Chương 01 Mối quan hệ tốt
Độ dài 931 từ - Lần cập nhật cuối: 2022-08-16 21:30:09
-----------------------------------------------------------------------
“Yusei.”
Người đã gọi tôi chính là người bạn thuở nhỏ của tôi, Himari Sayukawa.
“Chào buổi sáng, Himari.”
“Cùng nhau đến trường nào!”
“Được thôi.”
Himari là một cô gái hoạt bát và luôn tràn đầy năng lượng.
Tôi đã bị bắt nạt từ lâu chỉ vì ở bên cạnh Himari, nhưng tôi vẫn thích ở bên cạnh cô.
Tôi đã đến trường và ngồi lên ghế của mình.
Có một người tiếp cận tôi và nói.
“Tớ xin lỗi, Shinzaki-kun, cậu có thể giúp tớ việc này được không?”
Người đến gần tôi, đưa tôi một sấp bản in, chính là chủ tịch ủy ban.
“Vâng, được thôi.”
“Tớ xin lỗi cậu vì đã luôn giúp đỡ tớ.”
“Không sao, tớ làm chỉ vì tớ muốn thôi.”
Chủ tịch nói xong rời đi.
Chà, tôi nghĩ mình sẽ phải phát chúng.
Sau khi tôi chuẩn bị quay về chỗ ngồi sau khi phát đống đó, có một giọng nói phía sau tôi vang lên.
Tôi quay lại và nhìn thấy một bạn nữ với khuôn mặt hối lỗi.
“Tớ xin lỗi, tớ quên nộp bài tập mất rồi, cậu có thể đem nó tới giáo viên giúp tớ không?”
Nói xong, bạn nữ đó đưa tôi cuốn vở bài tập.
“Tớ hiểu rồi.”
Tôi đang đứng trước phòng chờ giáo viên.
Như tôi đã nói trước đó, tôi phải làm nó.
“Xin thứ lỗi.”
Tôi đi đến chỗ giáo viên chủ nhiệm của mình.
Giáo viên chủ nhiệm của tôi là một người phụ nữ trẻ tên Yumiko Satozaki.
Cô ấy là một người phụ nữ trẻ đẹp, nhưng lại rất nghiêm khắc.
“Hmm. Shinazaki, em đến đây có chuyện gì sao?”
“Em đến để nộp bài tập.”
“Bài tập? Em quên nộp nó à?”
Giáo viên chủ nhiêm nhìn tôi với khuôn mặt khó hiểu.
“Được rồi, cô sẽ lấy nó.”
Nói xong, Satozaki-sensei lấy cuốn vở tôi đang cầm.
Tôi quay gót và chuẩn bị trở về lớp học của mình.
“Shinzaki, chờ chút đã.”
Satosaki-sensei đi lại đằng sau lưng tôi.
“Vâng? Có chuyện gì vậy ạ?”
“Đây không phải bài của em.”
“Ah, em đem đến vì em đã được nhờ vả.”
Haaa, Satosaki-sensei thở dài.
“Satosaki-sensei, có chuyện gì sao?”
“Em đang làm quá nhiều thứ cho người khác, sẽ có một ngày em sẽ hỏng đấy.”
“Cô đừng lo, em làm như thế vì em thấy thích như vậy.”
Đúng thế, tôi thích làm những việc đó.
Tôi không muốn điều đó xảy ra lần nữa.
“Vậy thì tốt, chỉ là đừng có quá cố gắng.”
“Cảm ơn cô.”
Tôi rời phòng chờ sau khi nói xong.
---------------------------------------------------------------------------
“Hửh? Cậu đã đi đâu thế, Yusei?”
Khi vừa trở lại lớp học, Himari đã gọi tên tôi.
“Tớ chỉ đi nộp một số thứ.”
“Heeh, vậy sao.”
Himari quay về chỗ ngồi của mình, trông cô ấy như đã tin lời tôi nói.
Phew, hôm nay lại thêm một ngày xây dựng mối quan hệ tốt đẹp với mọi người.
Tôi hi vọng nó sẽ kéo dài cho đến lễ tốt nghiệp.
Với suy nghĩ đó, tôi đặt tay mình vào ngăn bàn để chuẩn bị cho tiết học đầu tiên, và có thứ gì đó chạm vào tay tôi.
Hmmm? Tôi có để gì ngoài đống vở và sách giáo khoa à?
Tôi lấy nó ra khỏi ngăn bàn của mình.
Đ-đây là!
Có một phong thư trong tay tôi.
Không không, đây không thể là một bức thư tình.
Thực tế thì tôi chưa bao giờ nhận được một bức thư tình nào.
Tôi nghĩ mình ít nhất cũng nên mong đợi một tí về nó.
Với hi vọng như vậy, tôi mở nó ra.
Có một lời nhắn trong bức thư đó.
[Tớ sẽ đợi cậu đằng sau trường sau khi tan học]
Một lời nhắn được viết.
Oh?! Một cơ hội chăng?
Tôi tự hỏi đó là ai.
Không hề có tên trên đó.
Nhưng tôi phải đi.
Tôi chờ đợi đến lúc tan học và tôi không thể kiềm lại sự phấn khích của mình.
Tiếng chuông vang lên.
Tôi vẫn lo lắng.
Đó là ai?
Có phải là một lời tỏ tình?
Ah, mình thật tò mò.
Tôi thấy mình đang đi rất nhanh về phía sau trường học.
Và khi tôi đến, cô ấy đã ở đó.
“Cảm ơn cậu vì đã đến, Shinzaki-kun.”
Cô ấy là bạn cùng lớp với tôi và cổ cũng khá xinh đẹp.
Không quá trưởng thành nhưng cũng không quá trẻ con.
Không thể tả được vẻ ngoài của cô ấy như thế nào, chỉ có thể nói rằng cô ấy đẹp.
“Ah, vâng. Thế, tớ có thể giúp gì cho cậu?”
Thật lòng mà nói thì tôi có chút hi vọng...
Tôi hi vọng rằng có thể...
“Umm, Cậu biết đấy...”
Cô ấy hơi đỏ mặt.
“Tớ thích cậu, Shinzaki-kun, vì cậu là một người rất tốt và đáng tin cậy.”
Fooooooo!
Nghiêm túc đấy à?! Thật đó ư?!
“Vậy xin cậu hãy hẹn hò với tớ.”
Tôi thậm chí còn không hề lo nghĩ và trả lời.
“Nếu nó ổn với cậu, xin hãy chăm sóc tớ.”
“Thật sao? Tớ rất vui vì cậu đã đồng ý.”
Shiraki nói điều đó trong khi má cô ấy giãn ra.
“Vậy thì, từ giờ mong cậu hãy chăm sóc tớ.”
“Tớ cũng vậy.”
Tôi đang giả vờ bình tĩnh, nhưng trong lòng thì tôi đang cực kì hạnh phúc.
Cái gì thế này, đây là cảm giác được tỏ tình sao!
“Chúng ta đang hẹn hò vì thế hãy đi về nhà cùng nhau nào.”
“Đ-được thôi!”
Shiraki, cô ấy thường không cười như thế này.
Vì tôi đang cố xây dựng mối quan hệ với mọi người nên tôi đã quan sát mọi thứ rất nhiều.
Đó là lí do tại sao tôi biết nụ cười hằng ngày và bây giờ của cô ây rất khác nhau.
Cô ấy có hạnh phúc không?
Nhưng điều này khiến tôi cảm thấy thấy rất hạnh phúc.
Tôi đi về nhà cùng với Shiraki.
Tôi đã không nhận ra có hai bóng đen đã dõi theo tôi suốt thời gian qua.
---------------------------------------------------------
(K: tội Himari quá...)