Chương 07: Kiếm Tra xếp lớp (Kết)
Độ dài 1,407 từ - Lần cập nhật cuối: 2024-06-30 22:00:17
Bài kiểm tra vẫn diễn ra suôn sẻ.
Yuri được xếp vào nhóm cuối cùng sau khi chờ đợi một lúc lâu.
"Có chắc là rằng cậu sẽ đứng nhất không đấy?"
Nhìn chín người còn lại, thì việc cô ấy đứng nhất như tôi là điều hoan toàn hiển nhiên
"Tất nhiên rồi."
Yuri đáp lại câu đùa rồi chỉnh lại quần áo trước khi tiến lên làm bài kiểm tra.
‘Thú vị thật đấy.'
Cuộc trò chuyện giữa tôi và cô ấy sống động hơn nhiều so với trong game.
Bài kiểm tra bắt đầu khi Yuri biến mất trong ma thuật ảo ảnh.
Hỏa ma pháp của Yuri thực sự rất đáng sợ. Các học bị thiêu sống và lần lượt biến mất. Hình ảnh lửa cháy đến đâu cơ thể biến thành tro chỗ đấy làm mọi thứ sở nên tàn khốc hơn.
Nhìn màn hình bao phủ bởi ngọn lửa đỏ rực, tôi bất giác nghĩ đến điều gì đó.
‘…Đáng lẽ mình không nên trêu chọc cô ấy!’
Hình ảnh trước mắt vừa quen thuộc mà cũng vừa xa lạ. Sự đối xử mà cô ấy dành cho tôi quá tốt đến mức tôi cứ quên mất sự đáng sợ của ngọn lửa ấy.
Yuri trên màn hình đang thiêu rụi đối thủ cuối cùng với một nụ cười man rợ. Quả không hổ danh là ‘Yuri Clementine'.
Bài kiểm tra kết thúc nhanh chóng với kết quả đã đoán được từ trước được.
Yuri, người dễ dàng đứng thứ nhất, tiếp đến tôi ngay lập tức và nói ngập ngừng với vẻ mặt xấu hổ.
"Tớ đứng nhất rồi."
"Haha… Thì ra đó là lý do tớ nghe thấy tiếng pháo hoa nãy giỡ."
Tôi gãi má đáp.
"Vậy chúng ta học cùng lớp đúng không?"
“…Chà, tớ không giành đứng nhất vì chuyện đó, nhưng tớ chắc chắn chúng ta sẽ học cùng lớp.”
Mặc dù đã thiêu cháy cả sàn đấu, tâm trí của Yuri dường như vẫn chưa được giải tỏa, cô ấy đánh mắt sang tôi như thể có chuyện gì đó.
‘Yuri là người hờn dỗi rất lâu.’
Nhưng thái độ cô ấy sẽ thay đổi ngay khi tôi đưa cho cô ấy thứ này. Thật may mắn khi tôi nhớ được rất nhiều điều về những gì các nhân vật thích và những gì họ ghét, đặc biệt là đồ ăn, vì ở đó có một hệ thống yêu thích của các nhân vật.
"Bài kiểm tra xếp lớp của các bạn đã kết thúc."
Hướng viên chủ trì hôm nay lớn giọng để kết thúc bài kiểm tra.
"Kết quả sẽ được công bố trên bảng thông báo bên trong học viện vào ngày mai. Lần nữa, xin chúc mừng các bạn đã được nhận vào Học viện Innocence."
Cuối cùng, bài kiểm tra không quá dài cũng không quá ngắn đã kết thúc.
Các học viên rời khỏi địa điểm thi, mỗi người đang trò chuyện với bạn bè về kết quả. Ở giữa có một nhóm người đang chỉ vào tôi đang bàn tán.
‘Mình đang hơi bị nổi tiếng thì phải.’
Tôi không có ý đó, nhưng về lâu dài thì nó không tệ. Nổi tiếng luôn là một điều có lợi, trừ khi tôi nổi tiếng vì những điều xấu.
Trên hết, tôi đã khiến cho các nhân vật chính biết đến mình.
Khởi đầu tốt đấy chứ.
***
Tôi có thể nhìn thấy Yuri đang đợi tôi trên băng ghế dưới ánh nắng ấm áp.
"Xin lỗi vì đã bắt cậu chờ."
Tôi đến gần Yuri và đưa cho cô ấy sữa dâu.
"Tớ đang chờ xem cậu định làm gì. Đây có phải là sữa không?"
Đôi mắt đỏ của Yuri đầy sự tò mò.
“Lần trước tớ đã thử nó trên đường và nó có vị khá ngon.”
Tôi chắc chắn rằng Yuri chưa thử nó vì cô ấy mới đến học viện. Nhưng sau này cô ấy sẽ trở thành khách quen của cửa hàng này nên tôi đã giới thiệu trước để nhận được sự thiện cảm.
’Mình hy vọng điều này sẽ khiến cô ấy ngừng hờn dỗi.’
"…Ồ."
Yuri nhấp một ngụm sữa dâu và kêu lên, nhưng hắng giọng một lúc và hỏi tôi với vẻ mặt khá nghiêm túc.
"E hem. Họ bán thứ này ở đâu? Cậu phải nói cho mình biết đấy?"
“Có một cửa hàng gần tòa nhà chính của học viện…”
Tôi ngồi cạnh Yuri và cố gắng miêu tả về cửa hàng.
Một người nào đó không biết từ đâu đột nhiên nói chuyện với chúng tôi. Chính xác hơn là anh ta đang chỉ thẳng mặt tôi.
"Zetto. Các giảng viên đang tìm kiếm em."
Đó là hướng dẫn viên đã phụ trách bài kiểm tra trước đó.
Các giảng viên đang tìm kiếm tôi?
“Nếu không phiền, em có thể theo tôi một lát được không?”
Đó là một cuộc gọi bất ngờ từ các giảng viên. Khi tôi đứng dậy rồi lần lượt nhìn hướng dẫn viên và Yuri, cô ấy gật đầu như thể cô ấy ổn.
“Vâng.”
Nghe thấy câu trả lời của tôi liền đi trước dẫn đường nên tôi đi theo.
Tại sao các giảng viên lại tìm kiếm tôi?
Bằng cách nào đó, những điều mà tôi chưa từng trải qua trong game vẫn tiếp tục xảy ra.
Người hướng dẫn dừng bước tại văn phòng giám sát bài kiểm tra nằm trên tầng hai của địa điểm thi. Bài kiểm tra đã kết thúc lâu rồi mà sao họ vẫn còn ở đây.
ㅡCốc gõ.
"Tôi đã đưa Zetto đến đây."
"Vào đi."
Sau khi được cho phép, cánh cửa từ từ mở ra .
Vừa bước vào theo hướng dẫn viên vào phòng, tôi đã cảm thấy một áp lực đáng sợ.
‘Tại sao bầu không khí lại đáng sợ như vậy?’
Có rất nhiều người giữ chức vụ cao trong phòng. Trong số họ, có một người không phải là giảng viên vì thế người đó ban đầu chắc chắn chỉ xem bài kiểm tra là bài tập về nhà. Nhưng bây giờ lại tham gia vào cuộc họp này.
“Thầy nói là thầy đang gọi tôi.”
Tôi lên tiếng trước. Bởi vì cho dù tôi có xem xét lại hành vi của mình bao nhiêu đi chăng nữa, tôi cũng không phạm lỗi gì.
"Bài kiểm tra của học viên Zetto, chúng tôi đã xem nó. Nó rất ấn tượng. Lý do chúng tôi mời bạn chứ không ai khác chính là..."
Kaliman chen lời vào.
"Em đã làm thế nào vậy?"
Raina ngắt lời Kaliman và bước vào.
Kaliman trừng mắt nhìn Raina, nhưng cô không quan tâm như thể đã quen với điều đó.
"…Ý cô là gì?"
Tôi biết rõ họ đang nói về điều gì. Nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài việc giả vờ. Không biệt liệu điều này có hiệu quả với họ hay không.
Chính lúc đó.
Khi Raina cố gắng hỏi, một người đàn ông ở góc phòng bỗng nhiên nói.
"Trói."
Thầy thi triển một câu thần chú vào tôi.
Một sợi dây xích bò ra khỏi vòng tròn ma thuật trên lòng bàn tay và lao về phía tôi.
Nhưng có vòng tròn màu đỏ ở giữa dây xích. 'Điểm yếu' hiện lên quá rõ ràng.
Thanh kiếm di chuyển theo bản năng của tôi chém vào điểm yếu, và sợi xích nhanh chóng biến mất cùng với một âm thanh.
ㅡChang!
"Thầy đang làm gì thế?"
"Eward!"
Raina nổi giận với Edward ngay lập tức.
Edward, người đã niệm chú vào tôi, vẫn giữ vẻ mặt bình thản.
"Tôi đang nói chuyện với anh đấy !"
"Trói."
Edward cắt ngang lời Raina một lần nữa.
Đó là 'dây xích' giống như trước đây. Loại dây xích tương tự bay đến tôi như thể nó là déjà vu. Nhưng nó có sự khác biệt lớn.
‘Điểm yếu… không thể nhìn thấy được…?’
Tôi cố gắng tìm ra điểm yếu để phá bỏ phép thuật, nhưng vòng tròn màu đỏ vốn rất rõ ràng trước đó lại quá nhỏ và mờ.
Tôi đã cố gắng hết sức để tìm ra điểm, nhưng…
ㅡRắc!
Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc làm chệch hướng dây xích.
Dây xích bị lệch khỏi thanh kiếm của tôi đã đập vào bức tường phía sau tôi.
Thấy đấy, Edward Klaus, vẫn là một người cứng rắn trong game cũng như ngoài đời thực.
"Nó đúng với giả thuyết của tôi."
Edward bình tĩnh nói như vậy.
“Đừng làm điều gì bất ngờ nữa. Edward Klaus.”
Một huấn luyện viên cũ xuất hiện dưới danh nghĩa một giảng viên kỳ cựu trong trò chơi đã cảnh báo Edward.
"Haizz. Edward, anh ta chỉ cố tình làm vậy thôi."
"Tất nhiên rồi."
Raina và Edward trao đổi với nhau.
Tôi không thể bắt kịp cuộc trò chuyện của họ.