra đó là tiếng kêu của môt con ngựa ở trên đường. Nó đang kéo theo một xe hàng hóa. Không, với tôi đó không phải là hàng hóa.

Khi nhìn kĩ, chiếc xe ngựa có những chiếc cũi đang nhốt những con người bên trong. Tất cả đều bị khóa chặt bởi những sợi gông xích nơi cổ.

Nô lệ.

Ở thế giới này thì đó là một giai cấp được xem như một sự tồn tại hiển nhiên. Vì nhiều lý do mà những con người đó rơi vào tay bọn buôn người, được vận chuyển đến những nơi tập kết và là hàng hóa của những tay nhà giàu.

Đoàn xe ngựa chậm chạp đi qua, tiếng bánh xe lọc cọc vang lên trong màn đêm tĩnh mịch.

Tự nhiên tôi nghĩ ra một kế hoạch. Liệu tôi có nên dành tiền cho những nô lệ này không?

Nhờ vào bảng hiển thị, tôi có thể tìm được một nô lệ đặc biệt tài năng.

Mặc dù suy nghĩ sở hữu một nô lệ thật tồi tệ, phải thừa nhận là ý tưởng đó rất có ý nghĩa đối với một nhà thám hiểm như tôi.

So với những người khác, tôi đang tiêu tiền một cách khôn ngoan và hiệu quả hơn nhờ vào kĩ năng của mình. Bởi vì bảng trạng thái hiển thị gần như đầy đủ thông tin của người đối diện, ngay cả những thương gia sành sõi nhất cũng không thể định giá tốt hơn tôi được.

Thêm vào đó, tôi chắc chắn người ta không hiểu rõ giá trị của những người mà họ đã mặc định xem là 「Nô Lệ」.

Tôi thì lại khác. Tôi nhìn thấy mọi tiềm năng mà mỗi nô lệ sở hữu.

Bởi vậy, tôi quyết định nên đi một chuyến xem sao, và cất chìa khóa nhà vào Kho Đồ của mình.

Tôi bắt đầu đi theo xe vận chuyển nô lệ sau khi rời khỏi nhà.

Càng đi, con đường càng dẫn đến khu vực ít người sinh sống hơn và môi trường xung quanh thì cực kì tồi tệ. Dù trông có vẻ giống một quốc gia thời Trung Cổ, đường xá ở trung tâm Varte cũng không đến nỗi nào. Vậy mà nơi này thì trông giống như đã bị đất nước bỏ rơi từ lâu, như một bãi rác ngoại thành vậy.

Tôi nhăn mặt, đúng như tưởng tượng về nơi mà những nô lệ phải sinh sống.

HP và MP của tôi vẫn còn đủ, tôi bất chợt xác nhận điều đó, vì không khí yên ắng làm tôi lo ngại về một cuộc đụng độ nào đó mà mình phải gặp phải.

Cấp độ 10 được coi là cấp cao ở Liên Minh Các Quốc Gia. Để so sánh cho dễ hiểu thì đó là cấp độ của ông chủ quán bar nơi tôi làm việc, một nhà thám hiểm có kinh nghiệm và danh tiếng.

Tuy vậy, cẩn thận vẫn hơn. Tự tin thái quá sẽ chỉ dẫn đến những kết cục bi thảm.

Sau đoàn xe, tôi ẩn mình vào những cái bóng của các tòa nhà và dần khuất vào màn đêm.

Cuối cùng thì cũng đã đến nơi.

Một hội trường có bề ngoài tồi tàn, cũ nát. Cứ như thể họ muốn đánh lừa người qua đường vậy.

Đây là nơi buôn bán nô lê. Mặc dù được tôi gọi là hội trường, độ ẩm thấp và lụp xụp cũng chẳng khá hơn đoạn đường mà tôi đã đi qua là bao. Tôi lặng lẽ mở cửa và tiến vào bên trong.

Một căn phòng lớn.

Có rất nhiều người ở bên trong, họ đều quay lại nhìn kẻ mới bước vào phòng lớn trong khoảng khắc trước khi nhanh chóng lờ đi. Mặc dù trông tôi còn trẻ, tôi không giống người lần đầu đến đây. Kinh nghiệm chiến đấu đã tạo ra sự khác biệt, tôi đoán vậy.

Dù sao thì, may mắn là họ chẳng để ý đến tôi, vì vậy tôi có thể thoải mái hành động hơn.

Tôi đi ngang qua bàn tiếp tân mà chẳng hỏi gì vì còn đang bận thu thập thông tin bằng ma thuật Không Gian của mình.

Tôi không tốn quá nhiều thời gian để hiểu đươc cách hệ thống buôn bán ở đây vận hành.

Đây là một nơi buôn bán nô lệ bất hợp pháp. Bởi vì nhiều người có thể đấu giá cho một nô lệ họ muốn sở hữu, giá trị của nô lệ đó có thể tăng lên nhiều lần. Những kẻ định giá sẽ giới thiệu nô lệ mà chúng muốn bán, người ngồi bên dưới trả giá. Khi ra được giá cao nhất, nô lệ đó được bán đi, bất kể muốn hay không.

Chẳng khác gì việc đấu giá ở thế giới cũ của tôi, chỉ khác là "hàng hóa" ở đây lại là những người bằng xương bằng thịt.

Một cuộc đấu giá nô lệ thực sự đang diễn ra.

Tôi chọn cho mình một góc và ngồi xuống khi những nô lệ lần lượt đươc giới thiệu.

Đầu tiên là một người thú được giới thiệu là thuộc chủng tộc khá quý hiếm. Phía sau, có một hàng nô lệ khác đang cúi đầu chờ đến lượt.

Khi phiên đấu giá bắt đầu, không khí trong phòng trở nên náo loạn.

Còn tôi thì đơ người ra.

Thật khó để tôi có thể thích ứng ngay được. Mặc dù tôi cần phải hiểu rõ chuyện này, tôi vẫn chưa thể theo kịp. Một cú sốc văn hóa.

Thứ hỗn hợp nhiều loại mùi khác nhau khiến tôi muốn nôn ọe tại chỗ.

Mùi ẩm mốc, mùi hôi của thứ khói nào đó, mùi mồ hôi của người khác. Tôi đang ở một nơi mà những tiếng cười vang lên bên dưới, từ những kẻ nhà giàu đang vung tiền mua về cho mình một nô lệ giá trị và những ánh mắt đáng thương đến tuyệt vọng của những nô lệ đang được rao bán.

Nơi này đang làm tim tôi quặn lại, và đầu óc tôi thì như muốn nổ tung.

Tôi sử dụng Bảng Trạng Thái lên những nô lệ trên sàn đấu giá một cách vô thức. Hầu hết họ đều đang ở trong tình trạng hỗn loạn.

Tôi cố gắng tìm những khả năng của mỗi người.

Chẳng còn thời gian quan tâm đến tên của họ nữa, tôi chú ý vào cấp độ, trạng thái, kĩ năng. Chẳng có ý nghĩa gì nếu tôi cố gắng nhìn tên của họ cả. Nếu tôi làm vậy, tôi sẽ chẳng thể xóa bỏ được những cái tên đó ra khỏi đầu mình được nữa.

Một nô lệ đã được bán xong, một "món hàng" mới lại được đem ra.

Tay buôn tiếp tục màn giới thiệu của mình.

「Đây là những nô lệ tiếp theo được đấu giá vào tối nay. Hãy để tôi giới thiệu cho các vị những tên nô bộc biết nghe lời nhất. Cứ vung tiền thoải mái vì tôi đảm bảo chúng đều là những tên rất có giá trị.」

Tôi chẳng để tâm đến mấy lời giới thiệu ba hoa đó mà chỉ tập trung đánh giá những nô lệ được đánh số từ 7 đến 10.

Số 7. Cấp độ cao và chỉ số khá tốt. Tuy nhiên lại không có kĩ năng nào.

Số 8. Cân bằng giữa các chỉ số, có đến 4 kĩ năng. Đáng tiếc là tình trạng của cô ta lại không được tốt.

Số 9. Chẳng có gì tốt cả.

Số 10. Chỉ số trung bình, và---

「Đủ rồi…」

Tôi ngăn bản thân mình trước khi trở nên sa ngã.

Tim tôi đập rộn ràng từ bao giờ, mồ hôi tuôn ra khiến tôi bất chợt rùng mình ớn lạnh.

Tôi đang làm gì thế này? Đánh giá những nô lệ và vứt hết những ý nghĩa còn lại của họ vì mục đích của mình? Măc dù tôi đã ngưng được những suy nghĩ đó, sẽ thật tệ nếu tôi lại bị cuốn theo cái không khí kinh khủng của nơi này.

Những kẻ mua nô lệ trở nên nhộp nhịp, không khí náo nhiệt một lần nữa bùng nổ khi kẻ nói người cười, bàn luận với nhau về các nô lệ được rao bán.

Và… tôi chẳng khác gì họ.

Buộc phải thừa nhận điều đó, tôi chẳng thể suy nghĩ được gì thêm nữa.

Tôi từ từ đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi.

「Này chàng trai, cậu định về luôn hả?」

Và rồi bất chợt nghe thấy giọng nói đó ở phía sau.

Đó là một người đàn ông cao lớn. Ông ta có mái tóc màu nâu và ăn mặc với phong cách của một thương gia lão làng và có phần lịch lãm. Ánh mắt của tôi bị hút vào thanh kiếm mà ông ta đeo ngang hông. Đó là một người bảo vệ đang kiếm người nói chuyện, hay chỉ là một người khách như tôi? Tôi không thể đánh giá ngay được. Đây là lần đầu tôi gặp người này.

Cẩn thận trong từng lời nói, tôi đáp lại câu hỏi ban nãy một cách lịch sự.

「Vâng. Tôi thấy không khỏe lắm, cho nên…」

「À, cậu còn trẻ. Có phải bầu không khí này làm cậu choáng ngợp?」

「A.. Không hẳn vậy」

Tôi cúi đầu. Nói chuyện lâu với gã này khiến tôi có cảm giác bất an. Vì vậy tôi cứ lẳng lặng quay lưng đi ngay sau đó.

「Có phải cậu đang nghĩ rằng những con người đang được rao bán đó thật đáng thương? Họ bị bán cho những gã quý tộc và sẽ phải sống cuộc đời tồi tệ của một nô lệ?」

Tôi dừng bước vì những lời đó.

Những tiếng hét bi thảm của nô lệ vang lên từ trên sàn đấu giá.

Có lẽ ai đó vừa được bán đi.

Bị bán đồng nghĩ với số phận đã kết thúc. Một nô lệ sẽ phải phục vụ chủ nhân của mình vô điều kiện cho đến chết mà không được phép kháng cự. Đó là lý do những nô lệ còn đủ sức lực và ý chí sẽ phản kháng trong thoáng chốc.

Tôi nhăn mặt u buồn nhìn xuống mặt đất. Thấy được cảnh tượng đó, người đàn ông lạ mặt tiến đến và nở một nụ cười bí ẩn.

「Ông muốn gì ở tôi sao?」

Tôi trừng mắt nhìn lại, còn ông ta thì vẫn thoải mái như vậy.

「Không hẳn. Chỉ là ta thấy biểu hiện của cậu trông khá thú vị thôi.」

Một gã đàn ông lạ lùng, một cuộc đấu giá mạng sống con người điên rồ.Chẳng còn gì để làm ở đây cả.Tôi lườm ông ta rồi cất bước thật nhanh.

「Và tiếp theo, tôi xin giới thiệu đến các bạn những món hàng đáng được mong chờ nhất đêm nay. Số 13, đứa con gái này có nguồn gốc từ Fania, tóc đen, mắt đen, hàng hiếm đấy.」

Lời giới thiệu của tay buôn giữ tôi lại ngay lúc đó vì những thông tin mà tôi thấy rất ngạc nhiên khi nghe được.

『Fania?』

『Tóc đen? Mắt đen?』

Không phải đó là những đặc điểm giống như tôi sao?

Đột nhiên tôi lại nhớ đến một nô lệ mà tôi đã gặp trước đây. Cả cơ thể do dự trong thoáng chốc.

Đầu óc như muốn phát điên vì phải chịu đựng thêm thứ mùi và âm thanh ồn ào của nơi này thúc giục tôi phải rời khỏi đó ngay lập tức. Tôi biết giới hạn của mình, rằng tôi không thuộc về nơi này. Có thể tôi sẽ biến chất mãi mãi nếu để bị cuốn vào trò mua bán mất nhân tính, nơi mà sinh mệnh của con người chẳng hơn sức nặng của một nắm tiền là bao. Đây là lúc mà tôi nên quay đầu lại, không cần đắn đo gì mới phải.

Nghiến chặt răng, đôi chân của tôi bắt đầu bước đi.

Cảm thấy sợ hãi chính bản thân mình, tôi quyết định tham gia buổi đấu giá.

Bình luận (0)Facebook