Infinite Stratos
Yumizuru IzuruOkiura
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Chương 4: Điều kiện để trở thành Anh hùng

Độ dài 17,476 từ - Lần cập nhật cuối: 2019-10-29 05:00:35

(Sáng rồi.... sao?)

Dụi dụi đôi mắt sưng đỏ của mình, Kanzashi chầm chậm ngồi dậy trên giường.

Giờ thì cô chẳng thể cảm thấy gì tệ hơn được nữa.

Tuy nhiên, hôm nay là ngày diễn ra giải đấu cặp giữa các phi công IS cá nhân. Lúc này không thể nghĩ đến việc nghỉ ngơi được.

(Mình phải đi....)

Cô loảng choảng bước về chỗ bếp và rửa mặt bằng nước lạnh.

Sau khi lấy lại bĩnh tĩnh, Kanzashi đeo kính lên.

“...”

Dù thế nào thì hôm nay cô cũng phải cố hết sức.

Cô cứ tiếp tục nghĩ như thế. Mặc dù về mặt cảm xúc, cô vẫn chưa thể chấp nhận được điều đó, nhưng cô cũng chỉ còn biết nghĩ như thế.

(Lịch giải đấu. Họ sẽ công bố lịch đấu... vào lúc đó...)

Nhưng nếu mọi chuyện đều xuôi chèo mát mái, họ sẽ phải đối đầu với Tatenshi, dù rằng không biết là khi nào.

--*Cree*. Ngực cô nhói đau.

(Mình không thể đánh thắng người đó, mình không thể.)

Cô cắn chặt lấy môi dưới.

Lệ vẫn cứ ứ trong khóe mắt cổ.

---Giá như có một người anh hùng ở đây.

Giống như trong manga, nơi mà anh hùng thường xuất hiện một cách hoành tráng, một anh hùng toàn vẹn. Một đồng minh có uy quyền, mạnh mẽ, hiền lành, kiên định và liêm chính, một người luôn đi theo công lý của bản thân cho đến cuối đời.

“U....”

Kanzashi thấy người anh hùng trong mộng của mình hóa thành Ichika, và cô không thể không lắc đầu.

(Dù sao thì mình cũng phải đi.)

Kanzashi rời khỏi phòng, mang theo cái cảm giác tự tin đến mức như muốn biến mất đi.

***

“Tiếp theo, xin mời Hội trưởng Hội học sinh, Sarashiki Tatenashi, lên phát biểu lời mở màn.”

Nói xong, Utsuho-san lùi ra một bước khỏi cái micro trên bệ.

Sẵn nói, các thành viên của Hội học sinh như tôi và Nohohon-san giờ đang đứng thành hàng sau Utsuho-san.

“Fuaah... khò khò....”

“Suỵt. Nohohon-san, người đứng đầu giáo viên đang nhìn lên đây kìa.”

“Okay....”

Không nhìn gần thì tôi chẳng thể nhận ra được, nhưng Nohohon-san khẽ gật đầu lại.

Cơ mà tôi không biết thế có phản tác dụng không khi mà cô ấy lắc lư như một con daruma.

….Ahh, bà cô đang nhìn kìa.

Giáo viên trưởng có đôi mắt tam giác ngược, tóc cột ra sau, diện bộ trang phục vuông vức, môi tô một lớp son mỏng màu đỏ và có nhãn 'oni-baba'. Nhưng hẳn là cô ấy phải dễ thương hơn một con quỷ thật... À nhân tiện, con quỷ mà tôi đang nói là Chifuyu-nee.

“Chào mọi người, chúng ta đang có giải đấu đôi giữa các phi công IS cá nhân. Tôi mong rằng mọi người có thể học được gì đó từ các trận đấu này. Cùng thưởng thức nhé!”

Một chất giọng rõ ràng, phát âm nét đến từng chữ, nghe như bài ca tuyệt mĩ.

Vẫn như thường ngày, Tatenashi-san vẫn tỏa ra cái sự hiện diện áp đảo ấy. Và đó cũng là lý do thích hợp nhất cho sự nổi tiếng của chị ấy.

“Mà, không chỉ vậy.”

* Chiếc quạt mở ra, và trên đó là chữ 'Bakuto' (con bạc).

“Để các học sinh có thể tận hưởng cuộc vui, các thành viên Hội học sinh đặc biệt mang đến một chương trình. Gọi là Dự đoán Cặp thắng cuộc – Cuộc chiến Phiếu ăn!”

WAAAAAAAHHH!! Những học sinh đang đứng thành hàng cũng nhốn nháo cả lên.

“Ê, thế chẳng phải cờ bạc sao?”

“Thư giãn nào, hội phó Orimura.”

“Huh?”

“Chị đã đàm phán xong cả rồi.”

Tatenashi nở một nụ cười với tôi, trông như chẳng giáo viên nào bên dưới tỏ vẻ phản đối cả... cơ mà Chifuyu-nee lại trông như đang đau đầu.

“Và đây không phải là cá cược. Đây chỉ là một sự giúp đỡ đơn giản. Đây chỉ là dùng phiếu ăn của bản thân. Chỉ là đoán ai thắng mà thôi.”

“Thế là cá cược rồi còn gì?”

Và-và tôi chưa từng nghe đến cái vụ này bao giờ.

Ngay khi tôi vừa định nói thế, Nohohon-san giật nhẹ phần dưới của áo tôi.

“Orimu--- cậu hầu như không ghé Hội học sinh~ thế là bọn tớ tự bỏ phiếu lun.”

“Hự.... Gần đây mình cắm rễ suốt ở phòng chuẩn bị....!”

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tự dưng tổ chức cá cược.

Nhưng đây chính là sức hút của Hội trưởng Hội học sinh học viện IS, Sarashika Tatenashi. Chị ấy thực sự nắm được trái tim của học sinh, và tim tôi cũng nhuộm một màu xanh biếc. (Trans: thằng con đang sốc :v)

“Giờ thì, tôi sẽ thông báo cặp đấu!”

Nói xong, một màn hình holo to tướng hiện ra ngay sau lưng Tatenashi-san.

Hiện ngay trên đầu màn hình là---

“Geh!?”

Trận đầu tiên, Orimura Ichika và Sarashiki Kanzashi VS Shinonono Houki và Sarashiki Tatenashi---

(Một cuộc đụng độ không thể tránh khác ngay vòng đầu? Có vẻ căng đây.)

Tôi thở dài thườn thượt khi nhớ lại lúc đối đầu với Laura.

(Nhưng Kanzashi có ổn không nhỉ? Đột nhiên phải đấu Tatenashi-san....)

Tôi chẳng thể thấy cô ấy trong cái đám gái đang giơ tay dưới kia.

(Bọn mình phải ở trạng thái sẵn sàng ở cùng một hầm. Để lát bàn với cổ vậy.)

***

(Xem này! Mình sẽ phải đối đầu với Ichika!)

Khi cặp đấu được công bố, Houki cảm thấy rất vui mừng.

(Fufufu, mình sẽ cho cậu ta thấy thực lực của mình!)

Thật lòng mà nói, Houkai đã lên tay rất nhiều sau các buổi huấn luyện của Tatenashi.

(Sẽ không giống lần trước nữa! Kể từ lần đó [Akatsubaki] đã cải tiến rất nhiều. Lần này, lần này...!)

Mình phải thắng! Houki nâng nấm đấm đang siết chặt của mình lên ngang đầu.

(Đúng-đúng thế. Mình phải thắng.... mình phải thắng trận này.... và, và rồi, buổi tối ngày mai ở khách sạn, m-m-mình sẽ thổ-thổ lộ, và-và rồi, chúng-chúng ta sẽ với nhau... chúng ta sẽ hẹn hò với nhau! Lần này!)

Tập trung hơn bất cứ thứ gì khác theo một nghĩa nào đó, Houki dùng mong muốn của mình như một thứ nhiên liệu giúp cô thổi bùng cảm xúc mạnh mẽ của mình.

***

“Ah, Orimura-kun.”

*Tatata*. Người chạy sang đây là Mayuzumi Kaoruko-san.

“Sao thế ạ? Em phải lên sân đấu thứ 4 để đổi sang áo IS. Em đang vội lắm.”

Tôi phải đi đường vòng để đến sân đấu số 4, và nó xa vồn ra. Một cuộc chạy bộ tầm trung trước khi trận đấu bắt đầu à? Cái người chia phòng vừa là ác quỷ vừa là ác ma.

“Chà chà, thế thì kì chỗ nào?”

“Huh.”

Tờ giấy trước mặt tôi chứng mình rằng có một sự bất thường kinh dị với cặp Houki và Tatenashi-san.

Chà, Tatenashi-san chỉ là 'Đại diện Quốc gia', nên chị ấy ở một level hoàn toàn khác hẳn những người mới chỉ là Ứng viên.

“Và rồi em-em là người cuối cùng.”

“À, dữ liệu của Tatenashi-san vẫn hoàn toàn không rõ.”

Tiếp theo, thứ bất thường nhất là cặp của một người năm hai và một năm ba, rồi là Charl với Laura, và Cecilia với Rin.

“Nên chỉ có 10 người, 5 cặp phi công IS cá nhân.”

“Yup. Trong số họ thì có 7 người năm nhất. Năm nay bất thường mà, rất bất thường lun. Chỉ có một năm ba, và trong số những năm hai, bao gồm cả Ta-chan thì chỉ có mỗi hai mống. Với lại, dường như tất cả mấy đứa năm nhất đều có bộ khung thế hệ thứ 3 mới nhất cả.”

“Nghe cũng đủ thấy ấn tượng rồi.”

“Sao em lại tỏ ra hờ hửng thế hử? Đều là tại em, tại em cả đấy!”

Chị ấy chỉ ngón tay vào tôi. Thế-thế à.

“Hơn thế, [Akatsubaki] của Shinonono-san là thế hệ thứ 4.”

“Có vẻ thế.”

“Heh! Nghe còn hơn thế ấy chứ!”

Chị là người nói còn gì. Mà tôi chẳng thế nói ra, nên tôi đã giữ im lặng trước cái áp lực này.

“Dù sao thì, bình luận một câu trước trận đấu đi! Chị sẽ rất bận nếu không biên tập lại lời của mọi người. Đây, làm dáng!”

Rồi, *kacha!* Chị ấy nhấn phím chụp, chị ấy vẫn năng động như thường ngày.

“Hình chụp xong rồi! Giờ là lời bình.”

“Huh, ơm... thế em sẽ cố hết sức.”

“Nhắm đến vị trí chiến thắng! Cái gì đó từa tựa thế!”

“Không, cái đó thì....”

“Hmm. À, phải rồi.”

Mayuzumi-senpai đưa tay lên cằm như thể chị ấy đang nghĩ cái gì đó. Có lẽ chỉ ấy đang nghĩ cái gì đó chăng?

“'Em sẽ trở thành harem nô lệslave của chị nếu em thua chị'.... thấy sao?”

“Gì cớ, cái đó!”

“Nope, đó là vì nee-san đã nói gì đó như thế.”

Ahhh, sao buổi phỏng vấn đấy bị edit thành ra thế này rồi!

Cơ mà cái harem slave ấy là ý gì?

“Ahaha. Chọc Ichika một chút thôi mà vui thật đấy. Y như những gì Ta-chan nói.”

“Đừng có làm thế nữa ạ. Làm ơn.”

“Chà, đừng có nói thế chớ----”

Ngay khi Mayuzumi-senpai vừa nói vừa vẫy tay.

--*BOOM!*

“!?”

Một trận động đất thình lình xuất hiện, và mặt đất rung lên dữ dội.

“Kya....”

“Nguy hiểm!”

Do rung lên không ngừng mà Mayuzumi-senpai không thể giữ được thăng bằng.

Thấy senpai sắp sửa ngã đụng tường nên tôi vô thức đưa tay ra để đỡ chị ấy.

“Chị ổn chứ ạ?”

“Ư-ừ. Mà... chuyện gì đang xảy ra vậy?”

*PAAMM!!* Với một âm thanh giòn giã. Tất cả đèn ở hành lang chuyển sang đỏ. Rồi thì một màn hình holo hiện ra giữa không trung hiện dòng chữ Báo động Tình huống Khẩn cấp như một chương trình đang được phát sóng.

“TẤT CẢ HỌC SINH SƠ TÁN XUỐNG TẦNG HẦM! TÔI NHẮC LẠI, TẤT CẢ HỌC SINH--- KYAAAAHHH!?”

Viên giáo viên đang đưa ra thông báo khẩn đột nhiên bị ngắt lời.

Và rồi, một đòn tấn công đầy uy lực khác làm rung chuyển cả ngôi trường.

“CHUYỆN-CHUYỆN GÌ VỪA XẢY RA VẬY...!?”

***

“ORIMURA-SENSEI!”

Maya chạy xuống hành lang và rốt cuộc cũng gặp được Chifuyu.

“Yamada-sensei, chuyện gì vậy? Đã xảy ra chuyện gì?”

“LÀ-LÀ MỘT CUỘC TẬP KÍCH! NH-NHÌN VÀO ĐÂY ĐI Ạ!”

Thở hổn hển, Maya lấy cái thiết bị đầu cuối cầm tay ra, và màn hình hiện rõ hình ảnh 'kẻ địch' mà camera trong sân đã ghi lại.

“Đây là....!?”

“Vâ-vâng! những cỗ máy không người lái như lần trước – không, có vẻ như những chiếc này cao cấp hơn!”

“Số lượng!?”

“Năm chiếc cả thảy! Xuất hiện ở toàn hộ hầm trong sân với tốc độ cao! Những chiếc máy này đang tấn công các học sinh có IS cá nhân!”

Nét mặt của Chifuyu thay đổi ngay khi cô nghe những lời Maya nói.

“Chết tiệt... sớm quá đấy... 'thứ đó' vẫn chưa thể dùng được...” (Trans: ồ, cái thứ trong OVA :3)

“Huh?”

Maya có hơi ngạc nhiên trước lời lẩm bẩm của Chifuyu.

Tuy nhiên, có vẻ như cô ấy chỉ vô thức lẩm bẩm thế. Chifuyu lại giữ im lặng, cái kiểu cách hấp tấp chẳng giống cô ấy chút nào.

“O-Orimura-sensei! Chúng ta nên làm gì đây?”

Maya nghiêm túc nhìn lên Chifuyu.

Chifuyu là người phụ trách Chỉ huy Ứng phó Tình huống Bất ngờ của Học viện IS, và lý do thì là do cô ấy được ban cho cái danh Brunhild mạnh nhất thế giới.

“Các khu vực khác thế nào rồi?”

“Cũng như lần trước, họ đều đang ở mức độ khóa chặn cao nhất.”

“Hiểu rồi. Các giáo viên nên ưu tiên sơ tán học viên trước. Với lại, hệ thống khóa cổng cũng đã bị gỡ bỏ. Các giáo viên chuẩn bị ứng chiến. Vũ trang cấp độ 3, dùng bộ binh 2 lớp làm hàng phòng thủ.”

“Đã-đã rõ.”

Maya đứng thẳng lưng mà đáp lại, Chifuyu thì tự dưng đấm mạnh vào tường.

“Gan lắm đấy... nhưng, cậu đã đánh giá thấp bọn này rồi.”

Đôi mắt của Chifuyu như cháy lên khi cô lẩm bẩm những lời vừa khẽ vừa rõ đó.

***

“KOOOYAAAAHHHH!!!!”

*KLANG!*

Tung ra hết đòn này đến đòn khác bằng cây [Souten Gatetsu] khi Rin ném kẻ tấn công-con IS màu đen đi.

Rin quá phấn khích mà ăn miếng trả miếng. Trái lại, đối phương chỉ đáp lại với bộ dạng mà một cỗ máy không người thường làm.

“-----”

Con IS màu đen gọi là [Golem III].

Con này khỏe hơn những con trước rất nhiều, và lớp giáp cũng mở rộng hơn nữa.

Trái với con [Golem I] bang sắt to tướng, [Golem III] trông giống một cô gái sắt hơn. Trông như một người mẫu màu đen vậy.

Bộ giáp đen tuyền được sắp xếp gọn gằng, làm hiện lên đường nét của một bộ giáp nữ.

Trên đầu là một thấu kính phức hợp, và để thu được một tầm nhìn rộng hơn, cái đường kẻ mắt hình lưỡi trai đã được đổi thành một cặp sừng dê Siêu Cảm Biến.

Và phần thay đổi nhiều nhất chính là cánh tay.

Phần dưới khuỷu tay phải trở thành một lưỡi kiếm to, mang một sức chiến đấu không hề nhỏ.

Trái lại, phần tay trái vẫn giữ nguyên thiết kế như con [Golem I]. Một cánh tay to tướng, nhưng phần cải biến có 4 súng hồng ngoại cường độ cao, và những khẩu pháo có thể nhìn thấy trong những cái lỗ đen như những chiếc hang dẫn xuống địa ngục kia.

“Ngươi đã phục hồi và quên hết những vết sẹo của mình rồi nhỉ?”

Khẩu [Đại Pháo Xung Kích][Impact Cannon] trên vai [Long Hống][Dragon’s Roar] mở ra.

Trong trận đấu ở một cái hầm chật hẹp, cô ấy dùng lực tối đa để thổi bay con [Golem III]--hay đúng hơn là nên như thế.

“----”

Tuy nhiên, những thứ tròn tròn như quả bóng hiện ra xung quanh cỗ máy, tăng năng lượng của giáp để chống chọi [Impact Cannon].

“Cái quái gì thế, ngươi! Giờ người giống một chiếc dạng phòng thủ hơn trước!?”

“Rin-san, bay xuống!”

Vừa nghe thấy tiếng gọi, Rin vội vàng bay xuống.

Cecilia nhanh chóng bay lên phía trên cô ấy, xoay một vòng để dừng lại giữa không trung và nã vài phát từ khẩu [Starlight MKIII].

“Chết tiệt! Giáp cứng quá!.... Cơ mà!”

Những con BIT bay gần đó cũng đồng loạt khai hỏa, và toàn bộ những chùm tia được bắn ra đều đi chệch hướng.

“Mình thắng chắc rồi♪ “

*Swoosh*. Cecilia búng ngón tay giữa trời. Lúc đó, các chùm tia tạo ra một đường khúc xạ lớn, bắn vào điểm mù của cỗ máy không người. Đây là đặc tính của các vụ khí BT, Thông cảm Tâm linhPsycho Sympathy [Linh Động][Flexible].

“----”

Cảm thấy như chẳng còn thời gian để khai triển Đơn vị Lá chắn, cả cơ thể con [Golem III] nhảy múa giữa không trung.

“Gì cơ!?”

Vì đấy là một cỗ máy không người lái, nên cỗ máy đó có thể làm nhiều thể loại chuyện động phức tạp. Và rồi, bằng hệ thống điều khiển bộ đẩy chuẩn đến từng mili, cỗ máy né hết mọi đòn tấn công.

“Đùa-đùa à!? Cái khả năng phòng thủ với độ linh hoạt thế kia!? Và---”

Con [Golem III] duỗi thẳng tay trái về phía Rin và Cecilia. Khẩu pháo được tích năng lượng, và những chùm tia bắt đầu được bắn ra.

“Hỏa lực gì kinh vậy....”

*DOOONNN!!!”

Vụ nổ lại làm rung chuyển căn hầm thêm lần nữa.

***

“Cái thứ này bị gì vậy!?”

Con [Golem III] đã phá huỷ trần nhà kia gia tốc và xông về phía Laura.

Cánh tay to lớn kia nắm gọn đầu Laura, và rồi nó dùng lực lên các ngón tay của mình. Phần cảm biến trên đầu phát ra những tiếng sắc lẻm chói tai, và tiếng báo động khó chịu vang lên. Vẫn chưa hiểu tình hình, Laura quyết định thoát khỏi phần nối, nên cô kích hoạt thanh plasma trên tay trái mình.

(Mình sẽ chặt luôn cánh tay đó!)

Laura nhanh chóng vung kiếm khi nghĩ thế, nhưng cô bất ngờ bị chặn lại bởi cánh tay phải của con [Golem III].

“Gì cơ!?”

---Không hay rồi!

Ngay khi cô vừa nghĩ vậy, giọng của người đồng đội đáng tin cậy vang lên.

“Laura!”

Đó là Charlotte. Khẩu Pile Bunker [Gray Scar] nòng .69 mở ra từ giáp bên tay trái.

“Khỉ thật!”

*DOOONKK!!!!*

Sau một vụ nổ lớn, tay trái con [Golem III] rời khỏi Laura.

Nhưng ngay khi cánh tay vừa buông ra, Laura thấy một tia laze thiêu đốt đang sắp sửa được bắn ra từ khẩu pháo trong lòng bàn tay.

“CHARLOTTE!”

“CÚI XUỐNG!”

Vừa chen vào giữa Laura và [Golem III], Charlotte ngay lập tức dùng kĩ năng đặc biệt [Chuyển Đổi Nhanh][Rapid Switch] để gọi ra 3 chiếc khiên vật lý hạng nặng.

“Kuu...”

Dù cho có là những tấm khiên cứng cáp của [Revive], nhưng thực tế thì 3 chiếc khiên ấy không thể hoàn toàn đỡ được đòn tấn công vừa rồi. Một vài tia hồng ngoại bắn sượt qua tay phải Charlotte.

“Cha-Chalotte!”

“Tớ-không sao... Tớ chỉ bị mất một ít năng lượng giáp thôi.”

“Không thể tha thứ. ĐỒ KHỐN!!!”

Laura lạnh lùng gỡ miếng che mắt ra, và ngay khi con [Golem] được hỗ trợ bởi hệ thống cảm biến phụ mà gia tăng tốc độ bắn sắp sửa bắn ra một thứ ánh sáng màu vàng thì, Laura đã dùng [AIC] ở mức năng lượng tối đa mà tấn công [Golem III].

“BIẾN ĐI!!!”

Cái nòng to bản của khẩu Gatling tạo ra một điệu van của bom và những vụ nổ.

“UOOOOHHH!!”

“Laura, đừng! Cúi xuống!”

Giọng của Charlotte nghe ngỡ như từ xa, và ngay khi nghe thấy tiếng nói ấy, Laura bị sốc khi con [Golem III] lập tức tiếp cận cô.

“[Ignition Boost]? Và cái hiệu suất này---"

Lưỡi kiếm đâm vào Laura.

“LAAAAUUUURRRAAAAAAA!!!!”

***

“Ahh... giờ chúng ta làm gì đây?”

Nói với cái giọng không mấy nhiệt tình ấy là Daryl Cayce của năm ba. Tuy là cô đã khai triển con [Chó Địa NgụcHellhound Ver 2.5] của mình, nhưng trong tay cô hoàn toàn không có lấy một món vũ khí.

“Làm ơn đi, senpai!”

Vừa nói vừa làm cái thế chiến thắng là cô bé năm hai, Forte Sapphire. Cô định để người đồng đội của mình xử lý cỗ máy không người lái đó. Mặc dù đã khai triển chiếc [Hàn Huyết][Cold Blood], cô ấy cũng chỉ dùng [PIC] để lơ lửng trên không thay vì chiến đấu.

“Quỷ tha ma bắt em đi, Forte. Đây là thái độ nên có với senpai của em đấy hả?”

“Chỉ đang nói gì thế? Chị nên tử tế hơn với kouhai của mình chứ.”

Tiện nói, khi mà hai người đang đấu khẩu với nhau thì con [Golem III] đã bắn tia laze cường độ cao sang.

“Ôi dà. Trông khá nóng đấy. Này, thử đi.”

“Đừng đùa chứ. Senpai đi nhuộm nâu da đi.”

Lẩn tránh, phòng thủ, làm lệch, xoay vòng, hạ xuống, dừng lại.

Cả hai người họ trông như đang hơi tỏ thái độ với nhau, nhưng thực chất thì hai người họ đang làm một bức tường đồng như vật để chống đỡ.

Sự phối hợp cặp này gọi là [Bảo hộAegis]. Kết hợp tuyệt kĩ của cả hai phi công làm một để chặn lại mọi đòn tấn công.

“Ah, ầy dà.”

“Hiii.”

Không thể đánh trúng, không thể đánh trúng, không thể đánh trúng. Dù có đánh trúng thì họ cũng chẳng bị tổn hại gì.

“Nhưng Forte này.”

“Gì vậy, Daryl-senpai?”

“Sẽ cứ thế này mãi nếu chúng ta không tấn công đấy.”

“Chị nói phải.”

Đối mặt với một nhát chém thình lình, cả hai người họ dễ dàng né sang một bên.

Những cặp mắt ấy dần nheo lại.

“Thế thì, làm...”

“....Một đòn phản công nào.”

*PANK!*

Các cú đá từ trên không trông như một cặp rìu đang xoay, và đáp ngay xuống người con [Golem III].

***

“Ah-Ahh... Ah...”

Đối mặt với kẻ tấn công, Kanzashi chẳng thể khai triển IS của mình chứ chưa nói đến việc có kế hoạch gì để đối phó.

Không thể nghiến nổi răng vì sắp bật khóc, cô ấy lùi lại trong sợ hãi.

(Cái.... cái.... cái, gì thế này....?)

Nỗi sợ, nỗi sợ choáng ngợp hết tâm trí Kanzashi.

“Aaaa..!?”

Đôi chân đang lùi chợt dừng lại vì chúng bị chặn lại bởi tường.

Kanzashi run rẫy nhìn vào bức tưởng đằng sau mình trước khi cô chầm chậm nhìn lại đằng trước.

“-----”

Con IS [Golem III] đen tuyền không người lái kia đang từng bước từng bước tiến lại gần, nhìn vào chiếc IS trên tay phải Kanzashi đang ở chế độ nghỉ.

(Ai...đó. Ai đó, cứu với....!)

Cô ấy nhắm chặt mắt lại, cố cầu nguyện như đang gắng gượng nắm lấy một thứ phép màu.

Nếu có một anh hùng ở đây, anh ta chắc chắn sẽ cứu cô.

Người anh hùng hoàn hảo đến cùng với một cơn gió quét tan bóng tối chắc chắn sẽ xuất hiện.

“----”

Nhưng thực tại thì đâu thể giống với cơn mơ hay trong anime.

Một bước, thêm một bước khác, con [Golem III] tiến lại gần Kanzashi.

“...ri-mu... ra... ku....”

Cánh tay trái của con [Golem III] chầm chậm vươn ra.

Ngay khi ngón tay của nó sắp chạm vào Kanzashi, Kanzashi hét lên---

“ORIMURA-KKKUUUUNNNN!!”

*BEEPP!*--

Cô nghĩ rằng mình có thấy một vết nứt xuất hiện từ bức tường sau lưng mình, và khoảng khắc sau đó, nó đổ vỡ hoàn toàn.

“KANZASHIIII!!!!”

“!!Orimura-kun.... Orimura-kun, là cậu đó sao.....”

Vội vàng băng xuyên lớp khói bụi và xuất hiện trước mặt cô ấy là Ichika, một anh hùng đúng nghĩa.

Người anh hùng mà Kanzashi hằng mong ước.

(Orimura-kun....)

“UOOOOOOOOHHHH!!!”

Ichika phá huỷ bức tường và tiến vào hầm, đưa tay trái về phía con [Golem III] và cho khẩu pháo lượng tử tích năng lượng lại để khai hỏa.

“Ch!!”

Nhưng con [Golem II] cũng dùng tay trái để bắn ra laze hồng ngoài cường độ cao, và hai nguồn năng lượng đấy va chạm nhau ngay giữa không trung, tạo ra một vụ nổ lớn.

“Kanzashi, nhanh kích hoạt IS đi! Không là bị vụ nổ làm bị thương đấy!”

“Ư-ừ!”

Cơ thể Kanzashi được bao bọc trong ánh sáng, và chiếc [Uchigane Nishiki] đã được khai triển.

Đồng thời, Ichika chiến tiếp với con [Golem III].

“Đòn đánh của con này khỏe thật đấy.”

Tuy là cậu đang vung thanh [Yukihira Nigata] bằng tay phải và [Setsura] được sửa đổi thành một lưỡi kiếm trên tay trái, con [Golem III] vẫn chặn hết các đòn tấn công ấy bằng cánh tay trái to tướng của nó.

“Ku... có vẻ như mình không thể tự mình giải quyết được... Kanzashi!”

“Gì-gì thế?”

“Cậu ổn chứ?”

“Ư-ừ.”

Kanzashi vội kiểm tra hệ thống của mình ngay tắp lự. Mức năng lượng đang tăng lên trong cô, và các thông số đều hiện lên chữ OK.

(M-mình....)

---Muốn cùng chiến đấu!

Cái giây phút mà cô cầu mong chuyện đó, mức năng lượng trong [Uchigane Nishiki] tăng lên khủng như thể nó đang đáp lại ước nguyện của cô.

“Lên thôi, [Uchigane Nishiki]!”

*Giii!*

Lưỡi kiếm của Ichika bị lệch đi, cậu cố gắng giữ khoảng cách. Kanzashi bay vào khoảng trống giữa họ như thể thay người khi cô xông về phía con [Golem III]. Khẩu pháo lượng tử liên thanh sau lưng cổ, [Lôi XuânShunrai] được khai triển dưới nách khi chúng đang nhắm vào kẻ địch đang tiến lại gần kia.

“Gần thế này thì mình sẽ không trượt được!”

Ở một khoảng cách cực ngắn, khẩu pháo lượng tự khai hỏa.

“!?”

Nhưng đòn tấn công của Kanzashi bị chặn hoàn toàn bởi lớp giáp có thể dễ dàng thay đổi của con [Golem III] đang bay xà xà kia.

“Kanzashi, lùi lại!”

“Chúng-chúng ta làm gì đây?”

Khi Ichika bắn yểm trợ, Kanzashi vâng lời và tạo khoảng cách với con [Golem III].

“Ở một không gian chật hẹp như thế này, [Uchigane Nishiki] không thể dùng kĩ năng đặc trưng của nó được.”

“Như-nhưng hàng rào phòng hộ của sân đấu đã được kích hoạt rồi.”

“À phải. Hàng rào phòng hộ của sân đấu đã bị [Reiraku Byakuya] xẻ ra rồi. Chúng ta có thể dùng đường đó để ra ngoài mà đánh.”

“Tớ-tớ hiểu rồi.”

“Vậy, tiếp tục tấn công tần gần nhé.”

Ichika giữ nguyên vị trí của mình để có thể kích hoạt [Reiraku Byakuya] khi đang hạ thấp [Yukihira Nigata] xuống.

Đồng thời, Kanzashi gọi ra hai món hàng cận chiến- cây kích siêu chấn [Hôn MêTrance] và cầm chặt lấy bằng cả hai tay.

“Lên nào.”

“A- ừ!”

[Byakushiki] và [Uchigane Nishiki] – cả hai cỗ máy kích hoạt bộ đẩy lớn trên phần cánh bên vai đưa Ichika và Kanzashi bay về phía trước.

***

“HAAAAAAAHHH!!”

*GLANG!!*

Houki vung kiếm ở cả hai tay xuống, nhưng chúng đều bị chặn lại bởi cánh tay phải của [Golem III]. Độ lệch khiến cả người cỗ máy hơi nghiêng một chút, nhưng nó lập tức dùng [PIC] để đỡ lấy bản thân và lấy lại tư thế. Tuy nhiên, Tatenashi chẳng để một cơ hội như thế vụt khỏi tay mình.

“Tóm được rồi nhé.”

Những giọt nước nano có một không hai hợp lại và di chuyển với tần số lớn, và luồng nước ấy xoáy xung quanh cô để định hình món vũ khí [Heavy Rain] hình cây thương khi cô đang nhắm vào cơ thể của con [Golem III], tập trung vào một điểm duy nhất mà đâm tới.

Nhưng chỉ còn vài mili là đâm xuyên thì chiếc thương đấy bị giữ lại bởi cánh tay trái to tướng.

“Houki-chan! Dùng [Áo Giáo Triển Khai][Fold-out Armor] sau lưng! Đẩy chị đi!”

“Rõ-rõ rồi!”

Khả năng xoáy của chiếc thủy thương đạt cực đại. Tiếng chà xát vang lên rõ mồn một, lớp giáp của con [Golem III] mòn đi từng chút, từng chút một.

“Ku! Nó dùng giáp chi mà cứng thế không biết!”

“Tatenashi-san! Em đẩy tiếp đây!”

“Okay!”

Với lực đẩy mạnh của chiếc [Akatsubaki] của Houki, Tatenashi và cong [Golem III] tiến gần đến cổng sân đấu.

“----”

Cả 3 con IS tiếp tục gia tốc.

Tuy là [Mysterious Lady] của Tatenashi và [Akatsubaki] của Houki đang cảnh báo là họ đang tiến đến quá gần cổng của sân đấu, cả hai người vẫn lờ đi hoàn toàn.

“Nhận lấy này!”

Tatenashi tăng lực của cây thương lên, kích hoạt món vũ trang khác trên cây [Heavy Rain], và một khẩu Gatling 4 nòng bắt đầu xả đạn.

Con [Golem III] sắp sửa sử dụng lớp lá chắn có thể uốn cong để phòng thủ như một khối duy nhất, nhưng nó đã bị đẩy áp vào cổng của sân bởi lực đẩy từ phía trước.

“Ku!”

Lực đẩy đến từ phía trước và bộ đẩy đầy uy lực ở sau khiến cô gái Tatenashi đang trong tình trạng bánh mì kẹp xúc xích kia phải buộc miệng mà rên lên vì đau.

“Tatenashi-san!”

“Chị không sao! Giờ chúng ta cần phải phá huỷ cổ máy không người lái này!”

“Nh-nhưng mà....!”

“Ổn mà, tập trung vào chuyên môn đii.”

Houki ngạc nhiên một hồi khi nghe tiếng càu nhàu của Tatenashi, rồi cô gia tăng hiệu suát của [Áo Giáp Triển Khai][Fold-out Armor] sau lưng mình.

“Gu-uu....”

Có thể cảm nhận được một lực đẩy rõ mạnh từ sau lưng.

Nhưng kể cả thế, Tatenashi vẫn không dừng đòn tấn công của mình lại. Cây thủy thương và khẩu Gatling gắn trên nó đã gây ra tổn hại cho con [Golem III], tia lửa không ngừng bay ra.

“Tatenashi-san!”

“Fu-Fufu.... chưa xong đâu. Onee-san đây chỉ mới bắt đầu thôi mà.”

Thay vì giữ lấy cây thương bằng cả hai tay như từ đầu đến giờ, lúc này Tatenashi chỉ còn dùng mỗi tay trái để cầm thương, và dùng tay phải của mình để vươn ra.

“Nhận lấy đây, đòn tấn công mạnh nhất của [Mysterious Lady]...!”

Nước tụ lại xung quanh lòng bàn tay Tatenashi.

Tất cả nước trên con [Mysterious Lady] cũng tụ lại, định hình thành một thứ gì đó.

“Cái, cái này là....?”

“Bằng cách gom hết những hạt nước nano thường dùng để phòng thủ trên bề mặt lớp giáp lại để tập trung tấn công vào một điểm, chị có thể tung ra một cú chí tử, gọi là---”

---[Ngọn Thương của Mistilteinn] (Trans: ミストルテインの槍, hẳn là ám chỉ Kị sị Trắng 'Dự án ARMS', được lái bởi Hayato Shingu, vốn gián tiếp lên quan đến thần thoại Bắc Âu, một ngọn thương thần thoại có thể giết chết tên Baldr Bất Tử – dịch từ note của eng =))

Món vũ khí này dùng từ hạt nano siêu rung để phá huỷ. Bất kể lá chắn có cứng cỡ nào, trước món vũ khí này, nó cũng chỉ mỏng như một tờ giấy.

Và những hạt nano đi vào lớp giáp của kẻ địch có thể dùng năng lượng chuyển hoá để kích hoạt một vụ nổ lớn. Tổng năng lượng sẽ ngang với 4 quả bom gas mini. Nó thực sự là một đòn chí tử tối hậu.

Có lẽ do cảm thấy dòng chảy của năng lượng, con [Golem III] chém cây kiếm to bản của mình vào Tatenashi. Tuy nhiên, Tatenashi chẳng có gì để phòng thủ hay phản kháng lại vì cô ấy đang bận kích hoạt [Ngọn Thương của Mistilteinn], vì thế mà sơ hở cũng hiện rõ ra để nó tấn công.

"Ku... AAHHH!!"

Giáp IS của Tatenashi bị vỡ ra khi món vũ khí của kẻ địch chém vỡ Lá Chắn Tuyệt Đôi và rạch một đường trên làn da ấy.

Máu vẫn cứ tiếp tục chảy xuống khi Tatenashi chỉ đứng im mà chịu đòn. Nhưng nụ cười vẫn hiện trên gương mặt ấy.

"Houki-chan."

"A, vâng!"

"Đưa hết [Áo Giap Triển Khai][Fold-out Armor] của em về phòng thủ, còn không là bị dính đòn luôn đấy."

"V-vâng... Ta-Tatenashi-san?"

"Fufu... onee-san này bất tử mà."

Tatenashi nở một nụ cười rạng rỡ với Houki.

Vẫn nói đùa và vô tư lự như thường ngày, nụ cười của Tatenashi chắc chắn sẽ không biến mất.

"Ta đến đây....!"

"Không- ĐỪNG! CHỊ MUỐN ĐÂM ĐẦU VÀO CHỖ CHẾT SAO, TATENASHI-SAANN!?"

Thay vì đáp lại, Tatenashi chỉ nở một nụ cười.

---[Ngọn Thương của Mistilteinn] đã được kích hoạt.

***

*DOGAAAAANNNNKKKK!!!!*

"Chuyện gì vừa mới xảy ra vậy!?"

Xoay sở thoát ra được khỏi Đấu trường số 3, Kanzashi và tôi bị thu hút bởi một nụ nổ bất ngờ ở chiếc cổng đối diện.

"Có phải là Houki, và mọi người không...?"

Chúng tôi mở kênh chat riêng của IS lên, nhưng chẳng ai đáp lại cả. Có vẻ như cỗ máy không người lái kia đã phát ra tín hiệu gây nhiễu từ nãy đến giờ.

"Orimura-, kun....!"

"Uwah!"

Sau khi bị kéo bởi Kanzashi, tôi lộn vòng trong không trung. Khoảng khắc tiếp theo, một tia laze cường độ cao bắn xẹt qua.

"Ku! Cứng đầu thật!"

"Tớ sẽ xử lý nó...!"

"Kanzashi!? Đừng cố quá đấy!"

"Orimura-kun, kiểm tra tình hình chỗ cánh cổng đi... phía bên kia...."

"Hiểu-hiểu rồi!"

Kanzashi bắt đầu chiến đấu với cỗ máy không người lái, và tôi thì hướng về phía cánh cổng đang bốc lên rất nhiều khói kia.

(Houki! Tatenashi! Hai người phải an toàn đấy!)

Khi tôi tiến đến chỗ cánh cổng, Siêu Cảm Biến của tôi phát hiện ra một chiếc IS.

"Không sao chứ?"

--Nhưng thứ hiện ra đằng sau màn khói là cánh tay trái của một cỗ máy không người lái.

"Guah!?"

Chân trái tôi bị cỗ máy không người lái đó tóm lại. Mặc dù tôi ngay lập tức dùng bộ đẩy của mình và cố thoát, bộ giáp vẫn nắm chặt lấy chân tôi và dùng cực nhiều sức để quật tôi vào tường.

"GAAAH!"

Cơn đau chạy dọc cơ thể tôi - khoan đã. [Phòng thủ Tuyệt đối][Absolute Barrier] không thể bị phá vỡ dễ dàng thế được.

(Đừng bảo là tên này!?)

Tôi lập tức mở bảng trạng thái IS ra.

[Xác nhận cánh tay của IS địch đang giải phóng một nguồn năng lượng lạ. Triển khai giáp bị can thiệp]--

(Thế á!? Con IS là một chiếc anti-IS ư?)

Dù thế nào, bộ giáp IS cũng được làm một thứ kim loại có một không hai.

Tuy nhiên, việc giết chết người điều khiển bên trong lại không khó.

"Chết tiệt, ngươi....!"

Tôi dùng bộ đẩy ở chân phải để dốc hết lực mà đứng dậy trước khi dùng [Yukihira Nigata] chém nó.

Nhưng đòn tấn công của tôi bị lưỡi dao ở cánh tay phải của nó chặn lại.

"!!"

Cỗ máy không người lại xoay tôi vòng quanh và ném tôi vào bức tường phía trong sân đấu.

"GYAAAHHH!!"

Lực va chạm kinh dị lan rộng ra từ phía lưng tôi khiến tôi đau điếng người đến thở không ra hơi, và cơn đau chạy khắp cả người tôi. Với một tiếng rên, tôi thổ huyết.

(Không, không hay rồi! Bất tỉnh là tiêu đời luôn! Cần phải sẵn sàng--)

Tôi nghiến chặt răng đến mức ngỡ như sắp bị nghiền nát ra. Rôi tôi nhanh chóng khai triển bộ đẩy ở phần cánh và nhấc người ra khỏi đống gạch vụn.

"Ahh---"

Tia laze hồng ngoại tấn công tôi từ ngay trước mắt mình.

***

(Mình không thể... một mình đánh bại nó được...)

Nhát chém của cây kích, những phát bắn của pháo lượng tử, Kanzashi dùng hai thứ đó để đấu một trận nảy lửa với con [Golem III]. Tuy nhiên, dù có là khả năng kĩ thuật hay phản ứn, cỗ máy đó vẫn luôn trên cơhơn khi nó lấy được lợi thế.

(Ku!)

Trước sự gây nhiễu mạnh, cô ấy vẫn không thể sử dụng kênh chat riêng được.

Vì thế cô không biết tình hình của Ichika, người đi đến chỗ cánh cổng để kiểm tra, như thế nào.

"----"

Loạt đạn laze hồng ngoại của con [Golem III] xả xuống như mưa.

Kanzashi nhanh chóng kích hoạt bộ đẩy dưới chân mình lên mức tối đa và né đòn tấn công.

"---!?"

Trong lúc đang lùi về sau từ đống đổ nát trước mặt mình, một bộ giáp màu xanh ngọc biển mà cô biết xuất hiện trong tầm mắt cô.

Cô không thể nhầm lẫn được. Đó là chiếc [Mysterious Lady] của chị của Kanzashi, Sarashiki Tatenashi.

"U...! ...!"

Bị kẹt lại trong nỗi sợ hãi, Kanzashi đưa Siêu Cảm Biến sang chế độ cảm biến siêu cấp.

(Đâu...? Ở đâu...?)

Không thể rủ bỏ cảm giác khó chịu, từng giọt mồ hôi lạnh tuôn ra một cách khó hiểu khi tim cô ấy đang đập dữ dội.

"!!"

Tatenashi ở đó.

Lớp giáp của cô ấy bị vỡ nát ra, và gần như chẳng còn lại chút giáp nào cả.

Tatenashi đang nằm bất động ở đó, có lẽ chị ấy đang bị thương nghiêm trọng.

(Kh... không... Giả.... Là giả....)

Cô muốn thét lên, nhưng cô chẳng thể cất thành tiếng.

Cô muốn hét cái tên ấy lên, nhưng miệng cô không nhúc nhích nổi.

--Thế giới xung quanh cô lập tức méo mó đi.

Thật kinh tởm

Thật kinh tởm

Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm Thật kinh tởm

Bị tấn công bởi sự kinh tởm, Kanzashi quay người sang nhìn vào con [Golem III].

"---"

Cổ máy không người không thế nói chuyện kia có một miếng che mặt, một đường nét cơ thể được tinh chế giống như một đứa con gái, một cánh tay trái lớn trông không hề hợp với vóc dáng của nó và một cánh tay phải mảnh khảnh trông như được đặc chế.

Tất cả những thứ đó.

--THẬT ĐÁNG KHINH!

"...Ta sẽ... huỷ diệt ngươi...."

Kanzashi lẩm bẩm một cách ngây dại, nhưng giọng nói này chất chứa một quyết tâm không gì sánh bằng -- không, đó là sát khí.

"UWAAAAAAAAAHHHHHH!!!!"

Khai triển bộ đẩy ở phần cánh, Kanzashi đưa hiệu suất hoạt động lên mức tối đa và dùng [Ignition Boost].

Bắn hết phát này đến phát khác, Kanzashi nâng hai tay lên quá đầu và chém cây kích của mình vào con [Golem III].

--*GLINGGG!!!*

Một tiếng kim loại chói tai vang lên, và cây kích bị chém bởi lưỡi kiếm xoay vòng trên không trung.

Nhưng dù có thế---

"AAAAAAHHHHHH!!!!"

Kanzashi giờ đã quá kích động đến mức không thể bình tĩnh lại được nữa.

Cô vội vàng chuẩn bị hai khẩu pháo lượng tự và điên cuồng bắn ở cự ly gần.

*DONK!* *DONK!* *DONK!*

Con [Golem III] tiếp tục lùi lại dưới tác động của khẩu pháo, và Kanzashi cứ tiếp tục nhấn xuống khi đang tiến lại gần và liên tục xả đạn.

"Không...thể... tha thứ...."

*Bắn*

*Bắn, bắn, bắn*

*Bắn, bắn, bắn, bắn, bắn*

Lớp giáp cứng cáp của con [Golem III] rốt cuộc cũng bể và để lộ chiếc lõi bên trong ra.

(Nếu mình phá vỡ nó....!)

--*KACHANK!* Ngay khi Kanzashi vừa thấy được tia sáng của chiến thắng, một tiếng máy móc mang thực tại đè xuống cô một cách nghiệt ngã.

Pháo lượng tử của cô đã hết năng lượng.

"A.... a....."

Cô vừa cầu nguyện vừa bóp cò, nhưng khẩu pháo lượng tử vẫn không bắn.

*Click* *click* Chỉ có mỗi âm thanh tàn khốc đó là vang lên.

"U---!?"

Ngẩng đầu mình lên, cô thấy con [Golem III] hiện đang ở ngay trước mặt mình.

Run rẩy và không tài nào cử động được, Kanzashi bị thanh kiếm quật ngang sang một bên.

"Au!"

Kanzashi, người bị đánh ngã xuống đất, vẫn giữ nguyên tư thế đấy mà gọi ra một bảng điều khiển.

(Bất-bất cứ thứ gì mình có thể dùng, vũ khí.... có gì... có gì....)

*Gaching* *gaching*. Răng cô phát ra những âm thanh không đều trong sợ hãi. Tuy là không thể làm dịu cơ thể run rẩy của mình lại, cô vẫn kiểm tra tình trạng của cỗ máy.

(8 quả tên lửa dẫn đường liên thanh [Mountain Storm]... Nhưng... cái này....)

Hầu như là với mức độ gây nhiễu mạnh như thế, một hệ thống khóa mục tiêu bình thường chẳng thể nào đuổi theo một cách hiệu quả được.

Bất kể vụ nổ có lớn cỡ nào thì cũng vô dụng nếu không bắn trúng.

(Nhưng... nếu Orimura có thể giữ kẻ địch lại thì... có lẽ....)

Ngay khi cái suy nghĩ đó hiện ra.

*DONG!* Một vụ nổ lớn vang lên rõ to.

"Huh...?"

Ichika bị ném vào bên cạnh cô.

Có rất nhiều vết nứt trên giáp cậu ấy, và trông như cậu ta chẳng thể gượng được lâu.

Một con [Golem III] khác chạy đến cạnh và nắm lấy đầu cậu ta.

"Dừng.. lại.. đi..."

Kanzashi cố hét với những giọi nước mắt đang rơi xuống.

(Không, được rồi..... Quả nhiên, là không thể... rốt cuộc thì... Một người, như mình....)

Kanzashi hận bản thân mình vì đã không thể trả thù cho Tatenashi và cô chỉ có thể yếu ớt mà đánh xuống đất.

Nhưng cô thậm chí còn chẳng có gan để đứng dậy.

Đáng sợ. Nó đáng sợ. Cô thậm chí còn không ngẩng đầu mình lên.

(Orimura-kun... Tớ xin lỗi...)

Tớ xin lỗi vì đã bắt cặp với cậu.

Tớ xin lỗi vì không thể cứu được cậu.

Tớ xin lỗi vì tớ hoàn toàn vô dụng.

Tớ xin lỗi -- vì đã được sinh ra.

"Uu...uuuu...."

Kanzashi cảm thấy ghê tởm bản thân mình, và giờ, cô chỉ cầu cho mình nhanh biến mất đi.

Và rồi, vô thức nghĩ về điều đó, rốt cuộc cô cũng nhận ra.

--Rằng cái thế giới này làm gì tồn tại anh hùng.

Nghĩ về điều đó, tương lai của cô ấy chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng.

"----"

Con [Golem III] chầm chậm tiến lại gần.

Nó giơ kiếm lên, và vung xuống.

Không hiểu sao cái hành động đó trông rất chậm, và Kanzashi chỉ trân mắt ra mà nhìn, quên cả việc nhắm mắt lại.

(Ahh...)

Mình hẳn sẽ chết ngay.

Nghĩ vậy, những thứ khác đều trở nên vô nghĩa.

Một cuộc sống vô nghĩa, một khoảng thời gian nhàm chán.

Tất cả mọi thứ đều sẽ tan biến trong vài giây tới.

"...."

Cô không cảm thấy nhẹ nhõm.

Hay sợ hãi.

Cô chỉ cảm thấy hoàn toàn trống rỗng.

*ZOOM*...

"---Huh?"

Lưỡi kiếm không chém xuống Kanzashi, và hình bóng xuất hiện trước mắt, ôm lấy cô như thể muốn bảo vệ cô vậy.

Ôm chặt, người đó ôm cô chặt lại.

"Onee...chan?"

Cơ thể đang ôm lấy cô là Tatenashi.

Cô ấy đã dùng chút hơi sức còn lại của mình để bay sang bảo vệ đứa em gái bằng cơ thể của mình.

Và máu cứ tuôn ra khi cô lãnh nhát chém đó.

"Onee..."

Cô ấy yếu ớt lên tiếng, và cơ thể của Tatenashi đổ rụp xuống.

"ONEE-CHAN! ONEE-CHAN!!"

Kanzashi ôm ấy cơ thể Tatenashi vừa đổ xuống nền kia, và lay lay người cô ấy. Dòng máu ấm nóng phủ lấy tay Kanzashi.

"Không... đừng.... onee-chaaan...."

"Aha... bao nhiêu năm, kể từ, lần cuối em gọi chị như thế này nhỉ...?"

"Onee..."

Tatenashi mỉm cười.

Trông cô ấy thực sự rất hạnh phúc, như thể điều duy nhất khiến cô cảm thấy an lòng là người em gái của mình không sao cả.

"Sao... chị phải... làm vậy...?"

"Cứu em gái mình. Cũng cần lý do nữa sao...?"

"Nhưng! Nhưng mà... vô dụng...."

"Vô dụng... tất nhiên là không rồi...."

"Vô ích thôi! Thế giới này làm gì có người như anh hùng!"

"Thế hả...?"

Mỉm cười bất kì lúc nào, Tatenashi vẫn luôn dịu dàng như thế.

"Nhưng... nhưng mà....!"

Kanzashi không tài nào kiềm được nước mắt mình.

Thấy đứa em gái bé nhỏ của mình như thế, Tatenashi làm vẻ mặt 'Em thiệt là...' khi cô nhẹ nhàng cốc đầu Kanzashi.

"...Không, vô ích đâu...."

"Huh...?"

Tuy là yếu ớt, nhưng cô ấy vẫn có thể nghe rõ. Đó là giọng của Ichika.

"Một anh hùng... hoàn mỹ, không tồn tại...."

Đầu Ichika vẫn đang bị con [Golem III] nắm lấy, và tay chân đung đưa vô hồn.

Tuy nhiên, giọng nói đó vang lên càng to hơn nữa.

"Một anh hùng hoàn hảo như thế... sẽ không bao giờ khóc, và sẽ không bao giờ mỉm cười...."

*Gugugugugu* Ichika cố dùng sức để đứng dậy.

Lúc này đây, cậu trông rất cay tức, vỡ nát, vụng về, và thảm hại. Nhưng--- bóng dáng ấy trông còn sáng chói hơn bất kì thứ gì khác.

"Thế nên. Tớ!"

*BEEP!*

Ngón tay bên cánh tay trái [Setsura] xuất hiện một chiếc vuốt năng lượng.

Rồi cậu chém vào cánh tay đang giữ lấy đầu mình của con [Golem III].

"Tớ là con người. Tớ có thể khóc, có thể cười, và có thể thất bại. Nhưng- tớ sẽ không bỏ cuộc! Tớ sẽ không bỏ chạy khỏi một cuộc chiến. ĐÓ MỚI CHÍNH LÀ CON NGƯỜI!"

Con [Golem III] bị phản đòn đột nhiên lùi ra giữ khoảng cách.

"HOUKKKKKIIII!!!!"

"CỨ ĐỂ TỚ!!"

[Akatsubaki] rốt cuộc cũng hồi phục từ sau vụ nổ cự ly gần, nó xuất hiện và phá xuyên như một con gió.

"Đòn tấn công của Tatenashi-san hẳn đã làm mòn lớp giáp."

Dùng bộ đẩy của [Fold-out Armor] để rút gần khoảng cách, Houki giữ thấp người.

"---"

*JYAGINK!!* Một âm thanh kim loại vỡ vụn chói tai vang lên. Con [Golem III] bị chẻ làm đôi ngay ở giữa, và nó phát nổ.

"Cậu ổn chứ, Ichika?"

"... Coi chừng sau lưng, Houki!"

"Cái gì?"

Một con [Golem III] khác vẫn còn chút năng lượng và xông vào Houki.

"GAAH!"

Houki bị ném xuống đất, và cô vội vã đứng dậy, đổi hướng và rời khỏi vị trí bằng bộ đẩy của mình.

Nhưng một đòn tấn công chính xác bay đến chỗ Houki.

"Chết tiệt. Nếu cứ như vầy, Houki sẽ...!"

Ichika mở bộ đẩy ở phần cánh khi cậu có bay đi.

Nhưng giọng của Kanzashi dừng cậu lại.

"Đợi-đợi đã...."

"Kanzashi...?"

"Khoan... đừng đi. IS.. IS của cậu, đã đạt, giới hạn của nó rồi...."

"Không đời nào. Tớ phải cứu Houki."

"Tại-tại sao...? Cậu, không... sợ chết... sao..?"

Thấy Kanzashi bối rối như thế, Ichika vểnh môi lên.

"Có chứ."

"Nếu vậy thì... tại sao...?"

"Thì, tớ sợ bỏ chạy hơn là chiến đấu."

"Huh....?"

"Nếu tớ bỏ chạy, tớ cảm thấy mình sẽ không bao giờ là chính mình nữa."

Một lời tuyên bố tràn đầy quyết đoán.

Với Kanzashi, dù đó có là những lời khích lệ hay là lòng tin tương xứng, thì chúng cũng không bao giờ tồn tại nữa.

"Vậy, tớ đi đây."

Gọi ra [Yukihira Nigata], Ichika gia tăng hiệu suất bộ đẩy phần cánh đến mức tối đa và bay đi.

"Tại sao...."

Nhìn ngây dại vào tấm lưng của Ichika khi cậu bay đi, nước mắt ứa ra trên đôi mi ấy.

--Không sao đâu, nếu mình có thể mạnh mẽ như thế.

--Không sao đâu, nếu mình có dũng khí để chiến đấu.

--Mình, mình, mình

--Ổn mà, ổn mà, ổn cả mà.

"Mình..."

Nước mắt rơi xuống gương mặt của Tatenashi.

"Em thực sự là một kẻ hèn nhát..."

Cô vẫn cứ nghĩ đến lý do để không chiến đấu, nhưng cô vẫn chưa bước ra.

Yếu đuối, xấu xí, hèn nhát, và vô lý.

"Em... thực sự không thể, làm được... onee-chan...."

Tiếng nức nở vang lên.

Cô cảm thấy khó chịu đến mức muốn phát điên lên, nhưng cô vẫn không thể nhúc nhích.

"Em không vô dụng."

"Huh...?"

Kanzashi cảm thấy như cô nghe được giọng của Tatenashi, vì thế cô vội nhìn vào ngực chị ấy.

Tuy nhiên, người chị vẫn đang bất tỉnh kia không hề nhúc nhích gì.

"Cái đó thì có gì tệ đâu chứ? Yếu đuối, xấu xí, nhút nhát, và vô lý. Rốt cuộc thì ai đã tạo ra con người chúng ta?"

Đúng thế, đó là giọng của Tatenashi.

Phải chăng là cái ảo ảnh thường xuất hiện?

Nhưng giọng nói chạm đến trái tim, giọng nói ấy tràn đầy sự ấm áp.

"Thế nên, Kanzashi-chan. Cứ yếu đuối, cứ mỉm cười. Chấp nhận tất cả những cái đó. Một khi em chấp nhận nó, em có thể đứng lên, bởi vì...."

"Em-em là con người...."

"Đúng vậy. Và với lại - em cũng lả đứa em gái bé nhỏ mà chị tự hào."

Dịu dàng. Cảm giác như cô ấy đang đáp lại bằng một nụ cười dịu dàng.

"...."

Kanzashi nhẹ nhàng đặt Tatenashi xuống đất, và đứng lên bằng hai chân mình.

"Em đi đây... onee-chan."

Những giọt nước mắt của cô ấy, không còn rơi nữa.

***

"Không sao chứ, Houki?"

Tôi tiếp tục chém vào cỗ máy không người lái kia, và trượt người vào để bảo vệ Houki.

"Ichika!? Tên ngốc này! Ai lại xông vào kiểu đó trong cái tình trạng như thế kia cơ chứ!?"

Quả đúng là [Byakushiki] đã hoàn toàn vỡ vụn.

Và với lớp [Phòng Thủ Tuyệt Đối][Absolute Defend] bị can thiệp bởi cỗ máy không người lái kia. Cơn đau trên vết thương của tôi cứ nhói cả lên.

"Thế tớ có thể để mọi chuyện như vầy sao?"

"Cái-cái gì cơ?"

"---Houki, tớ sẽ bảo vệ cậu."

"U....!!"

Đúng vậy, tớ sẽ bảo vệ.

Houki, Kanzashi, Tatenashi.

"TỚ LÀ THẰNG CON TRAI KIỂU GÌ MÀ LẠI KHÔNG THỂ BẢO VỆ BẠN BÈ MÌNH CƠ CHỨ!!"

*GALINK!!*

Tôi dùng lực nhấn lưỡi kiếm của mình xuống và dùng đà để xoay và chém vào con người máy đó.

(---Thật nông cạn!)

Nhát chém này không gây ra thiệt hại nghiêm trọng nào cho nó. Do hấp tấp mà tôi đã làm quá trớn.

"Ichika! Nguy hiểm!!"

Houki dùng cơ thể mình để đẩy tôi đi, và rồi cô chìm vào trong loạt laze hồng ngoại mà kẻ địch bắn ra.

"AAAHHHH!!"

"Fu-Fu... mới chừng này, thì tớ vẫn có thể..."

Dường như định tung ra một đòn chí tử cho Houki, cỗ máy không người lái đó giơ kiếm của nó lên.

"NGƯƠI NGHĨ TA SẼ BỎ QUA CHO NGƯƠI SAO!!!"

Tôi xông vào tầm của con người máy và đỡ lấy nhát chém từ bên dưới.

"Guu...!!"

Đó là một đòn tấn công nặng. Không chỉ là một nhát chém đơn giản, điều này cũng đồng nghĩa với việc năng lượng IS của tôi đang cạn dần đi.

(Kết thúc... ở đây sao? Ở nơi này, trong khi vẫn chưa biết gì cả?!)

Tôi nghiến chặt răng.

*Mishi* *mishi* Âm thanh cọt cẹt đó đến từ lớp giáp của [Byakushiku], hoặc là từ xương của tôi. Dần dà, tôi cũng chẳng biết là từ đâu nữa.

Nhưng, dù thế, tôi vẫn...!

"Ta sẽ không, chấp nhận thất bại... GAAAAAAAHHHHHHHH!!!"

Tôi kéo mạnh thanh kiếm của mình về.

Tuy nhiên, khoảng khắc tiếp theo, cánh tay trái của cỗ máy không người lái đó đã đâm sang.

"Chết tiệt---"

Tôi chuẩn bị tinh thần để lãnh nhát đó.

--Lúc đó, một vụ nổ bất ngờ cứu tôi. Một bóng người bay qua con người máy đó, đánh bật bộ giáp màu đen ấy và kéo tôi đi.

"Chuyện-chuyện gì đang xảy ra thế?"

"ICHIKA, RA KHỎI CHỖ ĐÓ!"

Đó là một giọng nói mà tôi đã từng nghe qua.

Nhưng tôi có hơi sốc khi nó nghe rõ hơn bao giờ hết, nhất là trong cái dịp thích hợp đến thế này.

"Kanzashi...."

Vậy ra---có vẻ như cô ấy có thể đứng lên và đến để giúp.

Nghĩ đến điều đó là tôi lại không thể không cảm thấy vui được.

Tôi cảm thấy vui, rất vui, và bắt đầu mỉm cười.

"Đừng-Đừng có cười! NHANH LÊN!"

"Hiểu rồi!"

Tôi mang theo Houki ra khỏi chỗ đó.

Rồi thì, những quả tên lửa dẫn đường của [Uchigane Nishiki] không ngừng bắn vào cỗ máy không người lái.

"----"

Nó dùng khiên năng lượng để đỡ lấy, nhưng chuyển động của nó thì lại bị dừng lại hoàn toàn.

"Vậy ra có vẻ như thế vẫn chưa đủ... để hạ nó."

"Thế?"

"[Reiraku Byakuya] thì sao....?"

"Không được. Tớ thậm chí còn chẳng đủ năng lượng."

Thật sự thì tình hình quá căng để có thể cười.

Nhưng dù vậy, tôi và cả Kanzashi đều không giống như muốn bỏ cuộc.

"Chúng ta có thể hồi phục năng lượng bằng [Kenran Butou] của tớ..."

"Cậu làm được chứ? [Akatsubaki] cũng chịu rất nhiều thiệt hại."

"...Tớ ổn. Nhưng tớ cần một chút thời gian."

"Nếu vậy... tôi sẽ câu giờ cho cô... trong lúc đó."

Kanzashi tự động yêu cầu được chiến đấu.

Câu giờ. Nghe có vẻ rất đơn giản, nhưng thế có nghĩa là cho đến khi tôi hồi phục xong, cô ấy sẽ phải trở thành một chiếc khiên thịt.

"Không được. Như thế quá nguy hiểm."

"Không còn thời gian để chần chừ đâu.... với lại, cũng chẳng còn cách gì khác nữa...."

Đúng vậy. Kanzashi nói đúng.

Lúc này, chúng tôi đều đang dựa vào tên lửa dẫn đường của [Uchigane Nishiki] để giữ chân cỗ máy không người lái kia, nhưng đây không phải là một kế hoạch lâu dài.

(Nếu đã vậy, mình sẽ--)

Tin tưởng.

Kanzashi.

Houki.

Bản thân.

Bạn bè mình.

Chỉ là niềm tin thuần tuý.

"Tatenashi-san, em sẽ trả thù cho chị."

"Này... đừng có, làm như chị đã chết chứ..."

Bị thương trầm trọng, Tatenashi-san vẫn cố đứng dậy. Người cô ấy lảo đảo như thể có thể ngã quỵ xuống bất kì lúc nào, và tôi vội chạy đến đỡ.

"Cái này...."

"Tinh Thể Nước <Aqua Crystal> của [Mysterious Lady]....?"

"Nó là một lá bùa đấy...."

Tôi nắm chặt lấy thứ mà mình được đưa.

"Em hiểu rồi.... cái này giống một kỉ vật ấy nhỉ."

"....Ichika-kun. Một khi chị hồi phục, chị chắn chắn, chắn chắn sẽ đập cho em nhừ xương."

Tatenashi nói thế, cùng với dòng máu đang chảy trên mặt mình.

Nhưng gương mặt ấy vẫn đang cười.

Nụ cười ấy yếu ớt, nhưng nó bất di bất dịch.

"Đã thế thì."

"Cùng thử nào."

"...Ừ."

Tôi, Houki, và Kanzashi đều gật đầu với vẻ kiên quyết.

Tatenashi-san giơ ngón cái lên và nói.

"Cố lên nhé, năm nhất."

Được Hội Trưởng Hội Học Sinh ủng hộ, chúng tôi lập tức ra tay.

***

(Nếu mình dùng [Hệ Thống Khoá Đa Mục Tiêu], mình có thể tạo ra một đòn mở đầu... cho Ichika....)

Tuy nhiên, chiếc [Uchigane Nishiki] mà Kanzashi lái không có cài đặt chức năng tự động theo dõi.

(Nếu đã vậy thì---!)

Kanzashi nhắm mắt lại và tập trung tinh thần.

Cô đột ngột mở mắt ra, và phần giáp ở tay và chân cô tan ra thành những hạt ánh sáng và biến mất.

Tất cả ngón tay và ngón chân đã được thả tự do của cô ấy dường như xác nhận sự tồn tại của chúng bằng các chuyển động.

"Mình có thể làm được.... hệ thống dẫn đường điều khiển bằng tay, [Uchigane]... kích hoạt, loạt bom 48 quả."

Trôi nổi nhờ năng lượng từ [PIC], Kanzashi dang rộng hai tay như một vị thánh đứng ở tư thế một cây thánh giá.

Các bàn phím Holo hiện ở ngón tay cô ấy, một cái ở trên và một cái ở dưới, trên toàn bộ tứ chi của cổ.

Cả 5 ngón tay và ngón chân cô ấy, mỗi chi phụ trách 2 bàn phím dạng cầu, tổng cộng 8 cái tất cả, và cô bắt đầu nhập số liệu vào một cách thủ công. (Trans: lol, ảo diệu vc =)))

"Điều kiện áp suất... tính cơ động của từng quả đạn đạo, độ trễ... độ giao thoa giữa các vụ nổ. Hẳn có thể tạo ra một đòn tấn công có cường độ đủ lớn..."

Một tá cửa sổ hiện ra trước mặt Kanzashi.

Nói cách khác, cô ấy đang dẫn đường cho 48 quả tên lửa cao năng bằng tay không.

"Suu... haaa...."

Cô hít lấy một hơi, rồi thở ra.

Cô rũ bỏ hết mọi suy nghĩ và tập trung tinh thần lên mức tối đa, và rồi---

"Để xem ngươi có thể chạy thoát khỏi [Mountain Storm] này hay không....?"

Phần che chắn 6 quả tên lửa ở cánh và vai cô mở ra.

Trong lúc đó, 6 loạt 8 phát đạn liên tiếp được tạo ra từ các hạt lượng tự, và tất cả 48 phát bắn đều đã được chuẩn bị sẵn sàng.

"Hãy cho ta mượn sức mạnh của ngươi đi nào, [Uchigane Nishiki]!"

*DON DON DON DON DON DON DON DON DON DON DON DON DON DON DON DON DON DON!*

Cùng với những tiếng ầm ầm, những quả tên lửa bay ra cùng một lúc.

"Đường dẫn trực tiếp, đã xong....! Khoá thủ công, bắt đầu....!"

Những quả tên lửa bay vào con [Golem III].

Lần này thì chúng bay theo quỹ đạo khác nhau, dùng những chuyển động 3 chiều phúc tạp để áp sát với tốc độ cao.

"---"

Con [Golem III] khai triển lá chắn co giãn của nó ra, và định bắn hạ những quả tên lửa bằng tay trái.

Tuy nhiên, những quả tên lửa dẫn đường được hỗ trợ điều khiển bằng tay đã né và gia tốc theo con [Golem III] khi chúng đổi hướng, rồi lại gia tốc và nghiền nát phần giữa của những đơn vị giáp.

Mất đi khả năng phòng thủ, con [Golem III] vội dùng bộ đẩy của nó đề lùi về sau. Tuy nhiên nó chẳng có cơ hội để được nghỉ ngơi, đợt tên lửa tiếp theo bay tới và gầm rú như những con sói hoang.

Chân, tay, vai, thắt lưng, đầu và bụng. Toàn bộ đều bị nuốt chửng trong cơn bão của những đợt nổ gây ra bởi những quả tên lửa kia.

"----"

Nhưng dù là trong tình trạng như vậy, con [Golem III] vẫn muốn thay đổi tình hình và tập trung hết năng lượng của nó vào tay trái. Nó muốn bắn laze hồng ngoại vào Kanzashi, người mất đi khả năng phòng thủ do phải điều khiển những quả tên lửa.

"ĐỪNG HÒNG!!"

Xuất hiện trước mặt Kanzashi là Houki.

Cô đưa tay mình ra phía trước, khai triển [Fold-out Armor], và tạo ra một tấm lá chắn năng lượng, chặn hết toàn bộ các tia laze lại.

Đồng thời, con [Golem III] cũng đổi những tia laze hồng ngoại của mình thành những phát bắn liên thanh hiệu quả cao khi nó đang cố phá xuyên lớp giáp của Houki.

"Ku! [Akatsubaki]! Hãy cho ta xem, sức mạnh của ngươi đi!"

Như thể đáp lại lời của Houki, vai của con [Akatsubaki] trượt mở ra.

Hình dạng đó trông như một chiếc nỏ to được gắn với một mũi tên.

"Cái, gì đây....?"

Cái bảng điều khiển vừa bật ra hiện lên dòng tin nhắn này.

«Mức kinh nghiệm đã đạt đến một giá trị nhất định. Chế tạo trang bị mới đã hoàn thành. Blaster Rifle [Thousand Pierces]. Nó là một món vũ khí có khả năng xuyên phá vượt trội với tầm bắn lớn—»

"Đủ rồi! Dẹp cái phần giải thích lôi thôi ấy đi!"

Đóng cửa sổ lại, Houki giữ cho lá chắn của mình mở ra và cúi người xuống.

--Đây là một món vũ khí có khả năng tuỳ biến hiệu suất. Nên không chắc là nó có dùng cạn năng lượng [PIC] không

Dù không biết tại sao, nhưng Houki vẫn hiểu được hết, và cô gọi ra một tròng kính bên mắt phải mình.

"Cho ta xin cánh tay trái nhé."

*BEEEEEEPPPP!!!*

Dùng [Fold-out Armor] của mình như thường lệ, viên đạn năng lượng màu đỏ thẫm được bắn ra dưới một áp lực cực lớn.

Đòn tấn công được tung ra từ cả hai bên vai, và nó lao thẳng đi với một sức nóng cháy kinh hoàng có thể đốt cháy cả mặt đất, và cánh tay trái của con [Golemm III] bị thổi bay đi.

"---"

Nhưng vì nó làm một cỗ máy không người lái, nên nó không biết đau là gì.

Con [Golem III] gắng gượng để đỡ lấy cơ thể bị mất thăng bằng của mình, và dùng [Ignition Boost] để xông vào Houki.

"...Còn lại để cậu đấy."

"Okay!"

Bay phía trên đầu, Ichika dùng [Ignition Boost] để tham chiến.

Cầm lấy thanh [Yukihira Nigata] bằng tay phải, cậu kích hoạt luồng năng lượng cực mạnh của [Reiraku Byakuya].

"UOOOOHHH!!!"

Con [Golem III] dùng thanh kiếm bên tay phải nó để chém sang trái.

Và Ichika dùng hai tay mình để nâng thanh kiếm lên quá đầu, rồi dồn toàn bộ sức của mình vào.

*KLANG*....

"---"

Lưỡi kiếm của con [Golem III] bị phá huỷ bởi thanh [Yukihira Nigata].

"Kết thúc rồi!"

Với một cú chém ngang, cậu chém vỡ lớp giáp cứng của con [Golem III], và chiếc core bên trong lộ ra.

Ichika dùng toàn bộ sức tay trái của mình để phá vỡ cái thứ hình viên gạch đang phát ra ánh sáng màu vàng kim, và con [Golem III] bị đánh bật sang một bên.

"----"

Core của IS được làm từ 'Một Kim Loại Hiếm'. Mặc dù được hỗ trợ bằng bộ phận trợ lực, nhưng chiếc core ấy không phải thứ có thể phá huỷ trong một đòn.

Tuy nhiên---

"Là chiếc bùa."

Giữa chiếc core và bộ phận của con người máy là một vật đang lấp lánh.

Tên gọi đúng của nó là [Aqua Crystal], và nó có chức năng của [Aqua Nano]. Nó là vũ khí trang bị của IS [Mysterious Lady].

Và đương nhiên, phi công của nó là--

"Fuu..."

Sarashika Tatenashi.

Mặc dù chỉ còn nhìn được mù mờ do bị mất máu nghiêm trọng, nhưng Tatenashi vẫn đưa tay lên trời, và động tác của các ngón tay trông như đang giữ lấy một cái công tắc vậy.

"Kachink"

Tatenashi bấm ngón tay.

Khoảng khắc tiếp theo, con [Golem III] bị nuốt chửng trong vụ nổ và biến mất không còn lại chút dấu vết gì.

"Yeah..."

Dùng lấy chút hơi sức còn lại, Tatenashi đưa ngón cái lên.

Thấy cô ấy như thế, Ichika, Houki và Kanzashi đều trông như không thể làm gì khác ngoài việc giơ ngón cái lên giống cô ấy - và bắt đầu mỉm cười.

***

"Un..."

Với cái nhận thức vẫn còn mù mờ, Tatenashi chầm chậm chớp mắt hai cái.

Trần nhà trắng được nhuộm trong màu cam.

"O-Onee-chan...."

Tatenashi quay sang phía giọng nói vừa gọi cô.

Kanzashi hẳn đang đợi Tatenashi hồi phục, và cô đứng dậy khỏi ghế.

"Chị, tỉnh rồi...?"

"Ừ... đây là....?"

Tatenashi vẫn còn chưa tỉnh hẳn, và cô hỏi Kanzashi với giọng có chút mê mụ.

"Phòng y tế, của học viện..."

"Không phải bệnh xá à.... au au au auu."

Tâm trí vẫn còn trống rỗng, cô cố gắng đứng dậy, nhưng cái lúc mà cô sắp sửa làm vậy, cô bị chặn lại bởi cơn đau và cô em gái hoảng loạn kia.

"Chị vẫn chưa thể di chuyển được đâu... tuy là không nghiêm trọng, nhưng vết thương của chị không nhẹ đâu...."

"Ừ...."

Sau đó, Tatenashi và Kanzashi tiếp tục giữ im lặng thêm một lúc.

--Cũng đã rất lâu rồi hai chị em mới có dịp trò chuyện lại như thế này.

Cả hai đều nghĩ như thế.

Người chị luôn để ý đến những suy nghĩ của em gái mình.

Và người em sợ hãi chị gái của mình.

Tuy nhiên, những thứ đó cảm giác như là sự lừa dối, và cả hai người họ tự nhiên mà im lặng.

(Thật sự phải cảm ơn Ichika...)

Tatenashi nhớ về việc cô nhờ Ichika bắt cặp với Kanzashi.

Nghĩ về điều đó, cô cảm thấy nó thật kì lạ.

(Tại sao lúc đầu mình lại nhờ cậu ta nhỉ....)

Lúc đấy cô thực sự chưa nhận ra điều gì, nhưng cô chỉ tin tưởng.

Rằng chuyện sẽ ổn nếu để cho cậu ta giải quyết.

(Mình có....)

Dần dần, Tatenashi bắt đầu đỏ mặt lên.

(Muốn tán tỉnh cậu ta....)

Bất ngờ nhận ra rằng mình đang đỏ mặt lên, Tatenashi vội quay mặt sang cửa sổ để tránh không cho đứa em gái của mình phát hiện.

"Onee-chan...."

"Gì-gì thế?"

"Có chuyện gì thế...? Mặt chị, đỏ quá...?"

Không ổn, có vẻ như vẻ bối rối của cô ấy sắp bị bộc lộ ra.

"Chắn hẳn là tại hoàng hôn rồi...."

"Thật chứ...?"

Sau đó thì sự im lặng lại bao trùm.

Chừng 10' sau, Kanzashi lưỡng lự rồi rốt cuộc cũng quyết định nói ra.

"A, ừm,... onee-chan...."

"Mn?"

"Em xin lỗi... về tất cả những chuyện trong thời gian qua..."

"Không cần lo về chuyện đó đâu."

"Nhưng-nhưng mà...."

Cô suy nghĩ lung tung về người khác, tự tạo cho mình một bức tường và cứ chạy trốn mãi.

Đối diện với bản thân như thế này, Kanzashi không biết làm gì hơn ngoài việc tự thẹn với lòng mà cô không thể tha thứ cho bản thân mình được.

"Em... là một đứa em gái vô dụng..."

"Không phải vậy đâu."

Tatenashi cố nhịn đau mà ngồi dậy, ôm chầm lấy cô bé Kanzashi sắp sửa khóc kia.

"Em là đứa em gái quý giá của chị. Rất mạnh đấy, em ạ--"

Đầu của Kanzashi tiếp tục được vỗ về, và không thể chịu được nữa, nước mắt của cô bắt đầu tuôn.

"Onee-chan... onee-chan..."

"Nn."

Trong căn phòng y tế chỉ có hai người, hai chị em cuối cùng cũng đã phá vỡ được mối gắn kết lạnh lẽo giữa họ, và tâm hồn của họ cuối cùng cũng chạm được vào nhau.

Chỉ còn lại đấy ánh tà dương, khẽ ngắm nhìn họ qua khung cửa sổ.

***

"Hừm..."

Sao lại thành ra thế này?

"Lượt của tớ. Yosh, đôi năm."

"Vậy tớ ra đôi bảy."

"Nuah! Tớ cũng muốn ra đôi bảy!"

"Vậy tớ bỏ lượt."

"Lượt của tớ hả? Vậy tớ ra đôi xì." (Trans: đôi 7 quất lên đôi xì =]])

Lúc này đây, Houki, Cecilia, Rin, Charl và Laura đang chơi Daifugō (Trans: xem cách chơi cũng biết nó giống với Tiến lên bên mình =)) bấm vào đây để biết thêm chi tiết.)

'Để trừng phạt cho việc cậy không bắt cặp với tụi này, cậu phải nghe theo một yêu cầu của bọn tớ'- và thế là cả năm người bọn họ yêu cầu việc này cùng một lúc.

Và tôi đáp lại là mình không thể chiều cả 5 được, nên là người thắng sẽ được quyền đó! Vậy là người thắng cuộc được quyết định bằng trò Daifugō.

"Tớ bảo này, để chuyện này hôm sau tính không được sao? Hôm nay cũng xảy ra rất nhiều chuyện rồi. Mấy cậu chắc cũng đã mệt lắm rồi, đúng không? Và mấy cậu cũng bị thương--WAU!"

Một cái gối bị ném sang, và người ném là Rin. Có vẻ như cổ ném bằng cánh tay phải bị thương của mình, vì cổ rên lên một tiếng kì lạ và lại ngồi xổm xuống. Cổ đang cố cái gì vậy?

"Chút cỏn con này thì vết thương cái gì chứ!"

"Đúng vậy! Tớ mong cậu đừng đánh giá thấp Ứng Viên Đại Diện."

"Mn. Với lại, đây là thứ mà con gái không thể rút lui được."

"Không có lấy một người trong biệt đội của tớ lãng phí thời gian để nói những lời vônghĩa về việc được đối xử như một người bị thương chỉ với chút thương tích này."

"Lại nói! Nếu cậu nghĩ là cậu ổn thì cậu nên đối xử tử tế với tớ đi! Đưa tớ nước trái cây! Cả gói snack nữa!"

A, Rin hồi phục lại rồi.

Nhưng ai cũng khoẻ re, và tôi là người thực sự bị thương.

"I-Ichika, nếu không phiền thì, giúp tớ xoa bóp vai đi..."

"Huh? A, được thôi. Để tớ."

Tôi đáp lại Rin với một cái gật đầu, rồi bước ra sau lưng cổ.

"Vai cậu không sao chứ? Huh, uwah! Bài cậu yếu vãi."

"Im-Im đi! Tớ đang bắt đầu một cú đảo ngược tình thế đây. Im mà mát-xa vai tớ đi!:

"Ừ ừ."

Tôi thực sự không đỡ nổi cô ấy.

Vừa nghĩ về, tôi chuẩn bị xoa bóp vai cổ thì Charl hét xuyên lỗ tai tôi.

"AAAAAAAAAAHHHHHHHH!!! ICHIKA, CẬU KHÔNG ĐƯỢC LÀM THẾ! NGƯỜI THẮNG CUỘC VẪN CHƯA ĐƯỢC QUYẾT ĐỊNH! RIN, CẬU CHƠI XẤU!"

"ĐÚNG THẾ! CHARLOTTE NÓI ĐÚNG! CÁI ĐẤY LÀ GIÀNH CHO NGƯỜI THẮNG..."

"HUUH, IM ĐÊ! ĐỪNG CÓ LÀM PHIỀN TỚ VỚI ICHIKA!"

"Thôi cãi lộn đê. Chẳng phải họng cậu ngứa đến nỗi như bị đâm xuyên qua sao?"

Trong cuộc lộn xộn này, bài của cả năm ít dần đi.

Giờ thì cuối cùng cũng đến lượt Charl.

"Vậy thì... đây!"

Cổ bỏ 4 con 8 ra... nghĩa là....!

"KHỞI NGHĨA! KHÔNG-- ĐÂY LÀ MỘT CUỘC CÁCH MẠNG PHÁP!" - tôi la lên.

"""ICCCHHHHHIIIKKKKKAAAAAA!!!!!!!!!"""

Ai cũng giận thật rồi. Huh?

Và rồi trận 'tiến lên' căng thẳng này kéo dài cho đến tận lúc nửa đêm.

***

"..."

Học viện IS, Khu Tầng Hầm Đặc Biệt---

Ở nơi này, nơi mà chỉ có một số ít giáo viên biết đến, Maya đang phân tích cỗ máy không người lái bị thu lại.

"Sao không nghỉ chút đi?"

"Ahh... Orimura-sensei."

Chifuyu bước vào giữa phòng và ném cho Maya một lon nước.

Nếm hương vị lon Trà Sữa Hoàng Gia được đưa cho mình, Maya cho hiện phần kết quả điều tra lên màn hình.

"Chị nhìn vào đây đi ạ. Quả nhiên chúng là bản nâng cấp của những chiếc đã xuất hiện trước đó. Em có thể chắc chắn về điều đó." (Trans: Uwah, vừa search wiki về, má này mới 16 tuổi @@!!!)

"Còn cái core?"

"Theo những ghi chép trước đây thì chúng cũng chưa được đăng kí."

"....Em hồi phục được bao nhiêu cái rồi?"

"Hai cái. Những cái còn lại đều bị vỡ hoàn toàn trong trận chiến... chúng ta làm gì đây?"

Sau một hồi nghĩ ngợi, Chifuyu đơn giản đáp lại.

"Chúng ta sẽ báo lại cho chính phủ toàn bộ số core đã bị phá huỷ."

"Nhưng-nhưng thế có nghĩa là...."

"Nghĩ lại thì, core IS là thứ mà quốc gia nào cũng mong muốn sở hữu. Nếu chúng ta đưa nó ra thì hẳn sẽ xảy ra nhiều cuộc xung đột không cần thiết."

Chifuyu nói với một giọng tự tin, nhưng theo những gì cô ấy nói, thì có nghĩa là Học viện sẽ bị đặt vào một tình thế nguy hiểm.

"..."

Thấy Maya vẫn giữ im lặng, Chifuyu nói tiếp để giữ vẻ lạc quan.

"Này này. Em nghĩ ta là ai hả? Ta từng được gọi là kẻ mạnh nhất thế giới đấy."

"Vâng...."

"Một hay là hai cái học viện, ta đều sẽ bảo vệ tất."

Chifuyu khẽ cong môi lên.

"---Bằng cả tính mạng mình."

***

"....Fua, ngh...cuối cũng thì họ vẫn không thể giải quyết chuyện điểm số. Cả bọn thì bị buộc dừng lại do làm phiền người khác. Mà, mình cũng không phiền cho lắm."

Cũng nguyên một buổi tối kể từ sau khi những con IS không người lái đó tấn công, và tôi bước đến chỗ bồn rửa trong phòng mình.

"Au au au au au...."

Các khớp và xương tôi đau lên khi chỉ mới nhúc nhích một chút.

Sau trận chiến, tôi đã được trị thương, và thấy có tất cả 17 vết bầm tím, một vết thương nhẹ ở vai phải và gãy mất hai cái xương sườn.

(Người mình vẫn còn đau, nhưng không tệ đến mức mà mình phải nằm trong bệnh viện. Hôm nay mình cũng cần phải ra ngoài nữa.)

Đầu tiên là một chuyến đi Lễ Hội Văn Hoá Học viện Saint Marianne của Ran, và rồi là một bữa tối với Houki tại khách sạn.

Chà, mình phải đi kiểm tra thời gian chuyển giao.

*KOK* *KOK*

"Hm?"

Nghe thấy tiếng gõ cửa, tôi vừa rời khỏi chỗ bồn vừa đáp lại.

"Ai thế---?"

"Yees, là cô đây!"

Là Yamada-sensei. Cô ấy hôm nay trông rất vui. Vì bữa sáng hôm nay ngon à?

Họ sẽ đổi thực đơn mỗi ngày. Món trứng và đậu hôm nay rất ngon. Mặc dù Cecilia chằm chằm nhìn vào nó với một vẻ mặt hoàn toàn không tin vào mắt mình khi cổ nhìn thấy món đó... nhưng nó thật sự rất ngon.

"Orimura-kun!"

"Vâng."

"Em sẽ bị điều tra đấy!"

"Gì cơ?"

Ờm, tôi vừa nghe bảo ai đó sẽ điều tra mình à?

"Cuộc điều tra sẽ diễn ra trong 20 phút nữa. Nhớ đến phòng tư vấn học sinh nhé."

"Huh, mà... em cần phải ra ngoài."

"Huh? Không được. Chúng ta không thể viết báo cáo nếu chúng ta không hiểu nguyên nhân của vụ việc. Tất cả phi công IS cá nhân bị dính vào vụ này đều phải đến trình diện, em biết chứ?"

"Thế... cái đó mất bao lâu ạ?"

"Ừ! Chừng 2 tiếng."

Gì cớ? 2... tiếng á?

"Nhân tiện, chuyện gì sẽ xảy ra nếu em từ chối."

"Ừm, em sẽ bị tạm giam."

"Bởi ai?"

"Chi nhánh IS của Chính phủ."

Uwa--

"Sau đó, em có thể phải đối mặt với buổi tư vấn cá nhân của Orimura-sensei, biết không?"

Buổi tư vấn cá nhân. Chà.... nó được gọi là tư vấn, nhưng cơ bản chỉ là huấn luyện thể chất cho học sinh cho đến khi họ hoàn toàn sủi lơ.

Nhân tiện thì, những học sinh tự ý ra khỏi trường dường như hay nói 'Nó cứ như địa ngục trần gian' khi họ quay trở về.

Tôi ứ muốn đâu. Chắc chắn là tôi ếu thể nào muốn thử trò đó.

"Vậy, Orimura-kun, đừng đến trễ em nhé."

"A-- vâng..."

Sau khi giải quyết xong chuyện của mình, Yamada-sensei bước từng bước nhỏ và rời đi, *tatata*.

Giờ tôi làm gì bây giờ...

(Dù sao thì cũng nên gửi một tin nhắn cho Ran trước đã.)

Em ấy có giận không nhỉ? Tôi đoán. Phải xin lỗi em ấy trước đã.

"Haaa..."

Sau khi thở dài, *KOK* *KOK*, tiếng gõ cửa khác lại vang lên.

"Yamada-sensei?"

"Ơ-Ờm...."

Mở cửa ra, tôi thấy Kanzashi đang đứng đó trước mặt mình.

"Hm? Sao thế?"

"À-thì...."

"Ahh, cậu phải theo tớ đến buổi điều tra à?"

"Ư-ừ...."

Thật sự khó tin khi thấy Kanzashi bình tĩnh và nghĩ như thế này. Ngay khi tôi nghĩ vậy, cổ thình lình lườm tôi. Tôi nghĩ cô ấy nói là ghét bị con trai nhìn kiểu đó?

"Tớ sẽ thay đồ. Cậu chờ chút nhé."

"Được-được rồi... tớ sẽ chờ.."

Kanzashi gật đầu mạnh. Cổ trông hoàn toàn khác hẳn so với lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Tất nhiên là theo hướng tích cực rồi.

"Xin lỗi vì đã bắt cậu đợi. Thế chúng ta đi thôi."

"Nn."

Tôi ra khỏi phòng và bước đi bên cạnh Kanzashi.

Sẵn nói, giờ đang là 9 giờ sáng.

"Nhưng hôm qua tệ thật đấy. Kanzashi, người cậu không bị làm sao chứ?"

"Tớ ổn... I-Ichi-Ichika... cậu thì sao?"

Cảm giác như cô ấy vụng về khi gọi tôi bằng tên vậy. Tôi không nghĩ tên mình lại là một cái tên khó phát âm.

"Tớ không sao. Vẫn ngon lành."

Vầy là được rồi. Thực tế thì tôi vẫn có thể bước đi.

"Thế còn Tatenashi-san?"

Vì chị ấy được đưa đến phòng y tế và Kanzashi thì đi theo chị ấy, nên hẳn là cô ấy biết.

"O-Onee-chan..chị-chị ấy cần phải được theo dõi ở phòng y tế thêm một lúc...."

Nói cách khác, chị ấy cần được nhập viện, đúng chứ? Chà, tôi phải mang quà đến thăm thôi. Nên mang cái gì đến nhỉ?

"Tatenashi-san thích cái gì nhỉ?"

"Huh? Ơ.... cờ tướng, chắc thế..."

"Tao nhã thế."

Cơ mà chị ấy không thể chơi cờ tướng một mình được. Mà cái này sẽ gây náo loạn phòng bệnh. Tốt nhất là né cái đó ra.

Khi đang nghĩ đến những chuyện đó, Kanzashi khẽ nâng giọng lên.

"Cậu-cậu lo lắng, về tình trạng của onee-chan à?"

"Hn? Không, tớ chỉ băn khoăn không biết nên mua quà gì cho chị ấy thôi--"

"Một, món quà...?"

"Yup. Nằm một mình trong bệnh viện cũng chán mà, đúng không?"

"À... ra vậy..."

Kanzashi trông như thở phào nhẹ nhõm.

(Sao thế nhỉ? Cô nàng Kanzashi này."

"Một cái Kendama."

"Huh?"

"Tốt nhất là mua cho chị ấy một cái kendama. Onee-chan luôn thích chơi cái đó."

Thiệt á? Cái đó bất ngờ thật đấy.

"Và... hmm, tớ đưa chị ấy một bộ đồ đan len thì sao nhỉ?"

"Onee-chan, chị ấy đan... tệ lắm."

"Huh!? Người đó có việc không thể làm ư...?"

Giờ thì cái này thực sự hoàn toàn bất ngờ luôn.

Tôi thực sự không thể tưởng tượng nổi cảnh Tatenashi đan nhầm.

"Chẳng phải cậu cũng đã từng nói sao... rằng trên thế giới này, không có anh hùng hoàn mỹ nào...."

"À thì đúng là tớ có nói thế thật."

Con người. Chúng ta không hoàn hảo, vô dụng, yếu đuối, phú du... đó cũng là lý do vì sao chúng ta cần phải mạnh mẽ hơn.

Trở nên mạnh mẽ hơn, cho đến khi chúng ta có thể cười.

Trở nên mạnh mẽ hơn, cho đến khi chúng có ta có thể làm cho bất kì ai mỉm cười.

"Tớ sẽ... mang sách đến...."

"Thế à. Thế tớ sẽ mang kendama theo-- không, khoan đã. Đây là cơ hội tốt đấy. Tớ sẽ mang bộ đồ đan để tập cho chị ấy.

Thật ra thì tôi chỉ muốn thấy chị ấy bối rối mà thôi.

"Ichika..."

"Hn?"

"Cậu gian thật đấy..."

"Cái này không tốt sao? Chỉ hơi trả đũa một chút thôi mà. Chị ấy luôn dắt mũi tớ lòng vòng còn gì."

"Fufu...."

Có lẽ là đang tưởng tượng cảnh Tatenashi-san trêu tôi mà Kanzashi nở một nụ cười quyến rũ.

Bước đi bên cạnh Kanzashi, tôi cũng mỉm cười theo.

Đi qua hành lang có hơi vắng vẻ vì đang trong ngày hội, một cảm giác trang nghiêm không thể giải thích được thâu tóm lấy người tôi.

"Ơ-ờm.. này."

"?"

"Cái-cái-cái này là..."

Vừa nói, Kanzashi vừa đưa cái túi mà cổ giữ từ hồi ở phòng tôi ra.

"Sao thế?"

"Nhìn-nhìn vào... bên trong đi...."

"Oh."

Sau khi nghe cô nói, tôi liếc nhìn vào bên trong.

Có rất nhiều đĩa DVD anime bên trong, anime ma pháp thiếu nữ, anime mecha, anime yêu đương sến súa, và -- anime anh hùng.

"Oh, mấy cái đó tớ cũng từng xem qua."

"Cái-cái nào?"

"Mn, cái này--- cậu gần quá đấy!"

Kanzashi cũng đưa mặt nhìn vào, có lẽ là vội vàng muốn biết cái tựa đề mà tôi đã xem.

Lúc đó, mặt tôi ở sát mặt của Kanzashi, và tôi vội lùi lại.

"!! Xin-xin lỗi..."

"Ah, không...cái này cũng không phải chuyện cần xin lỗi."

Dần gần đây, vẻ mặt của Kanzashi trông có vẻ dịu dàng hơn so với lần đầu mà chúng tôi gặp nhau. Thật lòng mà nói, giờ cô ấy trông dễ thương hơn.

"À-thì... Nếu có thể, tớ mong là có thể xem."

"Oh. Tớ thấy rất nhiều anime thú vị. Tớ sẽ mang chúng theo."

Vừa lục lọi đồ trong túi để sắp xếp lại những thứ bị sai chỗ, tôi hỏi điều mà mình tò mò.

"Cậu thích?"

"Huh..."

Một giọng hơi sốc vang lên.

Tôi không thể thấy mặt của Kanzashi vì còn đang bận sắp xếp đồ linh tinh trong túi mình.

"Ư-ừ... tớ thích...."

"Thế à---"

"..."

"Ok, xếp xong rồi đấy. Với lại tớ có làm nó hơi bừa một chút."

"..."

"Kanzashi? Sao thế?"

Kanzashi đỏ mặt nhìn xuống.

Cổ đang báu lấy chiếc váy mình.

"Erm, cái đó..."

Suu... haa... Kanzashi hít lấy một hơi sâu, và rồi ngẩng đầu lên.

"SUKI...!!!"

Cổ đột nhiên hét lên.

Giọng nói đó vang vọng khắp hành lang. Những cô gái nghe thấy đều 'Gì thế' 'gì vậy' khi họ ra khỏi phòng.

"Vậy, tớ đi trước đây....!"

Trước ánh mắt của những người cùng giới nhìn vào, Kanzashi chạy đi.

"Ơ..m....?"

Tôi bị bỏ lại. Dù sao thì cũng đi đến phòng tư vấn với cái túi thôi.

***

(Mình-mình nói ra rồi...!)

Chạy xuống hành lang hết tốc lực, tai Kanzashi đỏ ứng hoàn toàn.

--Ichika, người đã thay đổi mình.

--Ichika, người đã giúp mình.

--Ichika, người đã làm mình mạnh mẽ hơn.

Mình thích Ichika đó.

--Mình đổ cậu ta mất rồi.

"..."

Mà dù sao thì cổ cũng chẳng hiểu cho lắm mấy vụ yêu đương.

Bên trong đầu cổ cứ xoay mòng mòng như một con cún Shepherd.

(Mình-mình không có kì quặc, đâu nhỉ...? Nhưng chưa làm gì kì quặc, nhỉ...?)

Cô tìm kiếm trong kí ức của mình.

"Ah...."

Lần thứ hai họ gặp nhau, cô cho Ichika ăn nguyên một bạt tai.

Giờ nghĩ lại đó hẳn là một thất bại nghiêm trọng, ngang ngửa với cái chết.

(A-A, mình phải... đi xin lỗi.)

Mặc dù cổ nghĩ thế, nhưng Ichika chắc hẳn sẽ nghĩ 'Huh? Cậu không cần phải lo về chuyện đó đâu'.

Nhưng chuyện nào ra chuyện đó. Với Kanzashi, cô không thể bỏ qua chuyện này nếu chưa xin lỗi.

(Như-nhưng mà, nếu giờ mình quay lại.... mình chắc chắn sẽ, không nói được gì cả...)

Vì đây là lần đầu tiên trong đời mà cô tỏ tình, nên khi họ gặp lại, cô cũng chẳng thể dễ dàng bắt chuyện dù là chẳng có gì to tát.

(V-và....)

Cô chưa từng bảo rằng muốn hẹn hò với cậu. Cô chỉ muốn nói ra suy nghĩ của mình, nên tất nhiên là cô ấy không nhận lại được câu trả lời.

Mà dù sao thì cậu ta cũng là tên Orimura Ichika 'Đầu đất giữa những tên Đầu đất' tai tiếng đó.

(Nhưng-nhưng mình đã nói... đàng hoàng, là mình thích cậu ấy...)

*KAAAA!* Mặt Kanzashi lại càng đỏ hơn khi cổ tiếp tục bước xuống hành lang.

"--Huuh!?"

Tại sao cô lại cảm thấy bầu không khí có vẻ kì lạ?

Cô nhớ lại khúc tỏ tình.

"Cậu thích?"

"Ư-ừ... tớ thích..."

"Thế à--"

...Huh? Kanzashi dừng giữa chừng.

Cô nghĩ kĩ lại một lần nữa

Họ nói về anime.Cậu có thích không?Có, tớ thích.Thế à—

...Huh, huh, huh? Thế- có nghĩa là...

"Cậu ấy hỏi mình, có, thích ... anime hay gì không... ấy hả?"

Chẳng có giả thuyết nào cả. Đó chính là điều mà cậu ấy hỏi.

"U~!!!!!"

Cảm thấy như muốn tìm một cái lỗ để chui xuống, Kanzashi cứ thế mà chạy tiếp.

***

"Haa..."

Cảnh đã chuyển sang một nơi khác. Ở Khu Văn phòng Hội học sinh Học viện trung học Saint Marianne.

Ran đang diện bộ đồng phục đen bình thường, và đây là lần thứ 17 mà cô bé thở dài trong ngày.

Tuy là giữ chức vị hội trưởng, nhưng cô bé lại nằm ườn ra trên bàn.

"Sao thế, Kaichou?"

"Sao trông cậu thiếu sức sống thế? Hôm nay là ngày Kỉ niệm Trường đấy."

Vài bạn học và bạn bè của Ran ở Hội học sinh vây quanh cô ấy với vẻ lo lắng.

Ran yếu ớt nói như thể hồn sắp bay ra.

"Người mà tớ mời..."

"OOH! Ai ai ai? Cậu mời ai thế? Tên anh ta là gì?"

"Không phải thế..."

"Vậy--chuyện gì đã xảy ra với anh chàng mà cậu mời?"

"Anh ấy đến trễ..."

Haa. Cổ lại thở dài.

"Huh, thế thì có sao? Cứ chờ thôi."

"Cũng không phải là anh ta không đến mà, nhỉ?"

"Đúng vậy...."

"Anh ta trễ bao nhiêu lâu?"

"Hai tiếng."

Vậy có nghĩa là họ không thể làm chuyến mua sắm vào buổi sáng được.

"Đi vào buổi chiều không được sao? Vẫn còn tận 3 tiếng trước khi Lễ hội kết thúc mà.

"Thế chẳng phải có hơi ngắn sao? Lâu hơn một chút, đến tận đêm. Có lẽ chúng ta có thể dựng trại."

"Không, cái đó không được. Luật của Lễ hội là một phần của Nội quy, và mấy luật đấy thì rất nghiêm."

"Đúng vậy...."

Haa... cô ấy lại thở dài.

Khó mà khác được, nhưng Ran vẫn không bỏ cuộc và mở điện thoại ra.

"Xin lỗi. Anh sẽ đến muộn do bận việc ở trường. Chắc là anh sẽ đến tầm 12h."

(Uu, mình còn tưởng là có thể đi chung vào buổi sáng...)

Nhưng nếu cậu ta đến vào chừng 12h thì chẳng phải sẽ tiện cho cô ấy sao?

Họ sẽ bị mọi người trông thấy khi đang ăn trưa trên sân thượng.

(Nếu là vậy, ehehe.... sẽ có tin đồn rằng ảnh là bạn trai mình. Cứ thế...)

Yay~ Ngay khi Ran vừa chìm vào trong suy nghĩ của mình, điện thoại cô lại kêu lên một tiếng *Bzzt*.

"Tin nhắn...? A!"

Là từ Ichika-san! Ran mãnh liệt nuốt lấy những từ đó trước đi nó bay ra khỏi miệng cô.

Ran chưa từng bảo với ai rằng mình có mời ai đó, bất kể người ấy có thân đến đâu. Đó là một bí mật giữa các bí mật.

(Sao-sao thế nhỉ? Anh ấy sẽ đến sớm hơn dự tính à?)

Tim Ran đập còn nhanh hơn, cô bé nhấn nút, và điện thoại hiện thị nội dung của tin nhắn.

«Anh xin lỗi, buổi điều tra sẽ kéo dài tới tận chiều. Thêm chừng 2 tiếng.»

...

"Huh?"

Không thể hiểu nổi tình huống này, Ran lập tức ngưng suy nghĩ.

(Điều tra cái gì thế này...? Và ảnh, thậm chí còn đến trễ hơn nữa...)

Và chói loà nhất là chữ 'Hai tiếng'.

Nếu thời gian dự tính đổi từ 12 sang 2, thế thì họ chỉ còn lại 1 tiếng để đi chung.

Và nếu chỉ còn lại 1 tiếng, thì có nghĩa là mọi người sẽ bắt đầu thu dọn.

Ran ngây dại nhìn vào chiếc điện thoại, nước mắt bắt đầu ứa ra.

(Ichika-san, cái đồ... Ichika-san, đồ....)

*GANK!* Cổ ngẩng đầu lên.

"ĐỒ NGỐCCCCCCCC!!!!!"

***

"Haa... Haa.... Haaa..."

Tôi chạy hết ga về phía trạm xe, và cuối cùng cũng đến cổng trường Saint Marianne.

Lúc này là 2h đúng.

Tôi vội lôi điện thoại ra và gọi chi Ran.

*Dururuu*.... *Durururuuuu*

(Huh? Em ấy không nghe máy?)

Là đấy. Mà khi tôi đưa máy xuống mà nhìn liệu mình có gọi lộn ai không thì thấy màn hình hiện rõ chữ 'Gotande Ran'.

"...."

---Ah.

Ngay khi vừa bước vào cổng trường thì tôi thấy Ran đang ngồi ngay chỗ băng ghế dài dưới [Tượng Thánh Nữ] với bộ dạng lẻ loi.

"Này, Ran~ ơi!!"

"..."

Nghe thấy giọng tôi, cô bé ngẩng đầu lên.

--Humph.

"Gì cơ?"

Con bé bé quay người và vội bỏ đi.

"Ê này! Ran! Sao thế!?"

Ngay khi tôi vừa định đuổi theo em ấy thì một phụ nữ trong bộ đồ nữ tu cản tôi lại.

"Cậu có mang vé khách mời theo không thế?"

"A, tôi có. Erm...."

Tôi tìm khắp túi mình.

Tôi chạy một mạch từ Học viện IS, nên đống đồ trong túi áo tôi rối tung cả lên. Cô gái tu nữ nhìn vào vé và chằm chằm mà nhìn tôi với ánh mắt hoài nghi.

Cổ tiếp tục nhìn tôi thêm 2 phút với vẻ mặt như đang soi một tên khả nghi.

"Vậy, mời vào."

Sau khi nhận lại chiếc vé, tôi chạy đuổi theo Ran.

"Đừng chạy trong trường."

"Xin-xin lỗi."

Cô nữ tu la tôi một cách giận dữ.

Vậy thì chịu thôi. Tôi chỉ có thể bước nhanh để đuổi theo em ấy.

"Khó rồi đây...."

Tuy nhiên, tôi chỉ thấy các nữ sinh Học viện Saint Marianne mặc trên người bộ đồ màu đen trong Lễ Hội Trường, và hoàn toàn mất dấu Ran.

(Và cái nhìn ban nãy cũng lạ nữa...)

Nhìn xung quanh, tôi thấy nhiều nhóm 3 4 người đang nhìn mình từ xa.

(Ahh, mình đang bị đối xử như một con quái vật kì lạ gì đó...)

Haa. Tôi thở dài. Giờ biết làm gì đây?

"Nè nè. Chẳng phải anh chàng kia trông rất được sao?"

"Ừ ừ! Một chàng thôi à?"

"Nhưng tớ nghĩ hình như chúng ta gặp qua người này rồi thì phải?"

"Ah! Người đó! Nhìn kìa! Là Orimura Ichika! Chẳng phải anh ta từng xuất hiện trên TV sao?"

"Huh!? Tại-tại sao!?"

"Anh ta nhận được vé mời từ ai đó phải không nhỉ? Nhưng chỉ có một."

"Đi-đi đến bắt chuyện với anh ta đi...."

"A! Anh ta đang đi đến đây kìa!"

Mấy cô gái nhiều chuyện xôm hết cả lên. Tôi cảm thấy hơi lo và tiến đến gần đám gái gần nhất.

"Xin thứ lỗi, cho hỏi?"

"""VÂNG! CÁI GÌ CŨNG ĐƯỢC Ạ!!"""

Họ đồng thanh.

Chuyện-chuyện gì đang xảy ra vậy? Mấy người này bị sao vậy nhỉ?

"À thì, mấy em đều học chung trường trung học, các em có biết Gotanda Ran không? Em ấy chắc là Hội trưởng Hội học sinh hay gì đó."

"C-có! Bọn em có biết!"

"Mấy em biết em ấy đang ở đâu không? Em ấy không nghe máy của anh."

"A-ai! Ai biết!?"

Well, nói một cách bình thường thì đây hẳn là một câu trả lời điển hình.

Vậy thì chịu. Tôi sẽ đi kiếm văn phòng Hội Học sinh mà nghía qua vậy.

"Mà, nếu được thì, anh có thể theo bọn em đi tham quan Lễ Hội Trường không?"

"Huh?"

*Jiii*---

(Sao vậy nhỉ? Sao tôi lại có cảm giác như ai đó đang lườm mình?)

Đó không phải là những cái lườm tò mò, mà tôi có cảm giác là một cái nhìm chằm chằm đầy uy lực với sát khí nhắm vào sau đầu mình.

(Đừng bảo là...)

Đột nhiên, tôi vạch ra một kế hoạch và nói lớn để cái người đang lườm mình có thể nghe thấy.

"Ừ! CÁI NGƯỜI MỜI ANH KHÔNG RA MẶT! NÊN ANH SẼ ĐI VỚI MẤY ĐỨA VẬY!"

"THIỆT-THIỆT Ạ!?"

Vẻ mặt của ba cô gái trước mặt tôi sáng rực lên... uu, tôi cảm thấy tội lỗi ghê.

"Ahhh~"

*DADADADA*-- Một cô gái chạy đến -- là Ran.

"I-ICHIKA-SAN! SAO ANH LẠI BẮT EM ĐỢI THẾ HẢ! ĐI THÔI NÀO! CHẲNG CÒN BAO NHIÊU THỜI GIAN ĐÂU!"

Ran giật mạnh và kéo tôi ra khỏi đám gái. Quả nhiên người đang lườm tôi là con bé.

Vì một vài nguyên do mà có vẻ như em ấy núp bóng nhìn tôi.

Tôi chấp hai tay lại mà xin lỗi mấy cô bé kia.

"...."

Ran kéo tôi và bước vội khỏi chỗ đó.

Sau khi tôi bước vào khuôn viên trường, cô bé vẫn chưa dừng lại để phá vỡ sự im lặng.

"Ran. Ê- nàyy..."

"...."

"Em vẫn còn giận việc anh đến muộn à? Anh xin lỗi."

"Không có gì. Không phải chuyện đó đâu....."

Tôi nghĩ rốt cuộc em ấy cũng quyết định nói sau một hồi suy nghĩ khó khăn, nhưng em ấy bĩu môi hờn dỗi và bắt đầu lẩm bẩm.

Nhân tiện, các chương trình học và cách thực hiện của Học viện IS và Học viện Saint Marianne, hai ngôi trường nữ sinh, có cảm giác như nhau.

(Nhưng ngôi trường này có hơi lịch sử hơn so với Học viện IS với cơ sở vật chất mới của nó.)

Khung cửa sổ cao như của nhà thờ, và ánh nắng chiếu xuống sáng sủa.

Cả sàn và tường đều là một màu kem đơn giản, toát lên một vẻ nghiêm trang.

"Wa, Gotanda-san có bạn trai kìa!"

"Ngon thế-- Mình ghen tị ghê--"

"Gotanda-san siêu nghiêm nghị đó!"

Cuộc trò chuyện của những cô gái mà tôi đi qua lọt vào tai tôi... haa, con gái thích bàn mấy thứ đó thật đấy.

"Ah, takoyaki kìa. Em muốn vài cái không Ran? Anh đãi."

"...Crepes.:

"Huh?"

"Crepes ngon hơn."

"Oh, vậy à?Vậy thì sang tiệm crepes thôi."

Chắc là chỉ mình tôi nghĩ thế, nhưng được mọi người nhìn chúng tôi như thế này, Ran có vẻ trông ổn hơn rồi.

"À mà Ran này, em tha tay anh ra được rồi đấy."

"Không, không bỏ!"

"Huh? Tại sao?"

"Vì... Ichika-san, anh chẳng giống như muốn kiểm điểm lại việc đi trễ của mình cả!"

"Không, cái đó thì biết làm sao được---"

"Anh-anh không phải con trai nếu anh không kiểm điểm lại việc đó!"

Uu, cái đó tàn nhẫn thật đấy.

"Cái-cái này là để làm cho Ichika-san ngẫm nghĩ lại việc đó."

Nói xong, con bé thả tay tôi ra, rồi lại nắm lấy cổ tay tôi.

Hm? Sao tôi lại phải tự kiểm điểm? Lạ à.

"Thế. Ta đi thôi"

Đột nhiên trở nên rất gượng gạo, đầu gối Ran trông như một chiến binh mặc giáp thiếc mà không thể gập gối mỗi khi cô bé bước đi.

"..."

"Ran."

"Vâ-vâng?"

"Tại sao anh có cảm giác như em đang ép buộc vậy?"

"Không phải vậy!"

Thiệt không đó? Đáng nghi quá.

"Hmm-- vậy đi sang tiệm bánh crepes thôi."

"O-ok!"

Tôi không biết từ khi nào mà tâm trạng em ấy tốt lên hoàn toàn, khi mà em ấy nở một nụ cười tươi rói như thế.

Một tiếng trước khi Lễ Hội Trường kết thúc, tôi bị Ran nắm lấy cổ tay kéo đi lòng vòng.

***

"Tôi thành thật xin lỗi, nhưng nhà hàng của chúng tôi không thể cho phép cậu vào như thế được."

"...Huh?"

Tôi đang ở tầng cao nhất của khách sạn [Teresa], và người phục vụ khá lớn tuổi giữ tôi lại bên ngoài.

"Huh, không, nhưng... tôi phải làm thế nào mới vào được?"

"Vâng, cậu thay sang một bộ com lê hay một bộ lễ phục thì sẽ được vào.

"Không, tôi không có mấy bộ đó..."

Cái này... tệ rồi, không hay chút nào. Có một tấm vé vẫn chưa đủ để vào sao? Chị nên giải thích đàng hoàng cho em chứ... chị Mayuzumi.

"Thưa quý khách, cậu có thể mua một bộ ở tiệm dưới tầng 3. Cậu qua đó xem thử xem sao?"

"Erm, tôi có thể hỏi, bộ rẻ nhất bao nhiêu không?"

"Vâng.. chừng 100000 yên."

Guaaa! Cái đó đâu phải là giá mà một học sinh cao trung kham nổi.

À mà Houki sao rồinhỉ? Có vẻ như cô ấy không thể vào mà không diện đồ..."

"Sao thế?"

Một giọng nói vang lên sau lưng tôi.

Ngay khi tôi vừa định hỏi chuyện gì đang xảy ra, thì có một người phụ nữ mặc váy sau lưng tôi.

"Đây là... Cô Meusel."

Người phục vụ cúi đầu kính cẩn.

Nhân tiện, người phụ nữ này có một mái tóc dài xoã xuống, và cực kì cao, ngực bự, một chiếc eo thon gọn và một đường hông điệu đà. Cô ấy thực sự rất xinh đẹp.

Cô ấy mặc một chiếc váy màu tím đẹp đẽ, toát ra một vẻ quyến rũ trưởng thành khắp người.

"Có chuyện gì sao?"

"Không, trang phục của vị khách này không phù hợp với điều lệ ăn mặc, nên cậu ta không được phép vào."

"Không được phép vào à? Tội nghiệp nhỉ."

"Dù cho cô có yêu cầu thì tôi cũng thành thật xin lỗi, thưa Cô Meusel..."

"Fuu, thế thì chịu thôi."

Người phụ nữ này-- Meusel-san gãi cầm và quay sang phía tôi.

"Chúng ta đi chứ?"

"Huh? Đi đâu...ạ?"

"Tiệm đồ tây. Tôi sẽ mua cho cậu một bộ."

"Huh... huuuh? Sao-sao em có thể làm thế được?"

"Ta có thể. Ta hứng thú với việc tặng quà cho những chàng trai trẻ tuổi mà."

Kiểu hứng thú gì vậy?

Ngay khi tôi vừa nghĩ thế, cô ấy đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.

"Này ngài, tiệm đồ tây ở đâu thế?"

"Tầng 3."

"Cảm ơn."

Huh? Huh? Huh?

"Er-Erm--"

"Fufu♪"

Trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì thì cô ấy đã đi trước một bước và chặn tôi lại.

Cái hướng phát triển bất ngờ như cứ như một cơn mưa xối xả thình lình trút xuống vậy.

...

......

.........

"Ohh, nhìn hợp với cậu thật đấy."

"Cảm-cảm ơn..."

Những bộ comle cực kì nặng đô được xếp thành hàng trong tiệm. Tôi cảm thấy lo lắng vì đây là lần đầu mà tôi mặc một bộ lễ phục.

(Nhưng, mà, chẳng phải thế này có hơi mắc quá sao...?)

Tôi muốn nghía thử bảng giác, nhưng lại bị Meusel-san phát hiện.

Tuy nhiên, tôi có cảm giác như có 5 số 0 trên bảng giá.

"Er-Erm-- em vẫn không thể chấp nhận thế này được."

"Cậu vẫn còn lo lắng à? Dễ thương ghê."

"Không có, mặc dù chị thực sự muốn cho em món này, nhưng chẳng có lý do gì mà chị phải giúp em nhiều đến thế cả..."

"Ara, chị cần phải có lý do để giúp người khác sao?"

Tôi bị đàn áp trước nụ cười mê mẩn của Meusel-san, và trở nên hoàn toàn cứng họng.

"Huh. eeermm..."

--Chết rồi. Không hiểu sao tim tôi lại đập nhanh hơn. *DOKI* *DOKI*

"Ừ. Nếu ta cần phải nói ly do, thì chắc là tự thoã mãn bản thân mình, chắc vậy."

"Thoả mãn...?"

"Đúng vậy, sự thoã mãn. Thoã mãn rằng một cậu bé cháy túi sẽ nhận của ta. Ta có thể cảm thấy cao cả và quyền quý, đúng chứ?" (Trans: a, mình cũng muốn gặp một người như thế những khi cuối tháng...)

Meusel-san chớp mắt với tôi. Có vẻ như tôi chưa từng nghĩ đến điều này trước đây.

Cái này chỉ, đơn giản là, giúp đỡ tôi khi tôi gặp khó khăn, nhỉ?

Dù là vẻ duyên dáng hay bộ ngực, hai thứ đó của người phụ nữ trước mặt tôi đều to cả. Tôi có hơi bị lay động.

(Đây có phải cái người ta hay gọi 'tuyệt sắc giai nhân' không?)

Ngay khi tôi vừa nghĩ thế, tim tôi lại đập nhanh thêm lần nữa.

"A, coi kìa. Cà vạt của cậu méo xẹo cả rồi."

sau khi cô ấy nói xong, tôi muốn tự mình chỉnh lại, nhưng Meusel đã nhanh hơn tôi và đưa tay sang với lấy chiếc cà vạt.

"Cảm-cảm ơn..."

"Ừ. Vậy là hoàn hảo rồi. Thế, tiếp theo là--"

"Cô Meusel. Gói hàng cô đặt đã gửi đến rồi ạ."

"A, đúng giờ phết."

À mà tôi đột nhiên nhớ là cô ấy có gọi ai đó khi cố ấy bước vào phòng thay đồ.

Và giờ, một người bán hoa đeo tạp dề bước vào tiệm.

Về chuyện tôi biết người đó là người bán hoa, là vì anh ta đang ôm một bó hồng trên tay.

"Cảm ơn nhé. Hoá đơn sẽ được gửi về như cũ."

"Vâng. Mong lần sau cô lại ủng hộ."

Nhân viên tiệm hoa cúi đầu thành kính rồi rời đi.

Meusel-san lấy một nhánh ra từ bó hoa, và cô ấy gật đầu.

"Hoa đẹp. Vậy, của cậu đây."

"Huh?"

Cô ấy đưa tôi bó hoa.

Có chừng 20 bông, và tôi cảm thấy chúng hơi nặng.

"Bạn gái ăn tối cùng cậu, cậu đã để cô ấy phải chờ, không phải sao? Cậu không thể gọi là một quý ông nếu không mang theo một ít hoa được."

"Thế-thế ạ...."

"Thế chúng ta lên nhà hàng tôi. Đừng để cô bé đợi. Con gái có thể sử dụng thời gian nhanh gấp hai lần trong trai trong thế giới này đấy."

"Va-vậy, em sẽ trả cho bó hoa và bộ đồ. Cho em cách liên lạc với chị đi."

Tôi không thể chấp nhận những thứ này nếu không trả tiền, thế nên tôi hỏi làn thứ 15.

Nhưng tôi thấy Meusel-san vẫn giữ nụ cười đấy, vẫy vẫy tay và bảo 'Không cần vội đâu, nhanh đi đi."

(Uuu, giờ mình làm gì giờ...)

Ngay khi đang lúng túng, tôi liếc nhìn đồng hồ ---"KHOAN ĐÃ, GẦN TRỄ MẤT MỘT TIẾNG RỒI Á!?"

"Cảm ơn chị rất nhiều! Em xin đi trước, cảm ơn chị!"

"Ta sẽ nhận lời cảm ơn đó."

"Cuối cùng thì, tên của chị, hoặc tên đầy đủ. Chị có thể cho em biết không?"

Meusel-san mỉm cười và nói tên ra.

"Squall. Squall Meusel."

Squall-san, nhỉ? Tôi chắc chắn sẽ không quên cái tên đó. (Trans: lol, anime có cảnh này không nhỉ =))

"Cảm ơn chị nhiều ạ! Và tạm biệt!"

"Ừ. Tạm biệt, Orimura Ichika-kun."

Tôi chạy vội lên khách sạn, cẩn thận không để đồ của mình bị rối.

--Huh?

"Chị-chị ấy vừa gọi tên mình sao...?"

Ngay khi tôi vừa nghĩ đến điều đó thì thang máy đến.

Ah! Phải nhanh đến chỗ của Houki.

***

"..."

Nơi chiếc bàn sâu nhất trong nhà hàng, ngồi ở đó và nhìn xuống cảnh phố đêm là cô nàng Houki bồn chồn.

Lý do cô ấy lo lắng là do bộ đồ mà cổ đang mặc.

"Tiệm của chúng tôi yêu cầu phụ nữ mặc váy."

Được nhắc như thế, Houki chỉ còn biết mượn một bộ váy của tiệm. Quả là phụ nữ giới thượng lưu trong cái xã hội ngày nay. Đàn ông sẽ được kêu đi mua, còn phụ nữ thì được mượn của tiệm.

(Cũng không quá kì quặc, đâu nhỉ?)

Houki đang mặc một bộ váy màu trắng, và vẻ quý phái lại hiện rõ hơn trong nét tao nhã của một quý cô.

Lần trước cổ mặc váy là khi đang tham chiến trò Cinderella giữ lễ hội trường.

Lúc đấy, cô ấy tập trung vào quyền được sống chúng một phòng với Ichika đến nỗi không nhận ra rằng cái thứ nhẹ nhàng mềm mại được gọi là váy này không thể làm cô bình tĩnh lại được.

(Quả nhiên là Kimono vẫn tốt nhất.)

Đó là bộ trang phục hiệu quả cao số 1 thế giới, ít nhất là với mình.

Ngay khi Houki vừa nghĩ vậy, một giọng nói vang lên từ phía sau, gọi cô ấy.

"Xin lỗi vì đến muộn, Houki."

"Chậm quá đấy, Ichika! Cậu đã đi đ---"

Cô sẽ không cảm thấy khá hơn nếu không làm quá lên. Nhưng lúc mà cô vừa định đứng dậy, quay người lại và nổi cơn tam bành thì--thế giới đột nhiên ngừng lại.

"Yo."

Diện một bộ lễ phục, Ichika đang đứng đó.

Cậu ta mặc đồ đen từ đầu đến chân, và vẻ nam tính mát dịu toát ra xung quanh rõ mồn một.

(Đẹp-đẹp trai quá.)

Houki muốn than vãn, nhưng những lời đó tan đi tựa gió bay.

Nhìn ngây dại vào Ichika, Houki nhận lấy bó hoa.

"Cậu nhận nhé."

"Hoa.. hồng à...? Và chúng đều là màu đỏ..."

Đây là lần đầu tiên trông đời cô được tặng hoa hồng (và màu đỏ luôn là cái mà các cô gái mơ ước). Lúc đó, Houki dường như thấy một giấc mơ to bự của đủ loại suy nghĩ bối rối xen lẫn lúng túng xông vào đầu cổ.

(Ichika đến trễ, mình tức giận và không tài nào bình tĩnh được. Rốt cuộc thì Ichika cũng đến và đột nhiên tặng mình hoa hồng.)

Cô hoàn toàn đắm chìm.

Ngây người, Houki cứ thế mà đứng đó. Nhân viên trong bộ đồ quý ông để nói chuyện với cô ấy, và cô ấy ngồi xuống.

"Vậy, xin chào quý khách, xin thưởng thức bữa tối đặc biệt của khách sạn."

Hai người họ kính cẩn chào lại chừng nửa chốc sau.

"Vậy, xin phép cho chúng tôi được phục vụ các món ăn theo thực đơn, vì quý khách đều vẫn còn là vị thành niên nên chúng tôi không thể phục vụ rượu hoặc những thức uống tương tự được, nhưng chúng tôi có thể phục vụ nước khoáng cho cả hai.

Ichika và Houki đều cảm thấy rất căng thẳng, và họ đều gật đầu đồng ý mà không biết chuyện gì đang diễn ra.

Việc giải thích kéo dài thêm một lúc, và rồi rốt cuộc cả hai cũng được nhân viên phục vụ thả tự do. Họ không thể không thể dài một hơi.

"'Bảo chúng ta đến đúng nơi', thật chẳng thích hợp tí nào."

"Đúng vậy. Đây không phải nhà hàng mà chúng ta nên đến."

Nhìn ra những bàn xung quanh, có vẻ như họ đều là người lớn cả. Và họ đều trông giống người lớn của tầng lớp thượng lưu hơn là chỉ là một người bình thường.

(À mà.)

Houki đặt bó hoa lên bàn, và quay mặt về phía Ichika, người đang mặc bộ lễ phục.

Giờ Ichika trông trưởng thành hơn thường ngày. Cơ bản thì-- đúng thế, tuyệt thật.

(Tại sao? Tại sao cậu ta mặc mấy bộ đồ đàn ông lại hợp đến thế...)

Cái này cũng tương tự bộ đồ quản gia mà cậu mặc hồi lễ kỉ niệm của trường. Dù sao thì, trông cậu ta cực kì hợp với những bộ đồ trịnh trọng.

(Mình-mình trông có tệ không nhỉ?)

Cô cúi thấp đầu nhìn vào bộ đồ của mình.

Quả nhiên, ngoài kimono ra thì chẳng có bộ đồ nào có thể làm cô bình tĩnh được cả. Có vẻ như bộ đồ không hợp với cô ấy cho lắm.

"...."

Cô có hơi chán nản.

"Houki."

Vô thức cúi thấp đầu, Houki ngẩng đầu lên một cách lo lắng khi Ichika gọi cô.

"Bộ váy này---"

"!"

*BKU!* Cô thu người lại.

Nhỡ cậu ta nói nó kì quặc thì sao? Nhỡ cậu ta nói nó không hợp với mình thì sao? Nghĩ thế, tim cô ngỡ như sắp nhảy khỏi lồng ngực.

"Trông không tệ. Bộ váy hợp với cậu đấy."

"Ah..."

--*DOKI!*

Tim cô đập mạnh.

"Thế-thế hả? May quá."

Cô giả vờ như không có gì và ho một tiếng.

Nhưng tim cô ấy đập trong lồng ngực như thể sắp nổ tung ra, và Houki có thể cảm thấy mặt mình đang chuyển sang màu đỏ.

(May nhờ có ánh đèn mờ.)

Sau đó thì các món ăn được dọn lên, và cô thì vẫn chưa thể cảm nhận được mùi vị của chúng.

Thực ra thì thật sự khó tin là đồ ăn vẫn có thể đi qua họng cô khi mà tim cô đang đập điên cuồng do Ichika đang ngồi trước mặt như thế kia.

"Nhưng đây đúng thật là nhà hàng cao cấp. Món nào cũng ngon.

"Thế-thế à?"

--Huuh? Ai mà biết vị của chúng thế nào chứ? Tại cậu cả đấy, Ichika!

Nghĩ thế, Houki nhìn chằm chằm vào Ichika.

"Hn?"

"Su....!"

Sao thế nhỉ? Đối diện với gương mặt tươi cười của Ichika, tai của Houki đỏ lên.

Ichika trông ngầu với đẹp trai thế này, mình còn chẳng thể nhìn thẳng vào cậu ấy nữa.

(Giờ là cơ hội duy nhất! Mình sẽ thổ lộ!)

Bị mất tự chủ bởi cái ham muốn được thổ lộ, cô chẳng thể lấy cam đảm của mình ra được. Lo lắng, Houki cố cỗ vũ cho bản thân mình khi cô nhấc cốc nước trên bàn lên uống.

"I-Ichika!"

"Sao thế?"

"Tớ-tớ---"

Phấn khích đột ngột trào dâng và huyết áp khiến máu xông lên não cô.

Tim cô cảm giác như một động cơ bị hư hại sắp sửa quá tải đến nơi. Cô không tài nào dừng nó lại được.

(Nói đi! Nói đi!)

Cô siết chặt nắm tay cho đến khi từng ngón tay ịn sâu vào trong lòng bàn tay, và cô còn chẳng quan tâm việc đấy có làm cô đau hay không.

"Tớ, à thì, tớ---"

Thích! Ngay khi vừa định nói thế thì cô đột nhiên cảm thấy lảo đảo.

"...Huh?"

Thế giới xung quanh xoay mòng mòng trong mắt cô. Chuyện gì đang xảy ra thế này? Chuyện gì đang xảy ra vậy? -- Cứ thế, nhận thức của Houki tắt lịm đi như một chiếc TV bị rút dây.

"Này, Này, Houki!?"

Thấy Houki thình lình ngã sụp trên ghế, Ichika hỏi một cách lo lắng. Nhưng cậu chẳng thể làm gì từ phía bên kia bàn, nên cậu đứng dậy và đi đến chỗ Houki.

"Houki, sao thế? Này."

"Funya.. Ihikaa..."

"Wah! sao thế? Sao cậu lại nồng nặc mùi cồn thế này?"

"Heh.... chuyện gì đang xảy ra thế..."

Houki lặp lại, cô ấy lúc lắc rồi ôm chầm lấy Ichika.

"Tớ sẽ dạy cho cậu. Tớ sẽ dạy cậu."

"Uwa! Đồ ngốc này dừng lại đi! Này, đừng có đánh nữa!"

"Nyahahahaha..."

Thấy cảnh tượng có hơi lạ, người hầu bàn vội chạy đến.

"Thưa quý khách, có chuyện gì thế ạ?"

"Không, tôi cũng không chắc nữa. Cô ấy thành ra thế này sau khi uống nước.,"

"Nước? Xin thứ lỗi?"

Người hầu bàn cầm chiếc ly lên và ngửi vào bên trong.

"Ai-AI ĐEM RƯỢU CHO VỊ KHÁCH NÀY VẬY!"

"Rượu?"

"Syake--"

"Là-là tôi!"

"LẠI LÀ CẬU NỮA À! TÔI ĐÃ BẢO BAO NHIÊU LẦN LÀ ĐỪNG LÀM XÁO TRỘN THỰC ĐƠN RỒI HẢ!?"

Anh nhân viên trẻ tuổi cúi thấp đầu khi anh ta đối mặt với người hầu bàn kia. Houki say hoàn toàn rồi, và Ichika thì chỉ biết thở dài.

***

Như một giấc mơ vậy.

Mình đang chờ ai đó trên một cánh đồng hoa dại.

Một ai đó quý giá.

Không, mình biết người mà mình đang chờ đợi - một hoàng tử.

"----"

Ai đó gọi tên mình.

Và tôi đáp lại.

"Lên đây nào."

Chàng hoàng tử đỡ lấy tay tôi và đưa tôi lên ngựa.

Tôi được hoàng tự đặt ngồi ngay trước ngực anh ấy, và ngực tôi có cảm giác như đang chơi một điệu nhạt vậy.

"Chúng ta đi nhé"

Đi đâu? Tôi không hỏi.

Bất cứ nơi đâu. Đến nơi tận cùng của thế giới.

Bất cứ nơi đâu miễn là em được bên anh.

"..."

Tôi được chàng hoàng tử giữ chặt lại.

Cảm giác ấm áp, sự tồn tại của nhịp đập này một sự hạnh phúc thuần khiết không pha tạp.

"Houki."

Gyaahh, gió thổi.

***

"Fufufufufufu...."

GYAAAAAAAAAAAAAAAAAAHHHHHHHHHHHHH!!!!

"GUEEEEH! HOUKIM DỪNG LẠI! CỔ TỚ SẮP GÃY MẤT!... GUUEE!!"

Mang theo cô nàng Houki hoàn toàn xỉn, tôi đi thẳng về Học viện IS.

Lần sau mình sẽ gửi trả bộ váy vậy. Tôi bảo với nhân viên-san, rồi ra ngoài. Cơ mà đây vẫn là một chuyến hành trình nặng nề.

(Với lại, mình thì đang mặc một bộ lễ phục. Và Houki thì đang mặc váy...)

Cũng chẳng có gì lạ nếu có ai đó hỏi chúng tôi về bữa tiệc mà mình vừa tham dự.

Và Houki tiếp tục giữ lấy nụ cười khi đang ngủ, và những ánh mắt xung quanh nhìn và chúng tôi.

"Haa... hôm nay xảy ra nhiều chuyện thật đấy. Mình mệt quá..."

Nhưng mà không sao. Mình cũng chẳng cảm thấy tệ gì.

(Houki mặc váy trông rất đẹp.)

Về việc cô ấy tựa vào lưng tôi mà ngủ, Houki đang thở ra từng hơi đều đều.

Người bạn thuở nhỏ của tôi, người toát lên một vẻ quyến rũ hoàn toàn mới mẻ sau khi thay đồ, thực sự trông rất dễ thương trước con mắt có hơi thiên vị của tôi.

"...Ichika..."

"Hửm? Cậu tỉnh rồi à?"

"Uu."

Không, cổ vẫn còn say. À mà có lẻ giờ cô đang choáng váng cũng nên.

"Anyonya." (Trans: Chắc hẳn là đang nói anata hay cái gì đó.)

"Tớ không hiểu cậu đang muốn nói gì."

"Funi."

"Cậu muốn uống chút nước không?"

"...Syuki."

Hn? Tại sao tôi lại phải ghi chú? (Trans: Suki bị đọc nhầm thành suyki, nghĩa là ghi chép, ghi chú hay cái gì đó.)

"Houki."

"...Suu..."

Ahh, cổ lại ngủ mất tiêu rồi.

Thiệt tình.

....

.......

........

"Vậy, Takasuki-san. Nhờ cậu nhé."

Cúi cùng thì tôi cũng lết xác về được đến kí túc xá năm nhất của Học viện, tôi mang Houki về phòng và để cổ lại cho cô bạn cùng phòng.

Chắc hẳn là sẽ có mấy chuyện tán nhảm việc tôi đưa Houki về. Tôi có hết sức để tránh mặt vài người, nhưng mấy đứa con gái đã tóm được tôi.

Đang nghĩ về việc đó, tôi quay ra và gặp Chifuyu-nee.

"Sao thế Orimura? Sao em lại ăn mặc thế này?"

"Erm, Em đi xem một buổi hoà nhạc."

*PAK!* đầu tôi bị chặt mạnh bởi một cú chẻ karate.

"Oww!"

"Em định gạt ai vậy hả?"

Sao chị ấy biết vậy nhỉ?

(Huh. Hơn thế. Chẳng phải có điều mình cần hỏi sao?)

May thay trên hành lang không còn ai khác nữa.

Tôi bước đến chỗ Chifuyu-nee và hỏi với vẻ nghiêm nghị.

"Chifuyu-nee."

"Gọi ta là Orimura-sensei."

"Erm... về gia đình..."

Chuyện này thật khó để nói ra.

"À thì, ngoài chúng ta ra... trong gia đình mình... còn ai không...?"

"..."

Sắc mặt của Chifuyu-nee thay đổi.

Tôi bị đàn áp bởi một sự căng thẳng ngột ngạt.

"Như, một đứa em gái, hay gì đó...."

"Không."

"Không? Nhưng mà..."

--Ai đó trong y chang Chifuyu-nee có tồn tại.

"Em là gia đình duy nhất của chị."

"Nhưng--"

Thấy tôi định dò hỏi tới cùng, Chifuyu bước rời khỏi bằng những bước dài.

Tấm lưng của hình dáng đó ý chỉ rằng cuộc trò chuyện đến đây là kết thúc.

"..."

Tôi không thể hiểu gì cả, và tôi vẫn đứng chôn chân nơi đó kể cả khi bóng dáng Chifuyu-nee đã khuất khỏi tầm mắt tôi.

Bình luận (0)Facebook