Chương 17 Và chàng trai lại tan vỡ một lần nữa
Độ dài 720 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-28 07:22:33
Đã một tuần trôi qua kể từ khi tôi làm hòa với Himari.
Dù làm hòa là thế nhưng tôi vẫn thấy khó xử.
Có lẽ tôi vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho Himari.
Tôi đúng là một con người nhỏ mọn.
Tôi cảm thấy ghét bản thân chính mình.
Tôi tin rằng mình đã tha thứ cho Himari, nhưng ở đâu đó trong tim tôi vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho cô ấy.
Có lẽ đó là khoảnh cách của chúng tôi bây giờ.
“Yu-Yusei! Cùng nhau về nhà nhé!”
Lúc tôi đang nghĩ, có một giọng nói vui vẻ vang vọng đằng sau tôi.
“O-ou. Được thôi.”
-Dừng cái.
Khó xử thật.
Chúng tôi đến ngã ba mà không có lấy một cuộc trò chuyện.
“Đ-được rồi, tạm biệt nhé!”
“Ư-ừ. Mai gặp lại.”
Tôi thật sự hạnh phúc khi nghe thấy những lời của Himari vào thời điểm đó.
Nó làm tôi cảm thấy như cô ấy dõi theo cả hai con người tôi vậy.
Nhưng khi vừa về đến nhà, tôi chợt nghĩ.
“Liệu mình có thực sự tha thứ cho cô ấy sau những gì cô ấy đã làm với mình hay không?”
Đó là phần xấu xí và yếu đuối bên trong tôi.
Càng cố gắng không nghĩ về nó thì tôi lại nhận thức rõ về nó hơn.
[Chỉ với vài từ?]
Dừng lại.
[Những lời hời hợt đó chỉ là bề ngoài thôi.]
Câm đi.
[Sau cùng, cô ta chỉ nhìn mày khi mày tử tế.]
Câm mồm, câm mồm!
Mày là cái đéo gì!
[Không phải chính mày biết rõ hơn ai hết sao?]
Sao tao lại có thể biết được...
[Tao chính là mày.]
Ha? Mày đang nói cái gì vậy?
[Tao được sinh ra để bảo vệ mày khỏi căng thẳng quá mức. Không, đúng hơn là nhân cách riêng.]
Mày luyên thuyên gì đấy?
[Để tao nói rõ. Tao chính là nhân cách khác của mày.]
Tao không biết nói vậy có dễ hiểu hơn không...
[Không phải mày đang mệt mỏi hay sao?]
Không, hoàn toàn không.
[Oi, oi, tao là mày đó. Tao biết mày đang suy nghĩ gì.]
Ý tao là nếu tao thừa nhận điều đó, tao sẽ...
[Không sao. Cứ từ từ.]
...Mou, tôi cũng không biết nữa.
Tôi đã quá mệt mỏi rồi.
Seo đã tin tưởng tôi.
Himari cũng xin lỗi.
Nhưng tôi lại nghi nghờ cả hai điều đó được xây nên từ sự giả dối và đạo đức giả.
Tôi tự biết điều đó.
Đây là điều tồi tệ nhất.
Đây không phải thứ mà tôi gọi là chà đạp lên tình cảm của người khác hay sao?
Đó là lí do tôi đã sinh ra một nhân cách như vậy, một cái tôi tệ hại.
[Ah, để tao nói cho mày biết, tao đã ở bên trong mày từ trước rồi.]
Haha, tôi đúng là một thứ rác rưởi vô vọng mà.
Ngoài miệng thì nói muốn hòa đồng với mọi người, nhưng trong thâm tâm tôi chính là một tên cặn bã chả có gì ngoài nghi ngờ người khác.
Làm gì có chuyện ai muốn tôi như thế này chứ.
Có lẽ vậy là đủ...
Tôi sẽ trở thành rác rưởi.
Tôi sẽ trở thành một tên rác rưởi không thể cứu vãn được nữa.
Tất cả chỉ vì tôi không muốn làm tổn thương chính mình.
Lẽ ra tôi phải biết điều đó, nhưng tôi lại vờ không để ý.
Đó là bản chất con người tôi.
Tôi méo mó, hỗn độn và rối ren.
Tôi không muốn bị tổn thương nữa.
Vậy tôi sẽ là người làm tổn thương.
Thế tôi sẽ không bị tổn thương nữa.
Vì tôi dễ thương nên không còn cách nào khác.
Tôi lại một lần nữa đeo cho mình chiếc mặt nạ khác.
Đúng như tôi nghĩ, sẽ tốt hơn nếu tôi đeo một chiếc mặt nạ.
Chẳng phải tôi giỏi đóng giả thứ khác ngoài bản thân sao?
[Hahaha! Tuyệt quá phải không! Cái đáng trách là những người xung quanh mày! Mày chả làm sai gì cả!]
Đúng thế.
Tôi không làm sai điều gì cả.
Và chàng trai ấy lại một lần nữa vỡ nát.
Cậu ta chưa bao giờ tan vỡ dưới áp lực của người khác, nhưng lại này chính cậu ấy lại bóp nát chính mình.
Nó còn tồi tệ hơn việc bị người khác làm tan vỡ, và thậm khí không biết liệu nó có thể chữa lành lại được không.
Đây là một sự kiện sẽ ảnh hưởng rất nhiều đến các mối quan hệ sau này của cậu.
Những chú ve sầu đang ngân râm ran.
Chỉ còn một tuần nữa là đến kì nghỉ hè.